Em Chỉ Có Thể Thích Anh
-
Chương 91
Người quản lý của tiệm trang sức cẩn thận mở quầy trưng bày, sau đó đeo đôi găng tay trắng vào rồi lấy chiếc nhẫn ra, dáng vẻ trông vừa căng thẳng vừa kích động.
Nhìn chuỗi hành động đầy trang trọng của viên quản lý, tâm trạng Hạ Mộng Ngư cực kỳ phức tạp.
Không phải chỉ là một viên đá thôi ư, vì sao lại khiến mọi người trên đời này đều phát điên vì nó, cũng đâu ăn được… Nhưng, lý trí lại nói với Hạ Mộng Ngư, đây là một màn cực lãng mạn, cô nên giống như những cô gái khác, nên cảm thấy mình được thần may mắn ghé mắt ưu ái, vì thế phải tỏ ra hưng phấn một chút.
Có điều, gu thưởng thức của Hạ Mộng Ngư lại khiến cô không vui nổi, vì cô cảm thấy chiếc nhẫn này xấu đến tệ hại. Tuy rằng viên rubi rất lớn, những viên kim cương nhỏ gắn xung quanh cũng rất lấp lánh, nhưng kết hợp với nhau lại quá là xấu. Nhẫn thì nên có hình dạng giống nhẫn, ai lại đi làm ra cái nhẫn to như viên mạt chược thế này.
“Anh mua cái nhẫn này từ khi nào đấy?”, Hạ Mộng Ngư giả vờ bâng quơ hỏi.
“Năm đầu tiên đến Mĩ.”
Chẳng trách…
Có lẽ lúc đó Từ Tử Sung vừa mới có tiền, bình thường không tiếp xúc nhiều với mấy thứ này nên chỉ biết mua thứ đắt nhất. Hạ Mộng Ngư nhớ đến chuyện hồi trước Từ Tử Sung tặng cô vàng thỏi, bất chợt, cô lại thấy bình thường, việc này hẳn là nên lường trước được.
Từ Tử Sung vốn là người chân chất như vậy đấy.
Bao nhiêu lời chửi thề định bay ra khỏi miệng lại bị Hạ Mộng Ngư nuốt trở về. Tuyệt đối không thể nói, không thể phá vỡ tính tích cực từ món quà Từ Tử Sung tặng được…
Hai người muốn ở bên nhau cả đời, đôi khi không nên quá thẳng thắn.
“Wow!”, nhìn chiếc nhẫn được đưa đến trước mặt mình, Hạ Mộng Ngư liền chắp hai tay lại và nói bằng giọng rất khoa trương: “Viên ngọc to thật đấy!”
Hạ Mộng Ngư vốn định khen đẹp, sau đó sẽ tìm một chi tiết của cái nhẫn để khen, nhưng thật sự không thể khen nổi, chỉ có thể nói nó to.
“Đây là viên rubi to nhất mà em từng thấy đấy!… Xung quanh cũng nhiều kim cương này!… Anh xem, kim cương mài nét không!”
Hạ Mộng Ngư đã cố hết sức để khen cái nhẫn này rồi, dù sao mình cũng là bạn gái của người ta, làm Từ Tử Sung vui là nghĩa vụ của cô.
Khen nhẫn xong, Hạ Mộng Ngư lại cười thật tươi rồi nói với Từ Tử Sung: “Anh mau đeo cho em đi.”
Từ Tử Sung mỉm cười nhận lấy chiếc nhẫn từ tay viên quản lý rồi đeo cho Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy bàn tay mình trĩu xuống, nếu đây mà là một bức tranh châm biếm, thì chắc chắn là cô đã bị cái nhẫn này đè cho ngã dúi dụi rồi… Cái nhẫn nặng thế này, đúng là chỉ có cái đám mệnh phụ phu nhân mới đeo, vì bình thường chẳng phải làm gì, đeo vào coi như rèn luyện thân thể.
“Cảm ơn anh, em rất thích.”, Hạ Mộng Ngư cười nói.
Từ Tử Sung cảm ơn viên quản lý rồi nắm tay Hạ Mộng Ngư đi ra xe.
Lên xe, Hạ Mộng Ngư vẫn ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay, quả thật là không thể dời mắt được.
Đúng là quá thô kệch! Khảm cái đống kim cương này lên, như thể thừa tiền nên cứ tống hết cả lên vậy, hoàn toàn không thèm quan tâm đến tỉ lệ hay kết cấu gì hết…
Có lẽ người đàn ông đích thực này có hiểu lầm gì đó với nàng tiên nữ rồi.
“Em thích cái nhẫn này à?”, Từ Tử Sung hỏi trêu Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư cười gượng hai tiếng, “Ha ha, đúng, thích, thích vô cùng.”
“Ừ, thế thì ngày nào cũng phải đeo đấy.”
Hạ Mộng Ngư không cười nổi nữa. Ngày nào cũng đeo? Thế thì cô đi đường cũng không yên tâm đấy được chưa? Nghe thấy tiếng cười của Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư quay đầu, bắt gặp ngay vẻ buồn cười nhưng phải nhịn của anh.
“Anh cười cái gì?”
Hai mắt Từ Tử Sung ngập tràn ý cười, anh dịu dàng nhìn Hạ Mộng Ngư, “Em không thích cái nhẫn này cũng không sao, đừng miễn cưỡng đeo nó.”
“Em thích mà!”, Hạ Mộng Ngư cao giọng nói.
Hạ Mộng Ngư bồn chồn, chẳng lẽ cử chỉ của cô tệ đến thế sao? Cô vội vàng bổ sung: “Em thích thật mà, anh đừng đa nghi, thứ anh tặng sao em lại không thích được chứ.”
“Không sao, anh không để ý thật mà.”, Từ Tử Sung nắm tay Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Em thích hay không, chẳng lẽ anh không nhìn ra? Chuyện nhỏ như thế này, em không cần phải nói dối anh.”
Hạ Mộng Ngư nghẹn họng, cô dè dặt hỏi: “Anh không để ý thật à?”
“Không để ý thật.”
Hạ Mộng Ngư như vừa được xá tội, cô thở phào một hơi, “Ôi chao, chủ yếu là tại cái nhẫn này to quá, em đeo vào làm cái gì cũng bất tiện. Anh xem, ngày thường em còn phải vào bếp, đeo cái nhẫn kim cương to thế này thì nấu ăn kiểu gì được, dùng dao còn khó ấy…”
Từ Từ Tử Sung nâng tay Hạ Mộng Ngư lên, tháo chiếc nhẫn ra cho vào hộp rồi giao cho vệ sĩ, sau đó lấy chiếc nhẫn kim cương vàng ra đeo cho Hạ Mộng Ngư, anh hỏi: “Cái này thì được chứ?”
Hạ Mộng Ngư gật đầu, “Được, được!”
Cái này ổn hơn nhiều, thiết kế tinh tế, tao nhã, lại không vướng víu!
“Thế cái nhẫn anh mua làm thế nào bây giờ?”
Hạ Mộng Ngư vẫn hơi ngại, dù sao đó cũng là món quà mà Từ Tử Sung đã tỉ mỉ chọn cho mình, lại còn cất giữ bao nhiêu năm nữa.
“Anh đổi thành món trang sức khác cho em.”
“Được đấy!”, rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng thấy vui vẻ, cô cảm thấy mình vừa thoát khỏi một mối phiền toái đáng sợ, thế nên cô thoải mái hỏi Từ Tử Sung: “Giờ mình đi đâu?”
“Đói không?”
“Hơi đói.”
Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ, vẫn sớm thế này, chưa nhà hàng nào mở cửa cả. Bỗng nhiên cô nghĩ ra nên lập tức hỏi Từ Tử Sung: “Không phải là anh chưa được ăn cơm em nấu sao?”
“Chưa.”, Từ Tử Sung đáp không chút do dự.
“Vừa khéo, hôm nay em sẽ nấu cho anh ăn. Anh có thể mượn một gian bếp không? Em làm bữa sáng cho anh!”
Từ Tử Sung nhíu mày, như cười như không, sau đó anh ngó ra phía trước nói với lái xe: “Về biệt thự.”
…
Xe chạy đến khu nhà của những người giàu có tiếng, Từ Tử Sung cũng có một khối bất động sản ở đây.
Chỉ trong hai mươi tư giờ này, Hạ Mộng Ngư xem như đã hoàn toàn cảm nhận được sự chênh lệch giữa giai cấp vô sản và tư sản.
“Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy?”, Hạ Mộng Ngư tò mò hỏi: “Đi đấu quyền anh kiếm được thế sao?”
“Cũng được.”, Từ Tử Sung điềm tĩnh đáp.
Hạ Mộng Ngư bĩu môi khinh bỉ, có tiền là có tiền, “cũng được”, lại còn giả bộ.
Căn biệt thự rất đẹp. Nói thật, gu thưởng thức nhà của Từ Tử Sung tốt hơn nhiều so với gu thưởng thức nhẫn.
Hai người đi vào biệt thự. Theo thói quen, mỗi lần đến một căn nhà, Hạ Mộng Ngư luôn vào xem phòng bếp đầu tiên.
Vốn dĩ Hạ Mộng Ngư cảm thấy mắt nhìn nhà của Từ Tử Sung rất khá, nhưng chỉ trong nháy mắt nhìn thấy căn bếp, cô cảm thấy mình thật sự lại yêu anh thêm một lần nữa! Căn bếp này quả thật là một căn bếp mà tất cả các bà nội trợ đều mơ ước, ngay cả một đầu bếp như Hạ Mộng Ngư mà còn cảm thấy căn bếp ở nhà mình không đầy đủ bằng.
Ánh mặt trời rọi vào qua ô cửa sổ sát đất chiếu lên quầy bếp. Các loại lò nướng lớn nhỏ vô cùng chuyên nghiệp. Đồ làm bếp đủ kích cỡ, đủ chủng loại, làm cơm Tàu hay đồ Tây đều được, có thể nói, chỉ cần là thứ Hạ Mộng Ngư nghĩ đến thì đều có. Dụng cụ cắt gọt cũng là hàng chuyên dụng của Đức, Hạ Mộng Ngư lấy ra xem, sắc bén vô cùng.
Cô lại mở tủ bếp ra, bên trong đầy đủ các loại hương liệu. Đống bột và hoa quả khô trên giá thừa sức để mở nhà hàng.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy mình như con chuột được ném vào chĩnh gạo, đúng là không thể thỏa mãn hơn được nữa. Cô quay đầu nhìn Từ Tử Sung, “Căn bếp này của anh đủ để mở bảo tàng đấy anh biết không?”
“Anh không hiểu chuyện trong bếp, em thích là tốt rồi.”
“Sao anh lại biết mua những thứ này?”, Hạ Mộng Ngư cầm một con dao lên rồi kích động nói: “Đây đúng là tuyệt phẩm!”
Từ Tử Sung chỉ cười chứ không nói gì. Anh không biết đồ làm bếp nào tốt thế nên cứ mua thứ đắt nhất. Hiện giờ thấy Hạ Mộng Ngư vui như vậy thì anh biết là mình không mua sai.
“Từ Tử Sung, anh đúng là người bạn đồng hành hiểu em nhất!”, Hạ Mộng Ngư hưng phấn nói: “Đây là căn bếp hoàn hảo nhất mà em từng thấy đấy!”
“Em thích là được rồi.”
Lúc trang hoàng căn nhà này, anh chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là căn bếp phải thật rộng.
Thật ra Từ Tử Sung không ăn cơm ở nhà, cũng không vào bếp, thế nên căn bản là không cần đến bếp. Nhưng dường như trong tiềm thức, anh luôn muốn được sống cùng Hạ Mộng Ngư cả đời, vậy nên anh làm theo ước mơ của cô, tạo ra một căn bếp có cửa sổ sát đất và quầy bếp thật lớn.
Phải ngập ánh nắng.
Phải có cửa sổ sát đất.
Phải có một cánh cửa hướng ra vườn hoa.
Phải có đủ các nguyên liệu, có bột và các sản phẩm từ sữa.
Mỗi lần về nhà, đi ngang qua căn bếp, Từ Tử Sung lại như nhìn thấy Hạ Mộng Ngư đang bận rộn ở trong. Mà giờ phút này, Hạ Mộng Ngư đang đứng trong căn bếp của anh, hệt như giấc mộng đã trở thành sự thật.
Từ Tử Sung nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, cô đang ôm một cái nồi, ngồi xếp bằng trên quầy bếp đến ngẩn người, không nói một lời, như người mất hồn. Anh nhíu mày nghi hoặc, có gì không đúng sao?
“Em làm sao thế?’, Từ Tử Sung hỏi.
Hạ Mộng Ngư mơ hồ lắc đầu, rồi cô ngơ ngác hỏi: “Từ Tử Sung, anh nói xem… bây giờ em đang ở thiên đường à?… Nhất định là ở thiên đường rồi, đây đúng là căn bếp thiên đường…”
Từ Tử Sung không biết phải làm sao. Người ta vẫn nói, kim cương là bạn tốt nhất của phụ nữ, nhưng vừa rồi ở cửa hàng trang sức, Hạ Mộng Ngư vẫn rất bình tĩnh, kể cả lúc chiếc nhẫn rubi to đùng xuất hiện, cô vẫn bình thường, thậm chí còn có vẻ ghét bỏ. Ngược lại, giờ thì kích động như một đứa trẻ con.
“Em vui là được rồi.”, Từ Tử Sung mỉm cười.
“Vui chứ!”, Hạ Mộng Ngư nhảy xuống khỏi quầy bếp rồi kích động nói với Từ Tử Sung: “Nhìn thấy căn bếp này, em hận không thể lập tức bán mình cho anh, chỉ cần anh để em ngày nào cũng được nấu ăn trong này là được.”
Từ Tử Sung buồn cười, “Nói linh tinh cái gì thế, chẳng phải em sắp làm đám cưới với anh sao?”
“Ừ nhỉ!”
Hạ Mộng Ngư sung sướng đến nỗi hận không thể lăn lộn trên quầy bếp.
Lúc này, đám vệ sĩ đã mang hành lý lên tầng, sau đó đều rời đi theo chỉ đạo của Từ Tử Sung.
Hạ Mộng Ngư không chú ý đến chuyện đó, chỉ mải mở tủ lạnh ra kiểm tra xem bên trong có những nguyên liệu gì để cô trổ tài. Tuy nhiên, chỉ có sữa với trứng, ngoài ra thì chẳng có thứ nguyên liệu tươi nào… Nhìn là biết bình thường Từ Tử Sung không nấu cơm.
“Căn bếp tốt thế này mà không dùng, đúng là phí của giời!”
Hạ Mộng Ngư lấy sữa và trứng ra, lại lôi thêm bột và đường từ trong tủ bếp. Xem ra, bữa sáng hôm nay chỉ có thể làm muffin.”
“Không có tí thịt hay rau dưa gì à?”, Hạ Mộng Ngư oán thán.
“Để anh bảo họ đi mua, một tiếng nữa là có.”
“Được đấy!”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm.
Hạ Mộng Ngư đổ bột ra, vừa đánh trứng vừa than thở: “Em làm trước một ít muffin cho anh lót dạ vậy, đợi có nguyên liệu rồi em trổ tài tiếp… Em nói cho anh biết, muffin em làm ngon số một đấy!”
Từ Tử Sung không nói câu nào, chỉ lẳng lặng lại gần Hạ Mộng Ngư rồi ôm cô từ phía sau.
“À, có cần em lên danh sách không? Họ biết mua cái gì đâu.”
“Không cần.”, giọng Từ Tử Sung có chút khang khác, anh thấp giọng nói: “Họ biết phải mua gì.”
Hạ Mộng Ngư đang đánh lòng trắng trứng, nhưng từ phía sau, Từ Tử Sung đột ngột thò tay vào váy cô.
“Từ Tử Sung…”
“Hả?”
“Anh đang làm gì đấy?”
Từ Tử Sung khẽ cười một tiếng, bàn tay to không ngừng du ngoạn trên người Hạ Mộng Ngư, còn đôi môi thì đặt vô vàn nụ hôn lên làn da cô.
“Em làm đồ ăn của em, đừng có xen vào việc của anh.”, Từ Tử Sung nói: “Tự anh làm được rồi.”
Nhìn chuỗi hành động đầy trang trọng của viên quản lý, tâm trạng Hạ Mộng Ngư cực kỳ phức tạp.
Không phải chỉ là một viên đá thôi ư, vì sao lại khiến mọi người trên đời này đều phát điên vì nó, cũng đâu ăn được… Nhưng, lý trí lại nói với Hạ Mộng Ngư, đây là một màn cực lãng mạn, cô nên giống như những cô gái khác, nên cảm thấy mình được thần may mắn ghé mắt ưu ái, vì thế phải tỏ ra hưng phấn một chút.
Có điều, gu thưởng thức của Hạ Mộng Ngư lại khiến cô không vui nổi, vì cô cảm thấy chiếc nhẫn này xấu đến tệ hại. Tuy rằng viên rubi rất lớn, những viên kim cương nhỏ gắn xung quanh cũng rất lấp lánh, nhưng kết hợp với nhau lại quá là xấu. Nhẫn thì nên có hình dạng giống nhẫn, ai lại đi làm ra cái nhẫn to như viên mạt chược thế này.
“Anh mua cái nhẫn này từ khi nào đấy?”, Hạ Mộng Ngư giả vờ bâng quơ hỏi.
“Năm đầu tiên đến Mĩ.”
Chẳng trách…
Có lẽ lúc đó Từ Tử Sung vừa mới có tiền, bình thường không tiếp xúc nhiều với mấy thứ này nên chỉ biết mua thứ đắt nhất. Hạ Mộng Ngư nhớ đến chuyện hồi trước Từ Tử Sung tặng cô vàng thỏi, bất chợt, cô lại thấy bình thường, việc này hẳn là nên lường trước được.
Từ Tử Sung vốn là người chân chất như vậy đấy.
Bao nhiêu lời chửi thề định bay ra khỏi miệng lại bị Hạ Mộng Ngư nuốt trở về. Tuyệt đối không thể nói, không thể phá vỡ tính tích cực từ món quà Từ Tử Sung tặng được…
Hai người muốn ở bên nhau cả đời, đôi khi không nên quá thẳng thắn.
“Wow!”, nhìn chiếc nhẫn được đưa đến trước mặt mình, Hạ Mộng Ngư liền chắp hai tay lại và nói bằng giọng rất khoa trương: “Viên ngọc to thật đấy!”
Hạ Mộng Ngư vốn định khen đẹp, sau đó sẽ tìm một chi tiết của cái nhẫn để khen, nhưng thật sự không thể khen nổi, chỉ có thể nói nó to.
“Đây là viên rubi to nhất mà em từng thấy đấy!… Xung quanh cũng nhiều kim cương này!… Anh xem, kim cương mài nét không!”
Hạ Mộng Ngư đã cố hết sức để khen cái nhẫn này rồi, dù sao mình cũng là bạn gái của người ta, làm Từ Tử Sung vui là nghĩa vụ của cô.
Khen nhẫn xong, Hạ Mộng Ngư lại cười thật tươi rồi nói với Từ Tử Sung: “Anh mau đeo cho em đi.”
Từ Tử Sung mỉm cười nhận lấy chiếc nhẫn từ tay viên quản lý rồi đeo cho Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy bàn tay mình trĩu xuống, nếu đây mà là một bức tranh châm biếm, thì chắc chắn là cô đã bị cái nhẫn này đè cho ngã dúi dụi rồi… Cái nhẫn nặng thế này, đúng là chỉ có cái đám mệnh phụ phu nhân mới đeo, vì bình thường chẳng phải làm gì, đeo vào coi như rèn luyện thân thể.
“Cảm ơn anh, em rất thích.”, Hạ Mộng Ngư cười nói.
Từ Tử Sung cảm ơn viên quản lý rồi nắm tay Hạ Mộng Ngư đi ra xe.
Lên xe, Hạ Mộng Ngư vẫn ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay, quả thật là không thể dời mắt được.
Đúng là quá thô kệch! Khảm cái đống kim cương này lên, như thể thừa tiền nên cứ tống hết cả lên vậy, hoàn toàn không thèm quan tâm đến tỉ lệ hay kết cấu gì hết…
Có lẽ người đàn ông đích thực này có hiểu lầm gì đó với nàng tiên nữ rồi.
“Em thích cái nhẫn này à?”, Từ Tử Sung hỏi trêu Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư cười gượng hai tiếng, “Ha ha, đúng, thích, thích vô cùng.”
“Ừ, thế thì ngày nào cũng phải đeo đấy.”
Hạ Mộng Ngư không cười nổi nữa. Ngày nào cũng đeo? Thế thì cô đi đường cũng không yên tâm đấy được chưa? Nghe thấy tiếng cười của Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư quay đầu, bắt gặp ngay vẻ buồn cười nhưng phải nhịn của anh.
“Anh cười cái gì?”
Hai mắt Từ Tử Sung ngập tràn ý cười, anh dịu dàng nhìn Hạ Mộng Ngư, “Em không thích cái nhẫn này cũng không sao, đừng miễn cưỡng đeo nó.”
“Em thích mà!”, Hạ Mộng Ngư cao giọng nói.
Hạ Mộng Ngư bồn chồn, chẳng lẽ cử chỉ của cô tệ đến thế sao? Cô vội vàng bổ sung: “Em thích thật mà, anh đừng đa nghi, thứ anh tặng sao em lại không thích được chứ.”
“Không sao, anh không để ý thật mà.”, Từ Tử Sung nắm tay Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Em thích hay không, chẳng lẽ anh không nhìn ra? Chuyện nhỏ như thế này, em không cần phải nói dối anh.”
Hạ Mộng Ngư nghẹn họng, cô dè dặt hỏi: “Anh không để ý thật à?”
“Không để ý thật.”
Hạ Mộng Ngư như vừa được xá tội, cô thở phào một hơi, “Ôi chao, chủ yếu là tại cái nhẫn này to quá, em đeo vào làm cái gì cũng bất tiện. Anh xem, ngày thường em còn phải vào bếp, đeo cái nhẫn kim cương to thế này thì nấu ăn kiểu gì được, dùng dao còn khó ấy…”
Từ Từ Tử Sung nâng tay Hạ Mộng Ngư lên, tháo chiếc nhẫn ra cho vào hộp rồi giao cho vệ sĩ, sau đó lấy chiếc nhẫn kim cương vàng ra đeo cho Hạ Mộng Ngư, anh hỏi: “Cái này thì được chứ?”
Hạ Mộng Ngư gật đầu, “Được, được!”
Cái này ổn hơn nhiều, thiết kế tinh tế, tao nhã, lại không vướng víu!
“Thế cái nhẫn anh mua làm thế nào bây giờ?”
Hạ Mộng Ngư vẫn hơi ngại, dù sao đó cũng là món quà mà Từ Tử Sung đã tỉ mỉ chọn cho mình, lại còn cất giữ bao nhiêu năm nữa.
“Anh đổi thành món trang sức khác cho em.”
“Được đấy!”, rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng thấy vui vẻ, cô cảm thấy mình vừa thoát khỏi một mối phiền toái đáng sợ, thế nên cô thoải mái hỏi Từ Tử Sung: “Giờ mình đi đâu?”
“Đói không?”
“Hơi đói.”
Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ, vẫn sớm thế này, chưa nhà hàng nào mở cửa cả. Bỗng nhiên cô nghĩ ra nên lập tức hỏi Từ Tử Sung: “Không phải là anh chưa được ăn cơm em nấu sao?”
“Chưa.”, Từ Tử Sung đáp không chút do dự.
“Vừa khéo, hôm nay em sẽ nấu cho anh ăn. Anh có thể mượn một gian bếp không? Em làm bữa sáng cho anh!”
Từ Tử Sung nhíu mày, như cười như không, sau đó anh ngó ra phía trước nói với lái xe: “Về biệt thự.”
…
Xe chạy đến khu nhà của những người giàu có tiếng, Từ Tử Sung cũng có một khối bất động sản ở đây.
Chỉ trong hai mươi tư giờ này, Hạ Mộng Ngư xem như đã hoàn toàn cảm nhận được sự chênh lệch giữa giai cấp vô sản và tư sản.
“Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy?”, Hạ Mộng Ngư tò mò hỏi: “Đi đấu quyền anh kiếm được thế sao?”
“Cũng được.”, Từ Tử Sung điềm tĩnh đáp.
Hạ Mộng Ngư bĩu môi khinh bỉ, có tiền là có tiền, “cũng được”, lại còn giả bộ.
Căn biệt thự rất đẹp. Nói thật, gu thưởng thức nhà của Từ Tử Sung tốt hơn nhiều so với gu thưởng thức nhẫn.
Hai người đi vào biệt thự. Theo thói quen, mỗi lần đến một căn nhà, Hạ Mộng Ngư luôn vào xem phòng bếp đầu tiên.
Vốn dĩ Hạ Mộng Ngư cảm thấy mắt nhìn nhà của Từ Tử Sung rất khá, nhưng chỉ trong nháy mắt nhìn thấy căn bếp, cô cảm thấy mình thật sự lại yêu anh thêm một lần nữa! Căn bếp này quả thật là một căn bếp mà tất cả các bà nội trợ đều mơ ước, ngay cả một đầu bếp như Hạ Mộng Ngư mà còn cảm thấy căn bếp ở nhà mình không đầy đủ bằng.
Ánh mặt trời rọi vào qua ô cửa sổ sát đất chiếu lên quầy bếp. Các loại lò nướng lớn nhỏ vô cùng chuyên nghiệp. Đồ làm bếp đủ kích cỡ, đủ chủng loại, làm cơm Tàu hay đồ Tây đều được, có thể nói, chỉ cần là thứ Hạ Mộng Ngư nghĩ đến thì đều có. Dụng cụ cắt gọt cũng là hàng chuyên dụng của Đức, Hạ Mộng Ngư lấy ra xem, sắc bén vô cùng.
Cô lại mở tủ bếp ra, bên trong đầy đủ các loại hương liệu. Đống bột và hoa quả khô trên giá thừa sức để mở nhà hàng.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy mình như con chuột được ném vào chĩnh gạo, đúng là không thể thỏa mãn hơn được nữa. Cô quay đầu nhìn Từ Tử Sung, “Căn bếp này của anh đủ để mở bảo tàng đấy anh biết không?”
“Anh không hiểu chuyện trong bếp, em thích là tốt rồi.”
“Sao anh lại biết mua những thứ này?”, Hạ Mộng Ngư cầm một con dao lên rồi kích động nói: “Đây đúng là tuyệt phẩm!”
Từ Tử Sung chỉ cười chứ không nói gì. Anh không biết đồ làm bếp nào tốt thế nên cứ mua thứ đắt nhất. Hiện giờ thấy Hạ Mộng Ngư vui như vậy thì anh biết là mình không mua sai.
“Từ Tử Sung, anh đúng là người bạn đồng hành hiểu em nhất!”, Hạ Mộng Ngư hưng phấn nói: “Đây là căn bếp hoàn hảo nhất mà em từng thấy đấy!”
“Em thích là được rồi.”
Lúc trang hoàng căn nhà này, anh chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là căn bếp phải thật rộng.
Thật ra Từ Tử Sung không ăn cơm ở nhà, cũng không vào bếp, thế nên căn bản là không cần đến bếp. Nhưng dường như trong tiềm thức, anh luôn muốn được sống cùng Hạ Mộng Ngư cả đời, vậy nên anh làm theo ước mơ của cô, tạo ra một căn bếp có cửa sổ sát đất và quầy bếp thật lớn.
Phải ngập ánh nắng.
Phải có cửa sổ sát đất.
Phải có một cánh cửa hướng ra vườn hoa.
Phải có đủ các nguyên liệu, có bột và các sản phẩm từ sữa.
Mỗi lần về nhà, đi ngang qua căn bếp, Từ Tử Sung lại như nhìn thấy Hạ Mộng Ngư đang bận rộn ở trong. Mà giờ phút này, Hạ Mộng Ngư đang đứng trong căn bếp của anh, hệt như giấc mộng đã trở thành sự thật.
Từ Tử Sung nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, cô đang ôm một cái nồi, ngồi xếp bằng trên quầy bếp đến ngẩn người, không nói một lời, như người mất hồn. Anh nhíu mày nghi hoặc, có gì không đúng sao?
“Em làm sao thế?’, Từ Tử Sung hỏi.
Hạ Mộng Ngư mơ hồ lắc đầu, rồi cô ngơ ngác hỏi: “Từ Tử Sung, anh nói xem… bây giờ em đang ở thiên đường à?… Nhất định là ở thiên đường rồi, đây đúng là căn bếp thiên đường…”
Từ Tử Sung không biết phải làm sao. Người ta vẫn nói, kim cương là bạn tốt nhất của phụ nữ, nhưng vừa rồi ở cửa hàng trang sức, Hạ Mộng Ngư vẫn rất bình tĩnh, kể cả lúc chiếc nhẫn rubi to đùng xuất hiện, cô vẫn bình thường, thậm chí còn có vẻ ghét bỏ. Ngược lại, giờ thì kích động như một đứa trẻ con.
“Em vui là được rồi.”, Từ Tử Sung mỉm cười.
“Vui chứ!”, Hạ Mộng Ngư nhảy xuống khỏi quầy bếp rồi kích động nói với Từ Tử Sung: “Nhìn thấy căn bếp này, em hận không thể lập tức bán mình cho anh, chỉ cần anh để em ngày nào cũng được nấu ăn trong này là được.”
Từ Tử Sung buồn cười, “Nói linh tinh cái gì thế, chẳng phải em sắp làm đám cưới với anh sao?”
“Ừ nhỉ!”
Hạ Mộng Ngư sung sướng đến nỗi hận không thể lăn lộn trên quầy bếp.
Lúc này, đám vệ sĩ đã mang hành lý lên tầng, sau đó đều rời đi theo chỉ đạo của Từ Tử Sung.
Hạ Mộng Ngư không chú ý đến chuyện đó, chỉ mải mở tủ lạnh ra kiểm tra xem bên trong có những nguyên liệu gì để cô trổ tài. Tuy nhiên, chỉ có sữa với trứng, ngoài ra thì chẳng có thứ nguyên liệu tươi nào… Nhìn là biết bình thường Từ Tử Sung không nấu cơm.
“Căn bếp tốt thế này mà không dùng, đúng là phí của giời!”
Hạ Mộng Ngư lấy sữa và trứng ra, lại lôi thêm bột và đường từ trong tủ bếp. Xem ra, bữa sáng hôm nay chỉ có thể làm muffin.”
“Không có tí thịt hay rau dưa gì à?”, Hạ Mộng Ngư oán thán.
“Để anh bảo họ đi mua, một tiếng nữa là có.”
“Được đấy!”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm.
Hạ Mộng Ngư đổ bột ra, vừa đánh trứng vừa than thở: “Em làm trước một ít muffin cho anh lót dạ vậy, đợi có nguyên liệu rồi em trổ tài tiếp… Em nói cho anh biết, muffin em làm ngon số một đấy!”
Từ Tử Sung không nói câu nào, chỉ lẳng lặng lại gần Hạ Mộng Ngư rồi ôm cô từ phía sau.
“À, có cần em lên danh sách không? Họ biết mua cái gì đâu.”
“Không cần.”, giọng Từ Tử Sung có chút khang khác, anh thấp giọng nói: “Họ biết phải mua gì.”
Hạ Mộng Ngư đang đánh lòng trắng trứng, nhưng từ phía sau, Từ Tử Sung đột ngột thò tay vào váy cô.
“Từ Tử Sung…”
“Hả?”
“Anh đang làm gì đấy?”
Từ Tử Sung khẽ cười một tiếng, bàn tay to không ngừng du ngoạn trên người Hạ Mộng Ngư, còn đôi môi thì đặt vô vàn nụ hôn lên làn da cô.
“Em làm đồ ăn của em, đừng có xen vào việc của anh.”, Từ Tử Sung nói: “Tự anh làm được rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook