Em Là Nữ Hoàng Trái Tim Anh
-
Chương 25: Xin nghỉ học
Chuông báo thức reo vang vào lúc 8h sáng…
Tôi mệt mỏi ngồi dậy từ trên giường. Cơn đau đầu từ cơn say tối qua vẫn chưa tan hết khiến cho đầu óc tôi nặng trịch, thật là khó chịu..
Tôi xoa xoa đầu, lồm cồm vừa định bò dậy thì nghe thấy tiếng mẹ từ ngoài cửa vọng vào “Khanh à, dậy chưa con?? Mẹ vào nhé??”
Tôi hết sức lực, nằm phịch xuống giường, nói vọng ra “Dạ, mẹ vào đi”
Lạch cạch..mẹ tôi mở cửa phòng rồi bước vào một cách nhẹ nhàng, trên tay bê theo một cái khay để linh tinh nhiều thứ. Mẹ nhẹ nhàng đặt cái khay lên chiếc tủ đầu giường rồi đưa cho tôi một chén canh, vừa nhăn mặt vừa nói “Tối hôm qua con uống nhiều quá, lúc Ảnh đưa con về thì con đã ngủ mê mang, đã vậy trên tay còn có vết băng bó làm mẹ lo muốn chết. Sao rồi, tối qua con uống nhiều vậy sáng nay có nhức đầu không??”
Tôi xoa xoa thái dương, thấp giọng rên rỉ “Có mẹ ạ”
Mẹ tôi chỉ chỉ vào chén canh trên tay tôi “Cho đáng đời con, đó là canh giải rượu, uống đi cho đỡ nhức đầu” Rồi mẹ chỉ vào mấy miếng sandwish trên mâm, nói thêm “uống xong thì ăn một chút đồ ăn nhẹ rồi nghỉ ngơi đi”
Tôi lắc đầu “Con không nghỉ đâu, sáng nay con có chút việc cần giải quyết ở trường, tí nữa là con phải đi luôn”
Mẹ tôi gật đầu “Được rồi, uống hết canh rồi ăn sáng xong thì đi đâu mới được đi”
Tôi mỉm cười, ôm mẹ một cái thật sâu “Con biết rồi, yêu mẹ nhất”
Mẹ tôi cốc vào trán tôi một cái đau điến “Con bé này, càng ngày càng dẻo miệng, thôi ăn sáng nhanh đi không là trễ đó cô nương”
Tôi cười tươi “Con biết rồi..”
Mẹ tôi xoa xoa đầu tôi “Có chuyện gì không được để trong lòng đâu nhé”
Tôi gật đầu, nở nụ cười buồn “Con biết rồi ạ”
***
Tôi thong thả đi dọc hành lang của trường. Khác với mọi ngày, tôi hôm nay không mặc đồng phục và mang theo cặp vở mà chỉ mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần jean và một đôi bốt đế bằng thanh lịch. Mọi người thắc mắc vì sao à? Đơn giản thôi, hôm nay tôi đến trường không phải để đi học, mà hôm nay tôi đến..để xin nghỉ học…
Đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, tôi nhẹ nhàng đưa tay lên gõ ba cái. Trong văn phòng có tiếng vọng ra “Mời vào”
Tôi mở cửa, hướng người đàn ông đang uống cà phê, cất tiếng “Chào bác, bác Vincent”
Bác Vincent đặt cốc cà phê trên tay xuống bàn, nói bằng giọng trầm ấm “Là cháu à, Khanh, cháu ngồi đi, cháu tìm bác có việc gì vậy?”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sopha phía đối diện “Cháu gặp một chút vấn đề, có thể cháu và Ảnh sẽ phải rời khỏi đây vài tuần, cháu đến để xin nghỉ học ạ”
Bác gật đầu “Chuyện đó thì cũng đơn giản thôi, nhưng có chuyện gì vậy? Tổ chức có vấn đề sao?”
Tôi lắc lắc đầu “Không ạ, chỉ là chút chuyện riêng của cháu thôi”
Bác Vincent vắt chéo tay, nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi tránh né ánh mắt của bác bằng cách lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Sau cùng, bác lên tiếng “Được rồi, bác biết rồi, cháu hãy chắc chắn đã giải quyết tốt vấn đề của cháu rồi hãy quay lại nhé”
Tâm trí tôi rung lên từng hồi chuông báo động – hình như bác ấy đã biết tất cả rồi. Mà cũng phải thôi, tôi cười khổ, không có cái gì có thể lọt qua ánh mắt của bác ấy cả. Tôi cúi đầu, trả lời bằng giọng buồn buồn “Vâng, cháu sẽ cố gắng”
Tôi ngồi thêm ở đó được một lúc nữa thì tiếng chuông trường reo vang, báo hiệu giờ ra chơi. Tôi nhanh chóng đứng dậy, cúi người chào bác “Cháu không làm phiền bác nữa, cháu đi trước đây”
Bác vẫy tay “Tạm biệt, cố gắng nhé”
Tôi gật đầu “Tạm biệt bác”
Tôi mệt mỏi ngồi dậy từ trên giường. Cơn đau đầu từ cơn say tối qua vẫn chưa tan hết khiến cho đầu óc tôi nặng trịch, thật là khó chịu..
Tôi xoa xoa đầu, lồm cồm vừa định bò dậy thì nghe thấy tiếng mẹ từ ngoài cửa vọng vào “Khanh à, dậy chưa con?? Mẹ vào nhé??”
Tôi hết sức lực, nằm phịch xuống giường, nói vọng ra “Dạ, mẹ vào đi”
Lạch cạch..mẹ tôi mở cửa phòng rồi bước vào một cách nhẹ nhàng, trên tay bê theo một cái khay để linh tinh nhiều thứ. Mẹ nhẹ nhàng đặt cái khay lên chiếc tủ đầu giường rồi đưa cho tôi một chén canh, vừa nhăn mặt vừa nói “Tối hôm qua con uống nhiều quá, lúc Ảnh đưa con về thì con đã ngủ mê mang, đã vậy trên tay còn có vết băng bó làm mẹ lo muốn chết. Sao rồi, tối qua con uống nhiều vậy sáng nay có nhức đầu không??”
Tôi xoa xoa thái dương, thấp giọng rên rỉ “Có mẹ ạ”
Mẹ tôi chỉ chỉ vào chén canh trên tay tôi “Cho đáng đời con, đó là canh giải rượu, uống đi cho đỡ nhức đầu” Rồi mẹ chỉ vào mấy miếng sandwish trên mâm, nói thêm “uống xong thì ăn một chút đồ ăn nhẹ rồi nghỉ ngơi đi”
Tôi lắc đầu “Con không nghỉ đâu, sáng nay con có chút việc cần giải quyết ở trường, tí nữa là con phải đi luôn”
Mẹ tôi gật đầu “Được rồi, uống hết canh rồi ăn sáng xong thì đi đâu mới được đi”
Tôi mỉm cười, ôm mẹ một cái thật sâu “Con biết rồi, yêu mẹ nhất”
Mẹ tôi cốc vào trán tôi một cái đau điến “Con bé này, càng ngày càng dẻo miệng, thôi ăn sáng nhanh đi không là trễ đó cô nương”
Tôi cười tươi “Con biết rồi..”
Mẹ tôi xoa xoa đầu tôi “Có chuyện gì không được để trong lòng đâu nhé”
Tôi gật đầu, nở nụ cười buồn “Con biết rồi ạ”
***
Tôi thong thả đi dọc hành lang của trường. Khác với mọi ngày, tôi hôm nay không mặc đồng phục và mang theo cặp vở mà chỉ mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần jean và một đôi bốt đế bằng thanh lịch. Mọi người thắc mắc vì sao à? Đơn giản thôi, hôm nay tôi đến trường không phải để đi học, mà hôm nay tôi đến..để xin nghỉ học…
Đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, tôi nhẹ nhàng đưa tay lên gõ ba cái. Trong văn phòng có tiếng vọng ra “Mời vào”
Tôi mở cửa, hướng người đàn ông đang uống cà phê, cất tiếng “Chào bác, bác Vincent”
Bác Vincent đặt cốc cà phê trên tay xuống bàn, nói bằng giọng trầm ấm “Là cháu à, Khanh, cháu ngồi đi, cháu tìm bác có việc gì vậy?”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sopha phía đối diện “Cháu gặp một chút vấn đề, có thể cháu và Ảnh sẽ phải rời khỏi đây vài tuần, cháu đến để xin nghỉ học ạ”
Bác gật đầu “Chuyện đó thì cũng đơn giản thôi, nhưng có chuyện gì vậy? Tổ chức có vấn đề sao?”
Tôi lắc lắc đầu “Không ạ, chỉ là chút chuyện riêng của cháu thôi”
Bác Vincent vắt chéo tay, nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi tránh né ánh mắt của bác bằng cách lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Sau cùng, bác lên tiếng “Được rồi, bác biết rồi, cháu hãy chắc chắn đã giải quyết tốt vấn đề của cháu rồi hãy quay lại nhé”
Tâm trí tôi rung lên từng hồi chuông báo động – hình như bác ấy đã biết tất cả rồi. Mà cũng phải thôi, tôi cười khổ, không có cái gì có thể lọt qua ánh mắt của bác ấy cả. Tôi cúi đầu, trả lời bằng giọng buồn buồn “Vâng, cháu sẽ cố gắng”
Tôi ngồi thêm ở đó được một lúc nữa thì tiếng chuông trường reo vang, báo hiệu giờ ra chơi. Tôi nhanh chóng đứng dậy, cúi người chào bác “Cháu không làm phiền bác nữa, cháu đi trước đây”
Bác vẫy tay “Tạm biệt, cố gắng nhé”
Tôi gật đầu “Tạm biệt bác”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook