Gả Cho Anh Nhà Giàu
-
Chương 11
Chân Bảo từ phòng vệ sinh đi ra, nghe được âm báo tin nhắn, cô đi tới tủ đầu giường, cầm điện thoại lên kiểm tra.
Phó Minh Thời: Ông nội nghĩ cô bị cảm.
Chân Bảo càng cảm thấy xấu hổ, ngồi trên giường trả lời lại anh: Cảm ơn.
Phó Minh Thời gửi tiếp: Xuống ăn sáng đi.
Chân Bảo lập tức đứng lên, cuốn chăn lại, thay quần áo đi xuống nhà. Đến phòng khách, thấy Phó Minh Thời đang ngồi trước khay trà, cúi đầu gọt táo cho ông Phó, anh vẫn để kiểu tóc ngắn già dặn, trên người mang theo hơi thở lành lạnh của đầu xuân, gò má chuyên tâm mà tuấn tú.
Chân Bảo cố ý đi vòng qua từ phía sau ghế salon, ngồi vào cùng chỗ với ông Phó..
“Sốt hả cháu?” Ông Phó nghiêng đầu, nhìn gương mặt hồng hồng của cô, kinh ngạc hỏi..
Ông không hỏi thì tốt rồi, giờ lại hỏi càng khiến mặt Chân Bảo đỏ hơn, cúi đầu ngập ngừng nói: “Hơi thôi ạ.”.
“Sau khi ăn xong nhớ uống thuốc.” Ông Phó cười quan tâm nói.
Chân Bảo khẽ gật đầu, bên cạnh đột nhiên đưa tới đĩa trái cây, bên trong bày một vòng táo đã được bổ ra,cầm đĩa là đôi tay thon dài trắng nõn. Chân Bảo không nỡ từ chối lòng tốt của Phó tổng, nênnói tiếng cảm ơn, sau đó dùng tăm bằng trúc xỏ một miếng, cố gắng ngẩng đầu về sau, núp sau bóng người của ông Phó, yên tĩnh ăn.
“Gần đây không phải Minh Thời rất bận rộn với hạng mục mới sao, hay là có lòng bay tới để thăm ông đây?” Ông Phó ăn miếng táo, chậm rãi hỏi cháu trai.
Phó Minh Thời bỏđĩa trái cây trước mặt Chân Bảo xuống bàn trà nhỏ, thuận tiện nhìn qua Chân Bảo, “Ngày mai có kết quả rồi, cháu tới đón Chân Bảo.”
“Không phải anh nói sẽ tra giúp tôi mà?” Chân Bảo quên mất chuyện lúng túng hồi trên lầu, nghiêng đầu nghi ngờ hỏi. Cô ở bên này vẫn chưa đủ, bởi biệt thự chỗ thành phố chỉ có mình cô sống, bên này lại thân thiện với dễ gần ông Phó hơn, đến công viên còn được kết bạn với rất nhiều vật nuôi lẫn bạn bè, Chân Bảo đã suy nghĩ nhiều mấy ngày nay.
Ý cô không muốn về nước rấtrõ ràng, ông Phó dựa vào ghế salon, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn hai đứa cháu.
Phó Minh Thời nhìn chằm vào Chân Bảo, nhàn nhạt nhắc nhở cô: “Xem kết quả xong còn phải điền nguyện vọng, vấn đề này phải tự mình đi.”
Cuối cùng Chân Bảo đã nhớ ra chuyện điền nguyện vọng, nên ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Minh Thời tiếp tục nói: “Chiều ăn cơm xong sẽ đi.”
Chân Bảo không có ý kiến.
Ông Phó không nhìn thấy chút giận dữ nào, chen vào hỏi Chân Bảo: “Nghĩ sẽ học ngành nào chưa cháu?”.
Chân Bảo không có nhiều hiểu biết về chuyên ngành ở đại học, trước có hỏi qua Phó Minh Thời một lần, Phó Minh Thời bảo cô chờ kết quả rồi suy nghĩ thêm. Nghĩ đến bà chị cùng thôn từng cho cô tài liệu có học về máy tính, tiền lương một tháng hơn mười ngàn, Chân Bảo nhỏ giọng hỏi ý kiến ông Phó, “Học máy tính thì sao ạ?”
Ông Phó khá bất ngờ, “Tại sao muốn học cái này?”
Chân Bảo cười thẹn thùng, “Thôn cháu có người học về máy tính, tiền lương không tệ lắm.”.
Đứa trẻ này quá chất phác, ông Phó cố gắng nín cười, ho khan một cái nói: “Học ngành gì, vẫn là phải nhìn xem có hứng thú hay không đã, Chân Bảo đừng có gấp, trở về suy nghĩ thật kỹ coi mình thích gì, đừng vì tương lai muốn đi học để tìm việc làm, mà luôn nghĩ đến việc kiếm tiền, cuộc sống sẽ rất mệt mỏi đấy.”
Lời nói quả có đạo lý, Chân Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư lại nghĩ đến chuyên ngành dự thi..
Lúc ba người ăn sáng, Hắc Đản sớm đã ngồi xổm bên chủ nhân, ông Phó trêu chọc Hắc Đản, sau đó nói với Phó Minh Thời: “Tí cháu đưa Phượng Bảo dắt nó đi dạo nhé, ông có chút việc, hôm nay không rời nhà được.” Muốn cho hai vị hôn phu, hôn thê có nhiều cơ hội gần nhau hơn đây.
Phó Minh Thời trong miệng đang ăn, mắt nhìn Chân Bảo, đành ừ một tiếng.
Bụng Chân Bảo không thoải mái, vốn muốn để Phó Minh Thời đi tản bộ với ông nội, nghe ông Phó nói vậy, cô phải đem lời nuốt xuống. Cơm nước xong, lặng lẽ theo sau lưng Phó Minh Thời. Hắc Đản chạy ra cửa chờ, Phó Minh Thời muốn nói chuyện cùng Chân Bảo, vừa quay đầu lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo trắng bệch, mới sáng sớm mà trán đã đổ mồ hôi.
“Không thoải mái sao?” Phó Minh Thời cau mày hỏi.
Chân Bảo cúi đầu, rồi gật đầu, thật không chịu nổi nữa.
“Không thoải mái tại sao không nói?” Phó Minh Thời đi tới cạnh cô, giọng có hơi lạnh lùng..
Chân Bảo nhỏ giọng nói dối, “Chỉ mới khó chịu thôi...”
Phó Minh Thời không tin, đột nhiên cúi người, ôm lấy Chân Bảo đang không chuẩn bị gì. Chân Bảo chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, phản ứng khi bị Phó Minh Thời dọa là bụng không hề đau, nhưng lại đỏ mặt ngó nhìn xung quanh, “Tôi có thể tự đi, anh để tôi xuống đi mà...”
Phó Minh Thời không chịu nghe, mặt không cảm xúc về lại biệt thự.
Cả người Chân Bảo không được tự nhiên, một mực muốn nhảy xuống đất, chẳng qua mới giẫy hai lần, bỗng Phó Minh Thời ôm cô chặt hơn, Chân Bảo không có chuẩn bị liền đụng vào ngực anh, khi đụng lại có điểm đau nhói, đúng lúc bụng truyền tới cơn đau, Chân Bảo cắn môi, cam chịu số phận vùi vào vai anh, lòng rối bời nhảy loạn.
Ông Phó còn ngồi trong phòng khách, trông cháu trai ôm Chân Bảo đi vô, ông Phó hơi nheo mắt, tựa như thấy được tin tức lớn nào đó.
Toàn bộ mặt Chân Bảo đều vùi vào bờ vai rộng của người đàn ông ấy. Phó Minh Thời ôm cô lên cầu thang, Chân Bảo vừa nghĩ có phiền anh không, thứ hai cũng lo bước chân Phó Minh Thời không vững, lỡ một bước mà hai người té xuống, nên cất lời khuyên anh nghe như tiếng muỗi kêu..
“Đừng có lộn xộn.” Phó Minh Thời bước chân không ngừng, thấp giọng nói với đỉnh đầu cô..
Chân Bảo nhìn từng nấc cầu thang phía dưới, không dám cử động nữa.
Liên tục ôm đến tầng ba, trên đỉnh đầu cuối cùng cũng truyền tới hơi thở của đàn ông, Chân Bảo chịu đựng không động đậy, leo đến tầng bốn, cô mới nhỏ giọng nói: “Được chứ.”
Phó Minh Thời như không nghe thấy, tiếp tục bước đến phòng của cô.
Chân Bảo lén nhìn về phía giường, phát hiện phòng đã được dọn dẹp, ga giường và chăn đã thay mới, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Phó Minh Thời thả lên giường, Chân Bảo siết tay cúi đầu ngồi, ngoại trừ cảm ơn, không biết nói gì nữa..
“Cô nghỉ ngơi trước đi, nếu buổi tối vẫn chưa khỏe, ngày mai chúng ta hẵng về nước.” Phó Minh Thời ngồi xuống, ánh mắt nhìn cô nói.
Chân Bảo không dám nhìn anh, cằm cũng sắp chạm ngực, “Ừ.”.
Phó Minh Thời nhìn cô chừng một phút, sau mới đứng dậy, thuận tay đóng cửa phòng, chỉ là nghĩ Chân Bảo đang cố tránh anh, Phó Minh Thời không khỏi hoang mang. Là anh biểu hiện không đủ rõ, hay tạm thời Chân Bảo không muốn tiếp nhận anh, cố ý giả bộ hồ đồ? Hoặc có lẽ như, anh đã quá vội vàng?
Trong phòng ngủ, nghe tiếng bước chân của Phó Minh Thời xuống nhà, Chân Bảo ngửa mặt ngã xuống giường, tâm tình vô cùng phức tạp. Vì ông nội có ân với Phó gia, mà ông Phó và Phó Minh Thời đều đối xử tốt với cô, tốt đếu mức như con cháu trong Phó gia, nhưng thi thoảng cô luôn cảm thấy không thở nổi, đặc biệt là lúc ở gần Phó Minh Thời.
Cuộc sống của người có tiền rất sung sướng, chậm rãi thong thả, một bộ đồ ngủ bằng cả chi tiêu trong một hai năm của cô, nhưng tiền này vốn không phải cô chi, dù có phòng rộng điện thoại đắt tiền, tận đáy lòng cô vẫn chẳng nỡ. Hiện giờ cô không công việc, không thể không ở nhờ Phó gia, nhưng Chân Bảo rất trông chờ đại học, đến lúc đó được ở ký túc xá, nghỉ hè đi làm kiếm chút tiền lẻ, tốt nghiệp lại tìm một công việc tự lực cánh sinh..
~
Chân Bảo ở trên lầu nghỉ ngơi, Phó Minh Thời trở lại phòng khách, hỏi ông nội có muốn đi dạo không..
Ông Phó thăm dò nhìn anh, “Là thật lòng muốn tản bộ cùng ông nội, hay là đi gặp vị bác sĩ thú y đẹp trai kia thế hả?”
“Vậy cháu về phòng đây.” Phó Minh Thời xoay người rời đi.
Ông Phó hừ hừ, nghĩ đến tối hôm qua cháu trai đã bay cả đêm, nên không ngăn cản gì, tự mình ra ngoài cửa chờ rồi vui vẻ gọi Hắc Đản tới, cười chơi nô đùa với chú chó.
Công viên cách biệt thự không xa, một chú Golden Retriever đang nhảy lên thật cao, ngậm đĩa bay chạy về. Trình Dịch khom người, sờ đầu Golden Retriever, lại ném đĩa bay ra xa, sau đó không biết bao nhiêu lần, ngó khắp nơi tìm cô gái người Trung Quốc mới gặp hôm qua, nhưng đáng tiếc thời gian dắt chó đi dạo cứ trôi qua, mà vẫn không nhìn thấy người đó.
Buổi tối hôm ấy, Chân Bảo cùng Phó Minh Thời trở về nước.
Chuyện đầu tiên sau khi xuống máy bay chính là tra kết quả.
Chân Bảo được 626 điểm, ước chừng do lạc quan câu trả lời dường như trùng khớp với đáp án..
Cô nhìn màn hình máy tính cười ngây ngô, Phó Minh Thời tay bỏ túi đứng sau lưng cô, nhìn qua kết quả, đã khen cô: “Xem ra vượt xa phát huy bình thường nhỉ.”
Chân Bảo vội vàng khiêm tốn, “Đề thi năm nay tương đối đơn giản ấy mà.”
“Muốn quà gì không?” Phó Minh Thời ngồi vào bàn sách, đôi chân siêu dài đạp nhẹ xuống sàn, cúi đầu nhìn cô.
Chân Bảo nghi ngờ nháy mắt, “Sao lại tặng quà cho tôi?” Phó Minh Thời tặng quà cho cô nhiều lắm rồi.
Phó Minh Thời cười: “Thi hỏng có quà an ủi, thi tốt cũng có quà thưởng thôi.”.
Chân Bảo không cần khen thưởng, lại suy nghĩ về thành tích của mình, rầu rĩ hỏi: “Anh biết chuyên ngành nào được được không? Tôi vẫn chưa nghĩ ra nên học cái gì.” Phải trả lời cho trường đại học biết, sẽ chọn ngành gì, đây mới là chuyện mà Chân Bảo để ý trước mắt nhất..
Trước đây, Phó Minh Thời cũng do dự về vấn đề chọn chuyên ngành, tốt nghiệp đã lâu như vậy, bây giờ lấy thân phận CEO của một tập đoàn nhìn Chân Bảo vì chuyện chọn ngành mà buồn bã, anh chỉ cảm thấy thật trẻ con, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Vậy cô nói muốn quà gì đi, buổi tối tôi đưa cô danh sách các ngành học.”
Chân Bảo theo thói quen chu mỏ.
Phó Minh Thời nhìn bờ môi đầy đặn của cô, kiên nhẫn chờ đợi.
Chân Bảo sử dụng mạng chưa quen, có thử tự tìm tài liệu, luôn là không tìm được nội dung mình cần, càng xem càng hồ đồ, cho nên cô thật sự cần Phó Minh Thời giúp đỡ.
“Tôi muốn một chiếc xe đạp.” Suy tư hồi lâu, cuối cùng Chân Bảo nghĩ đến một vật dụng cần thiết, nghe nói diện tích sân trường đại học rất lớn, từ lầu ký túc xá đến phòng học cũng phải đi xe đạp.
Biết được lý do cô cần xe đẹp, khó mà phát hiện Phó Minh Thời đang nhíu mày, “Cô muốn ở ký túc xá sao?”
Mặt Chân Bảo vốn đã biểu tình như vậy.
Phó Minh Thời hy vọng Chân Bảo sẽ luôn ở bên cạnh anh, hoặc là anh mua một căn hộ gần chỗ trường học, tóm lại, anh muốn ở cùng Chân Bảo, cho nên đành nói trước cho Chân Bảo những điểm tệ khi ở ký túc xá, “Ký túc xá nhiều người, mỗi người có thói quen sinh hoạt khác nhau, tính cách bất đồng, dễ gây ra cãi nhau, đặc biệt là ký túc xá nữ sinh, thường có nhiều vấn đề nhất.”
Lúc Chân Bảo học trung học có ở ký túc xá nửa năm, một phòng có sáu người, quan hệ mọi người đều rất tốt, thường giúp nhau lấy cơm, xách nước nóng, nên cô nhanh chóng dùng kinh nghiệm của mình mà phản bác Phó Minh Thời, “Cái anh nói đều là tình huống đặc biệt, chắc là tôi không xui xẻo đến vậy đâu.” Học đại học bốn năm, cô không thể vì lo gặp bạn cùng phòng không tốt, mà cứ ở mãi Phó gia được..
Phó Minh Thời mím môi, âm u nhìn chằm chằm cô.
Nhìn ra vẻ anh không đồng ý, Chân Bảo đành lướt tiếp màn hình, tranh thủ rũ mắt nhẹ giọng nói: “Tôi, tôi không muốn là người đặc biệt gì cả.”
Nếu như các bạn học biết quan hệ giữa cô và Phó Minh Thời, nhất định sẽ nói lời ong tiếng ve. Vừa thi đại học xong, Phó Minh Thời theo dõi weibo của cô, bỗng có hơn hàng trăm người theo dõi cô, cái gì cũng nói, hại cô phải giấu Phó Minh Thời đăng kí một số khác, sau này chẳng tính sử dụng lại số cũ nữa.
Chân Bảo lập kế hoạch rất chỉnh chu, vào đại học, cô sẽ cố gắng giữ bí mật, chỉ là một sinh viên bình thường như bao người mà thôi.
Khóe miệng cô nhếch lên, Phó Minh Thời bỗng nhớ lại mấy ngày ở trong thôn. Vào sáng sớm lúc Chân Bảo để đàn ngỗng cắn anh, Phó Minh Thời đã biết được, cô gái này nhìn trông có vẻ yếu đuối, nhưng khi gặp việc lớn đều rất có chủ kiến, nếu không phải ông nội khóc trước mộ quá thảm thiết, khiến Chân Bảo mềm lòng, có thể bây giờ cô vẫn còn sống trong cái thôn xa xôi đó.
“Ở ký túc xá cũng được, nhưng đến cuối tuần, nghỉ đông và nghỉ hè, cô phải về nhà đấy.” Phó Minh Thời thỏa hiệp, đồng thời nói ra điều kiện.
Chân Bảo còn chưa trải qua cuộc sống đại học, đành do dự đồng ý.
Phó Minh Thời: Ông nội nghĩ cô bị cảm.
Chân Bảo càng cảm thấy xấu hổ, ngồi trên giường trả lời lại anh: Cảm ơn.
Phó Minh Thời gửi tiếp: Xuống ăn sáng đi.
Chân Bảo lập tức đứng lên, cuốn chăn lại, thay quần áo đi xuống nhà. Đến phòng khách, thấy Phó Minh Thời đang ngồi trước khay trà, cúi đầu gọt táo cho ông Phó, anh vẫn để kiểu tóc ngắn già dặn, trên người mang theo hơi thở lành lạnh của đầu xuân, gò má chuyên tâm mà tuấn tú.
Chân Bảo cố ý đi vòng qua từ phía sau ghế salon, ngồi vào cùng chỗ với ông Phó..
“Sốt hả cháu?” Ông Phó nghiêng đầu, nhìn gương mặt hồng hồng của cô, kinh ngạc hỏi..
Ông không hỏi thì tốt rồi, giờ lại hỏi càng khiến mặt Chân Bảo đỏ hơn, cúi đầu ngập ngừng nói: “Hơi thôi ạ.”.
“Sau khi ăn xong nhớ uống thuốc.” Ông Phó cười quan tâm nói.
Chân Bảo khẽ gật đầu, bên cạnh đột nhiên đưa tới đĩa trái cây, bên trong bày một vòng táo đã được bổ ra,cầm đĩa là đôi tay thon dài trắng nõn. Chân Bảo không nỡ từ chối lòng tốt của Phó tổng, nênnói tiếng cảm ơn, sau đó dùng tăm bằng trúc xỏ một miếng, cố gắng ngẩng đầu về sau, núp sau bóng người của ông Phó, yên tĩnh ăn.
“Gần đây không phải Minh Thời rất bận rộn với hạng mục mới sao, hay là có lòng bay tới để thăm ông đây?” Ông Phó ăn miếng táo, chậm rãi hỏi cháu trai.
Phó Minh Thời bỏđĩa trái cây trước mặt Chân Bảo xuống bàn trà nhỏ, thuận tiện nhìn qua Chân Bảo, “Ngày mai có kết quả rồi, cháu tới đón Chân Bảo.”
“Không phải anh nói sẽ tra giúp tôi mà?” Chân Bảo quên mất chuyện lúng túng hồi trên lầu, nghiêng đầu nghi ngờ hỏi. Cô ở bên này vẫn chưa đủ, bởi biệt thự chỗ thành phố chỉ có mình cô sống, bên này lại thân thiện với dễ gần ông Phó hơn, đến công viên còn được kết bạn với rất nhiều vật nuôi lẫn bạn bè, Chân Bảo đã suy nghĩ nhiều mấy ngày nay.
Ý cô không muốn về nước rấtrõ ràng, ông Phó dựa vào ghế salon, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn hai đứa cháu.
Phó Minh Thời nhìn chằm vào Chân Bảo, nhàn nhạt nhắc nhở cô: “Xem kết quả xong còn phải điền nguyện vọng, vấn đề này phải tự mình đi.”
Cuối cùng Chân Bảo đã nhớ ra chuyện điền nguyện vọng, nên ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Minh Thời tiếp tục nói: “Chiều ăn cơm xong sẽ đi.”
Chân Bảo không có ý kiến.
Ông Phó không nhìn thấy chút giận dữ nào, chen vào hỏi Chân Bảo: “Nghĩ sẽ học ngành nào chưa cháu?”.
Chân Bảo không có nhiều hiểu biết về chuyên ngành ở đại học, trước có hỏi qua Phó Minh Thời một lần, Phó Minh Thời bảo cô chờ kết quả rồi suy nghĩ thêm. Nghĩ đến bà chị cùng thôn từng cho cô tài liệu có học về máy tính, tiền lương một tháng hơn mười ngàn, Chân Bảo nhỏ giọng hỏi ý kiến ông Phó, “Học máy tính thì sao ạ?”
Ông Phó khá bất ngờ, “Tại sao muốn học cái này?”
Chân Bảo cười thẹn thùng, “Thôn cháu có người học về máy tính, tiền lương không tệ lắm.”.
Đứa trẻ này quá chất phác, ông Phó cố gắng nín cười, ho khan một cái nói: “Học ngành gì, vẫn là phải nhìn xem có hứng thú hay không đã, Chân Bảo đừng có gấp, trở về suy nghĩ thật kỹ coi mình thích gì, đừng vì tương lai muốn đi học để tìm việc làm, mà luôn nghĩ đến việc kiếm tiền, cuộc sống sẽ rất mệt mỏi đấy.”
Lời nói quả có đạo lý, Chân Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư lại nghĩ đến chuyên ngành dự thi..
Lúc ba người ăn sáng, Hắc Đản sớm đã ngồi xổm bên chủ nhân, ông Phó trêu chọc Hắc Đản, sau đó nói với Phó Minh Thời: “Tí cháu đưa Phượng Bảo dắt nó đi dạo nhé, ông có chút việc, hôm nay không rời nhà được.” Muốn cho hai vị hôn phu, hôn thê có nhiều cơ hội gần nhau hơn đây.
Phó Minh Thời trong miệng đang ăn, mắt nhìn Chân Bảo, đành ừ một tiếng.
Bụng Chân Bảo không thoải mái, vốn muốn để Phó Minh Thời đi tản bộ với ông nội, nghe ông Phó nói vậy, cô phải đem lời nuốt xuống. Cơm nước xong, lặng lẽ theo sau lưng Phó Minh Thời. Hắc Đản chạy ra cửa chờ, Phó Minh Thời muốn nói chuyện cùng Chân Bảo, vừa quay đầu lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo trắng bệch, mới sáng sớm mà trán đã đổ mồ hôi.
“Không thoải mái sao?” Phó Minh Thời cau mày hỏi.
Chân Bảo cúi đầu, rồi gật đầu, thật không chịu nổi nữa.
“Không thoải mái tại sao không nói?” Phó Minh Thời đi tới cạnh cô, giọng có hơi lạnh lùng..
Chân Bảo nhỏ giọng nói dối, “Chỉ mới khó chịu thôi...”
Phó Minh Thời không tin, đột nhiên cúi người, ôm lấy Chân Bảo đang không chuẩn bị gì. Chân Bảo chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, phản ứng khi bị Phó Minh Thời dọa là bụng không hề đau, nhưng lại đỏ mặt ngó nhìn xung quanh, “Tôi có thể tự đi, anh để tôi xuống đi mà...”
Phó Minh Thời không chịu nghe, mặt không cảm xúc về lại biệt thự.
Cả người Chân Bảo không được tự nhiên, một mực muốn nhảy xuống đất, chẳng qua mới giẫy hai lần, bỗng Phó Minh Thời ôm cô chặt hơn, Chân Bảo không có chuẩn bị liền đụng vào ngực anh, khi đụng lại có điểm đau nhói, đúng lúc bụng truyền tới cơn đau, Chân Bảo cắn môi, cam chịu số phận vùi vào vai anh, lòng rối bời nhảy loạn.
Ông Phó còn ngồi trong phòng khách, trông cháu trai ôm Chân Bảo đi vô, ông Phó hơi nheo mắt, tựa như thấy được tin tức lớn nào đó.
Toàn bộ mặt Chân Bảo đều vùi vào bờ vai rộng của người đàn ông ấy. Phó Minh Thời ôm cô lên cầu thang, Chân Bảo vừa nghĩ có phiền anh không, thứ hai cũng lo bước chân Phó Minh Thời không vững, lỡ một bước mà hai người té xuống, nên cất lời khuyên anh nghe như tiếng muỗi kêu..
“Đừng có lộn xộn.” Phó Minh Thời bước chân không ngừng, thấp giọng nói với đỉnh đầu cô..
Chân Bảo nhìn từng nấc cầu thang phía dưới, không dám cử động nữa.
Liên tục ôm đến tầng ba, trên đỉnh đầu cuối cùng cũng truyền tới hơi thở của đàn ông, Chân Bảo chịu đựng không động đậy, leo đến tầng bốn, cô mới nhỏ giọng nói: “Được chứ.”
Phó Minh Thời như không nghe thấy, tiếp tục bước đến phòng của cô.
Chân Bảo lén nhìn về phía giường, phát hiện phòng đã được dọn dẹp, ga giường và chăn đã thay mới, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Phó Minh Thời thả lên giường, Chân Bảo siết tay cúi đầu ngồi, ngoại trừ cảm ơn, không biết nói gì nữa..
“Cô nghỉ ngơi trước đi, nếu buổi tối vẫn chưa khỏe, ngày mai chúng ta hẵng về nước.” Phó Minh Thời ngồi xuống, ánh mắt nhìn cô nói.
Chân Bảo không dám nhìn anh, cằm cũng sắp chạm ngực, “Ừ.”.
Phó Minh Thời nhìn cô chừng một phút, sau mới đứng dậy, thuận tay đóng cửa phòng, chỉ là nghĩ Chân Bảo đang cố tránh anh, Phó Minh Thời không khỏi hoang mang. Là anh biểu hiện không đủ rõ, hay tạm thời Chân Bảo không muốn tiếp nhận anh, cố ý giả bộ hồ đồ? Hoặc có lẽ như, anh đã quá vội vàng?
Trong phòng ngủ, nghe tiếng bước chân của Phó Minh Thời xuống nhà, Chân Bảo ngửa mặt ngã xuống giường, tâm tình vô cùng phức tạp. Vì ông nội có ân với Phó gia, mà ông Phó và Phó Minh Thời đều đối xử tốt với cô, tốt đếu mức như con cháu trong Phó gia, nhưng thi thoảng cô luôn cảm thấy không thở nổi, đặc biệt là lúc ở gần Phó Minh Thời.
Cuộc sống của người có tiền rất sung sướng, chậm rãi thong thả, một bộ đồ ngủ bằng cả chi tiêu trong một hai năm của cô, nhưng tiền này vốn không phải cô chi, dù có phòng rộng điện thoại đắt tiền, tận đáy lòng cô vẫn chẳng nỡ. Hiện giờ cô không công việc, không thể không ở nhờ Phó gia, nhưng Chân Bảo rất trông chờ đại học, đến lúc đó được ở ký túc xá, nghỉ hè đi làm kiếm chút tiền lẻ, tốt nghiệp lại tìm một công việc tự lực cánh sinh..
~
Chân Bảo ở trên lầu nghỉ ngơi, Phó Minh Thời trở lại phòng khách, hỏi ông nội có muốn đi dạo không..
Ông Phó thăm dò nhìn anh, “Là thật lòng muốn tản bộ cùng ông nội, hay là đi gặp vị bác sĩ thú y đẹp trai kia thế hả?”
“Vậy cháu về phòng đây.” Phó Minh Thời xoay người rời đi.
Ông Phó hừ hừ, nghĩ đến tối hôm qua cháu trai đã bay cả đêm, nên không ngăn cản gì, tự mình ra ngoài cửa chờ rồi vui vẻ gọi Hắc Đản tới, cười chơi nô đùa với chú chó.
Công viên cách biệt thự không xa, một chú Golden Retriever đang nhảy lên thật cao, ngậm đĩa bay chạy về. Trình Dịch khom người, sờ đầu Golden Retriever, lại ném đĩa bay ra xa, sau đó không biết bao nhiêu lần, ngó khắp nơi tìm cô gái người Trung Quốc mới gặp hôm qua, nhưng đáng tiếc thời gian dắt chó đi dạo cứ trôi qua, mà vẫn không nhìn thấy người đó.
Buổi tối hôm ấy, Chân Bảo cùng Phó Minh Thời trở về nước.
Chuyện đầu tiên sau khi xuống máy bay chính là tra kết quả.
Chân Bảo được 626 điểm, ước chừng do lạc quan câu trả lời dường như trùng khớp với đáp án..
Cô nhìn màn hình máy tính cười ngây ngô, Phó Minh Thời tay bỏ túi đứng sau lưng cô, nhìn qua kết quả, đã khen cô: “Xem ra vượt xa phát huy bình thường nhỉ.”
Chân Bảo vội vàng khiêm tốn, “Đề thi năm nay tương đối đơn giản ấy mà.”
“Muốn quà gì không?” Phó Minh Thời ngồi vào bàn sách, đôi chân siêu dài đạp nhẹ xuống sàn, cúi đầu nhìn cô.
Chân Bảo nghi ngờ nháy mắt, “Sao lại tặng quà cho tôi?” Phó Minh Thời tặng quà cho cô nhiều lắm rồi.
Phó Minh Thời cười: “Thi hỏng có quà an ủi, thi tốt cũng có quà thưởng thôi.”.
Chân Bảo không cần khen thưởng, lại suy nghĩ về thành tích của mình, rầu rĩ hỏi: “Anh biết chuyên ngành nào được được không? Tôi vẫn chưa nghĩ ra nên học cái gì.” Phải trả lời cho trường đại học biết, sẽ chọn ngành gì, đây mới là chuyện mà Chân Bảo để ý trước mắt nhất..
Trước đây, Phó Minh Thời cũng do dự về vấn đề chọn chuyên ngành, tốt nghiệp đã lâu như vậy, bây giờ lấy thân phận CEO của một tập đoàn nhìn Chân Bảo vì chuyện chọn ngành mà buồn bã, anh chỉ cảm thấy thật trẻ con, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Vậy cô nói muốn quà gì đi, buổi tối tôi đưa cô danh sách các ngành học.”
Chân Bảo theo thói quen chu mỏ.
Phó Minh Thời nhìn bờ môi đầy đặn của cô, kiên nhẫn chờ đợi.
Chân Bảo sử dụng mạng chưa quen, có thử tự tìm tài liệu, luôn là không tìm được nội dung mình cần, càng xem càng hồ đồ, cho nên cô thật sự cần Phó Minh Thời giúp đỡ.
“Tôi muốn một chiếc xe đạp.” Suy tư hồi lâu, cuối cùng Chân Bảo nghĩ đến một vật dụng cần thiết, nghe nói diện tích sân trường đại học rất lớn, từ lầu ký túc xá đến phòng học cũng phải đi xe đạp.
Biết được lý do cô cần xe đẹp, khó mà phát hiện Phó Minh Thời đang nhíu mày, “Cô muốn ở ký túc xá sao?”
Mặt Chân Bảo vốn đã biểu tình như vậy.
Phó Minh Thời hy vọng Chân Bảo sẽ luôn ở bên cạnh anh, hoặc là anh mua một căn hộ gần chỗ trường học, tóm lại, anh muốn ở cùng Chân Bảo, cho nên đành nói trước cho Chân Bảo những điểm tệ khi ở ký túc xá, “Ký túc xá nhiều người, mỗi người có thói quen sinh hoạt khác nhau, tính cách bất đồng, dễ gây ra cãi nhau, đặc biệt là ký túc xá nữ sinh, thường có nhiều vấn đề nhất.”
Lúc Chân Bảo học trung học có ở ký túc xá nửa năm, một phòng có sáu người, quan hệ mọi người đều rất tốt, thường giúp nhau lấy cơm, xách nước nóng, nên cô nhanh chóng dùng kinh nghiệm của mình mà phản bác Phó Minh Thời, “Cái anh nói đều là tình huống đặc biệt, chắc là tôi không xui xẻo đến vậy đâu.” Học đại học bốn năm, cô không thể vì lo gặp bạn cùng phòng không tốt, mà cứ ở mãi Phó gia được..
Phó Minh Thời mím môi, âm u nhìn chằm chằm cô.
Nhìn ra vẻ anh không đồng ý, Chân Bảo đành lướt tiếp màn hình, tranh thủ rũ mắt nhẹ giọng nói: “Tôi, tôi không muốn là người đặc biệt gì cả.”
Nếu như các bạn học biết quan hệ giữa cô và Phó Minh Thời, nhất định sẽ nói lời ong tiếng ve. Vừa thi đại học xong, Phó Minh Thời theo dõi weibo của cô, bỗng có hơn hàng trăm người theo dõi cô, cái gì cũng nói, hại cô phải giấu Phó Minh Thời đăng kí một số khác, sau này chẳng tính sử dụng lại số cũ nữa.
Chân Bảo lập kế hoạch rất chỉnh chu, vào đại học, cô sẽ cố gắng giữ bí mật, chỉ là một sinh viên bình thường như bao người mà thôi.
Khóe miệng cô nhếch lên, Phó Minh Thời bỗng nhớ lại mấy ngày ở trong thôn. Vào sáng sớm lúc Chân Bảo để đàn ngỗng cắn anh, Phó Minh Thời đã biết được, cô gái này nhìn trông có vẻ yếu đuối, nhưng khi gặp việc lớn đều rất có chủ kiến, nếu không phải ông nội khóc trước mộ quá thảm thiết, khiến Chân Bảo mềm lòng, có thể bây giờ cô vẫn còn sống trong cái thôn xa xôi đó.
“Ở ký túc xá cũng được, nhưng đến cuối tuần, nghỉ đông và nghỉ hè, cô phải về nhà đấy.” Phó Minh Thời thỏa hiệp, đồng thời nói ra điều kiện.
Chân Bảo còn chưa trải qua cuộc sống đại học, đành do dự đồng ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook