Chương 20

"Cô!" Văn Huyên lập tức nổi giận, cười lạnh nói: "Tôi đã biết trước phu nhân sẽ nói như vậy, nên tôi đã đi bệnh viện làm giám định cha con, cô đã không tin vậy thì tự mình xem cho rõ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không cần, tôi đã nói rồi cô đi tìm Ân Nhược Tức đi." Thường Mỹ đẩy mấy tờ giấy trắng chói mắt kia ra, thần sắc như thường.

"Cô là không dám nhìn chứ gì? Sợ rằng đến khi nhìn thấy, cô sẽ không thể giữ được bình tĩnh như vầy nữa đâu." Văn Huyên hoàn toàn không nghĩ tới Thường Mỹ lại giữ nguyên thái độ thế này, một lòng dùng từ ngữ chọc giận cô ta, nếu như cô ta có thể ra tay thì mình liền có thể nhân đây diễn vai yếu thế với Ân Nhược Tức.

"Cô gái này, cô quá không biết xấu hổ, làm người không thể vô sỉ như vậy!" A Xuân đứng ở một bên không nhịn được nữa lên tiếng, cô vốn có tính tình nóng nảy, nói chuyện hết sức trực tiếp.

"Cô là ai, một bảo mẫu thấp hèn lại dám nói chuyện với tôi như vậy!" Văn Huyên giận dữ đứng lên.

"Đúng vậy, tôi là bảo mẫu thấp hèn nhưng tôi cũng sẽ không làm ra hành vi hạ tiện như cô vậy, cô mắt mù lại dám tới đây ra oai! Phu nhân tôi tính tình tốt không thèm so đo với cô, còn tôi đây thì không được tốt tính như vậy, cô lập tức cút ra ngoài cho tôi!" A Xuân vừa nói vừa cầm lấy đôi giày ở cạnh cửa giơ lên, lớn tiếng nói: "Cô cút ra ngoài!"

Văn Huyên sợ hết hồn, tự biết ở lâu cũng vô ích, cầm tờ giấy bị ném ở trên bàn lên, vội vã rời đi.

"Phi!" A Xuân hướng về phía bóng lưng của cô ta hung hăng phỉ nhổ, xoay đầu lại mới nhìn thấy Thường Mỹ ngồi yên trên ghế salon, vội khuyên nhủ: "Phu nhân đừng nên tin tiểu yêu tinh kia, tiên sinh tuyệt đối không phải là loại người như thế."

Thường Mỹ gật đầu, cười khổ một tiếng nói: "Dĩ nhiên là tôi sẽ không để ý, bao nhiêu năm nay phụ nữ hao tổn tâm cơ quấn lấy anh ấy quá nhiều, tôi đã sớm nhìn thấy nhưng không thể trách. Chị đi nấu ăn giúp tôi đi, tôi muốn ngồi một mình ở đây một lát."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ôi chao, được." A Xuân đáp lời rồi xoay người vào đi phòng bếp nhưng cô còn chưa kịp đụng vào con cá kia thì tiếng "Đinh đinh" của chuông cửa lại vang lên.

A Xuân tức muốn chết, thuận tay cầm lấy con dao trên thớt, hùng hùng hổ hổ chạy ra, quát lên: "Cô cái người phụ nữ không biết xấu hổ này, lại còn dám quay lại!"

Thường Mỹ thấy cô như thế sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy muốn kéo cô ấy lại.

"Cô còn dám trở lại! Xem tôi làm thịt cô!" A Xuân khí thế hung hăng mở cửa ra, đợi khi nhìn thấy người đàn ông ở ngoài cửa liền bị dọa sợ, lui về sau hai bước.

"Hey, Lady calm down, tôi không phải người xấu." Vân Tín lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ nhìn chằm chằm con dao trong tay A Xuân.


"Cậu là ai?" A Xuân nghi ngờ thu dao lại, dùng ánh mắt nghiêm nghị quan sát anh ta, sao lại là một người ngoại quốc.

"Tôi tên là Vân Tín, tôi đến tìm nữ sĩ Thường Mỹ, xin hỏi cô ấy có ở đây không?" Vân Tín cố gắng nở ra nụ cười ôn hòa, cố gắng làm dịu lại người cầm hung khí trước mắt.

"Tôi chính là..." Thường Mỹ nhẹ giọng trả lời, vừa nói vừa đi ra ngoài, ánh mắt còn đang sưng đỏ vì khóc, cô nhìn người đàn ông hiền hòa ở trước mắt lên tiếng hỏi: "Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Vân Tín nhìn cô gái xinh đẹp ở trước mắt, nhất thời nói không nên lời, người con gái trước mắt mang theo khí chất phương Đông cổ điển, cử chỉ tao nhã, đôi mắt giống hoa phù dung, trong suốt, động lòng người. Trên mặt của cô còn vương nước mắt, là chuyện gì đã làm cô gái xinh đẹp này thương tâm đến vậy, anh rất muốn tiến lên trước vì cô lau đi nước mắt, dịu dàng an ủi một phen.

"Này! Rốt cuộc là anh có chuyện gì?" Đúng lúc này A Xuân chen lên áp mặt tới hỏi, mặc dù người đàn ông này dáng dấp rất đẹp mắt nhưng ánh mắt đắm đuối như vậy vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì.

Lúc này Vân Tín mới phục hồi tinh thần, nhất thời trên mặt đỏ lên, vội nói: "Chào cô, tôi là tới tìm một cô bé tên Fiona."

"Fiona?" Thường Mỹ lễ phép đáp: "Thật ngại quá, có thể là anh tìm nhầm rồi."

"Không, không, không, tôi không có tìm nhầm, chính là ở chỗ này cô chờ một chút." Anh lấy một tờ giấy từ cặp công văn tùy thân ra nói: "Tên tiếng Trung của cô bé là Tiểu Mỹ, tôi đã đến cô nhi viện Ánh Mặt Trời tìm hiểu, viện trưởng ở đó nói là được nhà cô nhận nuôi."

"Tiểu Mỹ?" Thường Mỹ sửng sốt một chút hỏi: "Anh tìm con bé làm gì?" Vân Tín biết mình không có tìm sai chỗ, trên mặt lộ ra nụ cười nói: "Nếu như không lầm thì tôi là cậu của con bé."

~

Tiễn Vincent đi Thường Mỹ tâm phiền ý loạn, đột nhiên toàn thân cô trào dâng một nỗi sợ hãi, một loại lo lắng mất đi hết thảy mọi thứ, đầu óc của cô vô cùng hỗn loạn, nhất thời không biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu, A Xuân cũng không dám nhiều lời, lặng lẽ trở về phòng bếp nấu cơm.

"Ây da! Ân Triết Phi anh buông tay!" Tiếng thét chói tai của Tiểu Mỹ truyền đến, đổi lấy sự kinh ngạc của Thường Mỹ, cô ngẩng đầu lên chỉ thấy cậu thiếu niên cao lớn xách một cô gái nhỏ, tay chân vung loạn xạ như xách một con mèo hoang đi tới.

"Lần trước tôi đã cảnh cáo em thế, em lại ngứa da có phải không? Hôm nay úp mặt vào tường một tiếng!" Ân Triết Phi giận đến xanh mặt, không nghĩ tới con nhóc này lì lợm đến vậy, vẫn còn chào hàng với mọi người vật phẩm riêng tư của mình, thật là đáng hận!

"Anh tên khốn kiếp này! Bà đây miễn phí tuyên truyền giúp anh, anh không cảm tạ tôi! Còn ức hiếp tôi!" Tiểu Mỹ giương nanh múa vuốt so với anh còn tức giận hơn.

"Haiz..." Tiếng thở dài sâu kín vang lên, hai con gà chọi lập tức yên tĩnh lại.

"Mẹ!" Dưới sự kinh hãi Ân Triết Phi buông tay ra, Tiểu Mỹ lập tức rơi xuống đất hỏi: "Sao mẹ về rồi?"


Tiểu Mỹ cảm thấy hoảng hồn, hình tượng của cô trong cảm nhận của mẹ vẫn luôn là đứa bé ngoan, nếu hôm nay sụp đổ thì rất không đáng giá.

Cô vội nhào tới bên người Thường Mỹ, lo lắng không yên nói: "Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ không vui sao? Là bởi vì con không ngoan hả?"

Thường Mỹ xoa đầu con gái nói: "Tiểu Mỹ thật biết điều, hôm nay mẹ về sớm là muốn ăn với các con bữa cơm đoàn viên." Cô muốn cười nhưng chỉ có thể miễn cưỡng nâng khóe môi, Tiểu Mỹ ở đây đã lâu như vậy rồi tình cảm với Triết Phi lại tốt, cô nên làm cái gì bây giờ, còn có chuyện của Ân Nhược Tức anh thật sự phản bội cô sao?

"Mẹ ơi, hai mắt mẹ đỏ." Tiểu Mỹ nâng mặt mẹ lên, nhìn thật chăm chú.

"Tiểu Mỹ..." Thường Mỹ vừa gọi một câu, giọng liền nghẹn ngào: "Mẹ thật sự không muốn rời xa con..." Cô ôm chặt lấy Tiểu Mỹ lòng tràn đầy không nỡ cùng thấp thỏm, con bé là con của cô, cô luôn tin tưởng rằng đây chính là đứa con mà trời cao ban cho mình.

"Mẹ ơi, mẹ không cần Tiểu Mỹ nữa sao?" Mặt Ân Tiểu Mỹ cắt không còn giọt máu, trong giọng nói tràn đầy hoảng sợ.

"Mẹ! Xảy ra chuyện gì?" Ân Triết Phi vội vàng bước tới trước tới ôm lấy mẹ mình.

Cuối cùng Thường Mỹ cũng không kiềm được đau lòng, khóc thất thanh: "Hôm nay có một người ngoại quốc tới nhà, nói là cậu của Tiểu Mỹ, muốn dẫn con bé đi, ánh mắt của anh ta giống y như Tiểu Mỹ, mẹ cảm thấy giữa hai người thật sự có thể có quan hệ máu mủ nhưng mà..."

"Tiểu Mỹ không đi, Tiểu Mỹ chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi!" Ân Tiểu Mỹ bị dọa sợ, khàn giọng nói: "Đó nhất định là tên lừa gạt, Tiểu Mỹ là cô nhi căn bản không có thân thích gì cả, nếu không sao đến bây giờ người đó mới đến tìm con? Người đó nhất định là bọn buôn người, thấy Tiểu Mỹ xinh đẹp muốn bắt con về làm con dâu nuôi từ bé."

"Đứa nhỏ ngốc, mẹ cũng không nỡ bỏ con nhưng nếu như anh ta thông qua luật pháp, tiến hành nghiệm chứng thì mẹ không có cách nào giữ con lại bên mình." Thường Mỹ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mỹ giống mình như đúc càng thấy trong lòng khổ sở, cô còn có rất nhiều chuyện chưa làm cùng Tiểu Mỹ, Triết Phi chuẩn bị phỏng vấn đi Mĩ, cô sẽ dẫn Tiểu Mỹ đi chơi; Tiểu Mỹ hát rất hay cô đã vì con bé mà tìm một giáo viên tốt nhất ở học viện âm nhạc, làm phụ đạo cho con bé; còn nữa cô còn muốn Tiểu Mỹ trở thành một vũ công xuất sắc... Quan trọng hơn là cô muốn ở bên cạnh chăm sóc cho con bé nhiều hơn, chứ không phải là như hiện tại, phảng phất như một giây trôi qua thì ít đi một giây.

"Mẹ!" Ân Triết Phi an ủi mẹ mình đang hoang mang lo sợ: "Mẹ đừng vội, chờ ba về chúng ta sẽ cùng ông Trương thương lượng chuyện này cho tốt." Nghe thấy con trai nhắc tới Ân Nhược Tức, trên mặt Thường Mỹ cứng đờ nhưng sau đó gật đầu một cái, cô với Ân Nhược Tức đã làm vợ chồng nhiều năm, sớm chiều chung đụng, sự tín nhiệm đó không phải chỉ một Văn Huyên xuất hiện là có thể đánh bại.

Đến tối Ân Nhược Tức về nhà, chỉ cảm thấy bầu không khí trong nhà chỉ có thể dùng tình cảnh bi thảm để hình dung, liền hỏi: "Bà xã! Sao lại mặt ủ mày chau vậy?" Anh tiến lên muốn hôn Thường Mỹ, đột nhiên cô đứng dậy lạnh lùng nói: "Em đi lấy cho anh chén canh."

Ân Nhược Tức ngẩn ra.

"Ba, Tiểu Mỹ sắp phải đi..." Ân Triết Phi đứng dậy, thuật lại đầu đuôi mọi chuyện rồi nói: "Mẹ nói người nước ngoài đó không giống như là lừa gạt, hơn nữa tướng mạo cũng vô cùng giống Tiểu Mỹ, còn có màu mắt."

Ân Nhược Tức nhanh chóng ngẫm nghĩ, quan hệ thân thích có thể dùng ADN để nghiệm chứng, nếu như người này đúng là cậu của Tiểu Mỹ như đã nói thì dựa theo trình tự của luật pháp bình thường bọn họ muốn giữ lại Tiểu Mỹ là tuyệt đối không có phần thắng.


Anh nhìn cô bé chớp chớp đôi mắt tội nghiệp nhìn mình, trong lòng sao có thể không mềm đi, không lưu luyến? Một bữa cơm tối vô cùng nặng nề, tất cả mọi người đều có tâm sự riêng, mặt cau mày có, sau khi ăn xong Thường Mỹ trở về phòng trước tiên, Ân Nhược Tức chậm chậm đi theo sau, chỉ còn lại Ân Triết Phi với Ân Tiểu Mỹ, chiếu theo lệ thường nhất định jai người sẽ gây gổ nhưng lúc này lại không tài nào tranh cãi nổi.

"Lần này bỏ qua co em." Cậu cứng rắn nặn ra một câu như vậy.

"Hứ ai hiếm lạ gì anh!" Ân Tiểu Mỹ mang vẻ mặt âm trầm nghĩ, bắt cô rời khỏi mẹ thì không bằng giết cô đi!

"Mạnh miệng, không phải là lần trước khóc như heo bị thọc tiết sao?"

"Đó là vì muốn tô điểm cho tội ác của anh, để cho anh có chút cảm giác thành tựu." Cô không cam lòng yếu thế, khó được dịp Ân Triết Phi không cãi lại, hai người đều cảm thấy cãi vã thế này thật sự vô ích.

Ân Triết Phi cẩn thận suy nghĩ về cô gái nhỏ trước mắt, lúc mới tới gầy như con mèo nhỏ, mặc dù rất hoạt bát nhưng trong ánh mắt lúc nhìn người khác thường sẽ toát ra sự lo lắng và sợ hãi, còn bây giờ cô đã hoàn toàn biến thành con nhóc không sợ trời không sợ đất, vóc dáng cũng tăng vọt hơn nhiều. Cậu luôn có thể nhìn thấy một đám nam sinh vào giờ tan học muốn xung phong làm hộ hoa sứ giả, nếu như cô lớn hơn một chút nữa nhất định sẽ trở thành độc dược của đàn ông, chẳng qua là không biết cậu còn có thể chứng kiến hay không!

Cô nhìn cậu thiếu niên đẹp trai trước mắt, không được tự nhiên nói: "Cứ coi như Tiểu Mỹ có đi cũng sẽ trở lại gặp mọi người."

"Em là muốn trở lại lén chụp hình kiếm tiền thì có!" Ân Triết Phi không nhịn được đâm chọt cô.

"Anh là đồ trư sa cát lợn độc ác!" Ân Tiểu Mỹ gào khóc hét lên, cơ hồ muốn dùng chiếc đũa cắm vào lỗ mũi anh ta.

Bên trong gian phòng, Thường Mỹ kể lại chuyện của Văn Huyên cho Ân Nhược Tức nghe, mới chỉ mở đầu sắc mặt Ân Nhược Tức đã xanh mét.

"Nếu như anh nói, anh không có làm như vậy, em có tin tưởng anh không?" Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vợ mình, không bỏ qua chút biến hóa nào dù là nhỏ nhất trên gương mặt cô.

"Dĩ nhiên là em tin anh nhưng cô ấy tìm tới cửa như vậy đâu có khác gì tát em một cái tát?" Cô trách cứ nhìn chồng nói: "Ân Nhược Tức ngay cả chuyện như vậy anh cũng không xử lý tốt được sao?"

"Thật xin lỗi, là anh không tốt, lúc ở Singapore anh uống say nhưng vẫn chưa say đến trình độ bất tỉnh nhân sự, anh biết mình đã làm gì và không làm gì, Thường Mỹ thật xin lỗi, loại chuyện ghê tởm này anh không nên để cho em biết..."

Cô thở dài nói: "Em nghĩ nếu như Tiểu Mỹ thật sự phải đi Anh, vậy em cũng phải đi theo con bé, anh cũng biết con bé không thể rời khỏi em."

Ân Nhược Tức vội la lên: "Anh cũng không thể rời khỏi em!"

Thường Mỹ nói: "Nhược Tức anh không hiểu, đây là em muốn cho anh thời gian để xử lý tốt mọi chuyện, em hi vọng đến lúc em quay về sẽ không còn gặp phải những chuyện này."

Ân Nhược Tức nghiến răng, hồi lâu sau mới nặng nề nói: "Được, anh cam đoan với em sẽ không để cho em chờ lâu."

Vợ của anh ngoài mặt dịu dàng nhưng cho tới tận bây giờ từ trong xương tủy vẫn là sự kiêu ngạo và mạnh mẽ.


~

Ngày hôm sau vừa đến phòng làm việc Ân Nhược Tức liền bắt lấy Văn Huyên âm ngoan nói: "Cô đi tìm vợ của tôi?"

Văn Huyên bị bộ dạng của anh làm sợ hết hồn nhất thời sợ hãi nói chuyện cũng có chút yếu ớt: "Đúng... Nhưng mà em..."

Ân Nhược Tức không muốn nói nhảm nhiều, vung tay đánh tới.

Văn Huyên bị Ân Nhược Tức dùng lực mạnh đánh vào mặt, gương mặt lập tức sưng lên, cô kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt đầy sự khó tin.

"Không phải là cô thích tôi sao?" Anh cười đến giống như ác ma hỏi: "Hiện tại thế nào? Còn thích không? Tôi còn có thể ra tay nặng hơn."

Ân Nhược Tức vô tình nói ra những lời tàn nhẫn nhất, làm cho gương mặt cô gái trước mắt trắng bệch, không ngừng phát run.

"Ân Nhược Tức... Anh... Sao anh có thể đánh phụ nữ..."

"Văn Huyên, có phải cô nhìn thấy tôi mặc một thân tây trang, mang giày da nên khiến cho cô lầm tưởng rằng tôi là thiện nam tín nữ gì đó hay không? Nói cho cô biết, tôi không phải là thân sĩ gì hết, từ trước đến giờ tôi ra tay trừng phạt đều không phân biệt nam nữ."

Kể từ khi nhận nuôi Tiểu Mỹ anh đã thu lại tất cả lệ khí trước đó nhưng điều này không có nghĩa anh là người tốt.

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, lấy khăn tay trong túi ra lau đi bàn tay vừa mới dùng đánh cô ta, nói: "Tôi không biết cô dùng biện pháp gì để dụ dỗ người bên dưới đề cử cho cô đi lên nhưng cô không nên tính toán lên trên đầu tôi, lại càng không nên đi trêu chọc đến vợ của tôi."

"Tại sao, tôi... Tôi mang thai con của anh!" Cô nức nở.

"Ha!" Ân Nhược Tức giận quá hóa cười: "Văn Huyên bây giờ cô đi lãnh ba tháng tiền lương, sau đó thì cút đi!"

"Ân tổng, thật xin lỗi tôi không nên si tâm vọng tưởng, tôi sai lầm rồi nhưng đứa bé này thật sự là của anh, xin anh tin tưởng tôi, đứa bé là vô tội... Tôi không cầu mong được danh phận gì, chỉ mong anh để cho tôi được ở lại bên cạnh anh..." Nước mắt của cô không ngừng chảy ra, khiến phấn mắt và mascara trộn lẫn vào nhau, thoạt nhìn hết sức đáng sợ.

Ân Nhược Tức chán ghét nhìn cô, nói: "Văn Huyên cô cho rằng tôi uống say là không biết đã xảy ra chuyện gì? Cô cho rằng chỉ dựa vào mấy tờ giấy như vậy sẽ tiện nghi kêu tôi nhận làm cha? Buồn cười!" Anh ghé sát vào cô chậm rãi nói: "Cô còn nhớ Chu Hàm không? Người bạn trai đại học của cô đó, hiện tại tình cảm giữa hai người hình như vẫn đang rất tốt!"

Văn Huyên trợn to hai mắt, không ngờ anh ta lại biết, sợ hãi nói: "Ân tổng..."

"Cô nên thừa dịp bây giờ tôi còn có thể nói chuyện đàng hoàng với cô mà cút nhanh đi." Ân Nhược Tức nhẹ giọng nói: "Nếu thật sự buộc tôi dẫn cô đi làm kiểm tra ADN cô mới bằng lòng bỏ qua... Vậy tôi sẽ làm thịt cô."

Cô sững sờ trợn to hai mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương