Em Là Nữ Hoàng Trái Tim Anh
-
Chương 26: Tôi phải giả vờ tàn nhẫn
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng hiệu trưởng lại, thở dài một hơi rồi xoay lưng đi về phía nhà xe, nơi tôi vừa đỗ chiếc xe Koenigsegg Regera màu rượu vang được ba tặng vào sinh nhật tháng trước, là một chiếc xe tôi đã yêu thích từ lâu. Tôi vừa định bước vào nhà xe thì có tiếng gọi lớn phía sau lưng tôi “Chi Khanh, đợi tớ”
Tôi khựng lại, rồi nhanh chóng chạy vút đi. Tôi không muốn, thực sự không muốn chạm mặt hắn lúc này….
Nhưng với thể lực của một người vô cùng yếu ớt như tôi mà nói, chạy theo thật sự là một chuyện vô cùng dễ dàng. Đúng như vậy, không bao lâu sau thì cánh tay của tôi liền bị một bàn tay cứng như kềm sắt nắm lại, sau đó tôi bị kéo vào một vòm ngực vững chãi và ấm áp. Tôi mệt mỏi nhắm mắt, lắn nghe giọng nói trầm ấm của người con trai đó truyền xuống từ đỉnh đầu của tôi “Tại sao cậu lại chạy??”
Tôi cố thoát khỏi vòng tay của hắn ta nhưng bị hắn ôm chặt lại. Tôi tức giận cất tiếng “Tớ nghĩ chúng ta nên cắt đứt tất cả mọi quan hệ, Trịnh Kiên à, chúng ta vốn không thuộc về nhau và chúng ta sẽ không bao giờ có thể có được kết quả. Vậy nên, buông tay đi Kiên, hãy cho tớ có thể tự nhiên, đừng gặng ép tớ”
Hắn càng ôm chặt hơn, vừa siết tay vừa lắc đầu lia lịa “Không, cho tớ một lý do, tớ cần một lý do. Cậu hôm nay là vì vẫn còn giận chuyện xảy ra vào tối hôm đó sao?? Vậy thì tớ sẽ nói cho cậu sự thật, tối hôm đó…”
Tôi dùng hết sức lực vùng ra khỏi tay hắn, hét lên “Cậu im đi, chuyện hôm đó tôi đã quên lâu rồi. Tôi hôm nay là vì cái gì không liên quan đến cậu. Cậu chỉ cần biết là cậu và tôi sau này sẽ không còn một chút quan hệ nào hết, trái tim tôi đã đau đớn lắm rồi, vì vậy đừng rạch thêm những vết thương ứa máu trên đó nữa, làm ơn…”
Tôi quay lưng chạy đi, nước mắt lăn dài trên má. Cái gì là đừng rạch lên đó những vết thương ứa máu chứ, trái tim tôi đã sớm bị tôi đâm nát bét chảy máu đầm đìa rồi. Trái tim của tôi thật đau, thật đau…
Tôi vội vã ngồi vào xe, ánh mắt lướt qua kính chiếu hậu rồi gắn chặt vào đó. Bóng lưng của hắn ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ, một bóng lưng cao gầy và cô độc, ánh mắt nhìn về phía tôi tại sao lại cô đơn đến thế? Tại sao ánh mắt đó lại chứa nhiều đau đớn đến thế? Hãy chết tâm đi Kiên à, chỉ có như vậy anh mới có thể tránh được nỗi đau khi chúng ta đứng trên hai bờ chiến tuyến, nỗi đau đó để em gánh chịu một mình là được rồi, làm ơn…..
Tôi nhấn chân ga, nhanh chóng phóng xe ra khỏi trường như trốn chạy, trốn chạy nỗi đau trong trái tim…
***
Tôi lái xe phóng thẳng ra ngoại thành, nắm trên bãi cỏ trên bờ sông mà khóc đến hai mắt sưng húp rồi ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Tôi chậm chạp móc điện thoại từ trong túi ra kiểm tra lại. 89 cuộc gọi nhỡ và 112 tin nhắn từ ba mẹ, Ảnh, Hàn và cả hắn nữa…
Tôi không làm gì, chỉ bỏ điện thoại vào trong túi. Tôi nhanh chóng đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo đã bị đất cát làm lấm lem rồi khởi động xe trở về nhà. Ngay lúc này tôi không cần bất cứ thứ gì nữa cả, tôi chỉ muốn về nhà nơi có bố mẹ và Ảnh, ở bên cạnh họ. Như vậy… là đủ lắm rồi…
***
Tôi bước vào nhà, nhìn quanh. Không có ai trong phóng khách nhưng có tiếng động ở dưới bếp, chắc là bố mẹ tôi đang ở đó…
Tôi đứng ôm tay dựa vào cánh cửa nhà bếp, ngắm nhìn đôi vợ chồng già đang loay hoay chuẩn bị một bàn cơm lớn cho tôi. Tôi đứng được một lúc thì mẹ ngẩn đầu, nở với tôi một nụ cười đầy trìu mến “Về rồi hả con, chuẩn bị ăn cơm đi nào”
Bố tôi giơ giơ cái muôi trong tay, cười ấm áp “Bố có làm súp con thích đấy, chuẩn bị ăn luôn cho nóng”
Thấy tôi vẫn đứng chần chờ, mãi không chịu đi, mẹ tôi tiếng lại, ôm tôi vào lòng, cất giọng mềm mại “Khổ cho con, nào, muốn khóc thì hãy khóc cho thoải mái đi”
Đôi mắt tôi bỗng cay cay, nước mắt rơi không thể nào kiểm soát được. Tôi ôm chắt lấy mẹ bật khóc nức nở như một đứa trẻ bị ấm ức muốn giải tỏa nỗi lòng. Bố tôi đứng cạnh, vừa lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi vừa cất giọng đầy từ ái “Khóc cho thoải mái đi, đừng kìm nén gì cả. Con hãy khóc cho đến khi con cảm thấy hết buồn, vậy mới tốt được. Hãy nhớ, khi trên thế gian này con không có một ai để chia sẻ, con vẫn luôn luôn có thể tìm đến bố mẹ để khóc một trận cho thoải mái, nhé?
Tôi nấc lên từng cơn, vì vậy giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào và ngắt quãng “Vâng..vâng ạ”
Bố mẹ tôi mỉm cười “Vậy mới tốt, khóc xong thì đi ăn cơm nào, bố mẹ đói lắm rồi đấy”
Tôi đưa tay lau đi nước mắt, cười nhẹ “Vâng ạ”
Tôi khựng lại, rồi nhanh chóng chạy vút đi. Tôi không muốn, thực sự không muốn chạm mặt hắn lúc này….
Nhưng với thể lực của một người vô cùng yếu ớt như tôi mà nói, chạy theo thật sự là một chuyện vô cùng dễ dàng. Đúng như vậy, không bao lâu sau thì cánh tay của tôi liền bị một bàn tay cứng như kềm sắt nắm lại, sau đó tôi bị kéo vào một vòm ngực vững chãi và ấm áp. Tôi mệt mỏi nhắm mắt, lắn nghe giọng nói trầm ấm của người con trai đó truyền xuống từ đỉnh đầu của tôi “Tại sao cậu lại chạy??”
Tôi cố thoát khỏi vòng tay của hắn ta nhưng bị hắn ôm chặt lại. Tôi tức giận cất tiếng “Tớ nghĩ chúng ta nên cắt đứt tất cả mọi quan hệ, Trịnh Kiên à, chúng ta vốn không thuộc về nhau và chúng ta sẽ không bao giờ có thể có được kết quả. Vậy nên, buông tay đi Kiên, hãy cho tớ có thể tự nhiên, đừng gặng ép tớ”
Hắn càng ôm chặt hơn, vừa siết tay vừa lắc đầu lia lịa “Không, cho tớ một lý do, tớ cần một lý do. Cậu hôm nay là vì vẫn còn giận chuyện xảy ra vào tối hôm đó sao?? Vậy thì tớ sẽ nói cho cậu sự thật, tối hôm đó…”
Tôi dùng hết sức lực vùng ra khỏi tay hắn, hét lên “Cậu im đi, chuyện hôm đó tôi đã quên lâu rồi. Tôi hôm nay là vì cái gì không liên quan đến cậu. Cậu chỉ cần biết là cậu và tôi sau này sẽ không còn một chút quan hệ nào hết, trái tim tôi đã đau đớn lắm rồi, vì vậy đừng rạch thêm những vết thương ứa máu trên đó nữa, làm ơn…”
Tôi quay lưng chạy đi, nước mắt lăn dài trên má. Cái gì là đừng rạch lên đó những vết thương ứa máu chứ, trái tim tôi đã sớm bị tôi đâm nát bét chảy máu đầm đìa rồi. Trái tim của tôi thật đau, thật đau…
Tôi vội vã ngồi vào xe, ánh mắt lướt qua kính chiếu hậu rồi gắn chặt vào đó. Bóng lưng của hắn ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ, một bóng lưng cao gầy và cô độc, ánh mắt nhìn về phía tôi tại sao lại cô đơn đến thế? Tại sao ánh mắt đó lại chứa nhiều đau đớn đến thế? Hãy chết tâm đi Kiên à, chỉ có như vậy anh mới có thể tránh được nỗi đau khi chúng ta đứng trên hai bờ chiến tuyến, nỗi đau đó để em gánh chịu một mình là được rồi, làm ơn…..
Tôi nhấn chân ga, nhanh chóng phóng xe ra khỏi trường như trốn chạy, trốn chạy nỗi đau trong trái tim…
***
Tôi lái xe phóng thẳng ra ngoại thành, nắm trên bãi cỏ trên bờ sông mà khóc đến hai mắt sưng húp rồi ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Tôi chậm chạp móc điện thoại từ trong túi ra kiểm tra lại. 89 cuộc gọi nhỡ và 112 tin nhắn từ ba mẹ, Ảnh, Hàn và cả hắn nữa…
Tôi không làm gì, chỉ bỏ điện thoại vào trong túi. Tôi nhanh chóng đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo đã bị đất cát làm lấm lem rồi khởi động xe trở về nhà. Ngay lúc này tôi không cần bất cứ thứ gì nữa cả, tôi chỉ muốn về nhà nơi có bố mẹ và Ảnh, ở bên cạnh họ. Như vậy… là đủ lắm rồi…
***
Tôi bước vào nhà, nhìn quanh. Không có ai trong phóng khách nhưng có tiếng động ở dưới bếp, chắc là bố mẹ tôi đang ở đó…
Tôi đứng ôm tay dựa vào cánh cửa nhà bếp, ngắm nhìn đôi vợ chồng già đang loay hoay chuẩn bị một bàn cơm lớn cho tôi. Tôi đứng được một lúc thì mẹ ngẩn đầu, nở với tôi một nụ cười đầy trìu mến “Về rồi hả con, chuẩn bị ăn cơm đi nào”
Bố tôi giơ giơ cái muôi trong tay, cười ấm áp “Bố có làm súp con thích đấy, chuẩn bị ăn luôn cho nóng”
Thấy tôi vẫn đứng chần chờ, mãi không chịu đi, mẹ tôi tiếng lại, ôm tôi vào lòng, cất giọng mềm mại “Khổ cho con, nào, muốn khóc thì hãy khóc cho thoải mái đi”
Đôi mắt tôi bỗng cay cay, nước mắt rơi không thể nào kiểm soát được. Tôi ôm chắt lấy mẹ bật khóc nức nở như một đứa trẻ bị ấm ức muốn giải tỏa nỗi lòng. Bố tôi đứng cạnh, vừa lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi vừa cất giọng đầy từ ái “Khóc cho thoải mái đi, đừng kìm nén gì cả. Con hãy khóc cho đến khi con cảm thấy hết buồn, vậy mới tốt được. Hãy nhớ, khi trên thế gian này con không có một ai để chia sẻ, con vẫn luôn luôn có thể tìm đến bố mẹ để khóc một trận cho thoải mái, nhé?
Tôi nấc lên từng cơn, vì vậy giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào và ngắt quãng “Vâng..vâng ạ”
Bố mẹ tôi mỉm cười “Vậy mới tốt, khóc xong thì đi ăn cơm nào, bố mẹ đói lắm rồi đấy”
Tôi đưa tay lau đi nước mắt, cười nhẹ “Vâng ạ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook