Tác giả: Nam Phong Ca

Thoát khỏi Vô Cực sơn trang cũng có một hai trăm người, bởi vì di chuyển vội vàng cho nên ngay cả lương thực cũng không kịp mang theo. Cũng may mọi người ở đây đều giỏi việc săn thú, hiện tại lại đúng mùa thu hoạch, vì vậy vấn đề lương thực không cần quá lo lắng.

Vượng Tài thích nhất là tiểu đệ tử Thanh Phong phái hay vỗ vỗ đầu nó kia, lúc này ngón tay hắn đang chỉ hướng rừng cây, nói: “Vượng Tài, xuất phát!”

Vượng Tài ngẩng đầu ưỡn ngực, sủa mấy tiếng, tứ chi duỗi ra, mạnh mẽ chạy đi. Mấy đệ tử trẻ tuổi tự nguyện ra ngoài hợp thành một đội, tất cả cùng vận khởi khinh công, nhanh chóng chạy theo phía sau Vượng Tài.

Còn một số người khác đang ở khu vực đất trống chôn nồi nấu cơm. Thanh Tĩnh kéo tay Kỳ Lân, hứng trí bừng bừng nói: “Thạch Đầu, Lân nhi, chúng ta đi kiếm củi.”

Ba thiếu niên lôi kéo nhau tới rừng cây bên cạnh, Sở Kỳ đẩy Thanh Tĩnh ra, lắc lắc tay, hừ nói: “Muốn đi thì đi, động tay động chân làm cái gì?”

“Nhìn ngươi xem, thật giống nữ hài tử, Kỳ nhi muội muội!” Thanh Tĩnh bỡn cợt cười to.

Sở Kỳ giơ tay lên chém xuống lưng Thanh Tĩnh: “Tên gia hỏa không biết lớn nhỏ! Lân nhi, giáo huấn hắn!”

“Thanh thúc thúc nhìn thấy đó, chúng ta đến chỗ không người rồi ra tay.” Sở Lân cũng nhếch môi cười, bị Thanh Tĩnh dắt tay nhưng đã lật ngược tình thế án trụ được bả vai hắn.

“Này, hai người các ngươi, đừng quên các ngươi là ca ca!” Thanh Tĩnh hét lớn, “Sao có thể khi dễ ta nhỏ tuổi khờ dại?”

Sở Kỳ cười hắc hắc: “Nhỏ tuổi khờ dại a, ngươi nói ai? Ta như thế nào không nhìn ra?”

Sở Lân cũng phụ họa: “Đúng a, ai là ca ca? Hắn không phải là Kỳ nhi muội muội của ngươi sao?

“Lân nhi, ngươi tại sao cũng không biết lớn nhỏ? Ca ca hảo đau lòng. A Tĩnh, giáo huấn hắn!”

Thanh Lang ngồi dưới bóng cây, nhìn ba đứa trẻ vừa đi kiếm củi vừa cãi nhau ầm ĩ, thở dài một hơi nói: “Mấy tiểu tử này cũng đã trưởng thành.”

Một quả tử đột nhiên từ trên trời rơi vào lòng hắn, Yến Kỳ đứng ở bên cạnh, hai tay áo vén lên đến tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng noãn. Hắn đưa cho Thanh Lang một thanh tiểu đao: “Cao Phóng hái, hắn nói ăn rất ngon. Mau, gọt vỏ đi!”

Thanh Lang bất đắc dĩ tiếp nhận tiểu đao, nhẫn nhịn cầm lấy quả tử, sau khi lau chùi sạch sẽ bằng y phục đắt tiền của mình mới bắt đầu thuần thục gọt vỏ.

Tiểu ưng cánh cứng, một ngày nào đó sẽ muốn ly khai khỏi sự che chờ của y, tự mình bay đi xa. Nhưng con người này muốn đòi nợ y, mà phải đòi cả đời, y tất nhiên phải luôn luôn dang rộng đôi cánh, che chở thật tốt, bảo vệ thật tốt chú chim nhỏ xinh đẹp nhưng yếu ớt, ưa nuông chiều này.

Quân Thư Ảnh cầm lấy hai xiên thịt coi như bữa trưa, lại từ trong ngực lấy ra bình sứ trắng, nắm trong tay trầm ngâm một lát mới xoay người đi tìm Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương lúc này đang ngồi trên một vách núi không cao lắm, gió núi mạnh mẽ thổi lên mặt, mang theo từng trận mát mẻ cuối thu.

Thời điểm Quân Thư Ảnh đi tới, hắn không cần quay đầu lại cũng có thể nhận ra tiếng bước chân của y.

Khóe miệng Sở Phi Dương hơi cong lên, cho đến khi Quân Thư Ảnh ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, đưa tới một xiên thịt nướng, hắn mới quay đầu nhìn y.

“Ta là người bệnh, cho nên ta được nhàn hạ bảy ngày. Nghĩ như vậy, kỳ thực cũng rất mãn nguyện đi.” Sở Phi Dương cười nói.

“Đừng nói nhảm, ăn đi.” Quân Thư Ảnh đưa xiên thịt tới trước mặt Sở Phi Dương.

“Có thịt không có rượu, thật sự là đáng tiếc!” Sở Phi Dương than thở, đưa tay tiếp nhận.

Quân Thư Ảnh cúi đầu trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Phi Dương, sắp đến giờ độc phát, ngày hôm nay sẽ đau đớn hơn hôm qua rất nhiều, ta…” Quân Thư Ảnh mím môi, không nói gì nữa.

Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng thê thảm ngày hôm qua của Sở Phi Dương khi phải chịu đựng kịch độc tra tấn, hơn nữa ngày hôm nay sẽ đau đớn hơn gấp bội thì hết thảy ngôn ngữ vào thời khắc này đều vô lực nói ra. Quân Thư Ảnh cũng không muốn an ủi, bởi vì Sở Phi Dương căn bản không cần.

“Ta sẽ bồi bên cạnh ngươi.” Quân Thư Ảnh ôm chặt lấy cổ Sở Phi Dương, trán đặt trên vai hắn, thấp giọng nói.

Sở Phi Dương vòng tay ôm lấy y, xoa nhẹ đỉnh đầu y, môi mỏng có một chút khô nứt cong lên, cười nói: “Ngoan, không cần đau lòng, chúng ta cũng không phải sinh ly tử biệt. Ta nghe nói, trên giang hồ lưu truyền một loại công phu tuyệt đỉnh, nhất định phải dịch cân tẩy tủy, trải qua tra tấn cực hạn trên thân thể mới có thể đại thành. Ngươi cứ coi như ta đang tu luyện công phu đó là được rồi.”

“Nếu như phải tu luyện như vậy thì tuyệt đỉnh võ công cũng là đồ bỏ đi, ta chỉ muốn ngươi không phải chịu khổ.” Quân Thư Ảnh tiếp tục thấp giọng nói. Tựa hồ trong bầu không khí này, lời nói thân mật nhu thuận cũng có thể dễ dàng nói ra.

Sở Phi Dương hôn nhẹ lên tóc y, cười nói: “A, nói ngọt chết mất. Ngươi rõ ràng hiểu ta thích nhất cái gì, nhớ rõ từ nay về sau phải thường xuyên cho ta nếm thử ngọt ngọt như thế này.”

Quân Thư Ảnh không đáp, Sở Phi Dương lắc lắc y, nói: “Đợi lát nữa độc phát, ta cũng không muốn lại bị người khác quây thành một vòng nhìn ta. Ta chỉ cần một mình ngươi bồi bên cạnh là đủ rồi.”

Bởi vì yêu cầu của Sở Phi Dương nên Quân Thư Ảnh cùng với hắn tránh mặt khỏi chỗ đông người, tìm tới một sơn động kín đáo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương