Tác giả: Nam Phong Ca

Đệ tử Võ Lâm minh cấp tốc di chuyển, rất nhanh đã không còn thấy tung tích.

Hai tay Quân Thư Ảnh đang bịt kín lỗ tai Sở Phi Dương, cúi đầu nhìn hắn: “Phi Dương, ngươi thấy sao rồi?”

Sở Phi Dương vẫn chỉ lắc đầu, tựa hồ phải dùng hết toàn bộ khí lực để chống cự.

Quân Thư Ảnh chỉ mong sao đây là hắn đang giả bộ, vì muốn cùng y ở riêng một chỗ nên mới dùng thủ đoạn này. Cho dù hiện tại hắn có ngẩng đầu lên rồi bày ra khuôn mặt bỡn cợt hớn hở nhìn y thì Quân Thư Ảnh cũng cam đoan y nhất định sẽ không tức giận, sẽ không đẩy hắn ra.

Hiện tại ngoại trừ hai người thì xung quanh không còn ai khác, thế nhưng Sở Phi Dương vẫn một mực vùi đầu trong ngực y, hai tay đang ghì chặt lấy eo y khiến y từ thân hình đối diện có thể cảm nhận được từng đợt run rẩy đang truyền đến.

Quân Thư Ảnh ôm lấy Sở Phi Dương, chậm rãi đỡ hắn ngồi xuống một gốc đại thụ ven đường. Ngoại trừ ôm chặt hắn, y hiện tại cái gì cũng không làm được.

Thời điểm an tĩnh, ngay cả Quân Thư Ảnh cũng có thể nghe được từ xa xa truyền đến từng đợt âm thanh rất khẽ. Khác biệt chính là y không cảm thấy khó chịu hoặc bị không chế.

Tiếng ca kia đích thị là dựa vào nội lực để truyền đi, chỉ có Sở Phi Dương thân bị trúng độc mới bị ảnh hưởng.

Quân Thư Ảnh nghiến răng, hận không thể lập tức quay trở lại, một kiếm giết chết nữ nhân đáng căm ghét kia.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Trình Tuyết Tường đi tới lương đình nơi Thánh Cô đang đứng, thình lình lên tiếng hỏi.

Lương đình này được dựng lên giữa hoa viên, nhưng hiện giờ đã là cuối thu, bách hoa tàn lụi, lá vàng phiêu lạc, từ trong đình nhìn ra, khắp nơi đều là một mảnh đìu hiu.

Thánh Cô đình chỉ ngâm xướng, phất ống tay áo quay người lại, nhìn thấy Trình Tuyết Tường, nàng khẽ cười một tiếng: “Trình minh chủ, ngươi thực sự không biết hay là giả vờ không biết?” Nàng giơ lên một cánh tay trắng noãn, trên móng tay máu tươi còn nhuộm đỏ, tiếp tục nói: “Hắn trúng độc của ta, mỗi ngày đến thời điểm độc phát, sẽ phải chịu đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. Chỉ có tiếng ca của ta mới có thể giảm bớt nỗi thống khổ của hắn. Ta ái mộ hắn như vậy đương nhiên không đành lòng để hắn bị đau đớn dày vò.”

Trình Tuyết Tường hừ một tiếng, nói: “Thánh Cô hà tất phải lừa gạt ta? Lúc này căn bản chưa tới thời điểm độc phát. Vốn nghe nói tiếng ca của Thánh Cô có thể quấy nhiễu nhân tâm, nhưng tại hạ khuyên Thánh Cô không nên phí sức lực. Thuộc hạ Võ Lâm minh ta sẽ hộ tống Sở Phi Dương đến nơi an toàn. Ngươi cho rằng dựa vào mấy thủ khúc của ngươi là có thể khống chế hắn sao? Có phần quá coi thường Sở Phi Dương đi. Ngược lại, hắn nếu tận lực chống cự, chẳng phải càng thêm khổ cực sao, khác nào phụ hảo ý của Thánh Cô? Tại hạ khuyên Thánh Cô nên dùng một chút tâm tư uổng phí đó để sớm nghĩ cách cứu sống thụ thần thì hơn, đến lúc đó chúng ta đều đạt được sở nguyện của riêng mình, tất cả đều vui vẻ.”

Thánh Cô nghe vậy, hai mắt thẳng tắp nhìn Trình Tuyết Tường, Trình Tuyết Tường cũng bình tĩnh đối diện với nàng. Thánh Cô bỗng nhiên che miệng, cười nói: “Ta nghe ý tứ của Trình minh chủ, là Minh chủ đang rất lo lắng việc Sở Phi Dương bị ta khống chế có phải hay không? Nếu không phải ngươi có mưu đồ đối với Quân Thư Ảnh thì bản thân ta sẽ tin rằng Minh Chủ là một người có tình có nghĩa. Ngươi rõ ràng ham muốn có được thê tử của người ta thì cần phải giả bộ thâm minh đại nghĩa như vậy sao? Bất quá, bản thân ta nghe nói, Quân Thư Ảnh thích nhất người có tình có nghĩa, một thân chính trực. Trình minh chủ chẳng lẽ là vì sở ái của hắn sao? Tiếc rằng ngươi đã làm ra chuyện phản bội, cho dù một ngày kia ngươi có chiếm được thân thể của hắn, cũng sẽ vĩnh viễn không chiếm được trái tim của hắn.” Thánh Cô vẫn cười, cười đến mức tà tính, cười đến mức trương cuồng.

“Ngươi biết cái gì, cũng không phải là hắn thích người có tình có nghĩa, chính nghĩa hiệp sĩ mà là hắn chỉ thích một người đó mà thôi.” Trình Tuyết Tường cười khổ một tiếng, “Nếu như có thể đơn giản như vậy mà có được trái tim của hắn…” Trình Tuyết Tường nói đến đây, lại rơi vào trầm mặc.

“Đủ rồi, ta cũng không muốn nghe Trình minh chủ kể khổ.” Thánh Cô quay người, “Trình minh chủ nếu không có việc gì làm thì cũng nên trông nom xem thụ thần kia của ngươi thế nào. Ta đúng hẹn sẽ hành sự, những chuyện khác ngươi tạm thời quản.”

Thánh Cô nói xong, một đạo thanh ca nhẹ nhàng lại đột nhiên lăng không vang lên. Nàng xướng lên một khúc lạ lùng, cao thấp khởi thừa chuyển hợp như hàm chứa một chút vui mừng. Thanh âm mặc dù không hẳn là vang dội nhưng lại rót thẳng vào lỗ tai người khác, từng chút từng chút xao kích màng nhĩ, giống như có người đang ở ngay bên cạnh mà khẽ ngâm xướng. Trình Tuyết Tường biết thanh âm này được nội lực ép lên, có thể truyền đi rất xa.

Thánh Cô khăng khăng muốn xướng, hắn cũng không thể lấy tay bịt miệng không cho nàng xướng. Trình Tuyết Tường chỉ có thể ly khai, dọc đường thỉnh thoảng còn bắt gặp một vài võ lâm nhân sĩ trước kia từng uống vũ phách với cặp mắt mê dại nhưng vẻ mặt thì sung sướng đang hướng về phía Thánh Cô, có người thậm chí còn quỳ rạp xuống đất, thành kình cúi lạy.

Trình Tuyết Tường vẻ mặt chán ghét bước qua những người đó, sau khi đi xa một đoạn mới nhịn không được đưa mắt nhìn về hướng nhóm người Quân Thư Ảnh lúc trước đã đào tẩu, sắc mặt không khỏi có vài tia lo lắng.

Phía bên này, Sở Phi Dương còn đang tận lực khắc chế từng đợt thanh âm rất nhỏ đang tấn công đại não, ngăn không cho nó xâm chiếm tinh thần. Thanh âm kia xuyên thấu màng nhĩ, rót vào tai, vào não, vào toàn bộ căn cốt huyết nhục, còn ở khắp nơi du động tán loạn, giống như vật có hình có dạng. Trong cơ thể giống như có một sợi dây bị một bàn tay vô hình từng chút từng chút một khuấy động, cuộn lên từng trận sóng lớn ập đến đại não.

Sóng lớn ở trong đầu va đập, đầu đau đến muốn nứt ra, sóng lớn ở trong tim cuồn cuộn, như muốn phá tung bờ ngực, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Càng là chống cự thì đau đớn càng tăng lên gấp bội. Chỉ cần buông tay một cái, là có thể lập tức thoải mái khoan khoái, thậm chí có thể là thoải mái từ trước đến nay chưa từng có.

Nhưng Sở Phi Dương biết rằng hắn nhất định phải chống cự, phải chịu đựng. Hắn cả đời này chưa bao giờ chịu khuất phục, cho dù là ngày hôm qua độc phát đã đau đớn đến khắc cốt ghi tâm. Đây là một trận so đấu tinh thần và hắn nhất định không thể bại trận.

Thời niên thiếu một thân một mình lưu lạc giang hồ, thân rơi vào hiểm cảnh không phải không có, thậm chí là nhiều lần, khi đó mỗi lần hắn đều trở thành kẻ chiến thắng, huống chi giờ phút này còn có Quân Thư Ảnh đang ở bên cạnh hắn.

Không biết tại sao, thanh âm kia đột nhiên gián đoạn, Sở Phi Dương rốt cuộc có một chút nhẹ nhõm.

Hắn ngẩng đầu lên lại phát hiện hai mắt Quân Thư Ảnh đỏ xộc, đôi môi còn bị cắn đến nỗi bật máu.

Sở Phi Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi, đau lòng chà xát lên đôi môi nhiễm đầy tiên huyết, khàn giọng nói: “Bảo bối, đừng như vậy, ta không sao… không cần lo lắng.”

Quân Thư Ảnh mím môi không đáp. Nhiều ngày như vậy, trải qua biết bao nhiêu chuyện, Quân Thư Ảnh sớm đã biết Thánh Cô dựa vào máu của Liên Sơn tộc nên năng lực cường đại như thế nào, Sở Phi Dương làm sao có thể không việc gì!

Mấy canh giờ sau hắn còn phải chịu đựng một lần độc phát, còn ngày mai, và nhiều ngày sau nữa… cho đến khi tất cả sự tình được giải quyết xong, Sở Phi Dương vẫn còn phải chịu đựng tra tấn dày vò. Hơn nữa, nữ nhân kia trăm phương ngàn kế muốn khống chế thần trí của hắn…

“Chờ thụ thần được cứu sống, chờ độc trong người ngươi được giải, ta nhất định phải tự tay giết chết nữ nhân kia.” Quân Thư Ảnh thấp giọng nói, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay Sở Phi Dương đang đặt trên môi, đầu lưỡi khẽ vươn ra, nhẹ nhàng liếm liếm.

Từ lúc Sở Phi Dương mang theo quang và nhiệt không thể ngăn cản xuất hiện trong cuộc đời y, y chưa bao giờ oán hận, căm ghét một ai đó sâu đậm như thế này. Giống như lệ khí trong lòng bắt đầu dũng động, giống như lại nhớ tới khoảng thời gian mờ mịt khi xưa.

Nữ nhân này chạm vào điều cấm kỵ nhất của y, nàng muốn cướp đi Sở Phi Dương từ trong tay y.

Sở Phi Dương nhìn thấy đầu lưỡi đỏ mọng như ẩn như hiện dưới bờ môi mỏng, xúc cảm ấm áp và ẩm ướt từ đầu ngón tay truyền đến, khiến hắn ngay tại lúc này cảm thấy tâm viên ý mãn.

Không cần quá nhiều biểu đạt lo lắng hoặc ngôn từ an ủi, những thứ đó vào thời khắc này đều là dư thừa. Chỉ cần trầm mặc mà nhìn nhau, trao cho nhau ánh mắt hàm chứa tất cả mọi tâm tư là đủ.

“Thư Ảnh, ngươi ở bên tai hát cho ta nghe đi.” Sở Phi Dương đột nhiên nói, “Ngươi không phải biết cách dùng khúc âm để khống chế trùng độc sao? Đại khái cũng giống thủ pháp của Thánh Cô, biết đâu có thể giúp ta thoải mái một chút.”

“Nàng còn có máu của Liên Sơn tộc trợ lực, phương pháp tu luyện cùng với ta bất đồng, chỉ sợ sẽ không có tác dụng.” Quân Thư Ảnh nói, “Bất quá, ta… có thể hát cho ngươi nghe. Ngươi muốn nghe cái gì?”

“Cái gì cũng được, chỉ cần là ngươi hát, ta đều thích nghe.” Sở Phi Dương cười nói.

Quân Thư Ảnh suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng xuất ra một khúc điệu. Âm thanh của y lúc đầu có chút không rõ ràng và đứt quãng nhưng dần dần trở nên nhịp nhàng, lưu loát hơn.

Không có ca từ, chỉ có điệu khúc nhu hòa uyển chuyển, từ miệng Quân Thư Ảnh truyền ra ngoài thì biến thành thứ âm thanh rất tự nhiên.

Sở Phi Dương say sưa nhìn khuôn mặt của y, cơ hồ đã quên đi cảm giác về thời gian.

Chẳng biết lúc nào tiếng ca của Thánh Cô lại truyền tới. Quân Thư Ảnh cố ý ở trong điệu khúc của mình đẩy ra một chút nội lực, do thủ pháp hoàn toàn bất đồng nên đương nhiên đối với Sở Phi Dương không có bao nhiêu tác dụng. Quân Thư Ảnh biết hắn vẫn đang tận lực đối kháng, sợ hắn phân tâm nên định ngừng lại. Lập tức bị Sở Phi Dương nắm lấy bàn tay, càng lúc càng chặt hơn, thậm chí bắt đầu khiến y cảm thấy đau nhưng Quân Thư Ảnh vẫn chỉ biết gắt gao nắm lại bàn tay hắn, cúi đầu ôm hắn vào lòng.

Một đạo hắc ảnh đột nhiên từ đằng xa chạy tới, cuốn theo một trận bụi đất, dừng lại trước mặt hai người nó mới lắc đầu vẫy đuôi, thè lưỡi liếm liếm bàn tay Quân Thư Ảnh và Sở Phi Dương.

“Vượng Tài, ngươi tới đây làm cái gì? Những người khác đâu?” Quân Thư Ảnh cả kinh, quay đầu nhìn về hướng Vương Tài vừa chạy đến.

Vượng Tài ở cùng chỗ với Tiểu Thạch Đầu và Lân nhi, như thế nào lại một mình xuất hiện ở đây?

Vượng Tài đương nhiên không biết trả lời. Nó liếm liếm khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi lạnh của Sở Phi Dương, bỗng nhiên uông uông kêu mấy tiếng rồi ngửa đầu tru lên một tiếng rất dài, hù dọa chim chóc bốn phía hoảng sợ, vỗ cánh bay tán loạn.

Từng đợt tiếng ca của Thánh Cô cư nhiên bị tiếng tru lỗ mãng của nó chặt đứt, Sở Phi Dương trong nháy mắt cảm nhận được một tia nhẹ nhõm. Hắn ôm chầm lấy cái cổ kiện tráng của Vượng Tài, xoa nhẹ lông, khóe môi vén lên thành nụ cười: “Hảo cẩu!”

Đáp lại hắn chính là một tiếng ô ô tru lên.

Có Vượng Tài phá đám, hơn nữa khoảng cách lại xa, Thánh Cô dường như cũng không thể tiếp tục. Đến gần trưa thì Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh dẫn theo Vượng Tài đã hội hợp cùng với mọi người.

Yến Kỳ cao hứng ôm lấy Vượng Tài, hết ôm lại sờ sờ, Vượng Tài cũng vẫy đuôi đắc ý lao vào lòng Yến Kỳ. Cao Phóng nghe xong chuyện vừa rồi mới xảy ra, suy nghĩ một chút nói: “Võ công của Thánh Cô xuất thân từ Liên Sơn tộc, bao gồm cả phương pháp khống chế nhân tâm. Liên Sơn tộc nhân tựa hồ cùng với vạn vật trong tự nhiên có một mối liên kết không thể nói rõ, chẳng hạn như việc họ dựa vào một gốc thụ thần để sống. Vượng Tài là dã thú có linh tính, bởi vậy đối với những chuyện liên quan đến Liên Sơn tộc và Vô Cực sơn trang, so với những người có võ công cao cường thì nó còn linh mẫn hơn rất nhiều, có lẽ bởi vậy mà nó mới có thể phá hỏng thủ đoạn của Thánh Cô. Nếu ta đoán không sai, thì tác dụng của nó cũng chỉ dừng lại ở đây.” Cao Phóng có chút nuối tiếc nhìn con đại cẩu đang theo Yến Kỳ chơi đùa vui vẻ.

“Nó có tác dụng như vậy cũng là rất tốt rồi.” Sở Phi Dương cười nói, “Sau này nếu như Thánh Cô tiếp tục ngâm xướng, thì cứ để Vượng Tài đối phó với nàng, tránh cho việc nàng làm phiền đến ta.” Tay hắn vặn vẹo bả vai mấy cái, nhịn không được thở ra một hơi.

Phải chống cự lại với tiếng ca nhiễu loạn thần chí kia, tuy rằng không khó chịu bằng lúc độc phát nhưng cũng đủ phiền phức. Sở Phi Dương lúc này nhìn Vượng Tài, thực sự là nhìn thế nào cũng thấy nó khả ái, nhìn thế nào cũng thấy nó thông minh.

Thanh Lang cùng với Tín Vân Thâm đã dẫn người đi xung quanh xem xét, chọn một nơi thích hợp để hạ trại nghỉ ngơi. Một đám người bắt tay cùng làm, đến quá trưa đã thu xếp ổn thỏa.

_____________oOo_____________

Lời tác giả: Liếm liếm cái gì… Thư Ảnh mau ngậm miệng lại! Móng tay Dê béo kia cũng chưa tẩy rửa!

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương