Duyên Định Hồng Tình
-
Chương 3
Chẳng biết từ lúc nào, ta đối với mọi thứ đều cảm thấy nhạt nhẽo nhàm chán, theo năm tháng qua đi, trong lòng càng thêm hư vô trống rỗng.
Huyền Vũ nhấp một ngụm rượu nghe ta nói, khẽ cười: "Vậy đến hạ giới đi. Ngươi bẩm sinh không hiểu thế nào là yêu, không có thất tình lục dục, từ trước tới nay đều là sai đâu đánh đó, ngay cả thứ căn bản nhất là sự đồng cảm..." Hắn lắc đầu: "Ngươi cũng là vô tâm."
Ta trầm mặc, có chút tự giễu thầm nghĩ. Từ khi độ kiếp trở thành Tây phương Bạch hổ Giám binh thần quân, ta đưa người tới vùng núi này ngày đêm không nghỉ trấn áp yêu ma bình định tứ phía, vì thiên giới ra sức trông coi một cõi đất trời. Huyền Vũ nói, ta không biết cái gì là yêu, không có sự đồng cảm hay thương xót chúng sinh, trong mắt ta "yêu" chỉ là để kéo dài huyết mạch sinh sản ra đời sau, nhưng khi đã trở thành sự tồn tại có sinh mạng sánh ngang như đất trời rồi, thì việc có đời sau hay không cũng không còn quan trọng nữa. Trời sinh thần tiên cũng không phải vô tâm vô tình, chỉ là nhìn nhiều thứ, đi qua nhiều nơi, sống quá lâu mà trở nên lạnh nhạt hờ hững, chính vì vậy cách một đoạn thời gian lại vài tiên nhân hạ phàm lịch kiếp, một lần nữa nếm trải ngũ vị tạp trần.
Nghe hắn đề nghị, ta suy nghĩ rồi gật đầu. Nhấc tay áo lên cùng hắn nâng li cạn chén, dấn thân vào luân hồi.
***
Ta có một sở thích nhỏ, mặc cho thời tiết nắng mưa đều bày một bàn cờ bên cửa sổ, nghiên cứu các thế cờ trong sách rồi tìm cách phá giải. Sinh hoạt của ta cũng giống như một bàn cờ yên lặng, mỗi ngày thức dậy rồi lại luyện thư pháp, và thường dành cả một buổi chiều tối để đắm mình trong sự uyên thâm ảo diệu mà từng quân cờ hạ xuống. Nhưng gần đây thói quen sinh hoạt này lại bị phá vỡ, các thế cờ mà ta tốn công tỉ mỉ bày ra thường bị ai đó đùa nghịch rồi phá mất bàn cờ. Ban đầu ta đoán là do những gia nhân mới đến tò mò rồi vô tình làm đổ, nhưng lại nghĩ, biệt viện này ngoại trừ ta ra chỉ có những người thân cận nhất từng đến đây, họ sẽ không nhàm chán đến mức phạm vào điều kiêng kị của ta, ngay cả gia nhân cũng là ngàn chọn vạn chọn mới được đưa đến nơi này làm việc, lẽ hiển nhiên, đều là những người có năng lực và tâm tư cẩn trọng, biết nên làm gì và không nên làm gì.
Ta cố tình sắp đặt người để mắt tới động tĩnh trong biệt viện này, nhưng chưa lần nào bắt được thủ phạm gây án cả, mỗi ngày quân cờ lại hệt như biết đi mà nằm vung vãi trên sàn. Sau ta lại để ý thấy một chuyện, cứ hôm nào ta bị những cô gái trẻ quấy rầy hay dây dưa, y như rằng ngày hôm đó bàn cờ của ta sẽ tan nát, mà những cô gái đó về sau lại kì quái không đến làm phiền ta nữa. Bắt được điểm này, ngay khi phạm chút rắc rối cùng con gái nhà Hộ Bộ, việc đầu tiên ta làm là nhanh chóng trở về biệt viện ẩn sau tấm bình phong. Không ngoài ý muốn, ta trông thấy một bóng đen đang lén lút thò tay từ ngoài cửa sổ vào phá hoại bàn cờ. Ta bật cười.
***
Đưa tay nhận lấy chén canh đưa lên môi, ta sựng lại, bỗng dưng cảm thấy Mạnh Bà này trông có điểm quen thuộc, dáng dấp thấp thoáng tựa như cái người chuyên phá bàn cờ kia. Tuy nàng không ngẩng đầu nhìn ta, nhưng dường như ta lại có thể cảm giác được tâm tình lúc này của nàng, rất không tốt. Ta nhếch môi, không rõ tại sao trong lòng có chút lâng lâng vui sướng.
Một làn gió từ đâu thổi đến, hệt như đùa nghịch thổi bay hết tóc nàng. Gương mặt nhỏ nhắn hơi tròn tròn hệt như ánh trăng non sau màn mây từ từ hé lộ, đôi mắt vì kinh ngạc mà mở to lên trông cực kì vô tội. Ta mím môi cười cười, trước khi nàng nổi giận trở mặt thì nuốt xuống chén canh, bước qua cầu Nại Hà.
***
Là bảo kê tại một sòng bạc có tiếng, ta đương nhiên chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Cuộc sống trước đây phải lăn lộn ở đầu đường xó chợ đã làm ta nhận ra nhiều điều, muốn sống, muốn tồn tại, muốn không bị người khác giẫm đạp như con sâu cái kiến thì phải trở nên mạnh mẽ, thậm chí là tàn nhẫn hung ác. Người khác thấy ta đều chỉ muốn tránh thật xa không muốn rước lấy phiền toái, ấy vậy mà trong cái miếu hoang ta tiện tay dựng lên làm nơi ở tạm thời này, lại có một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Ban đầu, ta cảm thấy hơi kì lạ, bản thân ta dù không e ngại người, nhưng cũng chưa từng chủ động đi trêu chọc quỷ thần ma quái. Vậy thì cái cảm giác như bị bóng đè, rồi bị vét nồi ăn hết cơm nước này là sao? Ta không nghĩ ra là ai không có mắt đến vậy đi trêu chọc ta, trong khi thứ ta tổn thất nhất chỉ là lượng cơm mỗi ngày, hệt như nuôi chuột. Nghĩ đến chắc là vị khuất mặt nào đó chết lâu nên đói bụng, ta cũng không ngại tăng thêm khẩu phần ăn, dù sao cũng không làm hại gì đến ta, chỉ là ban đêm lúc ngủ có tật xấu thích đè nặng ta thôi.
Nhưng dần dần ta cảm thấy người nọ ở đây thật uất ức, nên muốn làm gì đó để thay đổi cái miếu hoang xập xệ này, để người nọ được sống thoải mái hơn một chút, ăn được nhiều hơn một chút, khi ngủ cũng cảm thấy ấm áp hơn một chút, chính vì vậy bản thân ta càng thêm cố gắng nổ lực. Mãi đến cuối đời, ta vẫn không hiểu cảm giác của ta với người nọ là gì? Chính vì người nọ ta mới có mục đích sống, mới muốn tiến lên, mới chưa bao giờ thấy đơn độc hay mệt mỏi khi thoát khỏi vũng bùn nhơ nhuốc của đời người. Cảm giác này không rõ là yêu hay nương tựa, nhưng vì người nọ, cho dù phải trả giá nhiều hơn nữa ta cũng không từ.
***
Ta ngây ngốc đứng bên đá Tam Sinh, kiếp trước và kiếp này của ta đều ghi rõ trên đá, hóa ra giữa ta và nàng đã có mối liên hệ từ lâu như vậy rồi. Mạnh Bà giờ đã đổi thành người khác, ta bỗng có chút chán nản, hai thế làm người vất vả lắm mới tìm được ý trung nhân khiến ta để bụng đến như vậy, cũng không biết tới khi nào mới gặp lại nàng nữa. Về sau biết được nàng không phải là người phàm ta còn ôm lấy tâm lý may mắn, như vậy dù ta có chuyển thế đầu thai đi nữa, chỉ cần nàng có một chút tình cảm với ta, nhất định sẽ có cách tìm được rồi cùng ta nối lại đoạn nhân duyên này. Nhất định là vậy!
Ta cầm lấy chén canh Mạnh Bà, hơi do dự một chút. Nhỡ đâu nàng không tìm được ta thì sao? Nhỡ đâu ta quên mất nàng rồi lạnh lùng tổn thương nàng thì sao? Ta không dám chắc bởi vì ta chỉ là một người phàm thôi, một khi mất đi kí ức rồi ta không biết bản thân sẽ trở thành gì nữa. Trầm mặc một lúc, ta đưa tay đổ chén canh Mạnh Bà xuống sông Vong Xuyên, bất chấp hậu quả bị trừng phạt trong lời của Mạnh Bà, lê một thân đầy máu cắn răng vượt qua cầu Nại Hà.
Ta không muốn quên nàng!
***
Mang theo hi vọng hoán thế đầu thai, ta ở nhân gian chờ nàng hơn bốn mươi năm trời, bất kể bản thân hiện tại là một kẻ tàn phế, nhưng chưa một giây phút nào ta nghĩ tới việc từ bỏ. Mùa xuân, ta xếp một bàn cờ bày ra thế trận bên cửa sổ, thu qua đông đến, quân cờ vẫn như nguyên. Mùa hạ, ta ngồi ở sân sau bày ra một bàn điểm tâm nóng hổi, ngày qua đêm lại, ánh trăng cũng nhạt màu. Ta không sợ hai chân không thể đi lại, nhưng lại sợ chiếc giường rộng rãi không còn cảm giác chen chúc. Ta cho người đánh bóng mái ngói, khắc hoa văn lên tường, biến ngôi nhà trở nên cao to rực rỡ, vậy thì dù nàng có ở xa cách mấy, nhất định cũng sẽ nhìn thấy hoặc nghe lời đồn đãi mà tìm được đường về. Đáng tiếc, đời người tựa như một cái chớp mắt thoáng qua. Cuối cùng, vẫn là không chờ được nàng.
***
Ta trầm mặc nhìn chén canh Mạnh Bà đưa tới, thẳng tay ném vỡ thành từng mảnh, lần thứ hai chịu nổi khổ như bị lăng trì cùng sức nặng ngàn cân đè ép trên vai, một lần nữa bước qua cầu Nại Hà. Nhưng bất kể ta bị mù lòa, là một kẻ câm người điếc, chịu hết mọi thương tật và nỗi khổ trên thế gian, nàng cũng không bao giờ xuất hiện nữa, hệt như một giấc mộng hồ điệp thoáng qua trong nhân sinh ta.
***
Không biết đã là lần thứ mấy ta nhận lấy chén canh Mạnh Bà, lần này ta không bộc phát tính tình như thường lệ mà trầm ngâm suy nghĩ. Có phải vì ta làm trái thiên ý mà ông trời trừng phạt không để cho ta gặp lại nàng không? Vì cớ gì mỗi một nơi trong nhân gian này đều không tìm thấy nàng? Luân hồi bao kiếp, dù cho thân thể không còn trọn vẹn ta vẫn không ngừng tìm nàng, thế gian rộng lớn, mỗi một ngóc ngách ta đều đã đi qua, nhưng người muốn tìm lại vô phương tìm thấy.
Ta hạ mắt nhìn chén canh Mạnh Bà trong tay, hóa ra đây mới chính là sự trừng phạt trong lời của Mạnh Bà. Chấp nhận thân thể khuyết tật thì đã sao? Người ngươi muốn tìm lại không cách nào tìm được hay ở bên cạnh. Có được kí ức luân hồi thì thế nào? Người ngươi muốn gặp lại tựa như hoa trong gương, như trăng trong nước. Nếu sai lầm của ta hết thảy là ở đây, vậy ta chấp nhận quên hết tất cả chỉ mong gặp lại nàng. Ta tin tưởng chỉ bằng tình cảm này, dù cho ta quên hết đi, ta vẫn sẽ có cách khiến cho nàng yêu ta, cũng như ta yêu nàng.
***
Nuốt xuống viên nội đan lạnh lẽo lại nóng bỏng đến muốn rơi lệ kia, ta nhìn gương mặt nhạt nhòa dần rõ ràng trong kí ức, vươn tay muốn giữ lấy vạt áo nàng, nhưng chạm phải lại là một khoảng không tựa như ánh trăng dần tan biến. Ta thất thần nhìn chằm chằm vào tay mình, không thể kiềm chế gào lên một tiếng thê lương trong đêm tối lạnh lùng.
Bao nhiêu năm qua ta sống như một kẻ vô hồn, luôn lạc lõng và khó khăn khi cùng người khác nảy sinh tình cảm, cho dù đó có là phụ mẫu thân sinh của mình đi nữa, cũng vì cảm thấy có lỗi mà ta đối với họ nhân nhượng vô cùng. Trước khi đi nhập ngũ, phụ thân từng nhiều lần đề cập với ta việc kết hôn lưu lại con nối dòng, ông đã tìm được một nhà ưng ý và lén ta đi kết thông gia cùng bọn họ, sau sự việc lộ ra, ta tức giận làm ầm ĩ một trận rồi bỏ nhà đến doanh trại sớm hơn dự định. Thật không ngờ, đó cũng là lần cuối cùng ta nhìn thấy bọn họ ở kiếp này.
Kinh thành xảy ra biến cố, Ngũ hoàng tử soán vị đăng cơ, tiến hành thay đổi một loạt thể chế mới khiến cho dân chúng bàng hoàng, đất nước lao đao. Ta cùng một số huynh đệ trong doanh trại quay đầu tạo phản gia nhập nghĩa quân, khi vừa mới ổn định một chút, thì không biết từ đâu lại xuất hiện vị hôn thê tìm đến cửa, đưa cho ta tín vật đính ước trước khi phụ mẫu ta qua đời. Đối với vị hôn thê trên danh nghĩa này, ta không có bao nhiêu cảm xúc, cũng tùy ý nàng ta ở phía sau động tay động chân thu phục nhân tâm.
Ta phiền chán nhìn tiếng nói ủng hộ ta kết hôn cùng nàng ta ngày một đông đảo trong quân, vác theo một bộ cung tên quay đầu tính ra ngoài săn bắn một chút cho khuây khỏa tâm trạng, mà lần đó, ta cứu được một người, hay nói đúng hơn là kéo được người nọ ra khỏi bẫy của ta. Ta ẩn mình trên cây khẽ nhếch môi, thật ngốc, cái bẫy lớn như vậy mà cũng rớt xuống được nữa.
Ta đưa nàng về quân doanh, để nàng làm quen với mọi người. Thời buổi binh đao loạn lạc, một thân nhi nữ bôn ba bên ngoài thật sự có chút nguy hiểm, ta vốn tính để nàng làm chút việc vặt giúp đỡ phòng bếp thôi, chỉ là không hiểu sao vừa ra ngoài dò thám hai hôm, khi quay lại nàng đã trở thành tiểu nha đầu thiếp thân của vị hôn thê kia rồi. Ta nheo mắt, có chút không vui. Xem ra ta đã đánh giá thấp vị hôn thê này, ngay lúc ta còn chưa phát hiện ra, tay của nàng ta đã dài tới mức bắt được người ở chỗ ta rồi. Ta muốn âm thầm cảnh cáo nàng ta một chút, nhưng chiến sự liên miên khiến ta không có thì giờ phân tâm ra được, đành tự mình cáu kỉnh bực bội.
Một thời gian sau đó, ta phát hiện trong quân doanh có kẻ nội gián, quân tình cơ mật hết thảy đều rơi vào tay triều đình, từng đường đi nước bước đều bị chèn ép ngăn chặn. Liên tiếp thất bại làm ta trở nên nóng nảy táo bạo hơn, ngày không ăn đêm không ngủ suy nghĩ biện pháp bắt được tên nội gián đáng chém này. Không biết là tình cờ hay cố ý, ta phát hiện nàng thường xuyên lén lút ra ngoài lúc nửa đêm, hơn nữa võ công còn không tồi, hoàn toàn không có bộ dáng hồ đồ ngốc nghếch lúc bình thường.
Tâm trí ta như bị chia thành hai nửa, một nửa không ngừng nhắc nhở ta dù cho nghi ngờ ai cũng không nên nghi ngờ nàng, một nửa lại đẩy ta xuống bàn thờ liệt tổ liệt tông nhìn xem bản thân đang làm gì? Chứa chấp nội gián, hại chết vô số đồng bào cùng nghĩa quân, ta còn mặt mũi để lãnh đạo họ sao, còn mặt mũi làm con cháu của Võ gia sao? Cả đêm bị nội tâm dằn vặt tra tấn, hai mắt ta đỏ ngầu không ngừng đấu tranh với bản thân, vất vả lắm mới nhịn xuống được không quát bảo binh lính ra ngoài tìm nàng về. Mãi khi trời vừa hửng sáng, ta mới lại nhìn thấy nàng mang theo một thân phong trần mệt mỏi trở về. Đó cũng là lần duy nhất ta cảm thấy hối hận trong đời, ta vì sự đa nghi của bản thân, xuống tay tát nàng một cái.
Sau lần đó vị hôn thê thường xuyên ra mặt giúp nàng giải vây, ta mặc dù hối hận nhưng vẫn cảm thấy bản thân không làm sai gì cả, chỉ là có chút không được tự nhiên khi đối diện nàng, cũng từ lần đó, nàng đối với ta dần trở nên xa cách. Trái tim ta như rơi mất một nhịp, cả người lạc lõng mơ hồ. Những ngày sau đó ta hay bị mất tập trung, không chỉ sai lầm trong sự vụ mà lúc chỉ huy cũng thường xuyên thất thần, ngay cả những người thân cận cũng ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, thường ngoài sáng trong tối ám chỉ ta này nọ, nhưng tình trạng đó vẫn tiếp diễn mãi cho đến khi ta trúng một mũi tên độc lúc công thành.
May mắn nhờ một thân công phu mà ta kịp thời ngăn chặn được độc tố không lan truyền đến tim, tạm thời bảo toàn được tính mạng, nhưng tình trạng không được tốt lắm, liên tục bị nóng sốt hành hạ lúc nửa đêm, còn không ngừng mơ thấy những hình ảnh vụn vặt kì lạ. Ta hoang mang muốn bắt lấy một thứ gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác khi sắp tới tay thì thứ đó lại thoát đi, ta muốn gào lên phát tiết nội tâm nghẹn khuất này.
Trên trán đột nhiên mát lạnh, thân thể tựa như rơi vào lò bát quái cũng được thanh tẩy trở nên mát mẻ hơn hẳn, ta mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ kia, muốn thét lên một câu bảo nàng trở lại, nhưng cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm không phát được tiếng nào. Một ngày một đêm sau đó nàng biến mất, ta lại như kì tích được cứu sống.
Sau khi chiếm được ba cửa thành quan trọng, ta phủi tay để Phó Tướng tiếp quản công vụ trong quân doanh, bản thân cùng thuộc hạ ra ngoài tìm tung tích nàng đã mất dấu bấy lâu. Trong lòng ta luôn cảm thấy nôn nóng bất an, một ngày không nhìn thấy nàng thì sự nóng nảy lại càng thêm gia tăng không thể áp chế, cho tới khi ta tìm được một người tương tự nàng trong thôn nhỏ, mọi thứ dần trở nên mất kiểm soát như thế.
Vị hôn thê không hổ là vị hôn thê, ẩn mình lâu như vậy bên cạnh ta, không chỉ là nội gián được đích thân Hoàng Đế phái đến, bản thân nàng ta còn là con gái của Tể Tướng đương triều. Sau này ta lãnh đạo nghĩa quân giành lấy chiến thắng, bức vua thoái vị, chém hơn trăm đầu của quan lại Hộ Bộ cùng tịch thu biên sản, tuy không bắt vị hôn thê xử chém cùng một nhà Tể Tướng, nhưng cũng khiến cho nàng ta hiểu được thế nào là sống không bằng chết, hệt như những gì mà phụ thân nàng từng làm với mười bảy người nhà ta. Ta phong cho nàng làm một phi tần nhỏ, để nàng ta cùng những người khác đấu đá nhau đến ngươi sống ta chết, ngày qua ngày nhìn nàng ta chật vật khổ sở ở chốn hậu cung này. Tâm ta dần trở nên rét lạnh, cho dù là đối với vị hôn thê hay lúc đối với Hoàng Hậu, ta cũng không còn cảm giác rung động khi ở bên nàng như trước nữa.
Ta vẫn sống như thế chẳng vì điều gì, không có ham muốn nhục dục càng không có thứ truy cầu. Ta phong nàng làm hậu, nhưng chưa một lần ở lại cung nàng, mặc kệ người bên ngoài đồn đãi ta thành cái dạng gì. Ta dồn hết tinh lực vào chuyện triều chính, từ mười ba năm kháng chiến tới hai mươi năm cải cách đất nước, làm cho bách tính ấm no quốc gia trù phú, thậm chí còn kéo dài triều đại thái bình thịnh thế này đến một ngàn năm sau.
Ngước nhìn pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc trên bầu trời đêm lạnh lẽo, đẹp đẽ như thế, nhưng cũng trống rỗng khôn cùng.
Hậu cung truyền tới tin vui, Hoàng Hậu ấy thế mà mang thai ba tháng. Ta cười nhạt, vung bút lên miễn thuế ba năm cho dân chúng, trên dưới hoàng cung nơi nơi đều là một mảnh reo hò vui mừng. Đêm đó, vị Phó Tướng năm nào cùng ta vào sinh ra tử lẳng lặng quỳ trước cửa thềm Ngự Thư phòng, giáp mũ đặt bên, cả đêm quỳ gối dập đầu, máu nhuộm đỏ cả nền gạch hoa bên dưới. Cùng đêm đó, Hoàng Hậu bị hạ độc, cả cung rối ren hỗn loạn. Ta liếc nhìn ấm trà Long Tĩnh còn nóng hổi, đưa tay quẹt nhẹ qua khóe môi, không ngoài ý muốn nhìn thấy máu tươi đã nhiễm đen từ lúc nào.
Ta cười nhạt. Vị hôn thê quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, không hổ là con gái của Tể Tướng tiền triều, có thể qua mặt cùng lúc cả cấm vệ quân và ám vệ mua chuộc được người trong cung hạ độc Hoàng Đế và Hoàng Hậu, bản lĩnh này đúng là không nhỏ, ta quả nhiên vẫn quá xem thường nàng.
"Ta nợ nàng."
Chắc chỉ một mình ta hiểu, câu này không phải nói với vị hôn thê còn đang mặc sức gào thét trách mắng ta kia, mà là nói với Hoàng Hậu. Đoạt nàng về bên cạnh, lại không thể cho nàng tình yêu. Để nàng làm quốc mẫu vạn người sùng kính, nhưng ngay cả lễ sắc phong hay thành thân cũng là qua loa một câu ta bận việc rồi xong. Ta ích kỉ như vậy, hại nàng đến cả người yêu và đứa con trong bụng cũng là vô duyên bạc phận như thế, không có cách nào để một nhà ba người thản nhiên nắm tay nhau bước ra ngoài ánh sáng. Tình yêu của ta mới thật thảm hại làm sao!
Vậy nên lúc vị hôn thê ném ra một bình thuốc giải bảo ta chọn lựa, ta không hề do dự đem cho nàng uống. Dựa vào độc tính phát tác chậm, chắc còn kịp để ta viết một bức di chiếu sắc phong Phó Tướng làm Nhiếp Chính Vương, đợi khi đứa con mà hoàng hậu sinh ra đủ mười tám tuổi thì trao trả lại vương vị, phong Phó Tướng làm Vĩnh An vương gia, trở thành vị vương gia tôn quý nhất chỉ đứng sau Hoàng Đế. Ta chỉ có thể vì họ mà làm bấy nhiêu thôi, còn lại phải tùy xem ý trời.
"Ngươi yêu nàng vậy sao? Đến cả sinh mạng cũng chẳng cần?"
Nội tâm ta dao động, giọng nói này...
"Vậy thì sống cho thật tốt, ta muốn nhìn ngươi ân hận cả đời."
Ha ha, nàng muốn nhìn ta ân hận sao? Nàng làm được rồi, ngay lúc nàng quay lưng đi, ta đã bắt đầu thấy ân hận rồi. Lần đầu tiên trong suốt năm mươi năm qua, ta bật khóc như một đứa trẻ.
***
Có lại được kí ức, ta thoát đi xác phàm trở về thiên giới. Ta tới chỗ của Huyền Vũ ở Tiên Đô, hi vọng hắn ra tay hỗ trợ giúp ta tìm người. Nhưng hắn lại lắc đầu, bảo duyên của ta và nàng đã tận, vẫn là quên đi thôi, coi như đây là một giấc mơ đã qua là được. Ta tức giận đấm hắn một cái, sự việc sau đó càng không thể vãn hồi, chỉ thấy ta như phát điên lên không chút hình tượng đánh hắn một trận, hắn không cam lòng chịu yếu thế liền biến thân quay vào cấu xé cùng ta, ai cũng không nhường nhịn ai, người khác khuyên can thế nào đều không lôi ra được. Ngươi bảo ta quên thì ta có thể quên sao, nếu đây chỉ là giấc mơ thì ta cần gì phải đau lòng như thế? Cho dù duyên có tận đi chăng nữa, ta cũng sẽ dùng sinh mạng nối lại đoạn duyên này.
Sau khi ầm ĩ với Huyền Vũ một trận, hắn cuối cùng cũng chịu thua, chỉ bảo ta đi đến chỗ của Đông Hoa đế quân một chuyến, ở đó đang có người chờ. Ta hối hả cưỡi mây vượt gió bay thẳng tới chỗ đế quân, còn chưa kịp xông vào bên trong thì đã bị hai tiểu tiên đồng chặn lại, lí do là đế quân đang bế quan không được làm phiền. Ta đành kiềm chế nội tâm nóng nảy ngồi xuống một bên chờ đợi, ai ngờ một lần như thế lại là ba mươi năm trời. Không thể chờ thêm được nữa, ta bất chấp tất cả phá cửa xông vào, ngay cả thủ vệ gần đó và hai vị tiểu tiên đồng nhiều lần ngăn cản cũng bị ta biến trở về nguyên hình đánh cho bị thương, số người liên lụy vào cuộc hỗn chiến này càng lúc càng nhiều. Mà chính giữa lúc hỗn loạn đó, Đông Hoa đế quân cuối cùng cũng xuất quan.
Đế quân trầm mặc nhìn ta, lúc này ta đã bị áp chế đè xuống một bên, mà Nguyệt Lão đã đứng trước mặt ta từ lúc nào. Nguyệt Lão nói, nàng là một gốc cỏ linh chi nhờ Cam lộ của Bồ Tát vô tình rơi xuống nên mới có cơ duyên đắc đạo thành tiên. Nguyệt Lão nói, ta và nàng bẩm sinh thiếu đi một chữ tình, chính vì vậy âm kém dương sai lại đi dây dưa nhau. Nguyệt Lão nói thật nhiều, như lí do nàng đi phát canh ở cầu Nại Hà, như lúc nàng vì ta chết đi mà bỏ qua công vụ rồi bị phạt đi quét cổng ở Thiên Sơn năm trăm năm, cuối cùng nhờ được Đế Quân cầu tình nên lấy công chuộc tội, dùng một nhánh cỏ bản thể đắp nặn thành phàm thân, tiếp tục ở bên cạnh ta gần mười mấy năm trời, mãi cho tới khi ta trúng phải một mũi tên độc.
Ta đưa tay che mặt, hóa ra kì tích đêm đó khiến ta được cứu sống chính là bản thân nàng, còn Hoàng Hậu mà ta lừa mình dối người ở bên cạnh gần ba mươi năm kia, thật chất chỉ là một người mang dáng vẻ hệt như nàng thôi. Kì thực, ngay từ lúc nàng quyết định hi sinh vì ta, thân thể đã tan thành cát bụi rồi.
Ta quỳ xuống, trước mặt Đông Hoa đế quân và Nguyệt Lão chân thành bái lạy. Ta đến nơi mà Nguyệt Lão bảo ta, một ngọn núi nhỏ tên là Đại Cô, không mất bao nhiêu công sức đã tìm thấy nàng ngay trên vách núi. Ta ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên phiến lá nàng, hốc mắt nóng lên.
Cuối cùng cũng tìm được nàng rồi.
May mắn đời này không bỏ lỡ.
Hết
Huyền Vũ nhấp một ngụm rượu nghe ta nói, khẽ cười: "Vậy đến hạ giới đi. Ngươi bẩm sinh không hiểu thế nào là yêu, không có thất tình lục dục, từ trước tới nay đều là sai đâu đánh đó, ngay cả thứ căn bản nhất là sự đồng cảm..." Hắn lắc đầu: "Ngươi cũng là vô tâm."
Ta trầm mặc, có chút tự giễu thầm nghĩ. Từ khi độ kiếp trở thành Tây phương Bạch hổ Giám binh thần quân, ta đưa người tới vùng núi này ngày đêm không nghỉ trấn áp yêu ma bình định tứ phía, vì thiên giới ra sức trông coi một cõi đất trời. Huyền Vũ nói, ta không biết cái gì là yêu, không có sự đồng cảm hay thương xót chúng sinh, trong mắt ta "yêu" chỉ là để kéo dài huyết mạch sinh sản ra đời sau, nhưng khi đã trở thành sự tồn tại có sinh mạng sánh ngang như đất trời rồi, thì việc có đời sau hay không cũng không còn quan trọng nữa. Trời sinh thần tiên cũng không phải vô tâm vô tình, chỉ là nhìn nhiều thứ, đi qua nhiều nơi, sống quá lâu mà trở nên lạnh nhạt hờ hững, chính vì vậy cách một đoạn thời gian lại vài tiên nhân hạ phàm lịch kiếp, một lần nữa nếm trải ngũ vị tạp trần.
Nghe hắn đề nghị, ta suy nghĩ rồi gật đầu. Nhấc tay áo lên cùng hắn nâng li cạn chén, dấn thân vào luân hồi.
***
Ta có một sở thích nhỏ, mặc cho thời tiết nắng mưa đều bày một bàn cờ bên cửa sổ, nghiên cứu các thế cờ trong sách rồi tìm cách phá giải. Sinh hoạt của ta cũng giống như một bàn cờ yên lặng, mỗi ngày thức dậy rồi lại luyện thư pháp, và thường dành cả một buổi chiều tối để đắm mình trong sự uyên thâm ảo diệu mà từng quân cờ hạ xuống. Nhưng gần đây thói quen sinh hoạt này lại bị phá vỡ, các thế cờ mà ta tốn công tỉ mỉ bày ra thường bị ai đó đùa nghịch rồi phá mất bàn cờ. Ban đầu ta đoán là do những gia nhân mới đến tò mò rồi vô tình làm đổ, nhưng lại nghĩ, biệt viện này ngoại trừ ta ra chỉ có những người thân cận nhất từng đến đây, họ sẽ không nhàm chán đến mức phạm vào điều kiêng kị của ta, ngay cả gia nhân cũng là ngàn chọn vạn chọn mới được đưa đến nơi này làm việc, lẽ hiển nhiên, đều là những người có năng lực và tâm tư cẩn trọng, biết nên làm gì và không nên làm gì.
Ta cố tình sắp đặt người để mắt tới động tĩnh trong biệt viện này, nhưng chưa lần nào bắt được thủ phạm gây án cả, mỗi ngày quân cờ lại hệt như biết đi mà nằm vung vãi trên sàn. Sau ta lại để ý thấy một chuyện, cứ hôm nào ta bị những cô gái trẻ quấy rầy hay dây dưa, y như rằng ngày hôm đó bàn cờ của ta sẽ tan nát, mà những cô gái đó về sau lại kì quái không đến làm phiền ta nữa. Bắt được điểm này, ngay khi phạm chút rắc rối cùng con gái nhà Hộ Bộ, việc đầu tiên ta làm là nhanh chóng trở về biệt viện ẩn sau tấm bình phong. Không ngoài ý muốn, ta trông thấy một bóng đen đang lén lút thò tay từ ngoài cửa sổ vào phá hoại bàn cờ. Ta bật cười.
***
Đưa tay nhận lấy chén canh đưa lên môi, ta sựng lại, bỗng dưng cảm thấy Mạnh Bà này trông có điểm quen thuộc, dáng dấp thấp thoáng tựa như cái người chuyên phá bàn cờ kia. Tuy nàng không ngẩng đầu nhìn ta, nhưng dường như ta lại có thể cảm giác được tâm tình lúc này của nàng, rất không tốt. Ta nhếch môi, không rõ tại sao trong lòng có chút lâng lâng vui sướng.
Một làn gió từ đâu thổi đến, hệt như đùa nghịch thổi bay hết tóc nàng. Gương mặt nhỏ nhắn hơi tròn tròn hệt như ánh trăng non sau màn mây từ từ hé lộ, đôi mắt vì kinh ngạc mà mở to lên trông cực kì vô tội. Ta mím môi cười cười, trước khi nàng nổi giận trở mặt thì nuốt xuống chén canh, bước qua cầu Nại Hà.
***
Là bảo kê tại một sòng bạc có tiếng, ta đương nhiên chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Cuộc sống trước đây phải lăn lộn ở đầu đường xó chợ đã làm ta nhận ra nhiều điều, muốn sống, muốn tồn tại, muốn không bị người khác giẫm đạp như con sâu cái kiến thì phải trở nên mạnh mẽ, thậm chí là tàn nhẫn hung ác. Người khác thấy ta đều chỉ muốn tránh thật xa không muốn rước lấy phiền toái, ấy vậy mà trong cái miếu hoang ta tiện tay dựng lên làm nơi ở tạm thời này, lại có một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Ban đầu, ta cảm thấy hơi kì lạ, bản thân ta dù không e ngại người, nhưng cũng chưa từng chủ động đi trêu chọc quỷ thần ma quái. Vậy thì cái cảm giác như bị bóng đè, rồi bị vét nồi ăn hết cơm nước này là sao? Ta không nghĩ ra là ai không có mắt đến vậy đi trêu chọc ta, trong khi thứ ta tổn thất nhất chỉ là lượng cơm mỗi ngày, hệt như nuôi chuột. Nghĩ đến chắc là vị khuất mặt nào đó chết lâu nên đói bụng, ta cũng không ngại tăng thêm khẩu phần ăn, dù sao cũng không làm hại gì đến ta, chỉ là ban đêm lúc ngủ có tật xấu thích đè nặng ta thôi.
Nhưng dần dần ta cảm thấy người nọ ở đây thật uất ức, nên muốn làm gì đó để thay đổi cái miếu hoang xập xệ này, để người nọ được sống thoải mái hơn một chút, ăn được nhiều hơn một chút, khi ngủ cũng cảm thấy ấm áp hơn một chút, chính vì vậy bản thân ta càng thêm cố gắng nổ lực. Mãi đến cuối đời, ta vẫn không hiểu cảm giác của ta với người nọ là gì? Chính vì người nọ ta mới có mục đích sống, mới muốn tiến lên, mới chưa bao giờ thấy đơn độc hay mệt mỏi khi thoát khỏi vũng bùn nhơ nhuốc của đời người. Cảm giác này không rõ là yêu hay nương tựa, nhưng vì người nọ, cho dù phải trả giá nhiều hơn nữa ta cũng không từ.
***
Ta ngây ngốc đứng bên đá Tam Sinh, kiếp trước và kiếp này của ta đều ghi rõ trên đá, hóa ra giữa ta và nàng đã có mối liên hệ từ lâu như vậy rồi. Mạnh Bà giờ đã đổi thành người khác, ta bỗng có chút chán nản, hai thế làm người vất vả lắm mới tìm được ý trung nhân khiến ta để bụng đến như vậy, cũng không biết tới khi nào mới gặp lại nàng nữa. Về sau biết được nàng không phải là người phàm ta còn ôm lấy tâm lý may mắn, như vậy dù ta có chuyển thế đầu thai đi nữa, chỉ cần nàng có một chút tình cảm với ta, nhất định sẽ có cách tìm được rồi cùng ta nối lại đoạn nhân duyên này. Nhất định là vậy!
Ta cầm lấy chén canh Mạnh Bà, hơi do dự một chút. Nhỡ đâu nàng không tìm được ta thì sao? Nhỡ đâu ta quên mất nàng rồi lạnh lùng tổn thương nàng thì sao? Ta không dám chắc bởi vì ta chỉ là một người phàm thôi, một khi mất đi kí ức rồi ta không biết bản thân sẽ trở thành gì nữa. Trầm mặc một lúc, ta đưa tay đổ chén canh Mạnh Bà xuống sông Vong Xuyên, bất chấp hậu quả bị trừng phạt trong lời của Mạnh Bà, lê một thân đầy máu cắn răng vượt qua cầu Nại Hà.
Ta không muốn quên nàng!
***
Mang theo hi vọng hoán thế đầu thai, ta ở nhân gian chờ nàng hơn bốn mươi năm trời, bất kể bản thân hiện tại là một kẻ tàn phế, nhưng chưa một giây phút nào ta nghĩ tới việc từ bỏ. Mùa xuân, ta xếp một bàn cờ bày ra thế trận bên cửa sổ, thu qua đông đến, quân cờ vẫn như nguyên. Mùa hạ, ta ngồi ở sân sau bày ra một bàn điểm tâm nóng hổi, ngày qua đêm lại, ánh trăng cũng nhạt màu. Ta không sợ hai chân không thể đi lại, nhưng lại sợ chiếc giường rộng rãi không còn cảm giác chen chúc. Ta cho người đánh bóng mái ngói, khắc hoa văn lên tường, biến ngôi nhà trở nên cao to rực rỡ, vậy thì dù nàng có ở xa cách mấy, nhất định cũng sẽ nhìn thấy hoặc nghe lời đồn đãi mà tìm được đường về. Đáng tiếc, đời người tựa như một cái chớp mắt thoáng qua. Cuối cùng, vẫn là không chờ được nàng.
***
Ta trầm mặc nhìn chén canh Mạnh Bà đưa tới, thẳng tay ném vỡ thành từng mảnh, lần thứ hai chịu nổi khổ như bị lăng trì cùng sức nặng ngàn cân đè ép trên vai, một lần nữa bước qua cầu Nại Hà. Nhưng bất kể ta bị mù lòa, là một kẻ câm người điếc, chịu hết mọi thương tật và nỗi khổ trên thế gian, nàng cũng không bao giờ xuất hiện nữa, hệt như một giấc mộng hồ điệp thoáng qua trong nhân sinh ta.
***
Không biết đã là lần thứ mấy ta nhận lấy chén canh Mạnh Bà, lần này ta không bộc phát tính tình như thường lệ mà trầm ngâm suy nghĩ. Có phải vì ta làm trái thiên ý mà ông trời trừng phạt không để cho ta gặp lại nàng không? Vì cớ gì mỗi một nơi trong nhân gian này đều không tìm thấy nàng? Luân hồi bao kiếp, dù cho thân thể không còn trọn vẹn ta vẫn không ngừng tìm nàng, thế gian rộng lớn, mỗi một ngóc ngách ta đều đã đi qua, nhưng người muốn tìm lại vô phương tìm thấy.
Ta hạ mắt nhìn chén canh Mạnh Bà trong tay, hóa ra đây mới chính là sự trừng phạt trong lời của Mạnh Bà. Chấp nhận thân thể khuyết tật thì đã sao? Người ngươi muốn tìm lại không cách nào tìm được hay ở bên cạnh. Có được kí ức luân hồi thì thế nào? Người ngươi muốn gặp lại tựa như hoa trong gương, như trăng trong nước. Nếu sai lầm của ta hết thảy là ở đây, vậy ta chấp nhận quên hết tất cả chỉ mong gặp lại nàng. Ta tin tưởng chỉ bằng tình cảm này, dù cho ta quên hết đi, ta vẫn sẽ có cách khiến cho nàng yêu ta, cũng như ta yêu nàng.
***
Nuốt xuống viên nội đan lạnh lẽo lại nóng bỏng đến muốn rơi lệ kia, ta nhìn gương mặt nhạt nhòa dần rõ ràng trong kí ức, vươn tay muốn giữ lấy vạt áo nàng, nhưng chạm phải lại là một khoảng không tựa như ánh trăng dần tan biến. Ta thất thần nhìn chằm chằm vào tay mình, không thể kiềm chế gào lên một tiếng thê lương trong đêm tối lạnh lùng.
Bao nhiêu năm qua ta sống như một kẻ vô hồn, luôn lạc lõng và khó khăn khi cùng người khác nảy sinh tình cảm, cho dù đó có là phụ mẫu thân sinh của mình đi nữa, cũng vì cảm thấy có lỗi mà ta đối với họ nhân nhượng vô cùng. Trước khi đi nhập ngũ, phụ thân từng nhiều lần đề cập với ta việc kết hôn lưu lại con nối dòng, ông đã tìm được một nhà ưng ý và lén ta đi kết thông gia cùng bọn họ, sau sự việc lộ ra, ta tức giận làm ầm ĩ một trận rồi bỏ nhà đến doanh trại sớm hơn dự định. Thật không ngờ, đó cũng là lần cuối cùng ta nhìn thấy bọn họ ở kiếp này.
Kinh thành xảy ra biến cố, Ngũ hoàng tử soán vị đăng cơ, tiến hành thay đổi một loạt thể chế mới khiến cho dân chúng bàng hoàng, đất nước lao đao. Ta cùng một số huynh đệ trong doanh trại quay đầu tạo phản gia nhập nghĩa quân, khi vừa mới ổn định một chút, thì không biết từ đâu lại xuất hiện vị hôn thê tìm đến cửa, đưa cho ta tín vật đính ước trước khi phụ mẫu ta qua đời. Đối với vị hôn thê trên danh nghĩa này, ta không có bao nhiêu cảm xúc, cũng tùy ý nàng ta ở phía sau động tay động chân thu phục nhân tâm.
Ta phiền chán nhìn tiếng nói ủng hộ ta kết hôn cùng nàng ta ngày một đông đảo trong quân, vác theo một bộ cung tên quay đầu tính ra ngoài săn bắn một chút cho khuây khỏa tâm trạng, mà lần đó, ta cứu được một người, hay nói đúng hơn là kéo được người nọ ra khỏi bẫy của ta. Ta ẩn mình trên cây khẽ nhếch môi, thật ngốc, cái bẫy lớn như vậy mà cũng rớt xuống được nữa.
Ta đưa nàng về quân doanh, để nàng làm quen với mọi người. Thời buổi binh đao loạn lạc, một thân nhi nữ bôn ba bên ngoài thật sự có chút nguy hiểm, ta vốn tính để nàng làm chút việc vặt giúp đỡ phòng bếp thôi, chỉ là không hiểu sao vừa ra ngoài dò thám hai hôm, khi quay lại nàng đã trở thành tiểu nha đầu thiếp thân của vị hôn thê kia rồi. Ta nheo mắt, có chút không vui. Xem ra ta đã đánh giá thấp vị hôn thê này, ngay lúc ta còn chưa phát hiện ra, tay của nàng ta đã dài tới mức bắt được người ở chỗ ta rồi. Ta muốn âm thầm cảnh cáo nàng ta một chút, nhưng chiến sự liên miên khiến ta không có thì giờ phân tâm ra được, đành tự mình cáu kỉnh bực bội.
Một thời gian sau đó, ta phát hiện trong quân doanh có kẻ nội gián, quân tình cơ mật hết thảy đều rơi vào tay triều đình, từng đường đi nước bước đều bị chèn ép ngăn chặn. Liên tiếp thất bại làm ta trở nên nóng nảy táo bạo hơn, ngày không ăn đêm không ngủ suy nghĩ biện pháp bắt được tên nội gián đáng chém này. Không biết là tình cờ hay cố ý, ta phát hiện nàng thường xuyên lén lút ra ngoài lúc nửa đêm, hơn nữa võ công còn không tồi, hoàn toàn không có bộ dáng hồ đồ ngốc nghếch lúc bình thường.
Tâm trí ta như bị chia thành hai nửa, một nửa không ngừng nhắc nhở ta dù cho nghi ngờ ai cũng không nên nghi ngờ nàng, một nửa lại đẩy ta xuống bàn thờ liệt tổ liệt tông nhìn xem bản thân đang làm gì? Chứa chấp nội gián, hại chết vô số đồng bào cùng nghĩa quân, ta còn mặt mũi để lãnh đạo họ sao, còn mặt mũi làm con cháu của Võ gia sao? Cả đêm bị nội tâm dằn vặt tra tấn, hai mắt ta đỏ ngầu không ngừng đấu tranh với bản thân, vất vả lắm mới nhịn xuống được không quát bảo binh lính ra ngoài tìm nàng về. Mãi khi trời vừa hửng sáng, ta mới lại nhìn thấy nàng mang theo một thân phong trần mệt mỏi trở về. Đó cũng là lần duy nhất ta cảm thấy hối hận trong đời, ta vì sự đa nghi của bản thân, xuống tay tát nàng một cái.
Sau lần đó vị hôn thê thường xuyên ra mặt giúp nàng giải vây, ta mặc dù hối hận nhưng vẫn cảm thấy bản thân không làm sai gì cả, chỉ là có chút không được tự nhiên khi đối diện nàng, cũng từ lần đó, nàng đối với ta dần trở nên xa cách. Trái tim ta như rơi mất một nhịp, cả người lạc lõng mơ hồ. Những ngày sau đó ta hay bị mất tập trung, không chỉ sai lầm trong sự vụ mà lúc chỉ huy cũng thường xuyên thất thần, ngay cả những người thân cận cũng ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, thường ngoài sáng trong tối ám chỉ ta này nọ, nhưng tình trạng đó vẫn tiếp diễn mãi cho đến khi ta trúng một mũi tên độc lúc công thành.
May mắn nhờ một thân công phu mà ta kịp thời ngăn chặn được độc tố không lan truyền đến tim, tạm thời bảo toàn được tính mạng, nhưng tình trạng không được tốt lắm, liên tục bị nóng sốt hành hạ lúc nửa đêm, còn không ngừng mơ thấy những hình ảnh vụn vặt kì lạ. Ta hoang mang muốn bắt lấy một thứ gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác khi sắp tới tay thì thứ đó lại thoát đi, ta muốn gào lên phát tiết nội tâm nghẹn khuất này.
Trên trán đột nhiên mát lạnh, thân thể tựa như rơi vào lò bát quái cũng được thanh tẩy trở nên mát mẻ hơn hẳn, ta mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ kia, muốn thét lên một câu bảo nàng trở lại, nhưng cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm không phát được tiếng nào. Một ngày một đêm sau đó nàng biến mất, ta lại như kì tích được cứu sống.
Sau khi chiếm được ba cửa thành quan trọng, ta phủi tay để Phó Tướng tiếp quản công vụ trong quân doanh, bản thân cùng thuộc hạ ra ngoài tìm tung tích nàng đã mất dấu bấy lâu. Trong lòng ta luôn cảm thấy nôn nóng bất an, một ngày không nhìn thấy nàng thì sự nóng nảy lại càng thêm gia tăng không thể áp chế, cho tới khi ta tìm được một người tương tự nàng trong thôn nhỏ, mọi thứ dần trở nên mất kiểm soát như thế.
Vị hôn thê không hổ là vị hôn thê, ẩn mình lâu như vậy bên cạnh ta, không chỉ là nội gián được đích thân Hoàng Đế phái đến, bản thân nàng ta còn là con gái của Tể Tướng đương triều. Sau này ta lãnh đạo nghĩa quân giành lấy chiến thắng, bức vua thoái vị, chém hơn trăm đầu của quan lại Hộ Bộ cùng tịch thu biên sản, tuy không bắt vị hôn thê xử chém cùng một nhà Tể Tướng, nhưng cũng khiến cho nàng ta hiểu được thế nào là sống không bằng chết, hệt như những gì mà phụ thân nàng từng làm với mười bảy người nhà ta. Ta phong cho nàng làm một phi tần nhỏ, để nàng ta cùng những người khác đấu đá nhau đến ngươi sống ta chết, ngày qua ngày nhìn nàng ta chật vật khổ sở ở chốn hậu cung này. Tâm ta dần trở nên rét lạnh, cho dù là đối với vị hôn thê hay lúc đối với Hoàng Hậu, ta cũng không còn cảm giác rung động khi ở bên nàng như trước nữa.
Ta vẫn sống như thế chẳng vì điều gì, không có ham muốn nhục dục càng không có thứ truy cầu. Ta phong nàng làm hậu, nhưng chưa một lần ở lại cung nàng, mặc kệ người bên ngoài đồn đãi ta thành cái dạng gì. Ta dồn hết tinh lực vào chuyện triều chính, từ mười ba năm kháng chiến tới hai mươi năm cải cách đất nước, làm cho bách tính ấm no quốc gia trù phú, thậm chí còn kéo dài triều đại thái bình thịnh thế này đến một ngàn năm sau.
Ngước nhìn pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc trên bầu trời đêm lạnh lẽo, đẹp đẽ như thế, nhưng cũng trống rỗng khôn cùng.
Hậu cung truyền tới tin vui, Hoàng Hậu ấy thế mà mang thai ba tháng. Ta cười nhạt, vung bút lên miễn thuế ba năm cho dân chúng, trên dưới hoàng cung nơi nơi đều là một mảnh reo hò vui mừng. Đêm đó, vị Phó Tướng năm nào cùng ta vào sinh ra tử lẳng lặng quỳ trước cửa thềm Ngự Thư phòng, giáp mũ đặt bên, cả đêm quỳ gối dập đầu, máu nhuộm đỏ cả nền gạch hoa bên dưới. Cùng đêm đó, Hoàng Hậu bị hạ độc, cả cung rối ren hỗn loạn. Ta liếc nhìn ấm trà Long Tĩnh còn nóng hổi, đưa tay quẹt nhẹ qua khóe môi, không ngoài ý muốn nhìn thấy máu tươi đã nhiễm đen từ lúc nào.
Ta cười nhạt. Vị hôn thê quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, không hổ là con gái của Tể Tướng tiền triều, có thể qua mặt cùng lúc cả cấm vệ quân và ám vệ mua chuộc được người trong cung hạ độc Hoàng Đế và Hoàng Hậu, bản lĩnh này đúng là không nhỏ, ta quả nhiên vẫn quá xem thường nàng.
"Ta nợ nàng."
Chắc chỉ một mình ta hiểu, câu này không phải nói với vị hôn thê còn đang mặc sức gào thét trách mắng ta kia, mà là nói với Hoàng Hậu. Đoạt nàng về bên cạnh, lại không thể cho nàng tình yêu. Để nàng làm quốc mẫu vạn người sùng kính, nhưng ngay cả lễ sắc phong hay thành thân cũng là qua loa một câu ta bận việc rồi xong. Ta ích kỉ như vậy, hại nàng đến cả người yêu và đứa con trong bụng cũng là vô duyên bạc phận như thế, không có cách nào để một nhà ba người thản nhiên nắm tay nhau bước ra ngoài ánh sáng. Tình yêu của ta mới thật thảm hại làm sao!
Vậy nên lúc vị hôn thê ném ra một bình thuốc giải bảo ta chọn lựa, ta không hề do dự đem cho nàng uống. Dựa vào độc tính phát tác chậm, chắc còn kịp để ta viết một bức di chiếu sắc phong Phó Tướng làm Nhiếp Chính Vương, đợi khi đứa con mà hoàng hậu sinh ra đủ mười tám tuổi thì trao trả lại vương vị, phong Phó Tướng làm Vĩnh An vương gia, trở thành vị vương gia tôn quý nhất chỉ đứng sau Hoàng Đế. Ta chỉ có thể vì họ mà làm bấy nhiêu thôi, còn lại phải tùy xem ý trời.
"Ngươi yêu nàng vậy sao? Đến cả sinh mạng cũng chẳng cần?"
Nội tâm ta dao động, giọng nói này...
"Vậy thì sống cho thật tốt, ta muốn nhìn ngươi ân hận cả đời."
Ha ha, nàng muốn nhìn ta ân hận sao? Nàng làm được rồi, ngay lúc nàng quay lưng đi, ta đã bắt đầu thấy ân hận rồi. Lần đầu tiên trong suốt năm mươi năm qua, ta bật khóc như một đứa trẻ.
***
Có lại được kí ức, ta thoát đi xác phàm trở về thiên giới. Ta tới chỗ của Huyền Vũ ở Tiên Đô, hi vọng hắn ra tay hỗ trợ giúp ta tìm người. Nhưng hắn lại lắc đầu, bảo duyên của ta và nàng đã tận, vẫn là quên đi thôi, coi như đây là một giấc mơ đã qua là được. Ta tức giận đấm hắn một cái, sự việc sau đó càng không thể vãn hồi, chỉ thấy ta như phát điên lên không chút hình tượng đánh hắn một trận, hắn không cam lòng chịu yếu thế liền biến thân quay vào cấu xé cùng ta, ai cũng không nhường nhịn ai, người khác khuyên can thế nào đều không lôi ra được. Ngươi bảo ta quên thì ta có thể quên sao, nếu đây chỉ là giấc mơ thì ta cần gì phải đau lòng như thế? Cho dù duyên có tận đi chăng nữa, ta cũng sẽ dùng sinh mạng nối lại đoạn duyên này.
Sau khi ầm ĩ với Huyền Vũ một trận, hắn cuối cùng cũng chịu thua, chỉ bảo ta đi đến chỗ của Đông Hoa đế quân một chuyến, ở đó đang có người chờ. Ta hối hả cưỡi mây vượt gió bay thẳng tới chỗ đế quân, còn chưa kịp xông vào bên trong thì đã bị hai tiểu tiên đồng chặn lại, lí do là đế quân đang bế quan không được làm phiền. Ta đành kiềm chế nội tâm nóng nảy ngồi xuống một bên chờ đợi, ai ngờ một lần như thế lại là ba mươi năm trời. Không thể chờ thêm được nữa, ta bất chấp tất cả phá cửa xông vào, ngay cả thủ vệ gần đó và hai vị tiểu tiên đồng nhiều lần ngăn cản cũng bị ta biến trở về nguyên hình đánh cho bị thương, số người liên lụy vào cuộc hỗn chiến này càng lúc càng nhiều. Mà chính giữa lúc hỗn loạn đó, Đông Hoa đế quân cuối cùng cũng xuất quan.
Đế quân trầm mặc nhìn ta, lúc này ta đã bị áp chế đè xuống một bên, mà Nguyệt Lão đã đứng trước mặt ta từ lúc nào. Nguyệt Lão nói, nàng là một gốc cỏ linh chi nhờ Cam lộ của Bồ Tát vô tình rơi xuống nên mới có cơ duyên đắc đạo thành tiên. Nguyệt Lão nói, ta và nàng bẩm sinh thiếu đi một chữ tình, chính vì vậy âm kém dương sai lại đi dây dưa nhau. Nguyệt Lão nói thật nhiều, như lí do nàng đi phát canh ở cầu Nại Hà, như lúc nàng vì ta chết đi mà bỏ qua công vụ rồi bị phạt đi quét cổng ở Thiên Sơn năm trăm năm, cuối cùng nhờ được Đế Quân cầu tình nên lấy công chuộc tội, dùng một nhánh cỏ bản thể đắp nặn thành phàm thân, tiếp tục ở bên cạnh ta gần mười mấy năm trời, mãi cho tới khi ta trúng phải một mũi tên độc.
Ta đưa tay che mặt, hóa ra kì tích đêm đó khiến ta được cứu sống chính là bản thân nàng, còn Hoàng Hậu mà ta lừa mình dối người ở bên cạnh gần ba mươi năm kia, thật chất chỉ là một người mang dáng vẻ hệt như nàng thôi. Kì thực, ngay từ lúc nàng quyết định hi sinh vì ta, thân thể đã tan thành cát bụi rồi.
Ta quỳ xuống, trước mặt Đông Hoa đế quân và Nguyệt Lão chân thành bái lạy. Ta đến nơi mà Nguyệt Lão bảo ta, một ngọn núi nhỏ tên là Đại Cô, không mất bao nhiêu công sức đã tìm thấy nàng ngay trên vách núi. Ta ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên phiến lá nàng, hốc mắt nóng lên.
Cuối cùng cũng tìm được nàng rồi.
May mắn đời này không bỏ lỡ.
Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook