Duy Ngã Tự Tại
Chương 128

Hành động luyện hoá linh hồn, bất kể là của tu sĩ nhân loại hay là của yêu thú đều là một hành động vô cùng nguy hiểm bất kể là cường độ linh hồn, cảnh giới Hồn Tu của ngươi có lớn mạnh đến đâu.

Trừ khi tu vi Hồn Tu của ngươi vượt xa cấp độ của linh hồn mà ngươi hấp thu luyện hoá thì sẽ không có vấn đề gì, bằng không thì đó sẽ là một hành động liều lĩnh không thích hợp cho tu hành của ngươi.

Bởi lẽ, ẩn chứa bên trong linh hồn của mỗi một sinh linh sống đều sẽ có chứa tạp chất, những tạp chất đó không phải là chất bẩn hay là thứ bị ô nhiễm trong linh hồn cả vì căn bản linh hồn là thể hư ảo, mà tạp chất nói trên lại là một kiểu thực thể có khả năng hiện hữu.

Tạp chất ở đây không phải là kiểu giống như thiên địa linh khí, là những điểm không tinh thuần của linh khí, mà tạp chất linh hồn ở đây chính là tâm hồn và cảm xúc ở sâu thẳm bên trong linh hồn của mỗi một sinh linh.

Nói đến đây chắc hẳn cũng có thể lờ mờ đoán ra được ý nghĩa của tạp chất linh hồn đang muốn nói đến ở đây là thứ gì rồi...

Chính là những cảm xúc, những suy nghĩ, những ý niệm,... ác và tiêu cực của mỗi sinh mệnh tồn tại!

Bên trong mỗi một sinh vật sống đều sẽ tồn tại hai mặt tốt và xấu, thiện và ác, tích cực và tiêu cực,... Chúng giống như âm và dương vậy, có âm thì phải có dương, có dương thì phải có âm, không bao giờ có chuyện chỉ tồn tại duy nhất một vế cả.

Đây chính là sự cân bằng của quy luật tự nhiên, nếu chủ thiếu một trong hai mặt trái ngược thì sẽ dẫn đến sự mất cân bằng, phá hoại quy tắc lẽ thường, trở thành một tồn tại dị biệt đáng ra không thể tồn tại được.

Dù cho một sinh linh có tốt đẹp, có tích cực hay có hoàn hảo đến đâu thì ẩn sâu trong họ sẽ luôn có những khuyết điểm trái ngược lại với những đặc điểm đó của họ...

Hay là kẻ có xấu xa độc ác, tính các tiêu cực hay là bất hảo bất tài đến đâu thì chắc chắn là chất chứa bên trong họ vẫn sẽ có những đặc điểm tốt khác hoàn toàn với những gì mà họ luôn thể hiện ra...

Vốn chúng ta không thể thấy được và giữ cái quan điểm phân rõ trắng đen rằng người đó xấu xa âm hiểm thì người đó người ác mà người kia lòng dạ bao la thì người đó là người tốt thì hoàn toàn là sai lầm cả.

Chỉ vì thấy được duy nhất bản chất mà họ thể hiện ra thay vì nhìn sâu vào trong tâm hồn của họ, không thấy được những gì mà họ có hay thậm chí bản thân họ còn không thể nhận thức được mình có tồn tại những điều trái ngược như vậy cơ mà...

Vậy thì làm sao mà một người có quyền phán xét hay đánh giá người khác đây?

Làm sao mà một người dám tự tin nhận bản thân thừa hiểu bản chất của một người đây?

Thông qua tiếp xúc lâu dài và tìm hiểu người khác liệu có thực sự giúp cho một người có thể hiểu hoàn toàn mọi thứ về một người khác, hay đơn giản chỉ là từ bề nổi lặn sâu hơn một chút tẹo nơi phần gốc của một tảng băng chìm so với cái rễ cắm sâu nhất a?

Câu trả lời chính xác chính là không!

Dù cho có là sự tồn tại có thể nghĩ như toàn trí toàn năng như Thiên Đạo, chưởng khống, kiếm soát và nắm giữ mọi quy tắc, nhìn thấu được vạn vật thế gian thì cũng không có khả năng xem thấu toàn bộ bản chất của một vật, một sinh mệnh cả.

Thiên Đạo cũng chỉ là tồn tại hiểu ngươi sâu nhất trong mảnh thiên địa này mà thôi, chứ không phải là tồn tại sẽ hiểu rõ tất thảy mọi thứ về ngươi!

Không có một ai là tốt toàn diện, không có một ai là là xấu hoàn toàn, không có một ai là thông thạo mọi sự, không có một ai là bất tài vô dụng,...

Vậy nên linh hồn cũng vậy, ngay cả Trần Vô Hạo cũng chẳng hề ngoại lệ.

Chie xét ở cách tư duy cẩn thận và lối suy nghĩ, lý lẽ các loại thì tưởng chừng hắn là một kiểu người thông minh, tâm cảnh cao, ngộ tính giỏi, nhưng trong đó cũng có khuyết nhược.

Có thể nghĩ ngay đến việc hắn bị chính lối suy nghĩ cẩn trọng của mình mà tự làm rối não chính mình vào những việc đáng ra không cần thiết hay không nên nghĩ đến làm gì cả.

Hay là tấm lòng lương thiện mà sát phạt dứt khoát của hắn cũng có thiếu khuyết rằng điều vừa nói mang ý nghĩa rằng thực tế hắn không hề lương thiện toàn diện mà vẫn có điều ác...

Dù cho ác ở đây là với kẻ địch, thì nó vẫn là ý niệm ác rồi, ở điểm này thì hoàn toàn phải phân rõ ràng chứ không thể lấy lý do như kiểu ta có thể tha cho hắn nhưng hắn có thể sẽ ghi hận mà cắn trả ta nên ta phải giết hắn để giải trừ mọi hậu hoạn được.

Ở điểm này nếu nghĩ theo một cách hiểu khác sẽ là sự ích kỷ, rằng đây là đang vì bản thân mình nên mới giết người ta...

Nói tóm lại thì chỉ cần biết hắn có ý niệm ác ở bên trong sự nhân từ của hắn, cũng có ý niệm thiện bên trong sự sát phạt khi mà đã suy nghĩ cho đối phương lẫn cả mình rồi mới ra tay.

Thật sự nghe mà thấy nó mới mâu thuẫn làm sao, mọi hành động việc làm đều không chỉ ẩm chứa duy nhất một ý nghĩa mà lại có vô vàn ý nghĩa được phân tích ra từ trong đó.

Thế nên chẳng có điều gì là hoàn toàn, chẳng có chuyện gì là chắc chắn, chẳng có điều gì là mang ý nghĩa duy nhất cả.

Trần Vô Hạo có thiện niệm và cũng có cả ác niệm, tính cách hắn bình ổn những vẫn sẽ chất chứa khuyết điểm, suy nghĩ của hắn có chặt chẽ và thận trọng nhưng không phải là tuyệt đối mà vẫn sẽ luôn tồn tại lỗ hổng,...

Mà bây giờ quay trở lại với chuyện luyện hó linh hồn của một sinh mệnh.

Hãy coi tất cả những mặt tốt là dương và những mặt xấu là âm, vậy thì nguy hiểm bên trong việc thôn phệ luyện hoá linh hồn chính là nằm ở mặt âm, và cái sẽ giúp gia tăng tu vi linh hồn cho mình sẽ là phần dương.

Cũng giống như thiên địa linh khí tinh khiết là dương và những tạp chất cặn bã là âm ấy, cần phải loại bỏ cái âm ra và chừa lại cái dương để hấp thụ mà tu luyện.

Trong quá trình luyện hoá linh hồn, Hồn Tu sẽ phải loại bỏ đi những mảnh tiêu cực, loại bỏ đi phần âm để mà luyện hoá mặt dương, những điều tích cực trong linh hồn thì tu vi mới có thể có tiến triển.

Nhiều người nói hành động thôn phệ linh hồn, xoá bỏ ác niệm và luyện hoá thiện niệm để thăng tiến linh hồn của bản thân này là tà ma ngoại đạo, bởi vì như vậy chẳng khác nào xoá bỏ linh hồn của một sinh linh, khiến cho nó thần hình câu diệt mà không thể tiến nhập luân hồi.

Điều này quả thật là đúng, bởi lẽ dù cho ngươi có nhắm vào những kẻ xấu xa độc ác mà loại những người tốt ra thì cũng chẳng sai biệt gì, đều là phá diệt linh hồn cả.

Như đã nói, một sinh mạng thì đều có âm và dương, mặt tốt và mặt xấu, chỉ có khác biệt là những mặt nào hơn mà thôi.

Phần dương chỉ có nhiều hơn chứ không có chuyển chỉ có mỗi dương, nghĩa là khi luân hồi sẽ là linh hồn ít có tội nghiệt, không phải chịu hình thức trừng phạt nặng hay gì...

Ngược lại là mặt âm, cũng chỉ có nhiều hơn chứ không có âm hoàn toàn, và khi luân hồi sẽ được phán là linh hồn có nhiều tội nghiệt nặng, hình phạt phân xét sẽ là nặng...

Thế nên dù giết người tốt hay người xấu thì đều không có sai biệt gì nhiều, đều là khiến một linh hồn vĩnh viễn không bao giừo được siêu sinh, mãi mãi bị xoá sổ khỏi tạo hoá.

Đây cũng đã được tính là tội cho kẻ Hồn Tu đã thôn phệ luyện hoá linh hồn rồi, nhưng ít ra nếu người đó có phần dương lớn hơn thì tội nghiệt mà hắn phải hứng sẽ giảm đi, nhưng sẽ không thể phủ nhận rằng kẻ đó có tội.

Và trong quá trình luyện hoá linh hồn này, sẽ rất khó để có thể hoàn toàn thanh lọc và loại bỏ hết mọi phần âm ở bên trong nó, khiến cho bản thân buộc phải luyện hoá luôn cả mặt âm ấy...

Chuyện này sẽ tạo thành một tác động không tốt đối với linh hồn của mình, dù tu vi vẫn sẽ tăng nhưng tâm linh sẽ bị ảnh hưởng bởi thứ tiêu cực đó.

Tạp chất âm của linh hồn nó giống như là một vi khuẩn bệnh tật vậy, nhưng là vi khuẩn ảnh hưởng xấu tới linh hồn và tâm trí chứ không phải là sức khoẻ.

Hồn Tu khi luyện hoá phải tạp chất linh hồn sẽ bị phần âm ấy bám vào linh hồn, khiến cho linh hồn của bản thân bị nhiễm bẩn giống như những cặn bã trong thiên địa linh khí vậy.

Khi đó thì sự tiêu cực của mặt âm đó sẽ tác động cả vào tâm trí, khiến cho bản thân Hồn Tu bị ngấm ngầm ảnh hưởng bởi chính cái tiêu cực mà kẻ đó đã luyện hoá.

Ví dụ như khi thôn phệ linh hồn chứa chiều ác niệm và sát khí, vậy khi luyện hoá không thanh lọc hết được toàn bộ mà vẫn bị phải hấp thụ cả những phần kia thì tính cách, suy nghĩ, tâm trí của người đã hấp thụ nó bị tác động...

Khi đó thì dù bản thân có không nhận ra nhưng thực tế thì đã thay đổi, ác niệm nhỏ bé hơn thiện niệm của mình sẽ tăng trưởng lên một chút, dù chủ một chút cũng đã có thể thay đổi một con người rồi.

Mọi hành động mình biểu hiện ra thường ngày có thể sẽ bạo lực hơn, nhanh nhảu hơn, nóng nảy hơn một chút tí tẹo thì chính mình sẽ khó nhận ra, nhưng nếu có người thân bên cạnh quen thuộc mình thì sẽ lập tức nhìn ra điểm bất thưởng ở mình ngay.

Cứ thế cho đến khi chính bản thân có thể tự ý thức được thì đã quá muộn rồi, con người mình đã có sự thay đổi rõ rệt khó mà có thể quay đầu trừ khi thanh lọc được linh hồn.

Mà để thanh lọc linh hồn cũng đâu có dễ, không phải cứ tìm thật nhiều linh đan diệu dược phụ trợ Hồn Tu là sẽ có thể sớm ngày loại bỏ đám cặn bã bám trong linh hồn ấy được đâu.

Để điều đó không xảy ra thì trừ khi ngươi có bảo vật nào đó có tác dụng thực hiện được việc ấy, bằng không thì cứ tận hưởng những giây phút khi vẫn còn là chính mình đi.

Trần Vô Hạo thật sự là đang làm một hành động quá mức liều lĩnh...

Không những linh hồn hắn sắp luyện hoá là của một Giao Thú Vương cảnh giới Linh Hải Trung Kỳ tối đỉnh có khả năng vùng vẫy mà đây còn là linh hồn mang ác niệm và sát niệm, hoàn toàn nghiêng về phía mặt âm rồi...

Đã thế hắn lại còn chẳng có biện pháp phòng trừ những khả năng tệ nhất nữa, quá hiếm khi lại thấy tên này làm liều thiếu sự chuẩn bị đến như vậy a!

Như vậy mà tên này vẫn còn muốn thử luyện hoá được nó thì thật sự là rất nực cười, người khác biết chuyện này thì chắc chắn sẽ nói hắn là tên điên đang tự tìm đường chết.

Bản thân hắn quả thật đã suy nghĩ trước rất nhiều lần kể từ khi đạt được linh hồn của Giao Thú Vương này, nhưng thật không thể thấu hiểu một người luôn cẩn thận như hắn lại chủ động làm ra hành vi liều mạng như thế này...

Trần Vô Hạo muốn cược mạng của mình, cầu phú quý trong hung hiểm!

Tên này là đang sợ tâm cảnh mình chưa đủ, lo là sẽ không sớm gặp trường hợp cửu tử nhất sinh nào để rèn luyện bản thân hay sao mà lại làm như vậy?

Để tốt cho mình hay là tự hại đây?

Hoặc là, hắn thật sự có cách để hoá nguy thành an? Muốn thử liều cược một phen?

Tất cả mọi thắc mắc có lẽ đều sẽ được giải đáp ngay sau đây mà thôi, ngay sau khi chuyện lần này kết thúc...

...

Trước khi chuẩn bị tiến hành luyện hoá linh hồn của Giao Thú Vương, dù chẳng đáng vào đâu nhưng Trần Vô Hạo vẫn lấy ra toàn bộ số linh thảo có liên quan đến linh hồn và tinh thần, dù chỉ có một chút tác dụng cũng không bỏ qua mà đặt xung quanh mình.

Lại bỏ ra tất cả những viên Thanh Tâm Đan mà mình có rồi nuốt xuống chuẩn bị sẵn sàng...

Cầm lên bó Phiêu Hồn Thảo đang trói buộc linh hồn hung dữ kia, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, ánh mắt kiên định vô cùng, dứt khoát điều động hồn lực vào lòng bàn tay mà bắt lấy linh hồn kia, há mồm bỏ thẳng vào mồm mà nuốt xuống.

Ùng ùng ùng...

Ngay khi vừa nuốt nó xong, từ thể nội của Trần Vô Hạo đã phát ra những động tĩnh dữ dội, linh hồn Giao Thú Vương đã phản kháng không cho hắn luyện hoá nó.

Va đập vào khắp mọi nơi bên trong cơ thể hắn, mọi tác động đều chẳng ảnh hưởng một chút nào đến lục phủ ngũ tạng hay gây nội thương cho hắn gì cả...

Hiệu quả đòn tấn công trong quằn quại vùng thoát của nó chính là tấn công trực tiếp vào linh hồn của hắn kia!

"Hự...!" Mới chỉ là khúc khởi đầu mà Trần Vô Hạo đã bị sự vùng vẫy của linh hồn Giao Thú Vương chấn động khiến cho choáng váng cả tinh thần, từ khoé miệng đã rỉ ra một đường máu đỏ thắm.

"Ngao..." Bạch Thanh Khâu ở một bên nhận ra động thái của hắn, biểu cảm trên khuôn mặt khả ái nhất thời trở nên tràn ngập lo lắng và sợ hãi...

Nó lo lắng hắn sẽ xảy ra chyện không may, nó sợ hãi hắn sẽ bỏ lại nó mà "đi trước".

Bất quá dù lo sợ là thế, tiểu hồ ly lại bất lực nhất thời không thể làm gì, chỉ có thể trách hận bản thân sao không sớm đột phá Hồn Tu từ trước để truyền được hồn lực cho hắn, giúp hắn giảm bớt gian nan đau đớn mà dễ chịu hơn cơ chứ.

Giờ thì đã muộn rồi, dù cho lúc này có đột phá cũng sẽ phải mất đến vài tháng mới kết thúc, mà nó vẫn còn nhiệm vụ trông chừng và bảo vệ cho hắn nữa.

Nếu cả hai đều cùng đi vào trạng thái tu luyện, không có ai hộ pháp thay cho thì chẳng may bị yêu thú hay người đột kích thì sẽ không ai kịp trở tay cả.

Đến khi ấy thì cả hai đều sẽ chịu phải phản phệ, dù không chết cũng trọng thương nặng nề, lại còn chưa chắc sẽ thoát được tên hung thủ kia nữa chứ.

Cuối cùng thì Bạch Thanh Khâu cũng chỉ có thể đành đặt niềm tin và hi vọng vào hắn, rằng Trần Vô Hạo sẽ bình an vô sự mà vượt qua được cửa ai chết chóc này mà thôi.

Thời gian trôi qua, tính theo giây có thể thấy biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt Trần Vô Hạo đang rất khó coi, nhăn nhó đầy đau đớn mà không cách nào có thể được nhanh chóng giải thoát khỏi những cơn đau này.

Hắn như thể đang bị giày vò vậy, hay nói đúng luôn là hắn đang thực sự bị giày vò!

Vừa phải chấn tĩnh tâm thần, vừa phải vững vàng linh hồn trong khí vẫn luôn bị linh hồn của Giao Thú Vương chọc phá, vừa phải tập trung thanh lọc từng chút tẹo một phần âm trong linh hồn của nó, lại vừa phải luyện hoá từng chút ít một mặt dượng của linh hồn nó...

Phải nói là khổ không thể tả, tình cảnh lúc này phải nói là tổn hại nhiều hơn là lợi.

Mặc dù đúng là hồn lực của hắn đang có dấu hiệu của sự gia tăng, biểu hiện này rất bé nhỏ và cực kỳ chậm nhưng trước mắt có thể nói là đang thành công...

Thế nhưng vẫn chưa thể chắc chắn được biến cố gì sẽ có thể xảy ra trong quá trình luyện hoá linh hồn này của hắn cả.

Và thực sự là trong quá trình này, Trần Vô Hạo đã rất cố gắng rồi những đã không thể biểu hiện sao cho được như đám thiên tài tu luyện, hắn vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn mặt âm đi, vẫn bị luyện hoá cả nó.

Thiên tài tu luyện còn có thể giảm thiểu tối đa tình huống xấu để mà hiếm khi bị luyện hoá trúng phần âm mình chưa loại bỏ hết, vậy nên tu vi của họ mới mạnh mẽ và tăng nhanh, vậy nên mới có danh hiệu là thiên tài.

Trong khi đó thì hắn quả nhiên vẫn là một tu chân giả với tư chất bình thường, được có mỗi ngộ tính chứ thiên tư không bằng thì cũng chẳng có ích nhiều.

Mà "nhờ" có như vậy mà tâm linh của hắn đã có sự dao động, tâm trí của hắn đã bị ô nhiễm thêm, tâm cảnh của hắn đang bị sự tiêu cực xấu vô hình tác động vào.

Từ đó mà quá trình luyện hoá linh hồn Giao Thú Vương trở nên càng gian nan hơn, nguy cơ càng là từng chút từng chút một gia tăng lên, không hề nhìn thấy dấu hiệu của sự dừng lại hay thuyên giảm gì cả.

Tình hình đang ngày một hung hiểm hơn, càng lúc nguy cơ lại càng trở nên rõ ràng hơn rồi, vậy mà vẫn chưa thấy Trần Vô Hạo có biểu hiện hay dị động gì là sẽ tìm cách khắc phục nó...

Vẫn cứ gian khổ chiến đấu mặc kệ tình cảnh, mọi thứ đang dần đi lệch khỏi quỹ đạo...

Tình huống rất nguy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương