Đường Phong Chi Thừa Kiền
-
Chương 63: Giải tâm tâm [ tứ ]
***
Hôm sau khi Thừa Kiền tỉnh lại, phát ngốc một lát, mới chậm rãi ngồi dậy, khi thấy áo trong trên người không phải là áo tối hôm qua mặc, mặt không khỏi đỏ lên, nhớ tới tối hôm qua . . .
Hắn vốn đã chìm vào giấc ngủ lại bị tiếng thấp suyễn bên tai, còn có hôn không ngừng dao động trên mặt, dồn dập trên cổ, còn có bàn tay không ngừng dao động trên tay, đặc biệt tay vân vê điểm mẫn cảm trước ngực hắn . . .
Không thể không tỉnh, loại tình huống này sao hắn có thể ngủ được . . .
Tỉnh, cũng không dám mở mắt, không muốn mở mắt, loại tình huống này, hắn đương nhiên biết là vì sao, phía sau nóng bỏng dâng cao . . . hắn cũng không phải ngốc tử không hiểu chuyện đời!
Trong lòng khẩn trương rối rắm, còn có xấu hổ . . .
“ Kiền nhi, phụ hoàng sẽ không miễn cưỡng ngươi . . .” Thanh âm khàn khàn bên tai chậm rãi nói, ngay sau đó là, nụ hôn thăm dò nhẹ nhàng rơi xuống trên môi.
Hắn chỉ là im lặng nắm chặt khăn trải giường.
Ngay sau đó là, kịch liệt hôn môi giống như đêm đó, làm cho thân thể không ngừng run rẩy . . .
Cuối cùng , cuối cùng, hắn không muốn nhớ lại.
Nơi ở tay dưới sự trợ giúp, phụ hoàng phóng ra. Sau đó . . . hắn thế nhưng cũng . . .phóng ra . . .
Than nhẹ một tiếng, vô lực xoa trán.
Lúc này, hắn không thể trốn tránh, trong lòng hắn hoàn toàn không thể cự tuyệt a!
Rửa mặt xong, dùng xong bữa sáng.
Thừa Kiền xem sách, cố gắng làm cho tâm tình của bản thân được bình tĩnh trở lại, sau khi có thể chuyên chú đọc sách, bỗng nhiên cánh hoa màu hồng phấn từ ngoài cửa sổ bay vào rơi xuống trước bàn hắn, không khỏi ngẩng đầu, nhớ tới mẫu hậu cùng Trường Nhạc và Dự Chương , đều thích hoa tương tư, liền nhìn về phía cửa sổ, trong lòng nghĩ, đến ngự hoa viên hái một ít đi.
Xuyên qua đường mòn, vừa vào ngự hoa viên, liền gặp một nữ tử thanh thuần mỹ lệ mặc nhu váy màu hồng phấn đứng ở trước mặt mình.
Thừa Kiền ngẩng ra, Từ Huệ?
Từ Huệ chậm rãi đi tới, dáng vẻ cực kỳ tao nhã hành lễ, bên môi nở một nụ cười ngượng ngùng.
“ Từ Huệ ra mắt Trung Sơn vương điện hạ.”
Thừa Kiền nở nụ cười, tươi cười vẫn điềm đạm như cũ, nhưng lại lộ ra một chút bất hòa. “ Từ tài tử làm gì ở đây?”
Từ Huệ vẫn cười ngượng ngùng như cũ, nhẹ giọng nói, “ Ta muốn hái mấy đóa hoa đào, hôm qua hoàng thượng nói hắn thích hoa đào.”
Thừa Kiền im lặng, phụ hoàng thích hoa đào sao???
Thừa Kiền nhớ rõ có lần Hồng Ngọc hái hoa đào bày ở hậu điện của hắn, phụ hoàng đến, không vừa ý nói chỗ ở của nam tử sao có thể có những thứ của nữ hài tử . . .
Về sau, hồng Ngọc không dám hái nữa.
“ Nga? Vậy Từ tài tử cứ từ từ hái đi.” Thừa Kiền vẫn bất hòa lạnh nhạt nói. Quay đầu đi, muốn Ngân giúp mình đi về phía trước, Từ Huệ lại nói “ Điện hạ thích vẽ sao?”
Thừa Kiền quay đầu lại, khó hiểu hỏi “ Vẽ ?”
Từ Huệ khẽ cắn môi, tựa hồ có chút không cam lòng nói “ Mấy năm nay hoàng thượng hình như vẽ rất nhiều . . .”
Thừa Kiền hơi hơi nhướng mày, hắn biết thư pháp hội họa cái gì phụ hoàng cũng giỏi, nhưng Từ Huệ nói vậy là có ý gì? Mấy năm nay phụ hoàng vẽ rất nhiều cái gì?
Từ Huệ chăm chú nhìn Thừa Kiền, một lúc lâu, dường như là nghĩ thông suốt cái gì đó, mới thản nhiên cười, thần bí nói “ Đây là bí mật.”
Thừa Kiền sửng sốt. Nhìn Từ Huệ xoay người, vui vẻ rời đi, ngẩn ngơ, rốt cuộc Từ Huệ tới tìm hắn là để nói cái gì?
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn hái không ít hoa, nghĩ để Hồng Ngọc cùng Châu nhi sắp xếp một chút, buổi chiều đi Lập Chính điện vấn an mẫu hậu.
Lúc Thừa Kiền trở lại khởi Huy điện, liền gặp Lý Thái cùng Lý Kính ngồi ở một bên, Lý Thái vẻ mặt cứng ngắc nhìn chung quanh, Lý Kính lại thản nhiên ngồi trước bàn cờ, chăm chú nhìn bàn cờ, tay chống cằm, dường như có chút đăm chiêu.
Thừa Kiền thở dài trong lòng, hai người này cùng đến đây, cũng không phải là chuyện tốt gì a.
Quả nhiên.
Lý Thái vừa thấy Thừa Kiền, liền vội đứng dậy, bài trừ nụ cười cứng ngắc nói “Ca, ngươi đã về a?”
Lý Kính từ từ đứng dậy, liếc nhìn hoa tươi trong lòng Ngân, chắp tay ôn hòa cười nói “ Ca ca đi hái hoa sao?”
“ Ân, một lát nữa sẽ đi vấn an mẫu hậu, cho nên muốn đem một ít hoa sang đó.” Thừa Kiền mỉm cười nói. Quay đầu nhìn về phía Lý Thái “ Thanh Tước, lát nữa cùng ta đi nha.”
Lý Thái ngượng ngùng cười “ Ta lát nữa muốn tham gia một cái thi hội, không thể đi được.”
Thừa Kiền cười, “ Không sao. Vậy ngươi cứ đi đi.”
Lý Kính lúc này mới tiến lên, cười nói, “ Ca ca, vậy ta cùng đi với ngươi.”
Thừa Kiền gật đầu. Cười nói, “ Hảo.” Khóe mắt thoáng nhìn Lý Thái tựa hồ muốn nói lại thôi, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng.
Hôm sau khi Thừa Kiền tỉnh lại, phát ngốc một lát, mới chậm rãi ngồi dậy, khi thấy áo trong trên người không phải là áo tối hôm qua mặc, mặt không khỏi đỏ lên, nhớ tới tối hôm qua . . .
Hắn vốn đã chìm vào giấc ngủ lại bị tiếng thấp suyễn bên tai, còn có hôn không ngừng dao động trên mặt, dồn dập trên cổ, còn có bàn tay không ngừng dao động trên tay, đặc biệt tay vân vê điểm mẫn cảm trước ngực hắn . . .
Không thể không tỉnh, loại tình huống này sao hắn có thể ngủ được . . .
Tỉnh, cũng không dám mở mắt, không muốn mở mắt, loại tình huống này, hắn đương nhiên biết là vì sao, phía sau nóng bỏng dâng cao . . . hắn cũng không phải ngốc tử không hiểu chuyện đời!
Trong lòng khẩn trương rối rắm, còn có xấu hổ . . .
“ Kiền nhi, phụ hoàng sẽ không miễn cưỡng ngươi . . .” Thanh âm khàn khàn bên tai chậm rãi nói, ngay sau đó là, nụ hôn thăm dò nhẹ nhàng rơi xuống trên môi.
Hắn chỉ là im lặng nắm chặt khăn trải giường.
Ngay sau đó là, kịch liệt hôn môi giống như đêm đó, làm cho thân thể không ngừng run rẩy . . .
Cuối cùng , cuối cùng, hắn không muốn nhớ lại.
Nơi ở tay dưới sự trợ giúp, phụ hoàng phóng ra. Sau đó . . . hắn thế nhưng cũng . . .phóng ra . . .
Than nhẹ một tiếng, vô lực xoa trán.
Lúc này, hắn không thể trốn tránh, trong lòng hắn hoàn toàn không thể cự tuyệt a!
Rửa mặt xong, dùng xong bữa sáng.
Thừa Kiền xem sách, cố gắng làm cho tâm tình của bản thân được bình tĩnh trở lại, sau khi có thể chuyên chú đọc sách, bỗng nhiên cánh hoa màu hồng phấn từ ngoài cửa sổ bay vào rơi xuống trước bàn hắn, không khỏi ngẩng đầu, nhớ tới mẫu hậu cùng Trường Nhạc và Dự Chương , đều thích hoa tương tư, liền nhìn về phía cửa sổ, trong lòng nghĩ, đến ngự hoa viên hái một ít đi.
Xuyên qua đường mòn, vừa vào ngự hoa viên, liền gặp một nữ tử thanh thuần mỹ lệ mặc nhu váy màu hồng phấn đứng ở trước mặt mình.
Thừa Kiền ngẩng ra, Từ Huệ?
Từ Huệ chậm rãi đi tới, dáng vẻ cực kỳ tao nhã hành lễ, bên môi nở một nụ cười ngượng ngùng.
“ Từ Huệ ra mắt Trung Sơn vương điện hạ.”
Thừa Kiền nở nụ cười, tươi cười vẫn điềm đạm như cũ, nhưng lại lộ ra một chút bất hòa. “ Từ tài tử làm gì ở đây?”
Từ Huệ vẫn cười ngượng ngùng như cũ, nhẹ giọng nói, “ Ta muốn hái mấy đóa hoa đào, hôm qua hoàng thượng nói hắn thích hoa đào.”
Thừa Kiền im lặng, phụ hoàng thích hoa đào sao???
Thừa Kiền nhớ rõ có lần Hồng Ngọc hái hoa đào bày ở hậu điện của hắn, phụ hoàng đến, không vừa ý nói chỗ ở của nam tử sao có thể có những thứ của nữ hài tử . . .
Về sau, hồng Ngọc không dám hái nữa.
“ Nga? Vậy Từ tài tử cứ từ từ hái đi.” Thừa Kiền vẫn bất hòa lạnh nhạt nói. Quay đầu đi, muốn Ngân giúp mình đi về phía trước, Từ Huệ lại nói “ Điện hạ thích vẽ sao?”
Thừa Kiền quay đầu lại, khó hiểu hỏi “ Vẽ ?”
Từ Huệ khẽ cắn môi, tựa hồ có chút không cam lòng nói “ Mấy năm nay hoàng thượng hình như vẽ rất nhiều . . .”
Thừa Kiền hơi hơi nhướng mày, hắn biết thư pháp hội họa cái gì phụ hoàng cũng giỏi, nhưng Từ Huệ nói vậy là có ý gì? Mấy năm nay phụ hoàng vẽ rất nhiều cái gì?
Từ Huệ chăm chú nhìn Thừa Kiền, một lúc lâu, dường như là nghĩ thông suốt cái gì đó, mới thản nhiên cười, thần bí nói “ Đây là bí mật.”
Thừa Kiền sửng sốt. Nhìn Từ Huệ xoay người, vui vẻ rời đi, ngẩn ngơ, rốt cuộc Từ Huệ tới tìm hắn là để nói cái gì?
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn hái không ít hoa, nghĩ để Hồng Ngọc cùng Châu nhi sắp xếp một chút, buổi chiều đi Lập Chính điện vấn an mẫu hậu.
Lúc Thừa Kiền trở lại khởi Huy điện, liền gặp Lý Thái cùng Lý Kính ngồi ở một bên, Lý Thái vẻ mặt cứng ngắc nhìn chung quanh, Lý Kính lại thản nhiên ngồi trước bàn cờ, chăm chú nhìn bàn cờ, tay chống cằm, dường như có chút đăm chiêu.
Thừa Kiền thở dài trong lòng, hai người này cùng đến đây, cũng không phải là chuyện tốt gì a.
Quả nhiên.
Lý Thái vừa thấy Thừa Kiền, liền vội đứng dậy, bài trừ nụ cười cứng ngắc nói “Ca, ngươi đã về a?”
Lý Kính từ từ đứng dậy, liếc nhìn hoa tươi trong lòng Ngân, chắp tay ôn hòa cười nói “ Ca ca đi hái hoa sao?”
“ Ân, một lát nữa sẽ đi vấn an mẫu hậu, cho nên muốn đem một ít hoa sang đó.” Thừa Kiền mỉm cười nói. Quay đầu nhìn về phía Lý Thái “ Thanh Tước, lát nữa cùng ta đi nha.”
Lý Thái ngượng ngùng cười “ Ta lát nữa muốn tham gia một cái thi hội, không thể đi được.”
Thừa Kiền cười, “ Không sao. Vậy ngươi cứ đi đi.”
Lý Kính lúc này mới tiến lên, cười nói, “ Ca ca, vậy ta cùng đi với ngươi.”
Thừa Kiền gật đầu. Cười nói, “ Hảo.” Khóe mắt thoáng nhìn Lý Thái tựa hồ muốn nói lại thôi, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook