Đường Phong Chi Thừa Kiền
Chương 48: Mộc phong vũ [ nhị ]



Thừa Kiền đã xong trận đấu, liền nghĩ chạy về Khởi Huy điện thay quần áo, chuẩn bị tham gia buổi chiều diễn võ.

Nhưng mới ra Hiển Đức điện, vòng vo ở hành lang gấp khúc, Lí Phúc liền cung nghênh ở một bên.

Thừa Kiền mỉm cười mở miệng,“Phúc công công,  là phụ hoàng tìm ta?”

Lí Phúc khẽ gật đầu, lại do dự một chút mở miệng nói,“Điện hạ, ngài không có việc gì đi?” Mặt mày  rất là thân thiết.

Thừa Kiền chậm rãi lắc đầu,“Không có việc gì!”

Lại nghĩ tới Lí Phúc nếu hỏi như vậy, phụ hoàng cũng khẳng định là rõ ràng chuyện tình vừa mới, trong lòng không khỏi buồn rầu, phụ hoàng sẽ không sinh khí đi?

Lí Phúc đối Ngân cùng Kim gật đầu, tiếp nhận xe lăn Thừa Kiền, một bên phụ giúp Thừa Kiền chậm rãi đi trước, một bên thấp giọng nói,“Điện hạ, Hoàng Thượng thực lo lắng…”

Thừa Kiền hơi hơi thở dài, xong rồi, phụ hoàng khẳng định là sinh khí.

“Phụ hoàng thực sinh khí đi?” Thừa Kiền hỏi. Một bên trong lòng cân nhắc trước, nên làm thế nào cho phụ hoàng nguôi giận .

“Hoàng Thượng là lo lắng điện hạ…” Lí Phúc một bên thấp giọng trả lời , một bên yên lặng hồi tưởng ở hậu điện Cam Lộ điện , hoàng thượn cầm tách trà ném xuống dưới đất , còn ánh mắt tức giận lạnh lẽo kia , cùng với… Liên tiếp thủ dụ…

Vừa tiến vào Cam Lộ điện, Thái Tông đế liền đi nhanh đến, vẻ mặt không chút thay đổi.

Thừa Kiền trong lòng không yên “Phụ hoàng?”

Thái Tông đế không nói gì, xoay người, một phen ôm lấy Thừa Kiền hướng tẩm điện đi đến.

“Phụ hoàng?” Thừa Kiền trong lòng càng thêm bất an, vụng trộm nhìn Thái Tông đế mặt không chút đổi , có chút khô cằn mở miệng “Cái kia… Phụ hoàng ngài đừng nóng giận nha, con lúc ấy chỉ là cảm thấy nếu làm cho Đột Lợi Khả Hãn biết sự tình xấu xa này là không tốt lắm, mất mặt Đại Đường, cho nên con mới -”

Lời nói chưa xong liền bị nhét vào miệng một miếng hạnh nhân hoa cao .

Ánh mắt Thừa Kiền trừng lớn, nhìn chằm chằm Thái Tông đế chậm rãi gợi lên khóe miệng cười trêu tức , trong lòng nhất thời thực vô lực, hắn lại bị phụ hoàng trêu cợt sao?

Chậm rãi nuốt xuống hạnh nhân hoa cao, Thừa Kiền mở miệng,“Phụ hoàng, ngài không sinh khí?”

Thái Tông đế như không nghe lời Thừa Kiền , tiếp tục cầm lấy hạnh nhân hoa cao , uy Thừa Kiền.

Thừa Kiền đành phải ngoan ngoãn há mồm, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn vết máu trong đế lòng bàn tay Thái Tông, thân thủ cầm lấy tay Thái Tông đế “Phụ hoàng, lòng bàn tay ngài sao lại đổ máu?”

Thừa Kiền tinh tế nhận ra , hình như vết thương do móng tay gây ra ?

Thái Tông đế nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng,“Không có việc gì, bất quá là tiểu thương thôi.”

Thừa Kiền lại ngẩng đầu dừng ở Thái Tông đế, hỏi,“Phụ hoàng, thương này, là vì con sao?” Trong lòng xoay quanh một loại áy náy không yên.

Thái Tông đế cúi đầu, nhìn chằm chằm Thừa Kiền, sau một lúc lâu, mới rút tay mình về , sờ sờ đầu Thừa Kiền, thản nhiên nói,“Chuyện này không liên quan đến ngươi .”

Thừa Kiền ngẩn người, tư vị trong lòng phức tạp, chuyện thật sự không liên quan mình sao?

Bỗng nhiên thân thủ ôm lấy nam nhân trước mắt, phụ hoàng hắn, cảm nhận được một trận chấn động cùng cứng ngắc, cúi đầu mở miệng,“Phụ hoàng, con…”

“Chuyện như vậy, tuyệt sẽ không có lần thứ hai!” lời nói Thừa Kiền chưa xong đã bị thanh âm khàn khàn đánh gãy. Thái Tông đế vùi đầu ở cổ Thừa Kiền, nói giọng khàn khàn,“Phụ hoàng tuyệt không làm cho chuyện như vậy lại phát sinh!”

Là lỗi hắn, là hắn tính kế sai lầm, là hắn quá mức tự tin, nghĩ đến hết thảy đều ở trong tính toán hắn …

Thừa Kiền ngẩn ngơ,“Phụ hoàng…”

“Phụ hoàng muốn làm càng hảo , phụ hoàng muốn cho Đại Đường quốc thái dân an, tuyệt không có chuyện gì phát sinh !” Thái Tông đế chậm rãi một chữ một chữ cắn răng nói xong.

Là hắn làm được chưa đủ tốt , nếu hắn làm tốt hơn , hôm nay sao có thể để lũ tiểu nhân xấu xa ở trước mặt hắn kiêu ngạo ? Lại như thế nào làm cho bọn họ thiếu chút nữa bị thương Kiền Nhi của hắn?!

Hắn sao có thể … Làm cho Kiền Nhi của hắn liên lụy …

Thừa Kiền lấy lại tinh thần, cười khẽ ra tiếng,“Phụ hoàng, ngài là muốn làm thiên thượng ngọc hoàng đại đế sao?”

“Kiền Nhi?”

“Phụ hoàng, Ngụy Chinh lão sư hai năm trước có nói, con hiện tại so với quá khứ là rất tốt, tương lai con sẽ hảo . Vì thế, con tự mình càng ngày càng tiến bộ nhiều hơn , hai năm sau là bây giờ  , Ngụy chinh lão sư vẫn là nói con của hiện tại so với quá khứ hảo nhiều lắm …”

“Phụ hoàng, ngài đã làm tốt lắm rồi , con tin tưởng, tương lai ngài sẽ càng làm tốt hơn ! Đại Đường tương lai nhất định càng ngày càng phồn thịnh … Nhưng là khi đó, Đại Đường sẽ không sẽ có dân chúng đói khát sao? Đại Đường sẽ không sẽ có phạm nhân sao? Không có khả năng, cho dù là ngọc hoàng đại đế, hắn đều phải phiền lòng chuyện tình thất tiên nữ hạ phàm đó thôi !”

Thừa Kiền mặt mày cong cong, ngửa đầu, đối Thái Tông đế đang chuyên chú nhìn mình , ấm áp cười,“Cho nên, phụ hoàng, ngài đừng khổ sở, ngài hiện tại đã làm rất tốt , đương nhiên, con cũng không phải nói ngài không cần cố gắng …”

Thái Tông đế dừng ở Thừa Kiền, trong lòng ấm áp, mỉm cười hỏi “Kiền Nhi, ngươi tin tưởng phụ hoàng sao ?”

Thừa Kiền dùng sức gật đầu,“Đương nhiên!” Nói xong, lại cong lên khóe miệng,“Con tin tưởng, phụ hoàng ngài nhất định sẽ sáng lập ra một Đại Đường thịnh thế!”

“Đại Đường thịnh thế?” Thái Tông đế thấp giọng thì thào, lập tức gợi lên khóe miệng, đem Thừa Kiền ôm hồi lâu trong ngực , trong lòng nói thầm , vậy Kiền Nhi nên mãi ở bên người phụ hoàng , nhìn phụ hoàng tạo ra Đại Đường thịnh thế của chúng ta đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương