Dương Thanh Ký
-
Chương 12: Chương 12: Sinh tử quyết
Sáng hôm sau. Dương Thanh tỉnh dậy từ sớm, sau khi tỉnh dậy hắn lập tức lùng sục khắp nơi trong khuôn viên đổ nát này mong tìm thấy bí kíp tu tiên còn sót lại. Hắn tỉ mẩn lật từng nhành cây, ngọn cỏ, phiến đá để tìm kiếm. Hắn cứ tìm từ đông sang tây rồi lại từ tây sang đông, nhưng vẫn không thấy gì cả. Suốt một tháng tìm kiếm cuối cùng hắn đành phải đồng ý rằng, nơi hoang tàn đổ nát này không còn gì sót lại. Hôm nay sau khi tìm kiếm lại một lượt nữa, hắn mệt mỏi lê bước vào đại điện rồi ngồi bệt xuống nền. Hắn đang suy nghĩ, sau này nên làm thế nào cho phải. Hắn không phải là loại người dễ làm khó bỏ. Khi đã quyết định cái gì là hắn phải làm cho tới cùng. Hắn quyết định nghỉ một lát rồi sẽ lên đường đến núi Vân Tiêu ở phương nam xem sao, nghe nói nơi đó có nhiều tiên nhân cứ trú. Biết đâu may mắn cho hắn gặp được một vị tiên.
Chừng một canh giờ sau hắn đã gói ghém xong đồ đạc. Thực ra cũng chẳng có gì nhiều, chỉ còn một ít vàng và mấy bộ quần áo. Hắn buộc vào một cái túi đeo ở sau lưng. Lúc hắn đang định bước ra khỏi chính điện thì chợt nhớ đến một điều gì đó. Hắn quay đầu lại chắp tay hướng về phía bức tượng không lồ ở phía trước cao giọng nói:
- Tuy rằng ta không biết tiền bối là ai. Nhưng cảm ơn ngài đã cho ta tá túc bấy lâu trong chính điện này. Sau này nếu có cơ hội ta nhất định sẽ sửa sang lại nơi...
Đang nói hắn chợt ngừng lại. Miệng hắn há hốc ra hồi lâu không khép lại được. Hắn nuốt nước bọt mấy lần, nhưng cổ họng hắn vẫn khô khốc khiến hắn hơi khó thở. Hắn nhìn lại một lần nữa. Ở bên hông của bức tượng chẳng phải đang đeo một cái ống quyển dùng để đựng sách hay sao. Tuy cái ống làm bằng đá nhưng hắn có thể khẳng định cái nắp kia chỉ là giả đá và có thể tháo ra được. Biết đâu trong đó lại là bí kíp tu luyện. Hắn cố nén nỗi vui mừng từ từ bước tới gần bức tượng. Sau bao nhiều ngày tìm kiếm không ngờ nó lại ở ngay nơi mình nằm ngủ hàng ngày.
- Đúng là trời không phụ lòng người, không phụ lòng người
Hắn hồi hộp và vui mừng đến nỗi gần như phát điên, lẩm nhẩm mấy câu tạ ơn trời đất mà ngày nhỏ cha hắn hay đọc, nhưng khi hắn đọc lên có quá nửa là sai be, sai bét. Hắn tiến tới bức tượng. Nhưng làm sao để leo lên hông của nó bây giờ. Bức tượng này to quá. Hắn đi đi lại lại trong chính điện đầu hắn phồng lên vì suy nghĩ. Đập vỡ bức tượng, không được rồi, trèo lên nó, cũng không ổn. Phải làm sao làm sao. Hắn vò đầu bứt tai, thành quả ở ngay đây mà chả nhẽ không có cánh nào lấy được sao. Đang đi tới lui trong chính điện chợt hắn vấp phải một đoạn dây leo từ ngoài bò vào điện, cú ngã làm cho người hắn ê ẩm vì đau. Đang định cất tiếng chửi rủa thì mắt hắn chợt sáng lên. Đây rồi chính là nó, sao ta không nghĩ ra từ đầu nhỉ. Chỉ cần một chiếc thang là ổn rồi. Hắn nhảy lên sung sướng rồi đi ra khỏi điện. Hắn tìm được một hòn đá có một cạnh sắc. Hắn vác hòn đá vào rừng chặt cây làm thang. Trải qua hai ngày không ngừng nghỉ. Tuy tay hắn đã bị hòn đá làm cho phồng rộp, rách tướp và rỉ máu. Nhưng hắn đã thành công. Chiếc thang của hắn được kết nối bằng gỗ và dây leo đã hoàn thành.
Giơ bàn tay rướm máu lên thổi mấy cái cho đỡ rát, hắn lập tức vác chiếc thang vào điện, công sức của hắn hai ngày qua đã được đền đáp, giờ đây hắn đang đứng ngay trước cái ống quyền cỡ lớn ở hông bức tượng. Bằng một niềm hưng phấn không hề che giấu, hắn đưa tay xoay cái nắp, nó được làm bằng gỗ bọc da bên ngoài và sơn trắng như màu đá, hắn xoay nhẹ, chiếc nắp liền tách ra, hắn liền quẳng cái nắp sang một bên hồi hộp nhìn vào trong ống. Bên trong chiếc ống bằng đá lại là một chiếc ống bằng gỗ tỏa mùi thơm kì lạ. Hắn lấy chiếc ống gỗ đó và trèo trở xuống.
Tối hôm đó, bên ánh lửa lập lòe, Dương Thanh ngồi im lặng nhìn vào ba vật lấy ra được từ trong ống, một quyển sách mỏng đã ngả vàng, một cái lọ nhỏ và một chiếc nhẫn màu trắng bạc trên nhẫn có khảm một viên ngọc màu lam. Trong đêm tối nó phát ra anh sáng xanh nhè nhẹ. Dương Thanh cầm lấy cuốn sách mở ra đọc. Hắn rất lo lắng đây chỉ là một loại kinh sách tầm thường nào đó. Nhưng khi thấy dòng chữ đầu tiên, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm xen lẫn vui mừng
"Sinh tử quyết".
Trong sách này dạy về thông qua tu luyện, ngồi thiền và hô hấp, thổ nạp đúng cách hấp thu linh khí của trời đất vào cơ thể. Khí được hấp thu thông qua phương pháp này chứa đựng ở đan điền, Dùng dòng linh khí này để cải tạo bản thân, nâng cao tiêm lực trong người dần dần đi đến bất tử bất lão. Nói ngắn gọn: Sinh tử quyết này là loại pháp quyết Luyện Khí dạy cách hấp thu linh khí của trời đất để đề cao năng lực của bản thân.
Nhờ sách này Dương Thanh còn biết được, tu tiên chia làm 8 cảnh giới đó là: Luyện khí, Trúc cơ, Kết đan, Ngưng Nguyên, Hóa Anh, Luyện Thần, Ly Hợp, Đại Thừa. Luyện Khí có mười tầng, các kì còn lại chia làm sơ kì, trung kì và hậu kì. Qua được một cảnh giới gian nan vô cùng vô tận.
Sinh tử quyết này chia làm 10 tầng ứng với mười tầng luyện khí kì. Luyện thành mỗi một tầng. Sẽ tăng khả năng cảm thụ thiên địa nguyênn khí trong đời đất. Tay hắnnrun run sờ từng trang sách đã ố vàng. Xem ra con đường tu tiên của hắn có cơ hội rồi. Giờ đây chỉ xem bản thân hắn thể hiện thế nào mà thôi,
Chừng một canh giờ sau hắn đã gói ghém xong đồ đạc. Thực ra cũng chẳng có gì nhiều, chỉ còn một ít vàng và mấy bộ quần áo. Hắn buộc vào một cái túi đeo ở sau lưng. Lúc hắn đang định bước ra khỏi chính điện thì chợt nhớ đến một điều gì đó. Hắn quay đầu lại chắp tay hướng về phía bức tượng không lồ ở phía trước cao giọng nói:
- Tuy rằng ta không biết tiền bối là ai. Nhưng cảm ơn ngài đã cho ta tá túc bấy lâu trong chính điện này. Sau này nếu có cơ hội ta nhất định sẽ sửa sang lại nơi...
Đang nói hắn chợt ngừng lại. Miệng hắn há hốc ra hồi lâu không khép lại được. Hắn nuốt nước bọt mấy lần, nhưng cổ họng hắn vẫn khô khốc khiến hắn hơi khó thở. Hắn nhìn lại một lần nữa. Ở bên hông của bức tượng chẳng phải đang đeo một cái ống quyển dùng để đựng sách hay sao. Tuy cái ống làm bằng đá nhưng hắn có thể khẳng định cái nắp kia chỉ là giả đá và có thể tháo ra được. Biết đâu trong đó lại là bí kíp tu luyện. Hắn cố nén nỗi vui mừng từ từ bước tới gần bức tượng. Sau bao nhiều ngày tìm kiếm không ngờ nó lại ở ngay nơi mình nằm ngủ hàng ngày.
- Đúng là trời không phụ lòng người, không phụ lòng người
Hắn hồi hộp và vui mừng đến nỗi gần như phát điên, lẩm nhẩm mấy câu tạ ơn trời đất mà ngày nhỏ cha hắn hay đọc, nhưng khi hắn đọc lên có quá nửa là sai be, sai bét. Hắn tiến tới bức tượng. Nhưng làm sao để leo lên hông của nó bây giờ. Bức tượng này to quá. Hắn đi đi lại lại trong chính điện đầu hắn phồng lên vì suy nghĩ. Đập vỡ bức tượng, không được rồi, trèo lên nó, cũng không ổn. Phải làm sao làm sao. Hắn vò đầu bứt tai, thành quả ở ngay đây mà chả nhẽ không có cánh nào lấy được sao. Đang đi tới lui trong chính điện chợt hắn vấp phải một đoạn dây leo từ ngoài bò vào điện, cú ngã làm cho người hắn ê ẩm vì đau. Đang định cất tiếng chửi rủa thì mắt hắn chợt sáng lên. Đây rồi chính là nó, sao ta không nghĩ ra từ đầu nhỉ. Chỉ cần một chiếc thang là ổn rồi. Hắn nhảy lên sung sướng rồi đi ra khỏi điện. Hắn tìm được một hòn đá có một cạnh sắc. Hắn vác hòn đá vào rừng chặt cây làm thang. Trải qua hai ngày không ngừng nghỉ. Tuy tay hắn đã bị hòn đá làm cho phồng rộp, rách tướp và rỉ máu. Nhưng hắn đã thành công. Chiếc thang của hắn được kết nối bằng gỗ và dây leo đã hoàn thành.
Giơ bàn tay rướm máu lên thổi mấy cái cho đỡ rát, hắn lập tức vác chiếc thang vào điện, công sức của hắn hai ngày qua đã được đền đáp, giờ đây hắn đang đứng ngay trước cái ống quyền cỡ lớn ở hông bức tượng. Bằng một niềm hưng phấn không hề che giấu, hắn đưa tay xoay cái nắp, nó được làm bằng gỗ bọc da bên ngoài và sơn trắng như màu đá, hắn xoay nhẹ, chiếc nắp liền tách ra, hắn liền quẳng cái nắp sang một bên hồi hộp nhìn vào trong ống. Bên trong chiếc ống bằng đá lại là một chiếc ống bằng gỗ tỏa mùi thơm kì lạ. Hắn lấy chiếc ống gỗ đó và trèo trở xuống.
Tối hôm đó, bên ánh lửa lập lòe, Dương Thanh ngồi im lặng nhìn vào ba vật lấy ra được từ trong ống, một quyển sách mỏng đã ngả vàng, một cái lọ nhỏ và một chiếc nhẫn màu trắng bạc trên nhẫn có khảm một viên ngọc màu lam. Trong đêm tối nó phát ra anh sáng xanh nhè nhẹ. Dương Thanh cầm lấy cuốn sách mở ra đọc. Hắn rất lo lắng đây chỉ là một loại kinh sách tầm thường nào đó. Nhưng khi thấy dòng chữ đầu tiên, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm xen lẫn vui mừng
"Sinh tử quyết".
Trong sách này dạy về thông qua tu luyện, ngồi thiền và hô hấp, thổ nạp đúng cách hấp thu linh khí của trời đất vào cơ thể. Khí được hấp thu thông qua phương pháp này chứa đựng ở đan điền, Dùng dòng linh khí này để cải tạo bản thân, nâng cao tiêm lực trong người dần dần đi đến bất tử bất lão. Nói ngắn gọn: Sinh tử quyết này là loại pháp quyết Luyện Khí dạy cách hấp thu linh khí của trời đất để đề cao năng lực của bản thân.
Nhờ sách này Dương Thanh còn biết được, tu tiên chia làm 8 cảnh giới đó là: Luyện khí, Trúc cơ, Kết đan, Ngưng Nguyên, Hóa Anh, Luyện Thần, Ly Hợp, Đại Thừa. Luyện Khí có mười tầng, các kì còn lại chia làm sơ kì, trung kì và hậu kì. Qua được một cảnh giới gian nan vô cùng vô tận.
Sinh tử quyết này chia làm 10 tầng ứng với mười tầng luyện khí kì. Luyện thành mỗi một tầng. Sẽ tăng khả năng cảm thụ thiên địa nguyênn khí trong đời đất. Tay hắnnrun run sờ từng trang sách đã ố vàng. Xem ra con đường tu tiên của hắn có cơ hội rồi. Giờ đây chỉ xem bản thân hắn thể hiện thế nào mà thôi,
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook