"Được rồi, những chị sẽ phải tham gia đấy, có một mỹ nữ giới thiệu sản phẩm vẫn là tốt hơn một thằng đực rựa như em."
"Em cũng bảnh bao mà, nếu không phải giữ phần cho Tuyết Nguyệt, chị đã ăn luôn em rồi ~"
"Chị nói cái gì vậy...?"
"Thật đúng là đồ ngốc nghếch." Như Ngọc khúc khích cười.
"Nói thẳng mặt vậy sao?" Vô Nhất thở dài.
"Yên tâm, chị Như Ngọc đây đã nói rồi, không để em chịu thiệt đâu." Như Ngọc cười cợt mà uống một ngụm trà.
Vô Nhất gãi gãi đầu.
Vậy ra đây là sự kiện ẩn.
Nhưng tại sao DMG lại "nửa úp nửa mở" như vậy ?
Lần đầu tiên sự kiện lại có "nhiệm vụ ẩn" như vậy.
"Họ không muốn cán cân lệch thêm."
Như Ngọc nằm lên bàn, tay đùa cợt các bức tượng làm từ nước.
Vừa vậy vừa trả lời Vô Nhất.
"Ma Đạo đang chiếm lợi thế rõ ràng so với Thiên Đạo."
"Việc công khai bí mật đồng xu Thiên Vỹ lúc này đồng nghĩa với tiếp thêm lửa cho Yêu Tộc."
"Nhưng việc đồng xu Thiên Vỹ xuất hiện tại Cửa Tiệm Hồ Đào là nhất định phải xảy ra, họ không thể ngăn chặn."
"Nên họ không đưa ra gợi ý cho người chơi."
Ra là vậy.
Nhưng khoan đã.
Vô Nhất giật mình, như nhận ra điều gì đó.
Cho...
Người chơi.
Vô Nhất lập tức trừng mắt nhìn Như Ngọc.
Như Ngọc mỉm cười, như từ đầu không có ý định giấu diếm.
Tay nhẹ vén tóc lên, mắt mở to ra.
Để lộ cặp mắt... bị hư hỏng ?
Nhìn có phần ghê sợ.
Cặp mắt khi chưa kích hoạt khả năng nhìn thấy tương lai sẽ trông như bình thường.
Nhưng Như Ngọc đang kích hoạt cho Vô Nhất xem.
Trông hai con ngươi như bị thối rữa, hủy hoại.
Màu ngọc của đôi mắt cũng sậm đi hẳn.
"Chị phải trả một cái giá đắt để biết được người phương xa chỉ coi thế giới này như một trò chơi đấy"
Vô Nhất đổ mồ hôi.
Chuyện gì đây...?
Không phải đây chỉ là một trò chơi thôi sao...?
NPC... Có thể đạt đến mức này.
Giờ phút này, suy nghĩ Vô Nhất đang vô cùng đảo lộn.
Có phần...sợ.
Sợ thế giới này.
Thế giới hắn cho rằng chỉ là một trò chơi... Như thể lúc này đang tồn tại thực sự.
Hắn thấy chóng mặt.
Tiếng tai ù ù.
Mặt hắn xanh như cắt.
Đầu óc như rối loạn.
TẠISAOTẠISAOTẠISAOTẠISAOTẠICÁIGÌSAOTẠISAOTẠINGƯƠIKHÔNGNÊNBIẾTSAOTẠISAOTẠICÁIGÌSAOTẠISAO
TẠISAOTẠISAOTẠISAOTẠISAOTẠICÁIGÌSAOTẠISAOTẠIHAISAOTẠISAOTẠITHẾGIỚICÁIGÌSAOKHÔNGCÙNGTẠISAOTỒNTẠI
TẠISAOTẠISAOTẠISAOTẠISAOTẠICÁIGÌSAOTẠISAOTẠITATHẤYNGƯƠIRỒISAOTẠISAOTẠICÁIGÌSAOTẠISAO
Thân thể cậu giật giật.
Tay run run.
Như Ngọc nhận thấy nỗi sợ nguyên thủy bên trong Vô Nhất.
Nỗi sợ của những thứ mình không biết được.
Nàng nhẹ tiến đến Vô Nhất.
"Đừng sợ."
Hôn nhẹ lên trán hắn.
Hơ ?
Vô Nhất như thoát khỏi nỗi sợ.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy ?
"Đấy là cảm xúc của chị khi vừa nhận ra việc người phương xa chỉ coi thế giới này là trò chơi đấy."
"Một ít người cũng đã biết việc này rồi, và những ai lần đầu biết đều có phản ứng như vậy."
"Vài tháng trước, có một người chơi cũng có cảm xúc y chang như vậy."
"Hóa Thân của Vĩnh Dạ Nguyệt Thố, chắc là em có nghe rồi nhỉ?"
Vô Nhất gật đầu.
Sự việc ở Thu Vũ Thành, cậu có biết.
"Khác với chúng ta, Hóa Thân đấy có sự hỗ trợ của thần linh."
"Cô ta nhìn ra được lý do chúng ta lại cảm nhận một nỗi sợ hãi hỗn loạn đó."
"Nó được gọi là 【Cấm Chú Ngoại Thần】"
"Cả hai bên đều không được phép biết được điều này."
Như Ngọc lấy tay xoa xoa đầu Vô Nhất.
"Cũng may là triệu chứng này rất dễ hóa giải bởi người khác."
"Nó giống như là một lời cảnh cáo hơn."
"Nhưng chị khuyên em không nên tò mò thêm về nó đâu... Ít nhất là bây giờ."
Vô Nhất lúc này trầm mặc hơn hẳn.
Thứ vừa này quá đáng sợ.
"Tại sao... Chị kể cho tôi những điều này."
Như Ngọc mỉm cười.
"Vì chị muốn xem... Em có sẵn sàng làm đảo lộn thế giới này một lần nữa không."
Nuốt nước bọt.
"Đảo lộn thế giới?"
Như Ngọc choàng tay qua vai Vô Nhất mà ôm cổ hắn từ sau lưng.
"Đứa trẻ ngốc nghếch này vẫn chưa biết nó đã làm nên những gì cơ."
Chiếc bàn nước bắt đầu dựng nên hình ảnh.
Là Vô Nhất.
Chạy xuyên biển lửa.
"Kiếm Tiên ~ Tốt nhất ngươi nên đối xử tốt với sư tôn ~"
"Xin dừng lại đi..." Vô Nhất ngượng chín mặt rồi.
Như Ngọc khúc khích cười.
"Ôi bé con ~"
"Từ lúc em chạy qua biển lửa đấy."
"Thế giới này đã không còn như trước đây nữa rồi."
"Người phương xa là biến số mà đôi mắt của chị không tài nào nhìn thấu được."
"Nhưng em."
"Em là biến số lớn nhất."
Chiếc bàn nước tan xuống đất.
Sau đó cả đại điện có đầy những dòng nước chảy vào, xoáy quanh hai người.
"Nếu ta gọi thời gian là một dòng chảy."
Như Ngọc nhẹ nhàng cầm một con thuyền.
"Thì con thuyền này chính là hiện tại."
"Nó đi theo hướng gió, đi theo dòng chảy."
"Đấy là lẽ tự nhiên."
"Nhưng người phương xa không phải là điều tự nhiên của thế giới này."
Các hình nhân bằng nước nhỏ bé nhảy lên thuyền.
Sau đó bắt đầu chèo, lái.
Làm đổi hướng của chiếc thuyền kia.
"Con thuyền của thế giới này đã chuyển hướng rồi.."
"Em chính là thuyền trưởng của nó, Vô Nhất."
"Xin hãy nhẹ nhàng với thế giới của chị nhé ~"
Vô Nhất nhìn con thuyền đang trôi trên những dòng nước.
Im lặng mà trầm tư.
"Vậy... còn chị."
Cậu quay sang nhìn Như Ngọc.
"Chị sao? Chị chỉ là một người trên thuyền thôi ~"
"Một hành khách sẽ không tự nhiên biết trước đường đi của con thuyền lênh đênh ngoài biển này." Vô Nhất chen ngang.
"Như Ngọc, chị không phải là hành khách."
"Chị là gì?"
Như Ngọc im lặng.
Nụ cười trên mặt không biến mất, nhưng đã thay đổi.
Không phải là nụ cười đùa vui.
Mà là nụ cười...cảm thấy thú vị.
"Đúng. Chị không phải là hành khách."
Vô Nhất nghiêm túc nhìn Như Ngọc.
"Chị là một con thủy quái dưới chiếc thuyền kia. Nhăm nhe nuốt trọn tương lai của thế giới này."
Vô Nhất đổ chút mồ hôi.
Như Ngọc không hề tỏa ra một tí khí tức Yêu Vương nào.
Nhưng hắn vẫn cảm nhận được áp lực từ những lời nói đó.
"Vậy tại sao chị lại cần em làm thuyền trưởng?"
"Để cho vui." Như Ngọc nhún vai.
"Bớt đùa đi bà chị."
Như Ngọc bật cười.
"Thiên thời địa lợi."
"Một con thủy quái cũng phải lựa thời cơ chín muồi."
"Thế nên chị cần một thuyền trưởng cho chị thời cơ đó."
Vô Nhất nhìn Như Ngọc.
Nàng cũng nhìn hắn.
Không khí dường như có một áp lực vô hình.
"Vô Nhất, chị đã xem tương lai của em, chị cũng đã xem quá khứ của em."
"Ở thế giới này thôi, thứ lỗi, chị không dám nhìn sang thế giới khác. Cái giá quá đắt."
"Thứ chị biết được rằng em là một người rất trọng tình nghĩa, nhưng không phải là một kẻ ngu dốt."
"Không thể gọi em là ngọn lửa hoang dại đốt cháy tất cả, em dám làm nên sự thay đổi, nhưng em không giống những kẻ không suy nghĩ kia."
"Em... giống chị hơn."
"Là dòng nước."
"Chảy mạnh. Chảy xiết. Nhưng nó không phá hủy mọi thứ trên đường đi, mà nó luồn qua từng khe hở nhỏ nhất để đến được tới đích."
"Em biết tính toán và suy nghĩ cho hành động của mình."
"Thế chị có thể nói cho em biết mục đích của chị không?" Vô Nhất im lặng.
Như Ngọc mỉm cười.
"Mục đích của chị..."
"Biến giấc mộng tầm thường của mình thành hiện thực thôi."
"Biến thế giới này thành một nơi đáng để sống hơn."
Như Ngọc nhìn về những dòng nước đang chảy mà nàng tạo nên.
Bàn tay nâng niu con thuyền đang vượt bão dông ấy.
Vô Nhất nhìn nàng.
Cậu im lặng.
Lắng nghe câu chuyện của vị Thiên Vỹ Yêu Vương đáng kính.
"Nếu nói chị là thủy quái."
"Chị giống như một nữ thần hộ mệnh cho con thuyền này hơn."
"Một người anh hùng."
Như Ngọc lắc đầu.
"Đôi tay này đã bị vấy bẩn từ rất lâu rồi."
"Chị không xứng đáng với hai chữ đó."
Vô Nhất im lặng, cùng Như Ngọc ngắm nhìn những dòng nước.
"Kế hoạch là gì?"
Như Ngọc giơ tay ra trước mặt cậu.
"Chào mừng lên tàu, thuyền trưởng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook