Tác giả: Nam Phong Ca

Trong khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, Sở Phi Dương bất ngờ dùng lực, muốn kéo Quân Thư Ảnh vào trong lòng.

Thế nhưng hắn vừa mới được giải độc, trọng thương chưa lành, thân thể đúng là hư nhược, cho nên một sức này cũng chỉ có thể khiến Quân Thư Ảnh lảo đảo một chút, rốt cuộc không thể đạt được mục đích.

Quân Thư Ảnh chống một tay lên vai hắn, bốn mắt nhìn nhau.

Sở Phi Dương quẹt quẹt môi, ho nhẹ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: “Thư Ảnh, đến, vào trong lòng ta.” Mắt thấy chân mày, khóe mắt Quân Thư Ảnh đều là lửa giận cùng với vẻ xem thường, hắn thừa dịp Quân Thư Ảnh còn chưa kịp mở miệng, lại thấp giọng nói: “Chân trần, không thấy lạnh sao? Ta vừa mới tỉnh lại, ngươi cũng nên thương ta. Tới đây…”

Nói xong lại tiếp tục kéo Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh do dự một chút, khí lực chống cự cũng giảm bớt, để mặc Sở Phi Dương thừa cơ.

Sở Phi Dương mở rộng vòng tay ôm lấy y, đưa tay lần mò tới đôi chân trần lạnh ngắt của y, vuốt ve hai cái, hắn thở dài: “Có lạnh không? Thực không biết tự chăm sóc bản thân.”

Quân Thư Ảnh cả giận nói: “Sở Phi Dương, ngươi là tên hỗn đản tự chủ trương!”

“Đúng, ta là hỗn đản.” Sở Phi Dương bất đắc dĩ đáp.

Quân Thư Ảnh bị thái độ phối hợp bất chấp đạo lý của hắn làm che nghẹn họng, không biết phải nói cái gì, chỉ biết trừng mắt tức giận nhìn hắn.

Sở Phi Dương cứ thế đem phi phong trên người y kéo thấp xuống, bọc kín đôi bàn chân đã lạnh cóng của y.

“Thư Ảnh, lần này là ta không đúng, ta không có gì để biện minh, ngươi tức giận như thế nào, mắng chửi ta như thế nào cũng được.” Sở Phi Dương nói.

Quân Thư Ảnh nhìn hắn ngoan ngoãn nhận sai như vậy, một cỗ tức giận không biết từ nơi nào hết lần này tới lần khác bốc lên rồi lại không biết phát tiết bằng cách nào, rốt cuộc chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng ghét kia của hắn.

Dung nhan tuấn lãng đầy vẻ nhợt nhạt, tóc mai nơi thái dương vẫn còn dấu vết của một tầng mồ hôi ẩm ướt, lại càng khiến đôi mắt thêm phần sâu thẳm.

Mặc dù không được tận mắt chứng kiến nhưng một phen giải độc này chắc chắn đã khiến hắn rất đau đớn.

Cho dù Cầm Anh đã khẳng định nắm chắc mười phần thành công, nhưng cũng không có ai có thể dễ dàng đối mặt với cái chết, phải một lần thực sự chết đi.

Thời điểm nhắm hai mắt rơi vào bóng tối vô tri vô giác, toàn bộ vận mệnh đều đặt trong tay kẻ khác, không thể tưởng tượng ra Sở Phi Dương hết thảy đều thân thuộc này sẽ làm thế nào để đối mặt với thời khắc đó.

“Ta tin tưởng năng lực của Liên Sơn tộc, cũng tin tưởng Cao Phóng.” Sở Phi Dương cùng y hai trán tương đề, tựa hồ có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, thấp giọng nói.

Tín nhiệm giúp hắn dám đem tính mạng của mình phó thác toàn bộ, giúp hắn dám gạt Quân Thư Ảnh ra khỏi những chuyện này, vì hắn không muốn y phải trải qua đau đớn dằn vặt.

“Còn ta thì hết lần này tới lần khác ngươi cũng không tin tưởng.” Quân Thư Ảnh cụp mắt, nói.

“Nói bậy, ngươi ở chỗ này.” Sở Phi Dương nắm lấy đầu ngón tay Quân Thư Ảnh, chỉ vào lồng ngực của mình, “Có tin người khác hay không, trái tim có thể lựa chọn. Có thể đối với một mình ngươi, không giữ lại bất cứ thứ gì, hết thảy mọi thứ của ta đều đã ở trong tay ngươi, trái tim của ta, vận mệnh của ta. Nếu như ngươi có một chút bi thương thống khổ, thì trái tim này sẽ đau đớn đến chết đi không được. Ngươi hiểu không?”

Hắn vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng động. Sở Phi Dương mặt biến sắc, cao giọng nói: “Bọn đạo tặc phương nào? Dám nghe trộm chuyện người khác, còn không mau mau hiện thân.”

Quân Thư Ảnh sớm từ trong lòng Sở Phi Dương đứng phắt dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh. Cửa mở ra, Thanh Lang và Tín Vân Thâm tươi cười bước vào.

“Ra mắt Đại sư huynh.” Tín Vân Thâm cung kính đáp một tiếng, trên mặt thấy rõ nụ cười không tự nhiên.

Thanh Lang ngay cả giả bộ cũng lười, vẻ mặt có thâm ý khác, cười nói: “Sở huynh, ngươi có thể là đã nghi oan cho ta và Vân Thâm rồi. Nghe nói Sở huynh đã tỉnh nên hai ta mới vứt bỏ công việc sang một bên, vội vàng trở về thăm Sở huynh. Ân, xem ra bản lĩnh của Cầm Anh quả nhiên phi phàm, Sở huynh vẫn còn rất nhanh nhẹn đi.” Nói xong lại cười lên ha hả.

Tín Vân Thâm ở một bên liên tục gật đầu: “Đại sư huynh không hổ là Đại sư huynh! Ta còn có rất nhiều điểm muốn học tập ở Đại sư huynh. Đại sư huynh phải tận tâm chỉ giáo mới được.”

Sở Phi Dương trừng mắt nhìn hai người, âm thầm mài răng.

Cứ cười đi, quân tử báo thù, mười năm không muộn. Phong thủy luân chuyển, sớm muộn gì cũng có cơ hội!

Hai người này không biết đạo lý, dám cười nhạo người khác, nhưng Quân Thư Ảnh lại không cảm thấy gì, trái lại ngăn không được hai người kia tiếp tục mở miệng. Cho đến khi Kỳ Lân huynh đệ ôm theo một đống xiêm y rất dày trở lại mới cắt đứt được cuộc trò chuyện nhàm chán của mấy bậc đại nhân.

Sở Phi Dương dù sao cũng độc thương mới lành, thân thể hư nhược, tinh thần không tốt. Quân Thư Ảnh đẩy luân y đưa hắn về phòng nghỉ ngơi. Bị Thanh Lang và Tín Vân Thâm náo một trận, tức giận lúc trước của Quân Thư Ảnh đã sớm tiêu tan.

Sở Phi Dương mệt mỏi ngủ hết một ngày, tới thời điểm độc phát Quân Thư Ảnh vẫn nhịn không được thấp thỏm lo sợ, nhìn thấy Sở Phi Dương vẫn đang an ổn ngủ, lúc này mới dần yên lòng.

Buổi tối, phong tuyết đã ngừng, tuyết trắng phủ kín, dày đặc khắp sơn cốc khiến sơn trang không khác nào một mỹ cảnh lạ mắt.

Sở Phi Dương tỉnh lại, nét mặt cuối cùng đã có một tia hồng hào. Rõ ràng đã có thể xuống giường đi lại, nhưng nhìn thấy Quân Thư Ảnh đang đẩy cỗ luân y chế từ gỗ đến bên giường, Sở Phi Dương cứ thế vui vẻ để Quân Thư Ảnh giúp hắn ngồi lên, dọc theo đường đi mãn ý, đi đến nơi ở của Cầm Anh.

Hôm nay coi như đã giải quyết xong mọi chuyện liên quan đến Vô Cực sơn trang, tâm tình của mọi người cũng thoải mái hơn, hẹn nhau tụ họp, cũng là vì cảm ơn Cầm Anh, đồng thời thương lượng một chút những chuyện cần an bài sau này.

Thanh Lang ra lệnh cho thủ hạ trực tiếp mở tiệc trong sân, một đám người vây quanh đống lửa, thực sự rất vui vẻ.

Thanh Tĩnh cầm tiểu đao cắt thịt cấp cho Kỳ Lân và Cầm Anh, Cầm Anh nhìn thấy mà ngứa tay, cũng muốn cầm dao cắt thịt, lại không cẩn thận cắt đứt tay, máu tươi từ miệng vết thương tràn ra, rơi xuống mặt đất.

Sở Kỳ và Sở Lân vội vàng lấy ra kim sang dược cầm máu cho hắn, Cầm Anh đưa đầu ngón tay bị thương ra mặc cho hai người băng bó, cười nói: “Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ.”

Thế nhưng Thanh Tĩnh lại chú ý tới cái gì đó, đột nhiên nói: “Cầm Anh, máu của ngươi?”

Không cần hắn nói, những người khác cũng đã sớm chú ý tới, Sở Phi Dương đi tới, nhìn mặt đất nơi vài giọt máu tươi rơi xuống.

Không có cỏ cây sinh trưởng, không có trăm hoa nở rộ, chỉ là vài giọt máu bình thường không có gì lạ.

“Cầm Anh, này là xảy ra chuyện gì?” Sở Phi Dương nghi hoặc nói.

“Ta đã không còn là Thánh tử nữa.” Cầm Anh khẽ cười nói, “Thánh tử Liên Sơn tộc có thể cứu sống người khác, nhưng cả đời chỉ có thể cứu một người mà thôi. Cứu xong, ta sẽ trở lại là người bình thường.”

“Thật đáng tiếc.” Thanh Tĩnh kêu lên, “Nhưng như thế cũng là tài giỏi rồi.”

“Đúng là tài giỏi, nhưng không có gì lớn lắm.” Cầm Anh nói, “Có thể cứu sống Sở đại hiệp, mới là việc tài giỏi nhất của ta.”

“Vậy Liên Sơn tộc các ngươi chẳng phải là sẽ mất đi Thánh tử sao?” Thanh Lang cũng nói.

“Thánh tử, chính là tùy duyên.” Cầm Anh nói, “Liên Sơn tộc chưa bao giờ cưỡng cầu cái gì, nên đôi khi thiên thần sẽ giáng xuống gợi ý. Không có thì không có, cũng không phải chuyện lớn lao.”

Thanh Lang thở dài: “Ngươi thật sự là rộng lượng.”

“Lại nói, chuyện của Liên Sơn tộc cũng nên có một cái kết đi.” Sở Phi Dương nói, “Sơn cốc này đã không còn an toàn, trên giang hồ có quá nhiều người biết đến nơi này, cũng biết đến năng lực của Liên Sơn tộc nhân. Các ngươi không thể tiếp tục ở lại đây nữa.”

“Sở thúc thúc nói đúng, Cầm Anh, tộc nhân các ngươi cũng không nhiều, mang theo thụ thần của các ngươi, trở về cùng chúng ta đi. Chúng ta nhất định sẽ bảo hộ các ngươi!” Thanh Tĩnh vỗ ngực nói.

“Nhưng mà…” Cầm Anh nhíu mày.

“Cầm Anh, ngươi còn có gì băn khoăn?” Sở Kỳ kéo hắn lại, nói.

Cầm Anh ngẩng đầu, nhìn hết một lượt mọi người xung quanh, mới nói: “Ta hiểu hảo ý của mọi người. Nhưng có một việc ta không thể giấu giếm, phải noi cho mọi người biết. Liên Sơn tộc là y giả chi tộc, chúng ta bách bệnh hữu tri, bản lĩnh giải độc thương cũng là do Liên Sơn tộc sống tách biệt với nhân thế mới có được. Một khi tộc nhân nhập thế, bị hồng trần quấy nhiễu, chúng ta sẽ dần dần mất đi năng lực này, tựa như máu của ta, sẽ trở nên bình thường. Liên Sơn tộc nhân lại thể nhược vô năng, một khi đi theo mọi người rời khỏi sơn cốc, không bao lâu sau, năng lực mất đi, chỉ sợ sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người. Như vậy… cũng không có việc gì chứ?”

Hắn nói vừa khẩn thiết vừa thẳng thắn, nét mặt không giấu được sự tự ti. Liên Sơn tộc nhân thể chất như vậy, đối với suy nghĩ thật lòng thật dạ cứu người của bọn họ mà nói thì phạp thiện khả trần.

(Phạp thiện khả trần: bình thường, tài năng chỉ ở bậc trung, không quá giỏi cũng chẳng quá dốt.)

Sở Phi Dương lại đột nhiên đưa tay, xoa nhẹ mái tóc Cầm Anh: “Hài tử ngốc. Bản lĩnh Liên Sơn tộc nhân vốn là bảo vật trời cao ban cho thế nhân, nhưng thế nhân lại không biết quý trọng giữ gìn, khiến cho nó theo thời gian mà mất đi, đây là tổn thất của thế nhân. Liên Sơn tộc nhân không cần phải cảm thấy có lỗi.”

Thanh Lang cũng nói: “Ta nói, tiểu gia hỏa ngươi đang lo lắng cái gì! Ngươi yên tâm, Thiên Nhất giáo cùng với Thanh Phong kiếm phái có rất nhiều tiền, chăm lo cho các ngươi bất quá cũng chỉ là chuyện nhỏ.” Y nói xong lại kéo Tín Vân Thâm qua, đẩy lên phía trước, “Tín chưởng môn, ngươi nói xem, có phải như vậy không?”

Tín Vân Thâm gật đầu: “Hoàn toàn chính xác. Bất kể như thế nào chúng ta cứu người cũng phải cứu đến cùng, ngươi không cần lo lắng chuyện này. Chúng ta tuyệt đối không ham muốn dị năng của Liên Sơn tộc nhân.”

“Cái này vốn là phần nội sự của Võ Lâm minh.” Trình Tuyết Tường cũng lên tiếng nói.

Cầm Anh gần như cảm động đến rơi nước mắt mà quỳ xuống tạ ơn, lại bị mấy tiểu tử kéo lên, ôn nhu dỗ dành an ủi, sau đó tiếp tục ăn uống chơi đùa.

Lát sau, một tên đệ tử Thanh Phong kiếm phái bỗng nhiên chạy vào trong viện, cao giọng nói: “Chưởng môn sư huynh! Bên ngoài sơn trang có người gây chuyện!”

“Gây chuyện?” Tín Vân Thâm nghi hoặc nói, “Chẳng lẽ lại là người của Vô Cực sơn trang?”

“Có lẽ không phải. Hắn tự xưng là Miêu Cương Cổ Vương!”

“…” Mọi người trầm mặc.

Quân Thư Ảnh giơ ly rượu lên, nói: “Hắn đến thật nhanh. Bất quá sự tình gì cũng đều bỏ lỡ, bữa cơm này coi như vẫn còn kịp.”

Mọi người sâu sắc cho là đúng, gật đầu lia lịa.

Trình Tuyết Tường nói: “Miêu Cương cách nơi này khá xa, hắn ngày đêm thần tốc đến đây cũng là vất vả. Mau mau mời hắn vào đi.”

“Thị!” Đệ tử kia tuân lệnh, lớn tiếng đáp ứng rồi vận khởi khinh công chạy ra ngoài, hướng về phía người ở bên ngoài hô: “Trình minh chủ có lệnh, để cho Cổ Vương qua!”

Mọi người tiếp tục tiệc tùng, cho đến khi trăng lên giữa đỉnh đầu mới cơm no rượu say, tàn tiệc.

Sở Phi Dương đuổi hai tiểu tử đi, lỗ mũi hướng lên trời, vươn tay về phía Quân Thư Ảnh: “Tới, đỡ ta. Không cần luân y nữa, giúp ta đi lại, tiêu cơm.”

Quân Thư Ảnh nhịn xuống một cước kích thích của Sở Phi Dương, đi tới đỡ lấy hắn.

“Ai, thực ngoan.” Sở Phi Dương than thở.

“Không khách khí, ta kính lão.”

“… Thư Ảnh, ngươi học xấu.”

Hai người vai kề vai bước đi trên con đường mòn trải đầy tuyết trắng, chẳng biết từ lúc nào đã đổi thành Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh vào trong ngực, dùng phi phong rộng thùng thình bao bọc lấy cả hai.

Phi phong vừa dày vừa nặng, chống rét rất tốt, gió lạnh như băng đều bị ngăn cách ở bên ngoài, trời đất trong lúc đó được tuyết trắng cùng ánh trăng làm cho sáng rõ. Cứ như vậy dựa sát vào nhau chậm rãi bước đi, một tư vị thoải mái, mãn nguyện.

Vừa vào tới cửa, Sở Phi Dương như đột nhiên nhớ tới việc gì đó, nhíu mày.

Quân Thư Ảnh hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì. Cảm giác giống như… thiếu thiếu gì dó.”

“Nga?”

“Tư Không Nguyệt kia đâu? Không phải đã để cho hắn vào rồi sao, lại chạy đi đâu rồi?”

“…”

Ở nơi này, ban đêm hạo nguyệt đương không mỹ lệ, hoặc sớm hoặc muộn, mỗi người đều nghĩ tới vấn đề này.

_____________oOo_____________

— Chính văn hoàn —

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương