Đừng Bắt Tôi Yêu Em
-
Chương 66: Kết thúc
Trên xe, không khí bí bách đến nghẹt thở. Dục Nam tập trung lái xe, ánh mắt lâu lâu lại liếc sang phía Diệp Mi. Cô thì lặng yên ngắm nhìn cảnh đêm đang trôi qua cửa sổ. Ở cuối đường chân trời, mặt trời đã nhô lên một chút. Những tia nắng vàng đầu tiên trải nhẹ phớt qua trên những toà nhà cao nhất. Muôn hoa thức tỉnh khoác lên mình màu áo mới.
Cảnh vật đẹp đến rung động lòng người. Một ngày mới hạnh phúc lại bắt đầu. Diệp Mi bất giác cười nhẹ. Nụ cười mà cô đã để quên ở chính thành phố này hơn 3 năm về trước. 3 năm trôi qua, hàng ngàn chuyện xảy ra. Một Diệp Mi ngông cuồng, nổi loạn, yêu cuồng si Dục Nam đã ra đi và được cất giữ ở đâu đó trong thành phố này rồi. Còn Diệp Mi bây giờ lạnh lùng, quyết đoán khác hẳn những năm tháng trước đó nhưng chỉ duy nhất một điều không đổi thay đó chính là tình yêu mà cô dành cho Dục Nam. Bao năm tháng đã qua, tình yêu lặng lẽ nảy mầm và lớn lên.
Dục Nam nắm được nụ cười đầy sức sống của Diệp Mi. Anh lâu lắm rồi cũng chưa được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên như vậy của cô. Tình yêu và thù hận đã khiến cho cô gái anh yêu thay đổi hoàn toàn nhưng dù năm tháng có đổi thay mọi vật thì anh biết và chỉ cần biết duy nhất một điều: Anh yêu Diệp Mi, Diệp Mi của anh.
"Em cười gì vậy?"
"Em thật sự đã về nhà rồi. Em thật sự muốn nghỉ ngơi rồi. Thời gian qua em mệt mỏi quá rồi."
Diệp Mi cười thật tươi nhìn mặt trời đang dần lộ ra. Ánh sáng chiếu hắt vào trong xe làm nụ cười của cô không khác gì thiên sứ.
Bỗng Dục Nam dừng xe. Chiếc xe dừng khựng lại giữa đường. May sao bây giờ còn sớm, không có xe nếu không con đường đã bị Dục Nam làm cho tắc cả rồi.
Dục Nam lôi Diệp Mi ra ngoài. Cô vội vàng chạy theo anh. Bàn tay cô được anh nắm chặt. Sự ấm áp từ tay anh truyền đến làm tim cô đập rộn ràng như được bạn khác giới nắm tay thời đôi mươi.
Hai người họ chạy lên tầng thượng của một toà nhà gần đó. Lên đến nơi thì cả hai đều thở hồng hộc lấy lại sức.
"Anh kéo em lên đây làm gì?"
Diệp Mi dựa vào tường gần đó nhìn theo bóng dáng cao lớn của Dục Nam đang chắn trước mặt trời. Dù mặt trời sáng đến đâu nhưng với cô anh vẫn là nổi bật là ánh sáng đẹp nhất.
Diệp Mi cười tươi vòng tay qua cổ anh, hôn thật sâu vào bờ môi lạnh của anh. Dục Nam có chút sững sờ rồi nhanh chóng đáp lại nụ hôn.
Hai người buông nhau ra rồi lại thở hồng hộc vì thiếu oxy.
Bất chợt Dục Nam quỳ một chân trước mặt Diệp Mi. Anh lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ. Diệp Mi không nói thành lời. Nước mắt như đã trực trào trong mắt cô.
Dục Nam mở nắp chiếc hộp. Một chiếc nhẫn được gắn một viên kim cương ở giữa. Chiếc nhẫn quá giản dị so với một người như Dục Nam.
"Tôi, Quan Dục Nam, lấy danh nghĩa của một người đàn ông bình thường, không phải một Quan lão đại, một Quan tổng. Hôm nay tôi là một người bình thường như bao ngừoi khác xin được cầu hôn cô Lâm Diệp Mi. Anh chưa từng cho em một màn cầu hôn chính thức hay một đám cưới đầy đủ, chưa từng cho hạnh phúc dù chỉ một ngày. Cho nên hôm nay tôi nguyện dùng nửa đời còn lại yêu thương, trân trọng và bảo vệ cô Lâm Diệp Mi. Diệp Mi, em có đồng ý lấy anh không?"
Diệp Mi khóc thành tiếng. Nước mắt tuôn như suối trên khuôn mặt cô. Giọng cô nghẹn lời trong cổ.
"Nhanh nào, cô gái, đừng làm anh phải quỳ mãi chứ."
Diệp Mi lau nước mắt cuối cùng cũng bật được ra mấy câu.
"Em đồng ý, em đồng ý lấy anh."
Dục Nam đứng dậy ôm chầm lấy cô. Môi và nước mắt giao nhau.
Trên sân thượng của một toà cao tầng, một đôi nam nữ đang quấn chặt và trao cho nhau nụ hôn nồng thắm.
~ END ~
Cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi chuyện của mình. Đây là tác phẩm đầu tay của mình mà đã nhận được nhiều lượt views và votes như vậy là nhờ có các bạn. Thời gian qua thực sự được đồng hành cùng các bạn qua câu chuyện, mình rất lấy làm vinh dự.
Mong các bạn vẫn sẽ tiếp tục theo dõi những tác phẩm tiếp theo của mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều.❤️
Dư kiến up truyện mới: 1/9
Tên truyện: Quên đi mua Gió
Cảnh vật đẹp đến rung động lòng người. Một ngày mới hạnh phúc lại bắt đầu. Diệp Mi bất giác cười nhẹ. Nụ cười mà cô đã để quên ở chính thành phố này hơn 3 năm về trước. 3 năm trôi qua, hàng ngàn chuyện xảy ra. Một Diệp Mi ngông cuồng, nổi loạn, yêu cuồng si Dục Nam đã ra đi và được cất giữ ở đâu đó trong thành phố này rồi. Còn Diệp Mi bây giờ lạnh lùng, quyết đoán khác hẳn những năm tháng trước đó nhưng chỉ duy nhất một điều không đổi thay đó chính là tình yêu mà cô dành cho Dục Nam. Bao năm tháng đã qua, tình yêu lặng lẽ nảy mầm và lớn lên.
Dục Nam nắm được nụ cười đầy sức sống của Diệp Mi. Anh lâu lắm rồi cũng chưa được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên như vậy của cô. Tình yêu và thù hận đã khiến cho cô gái anh yêu thay đổi hoàn toàn nhưng dù năm tháng có đổi thay mọi vật thì anh biết và chỉ cần biết duy nhất một điều: Anh yêu Diệp Mi, Diệp Mi của anh.
"Em cười gì vậy?"
"Em thật sự đã về nhà rồi. Em thật sự muốn nghỉ ngơi rồi. Thời gian qua em mệt mỏi quá rồi."
Diệp Mi cười thật tươi nhìn mặt trời đang dần lộ ra. Ánh sáng chiếu hắt vào trong xe làm nụ cười của cô không khác gì thiên sứ.
Bỗng Dục Nam dừng xe. Chiếc xe dừng khựng lại giữa đường. May sao bây giờ còn sớm, không có xe nếu không con đường đã bị Dục Nam làm cho tắc cả rồi.
Dục Nam lôi Diệp Mi ra ngoài. Cô vội vàng chạy theo anh. Bàn tay cô được anh nắm chặt. Sự ấm áp từ tay anh truyền đến làm tim cô đập rộn ràng như được bạn khác giới nắm tay thời đôi mươi.
Hai người họ chạy lên tầng thượng của một toà nhà gần đó. Lên đến nơi thì cả hai đều thở hồng hộc lấy lại sức.
"Anh kéo em lên đây làm gì?"
Diệp Mi dựa vào tường gần đó nhìn theo bóng dáng cao lớn của Dục Nam đang chắn trước mặt trời. Dù mặt trời sáng đến đâu nhưng với cô anh vẫn là nổi bật là ánh sáng đẹp nhất.
Diệp Mi cười tươi vòng tay qua cổ anh, hôn thật sâu vào bờ môi lạnh của anh. Dục Nam có chút sững sờ rồi nhanh chóng đáp lại nụ hôn.
Hai người buông nhau ra rồi lại thở hồng hộc vì thiếu oxy.
Bất chợt Dục Nam quỳ một chân trước mặt Diệp Mi. Anh lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ. Diệp Mi không nói thành lời. Nước mắt như đã trực trào trong mắt cô.
Dục Nam mở nắp chiếc hộp. Một chiếc nhẫn được gắn một viên kim cương ở giữa. Chiếc nhẫn quá giản dị so với một người như Dục Nam.
"Tôi, Quan Dục Nam, lấy danh nghĩa của một người đàn ông bình thường, không phải một Quan lão đại, một Quan tổng. Hôm nay tôi là một người bình thường như bao ngừoi khác xin được cầu hôn cô Lâm Diệp Mi. Anh chưa từng cho em một màn cầu hôn chính thức hay một đám cưới đầy đủ, chưa từng cho hạnh phúc dù chỉ một ngày. Cho nên hôm nay tôi nguyện dùng nửa đời còn lại yêu thương, trân trọng và bảo vệ cô Lâm Diệp Mi. Diệp Mi, em có đồng ý lấy anh không?"
Diệp Mi khóc thành tiếng. Nước mắt tuôn như suối trên khuôn mặt cô. Giọng cô nghẹn lời trong cổ.
"Nhanh nào, cô gái, đừng làm anh phải quỳ mãi chứ."
Diệp Mi lau nước mắt cuối cùng cũng bật được ra mấy câu.
"Em đồng ý, em đồng ý lấy anh."
Dục Nam đứng dậy ôm chầm lấy cô. Môi và nước mắt giao nhau.
Trên sân thượng của một toà cao tầng, một đôi nam nữ đang quấn chặt và trao cho nhau nụ hôn nồng thắm.
~ END ~
Cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi chuyện của mình. Đây là tác phẩm đầu tay của mình mà đã nhận được nhiều lượt views và votes như vậy là nhờ có các bạn. Thời gian qua thực sự được đồng hành cùng các bạn qua câu chuyện, mình rất lấy làm vinh dự.
Mong các bạn vẫn sẽ tiếp tục theo dõi những tác phẩm tiếp theo của mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều.❤️
Dư kiến up truyện mới: 1/9
Tên truyện: Quên đi mua Gió
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook