Em đến là để ôm anh
-
Chương 75:
Tần Nghiên Bắc cúi người để Vân Chức ôm anh, hơi thở nặng nề, hai câu nói này như kéo dài thời gian ra, như một cơn hoang tưởng xa xỉ nhất trước khi xuống suối vàng vậy.
Phương Giản không dám thở mạnh, cả người đều toát mồ hôi lạnh, anh ấy biết an nguy của Tần Nghiên Bắc đã được bảo đảm, anh ra hiệu cho mấy người hộ tá đi ra ngoài, vẫy tay tỏ ý người bị thương sẽ được chịu trách nhiệm. Sau khi đợi họ rời đi, anh bước đến gần hai người, bình tĩnh đóng cửa sổ lại.
Nếu không, anh sẽ hoảng sợ khi nhìn thấy cửa sổ đang mở kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cánh tay Tần Nghiên Bắc từ đầu đến cuối vẫn để bên hông, ngón tay siết lại rất chặt, không hề đưa tay ra ôm lại người trước mặt mình, nhưng Phương Giản muốn đóng cửa lại thì buộc phải đứng gần Vân Chức.
Anh ấy vừa nhích sang, Tần Nghiên Bắc nhìn anh ấy giận dữ như một con sói muốn xâm chiếm lãnh địa của mình, cảm nhận được nguy hiểm mà ôm lấy Vân Chức. Cái ôm vốn đã cực kì chặt nay lại còn dùng sức hơn, xương va vào nhau, cảm giác đau nhức rõ ràng, nhưng nó lại lấp đầy khoảng trống, và không thể buông ra nữa.
Tinh thần của Phương Giản cũng sắp không trụ được, anh nhanh chóng đóng cửa sổ và vặn khóa, sơ tán khỏi khu vực nguy hiểm, và đứng xa hơn một chút, lúc này anh mới cảm thấy mình còn sống.
Anh hắng giọng thầm nhắc nhở, nhưng thật sự là muốn nói cho Vân Chức nghe: “Nghiên Bắc, cậu vừa mới trải qua trị liệu, mect có ảnh hưởng đến não bộ như thế nào chắc cậu cũng biết, còn sẽ ảnh hưởng đến kí ức. Bây giờ thứ cậu nhớ….là Vân Chức muốn rời bỏ cậu, không có cậu cô ấy mới sống tốt hơn, nhưng đó đều không phải là sự thật, đợi thêm 24 tiếng nữa thì cậu sẽ từ từ hồi phục, cậu đừng để bị phiền nhiễu.”
Lúc này Vân Chức mới hiểu ra tại sao Tần Nghiên Bắc lại ngồi ở cửa sổ, tấn công tất cả những người muốn can ngăn anh.
Trong lòng anh, dù chưa bao giờ nói nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn che giấu suy nghĩ này, không có anh, có lẽ cô sẽ sống tốt hơn.
Lúc ý thức hỗn loạn, khát vọng được sống của anh trở nên yếu ớt, vì điều này anh còn muốn bản thân biến mất hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả đường đi Vân Chức đều cố bình tĩnh để đến đây, cô há miệng cắn vào bên cổ Tàn Nghiên Bắc, dùng sức nên có lẽ rất đau, nhưng Tần Nghiên Bắc lại như bị nhấn chìm, anh đè cổ cô, bảo cô cắn sâu hơn.
Trước kia Vân Chức từng tìm hiểu về mect, trong 10 mấy tiếng ngồi trên máy bay cô cũng đọc qua một lượt những tài liệu liên qua, nghe nói những tổn thương của anh có thể hồi phục thì cô mới thả lỏng người được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Lúc này, người bệnh cần được đánh thức đúng cách.
Vân Chức vuốt ve lưng của Tần Nghiên Bắc, cô khàn giọng nói: “Rời xa anh, đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, Nghiên Bắc, sau đó anh tìm được em, cứu em, chúng ta ở chung một phòng ở Tùy Lương, mỗi ngày đều ở cùng nhau.”
“Anh là người em thích từ lúc 10 mấy tuổi, em đã nhận ra anh rồi, còn muốn anh làm bạn trai em nữa.”
Bức tranh rời rạc trong não bộ của Tần Nghiên Bắc theo mô tả của Vân Chức, thái dương của anh giật ong ong và mồ hôi thấm ướt cả trán cô.
Vân Chức nói không hề bị gượng ép, cô lấy tay lau mồ hôi cho anh, hôn lên đôi mắt hơi khép hờ của anh.
Sau khi làm trị liệu, còn có một loại thuốc ổn định tinh thần phải uống, trước đó Phương Giản dùng mọi cách nhưng cũng không thành công, đổi lại Vân Chức là người đúc, bất kể thế nào Tần Nghiên Bắc cũng đều làm theo.
Chỉ là anh vẫn trầm mặc, nhìn Vân Chức mãi không rời mắt, ánh mắt rất lạnh, còn hằn tia máu.
Vân Chức quay đầu, đôi mắt đỏ bừng hỏi Phương Giản: “Tối nay chúng ta phải ở đây sao?”
Phương Giản lắc đầu: “Không cần, em vừa đến, Nghiên Bắc cơ bản đã có thể ổn định lại rồi, chỉ cần ở lại quan sát thêm một tiếng nữa. Nếu không có những phản ứng kích động thì có thể về, anh đã chuẩn bị một căn biệt thự nhỏ ở gần khu nghiên cứu, đã dọn dẹp xong rồi, sạch sẽ lắm, cái gì cũng có.”
Anh nằm trượt lên ghế, thở dài ngẫm lại: “Thật sự là dọa chết anh rồi, anh chưa bao giờ nghĩ Nghiên Bắc sẽ có phản ứng như thế này đối với mect, nếu em không đến anh không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu Nghiên Bắc có chuyện gì, anh lấy gì mà đền đây.”
Vân Chức ở bên cạnh trông chừng Tần Nghiên Bắc nửa bước cũng không rời, tay cô đặt lên cha mắt anh, muốn anh cố ngủ một lát, cô nhớ lại cảm giác lúc mình bị kích điện, trái tim đau đớn vô cùng.
Nếu hôm nay cô tới trễ hơn một chút có lẽ đã hoàn toàn mất anh.
Vân Chức không thể nghĩ, lồng ngực cô đập một cách đau đớn, mặc kệ Phương Giản có ở đây hay không, cô đá dép trèo lên giường, cô nép mình trong vòng tay của Tần Nghiên Bắc, siết chặt áo ở eo anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Sau khi ở lại quan sát thêm một tiếng, trạng thái của Tần Nghiên Bắc đã ổn định, bởi vì từ đầu đến cuối Vân Chức luôn ở cạnh trông chừng, anh cũng không có biểu hiện gì quá khích, ngoài việc anh không nói câu nào thì mọi thứ cơ bản đều bình thường.
Đợi đến khi có thể rời khỏi khu nghiên cứu, Phương Giản mới tìm được cơ hội, từ từ nói với Vân Chức: “Anh phải nhắc trước cho em, hôm nay chắc chắc là Nghiên Bắc không dễ ứng phó, em đừng thấy trạng thái bây giờ của cậu ấy có vẻ rất ổn định, đợi đến khi về lại không biết xảy ra chuyện gì đâu. 24 tiếng đầu tiên là thời kì nguy hiểm, em chắc chắn…. có thể ở một mình với cậu ấy không.”
Vân Chức nghe ra được ý tứ sâu xa trong lời nói của Phương Giản, cô nhẹ nhàng trả lời: “Em chắc chắn.”
Phương Giản sợ cô không hiểu nên chọn nói thẳng: “Cậu ấy có tính công kích, cũng có nghĩa là tinh thần bị hiếu động, cậu ấy lại coi trọng em, lần này ép mình đến mức đó rồi, là bị em ảnh hưởng. Vậy nên dưới trạng thái này, cậu ấy đối với em….sẽ có những hành động quá đáng, có thể sẽ ức hiếp em, không có nhiều lý trí đâu.”
Vân Chức không hề đắn đo, cô lại nói: “Em chắc.”
Phương Giản ngừng lại rồi hỏi: “Thế tại sao, em còn muốn hủy lễ đính hôn với cậu ấy? Sáng sớm hôm đó lúc cậu ấy đã nói với anh điều này, anh biết thôi xong rồi.”
Anh lấy điện thoại di động đã được thả tự do của mình ra, bấm vào đó lịch sự tin nhắn giữa anh và Tần Nghiên Bắc, và bài đăng trên vòng bạn bè.
“Bà xã tôi yêu tôi như sinh mệnh.”
Trong vòng bạn bè, là hình ảnh mười ngón tay đan vào nhau, có đeo nhẫn.
Mà trên ngón áp út tay trái của Tần Nghiên Bắc, là nhẫn đính hôn anh chưa bao giờ tháo xuống.
Vân Chức cúi đầu cố gắng nén lại nỗi chua xót trong khoang mũi, khàn giọng nói: “Em hối hận rồi, không hủy nữa, em chính là vị hôn thê của anh ấy.”
Giọng nói cô rất nhỏ, nói còn ngắt quãng, âm đuôi còn chưa nói xong, cánh tay đã bị nắm chặt, trán đập vào lồng ngực rắn chắc của ai đó, eo cô bị kiềm chặt.
Phương Giản nhân lúc Tần Nghiên Bắc đi kí giấy xuất viện để tìm Vân Chức nói mấy câu này, anh nhìn thấy đôi mắt như diêm vương. Không biết từ khi nào anh lén nhét vào túi áo Vân Chức một cái hộp nhỏ anh vừa mới mua.
Vân Chức cảm nhận được, nhất thời không biết đó là cái gì thì đã bị Tần Nghiên Bắc thu hút sự chú ý.
Viện nghiên cứu vốn cấp một chiếc xe lăn vì sợ bệnh nhân vừa làm xong trị liệu cơ thể yếu, nhưng Tần Nghiên Bắc đến nhìn cũng không nhìn, anh không nói lời nào cởi áo khoác khoác lên người Vân Chức, đội nón phía sau lên rồi bế cả người cô lên.
Vân Chức mặt đối mặt với anh, bây giờ chiếc mũ to che khuôn mặt cô và tầm nhìn bị che đi một nửa, cô được Tần Nghiên Bắc bế cố định ở trước ngực, lực tay anh rất mạnh, siết chân cô để cô vòng qua ôm eo anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Vân Chức đối với việc anh tùy tiện đòi hỏi như thế cô chỉ có thể vùi đầu xuống che mặt, trán đặt trên vai anh, cứ như thế ngoan ngoãn vòng chân qua eo anh.
Lúc vào trong xe ngoài động tác đầy sự chiếm hữu ra, thì những phản ứng khác của Tần Nghiên Bắc đều ổn định, anh rất ít nói, trầm mặc một cách quá đáng.
Vân Chức nghiêm túc nghe mọi lời dặn dò của Phương Giản, những âm thanh bên tai từ rõ ràng đến mơ hồ, cuối cùng chỉ còn tiếng nhịp tim đập liên hồi.
Căn biệt thự không lớn, một ngôi nhà theo phong cách gia đình rất tinh tế, cách viện nghiên cứu chưa đến mười phút lái xe, Phương Giản và những người khác sẽ ngủ ở khách sạn ở đối diện, ngôi nhà này chỉ dành cho hai người.
Trước khi xuống xe, Vân Chức nói một cách rất có lí trí: “Yên tâm, em sẽ trông chừng anh ấy, có chuyện gì em sẽ liên lạc cho anh.”
Đến bây giờ, Vân Chức nghĩ rằng mình vẫn có thể giữ sự tỉnh táo, nhưng mấy phút sau khi cửa lớn của căn biệt thự từ từ đóng lại bên cạnh cô, đèn ở phòng khách còn chưa bật, chỉ có ánh đèn và ánh trăng le lói ngoài cửa sổ chiếu vào.
Đầu hạ, London còn chưa quá nóng, trong phòng cũng có máy điều chỉnh nhiệt độ, nhưng trong nháy mắt, giống như có hàng trăm triệu ngọn lửa được ném lên không trung, bốc cháy ngay lập tức.
Mũ của Vân Chi bị gạt ra, khuôn mặt hơi lạnh buộc ngước lên, còn chưa kịp nói thì nụ hôn mãnh liệt của Tần Nghiên Bắc đã rơi xuống, cắn nuốt lấy môi cô.
Bước chân cô loạng choạng lùi về sau, dựa lưng vào tường, món đồ trang trí trên tường đập vào xương lưng cánh bướm khiến cô hơi đau ậm ừ, hơi thở yếu ớt đổi lấy sự tấn công nặng nề hơn, sự trao đổi cuồng nhiệt, môi và lưỡi giao hòa vào nhau.
Lòng bàn tay nóng bỏng đặt sau lưng cô, sợ cô bị đụng trúng nhưng lại siết mạnh vào bên trong.
Vân Chức không hiểu tại sao nước mắt cô lại rơi, trong bóng tối cô ngẩng đầu lên, hai tay vòng qua ôm lấy cổ của Tần Nghiên Bắc, gấp rút trao cho anh một sự đồng ý rõ ràng nhất.
Cô vẫn không có cảm giác chân thật lắm.
Như thể người trước mặt cô chỉ là bóng hình cô mơ màng gặp được trong cơn mơ ở khu Nam Sơn.
Cô thậm chí có ảo giác, liệu có phải cô căn bản chưa đến nước Anh, anh thật sự đã âm thầm rời xa cô, ngay cả níu kéo cô cũng không kịp không.
Nỗi đau chi chít cứ hằn in trong tim cô, Vân Chức mất hết kiềm chế, càng khẩn trương ôm lấy anh.
Tần Nghiên Bắc nhẹ nhàng bóp cổ họng cô, đôi môi ướt át hé mở, giọng nói trầm thấp khiến màng nhĩ như bị cọ xát: “Em đuổi theo anh đến đây, là em đã biết hết rồi sao.”
Cổ họng Vân Chức chua xót: “Phải.”
Anh chỉ biết nín thở nhìn cô trong bóng tối, nhẹ nhàng khống chế, nhưng ngón tay không hề thả ra: “mect là phương pháp cuối cùng, nếu ngay cả cái này cũng không có tác dụng với anh thì, Chức Chức, anh không xong thật rồi, anh chính là một bệnh nhân tâm thần rồi.”
Vân Chức không thể nghe được câu nào nỗi nữa, cô nắm chặt tay anh: “Tần Nghiên bắc, em mặc kể là tinh thần hay là tình cảm, đều chẳng sao cả, anh không cần những phương pháp hay thuốc trị bệnh, anh có em.”
“Anh có em là đủ rồi!” Cô đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc, sụp đổ trong vòng tay anh “Lúc em ở bên cạnh anh, rõ ràng là cái gì anh cũng rất tốt! Anh sẽ không có nguy hiểm, anh không thể tự sát! Anh tin em…”
Cô không kiểm soát được cơn run rẩy của mình: “Anh tin em có thể cứu được anh, những loại thuốc sau này đều dừng lại đi, không được uống nữa, dù lại có phương pháp điều trị nào mới anh nghĩ cũng đừng nghĩ, em chính là…em chính là bác sĩ của anh, anh để em chịu trách nhiệm đi.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Nhiệt độ như đẩy lên cao, mồ hôi hai bên thái dương cứ tuôn ra, nụ hôn nóng như thiêu đốt lại một lần nữa hạ xuống, nuốt lấy những lời nói sau đó của cô.
Cô bối rối khi cảm thấy môi mình sưng lên, từ đôi môi anh tìm đến mang tai, áo khoác bị kéo ra, áo khoác bên trong có khóa kéo, bị ngón tay nóng bỏng làm hỏng.
Vân Chức ngẩng đầu lên, nước mắt đã trào ra khóe mắt.
Tần Nghiên Bắc khàn giọng nói: “Em thích trẻ con….”
“Không thích.” Vân Chức nắm tóc anh, kiên định nói “Thứ em thích chỉ có Tần Nghiên Bắc, dù bệnh của anh là gen di truyền, nguyên nhân lớn nhất lẽ nào không phải do anh chịu khổ từ nhỏ đến lớn sao. Em không muốn cuộc đời của anh còn chưa tận hưởng đến bao nhiêu ngọt ngào lại bị nỗi sợ hãi mới xâm chiếm, em không cần con, em cần anh.”
Nội tâm cẩn trọng bao nhiêu, không muốn nói ra những mặc cảm tự ti của cô, trước sự quan tâm và nâng niu cuộc sống của người này, tất cả đều tan nát.
Cô muốn thẳng thắn nhất, muốn bày ra tình yêu trong lòng cô cho anh nhìn thấy.
Lồng ngực quá nóng, khi cắn chặt răng lại như có một dòng điện chạy qua khiến cô thấy đau.
Tần Nghiên Bắc nâng cô lên, tầm mắt dần dần thích ứng với bóng tối, hai người có thể nhìn thấy ánh mắt của nhau, anh nhìn cô chằm chằm hỏi: “Có thể nào không chỉ là thích thôi được không, có thể nào, nhiều hơn một chút không.”
Mái tóc dài của Vân Chức rơi xuống hai bên má, cô bật khóc hỏi anh: “Yêu đã đủ chưa?”
Cô lại nói: “Còn là cả đời.”
Quần áo xộc xệch, thứ gì đó tuột xuống, cơ thể càng tiếp xúc với không khí nóng bỏng nhiều hơn, lông mi của Vân Chức đã phủ đầy hơi ẩm, nhưng nhiệt độ dâng trào trong mắt anh lại đâm vào trái tim cô đầy phiền muộn và ngọt ngào.
Thế giới của Tần Nghiên Bắc như bị cứa ra, một nửa thực tại nửa ảo tưởng, giờ khắc anh muốn chết Vân Chức đã yêu anh, sẽ không từ bỏ anh nữa, cô còn rất kiên định thừa nhận. Cảm giác được yêu vốn chỉ là thứ khao khát lúc anh bị điện đi vào cơ thể, lúc anh muốn nhảy khỏi cửa sổ mà thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cô là cuộc đời của anh.
Cũng là hoang tưởng của anh.
Cơn đau đầu dữ dội, dây thần kinh co giật ong ong, đau nhói, nhưng trái tim được bao bọc, cho dù một giây sau anh rơi từ trên cao xuống và mãi mãi bị xóa sổ khỏi cuộc đời của cô, lúc này đây, anh không thể nào kiềm chế được sự phấn khích của vì cô mà sục sôi, có thể không màng bất cứ thứ gì.
Tần Nghiên Bắc nắm lấy chiếc áo khoác ngoài còn vướng trên tray Vân Chức, anh nhìn thấy chiếc hộp mà Phương Giản lén nhét vào trong túi áo, anh cúi đầu trao cho cô một nụ hôn sâu một cách phóng túng.
“Bà xã, anh muốn em rồi.”
“Không muốn ngừng bên ngoài đâu.”
Vân Chức nhắm mắt lại, nắm lấy góc áo anh, kéo gần về phía mình.
Trong bầu không khí nóng bỏng này, cô cam tâm tình nguyện bị cháy thành tro.
Phòng tắm mờ sương, những giọt nước chảy dài trên kính, bên ngoài gương soi, chỉ còn lại một hình bóng mờ ảo.
Vân Chức nắm lấy cánh tay đầy vết thương của Tần Nghiên Bắc, lúc cô căn bản không biết, mỗi lần anh rời khỏi cô, cô đều nóng bừng lên, cô không thể phân biệt được nước vương trên mi là nước hay là nước mắt.
Cô dựa vào tấm gương đã đọng nước, từ đầu đến chân đều tan chảy.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dần biến mất bên tai cô, cô ướt sũng chìm vào trong chăn bông.
Tất cả ý thức còn lại đều bị ngâm nga và mềm nhũn trong cơn kích động, khắp nơi của cô đều trở nên nóng bỏng, giọng nói khàn khàn, nước mắt không ngừng chảy ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Nhưng cũng không phải là khóc thật, mà là phản ứng tự nhiên không chịu nỗi, muốn dùng nước mắt để thay thế cho những cơn trào dâng không thể khống chế.
Cho đến khi thế giới trước mặt cô mờ mịt và rung chuyển thành một mớ hỗn độn, nửa đêm ở nước ngoài, cô bị anh ôm chặt, và hoàn toàn bị xâm chiếm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook