“Hu hu!” Cô gái đang nằm trên giường bỗng bật dậy, tỉnh khỏi giấc mơ, khoé mắt vừa dấp dính vừa hơi ngứa, hoá ra trong mơ cũng có thể chảy nước mắt. Ngón tay Quách Thiển Thiển túm chặt ga trải giường, cô bò dậy, đi chân trần ra kéo rèm cửa sổ để ánh nắng chiếu vào tràn ngập căn phòng. Cô vò đầu, tự hỏi rằng tại sao những hình ảnh và lời nói đó luôn bám riết lấy cô? Cũng trong lúc đó, ngoài phòng khách, tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng, cô đã hoàn toàn tỉnh ngủ, có thể nhận ra vừa nãy Tôn Diễm lại ngắt cuộc gọi của Sử Khải. “Anh là đồ khốn nạn, anh biết không? Sử Khải, anh là đồ khốn.” Rồi tiếng vỡ đồ trôi qua chưa bao lâu, Tôn Diễm lại bấm nút gọi: “Chúng ta có thể gặp nhau được không? Chỉ gặp nhau thôi.”

“Đến gặp nhau cũng không được?” Tôn Diễm chống hông đứng đó tức tối, rồi ra sức gật đầu, căm tức nói: “Được lắm, biết anh sống không tốt, tôi cũng yên tâm rồi.”

Ở đầu máy bên kia, có lẽ Sử Khải không đủ kiên nhẫn, ngắt máy trước khi Tôn Diễm bực tức đến mức phải gầm rú và hành động này đã gây hậu quả trực tiếp, đó là khiến Tôn Diễm đã điên cuồng càng đien cuồng hơn, bàn tay cô lướt khắp xung quanh, ném cất cứ thứ gì cô có thể ném được, chỉ khổ những đồ vật vô tội trong nhà.

“Này, đủ rồi đấy, có vấn đề gì thì hai người gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng là được, sao lại trút giận lên những đồ vật không biết nói này chứ?” Quách Thiển Thiển nghĩ, nếu mình không ngăn cô bạn lại, cứ để cô ấy tiếp tục phá phách thì chắc chắn bà chủ nhà sé ghé thăm và hậu quả sẽ càng tồi tệ hon.

“Tớ…” Tôn Diễm ngẩng đầu nhìn Quách Thiển Thiển từ trong phòng bước ra, cơn tức giận đã giảm một nửa. Cô không dám nhìn vào mắt Quách Thiển Thiển, chỉ ấp úng nói: “Chuyện của tớ không cần cậu quan tâm.”

“Chuyện của cậu thì tớ quan tâm được bao nhiêu?” Quách Thiển Thiển thở dài, đưa tay gạt chai coca rỗng và vỏ đồ ăn vặt ra rồi ngồi xuống. Cô khoanh hai tay lại khiến dáng vẻ càng trở nên nghiêm túc, vì muốn làm ra vẻ để giúp Tôn Diễm bình tĩnh lại. Cô nói với giọng trầm trầm: “Các cậu lại làm sao thế? Dạo này tớ cũng rất mệt mỏi, thế nên thấy cậu nổi cơn tam bành ở nhà, tớ cũng không có hơi sức đâu mà để ý. Không phải các cậu chỉ cãi nhau thôi sao, đến giờ này vẫn chưa làm lành được à?”

“Thiển Thiển, Thiển Thiển!” Tôn Diễm bỗng giống như một đứa trẻ, uể oải ngồi xuống ghế, giọng nghẹn ngào nhưng cũng vẫn chói tai. “Sử Khải muốn chia tay với tớ, anh ấy muốn chia tay với tớ.”

“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.” Quách Thiển Thiển nắm chặt những ngón tay lạnh như băng của bạn, thực ra Tôn Diễm bị thất tình đâu phải lần đầu tiên, cô ấy chỉ giở cái thói trẻ con ra mà thôi. “Chia tay thì chia tay, lần sao tớ giới thiệu cho cậu một người tốt hơn.”

“Cậu cũng không hỏi tớ vì sao ư?” Tôn Diễm bĩu môi phụng phịu. “Cho dù có chia tay thì cũng không thể nhẹ nhàng như thế!”

“Tại sao? Chia tay còn cần lý do ư?” Quách Thiển Thiển lại cười. “Hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay, đó là điều bình thường mà.”

“Đúng vậy.” Tôn Diễm gật đầu nói. “Đúng là rất bình thường, bình thường đến nỗi đến một lý do cũng không có, cậu có thể nói vì Thẩm Hiểu Bắc mà bỏ Đường Minh Hồng, cuối cùng lại chẳng cần ai trong hai người họ. Còn anh ta thì sao?” Tôn Diễm dường như không chú ý đến sắc mặt của Quách Thiển Thiển đã thay đổi rất nhiều lần.

“Anh ta làm sao?” Mặc dù trong lòng rất nặng nề nhưng Quách Thiển Thiển vẫn cố gắng chịu đựng, miễn cưỡng lấy tinh thần, hỏi bạn. “Nói đi chứ, không nói ra cậu sẽ không cảm thấy thoải mái đâu. Rốt cuộc Sử Khải muốn thế nào?”

“Anh ta vì cái ả Vương Chuẩn đó. Cô ta đã liên lạc lại với anh ta.” Tôn Diễm nói ra câu đó mà như quả bóng da bị người ta xì hết hơi, còn Quách Thiển Thiển chỉ biết ngẩn người nhìn cô bạn, có chút kinh ngạc. “Vương Chuẩn à? Sao có thể chứ?”

Tôn Diễm giận đùng đùng, nói: “Cô ta bị Phương Thạch đá nên quay lại tìm Sử Khải.”

“Tớ cảm thấy cô ta với cái tên Phương Thạch đó chẳng thể kéo dài được.” Chuyện cũ ùa về khiến Quách Thiển Thiển phải cố trấn tĩnh, gật gật đầu.

“Cô ta với tên Phương Thạch có kéo dài được hay không thì liên quan gì đến tớ?” Tôn Diễm dường như đang rất kích động, ngón tay chỉ vào bộ mặt phờ phạc của mình, rồi ảo não nói: “Nhưng sao khi cô ta kết thúc với tên Phương Thạch, Sử Khải lại trở về bên cô ta.”

“Được rồi, thế cậu nói xem, bây giờ cậu muốn giải quyết thế nào?” Quách Thiển Thiển bình thản hỏi bạn.

“Tớ sẽ đi gặp anh ta, nói cho ra nhẽ.” Tôn Diễm gật gật đầu, sau đó giơ móng vuốt ra đe doạ cô. “Cậu phải đi cùng tớ.”

Nhà số 701, đơn nguyên 8, tầng 7, số 51, toà nhà Khải Cảnh Minh, đường Ngoại Quán Nghiêng, khu Triều Dương, cho dù nhắm mắt, Tôn Diễm cũng có thể tìm thấy địa chỉ này, thậm chí hàng xóm của khu này thấy cô quen quen nên cũng gật đầu chào. Lúc Tôn Diễm bước vào cổng khu đơn nguyên thì dừng lại, cắn môi nói với Quách Thiển Thiển: “Thiển Thiển, hay là cậu đừng đi lên, cậu ở đây đợi tớ nhé?”

“Được.” Quách Thiển Thiển gật đầu, sau đó không nói gì nữa, ngoảnh đầu tìm một bồn hoa, phủi bụi hai cái rồi ngồi xuống, sau đó ngước nhìn Tôn Diễm đang ngẩng đầu ưỡn ngực, hít thở sâu vài hơi mới hạ quyết tâm bước lên cầu thang tối om.

Khi nhìn bóng dáng của Tôn Diễm dần biến mất trong tầm mắt, trong lòng Tôn Diễm mới cảm thấy thực sự lo lắng và cũng không hiểu vì sao lại như vậy. Cô ngồi trên những phiến đá hoa lạnh ngắt, đầu ngón tay nhẩm đếm hỗn loạn, ánh hoàng hôn bắt đầu tan biến trên đỉnh đầu.

Rồi xung quanh chung cư, các ô cửa sổ đều sáng đèn. Quách Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn chăm chú, phát hiên căn phòng ở tầng bảy hình như không có ánh đèn.

Tim cô bỗng đập mạnh, không kìm nén nổi sự lo lắng và hoảng loạn, vội vàng bước lên lầu. Khi bước đến bậc cầu thang cuối cùng lên tầng bảy, cô không kìm được vịn tay vào tay vịn bám đầy bụi và thở gấp, và đã nghe thấy âm thanh từ cuối hành lang vọng lại.

“Cô có đi hay không?” Giọng Sử Khải mang chút bực bội.

“Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với hai người.” Còn Tôn Diễm tỏ ra bình tĩnh một cách khác thường.

“Cô thôi đi, cô còn không đi là tôi đóng cửa đấy!” Giọng nói của Sử Khải đã mang ý uy hiếp, không ngừng lặp lại: “Tôi đóng cửa đấy, tôi đóng cửa đấy! Tôi nói cho cô biết, tôi đóng cửa thật đấy!”

“Anh có giỏi thì cứ đóng đi!” Tôn Diễm lên tiếng.

“Tôi đóng đấy, cô đừng có mà gõ nữa.” Anh chỉ vào cánh tay đã sưng đỏ lên vì đấm vào cánh cửa.

“Anh cứ đóng vào thử xem!” Cô bỗng ngẩng phắt lên nhìn Sử Khải. Anh đang cởi trần, dựa hờ vào cánh cửa, có thể cảm nhận được Vương Chuẩn đang đứng sau cánh cửa đó. Còn Tôn Diễm đang đứng trước mặt anh, không nhìn rõ vẻ mặt cô ấy lúc này.

“Quách Thiển Thiển!” Sử Khải nhìn thấy cô ở phía sau Tôn Diễm, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng gọi. “Cô mau lại đây, đưa cô ấy đi đi, tôi thấy cô ấy sắp phát điên rồi đấy!”

“Anh nói ai điên? Anh có tin không, anh có tin tôi chết cho anh xem không?” Tôn Diễm vừa nói vừa ra sức đập đầu vào cánh cửa, liên tục gào lên: “Ai sợ ai nào? Ai không thể tự sát? Ai không thể chết? Bà đây cũng chết một lần cho mà xem, đảm bảo là còn hoành tráng hơn cái chết của ả Vương Chuẩn ấy chứ!”

Vương Chuẩn đứng sau cánh cửa dường như không thể chịu đựng nổi nữa, cũng gào rống lên: “Để cô ta chết, để cô ta chết, anh đóng cửa lại đi, để cô ta gõ cho sướng!”

“Cô nói linh tinh gì đấy!” Sử Khải vội vàng ngoảnh mặt vào trong gầm lên, rồi ánh mắt lại nhìn sang Quách Thiển Thiển vẻ cầu cứu. “Thiển Thiển, xin cô đưa cô ấy đi đi. Chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi, chỉ là chia tay thôi, có cần phải làm đến mức khó xử thế này không?”

“Cậu bảo Vương Chuẩn ra đây!” Quách Thiển Thiển không nhìn anh, kiên trì nói: “Cậu bảo cô ta ra đây đi!”

“Tại sao tôi phải ra, tôi nghĩ, chúng ta chẳng có gì phải nói với nhau cả.” Vương Chuẩn chống nạnh đứng trong phòng, mặc kệ Sử Khải đang đứng chặn cửa hai người con gái.

Quách Thiển Thiển không biến sắc mặt, bình thản nói với vào: “Cô không ra vì có tật giật mình đúng không?”

“Cô ta mà có tật giật mình á?” Tôn Diễm đứng bên cạnh bật cười, tiếp lời. “Cô ta ở bên cạnh bao nhiêu lão già nhưng có biết đỏ mặt bao giờ đâu, có khi bốn chữ “có tật giật mình” cô ta còn không biết viết thế nào ấy chứ!”

“Rốt cuộc hai người có ý gì? Quách Thiển Thiển, chuyện của hai chúng tôi có liên quan gì đến cô?” Vương Chuẩn cũng tức tối lồng lộn, đáp lại.

“Chẳng liên quan gì đến tôi, vì cô chẳng là cái thá gì hết!” Quách Thiển Thiển cười khổ não, nhớ đến cảnh hai người họ đã nằm dài trên giường nói đến những chuyện này. Cô cũng biết với tính cách của Vương Chuẩn, việc quay lại tìm Sử Khải là một lẽ tất nhiên, thế nên, cô chỉ có thể chất vấn Sử Khải: “Anh quên lúc đầu cô ta đã bỏ anh như thế nào rồi à? Anh quên đủ loại đàn ông ở bên cạnh cô ta rồi à? Những cái đó mà anh cũng quên được à?”

“Đúng đấy, là tôi bỏ anh ấy. Đúng đấy, là tôi đi với đủ loại đàn ông đấy.” Vương Chuẩn vừa cười vừa lách ra khỏi phòng, rồi nhìn thẳng vào Quách Thiển Thiển, ngẩng cao đầu. “Tôi là cái xe buýt công cộng đấy, thế thì đã sao? Sử Khải vẫn muốn có tôi, mà không cần Tôn Diễm, đó mới là bản lĩnh.”

“Bản lĩnh? Bản lĩnh đứng đường thì ai chẳng có? Đứa con gái nào chơi bời đều có bản lĩnh đó thôi.” Tôn Diễm thấy tình địch xuất hiện, trong mắt như bừng lên ngọn lửa. Quách Thiển Thiển vội vàng ôm chặt lấy eo cô bạn đang trong trạng thái kích động, ánh mắt vẫn nhìn vào gương mặt với những đường nét góc cạnh dưới ánh đèn mờ. “Anh suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

Sử Khải không nói gì, trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt của anh, ngay cả Quách Thiển Thiển cũng cảm thấy sốt ruột. “Sử Khải, anh là đàn ông đấy, anh mau nói đi chứ!”

“Cô biết hết rồi, còn hỏi tôi làm gì nữa? Sử Khải quay người đứng chắn trước mặt Vương Chuẩn, giọng nói rất khẽ, nhưng đủ để bọn họ nghe thấy. “Hai người về đi, đừng đến đây nữa.”

“Tôn Diễm, chúng ta về thôi.” Quách Thiển Thiển cảm thấy không cần nói thêm điều gì nữa, nắm tay Tôn Diễm kéo đi, nhưng Tôn Diễm vẫn đứng yên bất động, thế nên cô đành nói thêm: “Cậu nói xem, người như thế đáng để cậu đau khổ như vậy sao?”

“Tớ… tớ… tớ không thể nuốt trôi cục tức này.” Tôn Diễm cố gắng nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nhìn chằm chằm vào ánh sáng bàng bạc đang chiếu xuống hành lang, hắt lên bức tường ố bẩn.

“Thực ra, không phải cậu nên ăn mừng sao?” Quách Thiển Thiển nghĩ mình bắt buộc phải nói những lời thật nặng nề, có lẽ cũng vì muốn xả giận cho Tôn Diễm. Những từ sau đó đã phần nào làm Tôn Diễm thức tỉnh. “Anh ta muốn bị cắm sừng, muốn làm con rùa là việc của anh ta, có thể người ta thích thế, lẽ nào cậu cũng muốn chìm nghỉm xuống nước như anh ta à?”

Sử Khải nghe cô mắng mỏ, trong lòng thấy rất khó chịu nhưng vẫn cố kiềm chế, vì thực sự Quách Thiển Thiển nói đâu có sai, thật sự không phải như vậy sao? Anh không phải con đà điểu tự vùi đầu xuống cát, tự lừa dối bản thân sao?

“Quách Thiển Thiển, cô đừng nói những lời nhân nghĩa đạo đức này trước mặt chúng tôi, những lời này cô nên dành cho cô bạn thân của cô ấy!” Vương Chuẩn bật cười, đẩy vai Sử Khải bước đến gần Quách Thiển Thiển, đôi môi mỏng dính lúc nào cũng có thể thốt ra những lời thâm độc, ánh mắt nanh nọc. Rồi cô ta đẩy mạnh vai Sử Khải. “Anh nói cho cô ta biết đi, anh là người biết rõ nhất mà.”

“Vương Chuẩn!” Sử Khải ấp úng, vẻ mặt rất khó coi, dường như có chút do dự. Còn Vương Chuẩn véo cánh tay anh. “Anh nói đi chứ, nói đi!”

Sử Khải thở dài, cuối cùng nói từng câu rất rõ ràng, nghiêm túc: “Quách Thiển Thiển, Đường Minh Hồng lén lút qua lại với Tôn Diễm, họ từng thuê phòng và cũng đã lên giường với nhau, chỉ có cô là không biết mà thôi!” Nhìn thấy khuôn mặt đang dần trắng bệch của Quách Thiển Thiển, Vương Chuẩn dựa vào cửa cười rất sung sướng. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, rổn rang câu: “Lúc tôi yêu anh, anh nói thế nào thì là như thế đó. Lúc tôi không yêu anh, anh nói thế nói nữa có là gì?” Giọng nói và tiếng cười từ cổ họng cô ta thoát ra thật khó nghe và những lời nói sắc bén của Sử Khải giống như một ống tiêm khổng lồ cắm sâu vào cơ thể Quách Thiển Thiển, sau đó hút cạn những gì có bên trong cô, để sự trống rỗng vĩnh viễn lấp đầy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương