Fanfict Love By Chance - Tình Cờ Yêu
Chương 50: Fict 50: TinCan - Bao nhiêu?

*******

Tin buồn cười. Buông người trong lòng ra, đối diện với gương mặt có chút ướt kia, khẽ hỏi:

- Như thế nào?

- Như thế nào?.....Như thế này đi!

Can choàng lấy cổ Tin, hôn xuống...

Miệng Tin khẽ nở một nụ cười...

Hòa quyện với nhau....

- Chúng mày đang làm cái trò gì?

- Ba nhìn cho kỹ nha...

Đôi miệng lưỡi đang dây dưa như không muốn dừng kia. Bỗng chốc bị tiếng nói lạnh ngắt phá vỡ.

Tin và Can đồng thời cùng xoay ra phía cửa.

Nơi đó,

Ba Tin đã siết chặt nắm tay. Tul- người anh trai của Tin, đứng bên canh, mỉm cười nhẹ, cất cao giọng:

- Con đã nói với ba, nhưng ba không tin. Ba xem đi. Tin chính là một thằng Gay. Thậm chí, nó còn dưỡng trai bao trong nhà.

Ba Tin tiến tới phía giường, giơ tay:

- Bốp!

Can đã nhoài người lên muốn che, phút chốc, cả năm ngón tay hằn lên lưng Can thay vì Tin.

- Á!

Tin vì mệt mỏi nên đã không kịp phản ứng lại.Can đau đến nhăn mặt liền gào lên:

- Sao bác lại đánh cậu ấy? Cậu ấy đang bị ốm!

Vậy mà mặt của vị được gọi là: ba của Tin: này lại không một chút mảy may thương xót:

- Bị ốm? So với việc trở thành một thằng Gay thì tốt nhất là nó nên tẩy não đi!

Can phồng mũi:

- Bác, Bác quá đáng rồi đó. Gay thì sao? Gay không phải người ư? Bác xem đi. Cậu ấy ốm tới như vậy? Cháu lưng nhiều thịt thì không sao!. Nếu thực sự bác đánh trúng mặt cậu ấy, cháu sẽ không tha thứ!

- Cậu...

Tul cũng đã bước tới giường, mỉa mai:

- Mày không tha thứ? - Mày là cái thứ gì?

- Tôi...

- Cậu ấy là người yêu con.

Tin buông một lời chắc chắn.

Ba Tin dường như không tin nổi vào tai mình, đôi vành mắt đã đỏ rực, hỏi lại:

- Mày vừa nói cái gì?

- Con nói: Cậu ấy, chính là người mà con yêu.

Ba Tin cứng đờ người, dẫu rằng Tin thường ngày vẫn hay chống đối lại ông, nhưng đến mức này, thì ông cũng chưa từng nghĩ tới:

- Tin, nếu con chỉ là chơi bời, ta có thể...

- Ba.

Tin mỉm cười, chua chát nhìn thẳng vào mặt của người đã sinh ra mình:

- Ba, ba mãi mãi sẽ không bao giờ hiểu được..

- Tul: Tin. Anh nghĩ là em đang mệt, không được tỉnh táo lắm, nên nói hoang đường rồi

- Tin: Tul. Đừng nghĩ những chuyện anh làm sau lưng tôi, tôi không biết. Từng việc, tôi đều nhớ kỹ.

Ba Tin nhíu đôi mày, khuôn mặt đã trở lên tái xanh. Quay sang Tul:

- Đưa người đi.

- Vâng, thưa ba..

Can vẫn chưa hiểu, sẽ xảy ra chuyện gì, Cậu thực sự chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét hai người trước mặt. Can một mực tư thế sẵn sàng thủ thân nếu cái người kia lại vung tay tới. Nhưng không. Tất cả đột nhiên sau câu nói ấy, lại im lặng.

Tin nhìn sang bên cạnh Can, nắm lấy tay cậu. Nhẹ giọng:

- Can. Chờ tôi. Nhất định phải chờ tôi.

- Tin... cậu định.. đi đâu sao? – Can hốt hoảng tới lắp bắp:

- Cậu còn ốm mà...

Tin khẽ mỉm cười:

- Tin tôi, chờ tôi trở về...

- Nhưng... không được! nhất định tôi không để cậu rời khỏi tôi..

- Ngoan...

Tin không cần biết tới cảm giác trong lòng ba mình như thế nào, cứ thế mà ủ Can vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc rối.

Tin đã quá rõ ràng tính cách của ông, khi ba cậu và cả người anh kia đã ra tay, chắc chắn sẽ có kết cục như thế này, chẳng có gì là lạ. Tin bình tĩnh, dứt cánh tay của mình ra khỏi tay Can. Đi theo những người vệ sĩ vừa mới tới. Không quay đầu lại nhìn Can một lần, bởi vì, Tin không muốn cho Can thấy, một giọt nước mắt nào vừa rơi khỏi khóe mắt.

Can sững người,

Cậu không thể hiểu nổi, chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng giây phút mà Tin nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay cậu ra khỏi, trái tim của cậu, bỗng dưng co rút vì đau đớn. Can nhảy vọt theo đám vệ sĩ, cố gắng chạy tới kéo Tin lại:

- Không, Tin, cậu đang bị ốm mà!

- Tin, Tin, nghe tôi nói không, quay trở lại đây!

- Tin, đừng đi, đừng đi theo ông ta!

- Tin... Đồ đáng ghét!

Đôi bàn tay Can hướng về phía Tin, nhưng lại không thể chạm tới...

Cách nhau chưa đầy vài mét, mà lại như ngàn dặm xa xôi....

Đôi tay của cậu từng chút từng chút với ra, nhưng lại từng chút từng chút mà rời khỏi bóng lưng Tin...

- Không!

Can điên cuồng nhìn về phía người đang đi sau cùng, lao tới, đấm đá lên người Tul:

- Các người là đồ xấu xa!

- Đồ thối!

- Các người là những kẻ không có tim!

- Tôi hận các người.

Tul dừng bước chân. Quay ngược trở lại, bóp chặt lấy cằm Can:

- Tình yêu? Tao khinh!

Can bị bóp chặt miệng tới đau nhưng cũng không chịu thua, Cậu đưa chân đá thẳng lên háng của Tul:

- Á? Dám đánh tao?

Can liên tiếp đánh đấm bất kỳ một cách nào mình có thể nghĩ ra được, miệng liên tục hét lên:

- Trả Tin cho tao! Trả lại Tin cho tao!

Tul cũng không phải là làm bằng giấy, Cũng lập tức tóm lấy cổ tay Can, Xiết lại, quăng ngược Can ngã ra đất, nhanh chóng rời đi.

Khi tất cả đã rời đi,

Người trông nom căn nhà nhìn thấy

Một bóng dáng quen thuộc mà hàng ngày vẫn ríu rít nói cười, giờ đây,

Co thành một cụm trên khoảng sân trống, nức nở..

Sương xuống lạnh, Can vẫn ngồi đó, đôi mắt đỏ mọng trông ra ngoài phía cổng, đôi môi tái nhợt mấp máy:

- Nhất định sẽ trở về, Cậu thông minh như vậy, nhất định, sẽ trở về...

Người trông nom thật không nỡ tâm, đem một chiếc chăn tới, phủ lên người Can:

- Hay là thôi đi.. người giàu, đều thế cả.

Can lắc đầu:

- Không được đâu. Cháu sẽ ở lại đây, chờ cậu ấy... Cậu ấy, nhất định sẽ trở về...

Người trông nom biết, tuổi trẻ, là gàn dở. Lắc đầu, quay đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương