Em đến là để ôm anh
-
Chương 74:
Lời vừa dứt, vừa hay có một người đàn ông trẻ tuổi đi qua, hoảng hốt chạy đến: “Là Vân tiểu thư phải không, lần trước tôi từng gặp cô rồi, Tần tổng không có ở đây, cô có việc gì sao ạ?”
Bảo vệ đương nhiên mở đường, Vân Chức mặc kệ mọi thứ, xông thẳng đến chỗ tấm poster đó.
Chữ viết tay của người đàn ông hiện lên rất kiêu ngạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Họa sĩ Vân Chức.
Là người từng nhận được những giải thưởng lớn nhỏ.
Là bạn gái của Tần Nghiên Bắc, tương lai là vợ, người yêu, bảo bối anh yêu chiều tận tâm can.
Người đàn ông trẻ tuổi đứng kế bên nói: “Đây là do chính tay Tần tổng viết đấy ạ, cả tập đoàn đều nghiệm ra rồi, chỉ cần ai nói phu nhân lợi hại, Tần tổng sẽ cười tít mắt, cô không nhìn thấy vẻ hạnh phúc của anh ấy đâu---“
Não Vân Chức ong ong.
Cánh tay cô hơi run rẩy, ngón tay siết chặt cố để mình bình tĩnh lại.
Rốt cuộc là ngày nào, trong tình huống cô hoàn toàn không biết gì, anh một mình đứng ở đây, vừa viết vừa cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người đàn ông ở trong tập đoàn múa trống khua giêng viết ra những dòng chữ này, sẽ bởi vì bận mà không thể gặp mặt cô, sẽ bởi vì sân bay đông người, vội vội vàng vàng mà ngay cả ôm cô một chút cũng bủn xỉn sao?!
Trái tim của Vân Chức hoàn toàn rơi thỏm xuống dưới vực sâu, cô không dám trễ nải, xông lên phòng làm việc ở tầng 12 của Tần Giang Xuyên, có người đến ngăn lại, lần đầu tiên cô không chút khách khí nho nhã, suy nghĩ đầu tiên là muốn chen qua, sau khi biết cô là bạn gái của Tần Nghiên Bắc họ cũng không thể không bỏ qua.
Cô chạy vào trong phòng làm việc đó, nín thở đẩy cửa ra, Tần Giang Xuyên ngồi trên ghế da quay lưng lại với cô, nhưng đối diện ông là một màn hình chiếu lớn với một đoạn video đang phát trên đó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Bên trong rõ ràng đã từ mấy năm trước, màn hình hơi rung lắc, nhưng ghi lại rõ ràng một Tần Nghiên Bắc khi còn nhỏ đang điên cuồng làm bác sĩ bị thương như thế nào, ánh mắt lạnh lùng, phá hủy hết cả phòng trị liệu.
Tiếp sau đó là Tần Nghiên Bắc lúc còn là thanh thiếu niên.
Nó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cô, và trong sự khao khát mà cô sẽ không bao giờ quên, chàng trai đã từng kéo cô ra khỏi vực thẳm, một chàng trai nhuốm máu, không ngần ngại xé rách lớp da, thậm chí gãy xương, cũng muốn vùng vẫy để thoát khỏi dây trói trên giường, đập vỡ lọ thuốc, nắm lấy cốc thủy tinh sắc nhọn, tự cào mình một cách tuyệt vọng, rồi kề vào cổ người khác.
Anh vẫn cười một cách đầy lạnh lùng, sắc mặt đáng sợ, thu âm rất tệ nó cứ ồn ồn: “Tôi muốn đi tìm cô ấy, ai muốn cản tôi thì chết đi.”
Sau khi bị trói lại hết lần này đến lần khác, anh càng thể hiện một cảm giác độc tài và hung hãn dữ dội hơn.
Các video clip là những hình ảnh trực quan và đớn đau nhất.
Tần Giang Xuyên quay đầu, ông từng bệnh nặng một lần nên khuôn mặt trắng bệch tràn đầy vẻ mệt mỏi, mỉm cười hỏi: “Tôi làm trăm phương ngàn kế dẫn thằng bé này quay về, như một con quỷ, đa phần căn bệnh rối loạn lưỡng cực của người khác là sự xen kẽ giữa trầm cảm và hưng phấn, dù nguy hiểm đến mấy cũng không gây tử vong, nhưng nó thì khác. "
Ông đã gần đất xa trời.
Tội lỗi và hận thù đối với Tần Nghiên Bắc, muốn Vân Chức sợ ông, và cũng muốn Vân Chức cứu ông.
Ông kể lại một cách lạnh lùng, muốn để Vân Chức biết sự thật, để cô tự mình tuyên án cho Tần Nghiên Bắc.
“Hai con người trong nó đều rất cực đoan, sẽ làm hại người, khi phát bệnh khiến người ta sợ hãi, còn mắc bệnh hoang tưởng.”
“Cô đã rất hiểu bệnh này phải không, nó sẽ bị di truyền, con của cô và nó cũng có khả năng bị như vậy, nó lại một hai muốn kết hôn với cô.”
“Căn bệnh này căn bản không thể trị được, dù nó có đi---“
Tai của Vân Chức tràn ngập những giọng nói gay gắt trong video, những lời bình luận của Tần Giang Xuyên, tiếng máu cô đang sục sôi và nhịp tim của chính cô.
Khuôn mặt của Tần Nghiên Bắc, từ nhỏ đến lớn, khác hẳn với vẻ lạnh nhạt hai ngày trước, tất cả đều hiện lên trước mắt cô, trở thành nhiều mảnh và cứa vào những nơi đau đớn nhất của con người. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Lồng ngực của Vân Chức phập phồng, trong sự thay đổi ánh sáng trên màn hình, cô hỏi rõ từng chữ một: “Hôm đó ở trong phòng bệnh, ông nói gì với anh ấy?”
Câu hỏi này dù rất bình tĩnh nhưng sau đó, cảm xúc Vân Chức gần như bị tràn qua khe hở, và tuôn ra một cách dữ dội: “Ông nói với anh ấy….tôi vẫn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ lúc phát điên dữ dội nhất của anh ấy, như trong video?!”
“Nói với anh ấy tỉ lệ để lại gen di truyền rất cao, tôi sẽ rất để ý, bây giờ tôi chấp nhận anh ấy, chỉ là vì còn chưa hiểu rõ?!”
“Có phải ông còn nói, với tình hình bây giờ của anh ấy, tôi sẽ không kết hôn cùng anh ấy?!”
Hai từ “kết hôn” như một cú giáng vào đầu, giống như một chậu nước đá lạnh đến thấu xương đột nhiên hất xuống, giọng nói của Vân Chức như nghẹn lại, cô sững người tại chỗ, ngón tay nắm chặt đến mức mất hết cảm giác.
Bà xã tương lai, người yêu mà anh viết xuống, tối hôm đó rõ ràng anh muốn tiến vào cơ thể của cô, nhưng lại miễn cưỡng dừng lại nói muốn kết hôn với cô…
Vậy nên căn bản không phải là suy nghĩ chợt lóe lên mà phải không, anh là thật sự, thật sự đã suy nghĩ đến việc cầu hôn cô từ rất lâu rồi.
Anh không thấy hài lòng với chuyện yêu đương, không muốn chỉ là mối quan hệ bạn trai bạn gái, tình cảm của anh lớn hơn, sâu sắc hơn cô, lúc cô nghĩ rằng hai người vừa mới xác định mối quan hệ, nhưng thực tế đối với anh mà nói, một mình anh đã chìm đắm trong đó rất lâu rồi.
Anh từ nhỏ đã bị cô ám ảnh, trùng phùng một lần nữa thì sớm đã rơi xuống hố tình yêu, nhưng tình yêu của anh lại bị coi là hoang tưởng, bị cô từ chối đẩy anh ra, cam tâm làm một người thay thế trong thời gian cô mất đi thị và thính giác.
Có vẻ như khi cô mới bắt đầu chính thức yêu đương.
Thì Tần Nghiên Bắc đã vùng vẫy trong đó rất nhiều năm rồi.
Hai người mãi đứng sai chỗ, khi cô nghĩ giữa họ đã đồng đều lại là lúc cô phát hiện ra mình còn cách tình cảm của anh rất xa.
Liệu có phải cô cứ quan tâm đến những chuyện giữ kẽ, cúi đầu tự ti, trong những tháng ngày mà cô cứ chầm chậm không gấp không chập đó, anh mãi luôn sợ hãi, sợ rằng không biết đến ngày nào đó cô rồi sẽ bỏ cuộc, không đi tiếp quãng đường sau đó cùng anh nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Vân Chức cắn rách da môi, đôi mắt đỏ hằn tơ máu, những giọt nước mắt không nhịn được nữa đã rơi xuống.
Tần Giang Xuyên cau mày: “Tôi nói có gì sai sao?”
Vân Chức khàn giọng nói: “Dáng vẻ phát điên của anh ấy tôi đã từng nhìn thấy rồi, thế thì có làm sao? Các người đều sợ phải không? Tôi chỉ cảm thấy đau lòng, tại sao anh ấy bị bệnh nặng đến vậy, lẽ nào không phải là do ông ép anh ấy từng chút một, mới khiến anh ấy phải đi đến bước đường này?!”
“Hôm nay ông biết trước tôi sẽ đến, cố ý để đoạn phim này cho tôi coi, là muốn thông qua tôi để dồn anh ấy đến bước đường cùng nhất?! Rốt cuộc ông có tư cách gì, ngồi ở đây phán xét về cuộc đời của anh ấy hả!”
“Lúc tôi còn chưa hẹn hò với anh ấy, sau khi biết bệnh của anh ấy sẽ có ảnh hưởng gì, tôi không để tâm.”
Dù trong lúc tức giận, giọng nói khàn đi cô vẫn dịu dàng, nhưng bên trong lại như tường đồng sắt vách.
“Tôi chỉ cần Tần Nghiên Bắc, bệnh anh ấy nặng hơn cũng tốt, không có nơi nào để về như trước kia cũng được, dù trên người tồn tại bao nhiêu nguy hiểm, không xác định nổi cũng chẳng sao, có thể có con không là thứ không đáng để nhắc nhất.”
Cô nhìn chằm chằm chàng thiếu niên mình đầy máu trên màn hình chiếu, thân hình cao ráo đứng thẳng.
“Tôi là điểm yếu của anh ấy, các người đều muốn lợi dụng, nhưng tôi còn là người yêu của anh ấy, tôi là người rụt rè trong mối quan hệ của mình và đã co rúm trong vỏ bọc quá lâu, và trở thành công cụ để ông dồn ép anh ấy vào ngõ cụt, sau này tôi sẽ ở bên anh ấy, ai cũng đừng hòng làm hại đến anh ấy nữa.”
Vân Chức xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, đôi mắt nhắm lại của Tần Giang Xuyên hơi động đậy, trong tay siết chặt miếng ngọc bội Tần Nghiên Bắc đã trả lại.
Cháu dâu của ông rất tốt.
Là ông từ đầu đến cuối đều không xứng làm ông nội.
Vân chức vịn lên tường nơi góc hành lang, khó khăn hít thở, cô gọi xe đi thẳng đến sân bay, cô cố để bản thân phải bình tĩnh, không được hoảng, không thể lãng phí dù chỉ là một chút thời gian, lúc đi vào phòng chờ cô lại lấy màn hình chụp Tần Nghiên Bắc ra coi lại lần nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh tiều tụy của anh, cô ngồi trong góc mà nước mắt cứ rơi, hễ rơi là cô lại lau đi, tập trung nhìn khung cảnh ít ỏi bị lộ ra phía sau anh.
Vân Chức lên Internet để tìm tất cả các tổ chức có thể điều trị chứng rối loạn lưỡng cực ở Anh, và lật xem từng bức ảnh một, nhưng những gì cô có thể tìm thấy rất hạn chế, nói cô cũng không hiểu được quá nhiều.
Vân Chức trực tiếp đưa ra một mức giá cao trên nền tảng hỏi và trả lời, xin bất cứ tấm ảnh nào về các khu bên trong những nơi liên quan đến khu trị liệu ở Anh, bất cứ cái gì cũng được.
Trước khi lên máy bay vẫn không thấy được đpá án nào gần giống cái cô nhìn thấy.
Mãi đến khi máy bay cất cánh, cô vẫn chưa tìm được chứng cứ Tần Nghiên Bắc thật sự đã chấp nhận trị liệu ở Anh, tất cả đều chỉ là trực giấc, đều chỉ là dự cảm mà cô có.
Chưa bao giờ cô lại có cảm giác sợ hãi như mất đi thứ gì đó như thế này, đau lòng ngồi co trong ghế, nhìn những lớp mây bên ngoài cửa.
Anh bình tĩnh, mạnh mẽ, kiên định, nhìn thì có vẻ không có chuyện gì, không bao giờ nhắc đến nỗi đau trong tim mình.
Anh chỉ là sợ mình sẽ thật sự trở thành một bệnh nhân tâm thần như người ta hay nói, sợ cô không thể chấp nhận.
Người đàn ông mà cô luôn nghĩ đứng nhìn cô từ trên cao vậy mà luôn cúi đầu cầu xin cô một cách đáng thương.
Anh chưa bao giờ được yêu.
Ngay cả cô, cũng không cho anh tình cảm đủ để anh chống cự lại sự sợ hãi và tổn thương.
Cô vì những điều không tự tin, đẩy anh một mình chống chọi với bóng tối, thậm chí trước khi chia xa cô còn đẩy anh bảo anh mau đi đi.
Trên bầu trời, Vân Chức, người lần đầu tiên đi du lịch một mình, một chiếc mũ che mặt cô, và nước mắt đã chảy xuống tận cổ.
Cô và anh đều khô khan và cô đơn.
Luôn sống bằng tình yêu nồng cháy dành cho nhau.
Khi máy bay hạ cánh, Vân Chức thậm chí còn không có điểm muốn đến, cô đã liệt kê một số cơ sở nổi tiếng ở Anh và sẽ đi từng nhà để tìm.
Trời sắp tối đi, Vân Chức đứng ngoài sân bay của một đất nước xa lạ, cô biết, sở dĩ Tần Nghiên Bắc không màng cực khổ đến Anh, có lẽ là đã quyết tâm làm trị liệu mect. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Phương pháp điều trị bằng điện….sẽ làm hại đến não bộ, mất đi kí ức, chỉ vì có thể làm ổn định tinh thần để có thể sống như người bình thường.
Không ai hiểu rõ bằng cô, kích điện có cảm giác gì.
Vân Chức gọi xe, nói cho tài xế địa chỉ một khu trị liệu trong đó, dù sao nhanh được phút nào thì đều có thể thắp lên tia hi vọng tìm được anh phút đó.
Từ khi bắt đầu bay, wechat của Tần Nghiên Bắc cũng chưa từng trả lời lại cô, khả năng lớn nhất anh đã bắt đầu làm rồi.
Trái tim của Vân Chức đau nhói vì thiếu dưỡng khí, cô dựa vào cửa kính xe thở dốc, lúc này điện thoại của cô đột nhiên rung lên, cô hoảng hốt cúi đầu xuống, nhìn thấy một số câu trả lời mới trên nền tảng Hỏi và Đáp.
Cô lập tức nhấn vào xem, trong đó có một bức ảnh đập vào mắt cô.
Căn phòng giống, bức tranh giống, ngay cả vị trí đặt giường cũng gần tương tự, nhưng địa chỉ cụ thể lại là một dãy chữ Anh quốc dài xa lạ, căn bản không nằm trong danh sách những nơi cô tìm thấy.
“Đây là cơ sở nghiên cứu tâm thần không mở cửa cho công chúng ở Vương quốc Anh, cần phải có quan hệ mới vào được. Về cơ bản, tất cả đều là bệnh nhân ở mức độ nặng. Khi đến, bạn sẽ biết rằng một số bệnh không thể chữa khỏi bằng các phương pháp y học tiên tiến, mỗi ngày đều có người tự sát.”
-
Mồ hôi lạnh trên người Phương Giản đang túa ra từng lớp, điều hòa không khí cũng vô dụng, anh nhìn chằm chằm Tần Nghiên Bắc đang mặc áo bệnh viện màu trắng ngồi im lặng bên cửa sổ.
Quá trình điều trị của mect đã kết thúc vào buổi chiều, cũng không kéo dài lâu, tính ra chưa đến nửa giờ, nhưng cơ thể đã được gây mê, đẩy ra ngoài trong trạng thái mất ý thức, dòng điện thông qua não bộ, khống chế ý thức của người bệnh.
Tần Nghiên Bắc tỉnh được 20 phút rồi, nhưng anh không nói câu nào, cứ trầm mặc rồi đi lại ngồi xuống cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.
Một giây nào đó Phương Giản có cảm giác, anh đang nhìn vào khu nhà kính bên ngoài cửa sổ của khu Nam Sơn, nhìn cái cây mà Vân Chức trồng cho anh.
Người bệnh điều trị bằng điện, sự khuyết trí nhớ là phản ứng bắt buộc, nhưng Tần Nghiên Bắc tránh được, dù tạm thời anh không tỉnh táo, nhưng nội trong 23 giờ cũng sẽ hồi phục lại thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
23 tiếng hỗn loạn này chính là giai đoạn nguy hiểm đối với Tần Nghiên Bắc.
Anh không giống những người khác, anh rất nghe lời, bây giờ mỗi một động tác nhỏ nhất của anh Phương Giản cũng đều cảm thấy tim đập chân run.
“Nghiên Bắc, cậu nói với tớ hai câu đi.”
Tần Nghiên Bắc từ từ quay đầu, đôi mắt đen láy, không có chút ánh sáng nào, giọng nói khàn đặc: “Chức Chức ở đâu.”
Phương Giản nghe thấy anh hỏi đến Vân Chức, thở hắt ra, anh ấy nghĩ không có chuyện gì lớn, thế nên dỗ dành nói: “Cô ấy đang ở trong nước đợi cậu.”
Tần Nghiên Bắc nói: “Cô ấy chạy rồi, cô ấy không cần tớ.”
Phương Giản sững sờ một lúc rồi đột ngột đứng dậy.
Ý thức của Tần Nghiên Bắc hỗn loạn, sinh mạng của anh dừng lại ở giây phút Vân Chức chạy khỏi anh, cô không chấp nhận anh, không còn ở bên cạnh như hình với bóng cùng anh giống như ở Tùy Lương, không hẹn hò hôn anh nữa, anh chỉ nhớ mình đã hoàn toàn bị vứt bỏ.
“Cô ấy căm hận tớ, nhưng tớ muốn đi tìm cô ấy,”Tần Nghiên Bắc cúi mắt nhìn chằm chằm vết thương ở trong bắp tay và cánh tay, “Tớ sống, sẽ là sự uy hiếp đối với cô ấy, tớ không thể buông tay được.”
Da đầu Phương Giản tê rần.
Tần Nghiên bắc nắm lấy tay nắm cửa sổ, mở nút khóa như thường lệ, mở ra, thản nhiên nhìn xuống, nhưng đôi mắt lốm đốm máu, lông mày nhíu lại, và dòng nước lặng lẽ thấm ở hai hàng lông mi che hờ, những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng đã bị những vết ướt che mờ.
Mặt Phương Giản trắng bệch, anh biết có một số ít bệnh nhân đột nhiên trở nên ốm yếu hơn sau đợt điều trị này, nhưng anh không ngờ điều đó lại xảy ra với Tần Nghiên Bắc.
Anh không biết quá trình phát triển tình cảm của Tần Nghiên Bắc và Vân Chức, sợ ngộ nhỡ mình nói sai điều gì sẽ kích động anh.
Tần Nghiên Bắc trông có vẻ lười biếng dựa vào bên cửa sổ đang mở, Phương Giản xông lên muốn kéo anh lại, nhưng sức của Tần Nghiên Bắc nhất định không phải thứ mà anh ấy có thể đọ được.
Tần Nghiên Bắc đẩy anh ấy ra, đứng thẳng lưng mở cửa sổ, ngoài cửa sổ chỉ có mấy thanh chắn ít ỏi, Phương Giản tin rằng nếu Tần Nghiên Bắc muốn những thứ này căn bản không thể cản anh.
Phương Giản lại một lần nữa gào lên gọi người, anh muốn giết chết chính mình, tại sao lại chọn phòng bệnh nằm trên tầng 10 mấy cho anh! Tại sao không nhắc cho hộ tá khóa cửa sổ lại!
Mấy hộ tá xông vào, định khống chế Tần Nghiên bắc, trong đó có một người gấp gáp nói: “xin lỗi vừa nãy có chút phiền phức, một cô gái người Trung Quốc đột nhiên xông vào, nói muốn gặp Tần tiên sinh, đang bị ngăn lại ở tầng 8, nên làm trễ giờ.”
Hộ tá có tổng cộng 4,5 người, dáng người Châu Âu luôn cao và vạm vỡ nhưng họ lại không dám đến gần Tần Nghiên Bắc.
Khi không ổn định, anh hoàn toàn mất trí, anh ta nheo mắt và đập chiếc đèn tường bằng gỗ bên cửa sổ xuống, cầm trên tay vết cắt sắc nhọn, phía sau anh là một cửa sổ đang mở, cách mặt đất hàng chục mét.
Nguy hiểm, điên rồ, tham vọng được sống rất ít ỏi, có thể làm ra được bất cứ chuyện gì.
Phương Giản đứng ngây người, đột nhiên hét lớn: “…Cản anh ấy lại! Đợi tớ, cho tớ hai phút!”
Anh ấy quay đầu lao ra ngoài, không đợi được thang máy, loạng choạng chạy xuống tầng tám, theo tiếng động mà chạy loạn xạ, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng không bao giờ có thể xuất hiện ở đây, anh ấy gần như không còn nói được gì. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Rõ ràng là anh ấy không có ôm một hi vọng nào, anh chỉ là tưởng tượng mình nên đi thử, khi xác định được thân phận cô gái đó, anh đã bật khóc.
“Vân Chức….”
“Vân Chức!”
Vân Chức đang tranh cãi với ai đó bằng giọng Anh không thuần thục, vẻ mặt luống cuống, khi nghe thấy tiếng hét của Phương Giản cô lập tức quay đầu lại.
Cô thực sự rất tỉnh táo, nhưng trong một giây phút nào đó đột nhiên thấy hoảng loạn.
Cô chạy lên lầu cũng Phương Giản, nhịp tim đập thình thịch, không nói nên lời, cố cố hết sức chịu đựng những nhịp thở ngổn ngang, đi thẳng vào cánh cửa đang mở.
Xa nhau chưa tới mười mấy tiếng.
Nhưng lại như cách cả thế kỷ,
Vân Chức nhìn bóng dáng cao ráo đứng bên cửa sổ, một nhóm bác sĩ và y tá giống như kẻ thù số một, một số người giơ tay che cổ đang chảy máu.
Thuốc tiêm chuẩn bị sẵn đã được đưa ra để tiêm cho anh.
Sau đó Vân Chức nhìn thấy ánh mắt của anh.
Cô chầm chậm đi vào phòng, bước chân càng nhanh hơn một cách không kiểm soát được, loạng choạng bổ nhào đến, gạt bỏ mọi chướng ngại vật xung quanh, ôm người đàn ông bị gió đêm xuyên qua hóa thành tảng băng vào vòng tay.
Anh cao lớn, ngồi trên bậc cửa, cả người đều ngập tràn tính công kích khác thường.
So với anh, cô mảnh mai như một cái bóng, cánh tay của cô rất nhỏ, nhưng cô vẫn kiễng chân mà dùng nhiệt độ cơ thể của mình quấn lấy anh một cách tuyệt vọng.
Cái ôm rất chặt, Vân Chức cố thở, âm thanh vẫn nghẹn lại ở cổ họng.
Không cần dây trói, không cần kim tiêm, sau lưng Tần Nghiên Bắc là cả bầu trời cao rộng, vũ khí trong tay anh từ từ rơi xuống đất, anh bình tĩnh lại, khàn giọng hỏi: “Chức Chức, sao lại đến đây.”
Lần trước ở sân bay anh cũng hỏi như vậy, cô đáp lại anh, cô đến tiễn anh.
Lần này.
Vân Chức vùi đầu vào hõm cổ của anh, tiếng khóc cố kìm nén từ nãy giờ đã bắt đầu trở nên róng lên một cách không kiểm soát được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
“Em đến ôm anh.”
Cô như đang ôm trọn cả thế giới của mình vậy, nhịp tim như dính chặt vào anh, cô trả lời anh.
“Tần Nghiên Bắc, em đến để yêu anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook