Eve
-
C8: 8. Arryn
Ngay sau khi trận đấu kết thúc, Arryn quay lại phòng nghỉ của đấu sĩ để gặp Iolite. Bà cảm giác như mình mới là người đã bước ra đấu trường và chiến thắng chứ không phải Iolite. Bước chân Arryn vội vã, và mỉm cười vui mừng suốt cả quãng đường. Khi bà đến nơi, Iolite đã thay bộ giáp đấu sĩ ra. Cô đang chữa lành vết thương trên vai của Ellisar, dặn anh phải giữ bí mật chuyện này.
"Anh nên vào thay đồ đi, Elli." Arryn nói. "Mọi người đang chờ anh ở hậu tiệc."
"Cảm ơn cô nhiều nhé, Iolite. Và cả phu nhân Arryn nữa."
"Diễn cho đạt vào nhé." Iolite nháy mắt. Ellisar đứng dậy và đi về phía phòng thay đồ.
Arryn bước tới và trao cho Iolite một cái ôm. Có lẽ bà khiến cô hơi bất ngờ, nhưng rồi cô đáp lại bằng một nụ cười.
"Cảm ơn cô, Iolite." Arryn nói. "Cô làm tốt lắm. Thật đấy, tất cả mọi người đều đang bàn tán về trận đấu cuối."
"Nếu thế thì họ sẽ nghi ngờ rằng Ellisar không phải người ra sân mất." Iolite kéo nhẹ vai bà ra.
"Không ai sẽ biết đâu. Giờ họ chỉ quan tâm tới chiến thắng của cô thôi. Hơn nữa, ta nói rằng Ellisar đã thay giáp vì bộ giáp cũ bị hỏng."
Arryn đã nói với Dagiel rằng nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, bà sẽ là người chịu trách nhiệm cho tất cả. Hiếm khi nào bà cảm thấy mình liều lĩnh và bất chấp như thế. Nhưng khi đứng ở bên trong căn phòng, trông thấy Ellisar kiệt sức vì đau và những kẻ tới từ vùng Bóng tối đang cười cợt, tự mãn, bà không thể không cân nhắc tới lựa chọn này. Ở vùng Ánh sáng, danh dự là thứ mà người ta coi trọng nhất. Eremiel không thể mất đi danh dự của mình trước Giáo Hoàng San Thalor được. Bí mật này chỉ có bà, Dagiel, Ellisar và Iolite biết, tất cả đều đã thống nhất cùng một câu chuyện. Arryn có thể nói với mọi người rằng Ellisar không bị thương nặng như họ nghĩ, và Dagiel đã bàn bạc một vài chiến thuật với anh. Bà tự hỏi chừng ấy đã đủ để hợp lý hóa mọi chuyện hay chưa.
Khi Arryn và Iolite chuẩn bị tới hậu yến tiệc, thì Eremiel bước vào. Tim Arryn đập mạnh đến nỗi lồng ngực bà đau nhức, cơn đau kéo lên cả gáy và thái dương. Sẽ không dễ dàng để mà qua mặt được Eremiel, nhất là khi Ellisar lẫn các vệ binh Levanael ca Vasta đều do ông huấn luyện. Ông sẽ nhận ra điều gì đó không đúng, và là một người coi trọng danh dự hơn ai hết, hình phạt của Eremiel cũng khắc nghiệt vô cùng.
"Ellisar không có ở đây sao?" Eremiel cất giọng điềm tĩnh, nhìn quanh căn phòng nghỉ.
"Cậu ấy đang thay giáp để tới dự tiệc." Bà cúi đầu chào, và Iolite làm theo. "Ngài cần gặp cậu ấy có việc gì sao?"
"Dĩ nhiên rồi. Làm sao tôi tới bữa tiệc mà không có đấu sĩ của mình đi cùng được?"
Arryn đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn Iolite. Có lẽ rằng Eremiel không tinh tường như bà nghĩ, hoặc ông đang quá vui mừng vì chiến thắng và không nhận ra sự khác biệt? Dù là gì, bà cũng có hy vọng rằng bí mật này sẽ mãi là bí mật, và không cần phải lo lắng về sự tức giận hay những trừng phạt của Eremiel.
"Ellisar sẽ ra ngoài ngay thôi, thưa ngài." Arryn đáp. "Cậu ấy là một đấu sĩ tuyệt vời, và trận chiến cũng vậy."
"Thật ra tôi không chắc Ellisar là một đấu sĩ tài giỏi như đã nghĩ." Eremiel nói. "Tôi đã đánh giá quá cao cậu ấy và coi thường trận đấu này. Bà có nghĩ thế không, phu nhân Arryn?"
Eremiel chẳng bao giờ gọi bà theo cách ấy, trừ khi ông đang tức giận. Nỗi thất vọng khiến bà chẳng biết phải đáp lại như thế nào. Quả thực, có lẽ đây là một sai lầm. Bà không sợ hãi nếu bị trừng phạt, nhưng làm một điều gì đó không đúng trên danh nghĩa Eremiel và vùng Ánh sáng khiến bà thấy hổ thẹn khủng khiếp.
Eremiel bước quanh chiếc bàn gỗ dài trải khăn thêu trắng, ngồi xuống chiếc trường kỷ kê sát tường mà các đấu sĩ vẫn ngồi để nghỉ ngơi:
"Có ai khác biết chuyện này?"
Ông tỏ ra điềm đạm, nhưng Arryn dám chắc rằng ông đang giận.
"Dagiel, và Ellisar." Bà thành thật đáp.
Eremiel chỉ im lặng. Ông đan hai tay vào nhau, đặt lên bàn với gương mặt suy tư. Arryn quay đầu nhìn Iolite thật nhanh, nhưng cô chỉ nhướn mày đáp lại. Tôi đã bảo rồi. Cô dùng khẩu miệng để nói với bà, và nhún vai một cái.
"Eremiel..." Bà tỏ ra sốt sắng khi không thấy ông nói gì. "Chỉ là, tôi nghĩ hôm nay đã quá sức cho Ellisar."
"Tôi hiểu mà." Ông đáp lại. "Cũng như phu nhân phải hiểu rằng mình đã làm gì, và hậu quả của nó, đúng chứ?"
Ở bên cạnh, Arryn nghe thấy tiếng Iolite thở dài.
"Đúng vậy." Bà nói, buông bỏ những lời thanh minh và chấp nhận sự thật rằng mình đã hành động như một kẻ không biết suy nghĩ. "Mọi việc đều là lỗi của tôi."
Arryn không chắc rằng mình sẽ bị trừng phạt như thế nào. Ban đầu, bà có vẻ tự tin thái quá rằng kể cả bị phạt, họ cũng chẳng dám mạnh tay với bà. Nhưng Eremiel là một người công tư rõ ràng, ông sẽ chẳng nhân nhượng dẫu kẻ phạm luật là Arryn.
"Bà làm tôi tò mò đấy." Bất chợt, Eremiel nói. "Người đã ra đấu trường thay Ellisar là ai? Đó không phải kiếm pháp mà tôi dạy đấu sĩ."
Tận sâu bên trong Arryn, một cảm giác hồ hởi bỗng nảy nở. Bà nhìn sang Iolite, nhưng cô khẽ lắc đầu, chau mày đáp lại.
Dẫu vậy thì cũng đã quá muộn. Eremiel đã nhìn thấy ánh mắt của bà dành cho Iolite, và ông hiểu ra mọi chuyện:
"Cô gái này sao?"
Iolite hắng giọng, khoanh tay trước ngực mình vẻ bướng bỉnh.
"Đúng vậy." Arryn nói. Đã chẳng ít lần bà khuyên Iolite tham gia quân đội Ánh sáng, nhưng cô nói một mỹ nữ thì chẳng việc gì phải cầm dao cầm kiếm cũng có thể khiến đàn ông chết vì mình. Dĩ nhiên, cô chỉ đùa cợt mà thôi. Hơn nữa cô ghét việc quân đội cấm uống rượu, ngoại trừ những dịp ăn mừng lớn.
Nếu như người thuyết phục cô là Eremiel, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Eremiel ngạc nhiên tới độ đứng dậy, bước lùi ra khỏi chiếc bàn để tới gần chỗ Iolite.
"Bà để một hầu nữ tham gia Đấu trường Vàng sao?"
"Tôi..." Arryn cứng họng, đỏ mặt vì xấu hổ. "Chỉ là cô ấy không đơn thuần như thế..."
Bà đứng lùi sang một bên, tự gặm nhấm cảm giác ngượng ngùng của mình trong lúc Eremiel nói chuyện riêng với Iolite:
"Cô học cách chiến đấu ấy từ đâu ra?"
Cô chỉ mỉm cười. Chẳng ai có thể moi được sự thật từ Iolite. Cô luôn trả lời bằng những lời đùa giỡn và ánh mắt nhạo báng, tới nỗi chẳng ai biết lúc nào thì cô nói thật và lúc nào thì cô chỉ bỡn cợt:
"Không phải rõ ràng quá à? Từ đấu trường chứ sao."
"Đó là cách chiến đấu để giết, không phải để tranh đấu." Eremiel nói, thẳng thừng tới đột Arryn thầm chột dạ. Bà lo lắng nhìn Iolite, thoạt nghĩ mình đã gây rắc rối cho cô.
"Như nhau cả thôi." Cô đáp. "Tôi vẫn thắng."
"Thắng một đấu sĩ như Jordanes. Ngạc nhiên thay." Eremiel không mất kiên nhẫn với cô dễ dàng. Ông quay đi, từng chuyển động dù nhỏ nhất cũng tạo ra những tiếng kim loại va chạm trên bộ giáp bạc chỉ dành cho dịp đặc biệt.
"Hắn chẳng đáng sợ như người ta nghĩ đâu." Iolite nói. "Chỉ là một tên to con với chút kỹ năng chết người."
"Với khả năng như vậy, cô vẫn muốn an phận làm hầu nữ sao?" Eremiel quay đầu nhìn Iolite và phớt lờ mọi điều cô vừa nói. Mọi chuyện đang đi theo cách Arryn muốn một cách thuận lợi tới khó tin. "Cô có thể trở thành một người rất hữu ích trong quân đội hoàng gia."
"Cảm ơn." Iolite đáp, chẳng chừa cho bản thân chút thời gian cân nhắc. "Nhưng tôi chán chiến tranh rồi."
Arryn khẽ thở dài, nở một nụ cười nhợt nhạt với Eremiel. Bà hy vọng rằng chờ ông có thể thuyết phục được Iolite, cách này hay cách khác. Đôi khi cô ích kỷ và bướng bỉnh tới khó hiểu, bởi vậy mà bà thường xuyên bị đẩy vào thế khó xử với người ngoài.
"Tôi hiểu." Eremiel nói, khẽ gật đầu, trái lại hoàn toàn so với kỳ vọng của Arryn. "Tuy vậy, lời mời vẫn còn đó." Rồi ông nhìn sang bà. "Mọi chuyện xảy ra hôm nay sẽ chấm dứt ngày hôm nay. Tôi sẽ đi gặp Dagiel và Ellisar, hy vọng rằng họ không quá chén và nói ra điều không nên."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook