Dương Thanh Ký
Chương 55: Hỏa Lân Bào

Rời khỏi hà gia thôn. Hắn một mạch đi tới Thành Kim Ô. Sở dĩ gọi là kim ô bởi vì bốn góc của tường thành tạc bốn con quạ 3 chân làm bằng vàng ròng, không ngớt tỏa ánh sáng lấp lánh, thành này là nơi ở chính của Thái tộc, một tộc người luyện khí vô cùng nổi tiếng, những vũ khí mà tộc này rèn ra đều sắc bén vô cùng, nhưng đấy là đối với loài người, còn với tu tiên giả như Dương Thanh hắn đang lầm lũi đi trên đường, mắt hắn đảo liên tục để tìm nơi Trần Đơn bảo. Trải qua năm sáu lần rẽ trái rẽ phải hắn đã đứng trước một cửa hàng xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn đồ chừng mình đã đến nhầm nơi, nhưng không ở bên trong hắn đã nghe thấy giọng của Trần Đơn oang oang:

- Thúc phụ khôg biết chứ, hội trao đổi ở thiên sơn kia, con trúng lớn đấy.

Một giọng nghiêm khắc trả lời:

- Đơn nhi. Cho dù làm ăn được cũng không nên khoa trương như vậy, người xưa có câu tiền tài không nên để lộ...

Người này chưa nói xong thì tay Trần đơn kia đã liến thoắng:

- Thúc phụ con biết rồi, biết rồi.

Chợt gã nhìn thấy Dương Thanh ngoài cửa, gã vội hô lớn:

- Đạo hữu đã tới, mau vào đây. Thúc phụ người con kể đã tới rồi.

Gã vội vã chạy ra rồi mời Dương Thanh vào rồi giới thiệu với hắn:

- Đây là cậu của ta, Trần Tâm.

Hắn vòng tay chào hỏi rồi nói:

- Ta là dương Thanh, xin chào Trần Đạo hữu.

Lão trung niên kia cũng chào hắn rồi nói:

- Dương đạo hữu mời ngồi.

Sau khi đã đợi Dương Thanh uống hết một chén trà, Trần Tâm mới lên tiếng hỏi:

- Đạo hữu muốn luyện chế pháp bảo từ bộ da của hỏa lân,

Dương Thạn cũng đặt chén trà xuống rồi chậm rãi gật đầu:

- Ngoài ra ta còn muốn luyện chế một cặp pháp bảo từ đôi sừng của nó nữa, không biết đạo hữu có làm được không.

Trần Tâm thầm nghĩ: Xích Diệm Hỏa Lân là thượng cổ thần thú, mạnh mẽ vô cùng, tên này cũng chỉ là luyện khí, sao có thể một mình nuốt trọn hết như vậy, hoặc là hắn có thần thông hơn người gì, hoặc là hắn đang ẩn tàng thực lực.

Nghĩ vậy lão dè dặt hỏi hắn:

- Không biết ta có thể xem tài liệu được không.

Hắn gật đầu rồi phất tay một cái, trên bàn đã hiện ra một cuộn da óng ánh màu đỏ máu, và một cặp sừng màu vàng. Khi đống tài liệu hiện ra trên bàn, Trần Tâm không nhịn được mà phải thốt lên một tiếng, quả thật lão không nằm mơ đây chính là da và sừng của Xích Diệm hỏa lân hàng thật giá thật nha, hỏa linh khí mà nó tỏa ra thật là tinh túy, lão nghĩ thầm tấm da kia là đỉnh cao của phòng ngự, còn cặp sừng thật là một pháp khi tấn công vô địch. Lão vội vã cầm cặp sừng lên ve vuốt như thể con lão vậy, rồi lão bảo hắn:

- Đạo hữu thật là người ẩn dấu chân tài thực học, một mình hạ sát được con xích diệm hỏa lân này thật không phải tầm thường.

Hắn điềm nhiên không nói gì mà chỉ hỏi:

- Vậy đạo hữu nắm chắc bao nhiêu phần có thể luyện thành pháp bảo,

- Cái này..

Lão ngập ngừng một lát rồi mới nói:

- Không giấu gì đạo hữu Trần gia chúng ta không có ai đủ cảnh giới để sử dụng tam muội chân hỏa trong bản thân mà chúng ta dùng Tiên Thiên chân hỏa trong Bích Hỏa châu để luyện, khả năng thành công cao hơn hẳn những phương pháp khác một thành, đạo hữu có thể yên tâm. Tuy nhiên giá cả....

Lão đang thì dừng lại, Dương Thanh đã hiểu ý lão, hắn nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói:

- Chỉ cần đạo hữu không làm ta thất vọng giá cả không thành vấn đề.

Ngày hôm sau hắn cùng với lão Trần bế quan luyện pháp bảo. Hai người ngồi đối diện nhau trong địa động rộng quãng mười mấy trượng, mấy cây vạn niên đăng trên tường tỏa ra thứ anh sáng xanh lập lòe. Dương Thanh vẫy tay cuộn da hỏa lân bay lên lơ lửng trên không trung không ngớt phát sáng lấp lánh, Trần Tâm niệm pháp quyết ném ra một viên cầu to cỡ bốn ngón tay, trong viên cầu là một đốm lửa đang hừng hực cháy, đó chính là Bích Hỏa Châu chứa đựng tiên thiên chân hỏa trong truyền thuyết, viên châu xoay tròn trên không trung rồi theo sự điều khiển của Trần Tâm bắt đầu tỏa ra một lưới lửa màu lam bao bọc lấy bộ da. Sau ba ngày luyện trong ngọn lửa bộ da bắt đầu biến hóa, nó vặn vẹo, gào rú và dần dần chuyển từ màu đỏ sang màu bạc, bấy giớ Trần Tâm bắt đầu vung tay lên, nhờ sự kết hợp giữa tiên thiên chân hỏa và pháp quyết luyện khí độc môn của lão, bộ da bắt đầu biến đổi, nó co lại rồi giãn ra, bắt đầu giai đoạn tạo hình.

Mười ngày sau bộ da Xích Diệm Hỏa Lân đã hoàn toàn biến thành một bộ trường bào màu bạc xen lẫn vân đỏ lấp lánh, phía cổ áo có thêm một chiếc mũ trùm màu đỏ được luyện hóa từ da đầu con thần thú, Trần Tâm lại đánh một đạo pháp lực lên Bích Hỏa Châu, lần này nó phát ra một ngọn lửa có ba màu, xanh, tím, đỏ bao trùm chiếc áo, lão dùng tiên thức truyền âm cho hắn:

- Dương đạo hữu mau phun tinh huyết vào để nhận chủ.

Dương Thanh theo lời lão cắn lưỡi, phun một tia máu vào Hỏa Lân bào. Sau khi máu của hắn chạm vào chiếc áo, thì nó lập tức bị chiếc áo hút lấy, trên chiếc áo chợt hiện một hình hoa văn kì dị rồi biến mất, Thấy đã đến lúc Trần Tâm lại vẫy tay viên Bích Hoả Châu không phun lửa nữa mà trở nên to lớn, nuốt bộ áo bào vào trong đó, từng ánh lửa trong viên châu nháng lên, khiến cho Hỏa Lân Bào không ngừng vùng vẫy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương