Em Chỉ Có Thể Thích Anh
-
Chương 90
Lúc Từ Tử Sung tỉnh lại, cả cabin vừa tối vừa yên tĩnh.
Trong lúc mơ hồ, Từ Tử Sung cảm giác một cơ thể nhỏ nhắn mềm mại nằm sấp trên người mình, hơi thở nhẹ nhàng khe khẽ như một con thú cưng nhỏ.
Đó là Hạ Mộng Ngư.
Nửa tỉnh nửa mê, Từ Tử Sung mơ hồ có cảm giác đánh mất mà tìm lại được, trong phút chốc, đúng là bao thứ cảm xúc lẫn lộn. Tới khi tỉnh hẳn, anh cúi đầu nhìn người đang nằm trong lòng mình.
Giữa không gian mờ tối, Hạ Mộng Ngư trông có vẻ nhỏ bé hơn, hệt như một cô bé con.
Từ Tử Sung không dám cựa quậy, anh chậm rãi giơ tay kéo lại chăn cho cô…
Trong lúc say ngủ, bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư duỗi căng chân, hơi ngọ nguậy, cô nhíu chặt mày, vẻ mặt như đang gặp ác mộng.
Từ Tử Sung khẽ vỗ vai cô, nhỏ giọng gọi tên cô, “Mộng Ngư… Bảo bối.”
Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng mơ màng mở mắt, ánh mắt cô mơ hồ như thể vẫn đang trong cơn mê.
“Gặp ác mộng à?”
“Ừm.”
Hạ Mộng Ngư lật người xuống, co chân lại. Từ Tử Sung ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô rồi vỗ về cô.
“Mơ thấy cái gì vậy?”
“Mơ thấy chuyện hồi cấp Ba.”
Trong mơ, Hạ Mộng Ngư nhìn thấy những ngày tháng chuẩn bị thi Đại học. Mỗi ngày trôi qua, cô như một kẻ tù tội, không có tự do, rõ ràng sống giữa thế giới nhưng lại chẳng cảm nhận được ánh mặt trời, âm thanh vui tai, hoa cỏ thơm ngát, chẳng có chút liên quan nào đến cô. Sắc trời lúc nào cũng âm u nặng nề, đặc một màu xám xịt. Bố mẹ canh chừng cô như một tên phạm nhân, cô chẳng còn chút tự tôn nào của một con người bình thường.
“Lạ thật đấy, đây là lần đầu tiên em mơ thấy chuyện cũ.”
Bình thường Hạ Mộng Ngư không phải kiểu người thích nhớ lại quá khứ, cũng không thích chìm đắm vào những cảm xúc buồn thương, cô luôn nhìn về phía trước, không bao giờ quay đầu. Cô thở dài một hơi, rồi cất giọng khàn khàn: “Sao hôm nay lại thế nhỉ, lạ quá. Rõ ràng là đang rất vui vẻ, tự dưng lại mơ thấy chuyện không vui.”
Từ Tử Sung trầm mặc một lát rồi mới dè dặt hỏi: “Em có hận họ không?”
Trong cabin tối om, Hạ Mộng Ngư hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mãi lâu sau vẫn không nói gì.
Một lúc sau cô mới lên tiếng. Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng giọng điệu lại đầy nặng nề, “Lúc đấy đúng là rất hận, hận đến nỗi như thể mí mắt bị xuyên thủng, không nhìn thấy gì hết, ngoại trừ nỗi hận với họ. Trong đầu em lúc ấy chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là em phải trả thù họ, em muốn họ còn đau khổ hơn em… Sau khi em có điểm thi, họ vui lắm, em là thủ khoa mà. Nhìn họ mang điểm của em đi khoe khoang, như thể đấy là thành công của họ, em lại càng hận… Em nhân lúc tâm trạng họ đang cực tốt, dụ họ cho em sang Pháp du lịch, đang vui nên họ đồng ý luôn. Đáng tiếc, họ chẳng hiểu gì về mấy thứ giấy tờ như visa, lúc em xin visa, họ nghĩ là visa du lịch, thật ra là visa du học… Em thu thập hết những thứ cần thiết, lấy danh nghĩa đi du lịch, chỉ chờ ngày xuất phát… Ngày giấy báo trúng tuyển được gửi về là trước hôm em đi Pháp một ngày. Chắc chắn anh không thể tưởng tượng được phản ứng của bố mẹ em khi đó đâu, phấn khích lắm… Bố em hôn mê bất tỉnh, phải gọi xe cấp cứu đưa đi bệnh viện. Mẹ em thì cứ khóc, vừa khóc vừa đánh em. Em để yên cho bà ấy đánh, không phải vì em áy náy, mà vì em cực kỳ tận hưởng dáng vẻ đau khổ của bà ấy… Họ muốn em học lại, nhưng trong tay em có hộ chiếu, có vé máy bay, có tiền, họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn em đi.”
Rõ ràng là đang kể về chuyện xả hận, rõ ràng là đã hoàn thành màn trả thù cay đắng nhất với họ, nhưng Hạ Mộng Ngư lại phát hiện ra, lúc nhớ lại đoạn hồi ức này, cô chẳng có chút vui vẻ nào cả.
“Em có hối hận không?”, Từ Tử Sung hỏi.
Hạ Mộng Ngư nở nụ cười khổ, cô nói: “Có một chút, cũng không dám nghĩ lại. Giờ ngẫm lại thì thấy chẳng đáng gì cả, em muốn tự hủy hoại mình để trả thù họ, nhưng thật ra, có bao nhiêu phần trăm họ để ý đến em chứ?… Sau này em có dò hỏi tin tức của họ, một năm sau khi em đi, mẹ em cố sinh được một thằng con trai. Nói thẳng ra, tình yêu hay hận thù của em chỉ liên quan đến mình em, thật lãng phí. Thế nên bây giờ em chẳng còn hận họ nữa.”
“Tại sao?”
“Vì nếu một người con gái phải hận bố mẹ mình, thì đời cô ấy rất đáng thương.”
Hai người không nói nữa, cứ lẳng lặng ôm nhau. Họ gặp lại nhau quá vội, thật sự còn nhiều điều chưa kịp nói, có lúc rất muốn kể hết những chuyện xảy ra trong mười năm qua cho nhau nghe, nhưng lại có lúc cảm thấy, cứ trầm mặc như thế này cũng tốt.
Vì mình hiểu sự trầm mặc của nhau.
“Anh có còn liên lạc với họ không?”, đột nhiên Hạ Mộng Ngư hỏi.
“Ai?”
“Hội lớp mình này, cô chủ nhiệm này… Cả người nhà của anh nữa.”
“Không.”
“Sao không?”
Từ Tử Sung im lặng một chút rồi nói: “Anh vốn không phải là người sống tình cảm. Về phần mẹ anh, anh đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, cô hỏi: “Bà ấy còn sống không?”
“Có lẽ còn sống, có lẽ đã chết.”
Hai người đều im lặng một lát, rồi Từ Tử Sung hỏi: “Em có cảm thấy anh tàn nhẫn không? Với một người mẹ bị chứng tăng ure máu nhiều năm mà anh lại tuyệt tình như thế, bao nhiêu năm chẳng quan tâm, năm đó, chẳng màng đến sống chết của bà ấy, cứ thế bỏ đi.”
“Chắc chắn anh có lý do của mình, trên đời này làm gì có sự tàn nhẫn nào là vô duyên vô cớ.”, Hạ Mộng Ngư ngừng một lát rồi lại khẽ hỏi: “Tử Sung, anh có muốn nói nguyên nhân cho em nghe không? Anh với mẹ…”
“Giờ anh không muốn nói đến chuyện không vui đấy.”, Từ Tử Sung hôn lên tóc Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Anh không muốn nhớ lại. Hiện tại, điều quan trọng nhất đối với anh chính là cuộc sống với em.”
Ngay cả quá khứ tàn khốc ở trại huấn luyện Siberia và những ngày tháng thi đấu ở Mĩ mà Từ Tử Sung vẫn có thể thong dong kể lại, vậy mà kí ức về ngày thơ bé, về bố mẹ, anh lại muốn giữ kín chứ không chịu nói ra.
Nghĩ đến đây, Hạ Mộng Ngư liền cảm thấy tim mình như thắt lại. Cô không hận bố mẹ, vì cô cảm thấy nếu một người phải hận bố mẹ thì người ấy quá đáng thương, cô quyết tâm nghĩ thế nên không còn hận nữa. Cũng vì thế, ngẫm ra thì Từ Tử Sung của cô thật sự rất đáng thương.
Từ Tử Sung đổi đề tài, anh hỏi: “Còn em, có liên lạc với họ không?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Không muốn quay đầu lại.”
Từ Tử Sung im lặng một lát rồi thở dài, “Thế thì đừng quay đầu lại.”
…
Máy bay tới Mĩ, trong lúc hạ cánh, Hạ Mộng Ngư khoan khoái hẳn. Dường như chỉ trong nháy mắt, cô có thể quên đi những chuyện không vui vừa rồi. Cô rút di động ra, cho Từ Tử Sung xem danh sách mình đã liệt kê.
“Trong mấy ngày ở đây, mình phải thử ăn ở tất cả những nhà hàng này!”
Từ Tử Sung cười, anh khẽ xoa đầu cô rồi nói: “Được, em muốn đi đâu anh đều đưa em đi.”
“Tốt!”
Hạ Mộng Ngư cực kỳ phấn khích, như thể cô chưa hề lớn lên, như những ngày tháng Tư, chốc mưa, chốc tạnh, bất kể thế nào cũng vẫn đáng yêu.
“Nhưng trước khi đi ăn, mình phải đi xem nhẫn đã.”
Suýt chút nữa Hạ Mộng Ngư quên mất, lần này họ đến đây để thử nhẫn, thế nên lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Giờ mới có sáu giờ sáng, phải một lúc nữa cửa hàng trang sức mới mở cửa, nhưng có lẽ vì Từ Tử Sung là khách VIP nên đã có nhân viên đứng chờ sẵn ở ngoài.
Cả cửa hàng cũng chỉ có hai người họ là khách.
Hạ Mộng Ngư không hề kinh hãi, cô thoải mái bước vào, đi dạo một vòng.
“Nhẫn anh chọn cho em đâu?”, Hạ Mộng Ngư cúi đầu nhìn vào tủ kính, cô tò mò hỏi: “Có ở trong này không?”
“Có, nó là tuyệt tác của bậc thầy ở đây, nên anh đồng ý để họ trưng bày trong tủ.”
“Anh đừng nói, để em đoán!”
Hạ Mộng Ngư hào hứng nhìn một lượt cả tủ. Căn cứ vào sự hiểu biết của cô với Từ Tử Sung, tuy anh là người đàn ông khá trầm mặc, nhưng từ nhỏ đã thích tỏ ra cool ngầu như thế thì chắc chắn nhẫn anh đặt không thể mộc mạc được.
Phải từ ba cara đổ lên.
Hạ Mộng Ngư chăm chú tìm kim cương. Cô nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương hồng, thiết kế tinh tế, khiến người đeo cảm giác mình như nàng tiên nữ.
“Cái này đúng không?”
Từ Tử Sung lắc đầu.
Hạ Mộng Ngư tỏ vẻ thất vọng. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Từ Tử Sung liền cười rồi quay sang nói với người quản lý đi theo nãy giờ: “I’ll take this one.”
Người quản lý lập tức gọi nhân viên lấy chiếc nhẫn kim cương hồng ra.
Hạ Mộng Ngư trợn mắt nhìn anh, cô hỏi: “Anh giai à, không phải em đoán là cái nào thì anh sẽ mua cái đấy chứ?”
“Ừ.”
“Anh tiết kiệm chút tiền để dưỡng già có được không?”
“Anh có tiền dưỡng già rồi. Anh thích mua cho em, chỉ cần là thứ em thích, anh sẽ mua cho em. Em quên em đã đồng ý với anh rồi à? Để anh thực hiện nguyện vọng này đi.”
Hạ Mộng Ngư không biết nói gì nữa, cô muốn mua quần áo, cùng lắm là mấy cái túi xách, chứ không nghĩ đến việc mua kim cương.
“Nhưng em không có nói là em thích.”
“Em đoán là nó nghĩa là em hi vọng là nó, đương nhiên là thích rồi.”
Hạ Mộng Ngư câm nín, suýt chút nữa quên mất trước đây Từ Tử Sung là học bá, mấy môn tự nhiên được điểm rất cao.
“Thế thì em không đoán nữa.”
“Thế thì anh cứ mua thôi.”
“Em đoán!”
Hạ Mộng Ngư đành phải tiếp tục tìm nhẫn đính hôn của mình.
Đảo qua một vòng, tầm mắt cô dừng lại ở một chiếc nhẫn kim cương vàng. Chiếc nhẫn kim cương này được chạm như một chiếc vương miện nhỏ, tràn ngập cảm giác hoàng gia phương Đông.
“Cái này?”
Từ Tử Sung cười, gật đầu với người quản lý đứng đằng sau.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ đó, Hạ Mộng Ngư biết mình lại đoán sai. Cô cảm thấy thật mệt, nếu còn đoán nữa, cô sợ Từ Tử Sung sẽ phá sản mất, thế thì cô hoàn thành vai gian phi một cách xuất sắc rồi.
Hết cách, cô đành ngẩng đầu lên. Bỗng nhiên, ánh mắt cô rơi vào một quầy trưng bày cách đó không xa. Trong tủ bày một chiếc nhẫn với viên rubi rất to, vừa nãy không nhìn kĩ, Hạ Mộng Ngư còn tưởng là vòng cổ.
Hạ Mộng Ngư chợt có một dự cảm không ổn chút nào.
“Không phải là cái kia đấy chứ?”, Hạ Mộng Ngư run rẩy hỏi.
Từ Tử Sung cười rõ tươi, “Đoán đúng rồi.”
Biểu cảm của Hạ Mộng Ngư trông rất phức tạp. Gu thẩm mĩ của tên này, thật sự là không cứu nổi.
Trong lúc mơ hồ, Từ Tử Sung cảm giác một cơ thể nhỏ nhắn mềm mại nằm sấp trên người mình, hơi thở nhẹ nhàng khe khẽ như một con thú cưng nhỏ.
Đó là Hạ Mộng Ngư.
Nửa tỉnh nửa mê, Từ Tử Sung mơ hồ có cảm giác đánh mất mà tìm lại được, trong phút chốc, đúng là bao thứ cảm xúc lẫn lộn. Tới khi tỉnh hẳn, anh cúi đầu nhìn người đang nằm trong lòng mình.
Giữa không gian mờ tối, Hạ Mộng Ngư trông có vẻ nhỏ bé hơn, hệt như một cô bé con.
Từ Tử Sung không dám cựa quậy, anh chậm rãi giơ tay kéo lại chăn cho cô…
Trong lúc say ngủ, bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư duỗi căng chân, hơi ngọ nguậy, cô nhíu chặt mày, vẻ mặt như đang gặp ác mộng.
Từ Tử Sung khẽ vỗ vai cô, nhỏ giọng gọi tên cô, “Mộng Ngư… Bảo bối.”
Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng mơ màng mở mắt, ánh mắt cô mơ hồ như thể vẫn đang trong cơn mê.
“Gặp ác mộng à?”
“Ừm.”
Hạ Mộng Ngư lật người xuống, co chân lại. Từ Tử Sung ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô rồi vỗ về cô.
“Mơ thấy cái gì vậy?”
“Mơ thấy chuyện hồi cấp Ba.”
Trong mơ, Hạ Mộng Ngư nhìn thấy những ngày tháng chuẩn bị thi Đại học. Mỗi ngày trôi qua, cô như một kẻ tù tội, không có tự do, rõ ràng sống giữa thế giới nhưng lại chẳng cảm nhận được ánh mặt trời, âm thanh vui tai, hoa cỏ thơm ngát, chẳng có chút liên quan nào đến cô. Sắc trời lúc nào cũng âm u nặng nề, đặc một màu xám xịt. Bố mẹ canh chừng cô như một tên phạm nhân, cô chẳng còn chút tự tôn nào của một con người bình thường.
“Lạ thật đấy, đây là lần đầu tiên em mơ thấy chuyện cũ.”
Bình thường Hạ Mộng Ngư không phải kiểu người thích nhớ lại quá khứ, cũng không thích chìm đắm vào những cảm xúc buồn thương, cô luôn nhìn về phía trước, không bao giờ quay đầu. Cô thở dài một hơi, rồi cất giọng khàn khàn: “Sao hôm nay lại thế nhỉ, lạ quá. Rõ ràng là đang rất vui vẻ, tự dưng lại mơ thấy chuyện không vui.”
Từ Tử Sung trầm mặc một lát rồi mới dè dặt hỏi: “Em có hận họ không?”
Trong cabin tối om, Hạ Mộng Ngư hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mãi lâu sau vẫn không nói gì.
Một lúc sau cô mới lên tiếng. Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng giọng điệu lại đầy nặng nề, “Lúc đấy đúng là rất hận, hận đến nỗi như thể mí mắt bị xuyên thủng, không nhìn thấy gì hết, ngoại trừ nỗi hận với họ. Trong đầu em lúc ấy chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là em phải trả thù họ, em muốn họ còn đau khổ hơn em… Sau khi em có điểm thi, họ vui lắm, em là thủ khoa mà. Nhìn họ mang điểm của em đi khoe khoang, như thể đấy là thành công của họ, em lại càng hận… Em nhân lúc tâm trạng họ đang cực tốt, dụ họ cho em sang Pháp du lịch, đang vui nên họ đồng ý luôn. Đáng tiếc, họ chẳng hiểu gì về mấy thứ giấy tờ như visa, lúc em xin visa, họ nghĩ là visa du lịch, thật ra là visa du học… Em thu thập hết những thứ cần thiết, lấy danh nghĩa đi du lịch, chỉ chờ ngày xuất phát… Ngày giấy báo trúng tuyển được gửi về là trước hôm em đi Pháp một ngày. Chắc chắn anh không thể tưởng tượng được phản ứng của bố mẹ em khi đó đâu, phấn khích lắm… Bố em hôn mê bất tỉnh, phải gọi xe cấp cứu đưa đi bệnh viện. Mẹ em thì cứ khóc, vừa khóc vừa đánh em. Em để yên cho bà ấy đánh, không phải vì em áy náy, mà vì em cực kỳ tận hưởng dáng vẻ đau khổ của bà ấy… Họ muốn em học lại, nhưng trong tay em có hộ chiếu, có vé máy bay, có tiền, họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn em đi.”
Rõ ràng là đang kể về chuyện xả hận, rõ ràng là đã hoàn thành màn trả thù cay đắng nhất với họ, nhưng Hạ Mộng Ngư lại phát hiện ra, lúc nhớ lại đoạn hồi ức này, cô chẳng có chút vui vẻ nào cả.
“Em có hối hận không?”, Từ Tử Sung hỏi.
Hạ Mộng Ngư nở nụ cười khổ, cô nói: “Có một chút, cũng không dám nghĩ lại. Giờ ngẫm lại thì thấy chẳng đáng gì cả, em muốn tự hủy hoại mình để trả thù họ, nhưng thật ra, có bao nhiêu phần trăm họ để ý đến em chứ?… Sau này em có dò hỏi tin tức của họ, một năm sau khi em đi, mẹ em cố sinh được một thằng con trai. Nói thẳng ra, tình yêu hay hận thù của em chỉ liên quan đến mình em, thật lãng phí. Thế nên bây giờ em chẳng còn hận họ nữa.”
“Tại sao?”
“Vì nếu một người con gái phải hận bố mẹ mình, thì đời cô ấy rất đáng thương.”
Hai người không nói nữa, cứ lẳng lặng ôm nhau. Họ gặp lại nhau quá vội, thật sự còn nhiều điều chưa kịp nói, có lúc rất muốn kể hết những chuyện xảy ra trong mười năm qua cho nhau nghe, nhưng lại có lúc cảm thấy, cứ trầm mặc như thế này cũng tốt.
Vì mình hiểu sự trầm mặc của nhau.
“Anh có còn liên lạc với họ không?”, đột nhiên Hạ Mộng Ngư hỏi.
“Ai?”
“Hội lớp mình này, cô chủ nhiệm này… Cả người nhà của anh nữa.”
“Không.”
“Sao không?”
Từ Tử Sung im lặng một chút rồi nói: “Anh vốn không phải là người sống tình cảm. Về phần mẹ anh, anh đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, cô hỏi: “Bà ấy còn sống không?”
“Có lẽ còn sống, có lẽ đã chết.”
Hai người đều im lặng một lát, rồi Từ Tử Sung hỏi: “Em có cảm thấy anh tàn nhẫn không? Với một người mẹ bị chứng tăng ure máu nhiều năm mà anh lại tuyệt tình như thế, bao nhiêu năm chẳng quan tâm, năm đó, chẳng màng đến sống chết của bà ấy, cứ thế bỏ đi.”
“Chắc chắn anh có lý do của mình, trên đời này làm gì có sự tàn nhẫn nào là vô duyên vô cớ.”, Hạ Mộng Ngư ngừng một lát rồi lại khẽ hỏi: “Tử Sung, anh có muốn nói nguyên nhân cho em nghe không? Anh với mẹ…”
“Giờ anh không muốn nói đến chuyện không vui đấy.”, Từ Tử Sung hôn lên tóc Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Anh không muốn nhớ lại. Hiện tại, điều quan trọng nhất đối với anh chính là cuộc sống với em.”
Ngay cả quá khứ tàn khốc ở trại huấn luyện Siberia và những ngày tháng thi đấu ở Mĩ mà Từ Tử Sung vẫn có thể thong dong kể lại, vậy mà kí ức về ngày thơ bé, về bố mẹ, anh lại muốn giữ kín chứ không chịu nói ra.
Nghĩ đến đây, Hạ Mộng Ngư liền cảm thấy tim mình như thắt lại. Cô không hận bố mẹ, vì cô cảm thấy nếu một người phải hận bố mẹ thì người ấy quá đáng thương, cô quyết tâm nghĩ thế nên không còn hận nữa. Cũng vì thế, ngẫm ra thì Từ Tử Sung của cô thật sự rất đáng thương.
Từ Tử Sung đổi đề tài, anh hỏi: “Còn em, có liên lạc với họ không?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Không muốn quay đầu lại.”
Từ Tử Sung im lặng một lát rồi thở dài, “Thế thì đừng quay đầu lại.”
…
Máy bay tới Mĩ, trong lúc hạ cánh, Hạ Mộng Ngư khoan khoái hẳn. Dường như chỉ trong nháy mắt, cô có thể quên đi những chuyện không vui vừa rồi. Cô rút di động ra, cho Từ Tử Sung xem danh sách mình đã liệt kê.
“Trong mấy ngày ở đây, mình phải thử ăn ở tất cả những nhà hàng này!”
Từ Tử Sung cười, anh khẽ xoa đầu cô rồi nói: “Được, em muốn đi đâu anh đều đưa em đi.”
“Tốt!”
Hạ Mộng Ngư cực kỳ phấn khích, như thể cô chưa hề lớn lên, như những ngày tháng Tư, chốc mưa, chốc tạnh, bất kể thế nào cũng vẫn đáng yêu.
“Nhưng trước khi đi ăn, mình phải đi xem nhẫn đã.”
Suýt chút nữa Hạ Mộng Ngư quên mất, lần này họ đến đây để thử nhẫn, thế nên lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Giờ mới có sáu giờ sáng, phải một lúc nữa cửa hàng trang sức mới mở cửa, nhưng có lẽ vì Từ Tử Sung là khách VIP nên đã có nhân viên đứng chờ sẵn ở ngoài.
Cả cửa hàng cũng chỉ có hai người họ là khách.
Hạ Mộng Ngư không hề kinh hãi, cô thoải mái bước vào, đi dạo một vòng.
“Nhẫn anh chọn cho em đâu?”, Hạ Mộng Ngư cúi đầu nhìn vào tủ kính, cô tò mò hỏi: “Có ở trong này không?”
“Có, nó là tuyệt tác của bậc thầy ở đây, nên anh đồng ý để họ trưng bày trong tủ.”
“Anh đừng nói, để em đoán!”
Hạ Mộng Ngư hào hứng nhìn một lượt cả tủ. Căn cứ vào sự hiểu biết của cô với Từ Tử Sung, tuy anh là người đàn ông khá trầm mặc, nhưng từ nhỏ đã thích tỏ ra cool ngầu như thế thì chắc chắn nhẫn anh đặt không thể mộc mạc được.
Phải từ ba cara đổ lên.
Hạ Mộng Ngư chăm chú tìm kim cương. Cô nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương hồng, thiết kế tinh tế, khiến người đeo cảm giác mình như nàng tiên nữ.
“Cái này đúng không?”
Từ Tử Sung lắc đầu.
Hạ Mộng Ngư tỏ vẻ thất vọng. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Từ Tử Sung liền cười rồi quay sang nói với người quản lý đi theo nãy giờ: “I’ll take this one.”
Người quản lý lập tức gọi nhân viên lấy chiếc nhẫn kim cương hồng ra.
Hạ Mộng Ngư trợn mắt nhìn anh, cô hỏi: “Anh giai à, không phải em đoán là cái nào thì anh sẽ mua cái đấy chứ?”
“Ừ.”
“Anh tiết kiệm chút tiền để dưỡng già có được không?”
“Anh có tiền dưỡng già rồi. Anh thích mua cho em, chỉ cần là thứ em thích, anh sẽ mua cho em. Em quên em đã đồng ý với anh rồi à? Để anh thực hiện nguyện vọng này đi.”
Hạ Mộng Ngư không biết nói gì nữa, cô muốn mua quần áo, cùng lắm là mấy cái túi xách, chứ không nghĩ đến việc mua kim cương.
“Nhưng em không có nói là em thích.”
“Em đoán là nó nghĩa là em hi vọng là nó, đương nhiên là thích rồi.”
Hạ Mộng Ngư câm nín, suýt chút nữa quên mất trước đây Từ Tử Sung là học bá, mấy môn tự nhiên được điểm rất cao.
“Thế thì em không đoán nữa.”
“Thế thì anh cứ mua thôi.”
“Em đoán!”
Hạ Mộng Ngư đành phải tiếp tục tìm nhẫn đính hôn của mình.
Đảo qua một vòng, tầm mắt cô dừng lại ở một chiếc nhẫn kim cương vàng. Chiếc nhẫn kim cương này được chạm như một chiếc vương miện nhỏ, tràn ngập cảm giác hoàng gia phương Đông.
“Cái này?”
Từ Tử Sung cười, gật đầu với người quản lý đứng đằng sau.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ đó, Hạ Mộng Ngư biết mình lại đoán sai. Cô cảm thấy thật mệt, nếu còn đoán nữa, cô sợ Từ Tử Sung sẽ phá sản mất, thế thì cô hoàn thành vai gian phi một cách xuất sắc rồi.
Hết cách, cô đành ngẩng đầu lên. Bỗng nhiên, ánh mắt cô rơi vào một quầy trưng bày cách đó không xa. Trong tủ bày một chiếc nhẫn với viên rubi rất to, vừa nãy không nhìn kĩ, Hạ Mộng Ngư còn tưởng là vòng cổ.
Hạ Mộng Ngư chợt có một dự cảm không ổn chút nào.
“Không phải là cái kia đấy chứ?”, Hạ Mộng Ngư run rẩy hỏi.
Từ Tử Sung cười rõ tươi, “Đoán đúng rồi.”
Biểu cảm của Hạ Mộng Ngư trông rất phức tạp. Gu thẩm mĩ của tên này, thật sự là không cứu nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook