Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi
-
Chương 42: Tuyết đêm Toronto
Bước ra sân bay quốc tế Pearson, nghênh đón Tiêu Trần chính là bông tuyết phô thiên cái địa (ùn ùn kéo đến). Không đợi Tiêu Trần cảm thán, gió lạnh thấu xương liền đánh úp đến đập vào mặt, thổi trúng người qua đường không mở được mắt ra. Kỉ Tích cúi đầu, một tay ôm Tiêu Trần, một tay kéo vali, nhảy lên xe buýt sân bay.
Hai vé một chiều, 22 đồng 9 xu. Nếu hành lý nhiều, lên xe buýt xa hoa, một vé liền mất 40 dollar Canada.
Tiêu Trần nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, ngáp một cái.
“Mệt mỏi?” Kỉ Tích xoa vợ nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Trần gác đầu lên bả vai Kỉ Tích, nhắm mắt lại. “Trên máy bay, anh một mực ngủ. Nếu ở nhà, hiện tại hẳn là 9h sáng đi?”
Kỉ Tích nhìn không trung đen thui, thay Tiêu Trần kéo lại áo lông nói: “Ừm. Bất quá, nơi này là 8h tối, chậm 13 tiếng. Trần Trần, không quen lệch múi giờ sao?”
“Không phải.”
Kỉ Tích hiểu rõ cười, ôm chặt Tiêu Trần nói: “Trần Trần, là lo lắng người nhà em không chào đón anh?” Kỉ Tích lấy ra chìa khóa trong túi áo, xảo trá cười nói: “Yên tâm, nhà này tuy rằng để bọn họ ở, nhưng quyền sở hữu là của em. Chỉ có Trần Trần mất hứng bảo bọn họ cút, tuyệt không có đạo lý đuổi chúng ta ra ngoài.”
Tiêu Trần lắc đầu cười. “Lời này bị ông ngoại bà ngoại em nghe thấy, chỉ sợ muốn chọc tức hôn mê.”
Kỉ Tích nhún nhún vai, một bộ biểu tình bất đắc dĩ. “Ai kêu em theo chủ nghĩa vợ tối thượng!” Kỉ Tích chỉ ra ngoài cửa sổ xe, lấy bông tuyết phát thảo ra hình dáng cây cối nói: “Nếu sớm hai tháng, hai bên con đường này đều là lá phong.”
“Kia nhất định vạn tử thiên hồng (trăm hoa đua nở), đặc biệt xinh đẹp. Đáng tiếc, lúc này lá cây đều rụng hết.”
Kỉ Tích vuốt ve bả vai Tiêu Trần an ủi. “Sang năm, chúng ta đến vào đầu tháng mười.” Kỉ Tích giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, cắn vành tai người yêu, nhẹ nhàng nói: “Em trước kia chụp rất nhiều hình. Trong đó, còn có không ít phong cảnh lá phong. Về đến nhà, em đưa cho anh xem.”
“Được.” Tiêu Trần gật đầu đáp.
Kỉ Tích không khỏi ôm vợ thật chặt, chỉ vào cảnh bên đường giới thiệu. Tiêu Trần tập trung tinh thần nghe, ngẫu nhiên đặt câu hỏi, người yêu sẽ thuận tiện cẩn thận giảng giải. Có chủ đề hay, dần làm cho Tiêu Trần thả lỏng tâm tình.
Kỉ Tích vụng trộm nhìn vợ hăng hái bừng bừng, tâm trạng đầy khoan dung.
Canada đất rộng dân thưa, trong khu dân cư cao cấp, khoảng cách giữa nhà với nhà cách nhau khá xa. So với S thị mật độ dân cao, biệt thự nối liền trùng trùng điệp điệp, có thể nói một trời một vực. Hai người Tiêu Kỉ xuống xe ở vùng ngoại thành phía tây thành phố, hai bên đường lớn rộng mở sừng sững một khu nhà cao cấp. Phòng ốc cách quốc lộ năm mươi mét, trước mỗi cửa nhà đều cắm hộp thư.
Canada xanh hóa, thiết kế phi thường đẹp. Nhưng lúc này, lại chỉ có thể thấy một thân cây trụi lủi, cùng tuyết trắng xóa trên đất trống.
“Trần Trần, xem! Đó là nhà em.” Kỉ Tích chỉ vào biệt thự cách đó không xa, đèn đuốt sáng trưng, kéo tay Tiêu Trần chạy vội.
Kỉ trạch là biệt thự lớn ba tầng, nóc nhà màu đỏ, tường gạch sơn trắng. Xem từ mặt tiền, mỗi lầu có tám cửa sổ. Giữa các cửa sổ, cách nhau khá xa. Ngoài nhà có đình viện (sân) lớn, hàng rào bằng sắt, vẽ thêm một cỗ hơi thở quý tộc.
Kỉ Tích đẩy cửa sắt, kéo Tiêu Trần bước vào đình viện.
“Nhà em buổi tối cũng không khóa cửa sắt?” Tiêu Trần nghi hoặc. Canada đã muốn hình thành không khí không nhặt của rơi trên đường sao?
Kỉ Tích rút chìa khóa mở cửa, vừa giải thích. “Bình thường qua mười giờ mới đi đóng cửa.” Khi nói chuyện, đẩy cửa lớn thật dày, tiến vào huyền quan.
“Ai? Vào bằng cách nào?” Trong phòng khách có người nghe được tiếng mở cửa, chạy ra.
“Là con.” Kỉ Tích cởi áo khoác tích đầy bông tuyết, giương mắt cười nhìn người chạy ra: “Bác, nhận không ra con?”
Khương Lịch năm mươi tuổi, tây trang thẳng thớn, tinh tế đánh giá Kỉ Tích nửa ngày, tay phải nắm thành quyền đập vào lòng tay trái, kinh hỉ nói: “Nguyên lai là Kỉ Tích a? Vài năm không gặp, đều nhìn không ra! Đến Toronto, sao không nói một tiếng chứ? Bác sẽ đi đón con a?”
Kỉ Tích tiếp nhận áo lông Tiêu Trần cởi ra, xếp cùng cái của mình, đều giao cho nữ giúp việc phía sau Khương Lịch. “Bên ngoài lạnh lẽo, đi vào rồi nói.”
“Ai yo! Xem bác này, cao hứng quá quên mất!” Khương Lịch bước nhanh vào phòng khách, cao giọng báo tin. “Ba mẹ, Kỉ Tích đến đây!”
Người nhà Khương gia đối với chuyện Kỉ Tích đã đến, biển hiện ra vô cùng nhiệt tình. Cả nhà, to to nhỏ nhỏ mười mấy người, vây quanh Kỉ Tích hỏi đông hỏi tây, hai lão nhân lại kích động đến khóe mắt ướt át.
“Kỉ Tích a, mẹ con bọn họ có khỏe không?”
“Thân thể ba mẹ tốt lắm. Nhưng mà bà ngoại, bà phải chú ý nhiều. Người già rồi, uống nhiều thuốc bổ chút.” Kỉ Tích đáp xong, chuyển sang Tiêu Trần hỏi: “Lạnh không?”
“Có hệ thống sưởi, không lạnh.”
Kỉ Tích làm bộ dáng xoa tay Tiêu Trần, nhìn người nhà quanh phòng nói: “Con giới thiệu một chút. Đây là vợ con, Tiêu Trần.”
Khuôn mặt tươi cười trong nhà họ Khương, đều cứng đờ.
Kỉ Tích ngoảnh mặt làm ngơ người nhà xấu hổ, chỉ điểm mặt người chung quanh, giới thiệu một đám cho Tiêu Trần. Mỗi khi chỉ qua một người, Kỉ Tích liền bảo Tiêu Trần theo mình gọi một tiếng. Nếu đối phương không đáp, liền bỏ qua không hề để ý tới. Chỉ có Tiêu Trần phát hiện, trong đáy mắt Kỉ Tích ý cười càng đậm, nhưng bao hàm châm biếm trào phúng.
“Tiêu Trần, phải không?” Hà Bình thấy sắc mặt chồng, con cái không vui, Kỉ Tích lại căn bản không xem bọn họ là chuyện nghiêm trọng. Bà hiểu rõ đứa cháu ngoại này, từ nhỏ thông minh, là người không thể đắc tội. Lại nói, chính mình nhận nhiều quà từ Tiêu Trần như vậy, sao không biết xấu hổ mà trở mặt, lập tức hòa giải: “Bà sớm muốn gặp con. Tiểu Như gọi điện thoại cho bà nói, con vừa hiểu chuyện vừa hiếu thuận. Bà hôm nay vừa thấy, cảm thấy nó còn nói ít. Xem con này, bộ dáng thật tốt a! Lão đầu tử (ông già), ông nói có phải không?”
Khương Văn ăn một cái khuỷu tay của vợ, chậm chạp hòa hoãn, hắng hắng giọng nói: “Ta không rõ, hai người đàn ông ở cùng một chỗ, có thể làm cái gì? Bất quá, Kỉ Tích lớn rồi, đều biết mình đang làm cái gì. Ta cũng quản không được nó, năm đó quản mẹ nó, làm cho ta hối hận mười mấy năm. Chuyện này, ta không nói.”
Khương Văn dùng ánh mắt lợi hại, đánh giá Tiêu Trần, trong tay sờ tay vịn ghế mây nói: “Trong sách nói, dáng vẻ do tâm sinh ra, ta tin. Nhìn ra được, con là đứa nhỏ tốt. Rằm tháng tám, con tặng bánh trung thu, cua đại áp. Trước vài ngày, lại gửi đến ghế mây, nghiên mực. Nghe tiểu Như nói, con rất chiếu cố bọn nó. Giao Kỉ Tích cho con, ta thật yên tâm.”
“Ba, ba nói cái gì vậy?” Khương Lịch không ủng hộ: “Y là nam nhân! Kỉ Tích sao có thể cùng y một chỗ?”
Khương Văn đanh mặt nói: “Tiểu Như đều nhận rồi, các con còn nói được cái gì?”
“Ba, anh cả nói không sai.” Con thứ hai của Khương Văn ở bên cổ vũ: “Kỉ Tích là cháu ngoại chúng ta, mẹ nó không quản được, chúng ta đương nhiên phải giúp quản.” (nói nghe mắc cười ghê (¬_¬”))
Hà Bình trừng mắt nhìn con nói: “Các con quản con mình là được rồi. Chuyện Kỉ Tích, không mượn các con quan tâm.”
“Mẹ, mẹ….”
Leng keng leng keng.
“Đừng nói nữa, đi ra ngoài xem chuyện gì?” Khương Văn không kiên nhẫn nói.
Khương Lịch muốn cãi lại, bị lão nhân ngăn lại, chỉ phải đi theo nữ giúp việc ra tìm hiểu. Chỉ chốc lát sau, giúp nhân viên chuyển phát nhanh khiên thùng lớn vào phòng khách.
“Ai gửi chuyển phát a?”
Hà Bình hỏi con trai cả đang kí tên hóa đơn thanh toán, không nghĩ, lại là Kỉ Tích trả lời: “Con cùng Trần Trần gửi. Hai người xách không được, dứt khoát chuyển phát qua.”
Hà Bình mặt mang ý cười trách cứ. “Con đến thì tốt rồi, mua đồ cái gì!”
“Mấy thứ này đều là Trần Trần mua.” Kỉ Tích xoa bả vai vợ nói: “Con cùng anh ấy đi chọn, đi đến chân đều đau.”
Hà Bình nhìn Tiêu Trần cười nói: “Con có thể cùng Kỉ Tích đến thăm chúng ta, tâm ý này được rồi. Không cần tiêu pha.”
Tiêu Trần ảm đạm cười, mím môi nói: “Là chuyện nên làm.”
Khương Văn một mực yên lặng quan sát Tiêu Trần, thấy anh không kiêu ngạo không nóng nảy đáp lời, trong lòng âm thầm gật đầu. Xem ra, Tiểu Như nói không sai. Hiện nay, đứa nhỏ giống Tiêu Trần văn tĩnh trầm ổn như vậy không nhiều lắm. Chỉ tiếc, không phải con gái a!
Đám người Khương Lịch mở thùng đóng gói, đồ vật từng thứ từng thứ hiện ra trước mặt đoàn người. Tranh cổ Khương Văn thích, bình phong thị nữ, quải trượng đầu rồng, trà cụ tử sa đã muốn mua từ lâu, làm Hà Bình mừng rỡ chính là mỹ phẩm thủ công, ba kiện sườn xám mẫu đơn, sáu bộ âu phục cổ điển, ba túi xách số lượng ít. Một đống thuốc bổ cho người cao tuổi, bao gồm hai bình tổ yến một trắng một đỏ, hai củ nhân sâm.
Hà Bình cầm sườn xám, tươi cười đầy mặt nói: “Tiêu Trần, con quá khách khí. Này tiêu hết bao nhiêu tiền a?”
“Không có gì, chỉ cần mọi người thích là tốt rồi.”
Tiêu Trần không nói, Kỉ Tích lại không cố kị gì, hào phóng thẳng thắn. “Ấm trà tử sa của ông ngoại đã tám ngàn, mỹ phẩm tặng bà ngoại hai vạn rưỡi. Cả đống thuốc bổ này cộng lại, chỉ sợ cũng đến bốn năm vạn không chừng.” Kỳ thật, mỹ phẩm của Hà Bình là Kỉ Tích bỏ tiền mua, thuốc bổ đa số là mua thêm. Nhưng, Trần Trần so với cái gì đều quan trọng hơn. Loại chuyện lĩnh công này, đương nhiên phải đẩy cho vợ không phải sao?
“Tiêu Trần này, thật không biết cám ơn con thế nào.” Muốn không thu, chính mình đau lòng không thôi. Thu rồi, quý trọng như vậy, cầm vào chính là thừa nhận y. Nghĩ đến, bản thân sớm đã gây khó dễ người ta. Hai lão nhân cam chịu tiếp nhận quà, ngữ khí cùng Tiêu Trần nói chuyện tự nhiên ôn hòa hơn.
“Nói lâu như vậy, các con còn chưa ăn cơm đi?” Hà Bình kêu nữ giúp việc khai tiệc, mời Tiêu Trần Kỉ Tích lên ghế trên. Cũng phân phó nữ giúp việc dọn dẹp phòng Kỉ Tích, thay chăn bông đã phơi nắng, cùng đệm lông dê, đồng thời mang hành lý lên lầu.
“Tiêu Trần, nhà cậu có bao nhiêu người a?”
Tiêu Trần đưa mắt nhìn người hỏi không có ý tốt, lạnh nhạt nói: “Người nhà đều đã qua đời, chỉ còn lại một mình cháu.”
Nữ nhân phương Đông xinh đẹp, đắc ý ngắm Khương Văn nói: “Ai nha, cậu thật biết nói dối, mắt cũng không chớp một cái. Theo tôi được biết, ba mẹ cậu từ khi cậu còn nhỏ đã ly hôn. Ba cậu ngồi tù tự sát, mẹ cậu vẫn còn tốt, không phải sao?”
Tiêu Trần ngăn cản Kỉ Tích muốn lý luận, cong lên khóe môi nói: “Làm phiền bác cả quan tâm như vậy, ngay cả chuyện mười mấy năm trước, đều tra nhất thanh nhị sở.” Tiêu Trần nhìn chằm chằm vào mắt nữ nhân, mỉm cười nói: “Tốn của bác không ít tiền đi?”
Khuôn mặt tươi cười của nữ nhân phút chốc biến đổi, hừ lạnh: “Cậu đừng gọi tôi bác cả, tôi nhận không nổi.” Nữ nhân đem mặt chuyển sang Kỉ Tích, lời nói thấm thía: “Kỉ Tích, người mà ngay cả ba mẹ cũng không cần, con cần a? Không nên trách bác lắm chuyện, trên báo cáo nói, ba nó vào ngục giam, cùng nó cũng không thoát được quan hệ. Một sao chổi khắc mạng người như vậy, con sao có thể đặt bên người chứ?” Bà ta bởi vì thân nhân gọi điện thoại quốc tế, cực kì bất mãn với Tiêu Trần. Hiện giờ, hai người đến thăm người thân, mua nhiều đồ như vậy, cư nhiên không có phần bọn họ, miễn bàn có bao nhiêu bực bội.
“Chuyện của con, không nhọc bác lo lắng.” Kỉ Tích bóc tôm, để vào chén Tiêu Trần. Khi đối mặt Tiêu Trần, trên mặt dạt dào nhu tình, chỉ sợ cả người mù cũng có thể cảm nhận sự ấm áp kia.
“Con…..” Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng Kỉ Tích không biết tốt xấu!
“Đừng nói nữa!” Khương Văn quát lạnh ngăn cản lời con dâu. “Đây là chuyện Kỉ Tích, có quan hệ gì với tụi bây?”
“Ba, không thể nói như vậy.” Con dâu thứ hai cười duyên giải vây cho chị dâu. “Trong TV chiếu mấy cái diễn hành đồng tính luyến ái, cái gì cũng không mặc, ghê tởm bao nhiêu a?”
Lão nhân ninh mày.
Con dâu cả tận dụng thời cơ bổ sung: “Tụi con chỉ không muốn để Kỉ Tích biến thành như vậy, bị người ta phá hủy!” Dứt lời, cố ý tà mắt liếc Tiêu Trần một cái.
“Mẹ, đó là người ngoại quốc người ta cởi mở.” Vài năm bị văn hóa Canada hun đúc, Khương Long không quen nhìn mẹ sắc mặt ngời ngời bức người, cãi lại: “Cũng không phải mỗi đồng tính luyến ái đều đi diễu hành, huống chi cô út cũng chưa quản, mọi người quản cái gì?”
Nữ nhân hung hăng quắc mắt đứa con, mắng: “Con nít, biết cái gì!” Nữ nhân thấy Tiêu Trần bị mình châm chọc nửa ngày, vẫn giống như không có việc gì ăn cơm, không khỏi lên cơn giận dữ. “Người giống như vậy, căn bản không nên để y vào cửa, bẩn nhà.”
Hai mắt Kỉ Tích hơi hơi co rút, tao nhã lau lau miệng, cười lạnh: “Nể mặt ông ngoại bà ngoại, con vốn không muốn nhiều lời. Các vị không cần đem khách sáo coi thành may mắn. Con nhắc nhở các người, nhà này họ Kỉ, không phải họ Khương.”
Nữ nhân ngạc nhiên nói: “Con nhưng lại dám nói lời như vậy, tốt xấu ta cũng là bác con!”
Kỉ Tích xem cũng không thèm xem nữ nhân, càn rỡ cười lạnh: “Con hôm nay cuối cùng cũng được mở mang kiến thức, cái gì kêu trong núi không có hổ, khỉ xưng đại vương. Ngay cả quan hệ khách chủ cũng không phân rõ, cư nhiên dám ở trước mặt con nói ba nói bốn. Các vị không thấy buồn cười sao?”
“Kỉ Tích, con nói các bác như vậy, quá quá đáng đi?” Khương Lịch bị cháu ngoại trai nói vậy, nét mặt già nua không khỏi đỏ bừng.
Khương Long nhỏ giọng nói thầm. “Ba mẹ, các người còn không phải quá đáng hơn.”
Kỉ Tích thẳng hai vai, dựa vào lưng ghế, gương mặt đẹp trai hiên lên ý cười giải hoạt. “Bác cả quả nhiên còn biết tự mình hiểu lấy, thế nhưng ngồi đúng vị trí* rồi.”
(*chỗ này dùng thành ngữ 对号入座: ý là đặt thứ gì đó vào đúng vị trí của nó)
“Con…..” Khương Lịch tức giận không nhẹ, nước miếng nghẹn trong cổ họng, nói không ra lời. Nữ nhân ngạo mạn lập tức vội vã vỗ lưng, đưa nước cho chồng.
Kỉ Tích kéo Tiêu Trần cơm nước xong xuôi đứng dậy, khinh miệt nhìn xuống hai bác nói năng lỗ mãng, tuyên bố: “Con không muốn lại nhìn đến người phản đối quan hệ giữa con cùng Trần Trần xuất hiện trong nhà này. Các vị nếu nghe hiểu, trở về phòng, hay là ra ngoài ném tuyết, kính mời tự nhiên. Kỉ Tích con, từ trước đến nay không miễn cưỡng người khác.”
Hà Bình thấy một bữa ăn tối tốt đẹp, bị con trai con dâu khiến cho chướng khí mù mịt, cảm thấy căm ghét bọn họ xen vào việc người khác. Bà cả bó tuổi này đã sớm nhận ra, con cháu đều có phúc của con cháu. Có cái gì để quan tâm? Bất đắc dĩ, bảo bọn họ câm miệng, lại không nghe. Kết quả, biến thành như vậy, quả thật tự làm tự chịu. “Kỉ Tích, Tiêu Trần a, các con ngồi máy bay cũng mệt mỏi. Liền sớm tắm rửa nghỉ ngơi đi? Ngày mai, lại cùng bà ngoại hảo hảo nói chuyện.”
“Đúng vậy, đi ngủ sớm chút.” Khương Văn uống ngụm rượu trắng nói: “Tiêu Trần chưa từng tới đây đi? Ngày khác, Kỉ Tích mang con đi dạo chung quanh.”
“Vâng. Như vậy, các vị ngủ ngon.” Tiêu Trần gật đầu cáo biệt, tùy ý Kỉ Tích lôi kéo mình ra đại sảnh. Khi xoay người, đuôi mắt trộm lộ ra chê cười. Những người này, bị Kỉ Tích trách móc đủ thảm, anh sẽ không bỏ đá xuống giếng.
“Trần Trần, lời bọn họ nói, anh cũng đừng để trong lòng.” Kỉ Tích sau khi bước khỏi phòng khách, hai tay ôm vai Tiêu Trần, trong con ngươi màu đen lộ vẻ lo lắng.
Tiêu Trần đưa tay sờ sờ hai má Kỉ Tích nói: “Yên tâm, ngay cả những lời này cũng chịu không nổi, anh sẽ không phải Tiêu Trần. Anh nghĩ, đêm nay ngủ không được chính là bọn họ.”
Kỉ Tích giống như đứa nhỏ chụt Tiêu Trần một cái, nhếch miệng cười: “Người dám nói chuyện với anh như vậy. Sau này, em sẽ làm cho hắn hàng đêm mất ngủ.” Kỉ Tích cười nói, kéo tay Tiêu Trần, bước lên lầu. “Trần Trần, đây là phòng chơi. Em cùng anh cả, anh hai thường ở trong này chơi bida. Là nguồn gốc tiền tiêu vặt khi em còn nhỏ.*”
(ý nói hồi nhỏ mấy anh em chơi bida ăn tiền => Kỉ Tích thắng => có tiền tiêu vặt)
“Anh không biết chơi bida.” Tiêu Trần xem xét phòng chơi xa hoa, bên trong không chỉ có bàn bida tinh xảo, còn có thiết bị các hạng mục vận động. Trong một góc, đặt xe đạp trẻ con cũ kĩ, bóng rổ hư hại, kiếm gỗ gãy…. chắc là đồ chơi hồi Kỉ Tích còn nhỏ yêu thích.
“Không biết thì có sao? Em dạy anh.” Kỉ Tích xoa thắt lưng Tiêu Trần, sải bước đến cầu thang nơi ngã rẽ. “Lầu hai, là phòng ngủ ba mẹ, cùng thư phòng mỗi người bọn họ. Còn lại đa số là phòng cho khách, nữ giúp việc ở tầng dưới cùng. Muốn xem phim, gian bên trong tận cùng hành lang, có TV 80 inch, cùng nguyên bộ âm ly đầy đủ.”
Kỉ Tích cũng không dừng lại ở lầu hai, hắn ôm cả Tiêu Trần tiếp tục lên về phía trên. Hàng lang nhỏ lầu ba, không giống hai tầng phía dưới, là sàn nhà bằng gỗ, cũng trải thảm màu hồng nhạt. Từng cửa phòng, cũng không giống nhau hết, có vàng có xám tro, khắc ưng khắc hổ, thậm chí có đồ án quỷ hút máu. “Anh cả, anh hai, em, thích đồ vật cũng không giống nhau. Ba mẹ vì bồi dưỡng cá tính cho con, để tụi em tự bố trí phòng. Lầu ba này, tương đương thiên hạ của tụi em. Trừ bỏ nữ giúp việc quét dọn, lúc ấy, ngay cả ba mẹ cũng không cho đi lên.”
Kỉ Tích đẩy cửa gỗ điêu khắc bạch hổ, ôm Tiêu Trần đi vào. Phòng hướng nam, có hai cửa sổ lớn. Bên cạnh cửa sổ, bố trí sofa bọc vải màu bơ.
Dựa sát vào giữa tường bên phải, đặt giường ngủ lớn năm thước. Trên tủ đầu giường bên phải, dựng thẳng đèn ngủ nhỏ. Một chiếc kệ tương đối lùng so với đươi giường, đặt TV, đầu DVD, loa hai bên.
Trong phòng ngủ không có tủ quần áo, nhưng có giá sách loại nhỏ, ở trên bày đầy đủ các loại sách, cùng đĩa nhạc đủ màu sắc hình dạng. Đáng nhắc tới chính là, bên giường còn có tủ lạnh loại nhỏ. Hơi cao hơn đầu gối người lớn, rộng hai thước, mặt tủ có tay cầm hình cá heo, tương đối mê người.
“Dọn dẹp thật sạch sẽ.” Kỉ Tích nhìn nhìn bày trí trong phòng, cảm khái: “Hơn bốn năm không tới, nơi này một chút cũng không thay đổi.” Kỉ Tích mở cửa sổ thủy tinh, một tay vỗ chỗ dựa sofa, nhìn Tiêu Trần nói: “Trần Trần, đây là nơi em sinh ra và lớn lên.”
Trong lòng Tiêu Trần, xẹt qua một tia cảm động. Giống như cả người ngâm trong hủ mật, có chút ngọt ngào, lại tiện thể có chút chua sót. “Thật sự là địa phương tốt.” Tiêu Trần đi đến bên người Kỉ Tích, ghé vào trên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Đó là thế giới một mảnh tuyết trắng, đình viện, hàng rào, ngọn cây, hòm thư, quốc lộ, tất cả đều phủ thêm áo trắng. “Kỉ Tích, căn nhà anh lớn lên, sớm tại lúc phá bỏ và di dời, vô tung vô ảnh. Thậm chí, không lưu lại tấm ảnh chụp.”
Hai tay Kỉ Tích từ cánh tay Tiêu Trần vươn xuống, giao nắm trước ngực Trần Trần. Kỉ Tích gắt gao vây quanh vợ trong lòng, nhẹ giọng nói: “Phòng ở hủy đi, nhưng trí nhớ còn đó. Trần Trần, anh có thể từng chút nói cho em biết, để em và anh cùng nhau nhớ lại.”
Tiêu Trần cong khóe môi, bông tuyết thổi lên chóp mũi anh, có chút mát lạnh. Cuồng phong ở Toronto, từ cửa sổ đang mở, thổi vào phòng ngủ. Cả người anh vùi trong ôm ấp của Kỉ Tích, giống như về tới mùa xuân ấm áp, cảm thụ được dương liễu thanh phong*.
(*bốn chữ này thuần Việt sẽ là: dương liễu = cây liễu, thanh phong = gió mát; không hiểu 2 thứ này liên quan gì đến nhau và edit thế nào cho thuận tai, nên để nguyên Hán Việt)
Kỉ Tích bắt lấy bàn tay Tiêu Trần muốn tiếp tuyết rơi, đóng cửa sổ nói: “Muốn xem tuyết có thể, cách thủy tinh xem. Nếu không, sẽ cảm mạo.” Kỉ Tích mở vali người giúp việc chuyển lên lầu, tìm áo ngủ, bắt cóc Trần Trần đi tắm uyên ương.
Phòng ngủ ba anh em bọn họ, đều là phòng ngủ chính. Trong đó, hắn lấy phòng có phòng tắm lớn nhất. Mặt tường phòng tắm ốp tranh vẽ màu sắc bằng gạch men, bốn phía đồng nhất, đều là cảnh sắc rừng mưa rậm rạp cây cối.
Tiêu Trần vừa tắm rửa, vừa tìm dã thú ẩn nấp ở rừng rậm trong tranh. Không chỉ thư thái tầm mắt, càng thả lỏng tâm tình. Trong lơ đãng ngẩng đầu nhìn trần nhà, một con trăn lớn bằng cánh tay, đang mở to cái mồm đỏ tươi, vồ người lao xuống. “Kỉ Tích, gạch men này hiệu quả lập thể thật tốt!”
“Thật vậy chăng?” Kỉ Tích cao hứng xoa xoa lưng nói: “Đây là em vẽ bức tranh trong máy tính xong, mời người chuyên nghiệp làm.”
Tiêu Trần xả nước tẩy xà bông trên tóc, đề nghị: “Chúng ta lúc trở về, cũng làm một cái đi?”
“Phòng tắm trong nhà quá nhỏ, hình lập thể hiện không ra hiệu quả.” Kỉ Tích lau bọt nước quanh thân nói: “Chúng ta không phải còn có mấy gian biệt thự sao? Trần Trần thích cái gì, trang hoàng nơi đó đi?”
“Cũng được.”
Hai người bọc khăn ra khỏi phòng tắm, thay áo ngủ, chui vào chăn bông. Kỉ Tích từ giá sách lấy ra ảnh chụp cũ, từng trang lật cho Tiêu Trần xem, cũng ở một bên giảng giải. “Tấm này là chụp hồi một tuổi.”
“Kỉ Tích, em hồi nhỏ so với Duyên Duyên còn đáng yêu hơn.”
Kỉ Tích nhướng mi nói: “Kia, Trần Trần có phải càng yêu em hơn không?”
Tiêu Trần xoa cổ Kỉ Tích, đưa lên một nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn, cười nói: “Em nói xem?”
“Trần Trần, chớ chọc lửa. Ngày mai, còn muốn mang anh ra người đi dạo một chút.” Kỉ Tích hôn nhẹ trán Tiêu Trần, lật qua một tấm ảnh chụp, chỉ vào cảnh sắc trong ảnh nói: “Xinh đẹp không? Thu vàng tháng mười ở Canada.”
“Thật đẹp, đỏ giống như lửa.” Tiêu Trần thưởng thức tấm ảnh chụp phong cảnh xinh đẹp, tâm sinh khao khát. Bỗng nhiên, vài bức ảnh chụp người rơi vào tầm mắt anh, số lần một đôi nam nữ xuất hiện càng thường xuyên. “Bọn họ là người em thích trước kia? Kỉ Tích, người yêu của em, đều có thể tạo thành một liên đội.”
Kỉ Tích có chút ảo não, chuyện người kia, sớm quên gần hết. Hắn không phải cái gì người đa tình, sở dĩ còn giữ ảnh chụp, là bởi vì Kỉ Hưởng Vân cái tên lãng mạn kia nói, mỗi đoạn cảm tình đều nên giữ làm kỉ niệm. Kỉ Tích từ lúc chào đời cho đến nay, lần đầu tiên cảm thấy hối hận. “Trần Trần, bọn họ đều là quá khứ. Anh sinh khí có thể đánh em, ngàn vạn lần đừng buồn trong lòng.”
“Kỉ Tích, anh cảm thấy, giữa hai người chúng ta có chút không công bằng.” Tiêu Trần nhíu mày nói: “Em cùng nhiều người như vậy hẹn hò, làm tình, hôn môi. Mà anh, chỉ có mình em. Nói như thế nào, cũng là anh thua thiệt!”
Tiêu Trần không đợi Kỉ Tích phản bác, cười nói: “Vừa rồi, nghe bác gái em nói, Toronto có diễu hành đồng tính luyến ái. Xem ra, loại người này không ít. Trong vài ngày, nói không chừng có thể tìm người tình một đêm.”
Điều này sao được! Kỉ Tích nóng nảy, một phen kéo thân mình Tiêu Trần, chặt chẽ quấn giữa cánh tay, thương tâm nhìn vợ nói: “Trần Trần, anh không nghiêm túc chứ? Nếu, em biết sẽ gặp được anh, tuyệt đối không có đống ảnh chụp này. Trần Trần, em chỉ để ý một mình anh. Ngàn vạn lần đừng vứt bỏ em!”
Tiêu Trần xem xét Kỉ Tích ở trong lòng cọ a cọ, lãnh đạm nói: “Kỉ Tích, nếu trước em, anh cùng hơn mười, hai mươi người lên giường. Em còn có thể yêu anh không? Tình yêu của em có thể bị đánh gãy?”
Kỉ Tích làm không được hứa hẹn đầy miệng. Vợ chính mình, vuốt ve làn da người khác, hôn môi người khác, cùng người khác triền miên. Vừa tưởng tượng, hắn liền hận không thể giết đối phương, lại bóp gần chết vợ. Giờ phút này, trong lòng Trần Trần chỉ sợ cũng khó chịu như vậy.
Tuy nói, người giao du trong hình, đều trước Trần Trần. Nhưng tránh không được sự thật hắn hoa tâm, điểm trọng yếu là, thân thể hắn dơ bẩn rồi. Rất nhiều người, để ý độ sạch sẽ của thân thể người yêu, cao hơn tinh thần sạch sẽ. Sau này, ở trong mắt Trần Trần, có lẽ hắn liền bị giảm giá trị.
Hắn rõ ràng yêu Trần Trần như vậy, nhưng không cách nào tiêu trừ quá khứ thối nát. “Trần Trần, em thực yêu anh.”
“Anh biết.”
“Chuyện quá khứ, không có biện pháp sửa. Em có thể cam đoan, đối bất bật luận kẻ nào trong dĩ vãng không có lưu luyến. Nếu không phải hôm nay nhìn đến ảnh chụp, em đã muốn nhớ không nổi diện mạo bọn họ.” Kỉ Tích giận dữ nói: “Chuyện như vậy, em không có biện pháp mở miệng bảo anh thông cảm. Anh chỉ có một người chồng là em, đây là chuyện cả đời em cảm thấy may mắn.”
Kỉ Tích than thở ôm chặt Tiêu Trần nói: “Trần Trần, anh rõ nhất em là loại người như vậy. Cho dù anh không hề yêu em, em vẫn là không thể buông tay. Em không vĩ đại như vậy, nói cái gì chỉ cần anh hạnh phúc, chính là hạnh phúc của em. Em sẽ không từ thủ đoạn, đem anh giữ ở bên người.”
“Nếu, anh yêu người khác. Em nhất định sẽ giết hắn, đem đối phương tươi sống tra tấn tới chết.” Kỉ Tích giống như lập lời thề, đối môi Tiêu Trần hạ xuống cái hôn. “Cầu anh, không cần rời khỏi bên người em.”
Kỉ Tích dừng ở hai mắt Tiêu Trần, không tự tin hỏi: “Trần Trần, anh còn có thể yêu em giống như trước không?”
Xem ra, anh đem tiểu ái nhân* dọa không nhẹ. Giữa người yêu gặp loại chuyện này, Tiêu Trần ghen tị không ít hơn hắn. Nhưng là, lại tức giận, lại ghen ghét thì làm được gì? Thời gian không thể đảo ngược, người chỉ có thể nhìn về phía trước. “Được rồi, Kỉ Tích. Anh nhắc nhở em, vài ngày tới, có lẽ sẽ gặp người quen, trong đó không thiếu người yêu cũ của em. Anh có thể không quan tâm chuyện trước kia, nhưng ngoài thời gian cùng anh ở một chỗ….., Kỉ Tích, cơ hội anh cho người khác từ trước đến nay chỉ có một lần.”
(chỗ này để Hán Việt có vẻ thuận hơn nên tui để thế)
Tim Kỉ Tích mãnh liệt rùng mình, hắn hiểu rõ Tiêu Trần kiên quyết. Nếu, Tiêu Trần nói không thương, như vậy trời có sập, cũng sẽ không biến đổi. Vợ hắn kiêu ngạo bao nhiêu, lại mẫn cảm bao nhiêu, hắn so với ai khác đều rõ ràng. Chính là loại tính tình quả quyết này, làm cho hắn không thể không thương a! “Được, được. Em cái gì cũng nghe Trần Trần. Bảo bối, đừng tức giận.”
Tiêu Trần tiếp tục lật ảnh chụp, vừa nhìn vừa nói: “Kỉ Tích, vạn nhất em thay người tính kế, phản bội anh. Anh sẽ không tha thứ, bởi vì em rất không cẩn thận.”
“Trần Trần, yên tâm.” Cằm Kỉ Tích dựa vào bả vai Tiêu Trần nói: “Nhà có hiền thê, em sẽ cùng mọi người bảo trì khoảng cách.”
“Nói trước thôi, anh đánh tiếng trước cho em.” Tiêu Trần nghiêng mặt, tà tà nhìn Kỉ Tích: “Đừng để anh thất vọng.”
“Vâng, quan lớn!” Kỉ Tích làm cái chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, cùng Tiêu Trần nháo thành một đoàn. Đáy lòng rốt cục thở phào, hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống không có Trần Trần.
Cốc cốc cốc.
“Ai a?” Kỉ Tích hỏi.
“Anh họ*, em là Khương Long.”
(*bên TQ ai ra đời trước làm anh chứ không phải theo thứ tự của người lớn như bên mình)
Kỉ Tích nhảy xuống giường, mở cửa cho con trai út nhà bác cả. “Có việc gì sao?”
Khương Long vào phòng, ngượng ngùng nhìn Tiêu Trần nói: “Thực xin lỗi, ba mẹ em nói lung tung. Tiêu ca, anh đừng để ý bọn họ.”
“Không có gì, anh không thèm để ý.” Tiêu Trần thản nhiên cười cười.
Kỉ Tích chỉ mới gặp qua Khương Long hai lần, đối với hành vi em họ đột nhiên đến thăm khá kinh ngạc. Theo sau, nghe cậu co quắp giải thích, biểu tình phiền chán bay hơn phân nửa. “Lén ba mẹ em tới?”
Khương Long nhún vai nói: “Ai kêu bọn họ ác bá như vậy!”
Mày kiếm Kỉ Tích nhướng lên, từ giá sách rút ra một tờ giấy nhét vào trong tay Khương Long, mở cửa tiễn khách. “Đây là lễ gặp mặt, hảo hảo chơi đi.”
Chờ Kỉ Tích đóng cửa phòng, Tiêu Trần hỏi: “Em cho cậu ấy cái gì?”
“Chi phiếu bảy vạn đô Canada.”
Tiêu Trần ngạc nhiên nói: “Chi phiếu của em, đều là tùy tiện ném loạn?”
“Chỉ là chút tiền. Đã nhiều năm trước, tiền mừng tuổi anh cả cho. Nể mặt cậu ta gọi anh một tiếng Tiêu ca, tiện nghi cho nó một lần.” Kỉ Tích lấy chìa khóa, mở khóa. Kéo mở năn tủ dưới tủ sách, ôm máy tính xách tay ra. Thuần thục cắm dây mạng, khởi động lên mạng. “Trần Trần, anh xem ảnh chụp, em chơi máy tính một chút.”
“Được.”
Tiêu Trần, Kỉ Tích vai dựa vào vai, mỗi người làm chuyện của mình. Hai người mặc dù không nói chuyện, trong phòng lại tràn đầy ấm áp nồng đậm. Ngẫu nhiên, tầm mắt giao nhau, hôn nhẹ má vợ, tình ý đều không thành lời.
Khi Tiêu Trần xem xong ba cuốn album thật dày, xuống giường, lại kéo màn ra.
Bông tuyết điên cuồng, giống như bao vây trời đất thành một kén tằm. Quốc lộ bị tuyết lớn bao trùm, đã muốn không thể thông xe. Lái xe bất đắc dĩ xuống xe đi bộ, gió lạnh thổi qua, một đám ngã trái ngã phải, ô bị thổi tới chân trời. Căn bản không có cách nào để đi. Một cước đạp lên tuyết, liền không tới đầu gối.
“Thực thảm.”
Không biết khi nào, Kỉ Tích đóng máy tính, vì mình phủ lên thảm lông, yên lặng cùng xem cảnh tuyết. Tiêu Trần không khỏi cảm thấy ấm áp, cười hỏi: “Những người đó, làm sao bây giờ?”
“Sẽ có xe dọn tuyết. Trước đó, tốt nhất ngồi trong xe.” Kỉ Tích trả lời.
Tiêu Trần vươn cánh tay, cuốn lấy cổ Kỉ Tích, mỉm cười nói: “Như vậy, trước hừng đông, chúng ta cũng tốt nhất trốn vào trong chăn.”
Kỉ Tích ôm ngang lấy vợ, đi đến giường ngủ. Nhẹ nhàng tắt đèn, hôn lên khóe môi lửa nóng của vợ.
Hai vé một chiều, 22 đồng 9 xu. Nếu hành lý nhiều, lên xe buýt xa hoa, một vé liền mất 40 dollar Canada.
Tiêu Trần nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, ngáp một cái.
“Mệt mỏi?” Kỉ Tích xoa vợ nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Trần gác đầu lên bả vai Kỉ Tích, nhắm mắt lại. “Trên máy bay, anh một mực ngủ. Nếu ở nhà, hiện tại hẳn là 9h sáng đi?”
Kỉ Tích nhìn không trung đen thui, thay Tiêu Trần kéo lại áo lông nói: “Ừm. Bất quá, nơi này là 8h tối, chậm 13 tiếng. Trần Trần, không quen lệch múi giờ sao?”
“Không phải.”
Kỉ Tích hiểu rõ cười, ôm chặt Tiêu Trần nói: “Trần Trần, là lo lắng người nhà em không chào đón anh?” Kỉ Tích lấy ra chìa khóa trong túi áo, xảo trá cười nói: “Yên tâm, nhà này tuy rằng để bọn họ ở, nhưng quyền sở hữu là của em. Chỉ có Trần Trần mất hứng bảo bọn họ cút, tuyệt không có đạo lý đuổi chúng ta ra ngoài.”
Tiêu Trần lắc đầu cười. “Lời này bị ông ngoại bà ngoại em nghe thấy, chỉ sợ muốn chọc tức hôn mê.”
Kỉ Tích nhún nhún vai, một bộ biểu tình bất đắc dĩ. “Ai kêu em theo chủ nghĩa vợ tối thượng!” Kỉ Tích chỉ ra ngoài cửa sổ xe, lấy bông tuyết phát thảo ra hình dáng cây cối nói: “Nếu sớm hai tháng, hai bên con đường này đều là lá phong.”
“Kia nhất định vạn tử thiên hồng (trăm hoa đua nở), đặc biệt xinh đẹp. Đáng tiếc, lúc này lá cây đều rụng hết.”
Kỉ Tích vuốt ve bả vai Tiêu Trần an ủi. “Sang năm, chúng ta đến vào đầu tháng mười.” Kỉ Tích giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, cắn vành tai người yêu, nhẹ nhàng nói: “Em trước kia chụp rất nhiều hình. Trong đó, còn có không ít phong cảnh lá phong. Về đến nhà, em đưa cho anh xem.”
“Được.” Tiêu Trần gật đầu đáp.
Kỉ Tích không khỏi ôm vợ thật chặt, chỉ vào cảnh bên đường giới thiệu. Tiêu Trần tập trung tinh thần nghe, ngẫu nhiên đặt câu hỏi, người yêu sẽ thuận tiện cẩn thận giảng giải. Có chủ đề hay, dần làm cho Tiêu Trần thả lỏng tâm tình.
Kỉ Tích vụng trộm nhìn vợ hăng hái bừng bừng, tâm trạng đầy khoan dung.
Canada đất rộng dân thưa, trong khu dân cư cao cấp, khoảng cách giữa nhà với nhà cách nhau khá xa. So với S thị mật độ dân cao, biệt thự nối liền trùng trùng điệp điệp, có thể nói một trời một vực. Hai người Tiêu Kỉ xuống xe ở vùng ngoại thành phía tây thành phố, hai bên đường lớn rộng mở sừng sững một khu nhà cao cấp. Phòng ốc cách quốc lộ năm mươi mét, trước mỗi cửa nhà đều cắm hộp thư.
Canada xanh hóa, thiết kế phi thường đẹp. Nhưng lúc này, lại chỉ có thể thấy một thân cây trụi lủi, cùng tuyết trắng xóa trên đất trống.
“Trần Trần, xem! Đó là nhà em.” Kỉ Tích chỉ vào biệt thự cách đó không xa, đèn đuốt sáng trưng, kéo tay Tiêu Trần chạy vội.
Kỉ trạch là biệt thự lớn ba tầng, nóc nhà màu đỏ, tường gạch sơn trắng. Xem từ mặt tiền, mỗi lầu có tám cửa sổ. Giữa các cửa sổ, cách nhau khá xa. Ngoài nhà có đình viện (sân) lớn, hàng rào bằng sắt, vẽ thêm một cỗ hơi thở quý tộc.
Kỉ Tích đẩy cửa sắt, kéo Tiêu Trần bước vào đình viện.
“Nhà em buổi tối cũng không khóa cửa sắt?” Tiêu Trần nghi hoặc. Canada đã muốn hình thành không khí không nhặt của rơi trên đường sao?
Kỉ Tích rút chìa khóa mở cửa, vừa giải thích. “Bình thường qua mười giờ mới đi đóng cửa.” Khi nói chuyện, đẩy cửa lớn thật dày, tiến vào huyền quan.
“Ai? Vào bằng cách nào?” Trong phòng khách có người nghe được tiếng mở cửa, chạy ra.
“Là con.” Kỉ Tích cởi áo khoác tích đầy bông tuyết, giương mắt cười nhìn người chạy ra: “Bác, nhận không ra con?”
Khương Lịch năm mươi tuổi, tây trang thẳng thớn, tinh tế đánh giá Kỉ Tích nửa ngày, tay phải nắm thành quyền đập vào lòng tay trái, kinh hỉ nói: “Nguyên lai là Kỉ Tích a? Vài năm không gặp, đều nhìn không ra! Đến Toronto, sao không nói một tiếng chứ? Bác sẽ đi đón con a?”
Kỉ Tích tiếp nhận áo lông Tiêu Trần cởi ra, xếp cùng cái của mình, đều giao cho nữ giúp việc phía sau Khương Lịch. “Bên ngoài lạnh lẽo, đi vào rồi nói.”
“Ai yo! Xem bác này, cao hứng quá quên mất!” Khương Lịch bước nhanh vào phòng khách, cao giọng báo tin. “Ba mẹ, Kỉ Tích đến đây!”
Người nhà Khương gia đối với chuyện Kỉ Tích đã đến, biển hiện ra vô cùng nhiệt tình. Cả nhà, to to nhỏ nhỏ mười mấy người, vây quanh Kỉ Tích hỏi đông hỏi tây, hai lão nhân lại kích động đến khóe mắt ướt át.
“Kỉ Tích a, mẹ con bọn họ có khỏe không?”
“Thân thể ba mẹ tốt lắm. Nhưng mà bà ngoại, bà phải chú ý nhiều. Người già rồi, uống nhiều thuốc bổ chút.” Kỉ Tích đáp xong, chuyển sang Tiêu Trần hỏi: “Lạnh không?”
“Có hệ thống sưởi, không lạnh.”
Kỉ Tích làm bộ dáng xoa tay Tiêu Trần, nhìn người nhà quanh phòng nói: “Con giới thiệu một chút. Đây là vợ con, Tiêu Trần.”
Khuôn mặt tươi cười trong nhà họ Khương, đều cứng đờ.
Kỉ Tích ngoảnh mặt làm ngơ người nhà xấu hổ, chỉ điểm mặt người chung quanh, giới thiệu một đám cho Tiêu Trần. Mỗi khi chỉ qua một người, Kỉ Tích liền bảo Tiêu Trần theo mình gọi một tiếng. Nếu đối phương không đáp, liền bỏ qua không hề để ý tới. Chỉ có Tiêu Trần phát hiện, trong đáy mắt Kỉ Tích ý cười càng đậm, nhưng bao hàm châm biếm trào phúng.
“Tiêu Trần, phải không?” Hà Bình thấy sắc mặt chồng, con cái không vui, Kỉ Tích lại căn bản không xem bọn họ là chuyện nghiêm trọng. Bà hiểu rõ đứa cháu ngoại này, từ nhỏ thông minh, là người không thể đắc tội. Lại nói, chính mình nhận nhiều quà từ Tiêu Trần như vậy, sao không biết xấu hổ mà trở mặt, lập tức hòa giải: “Bà sớm muốn gặp con. Tiểu Như gọi điện thoại cho bà nói, con vừa hiểu chuyện vừa hiếu thuận. Bà hôm nay vừa thấy, cảm thấy nó còn nói ít. Xem con này, bộ dáng thật tốt a! Lão đầu tử (ông già), ông nói có phải không?”
Khương Văn ăn một cái khuỷu tay của vợ, chậm chạp hòa hoãn, hắng hắng giọng nói: “Ta không rõ, hai người đàn ông ở cùng một chỗ, có thể làm cái gì? Bất quá, Kỉ Tích lớn rồi, đều biết mình đang làm cái gì. Ta cũng quản không được nó, năm đó quản mẹ nó, làm cho ta hối hận mười mấy năm. Chuyện này, ta không nói.”
Khương Văn dùng ánh mắt lợi hại, đánh giá Tiêu Trần, trong tay sờ tay vịn ghế mây nói: “Trong sách nói, dáng vẻ do tâm sinh ra, ta tin. Nhìn ra được, con là đứa nhỏ tốt. Rằm tháng tám, con tặng bánh trung thu, cua đại áp. Trước vài ngày, lại gửi đến ghế mây, nghiên mực. Nghe tiểu Như nói, con rất chiếu cố bọn nó. Giao Kỉ Tích cho con, ta thật yên tâm.”
“Ba, ba nói cái gì vậy?” Khương Lịch không ủng hộ: “Y là nam nhân! Kỉ Tích sao có thể cùng y một chỗ?”
Khương Văn đanh mặt nói: “Tiểu Như đều nhận rồi, các con còn nói được cái gì?”
“Ba, anh cả nói không sai.” Con thứ hai của Khương Văn ở bên cổ vũ: “Kỉ Tích là cháu ngoại chúng ta, mẹ nó không quản được, chúng ta đương nhiên phải giúp quản.” (nói nghe mắc cười ghê (¬_¬”))
Hà Bình trừng mắt nhìn con nói: “Các con quản con mình là được rồi. Chuyện Kỉ Tích, không mượn các con quan tâm.”
“Mẹ, mẹ….”
Leng keng leng keng.
“Đừng nói nữa, đi ra ngoài xem chuyện gì?” Khương Văn không kiên nhẫn nói.
Khương Lịch muốn cãi lại, bị lão nhân ngăn lại, chỉ phải đi theo nữ giúp việc ra tìm hiểu. Chỉ chốc lát sau, giúp nhân viên chuyển phát nhanh khiên thùng lớn vào phòng khách.
“Ai gửi chuyển phát a?”
Hà Bình hỏi con trai cả đang kí tên hóa đơn thanh toán, không nghĩ, lại là Kỉ Tích trả lời: “Con cùng Trần Trần gửi. Hai người xách không được, dứt khoát chuyển phát qua.”
Hà Bình mặt mang ý cười trách cứ. “Con đến thì tốt rồi, mua đồ cái gì!”
“Mấy thứ này đều là Trần Trần mua.” Kỉ Tích xoa bả vai vợ nói: “Con cùng anh ấy đi chọn, đi đến chân đều đau.”
Hà Bình nhìn Tiêu Trần cười nói: “Con có thể cùng Kỉ Tích đến thăm chúng ta, tâm ý này được rồi. Không cần tiêu pha.”
Tiêu Trần ảm đạm cười, mím môi nói: “Là chuyện nên làm.”
Khương Văn một mực yên lặng quan sát Tiêu Trần, thấy anh không kiêu ngạo không nóng nảy đáp lời, trong lòng âm thầm gật đầu. Xem ra, Tiểu Như nói không sai. Hiện nay, đứa nhỏ giống Tiêu Trần văn tĩnh trầm ổn như vậy không nhiều lắm. Chỉ tiếc, không phải con gái a!
Đám người Khương Lịch mở thùng đóng gói, đồ vật từng thứ từng thứ hiện ra trước mặt đoàn người. Tranh cổ Khương Văn thích, bình phong thị nữ, quải trượng đầu rồng, trà cụ tử sa đã muốn mua từ lâu, làm Hà Bình mừng rỡ chính là mỹ phẩm thủ công, ba kiện sườn xám mẫu đơn, sáu bộ âu phục cổ điển, ba túi xách số lượng ít. Một đống thuốc bổ cho người cao tuổi, bao gồm hai bình tổ yến một trắng một đỏ, hai củ nhân sâm.
Hà Bình cầm sườn xám, tươi cười đầy mặt nói: “Tiêu Trần, con quá khách khí. Này tiêu hết bao nhiêu tiền a?”
“Không có gì, chỉ cần mọi người thích là tốt rồi.”
Tiêu Trần không nói, Kỉ Tích lại không cố kị gì, hào phóng thẳng thắn. “Ấm trà tử sa của ông ngoại đã tám ngàn, mỹ phẩm tặng bà ngoại hai vạn rưỡi. Cả đống thuốc bổ này cộng lại, chỉ sợ cũng đến bốn năm vạn không chừng.” Kỳ thật, mỹ phẩm của Hà Bình là Kỉ Tích bỏ tiền mua, thuốc bổ đa số là mua thêm. Nhưng, Trần Trần so với cái gì đều quan trọng hơn. Loại chuyện lĩnh công này, đương nhiên phải đẩy cho vợ không phải sao?
“Tiêu Trần này, thật không biết cám ơn con thế nào.” Muốn không thu, chính mình đau lòng không thôi. Thu rồi, quý trọng như vậy, cầm vào chính là thừa nhận y. Nghĩ đến, bản thân sớm đã gây khó dễ người ta. Hai lão nhân cam chịu tiếp nhận quà, ngữ khí cùng Tiêu Trần nói chuyện tự nhiên ôn hòa hơn.
“Nói lâu như vậy, các con còn chưa ăn cơm đi?” Hà Bình kêu nữ giúp việc khai tiệc, mời Tiêu Trần Kỉ Tích lên ghế trên. Cũng phân phó nữ giúp việc dọn dẹp phòng Kỉ Tích, thay chăn bông đã phơi nắng, cùng đệm lông dê, đồng thời mang hành lý lên lầu.
“Tiêu Trần, nhà cậu có bao nhiêu người a?”
Tiêu Trần đưa mắt nhìn người hỏi không có ý tốt, lạnh nhạt nói: “Người nhà đều đã qua đời, chỉ còn lại một mình cháu.”
Nữ nhân phương Đông xinh đẹp, đắc ý ngắm Khương Văn nói: “Ai nha, cậu thật biết nói dối, mắt cũng không chớp một cái. Theo tôi được biết, ba mẹ cậu từ khi cậu còn nhỏ đã ly hôn. Ba cậu ngồi tù tự sát, mẹ cậu vẫn còn tốt, không phải sao?”
Tiêu Trần ngăn cản Kỉ Tích muốn lý luận, cong lên khóe môi nói: “Làm phiền bác cả quan tâm như vậy, ngay cả chuyện mười mấy năm trước, đều tra nhất thanh nhị sở.” Tiêu Trần nhìn chằm chằm vào mắt nữ nhân, mỉm cười nói: “Tốn của bác không ít tiền đi?”
Khuôn mặt tươi cười của nữ nhân phút chốc biến đổi, hừ lạnh: “Cậu đừng gọi tôi bác cả, tôi nhận không nổi.” Nữ nhân đem mặt chuyển sang Kỉ Tích, lời nói thấm thía: “Kỉ Tích, người mà ngay cả ba mẹ cũng không cần, con cần a? Không nên trách bác lắm chuyện, trên báo cáo nói, ba nó vào ngục giam, cùng nó cũng không thoát được quan hệ. Một sao chổi khắc mạng người như vậy, con sao có thể đặt bên người chứ?” Bà ta bởi vì thân nhân gọi điện thoại quốc tế, cực kì bất mãn với Tiêu Trần. Hiện giờ, hai người đến thăm người thân, mua nhiều đồ như vậy, cư nhiên không có phần bọn họ, miễn bàn có bao nhiêu bực bội.
“Chuyện của con, không nhọc bác lo lắng.” Kỉ Tích bóc tôm, để vào chén Tiêu Trần. Khi đối mặt Tiêu Trần, trên mặt dạt dào nhu tình, chỉ sợ cả người mù cũng có thể cảm nhận sự ấm áp kia.
“Con…..” Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng Kỉ Tích không biết tốt xấu!
“Đừng nói nữa!” Khương Văn quát lạnh ngăn cản lời con dâu. “Đây là chuyện Kỉ Tích, có quan hệ gì với tụi bây?”
“Ba, không thể nói như vậy.” Con dâu thứ hai cười duyên giải vây cho chị dâu. “Trong TV chiếu mấy cái diễn hành đồng tính luyến ái, cái gì cũng không mặc, ghê tởm bao nhiêu a?”
Lão nhân ninh mày.
Con dâu cả tận dụng thời cơ bổ sung: “Tụi con chỉ không muốn để Kỉ Tích biến thành như vậy, bị người ta phá hủy!” Dứt lời, cố ý tà mắt liếc Tiêu Trần một cái.
“Mẹ, đó là người ngoại quốc người ta cởi mở.” Vài năm bị văn hóa Canada hun đúc, Khương Long không quen nhìn mẹ sắc mặt ngời ngời bức người, cãi lại: “Cũng không phải mỗi đồng tính luyến ái đều đi diễu hành, huống chi cô út cũng chưa quản, mọi người quản cái gì?”
Nữ nhân hung hăng quắc mắt đứa con, mắng: “Con nít, biết cái gì!” Nữ nhân thấy Tiêu Trần bị mình châm chọc nửa ngày, vẫn giống như không có việc gì ăn cơm, không khỏi lên cơn giận dữ. “Người giống như vậy, căn bản không nên để y vào cửa, bẩn nhà.”
Hai mắt Kỉ Tích hơi hơi co rút, tao nhã lau lau miệng, cười lạnh: “Nể mặt ông ngoại bà ngoại, con vốn không muốn nhiều lời. Các vị không cần đem khách sáo coi thành may mắn. Con nhắc nhở các người, nhà này họ Kỉ, không phải họ Khương.”
Nữ nhân ngạc nhiên nói: “Con nhưng lại dám nói lời như vậy, tốt xấu ta cũng là bác con!”
Kỉ Tích xem cũng không thèm xem nữ nhân, càn rỡ cười lạnh: “Con hôm nay cuối cùng cũng được mở mang kiến thức, cái gì kêu trong núi không có hổ, khỉ xưng đại vương. Ngay cả quan hệ khách chủ cũng không phân rõ, cư nhiên dám ở trước mặt con nói ba nói bốn. Các vị không thấy buồn cười sao?”
“Kỉ Tích, con nói các bác như vậy, quá quá đáng đi?” Khương Lịch bị cháu ngoại trai nói vậy, nét mặt già nua không khỏi đỏ bừng.
Khương Long nhỏ giọng nói thầm. “Ba mẹ, các người còn không phải quá đáng hơn.”
Kỉ Tích thẳng hai vai, dựa vào lưng ghế, gương mặt đẹp trai hiên lên ý cười giải hoạt. “Bác cả quả nhiên còn biết tự mình hiểu lấy, thế nhưng ngồi đúng vị trí* rồi.”
(*chỗ này dùng thành ngữ 对号入座: ý là đặt thứ gì đó vào đúng vị trí của nó)
“Con…..” Khương Lịch tức giận không nhẹ, nước miếng nghẹn trong cổ họng, nói không ra lời. Nữ nhân ngạo mạn lập tức vội vã vỗ lưng, đưa nước cho chồng.
Kỉ Tích kéo Tiêu Trần cơm nước xong xuôi đứng dậy, khinh miệt nhìn xuống hai bác nói năng lỗ mãng, tuyên bố: “Con không muốn lại nhìn đến người phản đối quan hệ giữa con cùng Trần Trần xuất hiện trong nhà này. Các vị nếu nghe hiểu, trở về phòng, hay là ra ngoài ném tuyết, kính mời tự nhiên. Kỉ Tích con, từ trước đến nay không miễn cưỡng người khác.”
Hà Bình thấy một bữa ăn tối tốt đẹp, bị con trai con dâu khiến cho chướng khí mù mịt, cảm thấy căm ghét bọn họ xen vào việc người khác. Bà cả bó tuổi này đã sớm nhận ra, con cháu đều có phúc của con cháu. Có cái gì để quan tâm? Bất đắc dĩ, bảo bọn họ câm miệng, lại không nghe. Kết quả, biến thành như vậy, quả thật tự làm tự chịu. “Kỉ Tích, Tiêu Trần a, các con ngồi máy bay cũng mệt mỏi. Liền sớm tắm rửa nghỉ ngơi đi? Ngày mai, lại cùng bà ngoại hảo hảo nói chuyện.”
“Đúng vậy, đi ngủ sớm chút.” Khương Văn uống ngụm rượu trắng nói: “Tiêu Trần chưa từng tới đây đi? Ngày khác, Kỉ Tích mang con đi dạo chung quanh.”
“Vâng. Như vậy, các vị ngủ ngon.” Tiêu Trần gật đầu cáo biệt, tùy ý Kỉ Tích lôi kéo mình ra đại sảnh. Khi xoay người, đuôi mắt trộm lộ ra chê cười. Những người này, bị Kỉ Tích trách móc đủ thảm, anh sẽ không bỏ đá xuống giếng.
“Trần Trần, lời bọn họ nói, anh cũng đừng để trong lòng.” Kỉ Tích sau khi bước khỏi phòng khách, hai tay ôm vai Tiêu Trần, trong con ngươi màu đen lộ vẻ lo lắng.
Tiêu Trần đưa tay sờ sờ hai má Kỉ Tích nói: “Yên tâm, ngay cả những lời này cũng chịu không nổi, anh sẽ không phải Tiêu Trần. Anh nghĩ, đêm nay ngủ không được chính là bọn họ.”
Kỉ Tích giống như đứa nhỏ chụt Tiêu Trần một cái, nhếch miệng cười: “Người dám nói chuyện với anh như vậy. Sau này, em sẽ làm cho hắn hàng đêm mất ngủ.” Kỉ Tích cười nói, kéo tay Tiêu Trần, bước lên lầu. “Trần Trần, đây là phòng chơi. Em cùng anh cả, anh hai thường ở trong này chơi bida. Là nguồn gốc tiền tiêu vặt khi em còn nhỏ.*”
(ý nói hồi nhỏ mấy anh em chơi bida ăn tiền => Kỉ Tích thắng => có tiền tiêu vặt)
“Anh không biết chơi bida.” Tiêu Trần xem xét phòng chơi xa hoa, bên trong không chỉ có bàn bida tinh xảo, còn có thiết bị các hạng mục vận động. Trong một góc, đặt xe đạp trẻ con cũ kĩ, bóng rổ hư hại, kiếm gỗ gãy…. chắc là đồ chơi hồi Kỉ Tích còn nhỏ yêu thích.
“Không biết thì có sao? Em dạy anh.” Kỉ Tích xoa thắt lưng Tiêu Trần, sải bước đến cầu thang nơi ngã rẽ. “Lầu hai, là phòng ngủ ba mẹ, cùng thư phòng mỗi người bọn họ. Còn lại đa số là phòng cho khách, nữ giúp việc ở tầng dưới cùng. Muốn xem phim, gian bên trong tận cùng hành lang, có TV 80 inch, cùng nguyên bộ âm ly đầy đủ.”
Kỉ Tích cũng không dừng lại ở lầu hai, hắn ôm cả Tiêu Trần tiếp tục lên về phía trên. Hàng lang nhỏ lầu ba, không giống hai tầng phía dưới, là sàn nhà bằng gỗ, cũng trải thảm màu hồng nhạt. Từng cửa phòng, cũng không giống nhau hết, có vàng có xám tro, khắc ưng khắc hổ, thậm chí có đồ án quỷ hút máu. “Anh cả, anh hai, em, thích đồ vật cũng không giống nhau. Ba mẹ vì bồi dưỡng cá tính cho con, để tụi em tự bố trí phòng. Lầu ba này, tương đương thiên hạ của tụi em. Trừ bỏ nữ giúp việc quét dọn, lúc ấy, ngay cả ba mẹ cũng không cho đi lên.”
Kỉ Tích đẩy cửa gỗ điêu khắc bạch hổ, ôm Tiêu Trần đi vào. Phòng hướng nam, có hai cửa sổ lớn. Bên cạnh cửa sổ, bố trí sofa bọc vải màu bơ.
Dựa sát vào giữa tường bên phải, đặt giường ngủ lớn năm thước. Trên tủ đầu giường bên phải, dựng thẳng đèn ngủ nhỏ. Một chiếc kệ tương đối lùng so với đươi giường, đặt TV, đầu DVD, loa hai bên.
Trong phòng ngủ không có tủ quần áo, nhưng có giá sách loại nhỏ, ở trên bày đầy đủ các loại sách, cùng đĩa nhạc đủ màu sắc hình dạng. Đáng nhắc tới chính là, bên giường còn có tủ lạnh loại nhỏ. Hơi cao hơn đầu gối người lớn, rộng hai thước, mặt tủ có tay cầm hình cá heo, tương đối mê người.
“Dọn dẹp thật sạch sẽ.” Kỉ Tích nhìn nhìn bày trí trong phòng, cảm khái: “Hơn bốn năm không tới, nơi này một chút cũng không thay đổi.” Kỉ Tích mở cửa sổ thủy tinh, một tay vỗ chỗ dựa sofa, nhìn Tiêu Trần nói: “Trần Trần, đây là nơi em sinh ra và lớn lên.”
Trong lòng Tiêu Trần, xẹt qua một tia cảm động. Giống như cả người ngâm trong hủ mật, có chút ngọt ngào, lại tiện thể có chút chua sót. “Thật sự là địa phương tốt.” Tiêu Trần đi đến bên người Kỉ Tích, ghé vào trên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Đó là thế giới một mảnh tuyết trắng, đình viện, hàng rào, ngọn cây, hòm thư, quốc lộ, tất cả đều phủ thêm áo trắng. “Kỉ Tích, căn nhà anh lớn lên, sớm tại lúc phá bỏ và di dời, vô tung vô ảnh. Thậm chí, không lưu lại tấm ảnh chụp.”
Hai tay Kỉ Tích từ cánh tay Tiêu Trần vươn xuống, giao nắm trước ngực Trần Trần. Kỉ Tích gắt gao vây quanh vợ trong lòng, nhẹ giọng nói: “Phòng ở hủy đi, nhưng trí nhớ còn đó. Trần Trần, anh có thể từng chút nói cho em biết, để em và anh cùng nhau nhớ lại.”
Tiêu Trần cong khóe môi, bông tuyết thổi lên chóp mũi anh, có chút mát lạnh. Cuồng phong ở Toronto, từ cửa sổ đang mở, thổi vào phòng ngủ. Cả người anh vùi trong ôm ấp của Kỉ Tích, giống như về tới mùa xuân ấm áp, cảm thụ được dương liễu thanh phong*.
(*bốn chữ này thuần Việt sẽ là: dương liễu = cây liễu, thanh phong = gió mát; không hiểu 2 thứ này liên quan gì đến nhau và edit thế nào cho thuận tai, nên để nguyên Hán Việt)
Kỉ Tích bắt lấy bàn tay Tiêu Trần muốn tiếp tuyết rơi, đóng cửa sổ nói: “Muốn xem tuyết có thể, cách thủy tinh xem. Nếu không, sẽ cảm mạo.” Kỉ Tích mở vali người giúp việc chuyển lên lầu, tìm áo ngủ, bắt cóc Trần Trần đi tắm uyên ương.
Phòng ngủ ba anh em bọn họ, đều là phòng ngủ chính. Trong đó, hắn lấy phòng có phòng tắm lớn nhất. Mặt tường phòng tắm ốp tranh vẽ màu sắc bằng gạch men, bốn phía đồng nhất, đều là cảnh sắc rừng mưa rậm rạp cây cối.
Tiêu Trần vừa tắm rửa, vừa tìm dã thú ẩn nấp ở rừng rậm trong tranh. Không chỉ thư thái tầm mắt, càng thả lỏng tâm tình. Trong lơ đãng ngẩng đầu nhìn trần nhà, một con trăn lớn bằng cánh tay, đang mở to cái mồm đỏ tươi, vồ người lao xuống. “Kỉ Tích, gạch men này hiệu quả lập thể thật tốt!”
“Thật vậy chăng?” Kỉ Tích cao hứng xoa xoa lưng nói: “Đây là em vẽ bức tranh trong máy tính xong, mời người chuyên nghiệp làm.”
Tiêu Trần xả nước tẩy xà bông trên tóc, đề nghị: “Chúng ta lúc trở về, cũng làm một cái đi?”
“Phòng tắm trong nhà quá nhỏ, hình lập thể hiện không ra hiệu quả.” Kỉ Tích lau bọt nước quanh thân nói: “Chúng ta không phải còn có mấy gian biệt thự sao? Trần Trần thích cái gì, trang hoàng nơi đó đi?”
“Cũng được.”
Hai người bọc khăn ra khỏi phòng tắm, thay áo ngủ, chui vào chăn bông. Kỉ Tích từ giá sách lấy ra ảnh chụp cũ, từng trang lật cho Tiêu Trần xem, cũng ở một bên giảng giải. “Tấm này là chụp hồi một tuổi.”
“Kỉ Tích, em hồi nhỏ so với Duyên Duyên còn đáng yêu hơn.”
Kỉ Tích nhướng mi nói: “Kia, Trần Trần có phải càng yêu em hơn không?”
Tiêu Trần xoa cổ Kỉ Tích, đưa lên một nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn, cười nói: “Em nói xem?”
“Trần Trần, chớ chọc lửa. Ngày mai, còn muốn mang anh ra người đi dạo một chút.” Kỉ Tích hôn nhẹ trán Tiêu Trần, lật qua một tấm ảnh chụp, chỉ vào cảnh sắc trong ảnh nói: “Xinh đẹp không? Thu vàng tháng mười ở Canada.”
“Thật đẹp, đỏ giống như lửa.” Tiêu Trần thưởng thức tấm ảnh chụp phong cảnh xinh đẹp, tâm sinh khao khát. Bỗng nhiên, vài bức ảnh chụp người rơi vào tầm mắt anh, số lần một đôi nam nữ xuất hiện càng thường xuyên. “Bọn họ là người em thích trước kia? Kỉ Tích, người yêu của em, đều có thể tạo thành một liên đội.”
Kỉ Tích có chút ảo não, chuyện người kia, sớm quên gần hết. Hắn không phải cái gì người đa tình, sở dĩ còn giữ ảnh chụp, là bởi vì Kỉ Hưởng Vân cái tên lãng mạn kia nói, mỗi đoạn cảm tình đều nên giữ làm kỉ niệm. Kỉ Tích từ lúc chào đời cho đến nay, lần đầu tiên cảm thấy hối hận. “Trần Trần, bọn họ đều là quá khứ. Anh sinh khí có thể đánh em, ngàn vạn lần đừng buồn trong lòng.”
“Kỉ Tích, anh cảm thấy, giữa hai người chúng ta có chút không công bằng.” Tiêu Trần nhíu mày nói: “Em cùng nhiều người như vậy hẹn hò, làm tình, hôn môi. Mà anh, chỉ có mình em. Nói như thế nào, cũng là anh thua thiệt!”
Tiêu Trần không đợi Kỉ Tích phản bác, cười nói: “Vừa rồi, nghe bác gái em nói, Toronto có diễu hành đồng tính luyến ái. Xem ra, loại người này không ít. Trong vài ngày, nói không chừng có thể tìm người tình một đêm.”
Điều này sao được! Kỉ Tích nóng nảy, một phen kéo thân mình Tiêu Trần, chặt chẽ quấn giữa cánh tay, thương tâm nhìn vợ nói: “Trần Trần, anh không nghiêm túc chứ? Nếu, em biết sẽ gặp được anh, tuyệt đối không có đống ảnh chụp này. Trần Trần, em chỉ để ý một mình anh. Ngàn vạn lần đừng vứt bỏ em!”
Tiêu Trần xem xét Kỉ Tích ở trong lòng cọ a cọ, lãnh đạm nói: “Kỉ Tích, nếu trước em, anh cùng hơn mười, hai mươi người lên giường. Em còn có thể yêu anh không? Tình yêu của em có thể bị đánh gãy?”
Kỉ Tích làm không được hứa hẹn đầy miệng. Vợ chính mình, vuốt ve làn da người khác, hôn môi người khác, cùng người khác triền miên. Vừa tưởng tượng, hắn liền hận không thể giết đối phương, lại bóp gần chết vợ. Giờ phút này, trong lòng Trần Trần chỉ sợ cũng khó chịu như vậy.
Tuy nói, người giao du trong hình, đều trước Trần Trần. Nhưng tránh không được sự thật hắn hoa tâm, điểm trọng yếu là, thân thể hắn dơ bẩn rồi. Rất nhiều người, để ý độ sạch sẽ của thân thể người yêu, cao hơn tinh thần sạch sẽ. Sau này, ở trong mắt Trần Trần, có lẽ hắn liền bị giảm giá trị.
Hắn rõ ràng yêu Trần Trần như vậy, nhưng không cách nào tiêu trừ quá khứ thối nát. “Trần Trần, em thực yêu anh.”
“Anh biết.”
“Chuyện quá khứ, không có biện pháp sửa. Em có thể cam đoan, đối bất bật luận kẻ nào trong dĩ vãng không có lưu luyến. Nếu không phải hôm nay nhìn đến ảnh chụp, em đã muốn nhớ không nổi diện mạo bọn họ.” Kỉ Tích giận dữ nói: “Chuyện như vậy, em không có biện pháp mở miệng bảo anh thông cảm. Anh chỉ có một người chồng là em, đây là chuyện cả đời em cảm thấy may mắn.”
Kỉ Tích than thở ôm chặt Tiêu Trần nói: “Trần Trần, anh rõ nhất em là loại người như vậy. Cho dù anh không hề yêu em, em vẫn là không thể buông tay. Em không vĩ đại như vậy, nói cái gì chỉ cần anh hạnh phúc, chính là hạnh phúc của em. Em sẽ không từ thủ đoạn, đem anh giữ ở bên người.”
“Nếu, anh yêu người khác. Em nhất định sẽ giết hắn, đem đối phương tươi sống tra tấn tới chết.” Kỉ Tích giống như lập lời thề, đối môi Tiêu Trần hạ xuống cái hôn. “Cầu anh, không cần rời khỏi bên người em.”
Kỉ Tích dừng ở hai mắt Tiêu Trần, không tự tin hỏi: “Trần Trần, anh còn có thể yêu em giống như trước không?”
Xem ra, anh đem tiểu ái nhân* dọa không nhẹ. Giữa người yêu gặp loại chuyện này, Tiêu Trần ghen tị không ít hơn hắn. Nhưng là, lại tức giận, lại ghen ghét thì làm được gì? Thời gian không thể đảo ngược, người chỉ có thể nhìn về phía trước. “Được rồi, Kỉ Tích. Anh nhắc nhở em, vài ngày tới, có lẽ sẽ gặp người quen, trong đó không thiếu người yêu cũ của em. Anh có thể không quan tâm chuyện trước kia, nhưng ngoài thời gian cùng anh ở một chỗ….., Kỉ Tích, cơ hội anh cho người khác từ trước đến nay chỉ có một lần.”
(chỗ này để Hán Việt có vẻ thuận hơn nên tui để thế)
Tim Kỉ Tích mãnh liệt rùng mình, hắn hiểu rõ Tiêu Trần kiên quyết. Nếu, Tiêu Trần nói không thương, như vậy trời có sập, cũng sẽ không biến đổi. Vợ hắn kiêu ngạo bao nhiêu, lại mẫn cảm bao nhiêu, hắn so với ai khác đều rõ ràng. Chính là loại tính tình quả quyết này, làm cho hắn không thể không thương a! “Được, được. Em cái gì cũng nghe Trần Trần. Bảo bối, đừng tức giận.”
Tiêu Trần tiếp tục lật ảnh chụp, vừa nhìn vừa nói: “Kỉ Tích, vạn nhất em thay người tính kế, phản bội anh. Anh sẽ không tha thứ, bởi vì em rất không cẩn thận.”
“Trần Trần, yên tâm.” Cằm Kỉ Tích dựa vào bả vai Tiêu Trần nói: “Nhà có hiền thê, em sẽ cùng mọi người bảo trì khoảng cách.”
“Nói trước thôi, anh đánh tiếng trước cho em.” Tiêu Trần nghiêng mặt, tà tà nhìn Kỉ Tích: “Đừng để anh thất vọng.”
“Vâng, quan lớn!” Kỉ Tích làm cái chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, cùng Tiêu Trần nháo thành một đoàn. Đáy lòng rốt cục thở phào, hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống không có Trần Trần.
Cốc cốc cốc.
“Ai a?” Kỉ Tích hỏi.
“Anh họ*, em là Khương Long.”
(*bên TQ ai ra đời trước làm anh chứ không phải theo thứ tự của người lớn như bên mình)
Kỉ Tích nhảy xuống giường, mở cửa cho con trai út nhà bác cả. “Có việc gì sao?”
Khương Long vào phòng, ngượng ngùng nhìn Tiêu Trần nói: “Thực xin lỗi, ba mẹ em nói lung tung. Tiêu ca, anh đừng để ý bọn họ.”
“Không có gì, anh không thèm để ý.” Tiêu Trần thản nhiên cười cười.
Kỉ Tích chỉ mới gặp qua Khương Long hai lần, đối với hành vi em họ đột nhiên đến thăm khá kinh ngạc. Theo sau, nghe cậu co quắp giải thích, biểu tình phiền chán bay hơn phân nửa. “Lén ba mẹ em tới?”
Khương Long nhún vai nói: “Ai kêu bọn họ ác bá như vậy!”
Mày kiếm Kỉ Tích nhướng lên, từ giá sách rút ra một tờ giấy nhét vào trong tay Khương Long, mở cửa tiễn khách. “Đây là lễ gặp mặt, hảo hảo chơi đi.”
Chờ Kỉ Tích đóng cửa phòng, Tiêu Trần hỏi: “Em cho cậu ấy cái gì?”
“Chi phiếu bảy vạn đô Canada.”
Tiêu Trần ngạc nhiên nói: “Chi phiếu của em, đều là tùy tiện ném loạn?”
“Chỉ là chút tiền. Đã nhiều năm trước, tiền mừng tuổi anh cả cho. Nể mặt cậu ta gọi anh một tiếng Tiêu ca, tiện nghi cho nó một lần.” Kỉ Tích lấy chìa khóa, mở khóa. Kéo mở năn tủ dưới tủ sách, ôm máy tính xách tay ra. Thuần thục cắm dây mạng, khởi động lên mạng. “Trần Trần, anh xem ảnh chụp, em chơi máy tính một chút.”
“Được.”
Tiêu Trần, Kỉ Tích vai dựa vào vai, mỗi người làm chuyện của mình. Hai người mặc dù không nói chuyện, trong phòng lại tràn đầy ấm áp nồng đậm. Ngẫu nhiên, tầm mắt giao nhau, hôn nhẹ má vợ, tình ý đều không thành lời.
Khi Tiêu Trần xem xong ba cuốn album thật dày, xuống giường, lại kéo màn ra.
Bông tuyết điên cuồng, giống như bao vây trời đất thành một kén tằm. Quốc lộ bị tuyết lớn bao trùm, đã muốn không thể thông xe. Lái xe bất đắc dĩ xuống xe đi bộ, gió lạnh thổi qua, một đám ngã trái ngã phải, ô bị thổi tới chân trời. Căn bản không có cách nào để đi. Một cước đạp lên tuyết, liền không tới đầu gối.
“Thực thảm.”
Không biết khi nào, Kỉ Tích đóng máy tính, vì mình phủ lên thảm lông, yên lặng cùng xem cảnh tuyết. Tiêu Trần không khỏi cảm thấy ấm áp, cười hỏi: “Những người đó, làm sao bây giờ?”
“Sẽ có xe dọn tuyết. Trước đó, tốt nhất ngồi trong xe.” Kỉ Tích trả lời.
Tiêu Trần vươn cánh tay, cuốn lấy cổ Kỉ Tích, mỉm cười nói: “Như vậy, trước hừng đông, chúng ta cũng tốt nhất trốn vào trong chăn.”
Kỉ Tích ôm ngang lấy vợ, đi đến giường ngủ. Nhẹ nhàng tắt đèn, hôn lên khóe môi lửa nóng của vợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook