Đừng Bắt Tôi Yêu Em
-
Chương 64: Em không thích chia sẻ người đàn ông của mình
Mọi người vào trang cá nhân theo dõi mình nha. Thank you!
Diệp Mi vừa đóng cửa lại thì tiếng đập phá vang vọng lại từ trong ra. Cô ung dung bước tiếp. Bác sĩ và y tá không hề để ý đến cô mà lao luôn vào phòng bệnh. Đây là khách VIP của bọn họ. Bệnh nhân này mà có mệnh hệ gì thì coi như sự nghiệp của họ cũng chấm dứt tại đó.
"Các người không cần vào đó."
Bác sĩ và y tá liền đứng lại nhìn người phụ nữ kia. Một vóc dáng hoàn hảo đến từng mi li mét, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo. Nhưng dù cô ta có xinh đẹp thế nào thì cũng không quan trọng.
"Cô là ai?"
"Tôi là ai các người biết hay không biết cũng không là vấn đề. Nhưng lời nói của tôi là mệnh lệnh với những người trong bệnh viện này."
Bác sĩ và y tá đều liếc nhìn nhau.
"Đó là khách VIP của chúng tôi. Nếu không vào, bệnh nhân có xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không còn việc làm."
"Các người mà bước một chân vào đó cũng đồng nghĩa các người mất việc rồi."
Bác sĩ và y tá nghe vậy cũng có chút sợ hãi. Cô ta có chức có quyền thì mới dám ăn nói hùng hồn như vậy. Mà từ trên xuống dưới nhìn qua cũng biết ngay là người có tiền, không những có tiền mà còn có rất nhiều tiền.
"Chúng tôi biết rồi."
Bọn họ liền vội vàng rời đi.
Diệp Mi cười nhếch mép rồi tiến thẳng về phía phòng viện trưởng.
Tiếng mở cửa làm dán đoạn sự tập trung cao độ của viện trưởng Khắc. Ông nhíu mày rồi nhìn lên. Vừa nhìn thấy người đang thản nhiên ngồi lên ghế sô fa, ông liền vội vàng đứng dậy.
"Lâm tổng, có chuyện gì mà cô phải đích thân đến đây."
"Đuổi bệnh nhân phòng VIP 1."
Viện trưởng Khắc giật mình nhìn sắc mặt của Diệp Mi.
"Nhưng thưa..."
"Không cần lo về phía Quan tổng. Tôi sẽ lo. Bệnh viện này tôi nắm hơn nửa cổ phần mà Quan thị có 20% thôi. Không có họ không chết được."
Viện trưởng Khắc thở dài, ông đứng lên tiến về phía điện thoại nội bộ trên bàn làm việc.
"Đuổi bệnh nhân phòng VIP 1."
"..."
"Không cần biết. Cứ tống cô ta ra đường."
Viện trưởng Khắc dập máy. Ông cung kính tiến về phía Diệp Mi.
"Ông về nhà đi. Tôi ở lại đây. Lát sẽ có người muốn gặp tôi."
"Tôi biết rồi."
Viện trưởng Khắc vội vàng thu gom đồ đạc. Sát khí toả ra từ người Diệp Mi khiến ông phải kinh hãi. Ở trong này thêm phút giây nào nữa chắc ông phải đeo thêm máy trợ tim mất.
Viện trưởng Khắc rời đi, đèn trong phòng cũng được Diệp Mi tắt hết.
Diệp Mi đưa tay lên nhìn đồng hồ. Cô cười nhếch mép một cái, tiếng cửa liền bật mở.
Dục Nam tức giận mở cửa lao vào phòng viện trưởng. Người của anh mà ông ta dám đuổi đúng là không biết trời cao đất dày mà.
Trong phòng tối om. Dục Nam thích ứng rất nhanh với bóng tối. Một người đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc nhìn ra sân cỏ sau của bệnh viện.
"Diệp Mi, là em?"
"Phải."
Diệp Mi xoay ghế. Hai chân cô bắt chéo, hai tay đan vào nhau, khuôn mặt nửa tối nửa sáng.
"Tại sao em lại đuổi Chính Doãn đi."
"Chính Doãn, gọi nhau trước mặt em cũng đâu phải thân mật thế. Dù sao em cũng là vợ anh."
"Diệp Mi!"
Dục Nam tức giận tiến lên.
"Anh biết rằng em rất ghét chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác. Nếu không, em sẽ huỷ hoại người cạnh tranh với em hoặc là... khiến cho món hàng bị cạnh tranh tổn hại đến nỗi mà không ai muốn lấy nữa."
Dục Nam khựng lại. Mới chiều nay, cô thành vợ anh, là một nửa của anh, vui vẻ kí lên tờ giấy hôn nhân. Bây giờ cô như một con người khác, lạnh lùng tàn nhẫn, không nhân nhượng.
"Thế rốt cuộc em chọn một hay hai?"
"Em vẫn còn đang suy nghĩ xem nên giết Đoan Chính Doãn hay là... giết anh."
Giọng cô thản nhiên vô cùng khiến Dục Nam có chút đau nhói trong tim.
"Em sao có thể nói vậy? Em có yêu anh không?"
"Có tất nhiên là có. Nhưng cái em muốn giết không phải mạng sống của anh mà là trái tim anh, em sẽ khiến nó thối rữa đến nỗi không ai có thể yêu anh và anh cũng chẳng thể yêu ai. Em sẽ khiến nó bị nghiền nát đến không còn một mảnh như cái lúc mà anh để em nhìn thấy anh ngủ cùng Đoan Chính Doãn và khi anh không hề đuổi theo em mà lại đi với Đoan Chính Doãn tới bệnh viện. Nó đau lắm anh hiểu không? Em tưởng em tỉnh lại mọi thứ có thể trở về nhưng không, anh không hề hiểu em. Anh không hề hiểu em, hiểu trái tim em vậy mà anh cũng nói là anh yêu!?"
Diệp Mi vừa đóng cửa lại thì tiếng đập phá vang vọng lại từ trong ra. Cô ung dung bước tiếp. Bác sĩ và y tá không hề để ý đến cô mà lao luôn vào phòng bệnh. Đây là khách VIP của bọn họ. Bệnh nhân này mà có mệnh hệ gì thì coi như sự nghiệp của họ cũng chấm dứt tại đó.
"Các người không cần vào đó."
Bác sĩ và y tá liền đứng lại nhìn người phụ nữ kia. Một vóc dáng hoàn hảo đến từng mi li mét, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo. Nhưng dù cô ta có xinh đẹp thế nào thì cũng không quan trọng.
"Cô là ai?"
"Tôi là ai các người biết hay không biết cũng không là vấn đề. Nhưng lời nói của tôi là mệnh lệnh với những người trong bệnh viện này."
Bác sĩ và y tá đều liếc nhìn nhau.
"Đó là khách VIP của chúng tôi. Nếu không vào, bệnh nhân có xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không còn việc làm."
"Các người mà bước một chân vào đó cũng đồng nghĩa các người mất việc rồi."
Bác sĩ và y tá nghe vậy cũng có chút sợ hãi. Cô ta có chức có quyền thì mới dám ăn nói hùng hồn như vậy. Mà từ trên xuống dưới nhìn qua cũng biết ngay là người có tiền, không những có tiền mà còn có rất nhiều tiền.
"Chúng tôi biết rồi."
Bọn họ liền vội vàng rời đi.
Diệp Mi cười nhếch mép rồi tiến thẳng về phía phòng viện trưởng.
Tiếng mở cửa làm dán đoạn sự tập trung cao độ của viện trưởng Khắc. Ông nhíu mày rồi nhìn lên. Vừa nhìn thấy người đang thản nhiên ngồi lên ghế sô fa, ông liền vội vàng đứng dậy.
"Lâm tổng, có chuyện gì mà cô phải đích thân đến đây."
"Đuổi bệnh nhân phòng VIP 1."
Viện trưởng Khắc giật mình nhìn sắc mặt của Diệp Mi.
"Nhưng thưa..."
"Không cần lo về phía Quan tổng. Tôi sẽ lo. Bệnh viện này tôi nắm hơn nửa cổ phần mà Quan thị có 20% thôi. Không có họ không chết được."
Viện trưởng Khắc thở dài, ông đứng lên tiến về phía điện thoại nội bộ trên bàn làm việc.
"Đuổi bệnh nhân phòng VIP 1."
"..."
"Không cần biết. Cứ tống cô ta ra đường."
Viện trưởng Khắc dập máy. Ông cung kính tiến về phía Diệp Mi.
"Ông về nhà đi. Tôi ở lại đây. Lát sẽ có người muốn gặp tôi."
"Tôi biết rồi."
Viện trưởng Khắc vội vàng thu gom đồ đạc. Sát khí toả ra từ người Diệp Mi khiến ông phải kinh hãi. Ở trong này thêm phút giây nào nữa chắc ông phải đeo thêm máy trợ tim mất.
Viện trưởng Khắc rời đi, đèn trong phòng cũng được Diệp Mi tắt hết.
Diệp Mi đưa tay lên nhìn đồng hồ. Cô cười nhếch mép một cái, tiếng cửa liền bật mở.
Dục Nam tức giận mở cửa lao vào phòng viện trưởng. Người của anh mà ông ta dám đuổi đúng là không biết trời cao đất dày mà.
Trong phòng tối om. Dục Nam thích ứng rất nhanh với bóng tối. Một người đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc nhìn ra sân cỏ sau của bệnh viện.
"Diệp Mi, là em?"
"Phải."
Diệp Mi xoay ghế. Hai chân cô bắt chéo, hai tay đan vào nhau, khuôn mặt nửa tối nửa sáng.
"Tại sao em lại đuổi Chính Doãn đi."
"Chính Doãn, gọi nhau trước mặt em cũng đâu phải thân mật thế. Dù sao em cũng là vợ anh."
"Diệp Mi!"
Dục Nam tức giận tiến lên.
"Anh biết rằng em rất ghét chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác. Nếu không, em sẽ huỷ hoại người cạnh tranh với em hoặc là... khiến cho món hàng bị cạnh tranh tổn hại đến nỗi mà không ai muốn lấy nữa."
Dục Nam khựng lại. Mới chiều nay, cô thành vợ anh, là một nửa của anh, vui vẻ kí lên tờ giấy hôn nhân. Bây giờ cô như một con người khác, lạnh lùng tàn nhẫn, không nhân nhượng.
"Thế rốt cuộc em chọn một hay hai?"
"Em vẫn còn đang suy nghĩ xem nên giết Đoan Chính Doãn hay là... giết anh."
Giọng cô thản nhiên vô cùng khiến Dục Nam có chút đau nhói trong tim.
"Em sao có thể nói vậy? Em có yêu anh không?"
"Có tất nhiên là có. Nhưng cái em muốn giết không phải mạng sống của anh mà là trái tim anh, em sẽ khiến nó thối rữa đến nỗi không ai có thể yêu anh và anh cũng chẳng thể yêu ai. Em sẽ khiến nó bị nghiền nát đến không còn một mảnh như cái lúc mà anh để em nhìn thấy anh ngủ cùng Đoan Chính Doãn và khi anh không hề đuổi theo em mà lại đi với Đoan Chính Doãn tới bệnh viện. Nó đau lắm anh hiểu không? Em tưởng em tỉnh lại mọi thứ có thể trở về nhưng không, anh không hề hiểu em. Anh không hề hiểu em, hiểu trái tim em vậy mà anh cũng nói là anh yêu!?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook