[free]_tình yêu của chúng ta
-
Chương 45:
Xưa nay, Ngụy Phong vẫn luôn là hạng người không chịu nghe lời.
Hôm đó, Tề Minh uống một ít rượu với đám bạn. Lúc đi ra khỏi quán bar, ngồi vào chiếc xe Lamborghini mình vừa mua, lái xe chạy dọc đường Tân Giang vắng vẻ không người qua lại, cậu ta giật mình phát hiện ra trong gương chiếu hậu có một bóng người màu đen cưỡi xe mô tô thể thao phóng vù tới.
Tề Minh quan sát gương chiếu hậu, cậu ta nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong đội mũ bảo hiểm màu đen có kính mắt, đôi mắt đen láy của anh tựa như mắt thú rừng ẩn nấp trong màn đêm.
Tề Minh thầm chửi “đệt” một tiếng, giẫm chân ga hết cỡ, điên cuồng phóng xe lao thẳng về phía trước, ba cậu ta đang giục cậu ta phải về nhà ngay, đêm nay cậu ta không muốn kiếm chuyện.
Thế nhưng, thật không ngờ, Ngụy Phong lại bỗng nhiên tăng tốc, tiếng động cơ gầm lên ầm ĩ, anh nhanh chóng bắt kịp chiếc Lamborghini của Tề Minh.
Tề Minh nghiến răng nhìn Ngụy Phong.
Ngụy Phong đáp trả lại cậu ta bằng ngón giữa, sau đó tăng tốc, vượt qua xe của cậu ta, nhanh chóng lao vào trong màn đêm trước mặt.
Khi Tề Minh cho rằng Ngụy Phong sắp sửa đi khỏi rồi thì bỗng nhiên, chiếc xe mô tô thể thao hãm phanh xoay ngang thân xe ở ngay ngã tư trước mặt, chặn đường chiếc Lamborghini của cậu ta.
Ngụy Phong đứng trước mặt cậu ta không hề biết sợ là gì tựa như quỷ dữ lấy mạng người trong đêm tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy chiếc Lamborghini sắp sửa lao tới đâm vào đối phương, Tề Minh đạp chân phanh, chiếc xe thể thao rít lên ken két rồi dừng lại cách Ngụy Phong không đầy nửa mét.
Lực quán tính xô Tề Minh lao về phía trước, đập người vào vô lăng, trái tim cậu ta như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, cậu ta nhìn chàng trai chán sống ở trước mặt, không nén nổi giận dữ quát ầm lên: “Mẹ kiếp, mày điên rồi sao! Mày muốn chết đấy à! Mày chán sống nhưng tao vẫn còn muốn sống tiếp!”
Ngụy Phong thong thả châm một điếu thuốc lá, đóa hoa màu vàng cam thoáng bừng sáng ở khóe môi rồi vụt tắt, làn khói trắng lượn lờ tan vào trong màn đêm.
“Ông đây chẳng có gì hết, mày muốn liều mạng với tao thì cũng được thôi.”
Nói đoạn, anh rút cây gậy giắt ở sau lưng ra, chậm rãi đi về phía Tề Minh.
Tề Minh vội vàng khóa cửa xe lại, hoảng hốt nhìn Ngụy Phong: “Mày, mày định làm gì vậy?”
“Xe này là xe thể thao mà, mày đóng cửa xe lại cũng có ích gì đâu chứ?”
Ngụy Phong ghì cây gậy lên cổ cậu ta, hất cằm lên, ung dung nhìn cậu ta với thái độ xem thường. Khuôn mặt Tề Minh méo xẹo lại vì hoảng sợ…
“Mày chớ làm bừa, tao… Tao bồi thường cho mày là được chứ gì.”
“Chuyện này dừng ở đây nhé! Mày thấy, thấy sao?”
Rõ ràng Tề Minh đã sợ mất hồn mất vía.
Ngụy Phong quan sát khuôn mặt thư sinh đằng sau chiếc kính không gọng của cậu ta, cậu ta chẳng khác gì một bông hoa nở trong nhà kính, chưa từng thực sự trải qua bão tố bao giờ, hoàn toàn không thể trụ vững khi bị người khác hù dọa.
Đúng như Ngụy Phong nói, kẻ vô sản thì sợ gì bọn có của.
Nếu như Ngụy Nhiên không quay lại, nếu như anh chỉ có một mình, nếu như anh không hứa với cô sự tự bảo vệ mình thì có lẽ Ngụy Phong sẽ cầm cây gậy này đập vỡ sọ cậu ta rồi.
Bất chấp hậu quả, bất kể cái giá đắt phải trả, tính anh đã có thù thì nhất định phải rửa hận…
Thế nhưng, cuối cùng anh lại dời cây gậy khỏi hộp sọ mong manh của cậu ta, “choang” một tiếng, gương chiếu hậu của xe ở phía bên tay trái bị đập nát vụn.
Ngụy Phong rút điện thoại di động ra gọi điện thoại báo cảnh sát: “Số ba mươi hai, đường Tân Giang, xe Lamborghini biển số DuLx403*, tài xế uống rượu lái xe.”
*Du là đầu biển số xe của các xe đăng ký biển kiểm soát tại thành phố Trùng Khánh, công thức biển số xe của Trung Quốc là: Tên viết tắt của tỉnh/thành phố + một ký tự Latin + năm chữ số. Ví dụ: DuL12345.
...
Sau đêm đó, Tề Minh bị ốm nặng, đã vậy còn bị treo bằng lái.
Liễu Lệ Hàn biết chuyện Tề Minh đã làm, thầm mắng cậu ta quá kích động, không có đầu óc. Cậu ta có gì nào? Chẳng phải cậu ta có chỗ dựa là quyền lực của ba mình hay sao, sao không lợi dụng nó mà lại chơi bạo lực với Ngụy Phong, tự đẩy bản thân vào thế bị động chứ.
Ngụy Phong đã lăn lộn dưới đáy xã hội từ tấm bé, ba ngày một trận đòn, dăm ngày một trận đổ máu, với hạng người như vậy… Thứ Ngụy Phong không thèm sợ nhất chính là chơi bạo lực.
...
Kể từ khi bắt đầu mùa đông, cả sức khỏe lẫn tinh thần của chú chó nhỏ Cầu Cầu đều càng ngày càng xuống dốc.
Lộ An Thuần đã tới thăm Cầu Cầu mấy lần.
Cho dù Ngụy Phong chăm sóc nó cực kỳ cẩn thận, mua hạt cho chó loại nhập khẩu tốt nhất cho nó, cho nó nằm ổ lót đệm nhung mềm, dùng đẩy đủ các loại thuốc dành cho thú cưng.
Nhưng vì chú chó nhỏ đã cao tuổi, sau lần bị trọng thương gãy xương sườn, sức khỏe của nó càng ngày càng tệ, hầu như lúc nào cũng chỉ ốm yếu nằm co ro trong ổ.
Ngụy Phong nhắc Lộ An Thuần phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, có lẽ chú chó này không thể sống sót qua mùa đông năm nay.
Đôi khi, Lộ An Thuần thích nghe lời anh nói nhưng cũng đôi khi… Cô cảm thấy anh nói chuyện quá thẳng thắn.
Đúng vậy, sự thật luôn mất lòng, đây cũng chính là nguyên nhân cô thích dùng những lời nói dối để dựng nên cảnh yên bình giả tạo, cô luôn dễ dàng nói ra những lời dối trá với mọi người xung quanh mình.
Thế nhưng, lừa dối chính là hàng rào phòng ngự tuyệt vời nhất của phần lớn mọi người để chống lại thế giới tàn nhẫn này.
Chỉ riêng Ngụy Phong là không chịu chấp nhận cảnh đẹp mong manh dễ dàng tan biến như bọt biển ấy, anh luôn đối mặt thẳng thừng với sự thực, trực diện với cuộc đời xù xì lởm chởm thậm chí có những lúc đầm đìa máu me này.
Bởi vậy nên anh luôn nói thật với cô.
Hôm Giáng Sinh, Ngụy Phong báo tin cho Lộ An Thuần biết, Cầu Cầu đi rồi.
Cầu Cầu đau đớn, rên rỉ suốt cả đêm, tới quá nửa đêm, anh và Ngụy Nhiên đưa chó tới phòng khám thú y hoạt động hai mươi tư giờ mỗi ngày để cấp cứu nhưng bác sĩ nói dù có cứu nó cũng chỉ khiến nó phải chịu đau đớn lâu hơn mà thôi, bác sĩ hỏi xem anh có muốn lựa chọn cái chết nhân đạo cho nó hay không.
Ngụy Phong lắc đầu, anh không đồng ý, nó vẫn chưa muốn chết, nó vẫn đang cố gắng giãy giụa lần cuối, chống lại thần chết tới tận giây phút cuối cùng.
Anh và Ngụy Nhiên ở bên cạnh chú chó nhỏ suốt đêm.
Khi những tia nắng bình minh xé toạc chân trời, cuối cùng chú chó nhỏ cũng trút hơi thở cuối cùng.
Chiều tối hôm đó, ban cán sự lớp tổ chức một buổi dạ tiệc Giáng Sinh, mặc dù rất muốn đeo mặt nạ hạnh phúc giả dối cùng hòa vào không khí vui vẻ với mọi người nhưng Lộ An Thuần phát hiện ra dù cô có cố gắng mỉm cười thế nào đi nữa, dù cười tới nỗi cơ miệng bị chuột rút…
Khóe mắt cô vẫn cay xè muốn rơi lệ.
Cái chết của Cầu Cầu giống như một đám mây đen phủ bóng tối trong lòng cô. Tuy nhiên, đây không phải nguyên nhân khiến cô buồn.
Cô nghĩ đến cuộc đời của mình, không biết cuộc đời cô có giống Cầu Cầu không, sống ngụy trang trong sự đè nén ngày qua ngày, dần dần mệt mỏi, cuối cùng tàn lụi và khô héo.
Cô rời khỏi buổi dạ tiệc vui vẻ, một mình đi lên sân thượng trên nóc nhà, ngồi ở cầu thang ngắm nhìn cả một vùng ráng chiều rực lửa nơi chân trời tựa như sắc màu rực rỡ của tuổi trẻ trong bữa tiệc hoan ca cuối cùng.
Chẳng bao lâu sau, Ngụy Phong cũng lên sân thượng, ngồi cạnh cô.
Cho dù đã đầu đông nhưng anh vẫn mặc áo sơ mi trắng đồng phục như trước. Ánh chiều tà nhuộm ánh sáng ấm áp lên áo anh, khuôn mặt sắc sảo mọi ngày cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Vì sao không chọn cái chết nhân đạo?” Lộ An Thuần khẽ hỏi anh.
“Nó không biết nói nhưng tôi nghĩ, nó sẽ không muốn chủ động từ bỏ sinh mạng, lại càng không muốn người khác kết thúc sinh mạng của mình.” Sắc mặt của Ngụy Phong không hề thay đổi, giọng nói trầm ấm của anh nghe như tiếng giấy nhám cọ mài: “Đau đớn là chuyện bình thường của cuộc đời, vui sướng mới là điều xa xỉ.”
Lộ An Thuần nhìn góc nghiêng tuấn tú của thiếu niên, anh ngả ngửa ra sau, chống một tay đỡ lấy cơ thể, phóng mắt nhìn xa xăm về phía ánh chiều tà tối mờ, đôi mắt đen láy của anh không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Vừa thoải mái lại vừa không thoải mái.
“Ngụy Phong, có thể cho tôi dựa vào người cậu một lát được không?”
“Dựa bao lâu cũng được.”
Anh ngồi dịch lại gần cô hơn, Lộ An Thuần nhẹ nhàng gối đầu lên bờ vai rộng vững chãi của anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, xuôi theo cổ áo của anh, xuống tới ngực.
Nước mắt nóng hổi như thiêu đốt con tim anh hết mặt này tới mặt khác.
Ngụy Phong không nói một lời, cúi đầu hút thuốc, làn khói trắng lượn lờ quanh hai người họ. Lộ An Thuần rúc người về phía cổ anh, thân mật nép sát hơn vào người anh.
Cô thích ngửi mọi mùi hương trên người anh, mùi thuốc lá bạc hà, mùi thơm sạch sẽ của bột giặt xen lẫn với mùi hương đặc trưng của riêng anh…
Lúc này, bầu trời xuất hiện những bông tuyết li ti.
Ngụy Phong “ồ” lên ngạc nhiên phấn khởi, anh đưa tay ra nhanh chóng bắt được mấy bông tuyết định đưa cho cô xem nhưng bông tuyết vừa chạm vào tay đã bị nhiệt độ cơ thể nóng hổi của anh làm tan chảy.
Anh thử lại thêm một lần nữa, cẩn thận bưng một bông tuyết óng ánh bất quy tắc đưa lại trước mặt Lộ An Thuần: “An Thuần, tuyết rơi rồi!”
Cuối cùng, Lộ An Thuần cũng nín khóc, bật cười, bất đắc dĩ nói: “Tôi là con gái phương Bắc mà, ngày nào tôi chẳng thấy tuyết chứ.”
“Ồ.”
Anh cẩn thận quan sát bông tuyết óng ánh mong manh đó: “Chỗ bọn tôi rất ít khi có tuyết.”
“Cậu có lạnh không?” Cô thấy anh chỉ mặc một manh áo, khoác thêm một chiếc áo khoác đồng phục ở ngoài: “Trời có tuyết thì phỉa mặc áo len với áo phao lông vũ chứ, đồ ngốc.”
“Trai đẹp không mặc áo len.”
“...”
Lộ An Thuần cạn lời: “Trai đẹp mặc gì cũng đẹp trai hết.”
Ngụy Phong thấy cô tươi tỉnh trở lại, anh cười: “Tôi lớn tới ngần này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Giáng Sinh có tuyết, đúng là lãng mạn tuyệt cú mèo, cứ y như phim Hàn Quốc vậy.”
“Vậy thì chắc chắn là cậu chưa thấy buổi tối trời đổ tuyết mịt mùng, ngoài trời lạnh âm mười độ, gió táp phần phật vào mặt như dao cứa rồi.”
“Chắc tôi chết cóng mất.”
“Cậu sợ lạnh như vậy sao còn ăn mặc phong phanh như thế?”
“Tại vì đẹp trai.”
“Đủ rồi đấy!”
Lộ An Thuần cười, ngồi dịch lại gần anh hơn, cơ thể của anh vẫn nóng hổi như một đống lửa giống như trước, nhiệt độ cơ thể rất cao, ngồi dựa vào gần anh chẳng khác gì ngồi cạnh bên bếp lò.
“Ngụy Phong, sau này cậu muốn làm phi hành gia à?”
“Nói chính xác hơn là kỹ sư hàng không vũ trụ.” Ngụy Phong hiểu cực kỳ rõ về định hướng tương lai của mình: “Tôi chọn theo đuổi phương hướng nghiên cứu kỹ thuật chế tạo thiết bị bay.”
Thấy Lộ An Thuần không biết phải nói gì tiếp, anh bổ sung thêm một câu: “Vẫn phải dựa vào đầu óc kiếm cơm thôi, có vậy mới kiếm được nhiều tiền hơn.”
“Là vì kiếm tiền à.”
“Tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ, Lộ An Thuần, cậu đi theo tôi, tôi không chỉ cho cậu một cuộc sống đàng hoàng mà tôi còn sẽ khiến cậu hãnh diện nữa, không phải hãnh diện vì có nhiều tiền, tôi sẽ mang vinh quang về cho cậu.”
Cơn gió lạnh như nước đá phả vào mặt cô, tai cô nóng bừng, ửng đỏ vì lời nói đầy lòng nồng nhiệt của anh.
“Cậu tự tin thật đấy, Ngụy Phong.”
“Vậy cậu tin tôi chứ?” Thiếu niên nghiêm túc nhìn cô.
“Tin chứ.” Khóe môi Lộ An Thuần thoáng nở nụ cười chua chát: “Nhưng mà, Ngụy Phong này, tôi mới là người không nhìn thấy tương lai.”
“Có cứt ấy.”
“Cậu đừng thô lỗ như thế!”
Ngụy Phong cúi người thắt lại dây giày, sợi dây giày lỏng lẻo bị anh kéo một phát thật mạnh, cầm chặt trong tay, những ngón tay linh hoạt nhanh chóng thắt nó lại thành một chiếc nơ bướm: “Mao Mao chết rồi, Lộ An Thuần, cậu cũng muốn lặng lẽ chết trong mùa đông giống như nó sao?”
Câu hỏi này của anh xoáy vào trong tim Lộ An Thuần.
Đúng vậy, thay vì né tránh, lo ngại hay sợ hãi trước cái chết, nếu như được sống thoải mái ở hiện tại thì cũng coi như không uổng rồi.
“Nó tên là Cầu Cầu, không phải Mao Mao.”
“Ồ.”
“Vậy cậu không sợ sao, kỹ sư hàng không vũ trụ tương lai, cậu không sợ cuối cùng mình không có gì cả sao?”
“Đương nhiên tôi sợ chứ.” Ngụy Phong cúi đầu, nhìn những bông tuyết tan chảy trên nền xi măng: “Tôi đâu có ngốc, tính ba cậu như vậy, chẳng lẽ tppo lại lấy trứng chọi đá hay sao?”
Ánh mắt Lộ An Thuần u ám: “Vậy cậu còn không mau cách xa tôi ra một chút.”
“Nhưng chuyện ông đây thích cậu, ông đây cũng đâu thể quay đầu lại được, cho dù cuối cùng đầu rơi máu chảy cũng đành phải chấp nhận thôi.”
Sau một lúc thật lâu, không biết bao nhiêu bông tuyết đã tan trên mặt sân rồi, anh mới nghe thấy cô thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng hỏi anh: “Ngụy Phong, cậu nghĩ kĩ chưa?”
“Chưa nghĩ kĩ thì tôi đã không tán tỉnh cậu rồi.”
Cô dứt khoát đứng dậy, tiến về phía trước hai bước: “Cậu nói đúng, tôi không muốn lặng lẽ chết giữa mùa đông giống như Mao Mao. Ngụy Phong, tôi quyết định rồi.”
“Hình như nó… Tên là Cầu Cầu, không phải, cậu muốn làm gì?”
Lộ An Thuần quay đầu lại, cười rạng rỡ: “Giờ tôi sẽ đi gặp bạn nam mà tôi thích nhất nhất nhất để tỏ tình với cậu ấy, sau đó chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau.”
Nói rồi, cô kéo cánh cửa ở sân thượng, định đi ra ngoài.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Ngụy Phong: ???
Anh không kịp nghĩ gì nhiều, kéo cánh cửa ra, vội vã đuổi theo: “Lộ An Thuần, mẹ kiếp, cậu chơi tôi.”
Cô đứng ở chiếu nghỉ của cầu thang vắng không có bóng người, cười tươi nhìn anh: “Ừm, tôi chơi cậu đấy, sao nào?”
Ngụy Phong dừng bước, uể oải tựa vào lan can: “Đi đi, đi gặp bạn nam cậu thích nhất nhất nhất ấy, tỏ tình với người ta, sau đó mãi mãi bên nhau đi.”
“Giờ tôi đang định đi đây.”
“Bớt nói nhảm đi, mau đi đi.”
Lộ An Thuần lấy một thỏi son môi từ chiếc túi lông thỏ mềm mại ra, thong thả vặn nắp: “Tôi phải trang điểm trước đã, cậu có gương trang điểm không?”
“Sao tôi lại có thứ đó được.”
Lộ An Thuần cúi đầu ngẫm nghĩ: “Vậy tôi có thể nhờ cậu… Giúp tôi chút chuyện nhỏ này được không?”
Ngụy Phong lười biếng nhấc chân đi xuống dưới, cầm lấy thỏi son của Lộ An Thuần, dịu dàng cẩn thận tô từng chút một lên cánh môi hồng của cô.
Anh không có kinh nghiệm tô son, đành phải học theo động tác tô son bình thường các bạn nữ hay làm mà anh tình cờ nhìn thấy, cẩn thận tô dọc theo cánh môi.
“Màu này…” Anh nhận xét: “Đỏ quá.”
“Dù sao con trai bọn cậu cũng rất đơn giản mà, càng đỏ càng thích.”
“Tôi đâu có giống mấy tên tục tằn đó.”
“Tùy cậu, tôi cũng có tô son cho cậu ngắm đâu.”
“...”
Ngụy Phong thả tay xuống, không tô nữa.
“Giận à?”
“Ừm.”
“Đừng nhỏ mọn vậy chứ.” Cô níu tay áo của anh, giục: “Nhanh lên, nhanh tô xong đi, tô đẹp một chút nhé.”
Ngụy Phong tiếp tục tô xong môi cho cô, sau đó đóng nắp lại, cất thỏi son vào trong túi của mình một cách hết sức tự nhiên.
Lộ An Thuần giành lại thỏi son trong túi của anh: “Cậu tiện tay quá nhỉ.”
“Đẹp rồi đấy, giờ đi đi.” Anh như thể không chờ nổi, thúc giục cô.
Một giây sau, Lộ An Thuần đứng lên bậc thang cao hơn, nhón chân, nhẹ nhàng hôn phớt qua môi anh như thể bông tuyết mát lạnh nhè nhẹ chạm vào làn da.
Rồi tan chảy, thấm vào da thịt…
Trái tim không khỏi xao xuyến.
Anh cụp mắt nhìn thấy làn da mịn màng của cô như đóa hoa sơn chi nở sau mưa, đôi mắt trong veo sáng long lanh, cô siết chặt tay áo của anh, từng chữ từng từ dường như xuất phát từ tận đáy lòng…
“Ngụy Phong, từ giờ em là của anh, anh phải bảo vệ em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook