Em Là Của Chính Tôi
-
Chương 50: Nước mưa có vị mặn
Hoàng Thiên Ân cắn chặt răng chịu đựng nhưng không ngăn được cơn ho chực trào tới, cô khụy người xuống đất, ở trên lồng ngực bị chèn ép giống như có một bàn tay đang ra sức ấn chặt vào. Vương Dịch Phong nhìn thấy điểm khác lạ, không quản những suy nghĩ rối loạn trong lòng liền vội vàng ngồi xuống kéo cánh tay cô.
- Thiên Ân? Thiên Ân?
Hoàng Thiên Ân vùng ra khỏi cánh tay của hắn, gắng sức đẩy hắn ra khỏi người mình. Những cơn ho tới ngày càng dữ dội, giữa những khó khăn gào lên.
- Tránh ra.
Nhìn thấy Thiên Ân như vậy Vương Dịch Phong càng lo lắng, bị đẩy ra lại càng kéo chặt lấy cô.
- Thiên Ân, em làm sao vậy? Thiên Ân?
Cơn ho tới dồn dập, nước mưa lạnh ngấm vào thân thể, Hoàng Thiên Ân ôm miệng ho khan, máu cam bỗng nhiên liền chảy xuống. Máu tươi trong lòng bàn tay bị nước mưa dã nhạt, Vương Dịch Phong kinh ngạc nhìn máu trên tay cô.
- Thiên Ân?
Hoàng Thiên Ân ngẩng đầu nhìn hắn, nước mưa rơi trên mặt cậu, những giọt máu tươi chảy xuống cằm. Cô run run nắm lấy ngực áo hắn sau đó liền ngất đi. Vương Dịch Phong hoảng hốt lay lay người cô.
- Thiên Ân? Em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ, Thiên Ân?
Khả Ngân đứng ở phía sau nhìn thấy như vậy, đang định bước tới thì Vương Dịch Phong đã bế lấy Hoàng Thiên Ân dậy quay người vội vàng bỏ đi, tới khi bước qua Khả Ngân, không để ý chạm vào người cô. Khả Ngân bị đụng loạng choạng bước lùi về sau hai bước, tới khi ngẩng đầu nhìn, bóng Vương Dịch Phong đã cách một đoạn xa.
Nước mưa ào ạt rơi xuống, mưa mùa hè dày hạt nặng nề, mưa làm ướt đầu tóc quần áo, mưa ngấm vào da thịt lạnh lẽo, lạnh buốt tới cả tim.
Khả Ngân nhìn theo, bóng lưng Vương Dịch Phong ngày một xa dần, ở trong màn mưa giăng dày đặc trắng xóa, bóng lưng người đó ngày một xa dần.
Bóng lưng đó...
Bỗng nhiên lại nhận ra, hình ảnh này sao mà quen thuộc đến vậy?
À, đúng rồi. Là hình ảnh vẫn thường hiện hữu trong những giấc mơ của cô, bóng lưng của Vương Dịch Phong hướng về phía cô, ở trong giấc mơ đó Vương Dịch Phong vẫn luôn ôm lấy Hoàng Thiên Ân mà bỏ đi như vậy.
Ở trong giấc mơ đó Vương Dịch Phong chưa bao giờ nhìn lại phía sau, chưa bao giờ quay đầu nhìn về phía cô dù chỉ một lần.
Giống như bây giờ, giống như khoảnh khắc Vương Dịch Phong ôm lấy Hoàng Thiên Ân bước qua cô, ở trong ánh mắt của hắn giống như thể cả thế giới của mình sụp đổ. Và, ở trong ánh mắt đó Khả Ngân giật mình nhận ra, khoảnh khắc Vương Dịch Phong bước qua hắn không hề thấy cô.
Ở trong ánh mắt của hắn lúc đó chỉ có Hoàng Thiên Ân và một Hoàng Thiên Ân mà thôi. Dù chỉ là một giây khoảnh khắc thoáng qua hắn cũng không hề nhìn cô lấy một lần.
Vậy ra, cho đến cuối cùng. Ở trong tim hắn cô vĩnh viễn chỉ là một con số không mà thôi. Những tưởng rằng thời gian trôi qua cô có thể dần dần bước vào trong tim hắn, hóa ra đến cuối cùng cô vẫn chẳng là gì trong mắt người ta. Thế giới của Vương Dịch Phong thu nhỏ lại chỉ vừa bằng Hoàng Thiên Ân, không hề có một khoảng trống nào dành cho một người tên là Khả Ngân.
Khả Ngân cười nhạt, nước mưa ào ạt đổ ở trên người. Mưa rơi xuống mặt, thấm vào đầu lưỡi. Kỳ lạ thay, nước mưa này tại sao lại có vị mặn?
- Thiên Ân? Thiên Ân?
Hoàng Thiên Ân vùng ra khỏi cánh tay của hắn, gắng sức đẩy hắn ra khỏi người mình. Những cơn ho tới ngày càng dữ dội, giữa những khó khăn gào lên.
- Tránh ra.
Nhìn thấy Thiên Ân như vậy Vương Dịch Phong càng lo lắng, bị đẩy ra lại càng kéo chặt lấy cô.
- Thiên Ân, em làm sao vậy? Thiên Ân?
Cơn ho tới dồn dập, nước mưa lạnh ngấm vào thân thể, Hoàng Thiên Ân ôm miệng ho khan, máu cam bỗng nhiên liền chảy xuống. Máu tươi trong lòng bàn tay bị nước mưa dã nhạt, Vương Dịch Phong kinh ngạc nhìn máu trên tay cô.
- Thiên Ân?
Hoàng Thiên Ân ngẩng đầu nhìn hắn, nước mưa rơi trên mặt cậu, những giọt máu tươi chảy xuống cằm. Cô run run nắm lấy ngực áo hắn sau đó liền ngất đi. Vương Dịch Phong hoảng hốt lay lay người cô.
- Thiên Ân? Em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ, Thiên Ân?
Khả Ngân đứng ở phía sau nhìn thấy như vậy, đang định bước tới thì Vương Dịch Phong đã bế lấy Hoàng Thiên Ân dậy quay người vội vàng bỏ đi, tới khi bước qua Khả Ngân, không để ý chạm vào người cô. Khả Ngân bị đụng loạng choạng bước lùi về sau hai bước, tới khi ngẩng đầu nhìn, bóng Vương Dịch Phong đã cách một đoạn xa.
Nước mưa ào ạt rơi xuống, mưa mùa hè dày hạt nặng nề, mưa làm ướt đầu tóc quần áo, mưa ngấm vào da thịt lạnh lẽo, lạnh buốt tới cả tim.
Khả Ngân nhìn theo, bóng lưng Vương Dịch Phong ngày một xa dần, ở trong màn mưa giăng dày đặc trắng xóa, bóng lưng người đó ngày một xa dần.
Bóng lưng đó...
Bỗng nhiên lại nhận ra, hình ảnh này sao mà quen thuộc đến vậy?
À, đúng rồi. Là hình ảnh vẫn thường hiện hữu trong những giấc mơ của cô, bóng lưng của Vương Dịch Phong hướng về phía cô, ở trong giấc mơ đó Vương Dịch Phong vẫn luôn ôm lấy Hoàng Thiên Ân mà bỏ đi như vậy.
Ở trong giấc mơ đó Vương Dịch Phong chưa bao giờ nhìn lại phía sau, chưa bao giờ quay đầu nhìn về phía cô dù chỉ một lần.
Giống như bây giờ, giống như khoảnh khắc Vương Dịch Phong ôm lấy Hoàng Thiên Ân bước qua cô, ở trong ánh mắt của hắn giống như thể cả thế giới của mình sụp đổ. Và, ở trong ánh mắt đó Khả Ngân giật mình nhận ra, khoảnh khắc Vương Dịch Phong bước qua hắn không hề thấy cô.
Ở trong ánh mắt của hắn lúc đó chỉ có Hoàng Thiên Ân và một Hoàng Thiên Ân mà thôi. Dù chỉ là một giây khoảnh khắc thoáng qua hắn cũng không hề nhìn cô lấy một lần.
Vậy ra, cho đến cuối cùng. Ở trong tim hắn cô vĩnh viễn chỉ là một con số không mà thôi. Những tưởng rằng thời gian trôi qua cô có thể dần dần bước vào trong tim hắn, hóa ra đến cuối cùng cô vẫn chẳng là gì trong mắt người ta. Thế giới của Vương Dịch Phong thu nhỏ lại chỉ vừa bằng Hoàng Thiên Ân, không hề có một khoảng trống nào dành cho một người tên là Khả Ngân.
Khả Ngân cười nhạt, nước mưa ào ạt đổ ở trên người. Mưa rơi xuống mặt, thấm vào đầu lưỡi. Kỳ lạ thay, nước mưa này tại sao lại có vị mặn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook