Đừng Bắt Tôi Yêu Em
-
Chương 67: Ngoại truyện 1: Đám cưới
1 năm sau
"Trông chị xinh lắm."
Dục Nhi đứng cạnh thầm tán thưởng Diệp Mi. Diệp Mi vừa mới đẻ xong cách đây có 6 tháng mà thân hình chẳng hề chảy xệ. Không những vậy, cô còn chẳng hề tập luyện.
Chiếc váy cưới cúp ngực xoè rộng. Chân váy dài hơn 2m được đính 5000 viên kim cương ngọc bích đổi màu. Thân váy được dát vàng. Trên cổ cô là chiếc vòng cổ kim cương L" Incomparable. Nổi bật nhất đó là tấm khăn voan đính trên đỉnh đầu cô ở giữa có viên kim cương Oppenheimer Blue giá gần 60 triệu đô. Màu sắc dù có chút khác nhau về nhiều mặt nhưng kết hợp lại thì càng nổi bật lên hẳn.
Từ đầu đến chân, trông Diệp Mi chẳng khác gì nữ hoàng của Châu Âu những thời kì trước đây.
Tiếng gõ cửa vang lên. Dục Nhi quay sang mở cửa. Dục Nam trong bộ comple lịch lãm màu đen đứng trước cửa.
"Ấy ấy, trước khi vào lễ đường không được gặp cô dâu."
"Ai ra cái điều luật đấy."
Dục Nhi dơ tay đầu hàng lùi lại, lách qua Dục Nam.
"Em chịu anh. Chỉ 5 phút thôi nhé."
Dục Nam vào trong tiện tay đóng luôn cửa.
Diệp Mi đang ngồi trước gương ngắm đi ngắm lại bản thân mình. Khuôn mặt không chút son phấn vẫn để lộ những đường nét xinh đẹp đến rung động lòng người.
Dục Nam tiến đến ôm chặt lấy bờ eo của cô. Hương thơm quen thuộc của cô liền ngập tràn trong anh.
"Lo nghĩ gì vậy?"
"Em cảm thấy có chút...lạ kì sao sao đó. Em không ngờ được là hôm nay em được làm cô dâu. Em thấy...ừm..lo lắng."
"Không sao đấy là chuyện bình thường thôi. Ai trước khi bước vào lễ đường chẳng vậy, huống hồ anh với em còn trải qua nhiều chuyện như vậy cứ tin ở anh, cùng anh bước tiếp."
Diệp Mi bám lấy tay Lâm Đức Tiệp. Cô đang đứng trong nhà nhìn ra ngoài vườn. Đám cưới được chuẩn bị ngay tại sân sau nhà bọn họ. Căn nhà được trang hoàng không thể đẹp hơn. Nhất là khu vườn. Khu vườn như khoác tấm áo xanh đầy vẻ mê hồn. Những dải cây được làm cho rơi xuống tự nhiên tăng phần lãng mạn. Ghế ngồi đều được làm bằng gỗ. Dưới đất được trải cỏ thật. Xung quanh ngập tràn sắc hoa và lá.
Mọi người đang thoải mái nói chuyện với nhau. Khi được cha sứ thông báo ổn định thì không ai nói gì nữa đều tìm chỗ của mình ngồi.
Diệp Mi gật đầu với Lâm Đức Tiệp. Ông cười nhẹ rồi dẫn cô vào lễ đường. Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Nhưng cô chỉ nhìn thấy một người. Đó là anh. Anh đang đứng cạnh cha sứ, khuôn mặt rạng rỡ như đứa trẻ lên ba. Hai tay anh chuẩn bị dang rộng như đón lấy cô. Mọi lo lắng trong cô như tan biến như bong bóng xà phòng. Sự cố gắng, đấu tranh của họ cuối cùng cũng được đền đáp. Cuối cùng, họ cũng chờ đợi được giây phút cùng nhau đứng trên lễ đường.
Diệp Mi lia mắt đến chỗ hàng ghế đầu tiên. Ở đó có Dục Nhi, hai đứa con bé bỏng của cô, Dục Khiêm và Dục Mi. Dục Khiêm đang ôm lấy đứa em gái nhỏ vỗ về. Con bé thì đang mở thao láo mắt nhìn cô.
Khi đến gần hai đứa nhỏ, cô tiến đến hôn lên trán mỗi đứa một cái rồi quay sang hôn cha tôi. Ông đang rơm rớm nước mắt. Ông đặt tay Diệp Mi vào tay Dục Nam.
"Tôi giao lại con gái tôi cho cậu. Hãy bảo vệ và yêu thương nó thay tôi."
"Vâng thưa cha."
Anh đỡ lấy bàn tay Diệp Mi và cúi người gật đầu lễ phép với bố cô. Ông quay về chỗ mình cạnh Dục Nhi.
Cha sứ mỉm cười hiền hậu nhìn đôi nam nữ.
"Con trai hãy nhắc lại theo ta... Tôi, Quan Dục Nam..."
"Tôi, Quan Dục Nam..."
"Hôm nay xin hứa sẽ bảo về và trân trọng Lâm Diệp Mi."
"Hôm nay xin hứa sẽ bảo vệ và trân trọng Lâm Diệp Mi."
"Cho đến khi chết cũng hứa sẽ không rời xa nhau."
"Cho đến khi chết cũng hứa sẽ không rời xa nhau."
"Con có đồng ý cưới cô Lâm Diệp Mi làm vợ không?"
"Con đồng ý."
Diệp Mi cũng được hứa y hệt những lời của Dục Nam.
"Con có đồng ý cưới anh Quan Dục Nam làm chồng không?"
"Con đồng ý."
"Hai con hãy trao nhẫn."
Dục Nam nâng tay cô lên. Chiếc nhẫn đính kim cương ngay sau đó được luồn vào tay Diệp Mi. Cô cũng đeo chiếc nhẫn y hệt những khồn đính kim cương mà mạ vàng lấp lánh lên tay Dục Nam.
"Con có thể hôn cô dâu."
Dục Nam ôm lấy Diệp Mi. Nụ hôn của anh như hút hết lấy cô. Mọi thứ đều không hề tồn tại chỉ có tình yêu được gắn kết giữa hai bọn họ.
"Trông chị xinh lắm."
Dục Nhi đứng cạnh thầm tán thưởng Diệp Mi. Diệp Mi vừa mới đẻ xong cách đây có 6 tháng mà thân hình chẳng hề chảy xệ. Không những vậy, cô còn chẳng hề tập luyện.
Chiếc váy cưới cúp ngực xoè rộng. Chân váy dài hơn 2m được đính 5000 viên kim cương ngọc bích đổi màu. Thân váy được dát vàng. Trên cổ cô là chiếc vòng cổ kim cương L" Incomparable. Nổi bật nhất đó là tấm khăn voan đính trên đỉnh đầu cô ở giữa có viên kim cương Oppenheimer Blue giá gần 60 triệu đô. Màu sắc dù có chút khác nhau về nhiều mặt nhưng kết hợp lại thì càng nổi bật lên hẳn.
Từ đầu đến chân, trông Diệp Mi chẳng khác gì nữ hoàng của Châu Âu những thời kì trước đây.
Tiếng gõ cửa vang lên. Dục Nhi quay sang mở cửa. Dục Nam trong bộ comple lịch lãm màu đen đứng trước cửa.
"Ấy ấy, trước khi vào lễ đường không được gặp cô dâu."
"Ai ra cái điều luật đấy."
Dục Nhi dơ tay đầu hàng lùi lại, lách qua Dục Nam.
"Em chịu anh. Chỉ 5 phút thôi nhé."
Dục Nam vào trong tiện tay đóng luôn cửa.
Diệp Mi đang ngồi trước gương ngắm đi ngắm lại bản thân mình. Khuôn mặt không chút son phấn vẫn để lộ những đường nét xinh đẹp đến rung động lòng người.
Dục Nam tiến đến ôm chặt lấy bờ eo của cô. Hương thơm quen thuộc của cô liền ngập tràn trong anh.
"Lo nghĩ gì vậy?"
"Em cảm thấy có chút...lạ kì sao sao đó. Em không ngờ được là hôm nay em được làm cô dâu. Em thấy...ừm..lo lắng."
"Không sao đấy là chuyện bình thường thôi. Ai trước khi bước vào lễ đường chẳng vậy, huống hồ anh với em còn trải qua nhiều chuyện như vậy cứ tin ở anh, cùng anh bước tiếp."
Diệp Mi bám lấy tay Lâm Đức Tiệp. Cô đang đứng trong nhà nhìn ra ngoài vườn. Đám cưới được chuẩn bị ngay tại sân sau nhà bọn họ. Căn nhà được trang hoàng không thể đẹp hơn. Nhất là khu vườn. Khu vườn như khoác tấm áo xanh đầy vẻ mê hồn. Những dải cây được làm cho rơi xuống tự nhiên tăng phần lãng mạn. Ghế ngồi đều được làm bằng gỗ. Dưới đất được trải cỏ thật. Xung quanh ngập tràn sắc hoa và lá.
Mọi người đang thoải mái nói chuyện với nhau. Khi được cha sứ thông báo ổn định thì không ai nói gì nữa đều tìm chỗ của mình ngồi.
Diệp Mi gật đầu với Lâm Đức Tiệp. Ông cười nhẹ rồi dẫn cô vào lễ đường. Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Nhưng cô chỉ nhìn thấy một người. Đó là anh. Anh đang đứng cạnh cha sứ, khuôn mặt rạng rỡ như đứa trẻ lên ba. Hai tay anh chuẩn bị dang rộng như đón lấy cô. Mọi lo lắng trong cô như tan biến như bong bóng xà phòng. Sự cố gắng, đấu tranh của họ cuối cùng cũng được đền đáp. Cuối cùng, họ cũng chờ đợi được giây phút cùng nhau đứng trên lễ đường.
Diệp Mi lia mắt đến chỗ hàng ghế đầu tiên. Ở đó có Dục Nhi, hai đứa con bé bỏng của cô, Dục Khiêm và Dục Mi. Dục Khiêm đang ôm lấy đứa em gái nhỏ vỗ về. Con bé thì đang mở thao láo mắt nhìn cô.
Khi đến gần hai đứa nhỏ, cô tiến đến hôn lên trán mỗi đứa một cái rồi quay sang hôn cha tôi. Ông đang rơm rớm nước mắt. Ông đặt tay Diệp Mi vào tay Dục Nam.
"Tôi giao lại con gái tôi cho cậu. Hãy bảo vệ và yêu thương nó thay tôi."
"Vâng thưa cha."
Anh đỡ lấy bàn tay Diệp Mi và cúi người gật đầu lễ phép với bố cô. Ông quay về chỗ mình cạnh Dục Nhi.
Cha sứ mỉm cười hiền hậu nhìn đôi nam nữ.
"Con trai hãy nhắc lại theo ta... Tôi, Quan Dục Nam..."
"Tôi, Quan Dục Nam..."
"Hôm nay xin hứa sẽ bảo về và trân trọng Lâm Diệp Mi."
"Hôm nay xin hứa sẽ bảo vệ và trân trọng Lâm Diệp Mi."
"Cho đến khi chết cũng hứa sẽ không rời xa nhau."
"Cho đến khi chết cũng hứa sẽ không rời xa nhau."
"Con có đồng ý cưới cô Lâm Diệp Mi làm vợ không?"
"Con đồng ý."
Diệp Mi cũng được hứa y hệt những lời của Dục Nam.
"Con có đồng ý cưới anh Quan Dục Nam làm chồng không?"
"Con đồng ý."
"Hai con hãy trao nhẫn."
Dục Nam nâng tay cô lên. Chiếc nhẫn đính kim cương ngay sau đó được luồn vào tay Diệp Mi. Cô cũng đeo chiếc nhẫn y hệt những khồn đính kim cương mà mạ vàng lấp lánh lên tay Dục Nam.
"Con có thể hôn cô dâu."
Dục Nam ôm lấy Diệp Mi. Nụ hôn của anh như hút hết lấy cô. Mọi thứ đều không hề tồn tại chỉ có tình yêu được gắn kết giữa hai bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook