Sáng hôm sau. 

Tế Tu tỉnh dậy trước, y nghiêng đầu liếc hình ảnh phản chiếu trên tấm kính ở tủ quần áo, thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, y vẫn ở tuổi này, không thay đổi.

Tối qua, Tế Tu chuẩn bị ngủ thì nhận ra mình lại biến đổi. Y nhận thấy mình lớn dần, biến thành dáng vẻ mười tám, mười chín tuổi.

Tế Tu tìm quần áo của anh Tinh, mặc vào, để lại một tờ giấy, định thừa dịp trời tối mà rời đi, kết quả bị phát hiện.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Tế Tu xoay người, lẳng lặng nhìn anh Tinh. Anh Tinh đang ngủ rất say, cả khuôn mặt đều thư giãn.

Anh Tinh đã trưởng thành hơn, so với năm năm trước, anh đen hơn một chút, ngũ quan anh tuấn hơn, tóc cũng cắt hơn, tỏa ra nét mạnh mẽ phóng khoáng. Dáng người anh cũng càng đẹp hơn, eo rất nhỏ, chân rất dài… Tư thế nào cũng làm được.

Tế Tu đỏ mặt, ánh mắt chạm tới dấu hôn trên người anh Tinh, gương mặt lại càng nóng hơn.

Y đỏ mặt kéo chăn che người anh Tinh, rồi lại không kìm được hôn anh một cái, sau đó mới cẩn thận vén chăn xuống giường. 

Quần áo y mặc hôm qua đã bị anh Tinh xé rách, Tế Tu đành tìm đồ khác trong tủ quần áo của anh Tinh mặc tạm.

Sợ đánh thức anh Tinh, từ đầu tới cuối y đều rón rén, tìm được quần áo liền mau chóng mặc vào.

Trên người y có sẹo, “Trải qua” mấy chục năm, đa số vết thương đã mờ dần, nhưng vẫn còn một hai vết thương nghiêm trọng, đêm qua ánh sáng mù mờ, nhưng anh Tinh vẫn sờ thấy vết thương ở xương sườn của y, mơ màng hỏi y đây là gì, may mà lúc ấy anh Tinh không mấy tỉnh táo, bị y gạt cho qua chuyện. Nếu sáng nay bị anh Tinh bắt gặp vết thương giống y đúc “Lý Tiểu Hữu”, y không biết phải giải thích thế nào.

Y đi đến cửa, cầm tay nắm cửa.

“Lại muốn chạy hả?” Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Tế Tu cứng đờ, quay đầu nhìn lại.

Lý Phá Tinh ngồi dậy, chăn trượt xuống eo. Hắn chống tay xuống giường, nhìn Tế Tu trừng trừng, ánh mắt vừa hung dữ vừa lạnh lẽo.

Tế Tu ngơ ngác đáp: “Không, không phải, em định nấu cháo cho anh.”

Lý Phá Tinh ngẩn ra, vẻ mặt hòa hoãn lại: “Ừ, đi đi.”

Tế Tu ra khỏi phòng, Lý Phá Tinh lại nằm xuống giường, thẫn thờ nhìn trần nhà.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Hắn vừa mở mắt đã thấy Tế Tu lén lút định mở cửa, lập tức nghĩ Tế Tu lại muốn bỏ đi, trong chớp mắt, lòng hắn hận không thể tháo người Tế Tu ra nhét vào bụng.

Hắn sợ, sợ tới mức tim run lẩy bẩy.

Hắn quá sợ Tế Tu lại lặng lẽ, chẳng nói một lời mà biến mất.

…Lại một lần nữa rời bỏ hắn.

Tế Tu vừa ra cửa đã thấy Lý Vũ Trụ xách quả đầu bù xù như ổ gà, chân trần chạy ra khỏi phòng mình, vừa chạy vừa kêu: “Bố ơi, Lý Tiểu Hữu —“

Bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, Lý Vũ Trụ ngừng bặt, bước chân cũng sững lại, đơ ngay tại chỗ.

Tế Tu: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Lý Vũ Trụ ngơ ngác đáp, một lúc sau, nhóc chầm chậm chớp mắt, hỏi: “Chú là ai?”

Tế Tu mím môi, bước về phía trước: “Chú là Tế Tu.”

Y không nói ra được câu “Chú là bố hai của con”.

Từ khi Lý Vũ Trụ sinh ra tới nay, y chưa từng ở bên cạnh nhóc, không có tư cách nhận danh hiệu này.

Lý Vũ Trụ đứng sững sờ một chặp, sau đó bỗng xoay người chạy bạch bạch về phòng.

Tế Tu không đuổi theo, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Tới khi ra ngoài, y nhận thấy Lý Vũ Trụ lại chạy bạch bạch về, tay cầm một bức ảnh. Nhóc cúi đầu nhìn ảnh một cái, rồi lại nhìn Tế Tu một cái. So sánh cẩn thận xong, Lý Vũ Trụ chớp chớp mắt, do dự hỏi: “Chú là, bố hai của cháu sao?”

Tế Tu im lặng một lát, gật đầu.

Đôi mắt Lý Vũ Trụ mở to, nhóc hít một hơi thật sâu, ném ảnh xuống bàn bên cạnh, chạy nhanh như bay.

Tế Tu nhặt bức ảnh lên, đây là bức ảnh chụp lúc y nhận giải thưởng quốc gia, được đăng lên diễn đàn trường. Có lẽ anh Tinh tìm được trên diễn đàn, sau đó in ra. Trên bục còn có những người khác, vì vậy đầu y được khoanh tròn, rồi dùng bút đỏ viết xiêu xiêu vẹo vẹo vài chữ: Đập gãy chân.

Tế Tu: “…”

Lý Phá Tinh thay quần áo tử tế, ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Tế Tu đang nấu cơm trong phòng bếp.

Tế Tu đeo tạp dề, dây tạp dề thắt nút sau lưng, vòng quanh eo Tế Tu.

Nom có vẻ rất thanh mảnh.

Lý Phá Tinh ngứa ngáy, lại gần ôm Tế Tu từ đằng sau.

Ừm, đúng là eo rất nhỏ.

Tế Tu cứng người, y cảm giác người đàn ông đằng sau càng ôm y chặt hơn, hai tay không an phận trượt trên eo y, tựa cằm lên vai y, hỏi: “Nấu món gì thế?”

Tai Tế Tu đỏ ửng, y trả lời: “Cháo hoa, nộm giá và thịt bò kho tương.”

“Ừm.” Lý Phá Tinh nói: “Vũ Trụ không ăn được cay.”

Tế Tu: “Ừm, em biết rồi.”

Lý Phá Tinh thấy khuôn mặt Tế Tu đỏ lên, không kìm được thơm lên má y một cái: “Em đã gặp Vũ Trụ chưa? Chắc chắn nó sẽ thích em.”

Nơi bị Lý Phá Tinh hôn hơi nóng lên, nhưng Tế Tu lập tức nhớ đến dòng chữ trong tấm ảnh, im lặng một lúc, nghiêng đầu hỏi: “Thật vậy sao?”

“Ừ.” Lý Phá Tinh cười: “Thật đấy, nó nông cạn lắm, chỉ thích ai đẹp thôi.”

Lý Phá Tinh lại hôn lên môi Tế Tu một cái, cười tủm tỉm: “Em là đẹp nhất.”

Mặt Tế Tu nóng rực.

Lý Phá Tinh nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tế Tu, tim mềm nhũn, không kìm được xích lại gần hôn y thêm cái nữa.

Tế Tu không chịu được Lý Phá Tinh hôn chỗ này một cái, chỗ kia một cái như vậy, dứt khoát đặt đồ trong tay xuống, xoay người, nhắm mắt lại, ôm hông Lý Phá Tinh hôn hắn.

“Bố ơi! Bố hai về rồi! Chúng ta đi đập gãy chân chó của bố hai đi!!”

Lý Vũ Trụ hự hự tha về một cái ống tuýp dài ngoằng, hưng phấn kêu to.

Lý Phá Tinh: “…”

Tế Tu: “…”

“Bịch!” Ống tuýp trong tay Lý Vũ Trụ phút chốc rơi xuống đất, nhóc ngơ ngác.

…Tại sao?

Trước kia chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau đập gãy chân chó của bố hai, vậy mà giờ bố lại… Hôn bố hai?

Lý Phá Tinh đưa mắt liếc Tế Tu và Lý Vũ Trụ, lúng túng gọi: “Vũ Trụ à…”

Lý Vũ Trụ không thèm để ý Lý Phá Tinh, bởi vì nhóc cảm thấy bị phản bội.

Nhóc thở phì phò chạy vào vườn dắt Điêu Điêu tới, hung hăng nhìn Tế Tu, hạ lệnh: “Điêu Điêu! Cắn người kia đi!”

“Gâu!” Điêu Điêu vừa sủa vừa chạy về phía Tế Tu. Tới nơi, nó vui sướng chạy vòng quanh y, cọ cọ vào ống quần y, đôi mắt lấp lánh, vui vẻ sủa.

Tế Tu bế Điêu Điêu lên: “Điêu Điêu, lâu ngày không gặp.”

Điêu Điêu phấn khích sủa liên hồi, cọ cả cái đầu lên vai Tế Tu.

Lý Vũ Trụ: “…”

Nhóc bi phẫn, cảm giác mình đã bị cả thế giới phản bội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương