Duyên Định Hồng Tình
-
Chương 2
Nhờ được Nguyệt Lão cầu xin nên chuyện ta lơ là công tác mới không bị phạt nặng, chỉ là mất hết mấy trăm năm bổng lộc rồi bị đưa đến Thiên Sơn quét cổng, công việc tuy có hơi đơn điệu nhàm chán nhưng được cái thanh tĩnh, ta cũng có thể yên lặng ngẫm lại mấy năm vừa qua của mình. Vừa quét một cái đã quét đến năm trăm năm, ta cũng sắp quên lí do vì sao bản thân lại đi tới nơi này luôn rồi, nếu không phải trên ngón áp úp còn treo một đoạn tơ bạc mỏng nhắc nhở ta từng có một người khiến ta quyến luyến như thế, thậm chí còn không sợ bị trách phạt kiên quyết ở lại bên y cho đến khi y tan thành cát bụi, ta đã lại cho rằng bản thân đã trở về thành gốc cây cỏ như trước đây vô dục vô cầu.
Có một ngày nọ, ta ngồi chơi dưới chân núi thì gặp được một tiểu tiên đồng tới truyền tin, kỳ hạn phạt cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Nhìn tiểu tiên đồng đi phía trước, ta thắc mắc không biết nó tính mang ta đi đâu, ta cũng không hỏi, nó có thể mang ta rời đi Thiên Sơn nghĩa là thân phận nó không nhỏ, tốt nhất ta không nên đắc tội nó làm gì. Từ đằng xa truyền tới tiếng cười nói, ta nhận ra một trong hai tiếng cười đó. Xem đi, đúng là Nguyệt Lão không sai rồi. Nguyệt Lão thấy ta thì cười hiền từ, vẫy tay ngoắc ta một cái.
"Lại đây, lại đây. Vị này chính là Đông Hoa đế quân, ngươi chắc đã nghe qua danh tính của ngài rồi đi? Đế quân, đứa nhỏ này chính là Minh Nguyệt, là Minh Nguyệt mà ta đã nói với ngài kia."
Đế quân cười. Không thể không nói, dung mạo của vị đế quân này đúng là siêu nhiên thoát tục, không hổ là một trong ba vị đế quân đẹp mắt nhất tiên giới, dù cho ta đây không phải lần đầu nhìn thấy ngài ấy, nhưng mỗi lần lại như ban đầu kinh diễm không thôi. Ta hạ mắt cúi đầu bẩm:
"Tiểu tiên Minh Nguyệt bái kiến Đông Hoa đế quân!"
Đế quân cười càng thêm sâu, bảo ta: "Đứng lên đi. Hôm nay bản quân tới đây là muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện."
Ta nghi hoặc ngẩng đầu lên. Lần này không chỉ đế quân cười mà Nguyệt Lão cười càng thêm tươi, rạng rỡ hệt như hoa cúc vậy. Thế là ba ngày sau ta lại hạ phàm, nhưng không phải giống như trước đây phiêu diêu trong suốt, mà là thân thể phàm nhân thật sự.
Ta kéo kéo cái áo màu lam trên người, lần đầu tiên ăn mặc chau truốt tỉ mỉ nên cảm thấy không quen lắm, trước đây còn là tiểu tiên làm gì biết nóng lạnh hay đói khổ, nhưng giờ làm người thì khác, không thể trưng ra cái bộ đồ vá lỗ chỗ đi tới đi lui cho người phàm trần coi được, ai không biết còn nghĩ tiên giới lớn như vậy mà không nuôi nổi ta, lúc đó thì mất mặt phải biết. Thân thể này là do Đông Hoa đế quân ngắt một phần bản thể trên cỏ linh chi của ta tạo thành, giống như Na Tra được nặn thành hình người bằng củ sen ấy, tuy còn có chút không quen nhưng rất nhanh ta sẽ thích ứng được thôi.
Chuyện lần này Đông Hoa đế quân nhờ ta chính là muốn ta hộ tống một người đàn ông tên Võ Trấn Bắc đăng cơ làm vua. Tuy nói thần tiên không được can thiệp vào chuyện chúng sinh, nhưng có vài người từ khi sinh ra đã được thiên giới đặc biệt chú ý, thông thường những người này đều có tầm quan trọng trong lịch sử, thiên giới cũng sẽ coi trọng mà cử vài vị tiên quân xuống trông coi hỗ trợ, chuyện như vậy cũng là bình thường thôi, chỉ là không hiểu vì sao lần này Đông Hoa đế quân lại nhất quyết đề cử ta đi, nên biết đối với chuyện thiên giới từ trước tới nay đế quân rất ít khi nhúng tay vào.
Thật ra ta cũng mang theo tư tâm hạ phàm, muốn đi nhìn cái tên hổ ngốc kia giờ đã đầu thai làm gì, cũng hơn năm trăm năm rồi kể từ ngày đó, không biết bây giờ y còn ở nhân gian không? Ta mang theo sự trông chờ, vừa lần theo tin tức tìm người đàn ông tên Võ Trấn Bắc kia, vừa tìm kiếm bóng hình y ở những nơi mà ta đi qua, nhưng chưa bao giờ ta nghĩ tới sẽ gặp lại y trong hoàn cảnh này... Đúng hơn là gặp y và vị hôn thê kia.
Nhân gian máu lửa chinh chiến không ngừng, hoàng đế hiện tại là một kẻ hoang dâm bạo ngược, thi hành chính sách cai trị tàn ác khiến cho dân chúng phẫn nộ không thôi, trong vòng bảy năm lên ngôi đã giết hơn vạn người, không chỉ vắt kiệt sức lao động của tầng lớp nông thương mà còn khắp nơi dẫn binh cường ép dân nữ. Cũng vì vậy mà trong nước các cuộc bạo động khởi nghĩa không ngừng diễn ra, không biết bao nhiêu người đã hi sinh ngã xuống, dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán. Trong các cuộc khởi nghĩa tự phát của nhân dân chỉ có Võ Trấn Bắc là xuất thân từ nhà binh, vốn từ lâu đã bất mãn với sự thống trị tàn nhẫn của quốc vương nên y đem theo ba trăm huynh đệ trong trướng cùng nhau làm phản trốn đi, mở ra con đường máu ngày sau giúp cho dân chúng đứng vững trong các cuộc thanh trừng và nổi dậy. Đối với mỗi một nghĩa quân mà nói, y chính là thần trong lòng bọn họ.
Ta trầm mặc nhìn người đàn ông đã trở nên thật khác lạ trong kí ức, bất kể là đời nào thì y cũng mang theo dáng vẻ rắn rỏi dương cương, khiến ai trông thấy đều bất giác sinh ra lòng tín phục y. Trước đây mỗi ngày nhìn thấy không có cảm giác gì, nhưng hiện tại lại không thể nhịn được nhìn lâu thêm một chút, chẳng ngại trong mắt y ta chỉ là một người xa lạ tình cờ cứu được.
Ta đến ở cùng vị hôn thê của y, trở thành tiểu nha đầu thiếp thân của nàng ấy. Nàng ấy tốt lắm, không chỉ thông minh giỏi giang mà tính tình còn thật hiền lành, bỏ đi thân phận tiểu thư khuê các lại chạy đến chỗ y chịu khổ, trước sau giúp đỡ y rất nhiều trên chiến trường. Liếc nhìn đoạn tơ hồng nối liền trên tay hai người, ta im lặng lần thứ hơn một ngàn nhắc nhở bản thân tự thủ bổn phận cho tốt, những thứ không thuộc về mình thì vĩnh viễn đều không thuộc về mình.
Chiến tranh đã muốn gần kề phân định, kéo dài hơn mười ba năm cũng nên hạ kết cục rồi. Lúc này trong trướng bồng mặt mày ai nấy đều căng thẳng, nguyên nhân là đại tướng quân Võ Trấn Bắc của họ trúng một mũi tên độc gần ngực lúc dẫn theo binh sĩ đánh chiếm công thành. Người lo lắng nhất dĩ nhiên không ai khác ngoài vị hôn thê y, gần như ngày đêm túc trực lo lắng không thôi. Ta tự nhận bản thân không tốt bằng nàng ấy, cũng không có ý định thừa nước đục thả câu chen chân vào giữa hai người. Nàng đối với ta giống như một người tỷ tỷ thương yêu muội muội của mình, từ trước tới nay đều là chân thành chở che, ngay cả thời điểm quan trọng y hoài nghi ta là gian tế mà chất vấn, vẫn là nàng một mực đứng về phía ta, không để cho bất luận ai làm tổn thương ta, tình cảm ơn nghĩa đó suốt đời đều không quên.
Ta mang theo nước vào lau mặt hai người. Y thì vẫn hôn mê bất tỉnh hơi thở nặng nề, làn da trên tay hệt như phát sốt mà nóng ran bừng bừng. Nàng thì mệt mỏi tiều tụy ngủ gật bên cạnh y, ta đưa tay vén lên lọn tóc rối cho nàng, khom người mang theo thau nước ra ngoài. Một ngày một đêm sau đó, y được cứu sống, ta cũng rời đi rồi ngất ở một nơi nào đó không hay, thần hồn suy yếu thoát xác và bị hai vị thiên binh thần tướng mang về miếu Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão nhìn ta thở dài một hơi, tức giận nói: "Ngươi đúng là cái đứa nhỏ cứng đầu cứng cổ! Có phải ngươi đem bản thể đi sắc thuốc mang cho y uống rồi không? Ngươi, cái đứa nhỏ này đúng là làm ta tức chết mà!"
Ta bĩu môi không thèm trả lời, dù sao nên làm hay không nên làm ta đều làm cả rồi, có nói thêm gì thì cũng vô nghĩa thôi. Ta vỗ ngực nhắc nhở bản thân, tiếp tục cố gắng tự thủ bổn phận, chuyện ở trần thế như gió thoảng mây bay, thoáng chốc rồi cũng sẽ quên đi, ta bây giờ chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi, những chuyện còn lại ta lực bất tòng tâm.
Trở về lần này ta trưởng thành hơn hẳn, không còn cái bộ dạng ngốc nghếch hồ đồ nhìn hai người yêu nhau lại sống chết thù hận mà không lí giải được. Ta làm lại công việc cũ, tiếp tục nay đây mai đó cùng những đồng liêu số khổ khác đi chém nghiệt duyên trên thế gian. Có một lần đi qua thôn nhỏ thì tình cờ gặp được bằng hữu thân thiết đang than vãn, hắn bảo ta nhìn mà xem này, đây là con dao thứ năm của hắn rồi mà không chém được mối nghiệt duyên kia, bổng lộc gì đều bị trừ hết mà nhiệm vụ thì vẫn còn treo đó. Ta nhất thời nảy sinh hứng thú hỏi hắn làm sao, hắn kể ta hay có một vị phi tần trong cung vì yêu sinh hận, lại ghen tị thành tính mà muốn hại chết vị Thánh Đức hoàng hậu được muôn người yêu kính, cũng không biết đoạn tơ nghiệt này là từ lúc nào bắt đầu, chỉ biết một khi bắt đầu thì vô phương vãn hồi, hận thù chồng chất. Ta với hắn lật sổ tra tên vị hoàng hậu và vị phi tần kia, muốn tìm xem căn nguyên nghiệt duyên của hai người. Khi nhìn thấy tên vị phi tần kia, ta trừng mắt kinh ngạc, không nghĩ nhân gian vô thường, vị phi tần tràn đầy oán hận thế nhưng lại là đại tiểu thư năm nào trên chiến trường nổi danh từ đức, cũng là hôn thê của đại tướng Võ Trấn Bắc nay đã là Hoàng Đế minh triều. Thật châm chọc làm sao!
Ta đạp gió ngày đêm không nghỉ một lòng hướng về hoàng cung, lúc ta đến nơi thì vị phi tần nọ cũng chính là tiểu thư năm xưa, không biết bằng cách nào mà thần không hay quỷ không biết hạ độc được cả hoàng hậu và hoàng đế đương triều. Ta nhìn nếp nhăn và nét già nua trên mặt nàng, lần đầu tiên cảm thấy không thấu hồng trần.
Hai mắt nàng đẫm lệ điên cuồng cười phá lên, nàng trách y phụ bạc, trách y quên hết tháng ngày cực khổ không xa đau thương không bỏ, nhưng chỉ hận lòng người dễ đổi, chỉ có thể chung họa mà không thể cùng phúc. Nàng nói ra những lời thật ác độc, y lại như không quan tâm đến mà chỉ thản nhiên đưa tay đỡ lấy hoàng hậu đang suy yếu, nàng liền tức giận ném xuống một bình thuốc giải, ánh mắt tàn nhẫn cay nghiệt:
"Trong này chỉ có một viên giải dược, ả chết hay chàng chết, chàng chọn đi!"
Ta không biết nên làm ra biểu tình gì, hệt như một vở tuồng mà ta đã xem qua vô số lần, thông thường chỉ kết thúc khi một trong hai người chết đi mà không thể bên nhau đến già. Y nhặt lên chiếc bình, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Ta nợ nàng." Rồi đem viên thuốc giải duy nhất đút cho hoàng hậu, không chút do dự.
Nàng cười, cười đến thê lương sầu thảm. Nàng nói: "Nếu đã vậy, chàng theo ta cùng chết đi, chỉ mong kiếp sau đừng nên gặp lại." Nói rồi cắn nát viên thuốc độc được giấu phía dưới răng, thân thể mềm yếu ngã xuống hệt như con diều đứt dây. Xinh đẹp như thế, cũng bi thương như thế. Nghiệt duyên, cũng đã đứt rồi.
Ta ngồi xuống bên cạnh nàng, giúp nàng vén lại lọn tóc rối. Nàng là một cô gái cam đảm, dám yêu dám hận, ngay cả lúc mất rồi cũng nhẹ nhàng như thế, buông xuống một thân yêu hận, không mang theo luyến tiếc gì.
Ta nhìn y ôm lấy hoàng hậu đang khóc nức nở trong lòng, từ lúc bắt đầu cho tới lúc kết thúc biểu tình trên mặt đều không thay đổi, lạnh nhạt như thế, hệt như việc y có mất mạng hay không cũng là việc bình thường không quan trọng. Đây không phải lần đầu ta cảm thấy không hiểu được y, nhưng là lần đầu ta dùng chân thân hiện ra trước mặt y.
"Ngươi yêu nàng vậy sao? Đến cả sinh mạng cũng chẳng cần?"
Y không nhìn đến ta, cũng không quan tâm việc một người lạ xuất hiện ở trong điện có bao nhiêu đáng ngờ. Ta cũng không đợi y trả lời, nâng tay lên, từ trong tay xuất hiện một viên ngọc xanh lục tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Ta lạnh lùng đi tới bóp cằm nhét nó vào miệng y, ép y nuốt xuống, nhàn nhạt nói.
"Vậy thì sống cho thật tốt, ta muốn nhìn ngươi ân hận cả đời."
Lúc này y mới ngước lên nhìn ta, ánh mắt lóe lên kinh ngạc. Ta cũng mặc kệ y nghĩ gì, chỉ ôm lấy tiểu thư rời đi, hòa vào màn đêm nơi Cấm Cung lạnh lẽo.
Ta mang nàng chôn ở một nơi thật đẹp, có hoa có cỏ, có nắng ban mai, có những bông tuyết đầu mùa, lạnh lùng trong trẻo thật giống như nàng. Ta trở về nơi núi nhỏ, hướng về thiên cung dập đầu ba cái. Từ nay, ta lại là một gốc cỏ linh chi không biết thế thái nhân tình.
Từ ngày mất đi nội đan, ta trở thành một gốc cỏ linh chi bình thường. Sáng thì vươn lá hứng sương, trưa chiều thì đong đưa thân đón nắng, đợi khi đêm đến lại hóng gió tắm trăng, so với trước đây bận tối mặt tối mũi thì hiện tại quả là nhàn nhã không gì bằng. Cũng không biết đã ngây ngốc ở núi Đại Cô này bao lâu, lần nữa mở mắt ra đã là khi tuyết trắng phủ khắp cả vùng đồi. Ta mơ mơ màng màng nghĩ chắc là mình đang nằm mộng, nếu không tại sao lại thấy được cái mặt thô lỗ tục tằng của người kia ở đây chứ, vừa mới mở mắt ra đã dọa ta hết hồn? Hứ, ngươi trừng mắt cái gì mà trừng mắt, làm như mình ngươi biết trừng ấy, ta cũng biết vậy!
Thế là, khi ta còn đang suy nghĩ làm thế nào để một cái nhúm cỏ thân mềm như ta có thể bộc phát thần uy đánh bay con hổ ngốc kia, bản thân đã bị bật gốc dã man nằm trên tay tên chết tiệt này rồi. Ta đen mặt không biết nên dùng biểu tình gì cho phù hợp với hiện tại nữa.
"Hừ, chỉ là nhúm cỏ linh chi, xấu xí chết đi được."
...Ai mượn ngươi tới đây ăn ở không kiếm chuyện vậy? Chờ đến ngày trên đầu ta mọc hoa, đến lúc đó bổn cô nương sẽ lung linh tỏa sáng cho ngươi coi!
Còn chưa kịp biểu đạt phàn nàn, lần thứ hai đã bị dã man nhét vào lồng ngực đá tảng của tên kia. Hứ, ta mới mặc kệ người của ngươi có bao nhiêu ấm áp, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện bản thể cỏ linh chi của ta không hỉ mũi được đi, bằng không hôm nay cái áo nhà ngươi sẽ lành ít dữ nhiều.
"Bớt làm loạn đi, quậy nữa có tin ta ném nàng cho trâu ăn không?" Nói rồi còn vỗ bồn bộp lên ngực.
...Đúng là tên vũ phu thô tục, bổn cô nương mới không thèm quan tâm ngươi.
"Những chuyện xảy ra khi hạ phàm, ta sẽ có lời giải thích với nàng sau. Nàng chỉ cần biết, Phùng Bá Hưng ta chưa bao giờ phụ nàng, trước đây là vậy, sau này cũng là vậy."
Ta bĩu môi, lại nghe y cười nói.
"Nàng đến nhà ta, ăn cơm của ta, ngủ cùng với ta, mặc kệ nàng là thần tiên hay ma quỷ, chừng ấy năm qua ta đã coi nàng là người của ta rồi."
Ta trừng mắt. Quỷ mới muốn làm người của ngươi á! Ta uốn éo, nổ lực uốn éo muốn nhảy khỏi lồng ngực của tên này. Nhưng ngoại trừ tiếng cười dai dẳng vang vọng khắp vùng núi kia, ta bất mãn chẳng hó hé được câu nào.
Mà bên trong lồng ngực, đoạn tơ bạc mỏng manh từ khi nào đã chuyển thành màu hồng... Rắn chắc đến mức, đời đời quấn chặt, kiếp kiếp không buông.
Có một ngày nọ, ta ngồi chơi dưới chân núi thì gặp được một tiểu tiên đồng tới truyền tin, kỳ hạn phạt cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Nhìn tiểu tiên đồng đi phía trước, ta thắc mắc không biết nó tính mang ta đi đâu, ta cũng không hỏi, nó có thể mang ta rời đi Thiên Sơn nghĩa là thân phận nó không nhỏ, tốt nhất ta không nên đắc tội nó làm gì. Từ đằng xa truyền tới tiếng cười nói, ta nhận ra một trong hai tiếng cười đó. Xem đi, đúng là Nguyệt Lão không sai rồi. Nguyệt Lão thấy ta thì cười hiền từ, vẫy tay ngoắc ta một cái.
"Lại đây, lại đây. Vị này chính là Đông Hoa đế quân, ngươi chắc đã nghe qua danh tính của ngài rồi đi? Đế quân, đứa nhỏ này chính là Minh Nguyệt, là Minh Nguyệt mà ta đã nói với ngài kia."
Đế quân cười. Không thể không nói, dung mạo của vị đế quân này đúng là siêu nhiên thoát tục, không hổ là một trong ba vị đế quân đẹp mắt nhất tiên giới, dù cho ta đây không phải lần đầu nhìn thấy ngài ấy, nhưng mỗi lần lại như ban đầu kinh diễm không thôi. Ta hạ mắt cúi đầu bẩm:
"Tiểu tiên Minh Nguyệt bái kiến Đông Hoa đế quân!"
Đế quân cười càng thêm sâu, bảo ta: "Đứng lên đi. Hôm nay bản quân tới đây là muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện."
Ta nghi hoặc ngẩng đầu lên. Lần này không chỉ đế quân cười mà Nguyệt Lão cười càng thêm tươi, rạng rỡ hệt như hoa cúc vậy. Thế là ba ngày sau ta lại hạ phàm, nhưng không phải giống như trước đây phiêu diêu trong suốt, mà là thân thể phàm nhân thật sự.
Ta kéo kéo cái áo màu lam trên người, lần đầu tiên ăn mặc chau truốt tỉ mỉ nên cảm thấy không quen lắm, trước đây còn là tiểu tiên làm gì biết nóng lạnh hay đói khổ, nhưng giờ làm người thì khác, không thể trưng ra cái bộ đồ vá lỗ chỗ đi tới đi lui cho người phàm trần coi được, ai không biết còn nghĩ tiên giới lớn như vậy mà không nuôi nổi ta, lúc đó thì mất mặt phải biết. Thân thể này là do Đông Hoa đế quân ngắt một phần bản thể trên cỏ linh chi của ta tạo thành, giống như Na Tra được nặn thành hình người bằng củ sen ấy, tuy còn có chút không quen nhưng rất nhanh ta sẽ thích ứng được thôi.
Chuyện lần này Đông Hoa đế quân nhờ ta chính là muốn ta hộ tống một người đàn ông tên Võ Trấn Bắc đăng cơ làm vua. Tuy nói thần tiên không được can thiệp vào chuyện chúng sinh, nhưng có vài người từ khi sinh ra đã được thiên giới đặc biệt chú ý, thông thường những người này đều có tầm quan trọng trong lịch sử, thiên giới cũng sẽ coi trọng mà cử vài vị tiên quân xuống trông coi hỗ trợ, chuyện như vậy cũng là bình thường thôi, chỉ là không hiểu vì sao lần này Đông Hoa đế quân lại nhất quyết đề cử ta đi, nên biết đối với chuyện thiên giới từ trước tới nay đế quân rất ít khi nhúng tay vào.
Thật ra ta cũng mang theo tư tâm hạ phàm, muốn đi nhìn cái tên hổ ngốc kia giờ đã đầu thai làm gì, cũng hơn năm trăm năm rồi kể từ ngày đó, không biết bây giờ y còn ở nhân gian không? Ta mang theo sự trông chờ, vừa lần theo tin tức tìm người đàn ông tên Võ Trấn Bắc kia, vừa tìm kiếm bóng hình y ở những nơi mà ta đi qua, nhưng chưa bao giờ ta nghĩ tới sẽ gặp lại y trong hoàn cảnh này... Đúng hơn là gặp y và vị hôn thê kia.
Nhân gian máu lửa chinh chiến không ngừng, hoàng đế hiện tại là một kẻ hoang dâm bạo ngược, thi hành chính sách cai trị tàn ác khiến cho dân chúng phẫn nộ không thôi, trong vòng bảy năm lên ngôi đã giết hơn vạn người, không chỉ vắt kiệt sức lao động của tầng lớp nông thương mà còn khắp nơi dẫn binh cường ép dân nữ. Cũng vì vậy mà trong nước các cuộc bạo động khởi nghĩa không ngừng diễn ra, không biết bao nhiêu người đã hi sinh ngã xuống, dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán. Trong các cuộc khởi nghĩa tự phát của nhân dân chỉ có Võ Trấn Bắc là xuất thân từ nhà binh, vốn từ lâu đã bất mãn với sự thống trị tàn nhẫn của quốc vương nên y đem theo ba trăm huynh đệ trong trướng cùng nhau làm phản trốn đi, mở ra con đường máu ngày sau giúp cho dân chúng đứng vững trong các cuộc thanh trừng và nổi dậy. Đối với mỗi một nghĩa quân mà nói, y chính là thần trong lòng bọn họ.
Ta trầm mặc nhìn người đàn ông đã trở nên thật khác lạ trong kí ức, bất kể là đời nào thì y cũng mang theo dáng vẻ rắn rỏi dương cương, khiến ai trông thấy đều bất giác sinh ra lòng tín phục y. Trước đây mỗi ngày nhìn thấy không có cảm giác gì, nhưng hiện tại lại không thể nhịn được nhìn lâu thêm một chút, chẳng ngại trong mắt y ta chỉ là một người xa lạ tình cờ cứu được.
Ta đến ở cùng vị hôn thê của y, trở thành tiểu nha đầu thiếp thân của nàng ấy. Nàng ấy tốt lắm, không chỉ thông minh giỏi giang mà tính tình còn thật hiền lành, bỏ đi thân phận tiểu thư khuê các lại chạy đến chỗ y chịu khổ, trước sau giúp đỡ y rất nhiều trên chiến trường. Liếc nhìn đoạn tơ hồng nối liền trên tay hai người, ta im lặng lần thứ hơn một ngàn nhắc nhở bản thân tự thủ bổn phận cho tốt, những thứ không thuộc về mình thì vĩnh viễn đều không thuộc về mình.
Chiến tranh đã muốn gần kề phân định, kéo dài hơn mười ba năm cũng nên hạ kết cục rồi. Lúc này trong trướng bồng mặt mày ai nấy đều căng thẳng, nguyên nhân là đại tướng quân Võ Trấn Bắc của họ trúng một mũi tên độc gần ngực lúc dẫn theo binh sĩ đánh chiếm công thành. Người lo lắng nhất dĩ nhiên không ai khác ngoài vị hôn thê y, gần như ngày đêm túc trực lo lắng không thôi. Ta tự nhận bản thân không tốt bằng nàng ấy, cũng không có ý định thừa nước đục thả câu chen chân vào giữa hai người. Nàng đối với ta giống như một người tỷ tỷ thương yêu muội muội của mình, từ trước tới nay đều là chân thành chở che, ngay cả thời điểm quan trọng y hoài nghi ta là gian tế mà chất vấn, vẫn là nàng một mực đứng về phía ta, không để cho bất luận ai làm tổn thương ta, tình cảm ơn nghĩa đó suốt đời đều không quên.
Ta mang theo nước vào lau mặt hai người. Y thì vẫn hôn mê bất tỉnh hơi thở nặng nề, làn da trên tay hệt như phát sốt mà nóng ran bừng bừng. Nàng thì mệt mỏi tiều tụy ngủ gật bên cạnh y, ta đưa tay vén lên lọn tóc rối cho nàng, khom người mang theo thau nước ra ngoài. Một ngày một đêm sau đó, y được cứu sống, ta cũng rời đi rồi ngất ở một nơi nào đó không hay, thần hồn suy yếu thoát xác và bị hai vị thiên binh thần tướng mang về miếu Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão nhìn ta thở dài một hơi, tức giận nói: "Ngươi đúng là cái đứa nhỏ cứng đầu cứng cổ! Có phải ngươi đem bản thể đi sắc thuốc mang cho y uống rồi không? Ngươi, cái đứa nhỏ này đúng là làm ta tức chết mà!"
Ta bĩu môi không thèm trả lời, dù sao nên làm hay không nên làm ta đều làm cả rồi, có nói thêm gì thì cũng vô nghĩa thôi. Ta vỗ ngực nhắc nhở bản thân, tiếp tục cố gắng tự thủ bổn phận, chuyện ở trần thế như gió thoảng mây bay, thoáng chốc rồi cũng sẽ quên đi, ta bây giờ chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi, những chuyện còn lại ta lực bất tòng tâm.
Trở về lần này ta trưởng thành hơn hẳn, không còn cái bộ dạng ngốc nghếch hồ đồ nhìn hai người yêu nhau lại sống chết thù hận mà không lí giải được. Ta làm lại công việc cũ, tiếp tục nay đây mai đó cùng những đồng liêu số khổ khác đi chém nghiệt duyên trên thế gian. Có một lần đi qua thôn nhỏ thì tình cờ gặp được bằng hữu thân thiết đang than vãn, hắn bảo ta nhìn mà xem này, đây là con dao thứ năm của hắn rồi mà không chém được mối nghiệt duyên kia, bổng lộc gì đều bị trừ hết mà nhiệm vụ thì vẫn còn treo đó. Ta nhất thời nảy sinh hứng thú hỏi hắn làm sao, hắn kể ta hay có một vị phi tần trong cung vì yêu sinh hận, lại ghen tị thành tính mà muốn hại chết vị Thánh Đức hoàng hậu được muôn người yêu kính, cũng không biết đoạn tơ nghiệt này là từ lúc nào bắt đầu, chỉ biết một khi bắt đầu thì vô phương vãn hồi, hận thù chồng chất. Ta với hắn lật sổ tra tên vị hoàng hậu và vị phi tần kia, muốn tìm xem căn nguyên nghiệt duyên của hai người. Khi nhìn thấy tên vị phi tần kia, ta trừng mắt kinh ngạc, không nghĩ nhân gian vô thường, vị phi tần tràn đầy oán hận thế nhưng lại là đại tiểu thư năm nào trên chiến trường nổi danh từ đức, cũng là hôn thê của đại tướng Võ Trấn Bắc nay đã là Hoàng Đế minh triều. Thật châm chọc làm sao!
Ta đạp gió ngày đêm không nghỉ một lòng hướng về hoàng cung, lúc ta đến nơi thì vị phi tần nọ cũng chính là tiểu thư năm xưa, không biết bằng cách nào mà thần không hay quỷ không biết hạ độc được cả hoàng hậu và hoàng đế đương triều. Ta nhìn nếp nhăn và nét già nua trên mặt nàng, lần đầu tiên cảm thấy không thấu hồng trần.
Hai mắt nàng đẫm lệ điên cuồng cười phá lên, nàng trách y phụ bạc, trách y quên hết tháng ngày cực khổ không xa đau thương không bỏ, nhưng chỉ hận lòng người dễ đổi, chỉ có thể chung họa mà không thể cùng phúc. Nàng nói ra những lời thật ác độc, y lại như không quan tâm đến mà chỉ thản nhiên đưa tay đỡ lấy hoàng hậu đang suy yếu, nàng liền tức giận ném xuống một bình thuốc giải, ánh mắt tàn nhẫn cay nghiệt:
"Trong này chỉ có một viên giải dược, ả chết hay chàng chết, chàng chọn đi!"
Ta không biết nên làm ra biểu tình gì, hệt như một vở tuồng mà ta đã xem qua vô số lần, thông thường chỉ kết thúc khi một trong hai người chết đi mà không thể bên nhau đến già. Y nhặt lên chiếc bình, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Ta nợ nàng." Rồi đem viên thuốc giải duy nhất đút cho hoàng hậu, không chút do dự.
Nàng cười, cười đến thê lương sầu thảm. Nàng nói: "Nếu đã vậy, chàng theo ta cùng chết đi, chỉ mong kiếp sau đừng nên gặp lại." Nói rồi cắn nát viên thuốc độc được giấu phía dưới răng, thân thể mềm yếu ngã xuống hệt như con diều đứt dây. Xinh đẹp như thế, cũng bi thương như thế. Nghiệt duyên, cũng đã đứt rồi.
Ta ngồi xuống bên cạnh nàng, giúp nàng vén lại lọn tóc rối. Nàng là một cô gái cam đảm, dám yêu dám hận, ngay cả lúc mất rồi cũng nhẹ nhàng như thế, buông xuống một thân yêu hận, không mang theo luyến tiếc gì.
Ta nhìn y ôm lấy hoàng hậu đang khóc nức nở trong lòng, từ lúc bắt đầu cho tới lúc kết thúc biểu tình trên mặt đều không thay đổi, lạnh nhạt như thế, hệt như việc y có mất mạng hay không cũng là việc bình thường không quan trọng. Đây không phải lần đầu ta cảm thấy không hiểu được y, nhưng là lần đầu ta dùng chân thân hiện ra trước mặt y.
"Ngươi yêu nàng vậy sao? Đến cả sinh mạng cũng chẳng cần?"
Y không nhìn đến ta, cũng không quan tâm việc một người lạ xuất hiện ở trong điện có bao nhiêu đáng ngờ. Ta cũng không đợi y trả lời, nâng tay lên, từ trong tay xuất hiện một viên ngọc xanh lục tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Ta lạnh lùng đi tới bóp cằm nhét nó vào miệng y, ép y nuốt xuống, nhàn nhạt nói.
"Vậy thì sống cho thật tốt, ta muốn nhìn ngươi ân hận cả đời."
Lúc này y mới ngước lên nhìn ta, ánh mắt lóe lên kinh ngạc. Ta cũng mặc kệ y nghĩ gì, chỉ ôm lấy tiểu thư rời đi, hòa vào màn đêm nơi Cấm Cung lạnh lẽo.
Ta mang nàng chôn ở một nơi thật đẹp, có hoa có cỏ, có nắng ban mai, có những bông tuyết đầu mùa, lạnh lùng trong trẻo thật giống như nàng. Ta trở về nơi núi nhỏ, hướng về thiên cung dập đầu ba cái. Từ nay, ta lại là một gốc cỏ linh chi không biết thế thái nhân tình.
Từ ngày mất đi nội đan, ta trở thành một gốc cỏ linh chi bình thường. Sáng thì vươn lá hứng sương, trưa chiều thì đong đưa thân đón nắng, đợi khi đêm đến lại hóng gió tắm trăng, so với trước đây bận tối mặt tối mũi thì hiện tại quả là nhàn nhã không gì bằng. Cũng không biết đã ngây ngốc ở núi Đại Cô này bao lâu, lần nữa mở mắt ra đã là khi tuyết trắng phủ khắp cả vùng đồi. Ta mơ mơ màng màng nghĩ chắc là mình đang nằm mộng, nếu không tại sao lại thấy được cái mặt thô lỗ tục tằng của người kia ở đây chứ, vừa mới mở mắt ra đã dọa ta hết hồn? Hứ, ngươi trừng mắt cái gì mà trừng mắt, làm như mình ngươi biết trừng ấy, ta cũng biết vậy!
Thế là, khi ta còn đang suy nghĩ làm thế nào để một cái nhúm cỏ thân mềm như ta có thể bộc phát thần uy đánh bay con hổ ngốc kia, bản thân đã bị bật gốc dã man nằm trên tay tên chết tiệt này rồi. Ta đen mặt không biết nên dùng biểu tình gì cho phù hợp với hiện tại nữa.
"Hừ, chỉ là nhúm cỏ linh chi, xấu xí chết đi được."
...Ai mượn ngươi tới đây ăn ở không kiếm chuyện vậy? Chờ đến ngày trên đầu ta mọc hoa, đến lúc đó bổn cô nương sẽ lung linh tỏa sáng cho ngươi coi!
Còn chưa kịp biểu đạt phàn nàn, lần thứ hai đã bị dã man nhét vào lồng ngực đá tảng của tên kia. Hứ, ta mới mặc kệ người của ngươi có bao nhiêu ấm áp, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện bản thể cỏ linh chi của ta không hỉ mũi được đi, bằng không hôm nay cái áo nhà ngươi sẽ lành ít dữ nhiều.
"Bớt làm loạn đi, quậy nữa có tin ta ném nàng cho trâu ăn không?" Nói rồi còn vỗ bồn bộp lên ngực.
...Đúng là tên vũ phu thô tục, bổn cô nương mới không thèm quan tâm ngươi.
"Những chuyện xảy ra khi hạ phàm, ta sẽ có lời giải thích với nàng sau. Nàng chỉ cần biết, Phùng Bá Hưng ta chưa bao giờ phụ nàng, trước đây là vậy, sau này cũng là vậy."
Ta bĩu môi, lại nghe y cười nói.
"Nàng đến nhà ta, ăn cơm của ta, ngủ cùng với ta, mặc kệ nàng là thần tiên hay ma quỷ, chừng ấy năm qua ta đã coi nàng là người của ta rồi."
Ta trừng mắt. Quỷ mới muốn làm người của ngươi á! Ta uốn éo, nổ lực uốn éo muốn nhảy khỏi lồng ngực của tên này. Nhưng ngoại trừ tiếng cười dai dẳng vang vọng khắp vùng núi kia, ta bất mãn chẳng hó hé được câu nào.
Mà bên trong lồng ngực, đoạn tơ bạc mỏng manh từ khi nào đã chuyển thành màu hồng... Rắn chắc đến mức, đời đời quấn chặt, kiếp kiếp không buông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook