Người Đông Phương gia tộc từ trước cảm tình luôn duy nhất, nên con nối dòng cũng không nhiều. Vô luận là Đông Phương Sâm sáng lập tập đoàn Sâm Uy, hay là Đông Phương Uy cha của Đông Phương Dực, cũng rất yêu vợ của mình, hơn nữa đều chỉ có một đứa con.

Gia tộc truyền thừa mấy thập niên đến nay, chỉ còn lại một người là Đông Phương Dực.

Năm đó Phương Khiết vợ Đông Phương Uy sinh hạ Đông Phương Dực vì khó sinh mà qua đời, Đông Phương Uy thương nhớ vợ mấy năm sau cũng đi theo, chỉ để lại Đông Phương Dực năm ấy bảy tuổi cùng tập đoàn Sâm Uy.

Trong bảy năm, Đông Phương Uy đối với con mình mặc kệ không hỏi, đem toàn bộ tinh lực đưa vào trong sự nghiệp gia tộc.

Trong bảy năm, sản nghiệp nhà Đông Phương đã phổ biến khắp nơi trên thế giới.

Hơn hai mươi năm trước, năm ấy Đông Phương Dực bảy tuổi sau khi cha hắn qua đời, dưới sự trợ giúp của quản gia trung thành cùng người thân tín của cha thuận lợi tiếp nhận sự nghiệp gia tộc.

Cho tới hôm nay tập đoàn Sâm uy của gia tộc Đông đã trở thành một trong tám tập đoàn tài chính có sức mạnh nhất thế giới.

Mà Đông Phương Dực cá tính cao ngạo, tính cách rất lạnh lùng, cũng không tham gia giao tiếp xã giao cùng tạp chí chuyên điều tra, rất ít có người biết hình ảnh lớn lên của hắn.

Xe tùy ý chạy vào khu nhà  gia tộc Đông Phương.

Thủy Thanh Dương nhìn thấy Vũ Văn Hạo từ trong nhà đi ra.

“Thanh Dương, tới rồi à, mau vào nhà đi.” Vũ Văn Hạo cười mở cửa xe đem Thủy Thanh Dương kéo ra, tiếp nhận ba lô trong tay cậu, đẩy cậu vào nhà.

Thanh Dương nhìn thấy vẻ mặt nhiệt tình kia của hắn, thật đúng là không tiếp nhận được.

“Tiểu thiếu gia mau vào nhà đi, đến giờ ăn cơm rồi.” Quản gia hào hoa phong nhã xuống xe theo hai người cùng nhau đi vào phòng.

Thanh Dương tiến vào phòng, đầu tiên cảm giác được là ấm áp.

Đúng, là ấm áp.

Trong phòng cũng không như người có tiền nhà rộng lớn như thế, xa hoa như vậy, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác rất ấm áp.

Trên lầu hai một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng ở cầu thang, một thân màu trắng nhàn nhã, khi nhìn thấy Thanh Dương đi vào nhà ánh mắt đột nhiên dao động.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tái nhợt, vóc người gầy yếu, chính là con ngươi có chút trống rỗng khi đi vào nhà, hiện lên một tia ấm áp cùng khát vọng.

Tim Đông Phương Dực bị một màn đột nhiên này làm kích động một chút.

Đây chính là con trai hắn ? cái kia huyết mạch tương liên lại cũng không biết con trai mình tồn tại.

Hơn ba mười năm qua trái tim không có rung động qua, lúc này nhưng lại kích động không thôi.

Nhìn thấy nó bộ dáng gầy yếu như vậy, thật muốn đi xuống hảo hảo ôm nó một cái.

Ngay khi mọi người ngẩng đầu nhìn thấy hắn, xuống lầu đi tới trước mặt Thanh Dương, xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu, nhìn nhìn hai tròng mắt cậu nói :

“Ta là Đông Phương Dực, cha của cậu.”

Thanh âm mang theo nam tính ở bên tai Thanh Dương vang lên, khiến thân thể cậu khẽ run, Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt  hiện lên chút ửng hồng.

Thanh Dương nhìn Đông Phương Dực ở trước mặt cậu, che dấu thất thố chính mình, thản nhiên nói “Tôi là Thủy Thanh Dương ”

Vũ Văn Hạo bên cạnh nhìn thấy bầu không khí có chút tế nhị, nói “Tốt lắm, ăn cơm trước đi, một hồi lại trò chuyện ”

Mọi người đến phòng ăn, hạ nhân đã đem bàn ăn bưng lên đầy đủ.

Đông Phương Dực kéo Thanh Dương qua để cậu ngồi bên cạnh người mình.

Quản gia hào hoa phong nhã khuôn mặt nghiêm túc có chút ngẩn người ra, giương lên một  tia tiếu ý mơ hồ.

Đông Phương Dực ân cần gắp thức cho Thanh Dương, khẽ hỏi ” Còn có gì muốn ăn nữa không ? để ta kêu người làm cho.”

Thanh Dương nuốt  thức ăn trong miệng, mơ hồ lên tiếng “Không có”.

Đông Phương Dực nhìn Thanh Dương ăn thức ăn hắn gắp, vẻ mặt vui mừng.

Vũ Văn Hạo ngồi ở trước bàn ăn đã ngây ngẩn cả người, quen biết hắn vài chục năm, chưa từng thấy hắn cùng người khác nói nhỏ nhẹ như thế, càng huống chi là gắp thức ăn chiếu cố ăn cơm.

Quản gia xem một chút bộ dáng Đông Phương Dực, lên tiếng hỏi “Thiếu gia, để tiểu thiếu gia ở đâu ? tôi kêu người chuẩn bị phòng.”

” Bên cạnh” Đông Phương Dực ngẩng cũng không ngẩng đầu đơn giản nói.

Quản gia lại nghe ra ý tứ của hắn là ở bên cạnh phòng hắn, xem ra thiếu gia thật đúng là thích tiểu thiếu gia rồi đây.

Khu nhà Đông Phương tổng cộng có ba tòa nhà ở, trừ tòa nhà chính ra, có một tòa nhà chuyên chiêu đãi khách nhân, một tòa cho hạ nhân ở.

Mà tòa nhà chính sau khi vợ chồng Đông Phương Uy qua đời, vẫn chỉ có một mình Đông Phương Dực, ngẫu nhiên Vũ Văn Hạo bọn họ đã ở đây sống, vì vậy mỗi người đều có phòng của chính mình.

Nhưng lầu hai luôn là không gian riêng của Đông Phương Dực, không cho phép bất luận người nào tiến vào.

Nhìn thức ăn chất cao như núi trong chén trước mặt, Thanh Dương buông đũa nhẹ giọng nói :

“Ta ăn no rồi.”

Nghe thấy cậu nói, ba người  trước bàn kỳ quái nhìn cậu.

“Tiểu thiếu gia, thức ăn không hợp khẩu vị của cậu sao?”

Quản gia khẩn trương hỏi, ông xem ra một con mèo so với Thanh Dương  còn ăn nhiều hơn, càng huống chi còn chưa có món ăn chính.

Đông Phương Dực nhớ lại cậu mới vừa ăn xong cơ bản đều là rau cỏ, đùi gà trong bát cùng thịt loại còn chưa động qua.

Cầm lấy đũa đặt trên bàn nhét vào tay Thanh Dương, nhẹ giọng dỗ dành ” Ngoan, buổi tối ăn như vậy một chút sẽ đói, ăn hết đùi gà này lại uống thêm bát canh.”

Thanh Dương nhìn nhìn đũa trong tay, lại hơi nhìn vẻ mặt kiên trì của Đông Phương Dực, thở dài tiếp tục hướng trong chén tiến công.

Thanh Dương tắm rửa xong xem xét phòng.

Phòng bố trí rất ấm áp, giường lớn dễ chịu đặt ở chính giữa, cái bàn nhỏ đặt ở góc trên đốt hương thơm để người dễ ngủ, tất cả giống như trong mơ.

Nghĩ đến cha mới vừa gặp mặt, Thanh Dương trng lòng cảm thấy có chút  ấm áp.

Cậu quen bị mẹ chửi mắng đánh đập, chưa từng nghĩ tới chính mình cũng sẽ được người cưng chiều, quan tâm.

Oa đến trên giường lẳng lặng nghĩ lại vẻ mặt cha, động tác...

Đông Phương Dực ở trên giường lật qua lật lại, nghĩ đến con trai ngủ ở phòng bên cạnh mình kia, trìu mến thấp giọng lẩm bẩm “Dương Nhi...”

Trong mơ hồ hình như nghe được tiếng rên rỉ từng trận.

Đông Phương Dực nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, thanh âm tựa hồ từ bên cạnh truyền đến.

Gấp rút đứng dậy ra khỏi phòng, mở cửa phòng bên cạnh.

Liền thấy Thanh Dương ở trong chăn, cả người nằm xấp trên giường nhẹ nhẹ rên rỉ .

“Dương Nhi?”

Mở đèn đầu giường lên, nhìn thấy Thanh Dương vẻ mặt thống khổ khóc trong chăn.

Đông Phương Dực tiến lên đem thân thể nằm xấp trên giường nâng lên, sờ sờ nó không bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng.

“Dương Nhi, làm sao vậy, không thoải mái ở đâu ?”

Thanh Dương nén đau đớn cảm giác trên mặt truyền đến một trận mát lạnh, cọ  cọ dán vào lương khí trên mặt.

“Đau, đau quá ”

Nghe được Thanh Dương kêu đau, nhìn nó liều mạng ôm chặt bàn tay mình, Đông Phương Dực cũng cấp bách lên :

” Đau chỗ nào, nhanh nói cha nghe đi.”

Tiểu gia hỏa này bộ giáng yếu ớt, hình như bất cứ lúc nào đều có thể từ trong tay mình biến mất, vội dùng sức ôm chặt nó.

” Đau, đau dạ dày ” Thanh Dương rên rỉ .

Đông Phương Dực lập tức hướng quản gia gọi đến, bảo ông gọi điện thoại tìm bác sĩ riêng đến.

Trong chốc lát bác sĩ riêng của nhà Đông Phương Phất Tây Ân kiểm tra cho Thanh Dương.

“Thể chất yếu ớt, hàng năm dinh dưỡng không tốt, ăn quá nhiều đồ, rối loạn tiêu hóa,có chút phát sốt.” Nhìn bọn họ trách cứ “Thân thể của nó sau này cần từ từ điều dưỡng, như thế nào có thể...”

Phất Tây Ân nguyên bản còn muốn nói nữa, nhìn thấy sắc mặt Đông Phương Dực tự trách, lấy ra một ít thuốc để Thanh Dương uống vào, sau đó cùng quản gia cùng nhau rời đi.

Đông Phương Dực nhìn Thanh Dương trong lòng không ngừng cọ xát, trong lòng một trận không rời, đều  trách mình hại nó khó chịu như vậy.

Trong lúc Thanh Dương ngủ mơ cảm thấy phía sau một trận ấm áp, hướng về phía sau co lại thân thể, cứng đờ.

Mình lúc nào cũng lẻ loi một mình như thế nào sẽ có ấm áp.

Mở ra mắt nhìn nhìn bốn phía có chút mờ mịt.

Nghe được tiếng cười trầm trầm quay đầu lại.

Đột nhiên nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nghĩ đến tối hôm qua cả đêm bị Đông Phương Dực ôm, trong lòng có chút tư vị nói không nên lời.

Từ khi nhớ được sự tình, mẹ chính là chưa bao giờ ôm qua mình, chỉ là dùng ánh mắt oán hận nhìn mình.

Cả đêm ôm Thanh Dương, Đông Phương Dực chưa hề chợp mắt, nhìn nó  hướng mình trong lòng không ngừng co người lại, sau đó một trận cứng ngắc quay đầu lại mờ mịt nhìn chính mình.

Đông Phương Dực khẽ cười một tiếng “Dương Nhi không nhớ sao?”

Sau đó nhìn thấy trong đôi mắt to của Thanh Dương chiếu lên vẻ mừng rỡ, bi thương...

” Nên thức dậy ăn bữa sáng rồi.” Đông Phương Dực cắt đứt suy nghĩ của nó, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thanh Dương.

Hắn không thích bi thương trong ánh mắt tiểu tử kia.

Nhìn Đông Phương Dực xuống giường rời đi, Thanh Dương sờ sờ cái trán, trên mặt tái nhợt hiện ra một chút ửng đỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương