Em À, Anh Thua Em!
-
Chương 35: Thịt tới miệng mà không được ăn
- Nhưng phải hỏi xem cháu gái đích tôn của Đỗ lão gia có đồng ý hay không. - Giọng nói nhẹ nhàng, quen thuộc vang lên. Tất cả mọi người đều nhìn ra trước cửa.
Vanessa và tất cả đều đứng như trời trồng, mồm miệng há hốc.
- Lam Nhiên! - Ai trong số họ hàng đó hô lên.
- Chị hai! - Bella vỡ òa sung sướng, chạy nhanh đến chỗ Lam Nhiên. Cô ôm Bella vào lòng.
Vanessa kinh sợ, hoảng hốt không động đậy được. Phát ngôn cũng chẳng thành. lời.
- Chị...chị...chị...chư...chưa....
- Phải! Chị chưa chết! Không cần nhìn như thế đâu.- Lam Nhiên thong dong phát ngôn.
- Như...nhưng tối hôm qua...tô...tôi đã rút ống thở của chị ra...- Bị khí thế bức người của Lam Nhiên làm cho kinh hãi, Vanessa khó khăn mở miệng.
- Cái gì? Mày rút ống thở của chị Hai sao? - Alice từ nãy im lặng, khôn ngoan hét lên.
- Cái thứ đàn bà độc ác! - Linda lúc nãy đã thấy rõ ràng bộ mặt thật của Vanessa, tức tối mắng chửi.
Thế là rồ rộ lên cả đám người bên dưới bắt đầu lăng mạ Vanessa. Vanessa tức điên lên, kế hoạch hoàn hảo mà cô ta rắp tâm gầy dựng nên lại bị Lam Nhiên một bước phá hủy. Cô ta không cam lòng!
- Chính tôi làm đấy thì sao? Không phải cuối cùng bộ mặt thật của lão cáo già Đỗ Đình đã bị rạch ra hay sao? Cô đã thấy thứ "tình thân" bấy lâu nay cô bảo vệ chưa? - Ha, không phải cuối cùng, Lam Nhiên cũng như cô ta, bị cha vứt bỏ đấy hay sao?
- Ồ! Cha, cha có sao? - Lam Nhiên giả vờ thảng thốt.
- Ồ! Hình như là có đấy con gái! - Đỗ Đình bắt chước giọng điệu của Lam Nhiên.
- Ồ! Oscar nợ ba một tượng vàng!
Nghe lời châm biếm của Lam Nhiên, mọi người đều hiểu ra. Từ đầu tới cuối, đều là kế hoạch của Lam Nhiên, Vanessa chỉ là con mồi ngu ngốc lọt vào lưới của Lam Nhiên.
- Các người...các người...- Vanessa chỉ tay vào mặt Lam Nhiên, mặt mày nhăn nhó đến biến dạng. Hung hăng chưa tới một phút, cô ta liền té lăn ra sàn.
Một lúc sau, cảnh sát ồ ạt tới Đỗ Gia vì Vanessa bị tố là có liên quan đến một tổ chức bắt cóc khét tiếng và cố ý giết người.
Một ngày sau khi Vanessa tỉnh dậy, cô ta liền bị cảnh sát đưa đi. Miệng mồm luôn mắng chửi Lam Nhiên.
Hiện nay, trên các trang báo hàng đầu, hot nhất là tin về hào môn của Đỗ Gia, mà cụ thể hơn là chuyện của Vanessa.
Lam Nhiên đang yên vị tại nhà, trang nhã uống ly trà. Đôi mắt đẹp lâu lâu lại liếc qua cửa phòng, như đang mong chờ điều gì.
Cánh cửa rộng lớn di chuyển chầm chậm, đôi mi dài khẽ động, một đôi chân thon dài bước vào. La Đình Diệp một thân tây trang nghiêm chỉnh, khuôn mặt lạnh bước vào.
Lam Nhiên khóe miệng hiện lên ý cười. La Đình Diệp đến chỗ Lam Nhiên, hôn lên khóe môi còn vương vấn hương trà thơm ngát.
- Thưa phu nhân! Lão công của ngài đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Ngài nên thưởng cho lão công. - La Đình Diệp trưng ra bộ mặt mè nheo, đôi mắt lấp lánh nhìn Lam Nhiên.
Lam Nhiên phì cười, ngoắc ngoắc tay ra hiệu hắn cúi người xuống. La Đình Diệp liền làm theo. Một bàn tay mảnh khảnh xuất hiện trên gáy hắn, một tay nữa choàng lấy cổ hắn. Lam Nhiên áp môi mình vào môi La Đình Diệp. Cả hai quấn quýt không rời. La Đình Diệp thuận đà bế Lam Nhiên lên. Nhẹ nhàng nhấc bổng cô, đặt Lam Nhiên xuống giường, La Đình Diệp vẫn đang say sưa với nụ hôn. Hắn chầm chậm chuyển từ môi đến cổ, mân mê cái cổ nhỏ trắng nõn, miệng phát ra vài chữ:
- Hôm nay, anh không dừng lại đâu.
- Ừ. - Lam Nhiên ừ một tiếng, nhẹ bẫng. La Đình Diệp như bay lên, đầu óc hoang mang lại hôn cô mạnh mẽ hơn. Hắn đang chuẩn bị dời xuống ngực cô thì...
- Lam Nhiên! Đi ăn mừn...- Mỹ Nhã khoác vai Đỗ Thuần hăng hái đi vào, lỗ mũi nở hết cả ra thì...Mỹ Nhã nhanh chóng vả cái "pớp" vào mặt Đỗ Thuần, che mắt anh lại.
- Gì thế?
- Cấm trẻ em dưới 18. Đi thôi! - Vừa nói xong Mỹ Nhã kéo Đỗ Thuần đi mất.
Lam Nhiên ngại ngùng, tự nhiên lại bị bạn thân bắt gặp thế này đúng là hơi...
Cô thẹn quá liền bật dậy chạy ra khỏi phòng, í ới gọi theo Mỹ Nhã. Còn La Đình Diệp ở trong phòng.
-"Thịt tới miệng mà không được ăn!".
Quá đáng. Quá đáng, Mỹ Nhã quá đáng. Lúc vợ chồng người ta đang...ứ ừ...với nhau, vậy mà lại...Thôi, chờ đợt kế vậy. La Đình Diệp thở dài, đi theo Lam Nhiên.
Vanessa và tất cả đều đứng như trời trồng, mồm miệng há hốc.
- Lam Nhiên! - Ai trong số họ hàng đó hô lên.
- Chị hai! - Bella vỡ òa sung sướng, chạy nhanh đến chỗ Lam Nhiên. Cô ôm Bella vào lòng.
Vanessa kinh sợ, hoảng hốt không động đậy được. Phát ngôn cũng chẳng thành. lời.
- Chị...chị...chị...chư...chưa....
- Phải! Chị chưa chết! Không cần nhìn như thế đâu.- Lam Nhiên thong dong phát ngôn.
- Như...nhưng tối hôm qua...tô...tôi đã rút ống thở của chị ra...- Bị khí thế bức người của Lam Nhiên làm cho kinh hãi, Vanessa khó khăn mở miệng.
- Cái gì? Mày rút ống thở của chị Hai sao? - Alice từ nãy im lặng, khôn ngoan hét lên.
- Cái thứ đàn bà độc ác! - Linda lúc nãy đã thấy rõ ràng bộ mặt thật của Vanessa, tức tối mắng chửi.
Thế là rồ rộ lên cả đám người bên dưới bắt đầu lăng mạ Vanessa. Vanessa tức điên lên, kế hoạch hoàn hảo mà cô ta rắp tâm gầy dựng nên lại bị Lam Nhiên một bước phá hủy. Cô ta không cam lòng!
- Chính tôi làm đấy thì sao? Không phải cuối cùng bộ mặt thật của lão cáo già Đỗ Đình đã bị rạch ra hay sao? Cô đã thấy thứ "tình thân" bấy lâu nay cô bảo vệ chưa? - Ha, không phải cuối cùng, Lam Nhiên cũng như cô ta, bị cha vứt bỏ đấy hay sao?
- Ồ! Cha, cha có sao? - Lam Nhiên giả vờ thảng thốt.
- Ồ! Hình như là có đấy con gái! - Đỗ Đình bắt chước giọng điệu của Lam Nhiên.
- Ồ! Oscar nợ ba một tượng vàng!
Nghe lời châm biếm của Lam Nhiên, mọi người đều hiểu ra. Từ đầu tới cuối, đều là kế hoạch của Lam Nhiên, Vanessa chỉ là con mồi ngu ngốc lọt vào lưới của Lam Nhiên.
- Các người...các người...- Vanessa chỉ tay vào mặt Lam Nhiên, mặt mày nhăn nhó đến biến dạng. Hung hăng chưa tới một phút, cô ta liền té lăn ra sàn.
Một lúc sau, cảnh sát ồ ạt tới Đỗ Gia vì Vanessa bị tố là có liên quan đến một tổ chức bắt cóc khét tiếng và cố ý giết người.
Một ngày sau khi Vanessa tỉnh dậy, cô ta liền bị cảnh sát đưa đi. Miệng mồm luôn mắng chửi Lam Nhiên.
Hiện nay, trên các trang báo hàng đầu, hot nhất là tin về hào môn của Đỗ Gia, mà cụ thể hơn là chuyện của Vanessa.
Lam Nhiên đang yên vị tại nhà, trang nhã uống ly trà. Đôi mắt đẹp lâu lâu lại liếc qua cửa phòng, như đang mong chờ điều gì.
Cánh cửa rộng lớn di chuyển chầm chậm, đôi mi dài khẽ động, một đôi chân thon dài bước vào. La Đình Diệp một thân tây trang nghiêm chỉnh, khuôn mặt lạnh bước vào.
Lam Nhiên khóe miệng hiện lên ý cười. La Đình Diệp đến chỗ Lam Nhiên, hôn lên khóe môi còn vương vấn hương trà thơm ngát.
- Thưa phu nhân! Lão công của ngài đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Ngài nên thưởng cho lão công. - La Đình Diệp trưng ra bộ mặt mè nheo, đôi mắt lấp lánh nhìn Lam Nhiên.
Lam Nhiên phì cười, ngoắc ngoắc tay ra hiệu hắn cúi người xuống. La Đình Diệp liền làm theo. Một bàn tay mảnh khảnh xuất hiện trên gáy hắn, một tay nữa choàng lấy cổ hắn. Lam Nhiên áp môi mình vào môi La Đình Diệp. Cả hai quấn quýt không rời. La Đình Diệp thuận đà bế Lam Nhiên lên. Nhẹ nhàng nhấc bổng cô, đặt Lam Nhiên xuống giường, La Đình Diệp vẫn đang say sưa với nụ hôn. Hắn chầm chậm chuyển từ môi đến cổ, mân mê cái cổ nhỏ trắng nõn, miệng phát ra vài chữ:
- Hôm nay, anh không dừng lại đâu.
- Ừ. - Lam Nhiên ừ một tiếng, nhẹ bẫng. La Đình Diệp như bay lên, đầu óc hoang mang lại hôn cô mạnh mẽ hơn. Hắn đang chuẩn bị dời xuống ngực cô thì...
- Lam Nhiên! Đi ăn mừn...- Mỹ Nhã khoác vai Đỗ Thuần hăng hái đi vào, lỗ mũi nở hết cả ra thì...Mỹ Nhã nhanh chóng vả cái "pớp" vào mặt Đỗ Thuần, che mắt anh lại.
- Gì thế?
- Cấm trẻ em dưới 18. Đi thôi! - Vừa nói xong Mỹ Nhã kéo Đỗ Thuần đi mất.
Lam Nhiên ngại ngùng, tự nhiên lại bị bạn thân bắt gặp thế này đúng là hơi...
Cô thẹn quá liền bật dậy chạy ra khỏi phòng, í ới gọi theo Mỹ Nhã. Còn La Đình Diệp ở trong phòng.
-"Thịt tới miệng mà không được ăn!".
Quá đáng. Quá đáng, Mỹ Nhã quá đáng. Lúc vợ chồng người ta đang...ứ ừ...với nhau, vậy mà lại...Thôi, chờ đợt kế vậy. La Đình Diệp thở dài, đi theo Lam Nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook