Đường Phong Chi Thừa Kiền
-
Chương 49: Mộc phong vũ [ tam ]
Lúc này, ở yến hội . Lý Tĩnh chậm rì rì châm rượu độc ẩm.
Trình Hiểu Chương lại bỗng nhiên đã đi tới, vỗ bả vai Lý Tĩnh, ha ha cười nói,“Hảo ngươi nha Lý Tĩnh, chính mình ở trong này hưởng thụ!”
Lý Tĩnh từ chối cho ý kiến cười,“Như thế nào? Tìm không thấy người cùng với ngươi uống rượu?”
Trình Hiểu Chương hừ hừ một tiếng,“Ta thật chán muốn chết ! Không có chuyện gì vui !”
Lý Tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này chân trời bỗng nhiên có một đoàn khói . Nhãn tình sáng lên, đối Trình Hiểu Chương cười,“Yên tâm, rất nhanh sẽ có!”
Trình Hiểu Chương mờ mịt,“A?”
Lí Phúc vội vàng trở về Lân Đức điện, đầu tiên là đem Cuồn Cuộn giao cho Cao Dương vẫn nhìn xung quay , mới xoay người đi đến bên người Thái Tông đế, nói nhỏ vài câu.
Thái Tông đế tay bưng chén rượu dừng chút , lập tức gợi lên khóe miệng , chậm rãi cười.
Thừa Kiền lúc này ngồi ở chủ vị , không chút để ý.
Vừa mới nãy có một nữ tử ở phường ca múa , rất quen thuộc ? Tựa hồ… Là Bích nhi?
Nhưng là Bích nhi sao có thể xuất hiện ở phường nhạc chứ ?
Thừa Kiền trong lòng bất an, trực giác sâu sắc nói cho hắn, nơi này có vấn đề!
Sau một hồi ca múa , tiếng tiêu bỗng nhiên thổi , truyện cười của mọi người không khỏi đều dừng lại, nhìn về phía đang cô gái xinh đẹp từ bên ngài đi vào .
Cô gái chỉ có mười bốn, năm tuổi , cũng đã búi tóc kiểu phu nhân , cô gái một bên thổi tiêu, bỗng nhiên tiếng tiêu trong trẻo, gió đêm xuy phất, những cánh hoa lớn từ cửa sổ thổi vào .
Thừa Kiền nhìn ở cô gái đang thổi tiêu , Từ Huệ ? Không hổ là Từ Huệ phi nha. Thừa Kiền trong lòng có chút quái dị, nhưng nhìn cảnh lúc này Tự Huệ thi họa , trong lòng có chút tán thưởng. Lại muốn rõ , đóa hoa từ đâu mà đến?
Chớ không phải là Trầm Quân Nguyên?
Thái Tông đế lại tựa hồ không có say mê cảnh đẹp như thế, ngược lại nhăn lại mi, có chút đăm chiêu, bỗng nhiên một tiếng hát vang hùng hậu đánh gãy tiếng tiêu uyển chuyển.
Từ Huệ sửng sốt, mọi người cũng lấy lại tinh thần, hướng Lý Tĩnh nhìn lại .
Lý Tĩnh lại một bên ca một bên bưng chén rượu , lại hát vang , cười ha ha,“Hoàng Thượng, Khả Hãn, trước cảnh đẹp giờ phút này , túng túng tại hạ điên cuồng 1 chút !”
Thái Tông đế cũng rất là vui mừng , nâng chén nói “Điên cuồng mới không phụ cảnh đẹp giờ phút này! Người đâu, đem rượu của trẫm lấy đến! Từ Huệ, ngươi trước đi xuống đi.”
Thừa Kiền nhìn sắc mặt Từ Huệ lui xuống có chút tái nhợt. Trong lòng không khỏi than nhẹ.
Lại thấy Lí Phúc đang cầm rượu, từng bước từng bước rót rượu, không khỏi nghi hoặc, việc rót rượu này để tiểu thái giám được rồi , như thế nào để Phúc công công ra tay ?
Nhìn chén rượu trong tay, lại liếc mắt nhìn cánh hoa trên bàn , Thừa Kiền suy tư, nơi này…
Lại ngẩng đầu nhìn hướng Thái Tông đế, thấy Thái Tông đế thản nhiên uống, liền chậm rãi uống, trong lòng mơ hồ có chút hiểu được.
*********
Lúc này, Văn Hoa điện.
Trầm Quân Nguyên đứng ở ngoài điện, chắp hai tay sau lưng, nhìn ánh trăng như nước.
“Các hạ cử bình tĩnh thôi.”
Từ Trụ hai tay khoanh ngực, đột ngột xuất hiện, đứng ở phía sau Trầm Quân Nguyên, miễn cưỡng nói.
“Ngươi tới, là tới giết ta?” Trầm Quân Nguyên lạnh lùng hỏi, không có quay đầu, ngữ khí rất là bình tĩnh.
“Ta không nhận được mệnh lệnh như vậy.” Từ Trụ thở dài nói xong, cũng ngẩng đầu nhìn hướng thiên không, vẻ mặt tựa hồ thực không thú vị,“Thực đáng tiếc, nghe nói hôm nay nữ nhân ở giáo nhạc phường rất đẹp , ai, ta lại ở trong này nhìn chằm chằm ngươi, thật sự là… Nhàm chán a.”
“Ngươi vừa mới cũng đến nhìn trò hay đó sao ?” Trầm Quân Nguyên hờ hững nói.
“Ân, cũng phải , không thể tưởng được biết Dương phi nương nương nhiều năm như vậy, lại vẫn nhớ rõ có đệ đệ là ngươi này?” Từ Trụ nhớ tới lời vừa nghe , không khỏi hắc hắc châm chọc cười.
Trầm Quân Nguyên gợi lên khóe miệng trào phúng cười,“Phải nha, một đệ đệ có thể lợi dụng …”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook