Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi
-
Chương 43: Khách không mời
Sáng sớm, Tiêu Trần bảy giờ hơn tỉnh lại. Mở mắt, liền thấy chồng ở một bên tham lam nhìn mình. “Kỉ Tích, em dậy bao lâu rồi?”
Kỉ Tích kéo Tiêu Trần vào trong áo mình, đánh ngáp nói: “Chưa tới bảy giờ, đi toilet một lần. Bên ngoài còn đang hạ tuyết.”
“Hèn chi, lạnh như vậy.” Tiêu Trần ôm chặt Kỉ Tích nói: “Em không đứng dậy?”
Kỉ Tích xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy bông tuyết ngoài cửa sổ, hít vào một hơi. “Ừm, rất lạnh. Thật muốn trốn trong ổ chăn.”
“Anh cũng vậy.”
Hai người Tiêu Kỉ ôm thành một đống, đối diện nhau cười khổ. Mùa đông, hại người làm biếng a!
Ôn nhu nửa giờ, Tiêu Trần xem đồng hồ treo tường nói: “Tám giờ rồi, Kỉ Tích. Nếu không rời giường, liền dậy không nổi đó.” Tiêu Trần một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái lật chăn bông, lõa thân bại lộ trong không khí lạnh, một trận run rẩy, vội vàng mặc đồ lót giữ ấm. “Kỉ Tích, tuyết rơi còn ra ngoài sao?”
Hai chân Kỉ Tích đồng thời với vào ống quần, lưu loát nhảy lên một cái, kéo quần bò đến tận hông, động tác hành văn liền mạch lưu loát. Hắn đến bên cửa sổ dò xét, lắc đầu nói: “Trần Trần, nhiều tuyết quá. Hôm nay, vẫn là ở nhà đi? Em dạy anh chơi bida.”
“Tốt.” Tiêu Trần không sao cả, dù sao không phải tham gia tour công ty du lịch, muốn chơi bao lâu đều được. Trời trong a, rồi cũng sẽ có.
Hai người ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, đa số người Khương gia đã nếm qua điểm tâm ra ngoài, chỉ còn lại hai lão nhân, ba tiểu bối (người vai dưới) đang nghỉ đông, cùng mấy người làm thuê.
“Kỉ Tích, Tiêu Trần, sao sớm vậy đã dậy rồi?” Hà Bình vừa tiếp đón, vừa phân phó nữ giúp việc hâm nóng điểm tâm.
Khương Văn chống quải trượng đầu rồng Tiêu Trần mua cho ông, thoáng đẩy cửa sổ, nhìn bông tuyết bay lên, quay đầu lại hỏi: “Các con tính toán đi ra ngoài sao?”
Tiêu Trần Kỉ Tích phân biệt ngồi vào bàn ăn, ăn cháo nóng nói: “Không đi ra, rất lạnh.”
“Đúng vậy, đi ra ngoài một ngày, khẳng định cảm mạo. Con mang Trần Trần đi dạo trong nhà, bồi bà ngoại nói chuyện.”
Hà Bình vỗ vỗ mu bàn tay cháu ngoại, cảm khái: “Rốt cuộc vẫn là con trai Tiểu Như tri kỉ a! Không giống mấy đứa cậu dì con sinh, thời điểm đòi tiền kêu bà nội, chở cầm tiền, liền chê bà là lão thái bà.” (bà già)
Kỉ Tích gắp rau xanh, cùng nuốt vào với cháo, an ủi: “Bà ngoại, bà một chút cũng không già. Chờ trời ấm chút, mặt sườn xám Trần Trần tặng, mấy phu nhân phụ cận, đều phải đỏ mắt đó!”
Hà Bình bảo dưỡng không tồi, nghe Kỉ Tích vừa nói như vậy, vui vẻ ra mặt: “Nói đến sườn xám, còn phải cảm ơn Tiêu Trần. Con đứa nhỏ này, thật có lòng a!”
“Nào có. Ông bà là ông ngoại bà ngoại Kỉ Tích, con tự nhiên nên hiếu thuận.” Tiêu Trần chọn khối rau ướp, cho vào miệng, múc mấy muỗng cháo.
Thật biết ăn nói. Hà Bình vui mừng gật đầu: “Kỉ Tích thích con, ánh thật cũng thật không kém.”
Khương Văn chen vào nói: “Tối hôm qua, những lời trên bàn ăn kia, con đừng để trong lòng.”
Tiêu Trần rộng rãi cười. “Ngài yên tâm, con không để trong lòng.”
Khương Văn nguyên bản không ủng hộ Tiêu Trần. Kỉ Tích, đứa cháu ông thích nhất, yêu một người nam nhân. Đồng tính luyến ái, nói ra bao nhiêu khó nghe a? Hơn nữa, còn muốn đoạn tử tuyệt tôn. Cho dù, con gái nói nhiều lời tốt, chính mình lại thu rất nhiều quà, vẫn là không thể tiếp nhận.
Nhưng, sau khi chân chính nhìn đến Tiêu Trần, thấy đối phương đối mặt châm chọc khiêu khích mặt không đổi sắc. Mặc dù, người khác lời lẽ độc ác, nể mặt Kỉ Tích, vẫn dùng lời tốt đối đáp, lại càng không mang thù.
Ông sống chín mươi năm, dạng người gì mà chưa gặp qua? Nhìn ra được, hai đứa nhỏ yêu nhau đến khăng khăng một mực. Chính mình thật muốn chia rẽ bọn nó, cùng Pháp Hải trong có khác gì nhau đâu?
Ông già rồi, còn chưa hồ đồ. Loại chuyện cố hết sức làm mất lòng người này, liền miễn đi. Trong lòng, xem như thu thêm đứa cháu, đứa nhỏ hiếu thuận bao nhiêu, so với mấy đứa cháu ruột hỗn trướng còn thuận mắt hơn.
“Tiêu Trần, giữa trưa muốn ăn cái gì? Bà kêu người đi mua.” Hà Bình cười tủm tỉm hỏi.
Toronto có cái gì ăn ngon? Canada cơ hồ đều là di dân, có đồ ăn truyền thống gì không? Người ra nước ngoài đều muốn ăn đồ mới mẻ, nhưng Tiêu Trần không biết Toronto, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Kỉ Tích nhìn ra điểm mấu chốt, giảng giải cho Tiêu Trần. “Ở Toronto đồ ăn nước nào cũng có, tất cả đều là nhà hàng người di dân mở. Nếu, muốn mua đồ ăn, tự mình nấu, nguyên liệu nấu ăn ở Toronto vẫn là rất đầy đủ.”
“Kỉ Tích, em trước kia ăn cái gì?”
Đối với câu hỏi của Tiêu Trần, Kỉ Tích còn thật sự suy nghĩ trả lời: “Hồi nhỏ, ba mẹ sẽ không nấu ăn. Mời hai bảo mẫu, một người làm đồ ăn Trung Quốc, một người làm thịt bò. Lớn chút, tự mình đi ra ngoài ăn, học đại học, mấy quán ăn nổi tiếng ở đường Spadina, ngã tư Queen* em đều ăn rồi. Trần Trần, anh có thể phải thất vọng. Cho đến nay, thức ăn em nếm qua, cháo anh làm ăn ngon nhất.”
(*Con đường Spadina từ Queen ở hướng Nam lên đến College St. ở hướng Bắc là trung tâm của khu phố Hoa.)
“Đứa cháu này của bà, chính là đứa kén chọn. Nó nói như vậy, khẳng định không sai được!”
Khóe miệng Kỉ Tích câu lên, nheo đôi mắt hoa đào nói: “Bà ngoại, trời lạnh như vậy, con luyến tiếc để Trần Trần nấu cơm. Bà đừng nghĩ cách a!”
“Kỉ Tích, con là con giun trong bụng bà ngoại a? Này cũng biết!” Hà Bình cười nói, kéo Tiêu Trần cơm nước xong xuôi lên phòng khách, Kỉ Tích theo sát sau đó.
Đi vào phòng khách, Khương Long đang ngồi trên sofa đọc sách. Thấy người tới, vội vàng đứng dậy tiếp đón. “Buổi sáng tốt lành.”
Hà Bình ngạc nhiên nói: “Hai ngày nữa, liền khai giảng. Bà còn nghĩ đến, con với chị con ra ngoài chơi rồi.”
“Trời lạnh như vậy, ai cao hứng đi ra ngoài a!” Khương Long đóng sách nói: “Lại nói, con còn muốn cùng anh họ, Tiêu ca hảo hảo tâm sự đó.”
“Con thật có tâm.”
Hà Bình đang muốn ngồi xuống, từ trong hàng lang truyền đến một trận tiếng bước chân. Ngay sau đó, Khương Lịch chợt nhảy vào phòng khách, reo lên với cháu ngoại trai: “Kỉ Tích, đi ra nghênh đón một vị tiểu thư.”
Làm cái gì a?
Người trong phòng, đều cùng biểu tình mạc danh kì diệu. (không hiểu ra sao)
Khương Lịch vội vàng giải thích. “Tiểu thư nhà Kim Thịnh, Karen. Người ta sớm muốn gặp mặt con rồi. Kỉ Tích, cô ấy là con gái ông chủ tập đoàn tài chính a!”
Kỉ Tích cười nhạo: “Con vì sao muốn đi gặp một cô gái không quen biết?”
Khương Long lướt qua sofa, vén bức màn, nhìn xung quanh sân trước. Một chiếc Limousine dừng ở cửa, mà mẹ cậu, đang đứng ở trong gió tuyết, không biết cách cửa kính xe cùng người bên trong nói cái gì.
“Kỉ Tích, con sao còn chưa hiểu? Cơ hội thật tốt, thiên kim người ta coi trọng con. Chủ tịch Kim Thịnh, chỉ có con gái một là cô ấy. Con nếu cùng cô ấy kết hôn, cái gì đều có? Đến lúc đó, còn muốn cảm tạ bác nữa!” Khương Lịch thấy Kỉ Tích thờ ơ, vội vã tiến lên động thủ, muốn thay Kỉ Tích đi ra ngoài tiếp khách.
Kỉ Tích một chưởng gạt rới cánh tay Khương Lịch, cười lạnh nói: “Xem ra, bác cả nên đi khám bác sĩ. Con hoài nghi, lỗ tai bác xảy ra vấn đề.”
“Con……” Khương Lịch quả thật không biết, nên làm sao đối mặt Kỉ Tích bất kính. Kỉ Tích chính là cháu ngoại trai ông, lại không thân cận. Lúc này, làm căng quan hệ, chính mình chịu không nổi, chỉ phải áp chế tức giận, hừ một tiếng: “Mặc kệ nói thế nào, con trước theo bác đi đem tiểu thư mời vào.”
Kỉ Tích đột nhiên đứng dậy.
Khương Lịch cảm thấy vui vẻ.
Song, Kỉ Tích không có cất bước, cái đầu cao 1m89, đến gần Khương Lịch, lạnh như băng nhìn xuống đối phương: “Con ngày hôm qua đã nói, người phản đối con cùng Trần Trần, cút khỏi nhà này. Bác, vì cái gì muốn con nói thẳng ra như vậy? Nhà này là của Kỉ Tích con, không phải của Khương Lịch bác. Cư nhiên, làm ra cái tiểu thư gì, bác cho rằng con sẽ chịu để bác sắp đặt sao?”
Khương Lịch theo bản năng lùi hai bước, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Nghĩ thầm, khó trách tiểu thư Kim Thịnh vừa ý Kỉ Tích, khí phách liền thắng người một bậc! Ông không phải không hiểu được, tính tình cháu ngoại trai quật cường. Nhưng ông không có biện pháp a? Vì công ty, chỉ có thể khắp nơi kéo quan hệ.
Vốn, cho rằng ra nước ngoài có thể sống tốt hơn. Thực tế, quá khó khăn. Ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp, cần khách hàng vừa lòng, cần người nước ngoài tín nhiệm, cần vốn lưu động…. mọi thứ cũng không dễ dàng a! Ông năm đó, tin tưởng cùng nhiệt huyết khi mới đến Toronto, đều bị thời gian chà xát.
Ông luôn tự hỏi. Tiểu Như Kỉ Vinh người không có đồng nào, bỏ trốn đến Toronto, lại có thể sáng lập công ty đa quốc gia, áo gấm về làng. Mà ông thì sao? Liều chết liều sống nhiều năm, quy mô công ty nhưng lại co rút. Sớm biết như thế, còn không bằng không đến!
Ba!
“Ai ya.” Khương Lịch cảm thấy bả vai một trận đau nhức, quay đầu nhìn lại, quải trượng đều rồng của cha đang chỉ vào mình run run.
Khương Văn nguyên bản nghe tiếng con lớn nên đi ra xem, kết quả mọi chuyện phát sinh đều xem vào trong mắt, cảm thấy căm ghét đứa con cả không không chịu thua kém! Ông đối với việc đứa con theo tới Toronto mở công ty, rất không đồng ý, cảm thấy bọn họ đem chuyện gây dựng sự nghiệp nghĩ rất đơn giản. Ông càng hiểu biết phân lượng con mình, không có quyết đoán, chỉ có thể làm chút buôn bán đầu cơ tích lũy.
Mấy ngày này, tâm tình đứa con cực kém. Ông liền hiểu được, bảo đảm là công ty xảy ra vấn đề. Ồng chờ con mình mở miệng, chính mình xương cốt già yếu tốt xấu cũng giúp một phen. Ai biết, bọn họ đánh chủ ý lên cháu ngoại trai? Thật không hiểu nổi, đứa con nghĩ như thế nào.
“Khách tụi bây mời đến, tự mình đi tiếp, quản Kỉ Tích chuyện gì?” Khương Văn phụng phịu nổi giận quát: “Tựa như Kỉ Tích nói, chuyện Tiêu Trần, tụi bây chấp nhận liền ở lại, không tiếp thu bước đi. Làm cái gì loạn thất bát tao, ta mất mặt thay tụi bây!”
Khương Lịch bị lão nhân, ngay trước mặt con trai cháu trai mắng to, sắc mặt nhất thời chuyển thành xanh mét.
“Đừng nói nữa, mẹ mang người vào rồi.” Khương Long buông bức màn nhắc nhở.
“Ba….” Khương Lịch không hy vọng thiên kim Kim Thịnh tiến vào, nghênh đón cô là không khí cứng ngắt. Công ty ông, còn phải dựa vào Kim Thịnh hỗ trợ.
Khương Văn trừng mắt nhìn con một cái, hầm hừ ngồi trên ghế mây, tỏ vẻ phớt lờ thích hợp.
Khương Lịch phát tiết đấm sofa. Vốn định tiền trảm hậu tấu, nghĩ đến Kỉ Tích mặc kệ nói thế nào, cũng nên nể mình là bác nó, ít nhiều mua chút mặt mũi. Ai ngờ, nhưng lại kiên quyết cự tuyệt như vậy. Thậm chí, uy hiếp chính mình. Mà, lão nhân cũng giúp tên đồng tính luyến ái kia nói chuyện, thực không hiểu bị hạ cái gì cổ*!
(*mấy truyện cổ đại, cung đình hay có vụ “hạ cổ” ấy. Không biết có thật không nhưng huyền ảo lắm, đại loại là người bị hạ cổ sẽ bị người hạ cổ khống chế)
“Tiểu thư Karen, cô có thể đến, thực làm cho nhà chúng tôi bồng tất sinh huy* a!” Mỹ phụ (phụ nữ đẹp) trung niên dẫn theo tiểu thư tóc vàng vào phòng khách, cũng không quản ánh mắt người trong nhà lãnh đạm, nhiệt tình giới thiệu hai bên. “Vị này chính là thiên kim chủ tịch Kim Thịnh, tiểu thư Karen. Bên của sổ chính là con tôi, hai vị này là ba chồng mẹ chồng tôi, mà cậu ấy, chính là Kỉ Tích tôi nói với cô.”
(*bồng tất = nhà của người nghèo, sinh huy = tỏa sáng)
Karen cao ngạo nhìn mọi người gật gật đầu, quét mắt Tiêu Trần trên sofa, hỏi: “Hắn là ai vậy?”
Khương Lịch giành nói: “Một người không quan trọng.”
Karen được Khương Lịch dẫn tới sofa, tinh tế đánh giá Kỉ Tích, con mắt màu lam hiện lên sáng rọi vừa lòng. “Cậu là Kỉ Tích sao? Thật vui được biết cậu.”
“Xin chào.” Kỉ Tích lui tới bên người Tiêu Trần ngồi xuống, khuôn mặt treo lên tươi cười xa cách.
Karen nhếch nhếch lông mi nói: “Cậu thật giống như không quá hoan nghênh tôi?”
“Tiểu thư nghĩ nhiều rồi, người tới là khách.” Kỉ Tích gọi nữ giúp viêc nói: “Pha cho mọi người một ly cà phê.” Lập tức, vươn cánh tay ôm Tiêu Trần, chuyển hướng Hà Bình nói: “Bà ngoại, vài năm nay ở Toronto có vui vẻ không?”
Hà Bình sớm bị con cả chọc giận choáng váng. Than thầm, như thế nào sinh ra thứ ngu xuẩn như vậy. Tình yêu loại chuyện này, nào có người ngoài có thể nhúng tay? Cho dù tìm một ngàn nữ nhân, giới thiệu cho Kỉ Tích, nó không cần, có thể có biện pháp gì? Làm như vậy, giống như trèo cây tìm cá, căn bản không đạt được mục đích. Nói không chừng, còn muốn đắc tội với tiểu thư người ta.
Ai, oan nghiệp a! Hà Bình dứt khoác nhắm mắt làm ngơ, nghiêng người nhìn Kỉ Tích trả lời: “Còn tốt. Nơi này mùa hè mát mẻ, mùa đông lạnh chút, bất quá trong nhà mở hệ thống sưởi hơi. Không khí cũng trong lành, gặp phải thời tiết tốt, bà thường cùng ông ngoại con đi ra ngoài tản bộ.”
“Kỉ Tích, con như thế nào bốn năm cũng chưa đến thăm ông bà?” Khương Văn ngắt lời hỏi.
“Vài năm trước, Tiêu Trần xảy ra tai nạn xe cộ, con bồi anh ấy hồi phục, đi không được.”
Hà Bình lo lắng xem xét Tiêu Trần hỏi: “Hiện tại khỏe chưa? Đang tốt, sao lại ra tai nạn xe?”
Tiêu Trần dựa vào cánh tay Kỉ Tích, đạm nhiên cười nói: “Đã muốn không có việc gì, làm phiền Kỉ Tích rồi.”
Kỉ Tích không muốn Tiêu Trần nhớ lại chuyện thương tâm, nói sang chuyện khác: “Bà ngoại, ông bà từng đi xem thác Niagara chưa?”
Hà Bình lườm chồng, oán giận với Kỉ Tích. “Trong bảy năm này, trừ bỏ nhìn qua Tòa thị chính, Tháp truyền hình, nhà Bethune* từng ở, cũng chỉ biết được cái đường trước cửa.”
(*Norman Bethune (1890-1939) Bác sĩ phẫu thuật sinh ra tại Canada, phục vụ trong cuộc nội chiến Tây Ban Nha, cũng như trong cuộc chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai. Bethune là một nhà từ thiện nổi bật những người đã chống lại cuộc chiến tranh nói chung, và là người đề xướng chăm sóc y tế toàn dân.)
Khương Văn phản bác. “Tôi không phải còn mang bà đi Bảo tàng Hoàng Gia, Bảo tàng giày sao?”
“Đó là ông thích đi. Tôi muốn dạo công viên, sao không thấy ông gật đầu bồi tôi a?” Hà Bình trách móc.
Khương Lịch thấy Karen bị bỏ lơ, khuôn mặt kiều mị tràn ngập tức giận, vội nhắc nhở cháu trai: “Kỉ Tích, bồi tiểu thư Karen nói chuyện a?”
Xem hắn là Ngưu Lang a! Kỉ Tích chê cười liếc nhìn Khương Lịch: “Bác cả, tiểu thư Karen là khách của bác.”
“Ý của cậu là, cậu không mời tôi?” Karen phất tay với nữ giúp việc mang lên cà phê, nhìn vợ chồng Khương Lịch, lại nhìn Kỉ Tích, chất vấn.
Kỉ Tích gác chân, nhưng cười không nói.
Karen trong ánh mắt châm chọc từ đối phương, cảm giác chính mình giống một vở hài kịch. Cô không nên nhìn ảnh chụp nam nhân này rồi động tâm, mạo hiểm tuyết lớn đến thân cận. Bởi vì, tin lời nói dối của xí nghiệp Khương thị, bị loại sỉ nhục này.
Karen lập tức đứng dậy, quát vợ chồng Khương Lịch: “Các người thế nhưng gạt tôi! Kim Thịnh chúng tôi, sẽ không cùng người không có uy tín nói chuyện làm ăn!” Dứt lời, xoay người rời đi. Hoàn toàn không để ý nam nữ đuổi theo sau cô xin lỗi.
Kỉ Tích nhíu mi liếc Khương Long hỏi: “Ba mẹ em có phải lầm đối tượng rồi không? Phải chắp nối, cũng nên giới thiệu cho em. Sao lại tìm tới anh?”
“Anh họ, anh không biết. Anh cả, chị hai em đã từng qua mấy chục lần thân cận rồi. Em cũng bị ép đi ba lần, bởi vì quá nhỏ, người ta chướng mắt.” Khương Long giận dữ nói: “Kinh tế công ty trì trệ, ba mẹ tận dụng mọi thứ, đâu thèm quản anh là ai? Chỉ cần có lợi với bọn họ là được.”
Ba ba.
Khương Văn gõ gõ quải trượng nói: “Đừng nói lũ không không chịu thua kém này.”
Bỗng nhiên, nữ giúp việc đi nhanh vào cửa báo cáo. “Lão gia, tiên sinh* bọn họ không vào được.”
(tiên sinh ở đây chỉ Khương Lịch, mình không biết thay bằng từ gì)
“Cái gì?”
Khương Long nhìn qua cửa sổ. “Xe có rèm lái đi rồi, ba mẹ đứng trước cửa nhà, giống như mở không được.”
“Bọn họ không mang chìa khóa sao? Như vậy, cô có thể mở thay bọn họ a?” Hà Bình nhắc nhở nữ giúp việc.
Nữ giúp việc lắc đầu. “Tôi dùng sức kéo, chính là cửa không mở được.”
“Ta đi nhìn xem.”
Kỉ Tích ngăn cản: “Ông ngoại, không cần đi. Là con không cho bác vào.”
Khương Long hưng phấn hỏi: “Anh họ, anh làm như thế nào?”
“Nhà này, vốn là dùng vân tay mới có thể vào cửa. Mọi người đến đây, mới biến thành cửa khóa chìa. Chỉ cần khởi động lại hệ thống phòng trộm trong nhà, tất cả chìa khóa các phòng đều trở thành phế thải, chỉ có thể dựa vào vân tay mới có thể tiến vào phòng mình.” Kỉ Tích lấy ra điều khiển phòng trộm từ xa, ném lên ném xuống.
“Thiết bị phân biệt ở đâu?” Khương Long hỏi.
“Bản ngọc lưu ly giữa cửa phòng.”
Hèn chi, mỗi cánh cửa đều được khảm ngọc lưu ly. Khương Long nghi hoặc: “Như vậy tụi em đi ra ngoài cũng không thể vào?”
“Trừ bỏ vân tay nữ giúp việc, bác trai bác gái. Những người khác, anh đều đã đưa vào.” Kỉ Tích nhìn Khương Văn nói: “Ông ngoại, con cùng Trần Trần ở tạm vài ngày, để bác trai bác gái đi khách sạn đi.” Kỉ Tích lấy bóp da, rút mấy tờ tiền mặt đưa cho nữ giúp việc. “Đưa cho tiên sinh trước sân, nói ông ta đi ở khách sạn.”
“Kỉ Tích…..”
Kỉ Tích phất tay nói: “Ông ngoại, ông cũng đừng khó xử. Sau khi con đi rồi, hai bác vẫn có thể trở về.”
Hà Bình ngầm khoát tay với chồng, ý bảo không cần nhiều lời.
Kỉ Tích lôi kéo tay Tiêu Trần, đứng lên nói: “Ông ngoại bà ngoại, tốt nhất không cần mở cửa cho bọn họ. Nếu không, con chỉ sợ phải thông qua pháp luật, làm cho bọn họ tiêu thất.” Nói xong, liền ôm cả Tiêu Trần đi ra khỏi đại sảnh.
Cửa sổ tầng một tầng hai Kỉ gia, đều có cửa sổ chống trộm. Một trước một sau hai cánh cửa lớn đều bị khóa, vợ chồng Khương Lịch muốn vào trong, chỉ có bò tường. Nhưng, cho dù có cây thang cao như vậy, để bọn họ trèo lên lầu ba. Chỉ sợ, vẫn là giỏ trúc múc nước công dã tràng.
Lầu ba là địa bàn của ai? Anh em Kỉ gia. Cửa sổ đều là thủy tinh chống đạn, trừ bỏ từ trong mở ra, không có cách khác. Kỉ Thi, Kỉ Hưởng Vân không ở, Kỉ Tích là người khởi xướng, chẳng lẽ sẽ mở cái cửa này?
Kỉ Tích mang Tiêu Trần vào phòng chơi, đóng cửa phòng phía sau. Lấy ra gậy bida lau chùi, khóe môi động đậy cười nói: “Cho dù không đuổi bọn họ ra ngoài, bọn họ cũng không có thời gian quấn lấy chúng ta. Tối hôm qua, em dùng máy tính kích hoạt thiết bị phòng trộm trong nhà, còn thu mua cổ phần rời rạt công ty bác, đóng băng toàn bộ tài chính. Lúc này, lão có thể còn chưa phát giác. Đến lúc đó, có lão vội.”
Kỉ Tích cười nhạo: “Có lẽ, bọn họ còn tưởng rằng, là kiệt tác của vị tiểu thư vừa rồi. Cô ta tới thực không đúng lúc, làm sơn dương thế tội cho em.”
Tiêu Trần mặt mày mỉm cười tiếp nhận gậy bida Kỉ Tích đưa lên, cảm thấy buồn cười lại cảm động. Bị bác Kỉ Tích chậm chọc, anh như thế nào không tức giận. Nhưng lúc này ngược lại cảm thấy được bọn họ đáng thương. Có chồng như vậy, còn sợ ai khi dễ mình đâu?
Kỉ Tích hôn nhẹ trán Tiêu Trần nói: “Em lấy tài khoản cá nhân của bác ra, chuyển vào sổ tiết kiệm Trần Trần. Số tiền này, coi như nghiêm phạt lão không khách khí với Trần Trần đi. Bác cả tốt nhất không nên có khí phách, không chấp nhận em cho tiền thuê phòng. Lão hiện tại chính là không xu dính túi.”
Tay phải Kỉ Tích trượt đến bên hông Tiêu Trần, dán vào lỗ tai vợ nói: “Trần Trần, xoay người.”
“Là như thế này sao?”
“Đúng, nhìn bàn bida, thân thể bảo trì độ cao này. Không cần gấp gáp đánh, tìm kiếm điểm đánh bóng.”
Vợ chồng Khương Lịch ở ngoài cửa ồn ào nửa ngày, cự tuyệt Kỉ Tích bố thí. Đang chuẩn bị áp dụng biện pháp thân tình, bị công ty gọi điện thoại triệu đi. Giờ phút này, Khương Lịch còn không biết, chờ đợi bọn họ, chính là sự thật tàn khốc.
Kỉ Tích kéo Tiêu Trần vào trong áo mình, đánh ngáp nói: “Chưa tới bảy giờ, đi toilet một lần. Bên ngoài còn đang hạ tuyết.”
“Hèn chi, lạnh như vậy.” Tiêu Trần ôm chặt Kỉ Tích nói: “Em không đứng dậy?”
Kỉ Tích xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy bông tuyết ngoài cửa sổ, hít vào một hơi. “Ừm, rất lạnh. Thật muốn trốn trong ổ chăn.”
“Anh cũng vậy.”
Hai người Tiêu Kỉ ôm thành một đống, đối diện nhau cười khổ. Mùa đông, hại người làm biếng a!
Ôn nhu nửa giờ, Tiêu Trần xem đồng hồ treo tường nói: “Tám giờ rồi, Kỉ Tích. Nếu không rời giường, liền dậy không nổi đó.” Tiêu Trần một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái lật chăn bông, lõa thân bại lộ trong không khí lạnh, một trận run rẩy, vội vàng mặc đồ lót giữ ấm. “Kỉ Tích, tuyết rơi còn ra ngoài sao?”
Hai chân Kỉ Tích đồng thời với vào ống quần, lưu loát nhảy lên một cái, kéo quần bò đến tận hông, động tác hành văn liền mạch lưu loát. Hắn đến bên cửa sổ dò xét, lắc đầu nói: “Trần Trần, nhiều tuyết quá. Hôm nay, vẫn là ở nhà đi? Em dạy anh chơi bida.”
“Tốt.” Tiêu Trần không sao cả, dù sao không phải tham gia tour công ty du lịch, muốn chơi bao lâu đều được. Trời trong a, rồi cũng sẽ có.
Hai người ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, đa số người Khương gia đã nếm qua điểm tâm ra ngoài, chỉ còn lại hai lão nhân, ba tiểu bối (người vai dưới) đang nghỉ đông, cùng mấy người làm thuê.
“Kỉ Tích, Tiêu Trần, sao sớm vậy đã dậy rồi?” Hà Bình vừa tiếp đón, vừa phân phó nữ giúp việc hâm nóng điểm tâm.
Khương Văn chống quải trượng đầu rồng Tiêu Trần mua cho ông, thoáng đẩy cửa sổ, nhìn bông tuyết bay lên, quay đầu lại hỏi: “Các con tính toán đi ra ngoài sao?”
Tiêu Trần Kỉ Tích phân biệt ngồi vào bàn ăn, ăn cháo nóng nói: “Không đi ra, rất lạnh.”
“Đúng vậy, đi ra ngoài một ngày, khẳng định cảm mạo. Con mang Trần Trần đi dạo trong nhà, bồi bà ngoại nói chuyện.”
Hà Bình vỗ vỗ mu bàn tay cháu ngoại, cảm khái: “Rốt cuộc vẫn là con trai Tiểu Như tri kỉ a! Không giống mấy đứa cậu dì con sinh, thời điểm đòi tiền kêu bà nội, chở cầm tiền, liền chê bà là lão thái bà.” (bà già)
Kỉ Tích gắp rau xanh, cùng nuốt vào với cháo, an ủi: “Bà ngoại, bà một chút cũng không già. Chờ trời ấm chút, mặt sườn xám Trần Trần tặng, mấy phu nhân phụ cận, đều phải đỏ mắt đó!”
Hà Bình bảo dưỡng không tồi, nghe Kỉ Tích vừa nói như vậy, vui vẻ ra mặt: “Nói đến sườn xám, còn phải cảm ơn Tiêu Trần. Con đứa nhỏ này, thật có lòng a!”
“Nào có. Ông bà là ông ngoại bà ngoại Kỉ Tích, con tự nhiên nên hiếu thuận.” Tiêu Trần chọn khối rau ướp, cho vào miệng, múc mấy muỗng cháo.
Thật biết ăn nói. Hà Bình vui mừng gật đầu: “Kỉ Tích thích con, ánh thật cũng thật không kém.”
Khương Văn chen vào nói: “Tối hôm qua, những lời trên bàn ăn kia, con đừng để trong lòng.”
Tiêu Trần rộng rãi cười. “Ngài yên tâm, con không để trong lòng.”
Khương Văn nguyên bản không ủng hộ Tiêu Trần. Kỉ Tích, đứa cháu ông thích nhất, yêu một người nam nhân. Đồng tính luyến ái, nói ra bao nhiêu khó nghe a? Hơn nữa, còn muốn đoạn tử tuyệt tôn. Cho dù, con gái nói nhiều lời tốt, chính mình lại thu rất nhiều quà, vẫn là không thể tiếp nhận.
Nhưng, sau khi chân chính nhìn đến Tiêu Trần, thấy đối phương đối mặt châm chọc khiêu khích mặt không đổi sắc. Mặc dù, người khác lời lẽ độc ác, nể mặt Kỉ Tích, vẫn dùng lời tốt đối đáp, lại càng không mang thù.
Ông sống chín mươi năm, dạng người gì mà chưa gặp qua? Nhìn ra được, hai đứa nhỏ yêu nhau đến khăng khăng một mực. Chính mình thật muốn chia rẽ bọn nó, cùng Pháp Hải trong có khác gì nhau đâu?
Ông già rồi, còn chưa hồ đồ. Loại chuyện cố hết sức làm mất lòng người này, liền miễn đi. Trong lòng, xem như thu thêm đứa cháu, đứa nhỏ hiếu thuận bao nhiêu, so với mấy đứa cháu ruột hỗn trướng còn thuận mắt hơn.
“Tiêu Trần, giữa trưa muốn ăn cái gì? Bà kêu người đi mua.” Hà Bình cười tủm tỉm hỏi.
Toronto có cái gì ăn ngon? Canada cơ hồ đều là di dân, có đồ ăn truyền thống gì không? Người ra nước ngoài đều muốn ăn đồ mới mẻ, nhưng Tiêu Trần không biết Toronto, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Kỉ Tích nhìn ra điểm mấu chốt, giảng giải cho Tiêu Trần. “Ở Toronto đồ ăn nước nào cũng có, tất cả đều là nhà hàng người di dân mở. Nếu, muốn mua đồ ăn, tự mình nấu, nguyên liệu nấu ăn ở Toronto vẫn là rất đầy đủ.”
“Kỉ Tích, em trước kia ăn cái gì?”
Đối với câu hỏi của Tiêu Trần, Kỉ Tích còn thật sự suy nghĩ trả lời: “Hồi nhỏ, ba mẹ sẽ không nấu ăn. Mời hai bảo mẫu, một người làm đồ ăn Trung Quốc, một người làm thịt bò. Lớn chút, tự mình đi ra ngoài ăn, học đại học, mấy quán ăn nổi tiếng ở đường Spadina, ngã tư Queen* em đều ăn rồi. Trần Trần, anh có thể phải thất vọng. Cho đến nay, thức ăn em nếm qua, cháo anh làm ăn ngon nhất.”
(*Con đường Spadina từ Queen ở hướng Nam lên đến College St. ở hướng Bắc là trung tâm của khu phố Hoa.)
“Đứa cháu này của bà, chính là đứa kén chọn. Nó nói như vậy, khẳng định không sai được!”
Khóe miệng Kỉ Tích câu lên, nheo đôi mắt hoa đào nói: “Bà ngoại, trời lạnh như vậy, con luyến tiếc để Trần Trần nấu cơm. Bà đừng nghĩ cách a!”
“Kỉ Tích, con là con giun trong bụng bà ngoại a? Này cũng biết!” Hà Bình cười nói, kéo Tiêu Trần cơm nước xong xuôi lên phòng khách, Kỉ Tích theo sát sau đó.
Đi vào phòng khách, Khương Long đang ngồi trên sofa đọc sách. Thấy người tới, vội vàng đứng dậy tiếp đón. “Buổi sáng tốt lành.”
Hà Bình ngạc nhiên nói: “Hai ngày nữa, liền khai giảng. Bà còn nghĩ đến, con với chị con ra ngoài chơi rồi.”
“Trời lạnh như vậy, ai cao hứng đi ra ngoài a!” Khương Long đóng sách nói: “Lại nói, con còn muốn cùng anh họ, Tiêu ca hảo hảo tâm sự đó.”
“Con thật có tâm.”
Hà Bình đang muốn ngồi xuống, từ trong hàng lang truyền đến một trận tiếng bước chân. Ngay sau đó, Khương Lịch chợt nhảy vào phòng khách, reo lên với cháu ngoại trai: “Kỉ Tích, đi ra nghênh đón một vị tiểu thư.”
Làm cái gì a?
Người trong phòng, đều cùng biểu tình mạc danh kì diệu. (không hiểu ra sao)
Khương Lịch vội vàng giải thích. “Tiểu thư nhà Kim Thịnh, Karen. Người ta sớm muốn gặp mặt con rồi. Kỉ Tích, cô ấy là con gái ông chủ tập đoàn tài chính a!”
Kỉ Tích cười nhạo: “Con vì sao muốn đi gặp một cô gái không quen biết?”
Khương Long lướt qua sofa, vén bức màn, nhìn xung quanh sân trước. Một chiếc Limousine dừng ở cửa, mà mẹ cậu, đang đứng ở trong gió tuyết, không biết cách cửa kính xe cùng người bên trong nói cái gì.
“Kỉ Tích, con sao còn chưa hiểu? Cơ hội thật tốt, thiên kim người ta coi trọng con. Chủ tịch Kim Thịnh, chỉ có con gái một là cô ấy. Con nếu cùng cô ấy kết hôn, cái gì đều có? Đến lúc đó, còn muốn cảm tạ bác nữa!” Khương Lịch thấy Kỉ Tích thờ ơ, vội vã tiến lên động thủ, muốn thay Kỉ Tích đi ra ngoài tiếp khách.
Kỉ Tích một chưởng gạt rới cánh tay Khương Lịch, cười lạnh nói: “Xem ra, bác cả nên đi khám bác sĩ. Con hoài nghi, lỗ tai bác xảy ra vấn đề.”
“Con……” Khương Lịch quả thật không biết, nên làm sao đối mặt Kỉ Tích bất kính. Kỉ Tích chính là cháu ngoại trai ông, lại không thân cận. Lúc này, làm căng quan hệ, chính mình chịu không nổi, chỉ phải áp chế tức giận, hừ một tiếng: “Mặc kệ nói thế nào, con trước theo bác đi đem tiểu thư mời vào.”
Kỉ Tích đột nhiên đứng dậy.
Khương Lịch cảm thấy vui vẻ.
Song, Kỉ Tích không có cất bước, cái đầu cao 1m89, đến gần Khương Lịch, lạnh như băng nhìn xuống đối phương: “Con ngày hôm qua đã nói, người phản đối con cùng Trần Trần, cút khỏi nhà này. Bác, vì cái gì muốn con nói thẳng ra như vậy? Nhà này là của Kỉ Tích con, không phải của Khương Lịch bác. Cư nhiên, làm ra cái tiểu thư gì, bác cho rằng con sẽ chịu để bác sắp đặt sao?”
Khương Lịch theo bản năng lùi hai bước, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Nghĩ thầm, khó trách tiểu thư Kim Thịnh vừa ý Kỉ Tích, khí phách liền thắng người một bậc! Ông không phải không hiểu được, tính tình cháu ngoại trai quật cường. Nhưng ông không có biện pháp a? Vì công ty, chỉ có thể khắp nơi kéo quan hệ.
Vốn, cho rằng ra nước ngoài có thể sống tốt hơn. Thực tế, quá khó khăn. Ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp, cần khách hàng vừa lòng, cần người nước ngoài tín nhiệm, cần vốn lưu động…. mọi thứ cũng không dễ dàng a! Ông năm đó, tin tưởng cùng nhiệt huyết khi mới đến Toronto, đều bị thời gian chà xát.
Ông luôn tự hỏi. Tiểu Như Kỉ Vinh người không có đồng nào, bỏ trốn đến Toronto, lại có thể sáng lập công ty đa quốc gia, áo gấm về làng. Mà ông thì sao? Liều chết liều sống nhiều năm, quy mô công ty nhưng lại co rút. Sớm biết như thế, còn không bằng không đến!
Ba!
“Ai ya.” Khương Lịch cảm thấy bả vai một trận đau nhức, quay đầu nhìn lại, quải trượng đều rồng của cha đang chỉ vào mình run run.
Khương Văn nguyên bản nghe tiếng con lớn nên đi ra xem, kết quả mọi chuyện phát sinh đều xem vào trong mắt, cảm thấy căm ghét đứa con cả không không chịu thua kém! Ông đối với việc đứa con theo tới Toronto mở công ty, rất không đồng ý, cảm thấy bọn họ đem chuyện gây dựng sự nghiệp nghĩ rất đơn giản. Ông càng hiểu biết phân lượng con mình, không có quyết đoán, chỉ có thể làm chút buôn bán đầu cơ tích lũy.
Mấy ngày này, tâm tình đứa con cực kém. Ông liền hiểu được, bảo đảm là công ty xảy ra vấn đề. Ồng chờ con mình mở miệng, chính mình xương cốt già yếu tốt xấu cũng giúp một phen. Ai biết, bọn họ đánh chủ ý lên cháu ngoại trai? Thật không hiểu nổi, đứa con nghĩ như thế nào.
“Khách tụi bây mời đến, tự mình đi tiếp, quản Kỉ Tích chuyện gì?” Khương Văn phụng phịu nổi giận quát: “Tựa như Kỉ Tích nói, chuyện Tiêu Trần, tụi bây chấp nhận liền ở lại, không tiếp thu bước đi. Làm cái gì loạn thất bát tao, ta mất mặt thay tụi bây!”
Khương Lịch bị lão nhân, ngay trước mặt con trai cháu trai mắng to, sắc mặt nhất thời chuyển thành xanh mét.
“Đừng nói nữa, mẹ mang người vào rồi.” Khương Long buông bức màn nhắc nhở.
“Ba….” Khương Lịch không hy vọng thiên kim Kim Thịnh tiến vào, nghênh đón cô là không khí cứng ngắt. Công ty ông, còn phải dựa vào Kim Thịnh hỗ trợ.
Khương Văn trừng mắt nhìn con một cái, hầm hừ ngồi trên ghế mây, tỏ vẻ phớt lờ thích hợp.
Khương Lịch phát tiết đấm sofa. Vốn định tiền trảm hậu tấu, nghĩ đến Kỉ Tích mặc kệ nói thế nào, cũng nên nể mình là bác nó, ít nhiều mua chút mặt mũi. Ai ngờ, nhưng lại kiên quyết cự tuyệt như vậy. Thậm chí, uy hiếp chính mình. Mà, lão nhân cũng giúp tên đồng tính luyến ái kia nói chuyện, thực không hiểu bị hạ cái gì cổ*!
(*mấy truyện cổ đại, cung đình hay có vụ “hạ cổ” ấy. Không biết có thật không nhưng huyền ảo lắm, đại loại là người bị hạ cổ sẽ bị người hạ cổ khống chế)
“Tiểu thư Karen, cô có thể đến, thực làm cho nhà chúng tôi bồng tất sinh huy* a!” Mỹ phụ (phụ nữ đẹp) trung niên dẫn theo tiểu thư tóc vàng vào phòng khách, cũng không quản ánh mắt người trong nhà lãnh đạm, nhiệt tình giới thiệu hai bên. “Vị này chính là thiên kim chủ tịch Kim Thịnh, tiểu thư Karen. Bên của sổ chính là con tôi, hai vị này là ba chồng mẹ chồng tôi, mà cậu ấy, chính là Kỉ Tích tôi nói với cô.”
(*bồng tất = nhà của người nghèo, sinh huy = tỏa sáng)
Karen cao ngạo nhìn mọi người gật gật đầu, quét mắt Tiêu Trần trên sofa, hỏi: “Hắn là ai vậy?”
Khương Lịch giành nói: “Một người không quan trọng.”
Karen được Khương Lịch dẫn tới sofa, tinh tế đánh giá Kỉ Tích, con mắt màu lam hiện lên sáng rọi vừa lòng. “Cậu là Kỉ Tích sao? Thật vui được biết cậu.”
“Xin chào.” Kỉ Tích lui tới bên người Tiêu Trần ngồi xuống, khuôn mặt treo lên tươi cười xa cách.
Karen nhếch nhếch lông mi nói: “Cậu thật giống như không quá hoan nghênh tôi?”
“Tiểu thư nghĩ nhiều rồi, người tới là khách.” Kỉ Tích gọi nữ giúp viêc nói: “Pha cho mọi người một ly cà phê.” Lập tức, vươn cánh tay ôm Tiêu Trần, chuyển hướng Hà Bình nói: “Bà ngoại, vài năm nay ở Toronto có vui vẻ không?”
Hà Bình sớm bị con cả chọc giận choáng váng. Than thầm, như thế nào sinh ra thứ ngu xuẩn như vậy. Tình yêu loại chuyện này, nào có người ngoài có thể nhúng tay? Cho dù tìm một ngàn nữ nhân, giới thiệu cho Kỉ Tích, nó không cần, có thể có biện pháp gì? Làm như vậy, giống như trèo cây tìm cá, căn bản không đạt được mục đích. Nói không chừng, còn muốn đắc tội với tiểu thư người ta.
Ai, oan nghiệp a! Hà Bình dứt khoác nhắm mắt làm ngơ, nghiêng người nhìn Kỉ Tích trả lời: “Còn tốt. Nơi này mùa hè mát mẻ, mùa đông lạnh chút, bất quá trong nhà mở hệ thống sưởi hơi. Không khí cũng trong lành, gặp phải thời tiết tốt, bà thường cùng ông ngoại con đi ra ngoài tản bộ.”
“Kỉ Tích, con như thế nào bốn năm cũng chưa đến thăm ông bà?” Khương Văn ngắt lời hỏi.
“Vài năm trước, Tiêu Trần xảy ra tai nạn xe cộ, con bồi anh ấy hồi phục, đi không được.”
Hà Bình lo lắng xem xét Tiêu Trần hỏi: “Hiện tại khỏe chưa? Đang tốt, sao lại ra tai nạn xe?”
Tiêu Trần dựa vào cánh tay Kỉ Tích, đạm nhiên cười nói: “Đã muốn không có việc gì, làm phiền Kỉ Tích rồi.”
Kỉ Tích không muốn Tiêu Trần nhớ lại chuyện thương tâm, nói sang chuyện khác: “Bà ngoại, ông bà từng đi xem thác Niagara chưa?”
Hà Bình lườm chồng, oán giận với Kỉ Tích. “Trong bảy năm này, trừ bỏ nhìn qua Tòa thị chính, Tháp truyền hình, nhà Bethune* từng ở, cũng chỉ biết được cái đường trước cửa.”
(*Norman Bethune (1890-1939) Bác sĩ phẫu thuật sinh ra tại Canada, phục vụ trong cuộc nội chiến Tây Ban Nha, cũng như trong cuộc chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai. Bethune là một nhà từ thiện nổi bật những người đã chống lại cuộc chiến tranh nói chung, và là người đề xướng chăm sóc y tế toàn dân.)
Khương Văn phản bác. “Tôi không phải còn mang bà đi Bảo tàng Hoàng Gia, Bảo tàng giày sao?”
“Đó là ông thích đi. Tôi muốn dạo công viên, sao không thấy ông gật đầu bồi tôi a?” Hà Bình trách móc.
Khương Lịch thấy Karen bị bỏ lơ, khuôn mặt kiều mị tràn ngập tức giận, vội nhắc nhở cháu trai: “Kỉ Tích, bồi tiểu thư Karen nói chuyện a?”
Xem hắn là Ngưu Lang a! Kỉ Tích chê cười liếc nhìn Khương Lịch: “Bác cả, tiểu thư Karen là khách của bác.”
“Ý của cậu là, cậu không mời tôi?” Karen phất tay với nữ giúp việc mang lên cà phê, nhìn vợ chồng Khương Lịch, lại nhìn Kỉ Tích, chất vấn.
Kỉ Tích gác chân, nhưng cười không nói.
Karen trong ánh mắt châm chọc từ đối phương, cảm giác chính mình giống một vở hài kịch. Cô không nên nhìn ảnh chụp nam nhân này rồi động tâm, mạo hiểm tuyết lớn đến thân cận. Bởi vì, tin lời nói dối của xí nghiệp Khương thị, bị loại sỉ nhục này.
Karen lập tức đứng dậy, quát vợ chồng Khương Lịch: “Các người thế nhưng gạt tôi! Kim Thịnh chúng tôi, sẽ không cùng người không có uy tín nói chuyện làm ăn!” Dứt lời, xoay người rời đi. Hoàn toàn không để ý nam nữ đuổi theo sau cô xin lỗi.
Kỉ Tích nhíu mi liếc Khương Long hỏi: “Ba mẹ em có phải lầm đối tượng rồi không? Phải chắp nối, cũng nên giới thiệu cho em. Sao lại tìm tới anh?”
“Anh họ, anh không biết. Anh cả, chị hai em đã từng qua mấy chục lần thân cận rồi. Em cũng bị ép đi ba lần, bởi vì quá nhỏ, người ta chướng mắt.” Khương Long giận dữ nói: “Kinh tế công ty trì trệ, ba mẹ tận dụng mọi thứ, đâu thèm quản anh là ai? Chỉ cần có lợi với bọn họ là được.”
Ba ba.
Khương Văn gõ gõ quải trượng nói: “Đừng nói lũ không không chịu thua kém này.”
Bỗng nhiên, nữ giúp việc đi nhanh vào cửa báo cáo. “Lão gia, tiên sinh* bọn họ không vào được.”
(tiên sinh ở đây chỉ Khương Lịch, mình không biết thay bằng từ gì)
“Cái gì?”
Khương Long nhìn qua cửa sổ. “Xe có rèm lái đi rồi, ba mẹ đứng trước cửa nhà, giống như mở không được.”
“Bọn họ không mang chìa khóa sao? Như vậy, cô có thể mở thay bọn họ a?” Hà Bình nhắc nhở nữ giúp việc.
Nữ giúp việc lắc đầu. “Tôi dùng sức kéo, chính là cửa không mở được.”
“Ta đi nhìn xem.”
Kỉ Tích ngăn cản: “Ông ngoại, không cần đi. Là con không cho bác vào.”
Khương Long hưng phấn hỏi: “Anh họ, anh làm như thế nào?”
“Nhà này, vốn là dùng vân tay mới có thể vào cửa. Mọi người đến đây, mới biến thành cửa khóa chìa. Chỉ cần khởi động lại hệ thống phòng trộm trong nhà, tất cả chìa khóa các phòng đều trở thành phế thải, chỉ có thể dựa vào vân tay mới có thể tiến vào phòng mình.” Kỉ Tích lấy ra điều khiển phòng trộm từ xa, ném lên ném xuống.
“Thiết bị phân biệt ở đâu?” Khương Long hỏi.
“Bản ngọc lưu ly giữa cửa phòng.”
Hèn chi, mỗi cánh cửa đều được khảm ngọc lưu ly. Khương Long nghi hoặc: “Như vậy tụi em đi ra ngoài cũng không thể vào?”
“Trừ bỏ vân tay nữ giúp việc, bác trai bác gái. Những người khác, anh đều đã đưa vào.” Kỉ Tích nhìn Khương Văn nói: “Ông ngoại, con cùng Trần Trần ở tạm vài ngày, để bác trai bác gái đi khách sạn đi.” Kỉ Tích lấy bóp da, rút mấy tờ tiền mặt đưa cho nữ giúp việc. “Đưa cho tiên sinh trước sân, nói ông ta đi ở khách sạn.”
“Kỉ Tích…..”
Kỉ Tích phất tay nói: “Ông ngoại, ông cũng đừng khó xử. Sau khi con đi rồi, hai bác vẫn có thể trở về.”
Hà Bình ngầm khoát tay với chồng, ý bảo không cần nhiều lời.
Kỉ Tích lôi kéo tay Tiêu Trần, đứng lên nói: “Ông ngoại bà ngoại, tốt nhất không cần mở cửa cho bọn họ. Nếu không, con chỉ sợ phải thông qua pháp luật, làm cho bọn họ tiêu thất.” Nói xong, liền ôm cả Tiêu Trần đi ra khỏi đại sảnh.
Cửa sổ tầng một tầng hai Kỉ gia, đều có cửa sổ chống trộm. Một trước một sau hai cánh cửa lớn đều bị khóa, vợ chồng Khương Lịch muốn vào trong, chỉ có bò tường. Nhưng, cho dù có cây thang cao như vậy, để bọn họ trèo lên lầu ba. Chỉ sợ, vẫn là giỏ trúc múc nước công dã tràng.
Lầu ba là địa bàn của ai? Anh em Kỉ gia. Cửa sổ đều là thủy tinh chống đạn, trừ bỏ từ trong mở ra, không có cách khác. Kỉ Thi, Kỉ Hưởng Vân không ở, Kỉ Tích là người khởi xướng, chẳng lẽ sẽ mở cái cửa này?
Kỉ Tích mang Tiêu Trần vào phòng chơi, đóng cửa phòng phía sau. Lấy ra gậy bida lau chùi, khóe môi động đậy cười nói: “Cho dù không đuổi bọn họ ra ngoài, bọn họ cũng không có thời gian quấn lấy chúng ta. Tối hôm qua, em dùng máy tính kích hoạt thiết bị phòng trộm trong nhà, còn thu mua cổ phần rời rạt công ty bác, đóng băng toàn bộ tài chính. Lúc này, lão có thể còn chưa phát giác. Đến lúc đó, có lão vội.”
Kỉ Tích cười nhạo: “Có lẽ, bọn họ còn tưởng rằng, là kiệt tác của vị tiểu thư vừa rồi. Cô ta tới thực không đúng lúc, làm sơn dương thế tội cho em.”
Tiêu Trần mặt mày mỉm cười tiếp nhận gậy bida Kỉ Tích đưa lên, cảm thấy buồn cười lại cảm động. Bị bác Kỉ Tích chậm chọc, anh như thế nào không tức giận. Nhưng lúc này ngược lại cảm thấy được bọn họ đáng thương. Có chồng như vậy, còn sợ ai khi dễ mình đâu?
Kỉ Tích hôn nhẹ trán Tiêu Trần nói: “Em lấy tài khoản cá nhân của bác ra, chuyển vào sổ tiết kiệm Trần Trần. Số tiền này, coi như nghiêm phạt lão không khách khí với Trần Trần đi. Bác cả tốt nhất không nên có khí phách, không chấp nhận em cho tiền thuê phòng. Lão hiện tại chính là không xu dính túi.”
Tay phải Kỉ Tích trượt đến bên hông Tiêu Trần, dán vào lỗ tai vợ nói: “Trần Trần, xoay người.”
“Là như thế này sao?”
“Đúng, nhìn bàn bida, thân thể bảo trì độ cao này. Không cần gấp gáp đánh, tìm kiếm điểm đánh bóng.”
Vợ chồng Khương Lịch ở ngoài cửa ồn ào nửa ngày, cự tuyệt Kỉ Tích bố thí. Đang chuẩn bị áp dụng biện pháp thân tình, bị công ty gọi điện thoại triệu đi. Giờ phút này, Khương Lịch còn không biết, chờ đợi bọn họ, chính là sự thật tàn khốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook