Eve
-
C9: 9. Alasdair
Hắn không phải người yêu thích yến tiệc, thế nhưng, hắn biết cách để hòa vào bầu không khí xa lạ của vùng Ánh sáng ngày hôm ấy. Đây là dịp hoàn hảo cho những cuộc nói chuyện bóng gió mà hắn biết bằng cách này cách khác, kiểu gì cũng sẽ được khơi mào.
Họ ăn trưa trong một căn phòng tuyệt đẹp, nơi ánh sáng mặt trời đã được làm dịu đi nhờ các ô kính màu. Đó là một bữa tiệc không hề nhỏ, bởi có sự tham gia của cả các đấu sĩ và tướng lĩnh của Eremiel. Alasdair đã được sắp xếp chỗ ngồi bên cạnh Vua Eskild, một người yêu thích những câu chuyện hài hước cho dù chúng có nhạt nhẽo tới mức nào đi nữa. Vua Eskild là người cai trị hiện tại của vương quốc Vacroesia, nhưng Alasdair hoàn toàn chẳng có mục đích gì với người đàn ông này cả. Ông ta không nắm trong tay toàn bộ quyền điều khiển quân đội, chỉ là một kẻ cai trị bên dưới các Thượng Tế Nephilim. Vậy nên trong những câu chuyện phiếm của họ tại bàn tiệc, Alasdair hầu như chẳng nói gì.
Một lát sau, Eremiel xuất hiện tại bàn tiệc của họ. Người đàn ông ấy điềm đạm ngồi xuống sau khi cúi chào Vua Eskild.
"Quả là một trận đấu gay cấn!" Jeanett, hoàng hậu của Vua Eskild nhận xét. Họ đang nói chuyện về Đấu trường Vàng, chỉ ngay khi Eremiel vừa ngồi xuống và xắn một miếng cá toucan ngon tuyệt, đặc sản của vùng biển này. "Nhưng tôi đã không nghĩ rằng Ellisar vẫn đủ sức tham dự yến tiệc này. Thật đáng ngưỡng mộ."
Ngồi đối diện Alasdair, Eremiel khiêm tốn mỉm cười:
"Cậu ấy là người không dễ bị khuất phục, thưa hoàng hậu. Có lẽ là một trong những đấu sĩ giỏi nhất của thần."
"Mặc dù hai trận đầu hơi vụng về." Bên cạnh Alasdair, Baltar bình thản nhận xét.
Alasdair buông đôi dĩa xuống, nhìn sang y với ánh mắt không hài lòng. Baltar nhận ra điều đó, không dám nói gì thêm. Thế nhưng y chẳng thể rút lại điều mình đã lỡ miệng nói ra, khiến không khí quanh bàn tiệc bỗng trở nên khó xử.
"Kỹ thuật của cậu ấy rất tốt." Alasdair nói, mặc dù khen ngợi đối thủ có vẻ là việc ngu ngốc, nhất là với người như hắn. "Đặc biệt là ở trận cuối. Tôi đã tự hỏi đấu sĩ đó có thể cầm kiếm ra chiến trường thực sự hay không, nhưng trận cuối cùng tôi đã chẳng còn nghi ngờ gì nữa."
"Ngài nghĩ trận trong trận cuối cùng, Ellisar đã vận dụng những kỹ năng sử dụng ngoài chiến địa sao?" Câu hỏi của Eremiel khiến Alasdair thoáng bối rối. Chẳng nhẽ ông ta không biết người mình đã huấn luyện phải vận dụng những kỹ năng gì trong đấu trường vừa rồi.
"Tôi đã nghĩ đó là chiến thuật mới của ngài." Alasdair nói, cuộc nói chuyện của họ có vẻ lạc lõng so với những đề tài mà người khác đang bàn luận trong yến tiệc, mặc dù cũng thường là xoay quanh Ellisar và Jordanes. "Trong trận cuối, Jordanes đã bị thương khá nhiều, tôi còn nghĩ rằng nếu trận chiến kéo dài hơn, Ellisar sẽ giết chết đấu sĩ của tôi đấy."
Hắn có thể đang nói hơi quá, nhưng đây là một nhận xét chân thật từ người hiếm khi động đến kiếm và đao. Hắn đã nghĩ khi đấu sĩ của Vùng Ánh sáng lôi cái mũ trụ của Jordanes ra và vứt đi, nếu có cơ hội, anh ta đã dùng kiếm của mình chém thẳng xuống rồi.
"Thú vị đấy." Eremiel đáp, buông dĩa của mình xuống và rót rượu cho Alasdair vào một chiếc ly bạc, rồi nâng ly của mình lên. "Tôi sẽ lưu ý điều đó. Hy vọng ngài không để bụng điều gì."
Đó là một câu trả lời chẳng ra sao, nhưng Alasdair vẫn cạn ly.
*
Cuộc diễu binh dự định sẽ bắt đầu từ Đấu Trường Vàng, nằm ở trung tâm thành phố San Thalor, và kết thúc trước quảng trường Thánh Larsen, ngay trước Viện kỵ binh. Một cuộc họp khác sẽ diễn ra ở đây giữa sứ đoàn vùng Bóng tối và Nephilim, lẫn những kẻ đang nắm quyền lãnh đạo quân đội của Vacroesia. Alasdair đã hy vọng có chuyển biến gì đó trong lần gặp mặt cuối cùng này, nhưng rốt cuộc, hắn chỉ có được một lời đề nghị rằng vùng Ánh sáng sẽ không hề nhúng tay vào cuộc xung đột giữa Cambion và tiên tộc.
"Như thế là tốt lắm rồi." Dantalian nói, trong lúc châm một điếu thuốc. Y chẳng bao giờ quên mang theo một bao thuốc từ loại lá Torica thượng hạng. Khói thuốc bay ra ngoài ô cửa sổ và nhanh chóng bị cuốn đi, nhường chỗ cho những mùi hương khác từ bên ngoài tràn vào. "Nếu như vùng Ánh sáng không giúp đỡ Đảo Tiên, chúng ta thắng chắc, chẳng phải sao? Chúng gần như đã nhường chiến thắng cho vùng Bóng tối."
"Dễ dàng vậy sao?" Alasdair nhìn ra ngoài cửa sổ, ngựa đang chạy nước nhỏ qua những con phố đông đúc ở trung tâm thành phố. Số người đổ ra đường vào lúc chiều tối đông tới nỗi sứ đoàn người ngựa của hắn và hoàng gia vùng Ánh sáng chẳng thể đi nhanh được. Họ chen chúc bên đường và liên tục hét lên những lời như "Vua Eskild vĩ đại!", hoặc chúc tụng hoàng hậu Jeanett và đứa con đầu lòng. Sứ đoàn vùng Bóng tối đi sau cỗ xe hoàng gia của vua và hoàng hậu Vacroesia, chỉ nhận được sự im lặng hoặc dư âm của những tiếng vang kia.
Ấy vậy mà, Alasdair vẫn chẳng thể nghĩ thông suốt điều gì.
"Họ không có thù oán gì với tiên tộc cả, phải không?"
"Chúng ta cũng vậy." Dantalian nói. "Nhưng tôi nghĩ, vấn đề nằm ở việc chính tiên tộc cũng chẳng ưa gì Nephilim. Những dòng tộc còn sót lại từ thời các vị thần chẳng bao giờ coi trọng chúng ta cả."
"Họ kiên quyết từ chối cả hai đế chế lớn." Alasdair thở dài. "Nghe như muốn tự sát vậy."
"Vậy cứ để thế đi." Dantalian nhún vai. Hắn ngả người ra phía sau, vẩy nhẹ điếu thuốc trong tay và thở một hơi khói dài ra khỏi miệng lẫn mũi. Mùi khói thuốc lẫn với mùi khói bên ngoài những ngôi nhà san sát nhau trong khu phố quyện vào nhau, chẳng thể phân biệt được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook