Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự
-
Chương 18
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy nghi hoặc trong đáy mắt đối phương.
“Chẳng nhẽ là Hồ Gia Trại?” Quân Thư Ảnh nghi ngờ, “Không phải khi đó đã bị ngươi giết sạch toàn bộ để diệt khẩu không lưu lại người nào sao? Chẳng nhẽ còn có người không chết?”
“Tuy sự thật đúng là như thế, nhưng mà lời này từ miệng ngươi nói ra, lại có tư vị khác.” Sở Phi Dương sách một tiếng: “Ta đây là trừ ác dưỡng thiện thay trời hành đạo. Mà theo như ngươi nói, nghe như thế nào cũng thấy nó rất tàn nhẫn.”
Quân Thư Ảnh “hừ” một tiếng: “Ngươi đương nhiên thấy không dễ nghe. Ngày thường trong miệng đầy chính đạo hiệp nghĩa, suy cho cùng, phong công vĩ tích này của Sở đại hiệp ngươi, tất cả đều là dùng mạng người chất thành. Nếu thực tính rõ ràng ra, số người ngươi giết so với ta cũng chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng lại luôn lấy nhân nghĩa đạo đức này áp đặt với ta, đối việc ta làm ngang ngược chỉ trích.”
“Yêu, đây là không phục a?” Sở Phi Dương cười ranh mãnh, vươn hai ngón tay nắm lấy cằm Quân Thư Ảnh, xoay mặt y về phía mình, “Đây là oán hận chất chứa thật lâu đi. Đến, để ta xem xem, đây rốt cuộc có bao nhiêu ủy khuất.”
Quân Thư Ảnh đẩy bàn tay ngả ngớn của Sở Phi Dương ra, lại tránh khỏi cánh tay vắt ngang qua hông mình, đứng dậy nói: “Thực không biết nặng nhẹ, loại thời điểm này còn có tâm trạng thảnh thơi nói giỡn. Ta đi ra ngoài trước nhìn xem là người nào?”
“Ngươi yên tâm, không thể là người của Hồ Gia Trại. Bọn sơn tặc này tâm ngoan thủ lạt, nếu thực sự gặp gỡ bọn họ, Giang Tam sớm đã mất mạng, làm sao còn có thể ở bên ngoài hô to gọi nhỏ?” Sở Phi Dương lại tiếp tục dựa vào thành mã xa, trái lại tuyệt không sốt ruột.
“Không có Hồ Gia Trại còn có Trương Gia Trại, Lý Gia Trại. Nơi này là địa giới của Mai Gia Trang Viên, có chút gì cũng đều bị Mai Gia kia lấy đi. Nơi khỉ ho cò gáy này, không thiếu nhất chính là thổ phỉ Sơn tặc.” Quân Thư Ảnh nói xong nhấc mành đi ra ngoài.
Sở Phi Dương ngồi ở trong xe cười đến vô cùng thư sướng. Một mặt nghĩ đến Quân Thư Ảnh mấy năm qua đi theo hắn cận chu giả xích*(tương đương câu gần đèn thì rạng của Việt Nam) ý tưởng làm việc càng ngày càng gần giống hắn rồi. Một mặt lại nghe, khi Quân Thư Ảnh nhắc đến Mai Gia Trang không hề có khẩu khí thiện cảm, cũng chẳng biết — trong đó có mấy phần là bởi vì ngày xưa Mai Gia tiểu thư từng có giao hảo với hắn.
Quân Thư Ảnh nhảy xuống xe ngựa, bởi vì Giang Tam đem hai chiếc xe khóa cùng với nhau, y không thể không quay đầu một chiếc xe, mới nhìn thấy được tình huống phía trước.
Chỉ thấy mấy chục người nam nhân ăn mặc giống vũ phu, đứng thành hàng tại ven đường, hai người đứng đầu cầm hai cái lá cờ, trong gió lạnh phần phật tung bay, một chữ “ÔN” rõ ràng, thật to ở trên mặt.
Tư thế này trái lại cực kỳ giống chặn đường cướp bóc, nếu không phải trước mặt mấy vũ phu hung thần ác sát này đặt vài cái đại dũng, ven đường còn chen chúc một ít người dân thường quần áo tả tơi, già có trẻ có, đang cảm động đến rơi nước mắt bái tạ với vũ phu cao lớn cầm đao mang rìu này.
Hai người Giang Tam và Sở Vân Phi đang cùng một người nam nhân trong số này nói gì đó. Quân Thư Ảnh đi đến, đối diện với một ánh mắt sắc bén như đao phong, nhất thời giật mình, sau mới thấy rõ, dưới lớp da lông thô chế bao lấy cơ thể là một nam tử dáng người cao to, mái tóc dài đen nhánh như mực, dùng một cây mộc xoa châm cố định, đường hoàng phi tán trong gió.
Tuy rằng trang phục giống nhau, nhưng khí thế và phẩm chất của người này lại hoàn toàn bất đồng với những người khác, khiến cho người ta thật dễ dàng nhận ra hắn là người đứng đầu ở đây.
Giang Tam tại trước mặt Sở Phi Dương vẫn nén chịu ác khí, cả sự kiên nhẫn cũng sắp dùng hết, chính vì vậy gã đối nam nhân chặn đường này không có mấy hảo cảm, chỉ nhanh nhanh chóng chóng muốn rời đi.
Trái lại Sở Vân Phi nhận ra nhóm người hung thần này kỳ thật đang phát quần áo cơm ăn cho những người dân cùng khổ, thậm chí còn cho ngân lượng, tiền đồng, tuy rằng trong lòng nghi hoặc lai lịch của bọn họ, nhưng vẫn tán thành hành động từ thiện đó, khuyên Giang Tam đừng cố tình gây sự, chờ bọn họ phát đồ xong cũng không muộn.
“Chờ bọn họ?!” Giang Tam tức giận đến hai mắt bốc hỏa, cả giận nói: “Ngươi xem xem còn có bao nhiêu người đang chờ! Bọn họ đến khi trời tối cũng chưa phát xong!” Lại hướng nam nhân tóc dài vẫn trầm mặc nói: “Vị đại ca này, ngươi muốn làm việc thiện, là chuyện tốt, cực kỳ tốt! Nhưng có thể đừng chặn đường hay không?!”
Sở Vân Phi không thể nhịn nổi Giang Tam nữa: “Đủ rồi! Người ta rõ ràng đang làm việc thiện, sao ngươi có thể vì dục vọng tham tài của mình mà để người đang làm việc thiện nhường đường cho ngươi?! Những người dân đáng thương nhiều như vậy, ngươi chờ thêm một lúc thì có làm sao?!”
Giang Tam cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi thì biết cái gì? Nơi này chính là quan đạo, triều đình khai thông cho hành thương tẩu nhân a, vậy người nào sẽ đi nhiều nhất? Là thương nhân trên người ôm vàng đeo hàng. Hắn rõ ràng có thể cho người của hắn xếp hàng tại ven đường, bày ở giữa lộ như bây giờ, không phải cố ý ngăn cản thì là gì?! Có quỷ mới biết hắn muốn làm gì.”
“Ngươi! Lòng dạ tiểu nhân! Không thể nói lý!” Sở Vân Phi cả giận.
Giang Tam cũng không để ý cậu nữa, ngược lại hướng nam nhân kia tiếp tục nói: “Ta hiện tại nói rõ với ngươi, mặc kệ ngươi là ngưu quỷ xà thần gì, vị ngồi trên xe này, ngươi không thể trêu vào. Thức thời thì tốt nhất nên nhanh nhanh nhường đường. Sau đó ngươi muốn làm việc thiện cũng được, cướp bóc cũng được, đều không liên quan gì đến chúng ta.”
Lúc này nam nhân vẫn trầm mặc kia nhìn nhìn Quân Thư Ảnh, lại nhìn nhìn Sở Vân Phi. Gương mặt góc cạnh rõ ràng có hốc mắt so với người bình thường sâu hơn, nhưng con ngươi lại tinh khiết đen như mực. Bị ánh mắt như vậy từ từ nhìn quét qua, Sở Vân Phi có cảm giác khó chịu như bị người nhìn thấu từ ngoài vào trong. Tầm mắt mang theo phán đoán đánh giá kia khiến cậu dựng thẳng sống lưng, trực giác nhiều năm luyện võ khiến cậu bắt đầu đề phòng. Ngay cả đến Quân Thư Ảnh cũng phải khẽ nhíu nhíu mày.
Lúc này nam nhân kia nâng một bàn tay lên, những người phía sau hắn nháy mắt hướng sang hai bên, lộ ra con đường ở giữa.
Giang Tam thét to, Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi nhảy lên xe, còn mình ngồi lên đầu xe, quăng cái roi, điều khiển mã xa đi về phía trước.
Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi trở vào trong xe, nhìn thấy Sở Phi Dương đẩy mành nhìn ra bên ngoài. Theo mã xa tiến lên con đường đá lởm chởm phía trước, người đứng bên đường dần thối lui về đằng sau.
Nhóm vũ phu cao lớn vẫn nghiêm túc không chút biểu tình, nhóm dân chúng cùng khổ áo rách quần manh cũng giương đôi mắt hỗn độn nhìn theo xe ngựa chậm rãi chạy phía trước. Ánh nhìn quá mức chuyên chú, khiến cho vẻ mặt chết lặng này tựa hồ mang theo biểu tình kì quái.
“Không nghĩ tới thật đúng là để ngươi nói trúng rồi.” Sở Phi Dương buông bức mành, cười khổ nói với Quân Thư Ảnh: “Trước kia nơi này cũng coi như nơi an cư lạc nghiệp, không thể ngờ bây giờ lại có nhiều người nghèo khổ sống lang thang như vậy.”
“Ta sớm đã nói qua, Mai gia cũng không phải thứ gì tốt. Bản lĩnh vơ vét của cải của Mai Hướng không phải ngươi chưa từng thấy qua, huống chi hắn cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng nói.
“Đây…cũng không nhất định bởi vì Mai Gia đi.” Sở Phi Dương nói, chính mình cũng không thấy lo lắng gì.
Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi thật đúng là nhớ thương tình cũ.”
Sở Phi Dương sờ sờ cái mũi cao thẳng: “Quả thực như thế, xem ra không thể không đến Mai gia một chuyến.”
Giang Tam kia…sẽ tức giận đến giậm chân đi. Sở Vân Phi ngồi một bên không nói. Nghe được Sở Phi Dương muốn đi nơi nào, nghĩ đến chắc phải trì hoãn thêm vài ngày. Nội tâm quá mức chính trực cư nhiên dâng lên một tia đồng tình với Giang Tam.
“Chẳng nhẽ là Hồ Gia Trại?” Quân Thư Ảnh nghi ngờ, “Không phải khi đó đã bị ngươi giết sạch toàn bộ để diệt khẩu không lưu lại người nào sao? Chẳng nhẽ còn có người không chết?”
“Tuy sự thật đúng là như thế, nhưng mà lời này từ miệng ngươi nói ra, lại có tư vị khác.” Sở Phi Dương sách một tiếng: “Ta đây là trừ ác dưỡng thiện thay trời hành đạo. Mà theo như ngươi nói, nghe như thế nào cũng thấy nó rất tàn nhẫn.”
Quân Thư Ảnh “hừ” một tiếng: “Ngươi đương nhiên thấy không dễ nghe. Ngày thường trong miệng đầy chính đạo hiệp nghĩa, suy cho cùng, phong công vĩ tích này của Sở đại hiệp ngươi, tất cả đều là dùng mạng người chất thành. Nếu thực tính rõ ràng ra, số người ngươi giết so với ta cũng chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng lại luôn lấy nhân nghĩa đạo đức này áp đặt với ta, đối việc ta làm ngang ngược chỉ trích.”
“Yêu, đây là không phục a?” Sở Phi Dương cười ranh mãnh, vươn hai ngón tay nắm lấy cằm Quân Thư Ảnh, xoay mặt y về phía mình, “Đây là oán hận chất chứa thật lâu đi. Đến, để ta xem xem, đây rốt cuộc có bao nhiêu ủy khuất.”
Quân Thư Ảnh đẩy bàn tay ngả ngớn của Sở Phi Dương ra, lại tránh khỏi cánh tay vắt ngang qua hông mình, đứng dậy nói: “Thực không biết nặng nhẹ, loại thời điểm này còn có tâm trạng thảnh thơi nói giỡn. Ta đi ra ngoài trước nhìn xem là người nào?”
“Ngươi yên tâm, không thể là người của Hồ Gia Trại. Bọn sơn tặc này tâm ngoan thủ lạt, nếu thực sự gặp gỡ bọn họ, Giang Tam sớm đã mất mạng, làm sao còn có thể ở bên ngoài hô to gọi nhỏ?” Sở Phi Dương lại tiếp tục dựa vào thành mã xa, trái lại tuyệt không sốt ruột.
“Không có Hồ Gia Trại còn có Trương Gia Trại, Lý Gia Trại. Nơi này là địa giới của Mai Gia Trang Viên, có chút gì cũng đều bị Mai Gia kia lấy đi. Nơi khỉ ho cò gáy này, không thiếu nhất chính là thổ phỉ Sơn tặc.” Quân Thư Ảnh nói xong nhấc mành đi ra ngoài.
Sở Phi Dương ngồi ở trong xe cười đến vô cùng thư sướng. Một mặt nghĩ đến Quân Thư Ảnh mấy năm qua đi theo hắn cận chu giả xích*(tương đương câu gần đèn thì rạng của Việt Nam) ý tưởng làm việc càng ngày càng gần giống hắn rồi. Một mặt lại nghe, khi Quân Thư Ảnh nhắc đến Mai Gia Trang không hề có khẩu khí thiện cảm, cũng chẳng biết — trong đó có mấy phần là bởi vì ngày xưa Mai Gia tiểu thư từng có giao hảo với hắn.
Quân Thư Ảnh nhảy xuống xe ngựa, bởi vì Giang Tam đem hai chiếc xe khóa cùng với nhau, y không thể không quay đầu một chiếc xe, mới nhìn thấy được tình huống phía trước.
Chỉ thấy mấy chục người nam nhân ăn mặc giống vũ phu, đứng thành hàng tại ven đường, hai người đứng đầu cầm hai cái lá cờ, trong gió lạnh phần phật tung bay, một chữ “ÔN” rõ ràng, thật to ở trên mặt.
Tư thế này trái lại cực kỳ giống chặn đường cướp bóc, nếu không phải trước mặt mấy vũ phu hung thần ác sát này đặt vài cái đại dũng, ven đường còn chen chúc một ít người dân thường quần áo tả tơi, già có trẻ có, đang cảm động đến rơi nước mắt bái tạ với vũ phu cao lớn cầm đao mang rìu này.
Hai người Giang Tam và Sở Vân Phi đang cùng một người nam nhân trong số này nói gì đó. Quân Thư Ảnh đi đến, đối diện với một ánh mắt sắc bén như đao phong, nhất thời giật mình, sau mới thấy rõ, dưới lớp da lông thô chế bao lấy cơ thể là một nam tử dáng người cao to, mái tóc dài đen nhánh như mực, dùng một cây mộc xoa châm cố định, đường hoàng phi tán trong gió.
Tuy rằng trang phục giống nhau, nhưng khí thế và phẩm chất của người này lại hoàn toàn bất đồng với những người khác, khiến cho người ta thật dễ dàng nhận ra hắn là người đứng đầu ở đây.
Giang Tam tại trước mặt Sở Phi Dương vẫn nén chịu ác khí, cả sự kiên nhẫn cũng sắp dùng hết, chính vì vậy gã đối nam nhân chặn đường này không có mấy hảo cảm, chỉ nhanh nhanh chóng chóng muốn rời đi.
Trái lại Sở Vân Phi nhận ra nhóm người hung thần này kỳ thật đang phát quần áo cơm ăn cho những người dân cùng khổ, thậm chí còn cho ngân lượng, tiền đồng, tuy rằng trong lòng nghi hoặc lai lịch của bọn họ, nhưng vẫn tán thành hành động từ thiện đó, khuyên Giang Tam đừng cố tình gây sự, chờ bọn họ phát đồ xong cũng không muộn.
“Chờ bọn họ?!” Giang Tam tức giận đến hai mắt bốc hỏa, cả giận nói: “Ngươi xem xem còn có bao nhiêu người đang chờ! Bọn họ đến khi trời tối cũng chưa phát xong!” Lại hướng nam nhân tóc dài vẫn trầm mặc nói: “Vị đại ca này, ngươi muốn làm việc thiện, là chuyện tốt, cực kỳ tốt! Nhưng có thể đừng chặn đường hay không?!”
Sở Vân Phi không thể nhịn nổi Giang Tam nữa: “Đủ rồi! Người ta rõ ràng đang làm việc thiện, sao ngươi có thể vì dục vọng tham tài của mình mà để người đang làm việc thiện nhường đường cho ngươi?! Những người dân đáng thương nhiều như vậy, ngươi chờ thêm một lúc thì có làm sao?!”
Giang Tam cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi thì biết cái gì? Nơi này chính là quan đạo, triều đình khai thông cho hành thương tẩu nhân a, vậy người nào sẽ đi nhiều nhất? Là thương nhân trên người ôm vàng đeo hàng. Hắn rõ ràng có thể cho người của hắn xếp hàng tại ven đường, bày ở giữa lộ như bây giờ, không phải cố ý ngăn cản thì là gì?! Có quỷ mới biết hắn muốn làm gì.”
“Ngươi! Lòng dạ tiểu nhân! Không thể nói lý!” Sở Vân Phi cả giận.
Giang Tam cũng không để ý cậu nữa, ngược lại hướng nam nhân kia tiếp tục nói: “Ta hiện tại nói rõ với ngươi, mặc kệ ngươi là ngưu quỷ xà thần gì, vị ngồi trên xe này, ngươi không thể trêu vào. Thức thời thì tốt nhất nên nhanh nhanh nhường đường. Sau đó ngươi muốn làm việc thiện cũng được, cướp bóc cũng được, đều không liên quan gì đến chúng ta.”
Lúc này nam nhân vẫn trầm mặc kia nhìn nhìn Quân Thư Ảnh, lại nhìn nhìn Sở Vân Phi. Gương mặt góc cạnh rõ ràng có hốc mắt so với người bình thường sâu hơn, nhưng con ngươi lại tinh khiết đen như mực. Bị ánh mắt như vậy từ từ nhìn quét qua, Sở Vân Phi có cảm giác khó chịu như bị người nhìn thấu từ ngoài vào trong. Tầm mắt mang theo phán đoán đánh giá kia khiến cậu dựng thẳng sống lưng, trực giác nhiều năm luyện võ khiến cậu bắt đầu đề phòng. Ngay cả đến Quân Thư Ảnh cũng phải khẽ nhíu nhíu mày.
Lúc này nam nhân kia nâng một bàn tay lên, những người phía sau hắn nháy mắt hướng sang hai bên, lộ ra con đường ở giữa.
Giang Tam thét to, Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi nhảy lên xe, còn mình ngồi lên đầu xe, quăng cái roi, điều khiển mã xa đi về phía trước.
Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi trở vào trong xe, nhìn thấy Sở Phi Dương đẩy mành nhìn ra bên ngoài. Theo mã xa tiến lên con đường đá lởm chởm phía trước, người đứng bên đường dần thối lui về đằng sau.
Nhóm vũ phu cao lớn vẫn nghiêm túc không chút biểu tình, nhóm dân chúng cùng khổ áo rách quần manh cũng giương đôi mắt hỗn độn nhìn theo xe ngựa chậm rãi chạy phía trước. Ánh nhìn quá mức chuyên chú, khiến cho vẻ mặt chết lặng này tựa hồ mang theo biểu tình kì quái.
“Không nghĩ tới thật đúng là để ngươi nói trúng rồi.” Sở Phi Dương buông bức mành, cười khổ nói với Quân Thư Ảnh: “Trước kia nơi này cũng coi như nơi an cư lạc nghiệp, không thể ngờ bây giờ lại có nhiều người nghèo khổ sống lang thang như vậy.”
“Ta sớm đã nói qua, Mai gia cũng không phải thứ gì tốt. Bản lĩnh vơ vét của cải của Mai Hướng không phải ngươi chưa từng thấy qua, huống chi hắn cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng nói.
“Đây…cũng không nhất định bởi vì Mai Gia đi.” Sở Phi Dương nói, chính mình cũng không thấy lo lắng gì.
Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi thật đúng là nhớ thương tình cũ.”
Sở Phi Dương sờ sờ cái mũi cao thẳng: “Quả thực như thế, xem ra không thể không đến Mai gia một chuyến.”
Giang Tam kia…sẽ tức giận đến giậm chân đi. Sở Vân Phi ngồi một bên không nói. Nghe được Sở Phi Dương muốn đi nơi nào, nghĩ đến chắc phải trì hoãn thêm vài ngày. Nội tâm quá mức chính trực cư nhiên dâng lên một tia đồng tình với Giang Tam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook