09.
Tiêu Dương trưởng thành hơn những người bạn cùng trang lứa rất nhiều, loại trưởng thành sớm này thật ra cũng có chỗ không tốt.
Ví dụ như suy nghĩ quá sâu.
Mặc dù Từ Giai Vận rất thích cậu, nhưng cô cũng biết, thêm vài tuổi nữa mình căn bản không phải là đối thủ của cậu.
Bình thường cậu đối xử rất tốt với cô, đặt cô trong lòng bàn tay, tính cách của cô vốn hiền dịu, cũng không dễ làm cậu giận, hình như họ chẳng bao giờ cãi nhau.

Nhưng nếu có tình huống đặc biệt, ví dụ như bây giờ — Tiêu Dương nhìn qua thì có vẻ bình tĩnh, nhưng lại có một luồng khí nguy hiểm khắp người, cô không biết nên làm thế nào.
Cô nhìn vào mắt cậu, do dự thật lâu, nói lắp bắp: “….

Là đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật bên cạnh.”
Tiêu Dương: “Hôm trước anh ta tỏ tình với chị à?”
Từ Giai Vận càng lí nhí: “… Ừ.”
Cậu không nói gì.
Vài giây sau, cậu quay trở lại ghế lại ngồi thẳng lưng, khởi động xe.
Cả đường đi không lên tiếng.
Bàn tay Từ Giai Vận nắm chặt mép váy, nghiêng đầu hết lần này đến lần khác, cẩn thận nhìn cậu.
Khi đến đèn giao thông ở ngã tư, cuối cùng cậu cũng lên tiếng: “Bữa tối em nấu sủi cảo cho chị ăn được không?”
Cô cắn răng, lập tức nói: “Ăn gì cũng được.”

Cậu “ừm”, rồi tiếp im lặng.
Cứ như vậy, cậu nhanh chóng lái xe đến bãi đậu xe ở dưới tiểu khu.
Sau khi xuống xe, cậu đi về phía thang máy của bãi đậu xe.

Ban đầu, cô còn nhắm mắt đi theo phía sau cậu, sau đó thì không chịu nổi, sải bước nhanh hơn, đột nhiên duỗi tay ôm lấy Tiêu Dương.
Tiêu Dương đột nhiên bị cô ôn thì sững người, chỉ đành đứng lại.
“….

Em đừng giận nữa.” Cô vùi mặt vào lưng cậu, ngửi mùi hương mát lạnh trên cơ thể, cất giọng rầu rĩ: “Tiêu Dương, đừng giận mà.”
Ánh mắt cậu chuyển động, làn khói dưới đáy mắt bắt đầu tản đi.
“Chị không nói cho em biết chuyện này là vì sợ em sẽ giận.” Cô nói rất chậm, giọng điệu có phần căng thẳng, “Lúc Chung Lăng tới gặp chị tỏ tình, chị đã từ chối anh ta ngay rồi… Chị đã nói là chị có bạn trai.”
“Chị nghĩ, chị đã từ chối anh ta, anh ta cũng không dây dưa gì với chị nữa, chuyện này coi như kết thúc.”
“Mặc dù chị biết không nên lừa em, nhưng bình thường toàn làm em chăm sóc chị.

Chị nghĩ chuyện mà mình có thể tự xử lý được thì chị sẽ tự xử lý, không nên để em lo lắng.”
…..
Trái tim Tiêu Dương bỗng trở nên mềm nhũn.
Cậu rất hiểu cô, cô không phải là người biết làm nũng, cũng khá hướng nội trên phương diện tình cảm, thậm chí còn không biết gì.
Hôm nay cô chủ động nói ra những suy nghĩ của bản thân, chứng tỏ là rất quan tâm đến cậu, không muốn khiến cậu tức giận và hiểu lầm sâu hơn.
Nhưng mà, cậu hiểu rõ bản thân mình.

Cảm xúc bây giờ trong lòng cậu thay vì nói là tức giận, thì càng giống ghen và có dục vọng chiếm hữu hơn.
Thấy cậu nghe xong mà không có phản ứng gì, Từ Giai Vận lập tức càng thêm sốt ruột.
Cô dứt khoát cẩn thận di chuyển từ phía sau lên phía trước, ôm cậu từ hướng chính diện, ngửa đầu: “Toàn bộ những gì chị nói đều là thật, em biết chị sẽ không nói dối mà.”
Tiêu Dương nhìn đôi mắt như nai con của cô, vốn muốn ôm cô thật chặt nói mình không tức giận, nhưng không hiểu tại sao, trong thâm tâm cậu đột nhiên nảy ra suy nghĩ ác độc muốn bắt nạt cô.
Cô gái xinh đẹp mềm mại và lương thiện này, chỉ thuộc về mình cậu.
Chỉ cậu mới được xem, chỉ cậu mới được ôm, chỉ cậu mới được chiếm hữu, và cũng chỉ cậu mới được bắt nạt.
Những người khác, dù là ai cũng không được nhìn.
Qua một lúc lâu sau, cậu gật đầu, giọng nói vẫn lạnh nhạt như vừa rồi: “Em hiểu rồi.”
Sau đó cậu dắt tay cô, tiếp tục đi về phía thang máy.
Từ Giai Vận cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay cậu, hoàn toàn không nhận ra cảm xúc hiện tại của cậu là gì.
Sau khi vào nhà, cậu rửa tay rồi vào phòng bếp nấu sủi cảo cho cô.


Suốt cả quá trình cậu đều không nói gì, cũng không thèm nhìn cô.
Cô bước vào trong phòng ngủ cởi áo ngoài, mở ngăn tủ ra, vốn định lấy quần áo ở nhà để thay, nhưng lại quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa, do dự.
Một lúc lâu sau, cô cắn môi, bàn tay chậm rãi chuyển hướng sang cầm một bộ quần áo khác.
Tiêu Dương đang đun nước trong phòng bếp, tính toán xem nên lấy bao nhiêu sủi cảo, có nên nấu thêm món gì khác cho cô không.
Cậu nghĩ rất tập trung, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Quay đầu lại, cậu sửng sốt, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Từ Giai Vận mặc bộ váy ngủ màu xanh nhạt, chiếc váy này không dài, miễn cưỡng mới trùm qua được mông cô, cổ áo của váy rất thấp, phong cảnh trắng như tuyết gần như có thể lọt hết vào trong mắt cậu.
Làn da cô vốn đã trắng, kết thúc với bộ váy ngủ gợi cảm này đúng như một con búp bê sứ.
Cậu có kìm lại ngọn lửa đang bốc lên trong lòng, dừng động tác trên tay lại, hỏi nhỏ: “Mua váy khi nào vậy?”
Gần như từ lúc bước vào, gương mặt cô đã đỏ bừng, nghe thấy cậu hỏi vậy thì càng đỏ hơn: “Tuần trước… Ban đầu định chờ tới sinh nhật của em…”
Cô vốn định chờ tới sinh nhật cậu rồi mới mặc cho cậu xem, coi như là một trong những món quà sinh nhật.

Nhưng lại không ngờ có chuyện bất ngờ xảy ra, cô chọc giận cậu, cho nên phải ra đòn sát thủ trước để dỗ cậu vui vẻ.
Bạn học Từ Giai Vận cũng không biết bây giờ mình đã hoàn toàn sa vào bẫy của người nào đó.

Không những tìm mọi cách dỗ cậu theo như ý của cậu, mà cuối cùng còn chọn cách làm hợp ý cậu nhất.
Khoảnh khắc Tiêu Dương nhìn thấy cô, trong đầu chỉ có một suy nghĩ….

Hay là sau này cậu giả bộ giận vài lần nữa, liệu có thể nhìn thấy cô mặc những bộ váy ngủ khác nhau dỗ mình vui không?
Ánh mắt cậu vẫn thản nhiên đặt trên người cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy sao hôm nay lại mặc trước?”
Cô thật sự xấu hổ, không chịu hé răng.
Cậu cũng không hỏi tiếp nữa, lúc này trực tiếp tắt bếp.
Sau đó, cậu cất sủi cảo vừa mới lấy trong tủ lạnh ra vào tủ, rửa tay rồi sải bước nhanh về phía cô.

Thấy cậu bước tới càng gần, tim Từ Giai Vận đập như sấm.
Cậu đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu, dùng tay nhẹ nhàng vén váy ngủ của cô lên, “Là vì dỗ em vui nên mới mặc sao?”
Cô khịt mũi, co rúm lại, “ừ” một tiếng bé lí nhí.
Bàn tay cậu nhẹ nhàng vân vê mép váy ngủ của cô, không để ý nhướng mi: “Sợ em giận như thế à?”
Lông mi cô khẽ run, gật đầu thật chậm, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cậu.
“Được.” Lúc này cậu mới buông tay, khẽ nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn mình, “Em muốn xem xem, để làm em vui vẻ, chị sẽ đồng ý làm tới mức độ nào.”
Một giây sau, cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị cậu ôm ngang người lên.
Cậu ôm cô, nhanh chóng đi xuyên qua phòng khách, đi vào phòng ngủ của cô, dùng chân nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đặt cô tới trước gương đứng trong phòng ngủ.
Cái gương đứng này rất to, có thể nhìn thấy hết cơ thể của hai người.
Lúc này Tiêu Dương ôm chặt lấy cô từ phía sau, ý bảo cô nhìn mình trong gương.
“Chị Vận.”
Cậu nhìn gương mặt đỏ ửng trong gương, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái đùi của Từ Giai Vận, ghé sát vào tai cô, khàn giọng nói: “Có nhớ mọi ngày em chạm vào chị như thế nào không?”
??
“Tự làm cho em xem.”
Thư Quân: Là Tấn Giang nhưng rất là PO18.

Nhưng mọi người có công nhận là H nhè nhẹ thế này nó cuốn hơn H nặng không?!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương