Bốn người đã đi mấy ngày, nhưng quãng đường đi được cũng chẳng tính là quá xa, Giang Tam càng ngày càng tỏ ra thiếu kiên nhẫn, có vài lần tiến đến thúc giục Sở Phi Dương, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng cắt ngang, ngược lại tự khiến chính mình tức gần chết.

Nhưng mà gã có việc cầu người, còn muốn dựa vào Sở Phi Dương giúp tìm bảo tàng mà gã vẫn luôn nhớ mong thấp thỏm, trong lòng dù không cam nguyện, Giang Tam cũng chỉ có thể nhẫn nại đi theo Sở Phi Dương. Mỗi ngày khi mặt trời lên cao mới bắt đầu lên đường, trời còn chưa tối đã nghỉ chân, thong thả cứ như muốn kéo dài hành trình này suốt cả đời.

Cuối cùng Giang Tam không nhịn được nữa đuổi xa phu đi, lại dùng dây thừng buộc hai cỗ mã xa lại với nhau, tự mình điều khiển, ít nhất mỗi ngày có thể khởi hành sớm một chút, tăng thêm chút thời gian.

“Ta thật muốn xem gã có thể nhẫn được bao lâu.” Sở Phi Dương nửa ngồi trên thành xe, trong tay đang cầm một ly rượu bạch ngọc được trạm trổ khéo léo, dương dương tự đắc híp hai mắt lại.

Quân Thư Ảnh cũng nói: “Trên giang hồ người tài giỏi nhiều như cá dưới sông, nếu chỉ là đi tìm bảo tàng, có khối người có thể đảm nhiệm được việc này, gã lại tình nguyện ủy khuất cầu toàn, cũng không kéo ngươi tiến đến. Nếu bảo gã không phải nhằm vào ngươi mà đến…” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng. “Mặc kệ là ai giật dây phía sau, gã cũng nên biết tự lượng sức mình.”

Sở Phi Dương mỉm cười liếc nhìn Quân Thư Ảnh, bộ dáng đứng đắn nghiêm túc kia trong mắt hắn lại vô cùng thân thiết đáng yêu, không khỏi lấy tay bính bính y.

“Làm gì?” Quân Thư Ảnh quay đầu hỏi.

“Rót rượu.” Sở Phi Dương nhấc cái chén trong tay, lại ý bảo bầu rượu trên chiếc kỷ trà bên người Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh còn chưa động, một bàn tay khớp xương rõ ràng đã vươn tới, giơ bầu rượu nâu, cung kính rót rượu vào chén Sở Phi Dương.

“Sở đại ca việc nhỏ này cứ để Vân Phi làm đi. Huynh vì phái Thiên Sơn bọn đệ lo lắng như thế, đệ thật không biết làm thế nào để cảm kích huynh.” Sở Vân Phi vẫn ngồi xổm trong góc như đồ trang trí, lúc này rốt cuộc tìm được cơ hội bày tỏ lòng biết ơn, khom người đi đến cạnh Sở Phi Dương, vô cùng trịnh trọng châm rượu, rồi đặt bầu rượu xuống tiểu kỷ giữa mình và Sở Phi Dương, để thuận tiện lấy dùng.

Da mặt Sở Phi Dương khẽ động một chút, đối với người thanh niên vẻ mặt chính trực lộ ra nụ cười miễn cưỡng.

Ai~~~hắn phải làm gì để đứa nhỏ…quá ngay thẳng này hiểu được một chút, có đôi khi hắn uống rượu không hẳn là vì uống rượu, mà hắn say cũng không phải tại rượu a!

Trước đây, trừ bỏ Quân Thư Ảnh, còn chưa có người nào có thể khiến Sở Phi Dương cảm thấy vô lực như thế. Xem ra một cái đầu quá tốt và một cái đầu quá xấu, đối với hắn đều có lực sát thương thật lớn.

“Kỳ thật đệ biết Giang Tam vì sao cứ quấn quít lấy Sở đại ca.” Sở Vân Phi đột nhiên nói điều này lập tức thu hút sự chú ý của Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh.

“Ngươi biết.” Sở Phi Dương có chút bất ngờ, nhìn cậu bộ dáng ngờ nghệch, không hiểu chuyện, không ngờ vẫn có một chút kiến giải. Nghĩ đến cũng đúng, dù sao người ta cũng là đại đệ tử của chưởng môn phái Thiên Sơn.

“Ngươi nói xem.” Quân Thư Ảnh sắc mặt thoáng ngưng trọng nói.

“Bởi vì trên giang hồ người tối đáng giá tín nhiệm chính là Sở đại ca a!” Sở Vân Phi hưng phấn nói, “Tuy đệ chán ghét tên Giang Tam kia, nhưng mà đệ phải thừa nhận về điểm này gã nhìn nhận cũng không tồi a. Nếu quả thật có thể tìm thấy hi thế trân bảo gì gì đó như lời nói, đương nhiên cùng một đường với Sở đại ca là an tâm nhất, không cần lo lắng đến lúc đó chia chiến lợi phẩm không đều dẫn đến tai họa.”

“…..”

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đều trầm mặc.

Sở Vân Phi vừa nói vừa nhìn hai người cúi đầu uống rượu rồi vén mành xem cảnh, không biết mình nói sai chỗ nào, chỉ đành ngượng ngùng cười: “Đệ nói có gì không đúng sao? Ha hả, đệ ra ngoài giám sát người kia.”

Đợi Sở Vân Phi rời đi, Quân Thư Ảnh mới buông mành, bất đắc dĩ thở dài: “Ta thật không rõ ngươi đã làm gì, cậu ta sùng bái ngươi quả thực mù quáng đến nực cười.”

“Ngươi không phải cũng thế sao.” Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh qua, lại một lần nữa rót đầy rượu vào cái chén đưa đến bên môi Quân Thư Ảnh.

“Ai…ngô!” Quân Thư Ảnh vừa định mở miệng phản bác nhưng miệng đã bị đổ đầy mỹ tửu thuần hương, chỉ có thể nuốt trước nói sau.

Còn chưa đợi y mở lại miệng Sở Phi Dương đã cúi đầu để sát mặt vào, ở trên môi y nhẹ nhàng mút một chút, thấp giọng cười nói: “Ngươi nhìn ra bên ngoài xem, chúng ta đã tới đâu rồi.”

Quân Thư Ảnh chờ Sở Phi Dương buông mình ra, nghi hoặc nhìn hắn một cái. Sở Phi Dương vén rèm lên cười hướng y ra hiệu.

Quân Thư Ảnh nghiêng người nhìn ra ngoài, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, một vài nhánh cây xơ xác thưa thớt xiêu vẹo đứng trong hàn phong đại tuyết.

“Tuyết rơi nhiều nên không nhận ra, ngươi còn nhớ Hồ gia trại hay không?” Sở Phi Dương ở phía sau y nhắc nhở.

Quân Thư Ảnh bừng tỉnh đại ngộ, hướng ra bên ngoài nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy không ít sự vật quen thuộc, ngay cả dòng suối nhỏ trước kia y cho ngựa uống nước cũng thấy được, nhưng lúc này nó đã bị đóng băng, không còn tiếng nước trong veo chảy róc rách.

“Nguyên lai đã tới nơi này rồi…” Quân Thư Ảnh lẩm bẩm nói, kia chẳng phải là…lúc trước thân thể y khác thường, khách điếm hai người trụ lại cũng không xa.

“Đêm nay chúng ta trụ ngay tại khách điếm kia, ngươi thấy được không?” Sở Phi Dương tựa hồ đoán ra suy nghĩ trong lòng Quân Thư Ảnh, ghé vào lỗ tai y, vô cùng thân thiết nói: “Chỉ là không biết nhiều năm như vậy, vị chưởng quầy kia có còn nhớ hai người luôn khiến khách phòng của hắn biến thành nát bét hay không.”

Quân Thư Ảnh nhớ tới chưởng quầy cứ vài ngày lại đuổi theo Sở Phi Dương đòi bồi thường, còn có điếm tiểu nhị kia bị y ép buộc giả trang thành chính mình, cuối cùng cũng bắt đầu có chút ngẩn ngơ, không khỏi sinh ra chút xúc động. Thời gian trôi đi, chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy.

Lúc này bắt đầu hồi tưởng lại, nguyên lai quyền thế, địa vị y từng ngoan cố chấp nhất, cũng chẳng phải quá khó khăn để từ bỏ. Thay vào đó, quá nhiều cảm xúc lấn lộn với kỷ niệm, nhưng lại chưa bao giờ quên. Giống như được đặt trong cái rương cũ nát phủ đầy bụi, một khi gông xiềng mở ra, chuyện cũ sẽ lại sống động trước mắt, ngay cả những chi tiết vô cùng nhỏ, cũng có thể nhớ lại.

“Nhiều năm như vậy có lẽ khách điếm kia đã không còn.” Quân Thư Ảnh nói: “Cho dù còn, cũng là cảnh còn người mất…”

“Ta không ‘phi’ không phải đủ rồi sao? Việc đời hỗn loạn quản làm gì.” Sở Phi Dương từ phía sau ôm lấy Quân Thư Ảnh, đặt cằm lên vai y.

Quân Thư Ảnh thấy hắn nói một câu tự đại như vậy, cái gì đau buồn cảm khái cũng đều biến mất vô tung, “hừ” một tiếng nói: “Đúng vậy, Sở đại hiệp thật sự là vẫn không thay đổi. Như trước, trước mặt người thì khiêm tốn, sau lưng thì cuồng vọng tự đại.”

“Nhận được mỹ ngôn từ Quân công tử. Kia~~~ không biết Quân công tử thích con người khiêm tốn của tại hạ, hay là càng yêu tha thiết cái cuồng vọng tự đại của tại hạ?” Sở Phi Dương suồng sã trêu đùa.

Không đợi câu trả lời của Quân Thư Ảnh, mã xa đột nhiên ngừng lại, phía trước truyền đến tiếng rống to của Giang Tam: “Các ngươi là người nào? Giữa ban ngày ban mặt dám dở trò cướp bóc?!”

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương