Em À, Anh Thua Em!
-
Chương 34: Cá đã mắc câu! Thu lưới!
Nghe tin Lam Nhiên gặp nạn, cả Đỗ gia náo loạn. Chỉ có Đỗ lão gia là giữ được bình tĩnh.
- Ôi trời ơi con gái tôi! Huhuhu...- Nguyễn Phúc khóc cũng đã được ba giờ đồng hồ. Đỗ Đình vuốt lưng an ủi bà. Khuôn mặt ông đầy muộn phiền.
Các anh chị em họ "thân thương" cũng đến nhà chính, chỉ có Brian và Bella là thực sự lo lắng cho Lam Nhiên.
- Chẳng lẽ người nhà cũng không đi thăm được hả dì?
- Hu...hu...hu...- Nguyễn Phúc khóc lóc, nói không ra tiếng.
- La Đình Diệp không cho ai vào cả.- Đỗ Thuần trả lời Bella.
- Chị Hai như thế nào?
- Gãy tay trái và chân trái. Xương sườn bị chấn thương, hộp sọ cũng tổn thương. - Đỗ Thuần đau khổ.
- Chị Hai ơi! - Cánh cửa phòng khách bị đẩy mạnh, Anna từ ngoài chạy vào.
Lập tức bay đến chỗ Đỗ Thuần.
- Chị Hai sao rồi hả anh Ba? Chị Hai...chị Hai có thực là như báo nói không hả?
Anna vừa nức nở vừa hỏi, khóc đến thê lương. Khuôn mặt giàn giụa nước mắt khiến cho người khác muốn ôm vào lòng mà bảo bọc.
Vanessa đứng im trong góc không nói, ha ha trời cao có mắt cuối cùng thì mộng ảo của cô ta cũng sắp thành hiện thực rồi. Bây giờ chỉ cần Lam Nhiên chết đi, số cổ phần của cô ta sẽ là của cô. Vanessa một bụng tính toán, âm hiểm nhìn Đỗ Thuần.
Bệnh Viện Trung Ương...
- Tối nay sẽ có người tới đó! - Lam Nhiên nói với La Đình Diệp.
- Anh sẽ hóa trang cho em thật lồng lộng. - La Đình Diệp cười nguy hiểm nhìn Lam Nhiên.
- Hừ! Tôi đói, mau đem đồ ăn cho tôi!- Lam Nhiên dẩu môi lên đòi ăn.
La Đình Diệp cười cười mang nét nham hiểm nồng đậm.
Sau hàng giờ vật vã với cái nóng của lớp băng quấn siêu dày, Lam Nhiên đã có thể dần dần nhắm đôi mi nặng trĩu.
- Cạch - Bên ngoài phát ra tiếng động siêu khẽ nhưng với cặp tai thính như chos của Lam Nhiên thì vẫn nghe được. Cô mở mắt. A! Khách đến rồi.
Vanessa sợ hãi những chuyện đó đều không có thật nên cô ta đã đích thân đến xem Lam Nhiên. Tất nhiên La Đình Diệp bảo anh em của mình lơ là việc gác đêm để cô ta có thể dễ dàng đi vào.
Thấy Lam Nhiên một thân chằng chịt băng bó, cô ta vui sướng. Lam Nhiên ơi là Lam Nhiên, một đời đi tới đi lui, cô vẫn là người hạnh phúc nhất! Nhưng giờ cái hạnh phúc của cô tôi đành phải nhận thay cô rồi. Vanessa khẽ bước tới rút ống oxi trên khuôn mặt bị hủy hoại của Lam Nhiên.
Chưa đầy vài phút, máy đo nhịp tim bên cạnh vang lên vài tiếng lạnh lẽo.
Píp...píp...píp...Sợi dây trên màn hình lúc trước còn nhấp nhô bây giờ chỉ còn một đường thẳng.
Vanessa nhìn Lam Nhiên, đôi mắt hằn lên sự vui sướng nhưng sâu trong nó là sự cuồng dại. Vanessa nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Chỉ vừa bước lên xe cô ta đã cười ha hả, trông rất khoái chí.
Ngay sáng mai, sẽ có một loạt tin tức về cái chết của Lam Nhiên, sẽ là ngày hạnh phúc nhất của cô.
Xế hộp của Vanessa phóng đi trong màn đêm. Căn phòng cô ta vừa rời đi lại sáng trưng.
- Cá mắc câu rồi! Thu lưới!
Lam Nhiên ngồi dậy, khuôn mặt tươi cười. La Đình Diệp từ ngoài bước vào cười đầy phúc hắc.
- Ok! Bà xã!
Sáng hôm sau, báo chí đưa tin Lam Nhiên đã chết.
Tại nhà chính Đỗ Gia...
Nguyễn Phúc khóc đến ngất đi vì thương con, những người trong dòng họ cũng khóc thê lương. Duy chỉ có Đỗ Tuân và Đỗ lão gia là bình tĩnh, trầm mặc.
Vanessa cười lạnh, 20% cổ phần của Lam Nhiên giờ đã là của cô ta. Bởi cô ta chắc chắn kế hoạch sẽ thành công nên sau khi lừa được anh em họ là cổ đông thì cô ta nhanh chóng xác nhập vào cổ phần của Lam Nhiên. Mà cô ta còn cho là Lam Nhiên ngu ngốc, nghĩ rằng cô ta muốn tốt cho Lam Nhiên.
Vì thế, cổ phần "của" cô ta hiện giờ là 35%. Ngoài Vanessa ra thì Đỗ Tuân là người nắm nhiều cổ phần nhất 15%. Nhưng không sao, lão già đó cũng phải chịu trước cô thôi.
Trong bầu không khí u ám, Vanessa khoanh tay bước ra như một bà chủ, cất cao giọng:
- Im lặng cả đi! Chết cũng đã chết rồi, khóc cái gì!
Cả đại sảnh hốt hoảng trước lời nói của Vanessa. Bella đang rất đau khổ, nghe Vanessa nói vậy, cô gào lên:
- Chị Hai đã như vậy mà cô ăn nói kiểu gì đấy!
Cha Vanessa là Đỗ Bình hét lên:
- Con nói cái gì đấy!
Vanessa cười cười, hất mặt lên, cao giọng nói tiếp:
- Ăn nói kiểu gì à? Tất nhiên là kiểu bà
chủ tương lai của cái nhà này rồi. Còn nói cái gì à? Tất nhiên là nói...Lam Nhiên đại tiểu thư chết rồi, chỉ còn Vanessa đại tiểu thư thôi.
- Cô...- Bella điếng người, không thể tin là Vanessa nói như vậy.
- Cô cái gì! Bella, em phải gọi chị là chị Hai.
- Cô...
- Im lặng cả đi! - Đỗ lão gia gõ mạnh cây gậy xuống sàn nhà.
- Ông nội, con mong ông nén bị thương lại mà chuyển nhượng 35% cổ phần của Lam Nhiên cho con đi.- Vanessa vừa nói vừa cười ngọt ngào.
- Cô là thứ mất dạy! - Đỗ lão gia hét lên.
- Mất dạy? Ông nội, ông có cần con nhắc lại quy định chuyển nhượng tài sản của gia tộc họ Đỗ không? - Vanessa đi tới chỗ Đỗ lão gia, ngồi xuống bên thành ghế cười cười.
- Tài sản thuộc về trưởng nữ của trưởng nam sẽ chuyển nhượng cho trưởng nữ của thứ nam nếu trưởng nữ của trưởng nam không còn khả năng quản lý tài sản. - Nói xong, cô ta ôm vai Đỗ lão gia.- Đúng không, ông nội?
- Nếu như cô thuyết phục được ông nội cô chuyển nhượng tài sản của con gái tôi cho cô thì 15% cổ phần của tôi cũng sẽ là của cô. - Đỗ Tuân lên tiếng, cả đại sảnh như ngưng thở, im phăng phắc.
- Bác Hai, bác đúng là khôn khéo! - Vanessa vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô ta chỉ nghĩ Đỗ Tuân là lão cáo già trên thương trường nên gió theo chiều nào thì theo chiều ấy.
- Sau khi nhậm chức chủ tịch, con sẽ khai trừ giám đốc quản lý kinh doanh Bella, trưởng phòng thiết kế Brian,...- Những cái tên cô ta đọc đều là con cháu trong gia phả nhà họ Đỗ. Cô ta muốn diệt trừ cả bọn họ để tránh bọn họ tính kế cô.
- Con chỉ muốn xây dựng một môi trường công minh liêm chính thôi! - Vanessa tự tin nói.
- Vanessa! Cô lật lọng! - Trong đám người bỗng giọng nữ chát chúa vang lên.
- Ô! Linda, sao em lại nói vậy?
- Chị dám khai trừ tôi khỏi công ti ư?
- Chị đã nói rồi! Công bằng liêm minh!
- Hừ! Được...được! Mọi người nghe con nói đây! Cô ta - Vanessa là người đã giết chết chị Hai!
- Cái gì? - Cả đại sảnh nháo nhào lên.
- Dựa vào đâu em nói thế? - Vanessa bị vạch trần, không hoảng hốt, không kinh sợ, rất bình tĩnh.
- Cô còn hỏi cơ đấy! Chính cô...
- Chính cái gì mà chính! Nói có sách, mách có chứng. Em mau mau đưa bằng chứng chị đã giết chị Hai xem nào? Em có không? - Nói đến câu cuối Vanessa cao giọng.
- Tôi...tôi...
- Ổn đấy! Tôi đồng ý với đề xuất của Vanessa. - Đỗ Tuân gật gật đầu, đại sảnh ngày hôm nay có quá nhiều điều bất ngờ. Không thể tin, người cha yêu thương con vô bờ bến lại là kẻ dối trá! Vì hám lợi mà bán rẻ mạng sống của con mình.
- Nhưng Linda nói...
- Không có bằng chứng làm sao chứng minh được nó có thật hay không? Huống hồ bác thấy nó chả liên quan gì đến cháu cả! - Đỗ Tuân bây giờ nhìn rất khốn nạn.
- Cảm ơn bác Hai!
Đỗ Tuân vừa nhìn điện thoại vừa nói với Đỗ lão gia.
- Bố thấy sao?
- Tôi thì sao cũng được nhưng...
- Nhưng sao hả ông? - Vanessa nghe Đỗ lão gia đồng ý, cả người sướng rên cứ như ở trên mây.
- Nhưng phải hỏi xem cháu gái đích tôn của Đỗ lão gia có đồng ý hay không. - Giọng nói nhẹ nhàng, quen thuộc vang lên. Tất cả mọi người đều nhìn ra trước cửa.
- Ôi trời ơi con gái tôi! Huhuhu...- Nguyễn Phúc khóc cũng đã được ba giờ đồng hồ. Đỗ Đình vuốt lưng an ủi bà. Khuôn mặt ông đầy muộn phiền.
Các anh chị em họ "thân thương" cũng đến nhà chính, chỉ có Brian và Bella là thực sự lo lắng cho Lam Nhiên.
- Chẳng lẽ người nhà cũng không đi thăm được hả dì?
- Hu...hu...hu...- Nguyễn Phúc khóc lóc, nói không ra tiếng.
- La Đình Diệp không cho ai vào cả.- Đỗ Thuần trả lời Bella.
- Chị Hai như thế nào?
- Gãy tay trái và chân trái. Xương sườn bị chấn thương, hộp sọ cũng tổn thương. - Đỗ Thuần đau khổ.
- Chị Hai ơi! - Cánh cửa phòng khách bị đẩy mạnh, Anna từ ngoài chạy vào.
Lập tức bay đến chỗ Đỗ Thuần.
- Chị Hai sao rồi hả anh Ba? Chị Hai...chị Hai có thực là như báo nói không hả?
Anna vừa nức nở vừa hỏi, khóc đến thê lương. Khuôn mặt giàn giụa nước mắt khiến cho người khác muốn ôm vào lòng mà bảo bọc.
Vanessa đứng im trong góc không nói, ha ha trời cao có mắt cuối cùng thì mộng ảo của cô ta cũng sắp thành hiện thực rồi. Bây giờ chỉ cần Lam Nhiên chết đi, số cổ phần của cô ta sẽ là của cô. Vanessa một bụng tính toán, âm hiểm nhìn Đỗ Thuần.
Bệnh Viện Trung Ương...
- Tối nay sẽ có người tới đó! - Lam Nhiên nói với La Đình Diệp.
- Anh sẽ hóa trang cho em thật lồng lộng. - La Đình Diệp cười nguy hiểm nhìn Lam Nhiên.
- Hừ! Tôi đói, mau đem đồ ăn cho tôi!- Lam Nhiên dẩu môi lên đòi ăn.
La Đình Diệp cười cười mang nét nham hiểm nồng đậm.
Sau hàng giờ vật vã với cái nóng của lớp băng quấn siêu dày, Lam Nhiên đã có thể dần dần nhắm đôi mi nặng trĩu.
- Cạch - Bên ngoài phát ra tiếng động siêu khẽ nhưng với cặp tai thính như chos của Lam Nhiên thì vẫn nghe được. Cô mở mắt. A! Khách đến rồi.
Vanessa sợ hãi những chuyện đó đều không có thật nên cô ta đã đích thân đến xem Lam Nhiên. Tất nhiên La Đình Diệp bảo anh em của mình lơ là việc gác đêm để cô ta có thể dễ dàng đi vào.
Thấy Lam Nhiên một thân chằng chịt băng bó, cô ta vui sướng. Lam Nhiên ơi là Lam Nhiên, một đời đi tới đi lui, cô vẫn là người hạnh phúc nhất! Nhưng giờ cái hạnh phúc của cô tôi đành phải nhận thay cô rồi. Vanessa khẽ bước tới rút ống oxi trên khuôn mặt bị hủy hoại của Lam Nhiên.
Chưa đầy vài phút, máy đo nhịp tim bên cạnh vang lên vài tiếng lạnh lẽo.
Píp...píp...píp...Sợi dây trên màn hình lúc trước còn nhấp nhô bây giờ chỉ còn một đường thẳng.
Vanessa nhìn Lam Nhiên, đôi mắt hằn lên sự vui sướng nhưng sâu trong nó là sự cuồng dại. Vanessa nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Chỉ vừa bước lên xe cô ta đã cười ha hả, trông rất khoái chí.
Ngay sáng mai, sẽ có một loạt tin tức về cái chết của Lam Nhiên, sẽ là ngày hạnh phúc nhất của cô.
Xế hộp của Vanessa phóng đi trong màn đêm. Căn phòng cô ta vừa rời đi lại sáng trưng.
- Cá mắc câu rồi! Thu lưới!
Lam Nhiên ngồi dậy, khuôn mặt tươi cười. La Đình Diệp từ ngoài bước vào cười đầy phúc hắc.
- Ok! Bà xã!
Sáng hôm sau, báo chí đưa tin Lam Nhiên đã chết.
Tại nhà chính Đỗ Gia...
Nguyễn Phúc khóc đến ngất đi vì thương con, những người trong dòng họ cũng khóc thê lương. Duy chỉ có Đỗ Tuân và Đỗ lão gia là bình tĩnh, trầm mặc.
Vanessa cười lạnh, 20% cổ phần của Lam Nhiên giờ đã là của cô ta. Bởi cô ta chắc chắn kế hoạch sẽ thành công nên sau khi lừa được anh em họ là cổ đông thì cô ta nhanh chóng xác nhập vào cổ phần của Lam Nhiên. Mà cô ta còn cho là Lam Nhiên ngu ngốc, nghĩ rằng cô ta muốn tốt cho Lam Nhiên.
Vì thế, cổ phần "của" cô ta hiện giờ là 35%. Ngoài Vanessa ra thì Đỗ Tuân là người nắm nhiều cổ phần nhất 15%. Nhưng không sao, lão già đó cũng phải chịu trước cô thôi.
Trong bầu không khí u ám, Vanessa khoanh tay bước ra như một bà chủ, cất cao giọng:
- Im lặng cả đi! Chết cũng đã chết rồi, khóc cái gì!
Cả đại sảnh hốt hoảng trước lời nói của Vanessa. Bella đang rất đau khổ, nghe Vanessa nói vậy, cô gào lên:
- Chị Hai đã như vậy mà cô ăn nói kiểu gì đấy!
Cha Vanessa là Đỗ Bình hét lên:
- Con nói cái gì đấy!
Vanessa cười cười, hất mặt lên, cao giọng nói tiếp:
- Ăn nói kiểu gì à? Tất nhiên là kiểu bà
chủ tương lai của cái nhà này rồi. Còn nói cái gì à? Tất nhiên là nói...Lam Nhiên đại tiểu thư chết rồi, chỉ còn Vanessa đại tiểu thư thôi.
- Cô...- Bella điếng người, không thể tin là Vanessa nói như vậy.
- Cô cái gì! Bella, em phải gọi chị là chị Hai.
- Cô...
- Im lặng cả đi! - Đỗ lão gia gõ mạnh cây gậy xuống sàn nhà.
- Ông nội, con mong ông nén bị thương lại mà chuyển nhượng 35% cổ phần của Lam Nhiên cho con đi.- Vanessa vừa nói vừa cười ngọt ngào.
- Cô là thứ mất dạy! - Đỗ lão gia hét lên.
- Mất dạy? Ông nội, ông có cần con nhắc lại quy định chuyển nhượng tài sản của gia tộc họ Đỗ không? - Vanessa đi tới chỗ Đỗ lão gia, ngồi xuống bên thành ghế cười cười.
- Tài sản thuộc về trưởng nữ của trưởng nam sẽ chuyển nhượng cho trưởng nữ của thứ nam nếu trưởng nữ của trưởng nam không còn khả năng quản lý tài sản. - Nói xong, cô ta ôm vai Đỗ lão gia.- Đúng không, ông nội?
- Nếu như cô thuyết phục được ông nội cô chuyển nhượng tài sản của con gái tôi cho cô thì 15% cổ phần của tôi cũng sẽ là của cô. - Đỗ Tuân lên tiếng, cả đại sảnh như ngưng thở, im phăng phắc.
- Bác Hai, bác đúng là khôn khéo! - Vanessa vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô ta chỉ nghĩ Đỗ Tuân là lão cáo già trên thương trường nên gió theo chiều nào thì theo chiều ấy.
- Sau khi nhậm chức chủ tịch, con sẽ khai trừ giám đốc quản lý kinh doanh Bella, trưởng phòng thiết kế Brian,...- Những cái tên cô ta đọc đều là con cháu trong gia phả nhà họ Đỗ. Cô ta muốn diệt trừ cả bọn họ để tránh bọn họ tính kế cô.
- Con chỉ muốn xây dựng một môi trường công minh liêm chính thôi! - Vanessa tự tin nói.
- Vanessa! Cô lật lọng! - Trong đám người bỗng giọng nữ chát chúa vang lên.
- Ô! Linda, sao em lại nói vậy?
- Chị dám khai trừ tôi khỏi công ti ư?
- Chị đã nói rồi! Công bằng liêm minh!
- Hừ! Được...được! Mọi người nghe con nói đây! Cô ta - Vanessa là người đã giết chết chị Hai!
- Cái gì? - Cả đại sảnh nháo nhào lên.
- Dựa vào đâu em nói thế? - Vanessa bị vạch trần, không hoảng hốt, không kinh sợ, rất bình tĩnh.
- Cô còn hỏi cơ đấy! Chính cô...
- Chính cái gì mà chính! Nói có sách, mách có chứng. Em mau mau đưa bằng chứng chị đã giết chị Hai xem nào? Em có không? - Nói đến câu cuối Vanessa cao giọng.
- Tôi...tôi...
- Ổn đấy! Tôi đồng ý với đề xuất của Vanessa. - Đỗ Tuân gật gật đầu, đại sảnh ngày hôm nay có quá nhiều điều bất ngờ. Không thể tin, người cha yêu thương con vô bờ bến lại là kẻ dối trá! Vì hám lợi mà bán rẻ mạng sống của con mình.
- Nhưng Linda nói...
- Không có bằng chứng làm sao chứng minh được nó có thật hay không? Huống hồ bác thấy nó chả liên quan gì đến cháu cả! - Đỗ Tuân bây giờ nhìn rất khốn nạn.
- Cảm ơn bác Hai!
Đỗ Tuân vừa nhìn điện thoại vừa nói với Đỗ lão gia.
- Bố thấy sao?
- Tôi thì sao cũng được nhưng...
- Nhưng sao hả ông? - Vanessa nghe Đỗ lão gia đồng ý, cả người sướng rên cứ như ở trên mây.
- Nhưng phải hỏi xem cháu gái đích tôn của Đỗ lão gia có đồng ý hay không. - Giọng nói nhẹ nhàng, quen thuộc vang lên. Tất cả mọi người đều nhìn ra trước cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook