Gả Cho Anh Nhà Giàu
-
Chương 10
Thi đại học xong không đồng nghĩa được giải phóng, vì còn phụ thuộc to lớn vào thành tích thi đại học!
Không ít thí sinh sau khi thi sẽ có triệu chứng trầm cảm, Phó Minh Thời cẩn thận quan sát Chân Bảo, phát hiện thỉnh thoảng Chân Bảo sẽ ngẩn người, hỏi cô đang suy nghĩ gì, thì cô lại lắc đầu cho qua. Là CEO của một tập đoàn lớn phải thường xuyên ra ngoài thị trường, quả thực Phó Minh Thời không có tinh thần để trông coi Chân Bảo cả ngày, đành đưa Chân Bảo sang Mỹ, qua chăm sóc cùng ông nội.
Ông Phó thực sự bị ung thư gan...
Mặc dù lúc đầu, bác sĩ có nói tỷ lệ chữa thành công là rất cao, dù cho ông Phó cả ngày cười ha hả như người bình thường, nhưng lần đầu tiên trong đời lại mắc căn bệnh ung thư quái ác này. Chuyện bệnh tật lại khiến Chân Bảo một lần nữa dứt khoát đứng lên, so với sức khỏe, thì thành tích thi đại học là cái gì chứ?
Chân Bảo yên tâm ở lại, còn nhân cơ hội hàng ngày, tự mình nâng cao tiếng anh. Cách một vòng Thái Bình Dương, mỗi buổi sáng sớm Phó Minh Thời đều gọi điện tới, anh không nói nhiều, thời gian nói chuyện trung bình khoảng hai phút, rồi đến tối lại gửi tin chúc ngủ ngon.
“Ngày mốt có kết quả rồi chứ?” Chống gậy từ biệt thự đi ra, ông Phó vừa đi từ từ vừa cùng Chân Bảo tán gẫu. Con đường sạch sẽ hai bên trồng cây ngô đồng tươi tốt, không khí mát mẻ, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua khe hở của cành lá trên con đường điểm vòng sáng, Hắc Đản nhanh nhẹn đi phía trước đang dừng lại, trên cổ đeo một chiếc vòng màu trắng.
“Vâng, Phó tổng nói sẽ tra giúp cháu.” Sắp được biết kết quả, ngược lại Chân Bảo không hề lo âu. Mới vừa thi xong, mấy ngày đó quả thật mất ngủ, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện thi không tốt.
Cháu trai giúp tra kết quả?
Ông Phó nở nụ cười bí hiểm, không nỡ vạch trần lời nói dối của cháu trai, khuyên Chân Bảo vài câu, “Gọi là Minh Thời đi, kêu Phó tổng thì khách khí quá.”
Chân Bảo nghiêng đầu nhìn ven đường, không nói gì.
Đi chậm rãi một đoạn đường, trước mặt đã là công viên, hầu hết mọi người đều dắt theo vật nuôi, sau khi đến đây, ngày nào Chân Bảo cũng cùng ông Phó đến công viên tản bộ, nhân tiện dắt chó đi dạo luôn. Đừng nghĩ Hắc Đản trong nước có vẻ bình thường, nhưng ngày đầu đến công viên đã hấp dẫn rất nhiều người ái mộ, chắc vì Hắc Đản trông đáng yêu với thông minh đây mà.
“Tiếp!” Chọn một vị trí tốt, Chân Bảo quăng đĩa bay ra xa.
Hắc Đản vui mừng đuổi theo, cả người lông đen bóng sáng, vươn cao chộp lấy, liền thành công ngậm đĩa bay. Chân Bảo cười nhìn Hắc Đản chạy trở về, còn ông Phó đang ngồi trên chiếc ghế dài phía xa kia, không biết từ lúc nào đã có một bà cụ cùng cháu trai mình dắt chó ra trò chuyện.
Ông nội đã có người bạn già của mình, nên Chân Bảo tập trung nô đùa với Hắc Đản.
Ném đĩa bay đi, đột nhiên một con giống Golden Retriever đeo vòng cổ màu đen chạy tới bên cạnh, ánh mắt Chân Bảo sáng lên, liền ngồi bệt xuống, giống Golden Retriever sáp đầu đến gần, nhiệt tình liếm cô. Chân Bảo cười híp mắt, sờ đầu Golden Retriever, sau mới nhìn về phía Golden Retriever chạy tới.
Con Golden Retriever này tên là Bucky, chủ nhân là một cô gái xinh đẹp mang dòng máu lai Trung-Mĩ, mấy ngày trước Chân Bảo mới quen được.
Nhưng khi ôm Golden Retriever, Chân Bảo tìm mãi vẫn không thấy cô gái xinh đẹp ấy, chỉ chú ý thấy cách năm mét có một người đàntóc đen, hai tay bỏ túi, dường như đang nhìn chằm vào cô. Hai người đối mặt vài giây, ngay lúc Chân Bảo chuẩn bị dời tầm mắt đi, người đàn ôngtóc đen lại đi về phía cô, “Côbiết Bucky sao?”
Giọng nói chuẩn tiếng phổ thông.
Chân Bảo nghi ngờ đứng lên, “Anh là?”
Trình Dịch đưa tay ra bắt với cô, “Tôi là anh họ Tiểu Nhã, hôm nay em ấy có chuyện, nên nhờ tôi dắt chó đi dạo.”
Hóa ra là anh em, Chân Bảo nhẹ nhàng bắt tay, “Chào anh, chúng tôi bên này cũng đưa chó đi dạo, có quen biết được Tiểu Nhã.”
Trình Dịch gật đầu, nhìn Hắc Đản chạy tới, anh ta buột miệng nói: “Cô chưa triệt sảncho nó sao?”
Chân Bảo không nghe rõ, “Gì cơ?”
Trình Dịch lướt qua hai chân của Hắc Đản, dùng một chất giọng vô cùng trầm tĩnh để giải thích việc triệt sảncho vật nuôi, đáng tiếc Chân Bảo ngây thơ khi cùng người đàn ông này thảo luận về đặc tính của Hắc Đản, mặt đã điểm đỏ. Trình Dịch nói đến giữa chừng mới phát hiện cô đang lúng túng, không khỏi ho khan một cái, “Tôi học ngành bác sĩ thú y, theo thói quen giảng đạo thôi, thật xin lỗi cô.”
Không hề nghĩ đây là nước ngoài, chẳng phải nữ sinh trong nước đã càng ngày càng cởi mở hơn, trò chuyện với người khác giới mặt cũng không đổi sắc, Trình Dịch không ngờ tới, anh đang ở nước Mỹ rộng lớn, chỉ là nhắc đến vấn đề triệt sản chovật nuôi, đã khiến một cô gái đỏ mặt.
“Không phải, tôi, tôi đi trước đây.” Càng muốn giải thích càng lúng túng, Chân Bảo khom người lấy đĩa bay trong miệng Hắc Đản ra, đỏ mặt chạy đi. Bỗng Bucky chạy điên cuồng theo cô, Trình Dịch đành thổi huýt sáo, Bucky mới quay đầu lại nhìn, rồi xoay người trở về.
Trình Dịch chống đầu gối, sờ đầu ngẫm nghĩ giống Golden Retriever hiếm khi thân thiết với người ngoài như vậy, ánh mắt nhìn lại bóng lưng của cô gái kia, bỗng nhiên có chút tiếc nuối, cô đi nhanh quá, ngay cả tên của cô là gì, anh còn chưa được biết.
~
“Quen được bạn mới nữa sao?” Bắt gặp cảnh vừa rồi, ông Phó cất điện thoại vào, cười híp mắt hỏi Chân Bảo.
Chân Bảo nhìn theo ánh mắt của ông nội, hóa ra ông nội nói Trình Dịch, nghĩ đến cuộc nói chuyện ban nãy, Chân Bảo nhớ đến mà cười, ngồi xuống bên cạnh ông nói: “Anh ta là anh họ của Tiểu Nhã, hình như là bác sĩ thú y, bảo con nên đưa Hắc Đản đến bệnh viện để triệt sản.”.
Có một số vấn đề nói với người lạ thì lúng túng, nhưng đổi với người lớn lại thân thiết, không hề có vấn đề gì.
Về phương diện, tư tưởng Ông Phó rất truyền thống, sờ đầu Hắc Đản ngoan ngoãn, tính khí như đứa trẻ mà hừ nói: “Không cần đâu, Hắc Đản của chúng ta còn phải làm cha mà nhỉ, với lại nhà chúng ta rộng chỗ, sinh một ổ vẫn còn chỗ để nuôi.”
Chân Bảo cười nghe, nhưng về nhà lại mở máy tính tra thông tin liên quan về triệt sản, suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cho Hắc Đản là tốt nhất. Lúc Chân Bảo đang nhìn chằm chằm vào màn hình để nghiên cứu, ở tầng hầm ở tòa cao ốc của tập đoàn Thịnh Thế, Phó Minh Thời vừa ký tên xong một phần văn kiện, điện thoại di động bỗng rung lên.
Phó Minh Thời mở điện thoại, dù chưa giải khóa màn hình, nhưng đã thấy tấm hình ông nội gửi đến.
Chân Bảo ở bên đấy đã đượchai tuần lễ, ông nội vẫn luôn âm thầm chụp lén hình Chân Bảo gửi cho anh, nhiều lần là Chân Bảo ngồi nghiêng học bài nghiêm túc, hay đôi khi là khuôn mặt phấn khởi của Chân Bảo lúc đi cắt cỏ, tựa như một cô thôn nữ chất phác làm công việc thu hoạch lương thực, và có những lúc Chân Bảo lại mang dáng vẻ dễ thương khi cho con sóc ăn dưới tàng cây...
Từng bức từng hình, đều được anh giữ cẩn thận.
Khi mở tin nhắn ra, vẻ mặt Phó Minh Thời không tự chủ được mà ấm áp trở lại, tò mò không biết lần này ông nội sẽ chụp điều gì.
Song khi anh phóng hình lên, lại thấy Chân Bảo đang đứng cùng một người đàn ông khá tuấn tú, người đàn ông ấy nhìn cô trò chuyện, còn Chân Bảo thì hơi cúi đầu, là dáng vẻ xấu hổ mà anh vô cùng quen thuộc. Bên cạnh hai người, là Hắc Đản và một con Golden Retriever...
“Nghe nói là bác sĩ thú y.”
Ông Phó bổ sung thêm nghề nghiệp.
Phó Minh Thời hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh, bây giờ ông nội nhà mình đang cười trên sự đau khổ của người khác.
“Ông chú ý nghỉ ngơi đi ạ.”
Tin tức gửi qua, Phó Minh Thời để điện thoại xuống, tiếp tục đánh giá một hạng mục địa ốc mới. Chẳng qua mới nhìn được hai dòng, Phó Minh Thời đã cau mày, thông máy gọi cho trợ lý: “Máy bay sắp xếp xong rồi chứ?”
Lấy được câu trả lời khẳng định, Phó Minh Thời đi tới cửa sổ hít thở mấy phút, sau mới tiếp tục bận rộn.
~
Chân Bảo vừa tỉnh ngủ đã cảm thấy, phát hiện quần ngủ, drap trải giường đều bị bẩn, bụng vô cùng khó chịu.
Cái chính là, cô chưa chuẩn bị băng vệ sinh.
Chải đầu vài cái, Chân Bảo thức dậy gọi điện cho cô y tá hay chăm sóc ông Phó, khẩn cấp nhờ giúp đỡ. Cô y tá đang ở phòng khách, nhận được điện thoại của Chân Bảo, cô theo bản năng nhìn về phía ông Phó và Phó Minh Thời ngồi trên ghế salon, rồi đi ra chỗ khác nghe, “Chân Bảo?”
Mặc dù cô y tá là người Mỹ, nhưng tiếng phổ thông rất lưu loát.
“Được, cô chờ tí.”
Cúp điện thoại, thấy ông cháu Phó gia đang ngó nhìn mình, cô y tá cười một tiếng, “Chân Bảo không được thoải mái, tôi đi xem cô ấy một chút.”
“Chân Bảo bị bệnh sao?” Ông Phó cau mày hỏi.
Cô y tá biết Chân Bảo da mặt mỏng, nên không dám nói thật, “Không nghiêm trọng đâu, tôi lên xem thử trước.” Nói xong rồi cười cười xin lỗi, đi về phía cầu thang, nhưng không trực tiếp lên tầng bốn gặp Chân Bảo, mà qua tầng hai phòng của cô..
Đi lấy dụng cụ khám bệnh? Ông Phó không nhìn nữa, nói với cháu trai đã bay cả đường dài: “Cháu lên xem thử coi.”
Phó Minh Thời đứng dậy, trên mặt không bất kỳ lo lắng nào, nhưng lúc lên đến tầng ba, cô y tá vẫn tìm đồ trong phòng, Phó Minh Thời thì đã đến tầng bốn. Còn Chân Bảo đang tránh ở sau cửa, nghe được tiếng bước chân, cho là cô y tá đến, nên từ phía sau cửa lộ đầu ra, nào nghĩ tới người đi lên lại là Phó Minh Thời cả người mặc đồ thường?
Chân Bảo khiếp sợ không dám tin tưởng, ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đang từng bước đi tới.
Phó Minh Thời cố gắng không chú ý đến bộ quần áo ngủ hình con gấu, cố gắng xem nhẹ thái độ lén lút thò đầu ra, mà bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, “Bị bệnh rồi sao?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, cuối cùng Chân Bảo chắc chắn đây không phải là mơ, cô cũng không hoa mắt, không kìm lòng được kéo cánh cửa trở về, chỉ lộ một khe hở, cúi đầu nói: “Không, không phải bị bệnh, anh đến đây lúc nào thế?” Nghĩ đến tình hình phía sau của quần ngủ, nếu như sàn nhà có lỗ, Chân Bảo rất muốn chui vào.
Phó Minh Thời không biết cô đang tránh cái gì, định hỏi thăm, cô y tá đã bước tới nơi, thấy trước cửa một đàn ông sau cánh cửa một cô gái, cô y tá nhịn không được mà cười lên, sau đó dừng ở cầu thang trước, nói xin lỗi với Chân Bảo: “Chân Bảo xin lỗi nha, tôi quên mất là đã dùng hết, cô chờ một lát, tôi đi mua ngay đây.”
Không muốn đôi nam nữ sắp cưới nhau phải lúng túng, cô y tá liền xoay người muốn đi.
“Chờ đã.” Phó Minh Thời gọi cô lại.
Cô y tá lộ mặt nghi ngờ.
Phó Minh Thời ngoái cổ nhìn cánh cửa đã hoàn toàn khép lại, vừa đi về phía cầu thang vừa nói: “Cô chăm sóc ông cụ đi, để tôi mua cho.”
Tuổi tác ông nội đã cao, Phó Minh Thời mời nữ y tá đến là muốn cô túc trực trông nom ông suốt 24 giờ, đề phòng ngộ nhỡ có gì xảy ra. Từ biệt thự đến cửa hàng bách hóa, chạy đi chạy lại cũng nửa giờ, Phó Minh Thời chẳng ngờ là chuyện quan trọng gì.
“Cái này, được rồi.” Một người đàn ông biết quan tâm như vậy, cô y tá đầu tiên là ngạc nhiên, sau nhìn về phía cửa phòng đang đóng đầy hâm mộ chúc mừng.
Chân Bảo không thấy được, vì cô trốn ở sau cửa, đừng nói mặt, ngay cả cổ đều đỏ bừng.
Nửa giờ sau, Phó Minh Thời đi tới phòng cô lần nữa, gõ cửa một cái, thấp giọng nói: “Đồ tôi để ở cửa, cô ra lấy nhé.”
Bỏ túi đồ xuống, Phó Minh Thời xoay người xuống lầu.
Chân Bảo mè nheo một hồi mới dám mở cửa, cúi đầu nhìn qua, là một túi đồ lớn, bên trong hồng hồng xanh xanh, tất cả đều là băng vệ sinh!
Không ít thí sinh sau khi thi sẽ có triệu chứng trầm cảm, Phó Minh Thời cẩn thận quan sát Chân Bảo, phát hiện thỉnh thoảng Chân Bảo sẽ ngẩn người, hỏi cô đang suy nghĩ gì, thì cô lại lắc đầu cho qua. Là CEO của một tập đoàn lớn phải thường xuyên ra ngoài thị trường, quả thực Phó Minh Thời không có tinh thần để trông coi Chân Bảo cả ngày, đành đưa Chân Bảo sang Mỹ, qua chăm sóc cùng ông nội.
Ông Phó thực sự bị ung thư gan...
Mặc dù lúc đầu, bác sĩ có nói tỷ lệ chữa thành công là rất cao, dù cho ông Phó cả ngày cười ha hả như người bình thường, nhưng lần đầu tiên trong đời lại mắc căn bệnh ung thư quái ác này. Chuyện bệnh tật lại khiến Chân Bảo một lần nữa dứt khoát đứng lên, so với sức khỏe, thì thành tích thi đại học là cái gì chứ?
Chân Bảo yên tâm ở lại, còn nhân cơ hội hàng ngày, tự mình nâng cao tiếng anh. Cách một vòng Thái Bình Dương, mỗi buổi sáng sớm Phó Minh Thời đều gọi điện tới, anh không nói nhiều, thời gian nói chuyện trung bình khoảng hai phút, rồi đến tối lại gửi tin chúc ngủ ngon.
“Ngày mốt có kết quả rồi chứ?” Chống gậy từ biệt thự đi ra, ông Phó vừa đi từ từ vừa cùng Chân Bảo tán gẫu. Con đường sạch sẽ hai bên trồng cây ngô đồng tươi tốt, không khí mát mẻ, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua khe hở của cành lá trên con đường điểm vòng sáng, Hắc Đản nhanh nhẹn đi phía trước đang dừng lại, trên cổ đeo một chiếc vòng màu trắng.
“Vâng, Phó tổng nói sẽ tra giúp cháu.” Sắp được biết kết quả, ngược lại Chân Bảo không hề lo âu. Mới vừa thi xong, mấy ngày đó quả thật mất ngủ, trong đầu cứ nghĩ đến chuyện thi không tốt.
Cháu trai giúp tra kết quả?
Ông Phó nở nụ cười bí hiểm, không nỡ vạch trần lời nói dối của cháu trai, khuyên Chân Bảo vài câu, “Gọi là Minh Thời đi, kêu Phó tổng thì khách khí quá.”
Chân Bảo nghiêng đầu nhìn ven đường, không nói gì.
Đi chậm rãi một đoạn đường, trước mặt đã là công viên, hầu hết mọi người đều dắt theo vật nuôi, sau khi đến đây, ngày nào Chân Bảo cũng cùng ông Phó đến công viên tản bộ, nhân tiện dắt chó đi dạo luôn. Đừng nghĩ Hắc Đản trong nước có vẻ bình thường, nhưng ngày đầu đến công viên đã hấp dẫn rất nhiều người ái mộ, chắc vì Hắc Đản trông đáng yêu với thông minh đây mà.
“Tiếp!” Chọn một vị trí tốt, Chân Bảo quăng đĩa bay ra xa.
Hắc Đản vui mừng đuổi theo, cả người lông đen bóng sáng, vươn cao chộp lấy, liền thành công ngậm đĩa bay. Chân Bảo cười nhìn Hắc Đản chạy trở về, còn ông Phó đang ngồi trên chiếc ghế dài phía xa kia, không biết từ lúc nào đã có một bà cụ cùng cháu trai mình dắt chó ra trò chuyện.
Ông nội đã có người bạn già của mình, nên Chân Bảo tập trung nô đùa với Hắc Đản.
Ném đĩa bay đi, đột nhiên một con giống Golden Retriever đeo vòng cổ màu đen chạy tới bên cạnh, ánh mắt Chân Bảo sáng lên, liền ngồi bệt xuống, giống Golden Retriever sáp đầu đến gần, nhiệt tình liếm cô. Chân Bảo cười híp mắt, sờ đầu Golden Retriever, sau mới nhìn về phía Golden Retriever chạy tới.
Con Golden Retriever này tên là Bucky, chủ nhân là một cô gái xinh đẹp mang dòng máu lai Trung-Mĩ, mấy ngày trước Chân Bảo mới quen được.
Nhưng khi ôm Golden Retriever, Chân Bảo tìm mãi vẫn không thấy cô gái xinh đẹp ấy, chỉ chú ý thấy cách năm mét có một người đàntóc đen, hai tay bỏ túi, dường như đang nhìn chằm vào cô. Hai người đối mặt vài giây, ngay lúc Chân Bảo chuẩn bị dời tầm mắt đi, người đàn ôngtóc đen lại đi về phía cô, “Côbiết Bucky sao?”
Giọng nói chuẩn tiếng phổ thông.
Chân Bảo nghi ngờ đứng lên, “Anh là?”
Trình Dịch đưa tay ra bắt với cô, “Tôi là anh họ Tiểu Nhã, hôm nay em ấy có chuyện, nên nhờ tôi dắt chó đi dạo.”
Hóa ra là anh em, Chân Bảo nhẹ nhàng bắt tay, “Chào anh, chúng tôi bên này cũng đưa chó đi dạo, có quen biết được Tiểu Nhã.”
Trình Dịch gật đầu, nhìn Hắc Đản chạy tới, anh ta buột miệng nói: “Cô chưa triệt sảncho nó sao?”
Chân Bảo không nghe rõ, “Gì cơ?”
Trình Dịch lướt qua hai chân của Hắc Đản, dùng một chất giọng vô cùng trầm tĩnh để giải thích việc triệt sảncho vật nuôi, đáng tiếc Chân Bảo ngây thơ khi cùng người đàn ông này thảo luận về đặc tính của Hắc Đản, mặt đã điểm đỏ. Trình Dịch nói đến giữa chừng mới phát hiện cô đang lúng túng, không khỏi ho khan một cái, “Tôi học ngành bác sĩ thú y, theo thói quen giảng đạo thôi, thật xin lỗi cô.”
Không hề nghĩ đây là nước ngoài, chẳng phải nữ sinh trong nước đã càng ngày càng cởi mở hơn, trò chuyện với người khác giới mặt cũng không đổi sắc, Trình Dịch không ngờ tới, anh đang ở nước Mỹ rộng lớn, chỉ là nhắc đến vấn đề triệt sản chovật nuôi, đã khiến một cô gái đỏ mặt.
“Không phải, tôi, tôi đi trước đây.” Càng muốn giải thích càng lúng túng, Chân Bảo khom người lấy đĩa bay trong miệng Hắc Đản ra, đỏ mặt chạy đi. Bỗng Bucky chạy điên cuồng theo cô, Trình Dịch đành thổi huýt sáo, Bucky mới quay đầu lại nhìn, rồi xoay người trở về.
Trình Dịch chống đầu gối, sờ đầu ngẫm nghĩ giống Golden Retriever hiếm khi thân thiết với người ngoài như vậy, ánh mắt nhìn lại bóng lưng của cô gái kia, bỗng nhiên có chút tiếc nuối, cô đi nhanh quá, ngay cả tên của cô là gì, anh còn chưa được biết.
~
“Quen được bạn mới nữa sao?” Bắt gặp cảnh vừa rồi, ông Phó cất điện thoại vào, cười híp mắt hỏi Chân Bảo.
Chân Bảo nhìn theo ánh mắt của ông nội, hóa ra ông nội nói Trình Dịch, nghĩ đến cuộc nói chuyện ban nãy, Chân Bảo nhớ đến mà cười, ngồi xuống bên cạnh ông nói: “Anh ta là anh họ của Tiểu Nhã, hình như là bác sĩ thú y, bảo con nên đưa Hắc Đản đến bệnh viện để triệt sản.”.
Có một số vấn đề nói với người lạ thì lúng túng, nhưng đổi với người lớn lại thân thiết, không hề có vấn đề gì.
Về phương diện, tư tưởng Ông Phó rất truyền thống, sờ đầu Hắc Đản ngoan ngoãn, tính khí như đứa trẻ mà hừ nói: “Không cần đâu, Hắc Đản của chúng ta còn phải làm cha mà nhỉ, với lại nhà chúng ta rộng chỗ, sinh một ổ vẫn còn chỗ để nuôi.”
Chân Bảo cười nghe, nhưng về nhà lại mở máy tính tra thông tin liên quan về triệt sản, suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cho Hắc Đản là tốt nhất. Lúc Chân Bảo đang nhìn chằm chằm vào màn hình để nghiên cứu, ở tầng hầm ở tòa cao ốc của tập đoàn Thịnh Thế, Phó Minh Thời vừa ký tên xong một phần văn kiện, điện thoại di động bỗng rung lên.
Phó Minh Thời mở điện thoại, dù chưa giải khóa màn hình, nhưng đã thấy tấm hình ông nội gửi đến.
Chân Bảo ở bên đấy đã đượchai tuần lễ, ông nội vẫn luôn âm thầm chụp lén hình Chân Bảo gửi cho anh, nhiều lần là Chân Bảo ngồi nghiêng học bài nghiêm túc, hay đôi khi là khuôn mặt phấn khởi của Chân Bảo lúc đi cắt cỏ, tựa như một cô thôn nữ chất phác làm công việc thu hoạch lương thực, và có những lúc Chân Bảo lại mang dáng vẻ dễ thương khi cho con sóc ăn dưới tàng cây...
Từng bức từng hình, đều được anh giữ cẩn thận.
Khi mở tin nhắn ra, vẻ mặt Phó Minh Thời không tự chủ được mà ấm áp trở lại, tò mò không biết lần này ông nội sẽ chụp điều gì.
Song khi anh phóng hình lên, lại thấy Chân Bảo đang đứng cùng một người đàn ông khá tuấn tú, người đàn ông ấy nhìn cô trò chuyện, còn Chân Bảo thì hơi cúi đầu, là dáng vẻ xấu hổ mà anh vô cùng quen thuộc. Bên cạnh hai người, là Hắc Đản và một con Golden Retriever...
“Nghe nói là bác sĩ thú y.”
Ông Phó bổ sung thêm nghề nghiệp.
Phó Minh Thời hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh, bây giờ ông nội nhà mình đang cười trên sự đau khổ của người khác.
“Ông chú ý nghỉ ngơi đi ạ.”
Tin tức gửi qua, Phó Minh Thời để điện thoại xuống, tiếp tục đánh giá một hạng mục địa ốc mới. Chẳng qua mới nhìn được hai dòng, Phó Minh Thời đã cau mày, thông máy gọi cho trợ lý: “Máy bay sắp xếp xong rồi chứ?”
Lấy được câu trả lời khẳng định, Phó Minh Thời đi tới cửa sổ hít thở mấy phút, sau mới tiếp tục bận rộn.
~
Chân Bảo vừa tỉnh ngủ đã cảm thấy, phát hiện quần ngủ, drap trải giường đều bị bẩn, bụng vô cùng khó chịu.
Cái chính là, cô chưa chuẩn bị băng vệ sinh.
Chải đầu vài cái, Chân Bảo thức dậy gọi điện cho cô y tá hay chăm sóc ông Phó, khẩn cấp nhờ giúp đỡ. Cô y tá đang ở phòng khách, nhận được điện thoại của Chân Bảo, cô theo bản năng nhìn về phía ông Phó và Phó Minh Thời ngồi trên ghế salon, rồi đi ra chỗ khác nghe, “Chân Bảo?”
Mặc dù cô y tá là người Mỹ, nhưng tiếng phổ thông rất lưu loát.
“Được, cô chờ tí.”
Cúp điện thoại, thấy ông cháu Phó gia đang ngó nhìn mình, cô y tá cười một tiếng, “Chân Bảo không được thoải mái, tôi đi xem cô ấy một chút.”
“Chân Bảo bị bệnh sao?” Ông Phó cau mày hỏi.
Cô y tá biết Chân Bảo da mặt mỏng, nên không dám nói thật, “Không nghiêm trọng đâu, tôi lên xem thử trước.” Nói xong rồi cười cười xin lỗi, đi về phía cầu thang, nhưng không trực tiếp lên tầng bốn gặp Chân Bảo, mà qua tầng hai phòng của cô..
Đi lấy dụng cụ khám bệnh? Ông Phó không nhìn nữa, nói với cháu trai đã bay cả đường dài: “Cháu lên xem thử coi.”
Phó Minh Thời đứng dậy, trên mặt không bất kỳ lo lắng nào, nhưng lúc lên đến tầng ba, cô y tá vẫn tìm đồ trong phòng, Phó Minh Thời thì đã đến tầng bốn. Còn Chân Bảo đang tránh ở sau cửa, nghe được tiếng bước chân, cho là cô y tá đến, nên từ phía sau cửa lộ đầu ra, nào nghĩ tới người đi lên lại là Phó Minh Thời cả người mặc đồ thường?
Chân Bảo khiếp sợ không dám tin tưởng, ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đang từng bước đi tới.
Phó Minh Thời cố gắng không chú ý đến bộ quần áo ngủ hình con gấu, cố gắng xem nhẹ thái độ lén lút thò đầu ra, mà bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, “Bị bệnh rồi sao?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, cuối cùng Chân Bảo chắc chắn đây không phải là mơ, cô cũng không hoa mắt, không kìm lòng được kéo cánh cửa trở về, chỉ lộ một khe hở, cúi đầu nói: “Không, không phải bị bệnh, anh đến đây lúc nào thế?” Nghĩ đến tình hình phía sau của quần ngủ, nếu như sàn nhà có lỗ, Chân Bảo rất muốn chui vào.
Phó Minh Thời không biết cô đang tránh cái gì, định hỏi thăm, cô y tá đã bước tới nơi, thấy trước cửa một đàn ông sau cánh cửa một cô gái, cô y tá nhịn không được mà cười lên, sau đó dừng ở cầu thang trước, nói xin lỗi với Chân Bảo: “Chân Bảo xin lỗi nha, tôi quên mất là đã dùng hết, cô chờ một lát, tôi đi mua ngay đây.”
Không muốn đôi nam nữ sắp cưới nhau phải lúng túng, cô y tá liền xoay người muốn đi.
“Chờ đã.” Phó Minh Thời gọi cô lại.
Cô y tá lộ mặt nghi ngờ.
Phó Minh Thời ngoái cổ nhìn cánh cửa đã hoàn toàn khép lại, vừa đi về phía cầu thang vừa nói: “Cô chăm sóc ông cụ đi, để tôi mua cho.”
Tuổi tác ông nội đã cao, Phó Minh Thời mời nữ y tá đến là muốn cô túc trực trông nom ông suốt 24 giờ, đề phòng ngộ nhỡ có gì xảy ra. Từ biệt thự đến cửa hàng bách hóa, chạy đi chạy lại cũng nửa giờ, Phó Minh Thời chẳng ngờ là chuyện quan trọng gì.
“Cái này, được rồi.” Một người đàn ông biết quan tâm như vậy, cô y tá đầu tiên là ngạc nhiên, sau nhìn về phía cửa phòng đang đóng đầy hâm mộ chúc mừng.
Chân Bảo không thấy được, vì cô trốn ở sau cửa, đừng nói mặt, ngay cả cổ đều đỏ bừng.
Nửa giờ sau, Phó Minh Thời đi tới phòng cô lần nữa, gõ cửa một cái, thấp giọng nói: “Đồ tôi để ở cửa, cô ra lấy nhé.”
Bỏ túi đồ xuống, Phó Minh Thời xoay người xuống lầu.
Chân Bảo mè nheo một hồi mới dám mở cửa, cúi đầu nhìn qua, là một túi đồ lớn, bên trong hồng hồng xanh xanh, tất cả đều là băng vệ sinh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook