Cố Trạch Nặc đang nằm co như một con tôm ở trên giường. Không biết hôm nay ăn nhầm thứ gì mà bụng đau dữ dội, anh cố gắng kiềm chế để không lăn lộn trên giường như một đứa trẻ, càng không muốn Lâm Thâm Thâm ở bên cạnh phát hiện ra sự mềm yếu của anh, thế nên mới cắn răng chịu đựng đau. Nhưng hơi thở của anh ngày càng nặng nề, cũng lăn lộn nhiều hơn nên Lâm Thâm Thâm mới phát hiện ra. Cô bật đèn lên thì thấy sắc mặt anh đã trắng bệch, vội vàng lay anh tỉnh dậy, vơ chiếc khăn lau những giọt mồ hôi trên mặt anh rồi vội vàng tìm lọ thuốc, đổ ra mấy viên.

Cố Trạch Nặc mở to mắt nhìn cô, ngồi dậy, rồi rất nghe lời lấy từng viên thuốc trên tay cô nuốt ực, một lúc lâu sau mới phản ứng trở lại. Anh mệt mỏi nhìn cô đang chăm sóc mình, buột miệng: “Anh đã uống mười hai viên rồi, phải uống nhiều thế sao?”

“Ồ!” cô vội vàng nắm chặt tay, ngại ngùng mỉm cười. “Vừa nãy em lo quá, thế nên mới đổ hết cả lọ ra.”

“Em lo cho anh à?” Cố Trạch Nặc nhìn Lâm Thâm Thâm bỏ từng viên thuốc còn lại vào trong lọ, dở khóc dở cười. Anh cảm thấy mười mấy viên thuốc ở trong dạ dày đang cười nhạo anh.

“Thế nên em mới cố ý đổ ra thật nhiều là để đầu độc chết anh đấy.” Lâm Thâm Thâm cố gắng kiềm chế những lo lắng của mình, đợi tâm trạng bình tĩnh lại, lạnh lùng trả lời anh. Nhưng gò má cô lại ửng hồng rất đáng yêu. Không biết có phải là do những viên thuốc đuổi bệnh đi, hay là do tâm lý mà bụng anh không còn đau như trước nữa. Anh thở phào, rất muốn vuốt ve khuôn mặt mịn màng kia nhưng lại cố gắng kiềm chế, chỉ cười, nói: “Chuyện mẹ nói hôm nay, em nghĩ sao?”

“Nghĩ sao la nghĩ gì cơ?” Cô không hiểu tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này, đương nhiên Cố Trạch Nặc cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại nói đến vấn đề này.

Cố Trạch Nặc chưa biết phải nói thế nào, chỉ biết huơ huơ bàn tay ở trước mặt, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Thì là… chúng ta có nên … có nên… Chúng ta, thực ra nên có một đứa con, anh vẫn muốn cùng em có một đứa con của chúng ta.” Anh nói xong, má bỗng đỏ bừng.

Lâm Thâm Thâm chăm chú quan sát khuôn mặt vừa quen thuộc vừa bất thường của anh, lén đưa một cánh tay ra sau lưng nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau nhói nhưng cô vẫn tiếp tục làm bộ thản nhiên. “Nhưng trong hợp đồng của chúng ta hình như không có điều khoản này.”

“Em nói cái gì?” Cố Trạch Nặc không thể tin trong hoàn cảnh này, cô lại có thể thốt ra những lời như vậy.

“Em nói là, trong hợp đồng của chúng ta hình như không có điều khoản này.” Lâm Thâm Thâm kiên nhẫn và lễ phép nhắc lại.

“Anh hơi nheo mắt, bật cười. “Em nói đi, cần bao nhiêu tiền? Bao nhiêu tiền nữa mới được?”

“Nếu cái này mà cũng quy thành tiền, em dám chắc cả đời anh cũng không trả nổi!” Cô rất muốn nhào đến tát cho anh một cái, nhưng bàn tay giơ lên khựng lại giữa không trung và được chút lý trí cuối cùng của cô giữ lại, sau đó chỉ còn là nắm đấm trong không khí.

Cố Trạch Nặc thuận tay nắm lấy cổ tay cô, trừng mắt nhìn cô, miệng nhếch lên vẻ coi thường. “Cô Lâm Thâm Thâm này cảm thấy bản thân có giá trị từ lúc nào thế? Có phải sau khi em trở thành Cố phu nhân?”

Con ngươi đen láy của cô khoá chặt lấy ánh mắt của anh, thái độ lạnh như băng. “Thân phận này là giả, em biết rất rõ, không cần Tổng giám đốc Cố ba lần bảy lượt nhắc nhở.”

“Em mê tiền là sự thật mà, anh cũng nhìn thấy rất rõ.” Dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn trên đầu giường, sự căm hận toả ra từ ánh mắt anh như muốn thiêu đốt mọi thứ.

“Em yêu tiền ư? Thì đã sao? Không phải anh cũng giống em sao?” Lâm Thâm Thâm nhìn lại anh không chớp mắt, bàn tay phía sau nắm chặt khiến móng tay cắm vào da thịt.

“Anh giống em?” Cố Trạch Nặc nắm cổ tay cô đưa lên phía trước, hơi nheo mắt. “Giống như đôi tay này giúp anh chọn chiếc áo sơ mi có chất liệu dễ chịu nhất, em không giống nhân viên trong cửa hàng chỉ biết giới thiệu sản phẩm có giá cao, em chỉ giới thiệu cho khách hàng của mình những sản phẩm thiết thực.”

“Em làm như vậy thì có gì sai?” Cô muốn giằng tay ra khỏi tay anh, nhưng không được vì anh nắm quá chặt, còn ánh mắt anh thì lạnh lùng như băng, lạnh đến nỗi cô dường như quên mất cơn đau ở cổ tay. “Em thật sự đã làm gì sai sao?”

“Đương nhiên là không sai, em đối xử với ai cũng như vậy, em chắc chỉ có thể là nhân viên bán hàng ở cửa hàng bán quần áo thời trang nam cao cấp. Em sẽ giới thiệu sản phẩm chất liệu tốt, giá cả phù hợp cho những đối tượng hỏi đến em, mà họ đều là những người có tiềm lực kinh tế mạnh, còn trẻ và thân thiện.” Cố Trạch Nặc giơ ba ngón tay ở bàn tay khác để tính toán, rồi nói tiếp: “Em từng có ba người bạn trai, bọn họ lần lượt thích ăn cam, hamburger và sushi, lúc đó em cũng rất thích ăn những món này, hùa theo sở thích của người khác mà. Mặc dù hiện nay em đã là bà Cố, sợ ăn những món thịt có nhiều dầu mỡ, không thích ăn đồ lạnh nhưng sau khi ở bên anh, em lại thích táo như một lẽ đương nhiên.”

“Vì thích anh mà.” Trong ánh mắt cô dường như bị bao phủ bởi một màn sương mỏng. “Ăn táo rất có lợi cho sức khoẻ, khẩu vị của con người cũng có thể thay đổi.”

“Em đừng vội giải thích, em cũng không cần thiết phải che giấu nữa.” Anh chăm chú nhìn cổ tay cô đang bị bóp chặt và bất giác càng bóp mạnh hơn, sau đó nói tiếp: “Thực ra, từ lâu em đã biết hoàn cảnh gia đình anh, trong mắt em, anh là mặt hàng đầu cơ kiếm lợi thì phải?”

“Không sai. Chẳng phải anh thấy em có âm mưu, anh nhìn thấy sự giả dối của em, âm mưu quỷ kế của em nên mới chọn em làm vợ ư? Sau hai năm kết hôn, anh sẽ hoàn thành di nguyện của bố anh và lấy lại tonà bộ cổ phần trong tay mẹ anh đó ư?” Lâm Thâm Thâm cũng không chịu thua kém, nhìn thẳng vào mắt anh. “Ai cũng muốn sống tốt hơn, ai cũng muốn có cuộc sống vật chất đầy đủ hơn, điều này có thể trách được sao?”

“Đúng vậy.” Cố Trạch Nặc ra sức gật đầu, nghiếng răng trèo trẹo. “Có điều, anh không thể chấp nhận, đây là tiền đề để em yêu anh.”

“Ai nói với anh là em yêu anh?” Cô cười nhẹ. “Xem cái cách anh đối xử với mẹ anh, làm sao em dám tham vọng anh đối xử tốt với em? Nếu không phải là tiền của anh, trong lòng em, con người của anh không đáng một xu.” Lâm Thâm Thâm cười to, nhấc bàn tay còn lại lên, nhẹ nhàng sờ vào ngũ quan sắc nét và khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn dìu dịu trong phòng. “Có điều, anh cũng có vài phần sắc, nếu anh là trai bao, lúc tâm trạng tốt, chắc chắn em sẽ cho anh một ít tiền.”

“Hình như em đã lầm.” Anh kéo sát cô vào người mình, khống chế nốt cánh tay còn lại của cô rồi tiện tay đặt lên cổ anh, sau đó mạnh mẽ rứt toàn bộ khuy áo sơ mi của cô, nhưng chiếc khuy áo rơi xuống sàn nhà tạo thành tiếng lách cách, rồi anh ấn cô xuống giường, sau đó chậm rãi cởi áo mình, nói từng chữ rất rõ ràng: “Bây giờ anh mới là người trả tiền, em mới là khách hàng của anh.”

“Đợi đã!” Lâm Thâm Thâm đột nhiên giơ tay chặn trước mắt anh, tò mò nhìn ngắm thân hình nóng rực của anh. “Bụng anh không còn đau nữa à? Thật sự không còn đau nữa à?”

“Ừm…” Cố Trạch Nặc dừng lại, sờ vào bụng mình rồi chán nản gật đầu. “Hình như không còn đau nhiều, vì hồi nãy anh uống thuốc rồi.”

“Nhưng…” Mặt Lâm Thâm Thâm thoát xanh thoát đỏ, nhổm người dậy lấy ra lọ thuốc ở trong chăn, hoá ra vừa nãy cô đã cho anh uống mười hai viên thuốc cảm cúm. Lúc cô bị anh đè xuống giường, vô tình sờ phải cái lọ và cũng vô tình nhìn thấy rõ tên thuốc ghi trên lọ. Thế mới nói, ám thị tâm lý của con người quả thật đáng sợ, nghe Lâm Thâm Thâm nói vậy, bụng của Cố Trạch Nặc hình như lại đau, thậm chí còn đau hơn lúc trước, anh lại bắt đầu lăn lộn trên giường.

“Cố Trạch Nặc!” Lâm Thâm Thâm gọi anh, ôm lấy anh, với tốc độ nhanh nhất có thể, cô lấy đúng lọ thuốc đau bọng tồi nhanh chóng đổ ra lòng bàn tay. “Cố Trạch Nặc, uống thêm một lần nữa nhé, lần này là thật đấy, không nhầm được đâu.”

“Lại uống mười hai viên?” Cố Trạch Nặc lắc đầu như trống lắc.

“Không.” Cô không nén nổi bật cười. “Chỉ sáu viên thôi, trên hộp thuốc có ghi hướng dẫn sử dụng mà.”

“Lại phải uống!” Anh có vẻ muốn chống đối. “Anh chắc chẳng sống nổi mất… vợ ơi…”

Lâm Thâm Thâm không thèm quan tâm đến anh, nhìn mặt anh như định “chui vào chăn trốn”, cô liền tóm chặt lấy tay anh rồi nhanh chóng nhét thuốc vào trong miệng anh…

Trong phòng lập tức vang lên tiếng gào của Cố Trạch Nặc: “Bà xã ơi, anh hận em”, “Lâm Thâm Thâm, anh sẽ nhớ mối thù này”, “Bà xã ơi, em tha cho anh đi, cầu xin em đấy”, “Lâm Thâm Thâm, em giỏi thật đấy”…

“Khóc lóc trong mơ, mất ngủ, thị lực giảm, nuốt không nổi… đây là trạng thái thường gặp của người mắc chứng u uất.” Quách Thiển Thiển nhăn mày gấp cuốn sách lại. Đương nhiên cô biết mình không nghiêm trọng đến mức độ đó, chỉ là vô tình nhìn thấy cuốn sách này và lật giở vài trang. Cô cũng không biết tại sao cuốn sách liên quan đến chứng u uất này lại xuất hiện trên giá sách nhà cô, đúng là không thể nhớ ra nổi. Sau khi cất sách đi, cô đi đi lại lại trong phòng, cho dù đã đóng chặt cửa thì vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng dọn đồ, nhấc hòm, kéo lê tủ ầm ầm ở phòng bên, đó là Tôn Diễm đang thu dọn đồ đạc trong trạng thái hỗn loạn. Ở xó xỉnh nào đó, Tôn Diễm tìm thấy chiếc túi du lịch với hoa văn kinh điển có cùng kiểu dáng với túi của Quách Thiển Thiển, cô thở dài, không phải vì bụi bám trên chiếc túi. Cô cố tình làm thật mạnh tay, cố tình phát ra tiếng động thật to một cách không cần thiết. Cuộn băng dính bị kéo ra loạt xoạt, cô sắp xếp hỗn loạn mọi thứ trong phòng mình.

Người cô đầm đìa mồ hôi, sau đó nghiêm túc nghĩ ngợi, người nói những lời yêu mến cô, nói những lời thích cô, người nói thương cô bây giờ đâu rồi? Những lần cô cảm thấy cô đơn, trống rỗng, bị tổn thương, uống rượu say xỉn, cho dù khuya thế nào, cách bao xa, một người duy nhất mà cô nhớ đến lúc đó đâu rồi? Nghĩ đến những điều này, Tôn Diễm bỗng cảm thấy tan nát, nước mắt cứ thế rơi xuống và tiếng khóc nghẹn ngào vang lên. Vì cô nhớ ra rằng, hoá ra người nói lời yêu cô, thích cô, thương cô chỉ có người bạn thân nhất của cô, hoá ra trong lúc cô cô đơn, trống rỗng, bị tổn thương, uống sau xỉn, người duy nhất mà cô nhớ đến đó lại chính là Quách Thiển Thiển.

Nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Tôn Diễm ở phòng bên, Quách Thiển Thiển không thể thờ ơ được nữa, đành chạy ra phòng khách rồi đứng thò đầu vào phòng bạn, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Thực ra, cậu không nhất thiết phải chuyển đi, huống hồ bây giờ cậu cũng đã tìm được chỗ nào thích hợp đâu.”

Tôn Diễm ngước ánh mắt đẫm lệ, ngẩng lên nói: “Tớ có thể ở khách sạn.”

“Cậu có nhiều tiền lắm à?” Quách Thiển Thiển hỏi vặn lại.

“Vậy cậu vẫn muốn nhìn thấy tớ ư?” Tôn Diễm hỏi lại bằng giọng đáng thương.

“Đây không phải vấn đề muốn hay không muốn, mà nói thật, căn phòng này tôi chỉ trả một nửa tiền, cho dù cậu không muốn sống cùng tôi thì cũng có thể ở hết tháng rồi chuyển đi.” Quách Thiển Thiển cắn chặt môi, vẫn nói bằng giọng xa lạ, ngón tay run run. “Hơn nữa, tiền của cậu cũng chẳng nhiều nhặn gì.”

“Nhưng tớ cảm thấy…” Khoé môi Tôn Diễm run run, cô muốn nói lại thôi. “Tớ cảm thấy…”

“Cậu cảm thấy áy náy? Cậu cảm thấy có lỗi với tôi? Cảm thấy xấu hổ?” Quách Thiển Thiển nói rất to, rồi nhanh chóng gật đầu, nói bằng giọng khẳng định: “Nếu đúng là như vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết, xin lỗi, tôi không thể tha thứ cho cậu, xin lỗi, tôi không thể đại lượng được như vậy, tôi cũng chẳng thể nói được lời nào để an ủi cậu đâu.”

“Vậy tớ phải đi thôi.” Tôn Diễm ấp úng, rồi lặp lại: “Tớ vẫn phải đi thôi.”

Quách Thiển Thiển nói tiếp một cách rất tự nhiên: “Đi hay không là vấn đề của cậu, hưởng quyền lợi sống ở đây hay không cũng là vấn đề của cậu, vấn đề của cậu, tôi không có quyền can thiệp.”

“Có thể can thiệp chứ, có thể can thiệp chứ!” Tôn Diễm cúi đầu không dám nhìn cô. “Cậu bảo tớ đi thì tớ sẽ đi, cậu bảo tớ ở lại thì tớ ở lại, cậu bảo thế nào tớ sẽ làm thế đó, tớ hoàn toàn nghe lời cậu.”

“Tôi không thể bảo cậu đi, đương nhiên, tôi cũng không thể bảo cậu ở lại.” Quách Thiển Thiển khoanh tay trước ngực với động tác dứt khoát, bất lực. Cô không thể không bất mãn với thái độ hoàn toàn cam chịu của Tôn Diễm. Cô ấy đang trốn tránh, trốn tránh lỗi lầm của mình, cô ấy tỏ ra rất đáng thương để được cô tha thứ, nhưng làm sai thì không được như vậy. “Tôi nói rồi, tôi không đại lượng được như vậy, lúc cậu và Đường Minh Hồng làm chuyện đó, có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”

“Xin lỗi.” Tôn Diễm càng cúi thấp đầu hơn.

Quách Thiển Thiển thở dài một cái, nhìn vào đỉnh đầu cô bạn. “Nói xin lỗi thì có tác dụng gì chứ?”

Tôn Diễm ngẩng đầu, nói rất nhanh: “Tớ thật không ngờ…”

“Không ngờ?” Quách Thiển Thiển lạnh lùng nhìn bạn, hỏi lại: “Không ngờ tôi sẽ biết? Hay là không ngờ làm mật thám cho Đường Minh Hồng? Hay là tối hôm Thẩm Hiểu Bắc đến, không ngờ lại gọi điện cho Đường Minh Hồng?”

“Gì cơ? Sao cậu lại biết?” Tôn Diễm cố gắng nhắm mắt, những việc làm của cô trước kia đều bị vạch trần.

“Biết gì cơ?” Quách Thiển Thiển biết rõ nhưng cố tình hỏi lại, đương nhiên cô chẳng đợi Tôn Diễm đáp mà nói tiếp: “Làm gì có sự trùng hợp như vậy? Cậu cho rằng tôi chẳng biết cái gì sao?”

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Tôn Diễm lắc đầu, cô còn biết nói gì đây?

“Nếu không có câu nào mới hơn, làm ơn đừng lặp lại hai chữ đó nữa, cậu có thể tiếp tục thu dọn đồ đạc, cũng có thể ở lại phòng đến hết tháng, bây giờ tôi phải đi ra ngoài hít thở không khí, không thể ở lại với cậu được.” Quách Thiển Thiển nắm chặt bàn tay, trán cô lấm tấm mồ hôi. Cô thật sự sợ rằng trái tim mềm yếu của mình trong phút chốc sẽ tha thứ cho bạn, nhưng sao có thể, làm sao có thể chứ?

Lúc tha thứ cho người khác cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng sẽ tồi tệ và nặng nề hơn khi không có cách nào tha thứ cho mình.

“Thiển Thiển!” Tôn Diễm gọi cô lại nhưng lại không biết nên nói gì.

“Xin cậu đừng nói gì nữa!” Cô không ngẩng đầu, vì cô không thể đảm bảo bản thân không giận bạn, không có cách nào làm vơi đi nỗi buồn vì chuyện này. Hoá ra cô không phải là một người con gái kiên cường, ngay từ đầu đến bây giờ, cô không chảy nước mắt không có nghĩa là cô đã hoàn toàn quên hết mọi chuyện, không có nghĩa là sau khi biết Đường Minh Hồng và Tôn Diễm phản bội mình, cô có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, có thể tha thứ cho họ. Bước từng bước lảo đảo, cô lặng lẽ ra khỏi phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương