Bên ngoài tòa nhà màn đêm buông xuống, bên trong phòng nghỉ lầu ba mươi bảy nhưng lại  là bầu không khí yên tĩnh.

Nhìn Thanh Dương trên giường mê man, Đông Phương Dực yên tâm không có việc gì.

Ba năm qua, lúc nào trong mơ cũng nhớ tới tiểu tử vui vẻ trước mắt kia, cũng có chút lo lắng nó sẽ vì thô lỗ lần trước mà cự tuyệt hắn.

Hôm nay tất cả nhưng lại như trong mơ.

“Umh...”

Thiên hạ mê man không biết mơ thấy cái gì, hơi hơi nghiêng qua  thân thể.

Nguyên bản chăn mỏng che khuất hạ thân lộ ra thanh lương phía dưới.

Đông Phương Dực nhìn thấy thanh lương trắng nõn lộ ra, hạ phúc lại một trận kích động.

Vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn tiểu hoa cúc mềm mại sưng đỏ, phủ lên bạch trọc trong suốt, ngón tay ở trên cánh hoa nộn nộn không ngừng trêu chọc xung quanh.

“Umh...”

Thiên hạ trên giường nhẹ nhàng run rẩy, cái mông nhỏ trắng nõn hướng ngón tay tiếp cận qua lại.

Đông Phương Dực tà tà cười.

Bảo bối không phải ta không thương tiếc ngươi, đây chính là ngươi tự tìm nha.

Ngón tay liền lưu lại chất lỏng trong cơ thể nhẹ nhàng xuyên rồi đi vào, tay kia vỗ về nụ hoa non nớt  trước ngực.

” A... Cha...” Mới vừa đi vào, thân thể không thoải mái khiến cho bảo bối trên giường hô lên một tiếng.

Sau đó phân thân không tự chủ tùy theo động tác ngón tay trên dưới mà đong đưa.

Phía sau cúc huyệt lại thêm một ngón tay tiến vào, uốn lượn khuấy đảo bên trong lục lọi, tìm kiếm điểm thần bí.

“Umh...”

Người trong lúc ngủ mơ, rốt cục uể oải mở mắt, mờ mịt nhìn người trước mắt.

“Cha, Thanh Dương rất mệt...”

Thấp giọng làm nũng, hy vọng người trước mắt thương yêu sẽ bỏ qua cho mình.

” Ngoan, cha cũng không để Dương Nhi phải mệt đâu, cho nên Dương Nhi chỉ cần ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, hết thảy giao cho cha là được.” Nhìn thấu mục đích người trước mắt, Đông Phương Dực rút ngón tay ra cười tà nói.

Thanh Dương dẩu môi, như thế nào có thể bất động đây chứ.

Nhiệt độ bên trong dần dần lên cao.

Đem chân Thanh Dương gác trên vai, hạ thân cương cứng chậm rãi cắm vào cúc huyệt nộn nộn sưng đỏ.

“Umh... Cha... a...” Chậm rãi đi vào đối với Thanh Dương mà nói quả thực là một loại giày vò, khiến người ta không nhịn được có chút  thích thích.

Thấy người trước mặt ngừng động tác, Thanh Dương không nhịn được nhẹ nhàng di chuyển hạ thân.

Một trận tê dại từ cúc huyệt hướng thân thể tản đi khắp cơ thể.

“Cha, chuyển động một chút, a ”

“Không phải rất mệt sao?” Đông Phương Dực nhìn động tác xấu hổ của nó nói.

“Cha, cầu ngươi...” Không ngừng ở trên người hắn nhẹ nhàng di chuyển, không ngừng cọ sát.

“A...”

Bởi vì động tác của nó không ngừng cọ sát khiêu khích, rốt cục làm cho Đông Phương Dực không nhịn được, hung hăng bắt đầu rút ra xuyên vào.

Mỗi một lần đều xuyên vào đến rất sâu, làm cho Thanh Dương từng đợt kêu to.

“Cha, chậm một chút... Chậm một chút...”

“Umh, không được... Chỗ ấy không được ”

Bị cường nghạnh thô ráp tại điểm mẫn cảm xuyên xỏ, Thanh Dương đã chịu không nổi cảm xúc mãnh liệt thét chói tai .

Phân thân trước người không được vuốt ve cũng càng ngày càng dựng đứng lên, càng ngày càng nóng, tùy theo từng trận phía sau rút ra xuyên vào không ngừng run rẩy .

“Không được, Rất nóng... Cha... Rất nóng a ”

Tốc độ phía sau càng lúc càng nhanh, rốt cục cúc huyệt ở chỗ sâu nhất khoái cảm từng đợt dâng trào.

Điểm mẫn cảm liên tục bị xuyên trúng, thân thể một trận cứng đờ, phân thân phun ra chất lỏng bạch trọc trong suốt.

————

Cho đến khi hai người rốt cục đạt đến cao trào, mới song song tiết ra.

Đông Phương Dực ôm lấy bảo bối toàn thân vô lực đi đến phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, sau đó đưa bảo bối phóng tới trên giường.

“Bảo bối, đói bụng đi.” Hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hồng hồng, nhặt lên quần áo vứt trên mặt đất giúp nó mặc vào.

“Cha, về nhà sao?”

―――――

Quản gia nhà Đông Phương đang chuẩn bị bữa tối cho thiếu gia.

Từ ba năm trước tiểu thiếu gia ra nước ngoài du học, cuộc sống của thiếu gia trở nên rối tinh rối mù.

Ăn rất ít, ngủ cũng ít, thường xuyên một mình đứng ở trong phòng hai người mà ngẩn ngơ.

Trước cổng truyền đến thanh âm xe hơi đi vào, Đông Phương Lẫm vội vàng  hướng phía cổng đi ra.

Ba năm qua thiếu gia tâm tình càng ngày càng âm trầm, hôm nay vậy mà trên mặt lại tươi cười thế kia.

Chẳng lẽ có chuyện gì vui sao.

Đông Phương Dực đi vòng qua đầu xe mở cửa xe ra, đem Thanh Dương vô lực ngồi ở trên ghế ôm xuống xe.

Hai tay ôm cổ cha, nhìn trước cửa mở rộng, quản gia một bộ không dám tin.

Thanh Dương vẫy tay, lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm

“Hi, quản gia gia gia ”

“Hả, tiểu thiếu gia cậu đã trở về rồi sao.”

Nguyên bản nhìn thấy thiếu gia từ trên xe ôm xuống một người thiếu niên, quản gia còn tưởng rằng thiếu gia đã thay đổi tình cảm rồi.

“Quản gia gia gia, con đã sớm tốt nghiệp rồi.” Thanh Dương bị Đông Phương Dực ôm vào nhà hướng theo quản gia  ở phía sau nói.

“Thật không, thật tốt quá, cậu không biết ba năm này, cuộc sống thiếu gia trải qua thật sự là kém cực kỳ” nhìn thấy Thanh Dương trở về, quản gia hào hoa phong nhã nghiêm túc vậy mà trở nên lẩm cẩm đứng lên.

” Chú Lẫm ” Đông Phương Dực càng nghe càng khó chịu ngăn cản nói.

“Ha ha, ta đi chuẩn bị đồ ăn.” Quản gia cười cười hướng phòng ăn đi tới.

“Cha, Thanh Dương cả đời sẽ ở bên cạnh cha.” Thanh Dương ôm cổ của hắn nói.

Đông Phương Dực kích động hung hăng hôn lên môi nó.

Hai người liền đứng ở phòng khách ôm hôn, cùng nhau trao đổi nước miếng.

“Thiếu gia... Ăn... Ăn cơm thôi.” Quản gia vọt vào phòng khách liền lui về phòng ăn.

Khó trách thiếu gia tâm tình tốt như vậy

Nguyên lai…

Đông Phương Dực ôm Thanh Dương đi tới phòng ăn, trực tiếp đặt ở trên đùi.

“A, cha…, khó chịu…” phía sau hoan ái quá độ không cách nào thừa nhận sức nặng của thân thể, ôm sát cổ Đông Phương Dực không chịu ngồi xuống.

Khó trách thiếu gia lại ôm tiểu thiếu gia như vậy.

Nguyên lai…

Ha ha, xem ra áp thấp nhiệt đới nhà Đông Phương rốt cục biến mất rồi.

Ha ha, xem ra trợ lý Vũ Văn rốt cục có thể đường đường chính chính mà đi dưới ánh mặt trời rồi.

―――――

Trong lúc Đông Phương Dực ngủ mơ cảm giác trên mặt một trận nhẹ nhàng đụng chạm, tay lướt qua, chỗ ấy hơi ngứa.

Bên người truyền đến một trận cười khẽ.

Đưa tay ôm lấy thiên hạ nghịch ngợm, mở mắt hôn đôi môi mềm mại kia

“Dương Nhi không mệt sao?”

Mỗi lần hoan ái đến cuối cùng, lúc nào nó cũng đều ngất xỉu.

“Cha” bảo bối trong lòng nhỏ giọng làm nũng.

Đông Phương Dực buồn cười mà nhìn người trước mắt, mỗi khi nó có yêu cầu, chung quy sẽ hướng hắn nhỏ giọng làm nũng.

“Cha, Vũ Văn thúc thúc nói tháng sau cùng nhau đi nước ngoài du lịch.” Từ khi du học rồi trở về đã bốn năm, cậu cũng không rời khỏi bên người Đông Phương Dực.

Hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng nhau đi làm, cuộc sống trôi qua vừa ngọt ngào vừa yên bình.

” Con muốn đi sao?” Đông Phương Dực hỏi.

“Umh, con muốn cùng cha đi.”

———–chính văn hoàn———

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương