Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó
-
Chương 67
Lý Vũ Trụ u oán nhìn Lý Phá Tinh, sau đó tự kỷ chạy vào phòng mình, đóng cửa cái rầm.
Lý Phá Tinh lúng túng gãi đầu, nhặt ống tuýp dưới đất lên, nói với Tế Tu: “Em nấu cơm đi, anh vào giải thích cho Lý Vũ Trụ.”
Lý Phá Tinh nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Lý Vũ Trụ đang ngồi trên giường, thấy Lý Phá Tinh liền quay đi, không thèm nhìn hắn.
Lý Phá Tinh lại gần, gọi: “Lý Vũ Trụ.”
Lý Vũ Trụ khoanh tay trước ngực, lại thở phì phò quay qua chỗ khác.
Lý Phá Tinh thở dài, ngồi bên cạnh Lý Vũ Trụ. Hắn gõ ống tuýp xuống đất, hỏi: “Con lấy ống tuýp này ở đâu ra?”
Lý Vũ Trụ bĩu môi: “Lúc bố bảo muốn đập gãy chân bố hai, con đi lượm một cái bỏ vào vườn.”
Hắn nói muốn đập gãy chân Tế Tu lúc nào nhỉ? Hình như là… Nửa năm trước?
Lý Phá Tinh: “…”
Hắn sai rồi, IQ của Lý Vũ Trụ không thấp chút nào, con trai Tế Tu sao mà đần được — năm bốn tuổi người ta đã biết lo trước tính sau rồi.
Lý Phá Tinh trầm mặc một lát, nhìn ống tuýp nói: “Con thực sự muốn đập gãy chân bố hai của con à, bố hai con cao to đẹp trai như thế, gãy chân rồi chỉ có thể ngồi xe lăn… Lúc con đến trường mẫu giáo, bố hai con phải ngồi xe lăn đưa đón con đi học, các bạn khác sẽ thương hại con có một ông bố tàn tật.”
Lý Vũ Trụ cắn môi, cẩn thận suy ngẫm một chặp, quyết định nhường một bước: “Vậy bố đánh bố hai đi khập khiễng là được, không cần ngồi xe lăn.”
Lý Phá Tinh lắc đầu: “Cũng không được.”
Lý Vũ Trụ sắp không lùi thêm nổi rồi đó: “Vậy bố, bố đánh bố hai một trận, cho bố hai không xuống giường nổi!”
Lý Phá Tinh trầm mặc, đột nhiên nói: “Hôm qua bố đánh rồi.”
Lý Vũ Trụ giật mình, hai mắt trợn tròn: “Thật vậy sao?”
Nhóc biết bố mình rất lợi hại, đấm một phát làm người ta nhập viện cũng được, nhưng mà… nhưng mà trông bố hai chẳng làm sao hết.
Lý Phá Tinh gật đầu: “Thật.”
Lý Vũ Trụ chớp chớp mắt: “Sau đó thì sao? Bố không cần đánh bố hai tiếp nữa à?”
Lý Phá Tinh xoa đầu Lý Vũ Trụ. Hắn mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Vũ Trụ à, bố rất thích bố hai. Bố không nỡ đánh bố hai, bố đánh bố hai một cái, liền đau lòng muốn chết.”
Lý Vũ Trụ sửng sốt, đột nhiên hất tay Lý Phá Tinh đang vuốt tóc mình, đỏ mắt hô: “Hôm nay con không thích bố nữa!”
“Bố thay đổi rồi, chẳng ngầu chút nào!”
Nhóc đá giày, chui vào chăn, bọc mình kín ơi là kín.
Lý Phá Tinh:…
Kế hoạch khuyên nhủ hoàn toàn thất bại.
Lý Phá Tinh thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng.
Tế Tu đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Lý Phá Tinh nhún vai: “Lý Vũ Trụ giận dỗi, không ăn sáng.”
Tế Tu cởi tạp dề: “Để em gọi con.”
Lý Phá Tinh sợ Lý Vũ Trụ nói gì quá đáng với Tế Tu, kéo y lại: “Đừng, khó dỗ Vũ Trụ lắm, chờ nó hết giận là được, em chờ xem, nó giận nhanh mà nguôi giận cũng nhanh.”
“Không sao.” Tế Tu nói: “Để em xem con thế nào.”
Lý Vũ Trụ trốn trong chăn không nhúc nhích.
Tế Tu mở cửa, liếc mắt đã thấy một nhúm tròn tròn trốn trong ổ chăn. Y đến giường, nhẹ nhàng gỡ chăn ra, để lộ khuôn mặt nho nhỏ trắng bóc của Lý Vũ Trụ. Y nói: “Vũ Trụ, xuống ăn thôi, không ăn sáng sẽ bị ốm đấy.”
Lý Vũ Trụ bị xốc chăn, đã vậy còn là Tế Tu, nhóc càng tức, đôi mắt đen như nước sơn phủ một tầng hơi nước mờ mờ. Nhóc thở phì phì kéo chăn lại: “Con không thèm ăn sáng với bố hai!”
Tế Tu ngẩn người, hỏi: “Vũ Trụ… Con rất ghét bố sao?”
Tế Tu còn nhớ, khi giả vờ là “Lý Tiểu Hữu”, y đã từng nghe Lý Vũ Trụ kể về mình. Lý Vũ Trụ khen y, đôi mắt sáng lấp lánh, thoạt trông… Không có vẻ ghét y đến vậy.
Lý Vũ Trụ rúc trong chăn, không nói gì. Một lúc sau, nhóc mới từ từ vén chăn lên, mím môi, lặng lẽ nhìn y.
Đây là bố hai của nhóc, hơi xa lạ, lại bất ngờ giống hệt trong tưởng tượng của nhóc.
Nhóc chưa từng được gặp bố hai của mình, nhưng nhóc đã từng nghe vô số lần rằng, bố hai của nhóc ưu tú biết bao, lợi hại biết bao. Có lần, nhóc cảm thấy bố hai là ông bố tuyệt nhất quả đất, nếu không phải vì bố hai chưa từng xuất hiện, vậy bố hai đã thực sự là ông bố tuyệt nhất rồi.
Nhóc mím môi, im lặng một lúc rồi chợt nói: “Con không ghét bố… Nhưng bố làm sai.”
Bố hai làm sai.
Bố hai từ bỏ con và bố.
Người làm sai phải bị nghiêm phạt, sau đó mới biết sai.
Con và bố sẽ tha thứ cho bố hai.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Rõ ràng Lý Vũ Trụ nói rất ngắn gọn, nhưng Tế Tu có thể dễ dàng hiểu lời của nhóc. Tế Tu nắm bàn tay nhỏ xíu của Lý Vũ Trụ, giọng nói khản đặc: “Xin lỗi, là lỗi của bố, bố đã không ở bên hai người.”
Lý Vũ Trụ sửng sốt. Bố từng bảo, chỉ có người bị phạt mới biết hối hận, mới biết mình sai.
“Bố hai bị phạt rồi sao?” Lý Vũ Trụ ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy.”
“Là kiểu phạt thế nào?”
“Phạt bố hai từng giây từng phút đều sống như một năm, mà trong khoảng thời gian dài dằng dặc này, từng giây từng phút bố đều chìm trong đau khổ, từng giây từng phút đều mong nhớ hai người.”
Lý Vũ Trụ mở to mắt: “Vậy sau này bố còn đi nữa không?”
Tế Tu cứng đờ.
“Sau này… Bố hai còn bỏ rơi con và bố nữa không? Bố hai thực sự… Trở về sao? Sẽ không lại đột nhiên biến mất nữa chứ?”
Trong đầu Tế Tu hiện lên cảnh tượng sáng nay, y đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng nghe thấy anh Tỉnh hỏi: “Lại muốn chạy nữa sao?” Y quay đầu, thấy đôi mắt anh Tinh lạnh lẽo như kết băng, mà tới khi y nói không, anh Tinh ngẩn người, giá băng nơi đáy mắt tức thì tan chảy, bàn tay túm chặt ga trải giường cũng dần buông lỏng.
Trái tim Tế Tu như bị một sợi dây thép siết rỉ máu.
Qua lâu thật lâu.
Y mới thốt nên lời: “…Sẽ không.” Giọng nói y khản đặc: “Sẽ không đột nhiên biến mất, sẽ không rời khỏi hai người nữa.”
Nếu bố trẻ trung, bố sẽ xuất hiện trước mặt anh và con, nếu bố già nua, bố cũng sẽ không bỏ trốn như năm năm trước nữa.
Để có đủ khả năng mãi mãi ở bên hai người, bố nguyện tìm mọi cách, cũng nguyện trả bất cứ giá nào.
Bất chợt, một âm thanh khe khẽ vang lên, đó là tiếng tay nắm cửa bị siết chặt.
Tế Tu ngẩng đầu, anh Tinh của y đang đứng trước cửa, không nhúc nhích dõi theo y. Hắn thả tay nắm cửa, nói: “…Ăn sáng thôi, Vũ Trụ còn phải đi học.”
Lý Phá Tinh thoạt trông rất bình tĩnh, bảo Lý Vũ Trụ ngồi lên ghế, chuẩn bị bộ đồ ăn trẻ con cho nhóc, rồi dắt Điêu Điêu vào vườn, đổ thức ăn cho nó. Làm xong tất cả, hắn đi vào phòng ngủ, nói với Tế Tu: “Tế Tu, em qua đây.”
Tế Tu đang sắp xếp balo cho Lý Vũ Trụ, y hơi kinh ngạc, đặt balo xuống, đi theo Lý Phá Tinh. Kết quả, Tế Tu vừa bước vào, Lý Phá Tinh đã đóng cửa lại, đè y lên cửa.
Lý Phá Tinh hỏi: “Sẽ không đột nhiên biến mất nữa?”
Bọn họ đứng rất gần, gần tới nỗi Tế Tu có thể nghe được nhịp tim của anh Tinh, thấy được gân xanh giật giật trên trán anh. Y đáp: “Sẽ không, anh Tinh.”
Đôi mắt Lý Phá Tinh đỏ lên, hắn hung dữ dọa: “Chính miệng em nói đấy, mẹ nó nếu em còn dám lén lút bỏ chạy —“
Lý Phá Tinh hơi ngừng lại, ánh mắt âm trầm: “— Anh sẽ không đập gãy chân em, quá phi thực tế, thế nhưng chỉ cần anh bắt được em, anh sẽ còng tay em lại, nhốt trong phòng, đọc truyện bao giờ chưa, chính là kiểu phòng nhỏ tối thui ấy, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.”
Tế Tu chớp mắt, từ tốn hỏi: “Thật vậy sao?”
“Thật.”
Lý Phá Tinh vẻ mặt âm u: “Anh nói được thì làm được, giờ em có muốn đi cũng muộn rồi, ngăn tủ thứ hai của anh có còng tay đồ chơi không khác gì đồ thật cả. Chưa kể ở đây còn có một căn phòng chứa đồ, cửa vào phức tạp khó tìm, cực kỳ bí mật. Nếu anh nhốt em vào đó, cả đời này sẽ không ai tìm được em, tới lúc ấy, anh sẽ cho em biết thế nào là biến thái thực sự.” Lý Phá Tinh lạnh lùng uy hiếp.
Tế Tu nở nụ cười, khuôn mặt nhu hòa: “Anh thực sự biến thái vậy sao?”
Lý Phá Tinh mặt không đổi sắc, lãnh khốc khẳng định: “Đúng, anh còn có thể biến thái hơn nữa.”
“Nhưng biến thái sẽ không nhận mình là biến thái.” Tế Tu chớp mắt: “Hơn nữa biến thái sẽ không tiết lộ tất cả công cụ và địa điểm gây án trước khi thực hiện đâu.”
Lý Phá Tinh: “…”
Lý Phá Tinh: “Chứng tỏ anh là biến thái cực kỳ kiêu căng.”
“Ừm.” Giọng nói Tế Tu nhuốm ý cười: “Vậy thì, anh biến thái cực kỳ kiêu căng ơi, em sẽ không lén lút bỏ chạy, song nếu anh thích kiểu này, em có thể tự ra tay. Nhưng mà lúc ấy —” Tế Tu ghé vào tai Lý Phá Tinh, thấp giọng nói gì đó.
Mặt Lý Phá Tinh đỏ như rỉ máu, hắn đẩy Tế Tu ra, hung tợn quát: “Biến thái!”
Tế Tu cong môi, ánh mắt lấp lóe ý cười, y tiến lại gần, dịu dàng hôn lên môi Lý Phá Tinh, nói: “Em sẽ không bất ngờ bỏ đi nữa.”
Lý Phá Tinh mím môi: “Thật sao?”
Tế Tu ôm Lý Phá Tinh, tựa trán mình lên trán Lý Phá Tinh, khẽ nói: “Thật, không bao giờ đi nữa.”
Hàng mi Lý Phá Tinh khẽ run, hắn nhắm mắt lại, vòng tay ôm eo Tế Tu, dè dặt hôn lên môi y.
Hôn hết cái này tới cái khác, không hiểu sao hôn hôn kiểu gì lại hôn đến trên giường.
“Rầm!” Cửa đột nhiên mở ra.
Tế Tu: “…”
Lý Phá Tinh: “…”
Lý Phá Tinh vốn đang nằm đè lên người Tế Tu hôn lấy hôn để, run run quay đầu lại.
Lý Vũ Trụ vai đeo balo, mặt không cảm xúc đóng cửa lại.
“Hai bố nhanh nhanh chút, bảy phút nữa là con muộn học rồi.”
Giọng điệu của nhóc hết sức bình tĩnh. Cơ mà, không hiểu tại sao, lại làm người ta nghe ra cảm giác sống không còn thiết tha luyến tiếc chi nữa.
Lý Phá Tinh lúng túng gãi đầu, nhặt ống tuýp dưới đất lên, nói với Tế Tu: “Em nấu cơm đi, anh vào giải thích cho Lý Vũ Trụ.”
Lý Phá Tinh nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Lý Vũ Trụ đang ngồi trên giường, thấy Lý Phá Tinh liền quay đi, không thèm nhìn hắn.
Lý Phá Tinh lại gần, gọi: “Lý Vũ Trụ.”
Lý Vũ Trụ khoanh tay trước ngực, lại thở phì phò quay qua chỗ khác.
Lý Phá Tinh thở dài, ngồi bên cạnh Lý Vũ Trụ. Hắn gõ ống tuýp xuống đất, hỏi: “Con lấy ống tuýp này ở đâu ra?”
Lý Vũ Trụ bĩu môi: “Lúc bố bảo muốn đập gãy chân bố hai, con đi lượm một cái bỏ vào vườn.”
Hắn nói muốn đập gãy chân Tế Tu lúc nào nhỉ? Hình như là… Nửa năm trước?
Lý Phá Tinh: “…”
Hắn sai rồi, IQ của Lý Vũ Trụ không thấp chút nào, con trai Tế Tu sao mà đần được — năm bốn tuổi người ta đã biết lo trước tính sau rồi.
Lý Phá Tinh trầm mặc một lát, nhìn ống tuýp nói: “Con thực sự muốn đập gãy chân bố hai của con à, bố hai con cao to đẹp trai như thế, gãy chân rồi chỉ có thể ngồi xe lăn… Lúc con đến trường mẫu giáo, bố hai con phải ngồi xe lăn đưa đón con đi học, các bạn khác sẽ thương hại con có một ông bố tàn tật.”
Lý Vũ Trụ cắn môi, cẩn thận suy ngẫm một chặp, quyết định nhường một bước: “Vậy bố đánh bố hai đi khập khiễng là được, không cần ngồi xe lăn.”
Lý Phá Tinh lắc đầu: “Cũng không được.”
Lý Vũ Trụ sắp không lùi thêm nổi rồi đó: “Vậy bố, bố đánh bố hai một trận, cho bố hai không xuống giường nổi!”
Lý Phá Tinh trầm mặc, đột nhiên nói: “Hôm qua bố đánh rồi.”
Lý Vũ Trụ giật mình, hai mắt trợn tròn: “Thật vậy sao?”
Nhóc biết bố mình rất lợi hại, đấm một phát làm người ta nhập viện cũng được, nhưng mà… nhưng mà trông bố hai chẳng làm sao hết.
Lý Phá Tinh gật đầu: “Thật.”
Lý Vũ Trụ chớp chớp mắt: “Sau đó thì sao? Bố không cần đánh bố hai tiếp nữa à?”
Lý Phá Tinh xoa đầu Lý Vũ Trụ. Hắn mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Vũ Trụ à, bố rất thích bố hai. Bố không nỡ đánh bố hai, bố đánh bố hai một cái, liền đau lòng muốn chết.”
Lý Vũ Trụ sửng sốt, đột nhiên hất tay Lý Phá Tinh đang vuốt tóc mình, đỏ mắt hô: “Hôm nay con không thích bố nữa!”
“Bố thay đổi rồi, chẳng ngầu chút nào!”
Nhóc đá giày, chui vào chăn, bọc mình kín ơi là kín.
Lý Phá Tinh:…
Kế hoạch khuyên nhủ hoàn toàn thất bại.
Lý Phá Tinh thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng.
Tế Tu đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Lý Phá Tinh nhún vai: “Lý Vũ Trụ giận dỗi, không ăn sáng.”
Tế Tu cởi tạp dề: “Để em gọi con.”
Lý Phá Tinh sợ Lý Vũ Trụ nói gì quá đáng với Tế Tu, kéo y lại: “Đừng, khó dỗ Vũ Trụ lắm, chờ nó hết giận là được, em chờ xem, nó giận nhanh mà nguôi giận cũng nhanh.”
“Không sao.” Tế Tu nói: “Để em xem con thế nào.”
Lý Vũ Trụ trốn trong chăn không nhúc nhích.
Tế Tu mở cửa, liếc mắt đã thấy một nhúm tròn tròn trốn trong ổ chăn. Y đến giường, nhẹ nhàng gỡ chăn ra, để lộ khuôn mặt nho nhỏ trắng bóc của Lý Vũ Trụ. Y nói: “Vũ Trụ, xuống ăn thôi, không ăn sáng sẽ bị ốm đấy.”
Lý Vũ Trụ bị xốc chăn, đã vậy còn là Tế Tu, nhóc càng tức, đôi mắt đen như nước sơn phủ một tầng hơi nước mờ mờ. Nhóc thở phì phì kéo chăn lại: “Con không thèm ăn sáng với bố hai!”
Tế Tu ngẩn người, hỏi: “Vũ Trụ… Con rất ghét bố sao?”
Tế Tu còn nhớ, khi giả vờ là “Lý Tiểu Hữu”, y đã từng nghe Lý Vũ Trụ kể về mình. Lý Vũ Trụ khen y, đôi mắt sáng lấp lánh, thoạt trông… Không có vẻ ghét y đến vậy.
Lý Vũ Trụ rúc trong chăn, không nói gì. Một lúc sau, nhóc mới từ từ vén chăn lên, mím môi, lặng lẽ nhìn y.
Đây là bố hai của nhóc, hơi xa lạ, lại bất ngờ giống hệt trong tưởng tượng của nhóc.
Nhóc chưa từng được gặp bố hai của mình, nhưng nhóc đã từng nghe vô số lần rằng, bố hai của nhóc ưu tú biết bao, lợi hại biết bao. Có lần, nhóc cảm thấy bố hai là ông bố tuyệt nhất quả đất, nếu không phải vì bố hai chưa từng xuất hiện, vậy bố hai đã thực sự là ông bố tuyệt nhất rồi.
Nhóc mím môi, im lặng một lúc rồi chợt nói: “Con không ghét bố… Nhưng bố làm sai.”
Bố hai làm sai.
Bố hai từ bỏ con và bố.
Người làm sai phải bị nghiêm phạt, sau đó mới biết sai.
Con và bố sẽ tha thứ cho bố hai.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Rõ ràng Lý Vũ Trụ nói rất ngắn gọn, nhưng Tế Tu có thể dễ dàng hiểu lời của nhóc. Tế Tu nắm bàn tay nhỏ xíu của Lý Vũ Trụ, giọng nói khản đặc: “Xin lỗi, là lỗi của bố, bố đã không ở bên hai người.”
Lý Vũ Trụ sửng sốt. Bố từng bảo, chỉ có người bị phạt mới biết hối hận, mới biết mình sai.
“Bố hai bị phạt rồi sao?” Lý Vũ Trụ ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy.”
“Là kiểu phạt thế nào?”
“Phạt bố hai từng giây từng phút đều sống như một năm, mà trong khoảng thời gian dài dằng dặc này, từng giây từng phút bố đều chìm trong đau khổ, từng giây từng phút đều mong nhớ hai người.”
Lý Vũ Trụ mở to mắt: “Vậy sau này bố còn đi nữa không?”
Tế Tu cứng đờ.
“Sau này… Bố hai còn bỏ rơi con và bố nữa không? Bố hai thực sự… Trở về sao? Sẽ không lại đột nhiên biến mất nữa chứ?”
Trong đầu Tế Tu hiện lên cảnh tượng sáng nay, y đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng nghe thấy anh Tỉnh hỏi: “Lại muốn chạy nữa sao?” Y quay đầu, thấy đôi mắt anh Tinh lạnh lẽo như kết băng, mà tới khi y nói không, anh Tinh ngẩn người, giá băng nơi đáy mắt tức thì tan chảy, bàn tay túm chặt ga trải giường cũng dần buông lỏng.
Trái tim Tế Tu như bị một sợi dây thép siết rỉ máu.
Qua lâu thật lâu.
Y mới thốt nên lời: “…Sẽ không.” Giọng nói y khản đặc: “Sẽ không đột nhiên biến mất, sẽ không rời khỏi hai người nữa.”
Nếu bố trẻ trung, bố sẽ xuất hiện trước mặt anh và con, nếu bố già nua, bố cũng sẽ không bỏ trốn như năm năm trước nữa.
Để có đủ khả năng mãi mãi ở bên hai người, bố nguyện tìm mọi cách, cũng nguyện trả bất cứ giá nào.
Bất chợt, một âm thanh khe khẽ vang lên, đó là tiếng tay nắm cửa bị siết chặt.
Tế Tu ngẩng đầu, anh Tinh của y đang đứng trước cửa, không nhúc nhích dõi theo y. Hắn thả tay nắm cửa, nói: “…Ăn sáng thôi, Vũ Trụ còn phải đi học.”
Lý Phá Tinh thoạt trông rất bình tĩnh, bảo Lý Vũ Trụ ngồi lên ghế, chuẩn bị bộ đồ ăn trẻ con cho nhóc, rồi dắt Điêu Điêu vào vườn, đổ thức ăn cho nó. Làm xong tất cả, hắn đi vào phòng ngủ, nói với Tế Tu: “Tế Tu, em qua đây.”
Tế Tu đang sắp xếp balo cho Lý Vũ Trụ, y hơi kinh ngạc, đặt balo xuống, đi theo Lý Phá Tinh. Kết quả, Tế Tu vừa bước vào, Lý Phá Tinh đã đóng cửa lại, đè y lên cửa.
Lý Phá Tinh hỏi: “Sẽ không đột nhiên biến mất nữa?”
Bọn họ đứng rất gần, gần tới nỗi Tế Tu có thể nghe được nhịp tim của anh Tinh, thấy được gân xanh giật giật trên trán anh. Y đáp: “Sẽ không, anh Tinh.”
Đôi mắt Lý Phá Tinh đỏ lên, hắn hung dữ dọa: “Chính miệng em nói đấy, mẹ nó nếu em còn dám lén lút bỏ chạy —“
Lý Phá Tinh hơi ngừng lại, ánh mắt âm trầm: “— Anh sẽ không đập gãy chân em, quá phi thực tế, thế nhưng chỉ cần anh bắt được em, anh sẽ còng tay em lại, nhốt trong phòng, đọc truyện bao giờ chưa, chính là kiểu phòng nhỏ tối thui ấy, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.”
Tế Tu chớp mắt, từ tốn hỏi: “Thật vậy sao?”
“Thật.”
Lý Phá Tinh vẻ mặt âm u: “Anh nói được thì làm được, giờ em có muốn đi cũng muộn rồi, ngăn tủ thứ hai của anh có còng tay đồ chơi không khác gì đồ thật cả. Chưa kể ở đây còn có một căn phòng chứa đồ, cửa vào phức tạp khó tìm, cực kỳ bí mật. Nếu anh nhốt em vào đó, cả đời này sẽ không ai tìm được em, tới lúc ấy, anh sẽ cho em biết thế nào là biến thái thực sự.” Lý Phá Tinh lạnh lùng uy hiếp.
Tế Tu nở nụ cười, khuôn mặt nhu hòa: “Anh thực sự biến thái vậy sao?”
Lý Phá Tinh mặt không đổi sắc, lãnh khốc khẳng định: “Đúng, anh còn có thể biến thái hơn nữa.”
“Nhưng biến thái sẽ không nhận mình là biến thái.” Tế Tu chớp mắt: “Hơn nữa biến thái sẽ không tiết lộ tất cả công cụ và địa điểm gây án trước khi thực hiện đâu.”
Lý Phá Tinh: “…”
Lý Phá Tinh: “Chứng tỏ anh là biến thái cực kỳ kiêu căng.”
“Ừm.” Giọng nói Tế Tu nhuốm ý cười: “Vậy thì, anh biến thái cực kỳ kiêu căng ơi, em sẽ không lén lút bỏ chạy, song nếu anh thích kiểu này, em có thể tự ra tay. Nhưng mà lúc ấy —” Tế Tu ghé vào tai Lý Phá Tinh, thấp giọng nói gì đó.
Mặt Lý Phá Tinh đỏ như rỉ máu, hắn đẩy Tế Tu ra, hung tợn quát: “Biến thái!”
Tế Tu cong môi, ánh mắt lấp lóe ý cười, y tiến lại gần, dịu dàng hôn lên môi Lý Phá Tinh, nói: “Em sẽ không bất ngờ bỏ đi nữa.”
Lý Phá Tinh mím môi: “Thật sao?”
Tế Tu ôm Lý Phá Tinh, tựa trán mình lên trán Lý Phá Tinh, khẽ nói: “Thật, không bao giờ đi nữa.”
Hàng mi Lý Phá Tinh khẽ run, hắn nhắm mắt lại, vòng tay ôm eo Tế Tu, dè dặt hôn lên môi y.
Hôn hết cái này tới cái khác, không hiểu sao hôn hôn kiểu gì lại hôn đến trên giường.
“Rầm!” Cửa đột nhiên mở ra.
Tế Tu: “…”
Lý Phá Tinh: “…”
Lý Phá Tinh vốn đang nằm đè lên người Tế Tu hôn lấy hôn để, run run quay đầu lại.
Lý Vũ Trụ vai đeo balo, mặt không cảm xúc đóng cửa lại.
“Hai bố nhanh nhanh chút, bảy phút nữa là con muộn học rồi.”
Giọng điệu của nhóc hết sức bình tĩnh. Cơ mà, không hiểu tại sao, lại làm người ta nghe ra cảm giác sống không còn thiết tha luyến tiếc chi nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook