Đừng Bắt Tôi Yêu Em
-
Chương 63: Tiểu tam
Tờ giấy kết hôn nằm trên tay Diệp Mi. Khuôn mặt cô không rõ lúc này là đang buồn hay vui. Cô gấp tờ giấy lại rồi nhét vào trong ngăn tủ.
Diệp Mi đứng dậy. Cô xuống dưới nhà lấy chìa khoá xe ô tô. Chiếc xe lao vút đi khỏi gara.
Dục Khiêm từ tầng hai nhìn xuống. Cậu đút tay túi quần, gương mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu.
Chiều nay về đến nhà, nghe tin bố mẹ kết hôn rồi lại đến tin Đoan Chính Doãn có thai. Rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào!? Không những vậy, cậu còn biết được theo thông tin của bệnh viện là mẹ cậu đến đó phá thai.
Tin tức đổ ầm ầm, chưa xong tin àny lại đến tin khác. Chưa nổi một ngày sau khi mẹ xuất hiện mà đã lắm tin như vậy, cậu bị xoay không khác gì quả bóng mà.
Lại còn ông bố của cậu nữa. Lão đạo với chẳng tổng tài. Chiều nay thấy hớn hả như được tặng quà. Chuyện tình nhân bầu bí còn lo chưa xong mà đã đòi rước mẹ cậu về dinh. Đúng là thản nhiên đến phát ghét mà.
Mẹ cậu thì ngược lại hoàn toàn. Khuôn mặt không cảm xúc. Từ chiều đến giờ im lìm, không dò đoán nổi.
Lại còn thêm cô Dục Nhi, từ sáng đến trưa dẫn đi shopping. Vô vị đến muốn giết người. Váy váy áo áo. Nhìn mà hoa hết cả mắt. Như mẹ cậu, cứ bộ vest có phải đơn giản hơn không.
Dục Khiêm nghĩ đến đấy liền chẳng muốn nghĩ nữa. Mới có 4 tuổi mà đã phải lo nghĩ thế này chắc cậu già, lão hoá sớm mất.
Diệp Mi đỗ xe đối diện cổng bệnh viện mà Đoan Chính Doãn đang nằm. Cô đi thẳng lên khu vực VIP. Bảng phòng tên Đoan Chính Doãn hiện ngay trước cửa phòng bệnh sang nhất khu VIP. Diệp Mi không do dự, đẩy thẳng cửa đi vào trong.
Bên trong, phòng chỉ cò chút ánh sáng từ bên ngoài chiếc rèm cửa. Trên giường bệnh, một cô gái đang cuộn tròn người. Khuôn mặt có những nét tương đối thang tú chìm sâu vào giấc ngủ.
Tiếng guốc gõ lộp cộp trên sàn phòng bệnh, không kiêng nể gì mà muốn đả động đến người trên giường.
Đoan Chính Doãn có chút khó chịu, nhổm người dậy. Đập ngay vào mắt cô là bóng dáng lạnh lùng của Diệp Mi.
Bất giác cả người Đoan Chính Doãn run lên.
"Chị Lâm, chị...chị đến đây có việc gì không?"
Diệp Mi lẳng lặng đứng cuối giường bệnh. Hai tay khoanh trước ngực. Đôi mắt ghim chặt lấy Đoan Chính Doãn.
Đoan Chính Doãn không thể chịu nổi ánh mắt không cảm xúc của Diệp Mi, cô quay mặt đi.
"Là mẹ rồi thì phải biết bảo vệ con của mình. Đừng có đứng trước mặt người muốn hại con mình nhất mà quay ngoắt mặt đi như thế."
Nụ cười tươi tắn nở trên môi Diệp Mi. Nụ cười đó dù không mang đầy sự đe doạ nhưng còn khiến Đoan Chính Doãn e ngại hơn.
"Chị Lâm đến đây có chuyện gì nói thẳng đi, đừng vònh vo. Còn nếu chị muốn tôi bỏ đứa bé hay buông tay Dục Nam thì xin lỗi tôi không thể."
Tiếng cười bật ra trên môi Diệp Mi.
"Cô có quyền gì mà cạnh tranh với tôi!? Cô nên nhớ thân phận của mình là một tiểu tam."
"Chị với tôi đều có con của anh ấy. Huống hồ Dục Nam anh ấy vẫn chưa kết hôn. Chị thử nghĩ xem. Tôi hay chị là tiểu tam còn chưa xác định được. Chị đừng cậy có được sắc đẹp và tình yêu của anh ấy mà thắng được tôi. Tôi dù gì cũng là tiểu thư danh giá. Tôi sẽ không như chị có thể buông tay anh ấy bất cứ lúc nào chị thấy cần thiết. Đời này tôi không thể buông tay anh ấy. Chị đừng tưởng tôi không thể thắng chị. Chị thông minh nhưng chị có danh dự. Chị không thể làm chuyện bỉ ổi. Tôi thì khác. Tôi không có gì để phải xấu hổ. Tôi có thể trèo lên giường anh ấy, tôi có thể ra tay giết chị hay Dục Khiêm."
Nói một hơi Đoan Chính Doãn thoẻ hồng hộc, khuôn mặt đỏ ửng. Diệp Mi không biểu hiện gì là tức giận.
"Thế cô có tin là ngay tại đây tôi bóp chết cô không?"
Diệp Mi cười tà mị nhìn Đoan Chính Doãn. Đoan Chính Doãn cứng họng không biết nói gì.
"À còn nói thêm, chiều nay tôi với Dục Nam kết hôn rồi."
Diệp Mi đứng dậy. Cô xuống dưới nhà lấy chìa khoá xe ô tô. Chiếc xe lao vút đi khỏi gara.
Dục Khiêm từ tầng hai nhìn xuống. Cậu đút tay túi quần, gương mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu.
Chiều nay về đến nhà, nghe tin bố mẹ kết hôn rồi lại đến tin Đoan Chính Doãn có thai. Rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào!? Không những vậy, cậu còn biết được theo thông tin của bệnh viện là mẹ cậu đến đó phá thai.
Tin tức đổ ầm ầm, chưa xong tin àny lại đến tin khác. Chưa nổi một ngày sau khi mẹ xuất hiện mà đã lắm tin như vậy, cậu bị xoay không khác gì quả bóng mà.
Lại còn ông bố của cậu nữa. Lão đạo với chẳng tổng tài. Chiều nay thấy hớn hả như được tặng quà. Chuyện tình nhân bầu bí còn lo chưa xong mà đã đòi rước mẹ cậu về dinh. Đúng là thản nhiên đến phát ghét mà.
Mẹ cậu thì ngược lại hoàn toàn. Khuôn mặt không cảm xúc. Từ chiều đến giờ im lìm, không dò đoán nổi.
Lại còn thêm cô Dục Nhi, từ sáng đến trưa dẫn đi shopping. Vô vị đến muốn giết người. Váy váy áo áo. Nhìn mà hoa hết cả mắt. Như mẹ cậu, cứ bộ vest có phải đơn giản hơn không.
Dục Khiêm nghĩ đến đấy liền chẳng muốn nghĩ nữa. Mới có 4 tuổi mà đã phải lo nghĩ thế này chắc cậu già, lão hoá sớm mất.
Diệp Mi đỗ xe đối diện cổng bệnh viện mà Đoan Chính Doãn đang nằm. Cô đi thẳng lên khu vực VIP. Bảng phòng tên Đoan Chính Doãn hiện ngay trước cửa phòng bệnh sang nhất khu VIP. Diệp Mi không do dự, đẩy thẳng cửa đi vào trong.
Bên trong, phòng chỉ cò chút ánh sáng từ bên ngoài chiếc rèm cửa. Trên giường bệnh, một cô gái đang cuộn tròn người. Khuôn mặt có những nét tương đối thang tú chìm sâu vào giấc ngủ.
Tiếng guốc gõ lộp cộp trên sàn phòng bệnh, không kiêng nể gì mà muốn đả động đến người trên giường.
Đoan Chính Doãn có chút khó chịu, nhổm người dậy. Đập ngay vào mắt cô là bóng dáng lạnh lùng của Diệp Mi.
Bất giác cả người Đoan Chính Doãn run lên.
"Chị Lâm, chị...chị đến đây có việc gì không?"
Diệp Mi lẳng lặng đứng cuối giường bệnh. Hai tay khoanh trước ngực. Đôi mắt ghim chặt lấy Đoan Chính Doãn.
Đoan Chính Doãn không thể chịu nổi ánh mắt không cảm xúc của Diệp Mi, cô quay mặt đi.
"Là mẹ rồi thì phải biết bảo vệ con của mình. Đừng có đứng trước mặt người muốn hại con mình nhất mà quay ngoắt mặt đi như thế."
Nụ cười tươi tắn nở trên môi Diệp Mi. Nụ cười đó dù không mang đầy sự đe doạ nhưng còn khiến Đoan Chính Doãn e ngại hơn.
"Chị Lâm đến đây có chuyện gì nói thẳng đi, đừng vònh vo. Còn nếu chị muốn tôi bỏ đứa bé hay buông tay Dục Nam thì xin lỗi tôi không thể."
Tiếng cười bật ra trên môi Diệp Mi.
"Cô có quyền gì mà cạnh tranh với tôi!? Cô nên nhớ thân phận của mình là một tiểu tam."
"Chị với tôi đều có con của anh ấy. Huống hồ Dục Nam anh ấy vẫn chưa kết hôn. Chị thử nghĩ xem. Tôi hay chị là tiểu tam còn chưa xác định được. Chị đừng cậy có được sắc đẹp và tình yêu của anh ấy mà thắng được tôi. Tôi dù gì cũng là tiểu thư danh giá. Tôi sẽ không như chị có thể buông tay anh ấy bất cứ lúc nào chị thấy cần thiết. Đời này tôi không thể buông tay anh ấy. Chị đừng tưởng tôi không thể thắng chị. Chị thông minh nhưng chị có danh dự. Chị không thể làm chuyện bỉ ổi. Tôi thì khác. Tôi không có gì để phải xấu hổ. Tôi có thể trèo lên giường anh ấy, tôi có thể ra tay giết chị hay Dục Khiêm."
Nói một hơi Đoan Chính Doãn thoẻ hồng hộc, khuôn mặt đỏ ửng. Diệp Mi không biểu hiện gì là tức giận.
"Thế cô có tin là ngay tại đây tôi bóp chết cô không?"
Diệp Mi cười tà mị nhìn Đoan Chính Doãn. Đoan Chính Doãn cứng họng không biết nói gì.
"À còn nói thêm, chiều nay tôi với Dục Nam kết hôn rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook