Đưa Cho Lão Đại Tàn Tật Ấm Áp
-
Chương 19: Bị hủy dung mắt mù tông chủ
Anh Chiêu nghe được Văn Nhân Minh nói, cuối cùng nhịn không được chảy nước mắt. Cậu ôm thật chặt Văn Nhân Minh, khóc nói:
" Huynh là tên ngu sao? Lúc này còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy!"
Anh Chiêu ôm lấy Văn Nhân Minh máu me be bét không biết phải làm sao, lại một lần nữa cảm nhận ái nhân biến mất, Anh Chiêu cảm thấy lòng mình đều bị xé thành từng mảnh rồi.
Tiểu Bạch trong thức hải Anh Chiêu đột nhiên phát ra âm thanh, vội vàng nói với cậu:
"Ký chủ, người đừng khóc, Văn Nhân Minh còn có thể cứu!"
Anh Chiêu nghe vậy lập tức ngừng chảy nước mắt, vội vàng hỏi Tiểu Bạch:
"Tiểu Bạch, có phương pháp gì? Nhanh lên nói cho ta!"
Tiểu Bạch cũng biết chuyện đang khẩn cấp, vội vàng nói ra:
" Lời Văn Nhân Minh vừa mới nói không sai, răng thủy quái xác thực có kịch độc. Nhưng độc này cũng không phải hoàn toàn không thể giải, bình thường mỗi Tu Chân Giả đều phải trải qua luyện hoá thân thể, để thần hồn càng thêm thuần túy. Đến Nguyên Anh kỳ sẽ tái tạo lại toàn bộ thân xác. Ma tu mặc dù cùng chính đạo có khác biệt, nhưng cũng phải trải qua tương tự. Tiểu Bạch trước đó tra xét kỹ Văn Nhân Minh, phát hiện hắn đã vượt qua Ma Anh kỳ..."
Tiểu Bạch vốn còn muốn tiếp tục giải thích cặn kẽ, Anh Chiêu lại cấp bách ngắt lời, nói ra:
"Tiểu Bạch, bây giờ không phải lúc giải thích cặn kẽ những chuyện này! Nói nhanh một chút, ta đến cùng phải làm thế nào mới cứu được Văn Nhân Minh!"
Tiểu Bạch bị Anh Chiêu cướp lời, nhưng cũng biết đối phương nói có lý. Vuốt vuốt đầu rắn của mình, đối Anh Chiêu nói ra:
"Độc tính Thủy thú rất mạnh, linh dược tu luyện bình thường hoàn toàn không thể giải trừ. Bởi vì Văn Nhân Minh đã vượt qua Ma Anh kỳ, đã tái tạo thân xác, cho nên cơ hội đổi thể là không còn. Nhưng hiện tại hắn đang đứng ở cấp bậc tu luyện cao, nếu có thể nhảy đến Ma Hoàng kỳ, liền có thể thanh tẩy cơ thể cùng củng cố tu vi. Bất luận độc tố nào trong thân thể đều sẽ bị giải trừ ra ngoài, đọc Thủy Thú kia không được coi là cái gì!"
Anh Chiêu nghe vậy nhíu mày, mặc dù trong lòng cũng rõ ràng Tiểu Bạch nói không sai, nhưng muốn một lần vượt qua hai tầng tu luyện lớn như vậy, tuyệt đối không hề dễ dàng.
Tiểu Bạch tất nhiên cũng hiểu nỗi lo của Anh chiêu, xì lưỡi nói với Anh Chiêu:
"Ký chủ, ngài chẳng lẽ quên rồi sao? Hiện tại thân thể ngài đang là thể chất thuần âm! Mà Văn Nhân Minh là thể chất thuần dương, hai người nguyên dương đều có, chỉ cần ở một chỗ song tu liền có thể giúp Văn Nhân Minh trực tiếp tiến đến Ma Hoàng Kỳ, những độc tố trong cơ thể hắn đến lúc đó không còn là vấn đề."
Anh Chiêu nghe Tiểu Bạch nói sửng sốt một chút liền nhanh chóng ôm Văn Nhân Minh bay về ôn tuyền trong hang động.
Cậu ở cửa hang hạ một kết giới, Anh Chiêu bế Văn Nhân Minh đặt vào trong dòng ôn tuyền. Nhìn bả vai đối phương chảy máu, Anh Chiêu mấp máy môi, vuốt ve gương mặt hắn, rồi cúi đầu hôn xuống.
Văn Nhân Minh không biết Anh Chiêu muốn làm cái gì, cầm tay Anh chiêu, nhẹ nói:
"Vân Bình, đệ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Anh Chiêu nhìn Văn Nhân Minh lắc đầu.
" Những thứ đó để khi đệ làm xong chuyện này rồi nói sau, chúng ta sau này còn rất nhiều thời gian."
Nói xong Anh Chiêu cường ngạnh hôn lên môi Văn Nhân Minh. Văn Nhân Minh cảm nhận được thắt lưng của mình bị giật xuống, y phục từng cái bị Anh Chiêu ném đi.
Văn Nhân Minh khiếp sợ trừng lớn mắt hướng về phía Anh Chiêu nhìn, nhờ thần thức mà Văn Nhân Minh biết Anh Chiêu cũng đã cởi y phục của cậu xuống, hai người trần trụi mà nhìn nhau.
Anh Chiêu đỏ mặt, lông mi run rẩy, cậu ngồi ở trên người Văn Nhân Minh, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm gì. Anh Chiêu chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng lại vội vàng muốn cứu Văn Nhân Minh, hoảng loạn muốn sử dụng năng lượng nguyên bản của mình.
Văn Nhân Minh nhìn thấy Anh Chiêu hoảng loạn, lập tức nắm chặt bàn tay đang làm bậy của cậu. Anh Chiêu ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Minh cau mày, cắn môi nói ra:
"Văn Nhân Minh! Bây giờ không phải lúc lộn xộn, đệ đang nghĩ biện pháp cứu huynh!"
Văn Nhân Minh nghe Anh Chiêu nói như thế, há to miệng, cuối cùng đem những lời muốn nói nuốt lại. Hắn thực sự cũng không muốn ngăn cản Anh Chiêu, thậm chí hắn hận bây giờ không thể ngay lập tức chiếm lấy cậu.
Văn Nhân Minh biết tình trạng thân thể đối phương, Anh Chiêu nhất định là người sẽ bị tiến vào. Nhìn bộ dạng cậu hiện tại, Văn Nhân Minh lo lắng mình sẽ làm cậu bị thương.
Thế là cố gắng phối hợp với Anh Chiêu, nỗ lực giảm bớt đau đớn của cậu trong lần đầu. Mà Anh Chiêu lúc đầu còn nghĩ rằng lần đầu nhất định sẽ đau không chịu nổi, nhưng đến khi chân chính hợp lại với nhau, cậu không hề cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Cậu lập tức nghĩ đến đặc thù thân thể ở thế giới này, thể chất thuần âm kỳ diệu như vậy sao? Anh Chiêu bây giờ mới vui vẻ vì thể chất này của mình, ít nhất cậu không cảm thấy đau đớn gì.
Hiện tại có thể giúp đỡ Văn Nhân Minh chỉ có trong cậy vào thân thể lô đỉnh này. Nghĩ tới đây Anh Chiêu cắn răng, hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế ngại ngùng, ở trên người Văn Nhân Minh mà làm động tác.
Văn Nhân Minh ôm chặt Anh Chiêu, chỉ cảm thấy thoải mái muốn thở dài. Ngay sau đó hắn cảm nhận được có thứ gì tiến sâu vào thân thể, Anh Chiêu vậy mà muốn cùng thần hồn của mình chân chính giao thoa.
Văn Nhân Minh trong lòng cả kinh, không nghĩ tới Anh Chiêu vậy mà muốn cùng mình song tu. Thần thức cậu vừa tiến vào, Văn Nhân Minh liền phát hiện cậu vậy mà lại thể thể chất thuần âm trăm năm khó gặp.
Trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một suy đoán, chỉ là chưa kịp biết thực hư, liền nghe được Anh Chiêu ghé vào bên tai nhẹ giọng:
"Văn Nhân Minh, tập trung tinh thần cùng đệ song tu. Huynh chắc cũng cảm nhận được thể chất của đệ, nguyên dương đệ đang ở đó. Huynh nhất định phải tu luyện thành công, thân thể mới tái tạo lại được, độc tố cũng sẽ bị bài trừ."
Nghe Anh Chiêu nói, suy đoán trong lòng cũng được chứng thực. Trong lòng kìm nén khiếp sợ, cảm nhận được hạnh phúc to lớn đánh thẳng vào tâm. Không nghĩ tới, người hắn yêu lại có thể vì cứu hắn làm tới như vậy.
Ngọc giản đã có thể dễ dàng nằm trong tay cậu, nếu Vân Bình thực sự chỉ muốn Thanh Nguyên Quyết, như vậy hiện tại chính mình trọng thương là lúc tốt nhất để tìm lý do rồi rời đi.
Nhưng Vân Bình chẳng những không rời đi, mà còn bạo phát giết chết tên Tiêu Liệt - kẻ được đồn thổi tại Phiêu Miểu Các là người Vân Bình chân chính yêu.
Không chỉ như vậy, đối phương vậy mà nghĩ đến phương thức này. Hi sinh chính bản thân để cứu hắn. Phải biết thể chất thuần âm ở Tu Chân giới là hiếm có cùng chân quý nhưng cũng đồng thời nguy hiểm.
Mà Vân Bình vì mình bại lộ thể chất thân thể, cái này làm cho lòng Văn Nhân Minh tin tưởng, Anh Chiêu là yêu hắn, cho nên mới dám nguyện ý đặt mình vào nguy hiểm.
Tất cả mọi chuyện phát sinh trong bí cảnh, là do Văn Nhân Minh tính toán. Kể cả việc thụ thương lẫn cái gọi là trúng độc.
Văn Nhân Minh tất nhiên biết phương pháp giải độc, nơi này là bí cảnh của Văn Nhân gia truyền lại. Hắn bị trúng độc, làm sao có chuyện không giải được chứ.
Hắn chỉ là muốn tìm một cơ hội biết được sự thật từ Anh Chiêu mà thôi. Văn Nhân Minh dù bị thương nặng, nhưng vẫn luôn lén quan sát mọi chuyện giữa Anh Chiêu cùng Tiêu Liêt.
Hắn biết Tiêu Liệt đã lấy được Ngọc giản gọi là Thanh Nguyên Quyết kia. Nhưng Ngọc giản đã nhận hắn làm chủ, cho nên năng lượng đã sớm truyền hết vào thân thể hắn. Thứ Tiêu Liệt lấy được chỉ là một cái vỏ mà thôi.
Văn Nhân Minh không tiếc tổn thương thân thể mình, dùng Thanh Nguyên Quyết làm mồi nhử, cũng chỉ muốn biết Anh Chiêu sẽ lựa chọn thế nào.
May mắn, đối phương không làm hắn thất vọng. Cậu không thèm nhìn lấy ngọc giản trên người Tiêu Liệt, chỉ vội vàng chạy đi cứu mình.
Văn Nhân Minh lộ ra nụ cười, hắn thành kính hôn lên trán Anh Chiêu, nhẹ giọng nói:
"Vân Bình, cám ơn đệ."
Nói xong hắn cũng không khắc chế bản thân nữa, lập tức tập trung tinh thần cùng ái nhân song tu. Thể chất hai người hoàn toàn phù hợp, cho nên không chút ngăn cản, Văn Nhân Minh có thể nhanh chóng tu luyện đến Ma Hoàng Kỳ.
Ma Hoàng cùng Ma Tổ chỉ kém nhau một bậc, chỉ cần vượt qua Ma Tổ liền có thể phi thăng Thiên Ma. Nhưng Văn Nhân Minh không hề có ý định phi thăng, hắn chỉ muốn bầu bạn bên cạnh Anh Chiêu, nơi nào có cậu đối với hắn cũng thành tiên cảnh.
Hắn lặng lẽ ôm Anh Chiêu, thần hồn giao thoa, cảm nhận hơi thở giao triền hạnh phúc. Sau khi kết thúc song tu, Anh Chiêu vội vàng kiểm tra thân thể Văn Nhân Minh.
Thấy sắc mặt hắn đã khôi phục bình thường, thân thể cũng bài trừ không ít dơ bẩn, lúc này mới yên lòng lại. Hai người ở trong hang động đã ròng rã bảy ngày.
May mắn khi tiến vào bí cảnh bọn cậu đã ăn tích cốc đan. Bằng không nhiều ngày song tu như vậy cũng sẽ làm người cùng sức kiệt.
Anh Chiêu thở ra một hơi, cảm nhận tinh thần có chút sảng khoái. Dù sao song tu cũng đều đem lại lợi ích cho đôi bên, cảnh giới của cậu cũng tăng lên không ít, đã nhảy đến Kim đan hậu kỳ.
Văn Nhân Minh cuối cùng cũng hết nguy hiểm, trí thông minh của Anh Chiêu cũng online. Mỗi lần đối mặt với Văn Nhân Minh trí thông minh của cậu kiểu gì cũng thỉnh thoảng trốn nhà đi chơi, cậu cũng rất bất đắc dĩ.
Cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện trong bí cảnh, Văn Nhân Minh rõ ràng là cố ý để bị thương.
Nếu thật vậy, Văn Nhân Minh là đang thăm dò mình! Nhưng vì thử mình mà làm bị thương như vậy, sao không kiếm cái gì tốt hơn chứ!
Trong đầu hiện lên cảnh tượng Văn Nhân Minh toàn thân đẫm máu, Anh Chiêu trong lòng thở dài. Thần hồn Chu Tước không đầy đủ, mình lại là chấp niệm của đối phương, cố chấp như vậy cũng là bình thường.
Chỉ là, tên ngốc này ra tay với bản thân mình ác như vậy! Anh Chiêu có chút bất đắc dĩ, cho dù người yêu có tố chất thần kinh, cậu cũng nguyện ý sủng.
" Huynh là tên ngu sao? Lúc này còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy!"
Anh Chiêu ôm lấy Văn Nhân Minh máu me be bét không biết phải làm sao, lại một lần nữa cảm nhận ái nhân biến mất, Anh Chiêu cảm thấy lòng mình đều bị xé thành từng mảnh rồi.
Tiểu Bạch trong thức hải Anh Chiêu đột nhiên phát ra âm thanh, vội vàng nói với cậu:
"Ký chủ, người đừng khóc, Văn Nhân Minh còn có thể cứu!"
Anh Chiêu nghe vậy lập tức ngừng chảy nước mắt, vội vàng hỏi Tiểu Bạch:
"Tiểu Bạch, có phương pháp gì? Nhanh lên nói cho ta!"
Tiểu Bạch cũng biết chuyện đang khẩn cấp, vội vàng nói ra:
" Lời Văn Nhân Minh vừa mới nói không sai, răng thủy quái xác thực có kịch độc. Nhưng độc này cũng không phải hoàn toàn không thể giải, bình thường mỗi Tu Chân Giả đều phải trải qua luyện hoá thân thể, để thần hồn càng thêm thuần túy. Đến Nguyên Anh kỳ sẽ tái tạo lại toàn bộ thân xác. Ma tu mặc dù cùng chính đạo có khác biệt, nhưng cũng phải trải qua tương tự. Tiểu Bạch trước đó tra xét kỹ Văn Nhân Minh, phát hiện hắn đã vượt qua Ma Anh kỳ..."
Tiểu Bạch vốn còn muốn tiếp tục giải thích cặn kẽ, Anh Chiêu lại cấp bách ngắt lời, nói ra:
"Tiểu Bạch, bây giờ không phải lúc giải thích cặn kẽ những chuyện này! Nói nhanh một chút, ta đến cùng phải làm thế nào mới cứu được Văn Nhân Minh!"
Tiểu Bạch bị Anh Chiêu cướp lời, nhưng cũng biết đối phương nói có lý. Vuốt vuốt đầu rắn của mình, đối Anh Chiêu nói ra:
"Độc tính Thủy thú rất mạnh, linh dược tu luyện bình thường hoàn toàn không thể giải trừ. Bởi vì Văn Nhân Minh đã vượt qua Ma Anh kỳ, đã tái tạo thân xác, cho nên cơ hội đổi thể là không còn. Nhưng hiện tại hắn đang đứng ở cấp bậc tu luyện cao, nếu có thể nhảy đến Ma Hoàng kỳ, liền có thể thanh tẩy cơ thể cùng củng cố tu vi. Bất luận độc tố nào trong thân thể đều sẽ bị giải trừ ra ngoài, đọc Thủy Thú kia không được coi là cái gì!"
Anh Chiêu nghe vậy nhíu mày, mặc dù trong lòng cũng rõ ràng Tiểu Bạch nói không sai, nhưng muốn một lần vượt qua hai tầng tu luyện lớn như vậy, tuyệt đối không hề dễ dàng.
Tiểu Bạch tất nhiên cũng hiểu nỗi lo của Anh chiêu, xì lưỡi nói với Anh Chiêu:
"Ký chủ, ngài chẳng lẽ quên rồi sao? Hiện tại thân thể ngài đang là thể chất thuần âm! Mà Văn Nhân Minh là thể chất thuần dương, hai người nguyên dương đều có, chỉ cần ở một chỗ song tu liền có thể giúp Văn Nhân Minh trực tiếp tiến đến Ma Hoàng Kỳ, những độc tố trong cơ thể hắn đến lúc đó không còn là vấn đề."
Anh Chiêu nghe Tiểu Bạch nói sửng sốt một chút liền nhanh chóng ôm Văn Nhân Minh bay về ôn tuyền trong hang động.
Cậu ở cửa hang hạ một kết giới, Anh Chiêu bế Văn Nhân Minh đặt vào trong dòng ôn tuyền. Nhìn bả vai đối phương chảy máu, Anh Chiêu mấp máy môi, vuốt ve gương mặt hắn, rồi cúi đầu hôn xuống.
Văn Nhân Minh không biết Anh Chiêu muốn làm cái gì, cầm tay Anh chiêu, nhẹ nói:
"Vân Bình, đệ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Anh Chiêu nhìn Văn Nhân Minh lắc đầu.
" Những thứ đó để khi đệ làm xong chuyện này rồi nói sau, chúng ta sau này còn rất nhiều thời gian."
Nói xong Anh Chiêu cường ngạnh hôn lên môi Văn Nhân Minh. Văn Nhân Minh cảm nhận được thắt lưng của mình bị giật xuống, y phục từng cái bị Anh Chiêu ném đi.
Văn Nhân Minh khiếp sợ trừng lớn mắt hướng về phía Anh Chiêu nhìn, nhờ thần thức mà Văn Nhân Minh biết Anh Chiêu cũng đã cởi y phục của cậu xuống, hai người trần trụi mà nhìn nhau.
Anh Chiêu đỏ mặt, lông mi run rẩy, cậu ngồi ở trên người Văn Nhân Minh, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm gì. Anh Chiêu chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng lại vội vàng muốn cứu Văn Nhân Minh, hoảng loạn muốn sử dụng năng lượng nguyên bản của mình.
Văn Nhân Minh nhìn thấy Anh Chiêu hoảng loạn, lập tức nắm chặt bàn tay đang làm bậy của cậu. Anh Chiêu ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Minh cau mày, cắn môi nói ra:
"Văn Nhân Minh! Bây giờ không phải lúc lộn xộn, đệ đang nghĩ biện pháp cứu huynh!"
Văn Nhân Minh nghe Anh Chiêu nói như thế, há to miệng, cuối cùng đem những lời muốn nói nuốt lại. Hắn thực sự cũng không muốn ngăn cản Anh Chiêu, thậm chí hắn hận bây giờ không thể ngay lập tức chiếm lấy cậu.
Văn Nhân Minh biết tình trạng thân thể đối phương, Anh Chiêu nhất định là người sẽ bị tiến vào. Nhìn bộ dạng cậu hiện tại, Văn Nhân Minh lo lắng mình sẽ làm cậu bị thương.
Thế là cố gắng phối hợp với Anh Chiêu, nỗ lực giảm bớt đau đớn của cậu trong lần đầu. Mà Anh Chiêu lúc đầu còn nghĩ rằng lần đầu nhất định sẽ đau không chịu nổi, nhưng đến khi chân chính hợp lại với nhau, cậu không hề cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Cậu lập tức nghĩ đến đặc thù thân thể ở thế giới này, thể chất thuần âm kỳ diệu như vậy sao? Anh Chiêu bây giờ mới vui vẻ vì thể chất này của mình, ít nhất cậu không cảm thấy đau đớn gì.
Hiện tại có thể giúp đỡ Văn Nhân Minh chỉ có trong cậy vào thân thể lô đỉnh này. Nghĩ tới đây Anh Chiêu cắn răng, hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế ngại ngùng, ở trên người Văn Nhân Minh mà làm động tác.
Văn Nhân Minh ôm chặt Anh Chiêu, chỉ cảm thấy thoải mái muốn thở dài. Ngay sau đó hắn cảm nhận được có thứ gì tiến sâu vào thân thể, Anh Chiêu vậy mà muốn cùng thần hồn của mình chân chính giao thoa.
Văn Nhân Minh trong lòng cả kinh, không nghĩ tới Anh Chiêu vậy mà muốn cùng mình song tu. Thần thức cậu vừa tiến vào, Văn Nhân Minh liền phát hiện cậu vậy mà lại thể thể chất thuần âm trăm năm khó gặp.
Trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một suy đoán, chỉ là chưa kịp biết thực hư, liền nghe được Anh Chiêu ghé vào bên tai nhẹ giọng:
"Văn Nhân Minh, tập trung tinh thần cùng đệ song tu. Huynh chắc cũng cảm nhận được thể chất của đệ, nguyên dương đệ đang ở đó. Huynh nhất định phải tu luyện thành công, thân thể mới tái tạo lại được, độc tố cũng sẽ bị bài trừ."
Nghe Anh Chiêu nói, suy đoán trong lòng cũng được chứng thực. Trong lòng kìm nén khiếp sợ, cảm nhận được hạnh phúc to lớn đánh thẳng vào tâm. Không nghĩ tới, người hắn yêu lại có thể vì cứu hắn làm tới như vậy.
Ngọc giản đã có thể dễ dàng nằm trong tay cậu, nếu Vân Bình thực sự chỉ muốn Thanh Nguyên Quyết, như vậy hiện tại chính mình trọng thương là lúc tốt nhất để tìm lý do rồi rời đi.
Nhưng Vân Bình chẳng những không rời đi, mà còn bạo phát giết chết tên Tiêu Liệt - kẻ được đồn thổi tại Phiêu Miểu Các là người Vân Bình chân chính yêu.
Không chỉ như vậy, đối phương vậy mà nghĩ đến phương thức này. Hi sinh chính bản thân để cứu hắn. Phải biết thể chất thuần âm ở Tu Chân giới là hiếm có cùng chân quý nhưng cũng đồng thời nguy hiểm.
Mà Vân Bình vì mình bại lộ thể chất thân thể, cái này làm cho lòng Văn Nhân Minh tin tưởng, Anh Chiêu là yêu hắn, cho nên mới dám nguyện ý đặt mình vào nguy hiểm.
Tất cả mọi chuyện phát sinh trong bí cảnh, là do Văn Nhân Minh tính toán. Kể cả việc thụ thương lẫn cái gọi là trúng độc.
Văn Nhân Minh tất nhiên biết phương pháp giải độc, nơi này là bí cảnh của Văn Nhân gia truyền lại. Hắn bị trúng độc, làm sao có chuyện không giải được chứ.
Hắn chỉ là muốn tìm một cơ hội biết được sự thật từ Anh Chiêu mà thôi. Văn Nhân Minh dù bị thương nặng, nhưng vẫn luôn lén quan sát mọi chuyện giữa Anh Chiêu cùng Tiêu Liêt.
Hắn biết Tiêu Liệt đã lấy được Ngọc giản gọi là Thanh Nguyên Quyết kia. Nhưng Ngọc giản đã nhận hắn làm chủ, cho nên năng lượng đã sớm truyền hết vào thân thể hắn. Thứ Tiêu Liệt lấy được chỉ là một cái vỏ mà thôi.
Văn Nhân Minh không tiếc tổn thương thân thể mình, dùng Thanh Nguyên Quyết làm mồi nhử, cũng chỉ muốn biết Anh Chiêu sẽ lựa chọn thế nào.
May mắn, đối phương không làm hắn thất vọng. Cậu không thèm nhìn lấy ngọc giản trên người Tiêu Liệt, chỉ vội vàng chạy đi cứu mình.
Văn Nhân Minh lộ ra nụ cười, hắn thành kính hôn lên trán Anh Chiêu, nhẹ giọng nói:
"Vân Bình, cám ơn đệ."
Nói xong hắn cũng không khắc chế bản thân nữa, lập tức tập trung tinh thần cùng ái nhân song tu. Thể chất hai người hoàn toàn phù hợp, cho nên không chút ngăn cản, Văn Nhân Minh có thể nhanh chóng tu luyện đến Ma Hoàng Kỳ.
Ma Hoàng cùng Ma Tổ chỉ kém nhau một bậc, chỉ cần vượt qua Ma Tổ liền có thể phi thăng Thiên Ma. Nhưng Văn Nhân Minh không hề có ý định phi thăng, hắn chỉ muốn bầu bạn bên cạnh Anh Chiêu, nơi nào có cậu đối với hắn cũng thành tiên cảnh.
Hắn lặng lẽ ôm Anh Chiêu, thần hồn giao thoa, cảm nhận hơi thở giao triền hạnh phúc. Sau khi kết thúc song tu, Anh Chiêu vội vàng kiểm tra thân thể Văn Nhân Minh.
Thấy sắc mặt hắn đã khôi phục bình thường, thân thể cũng bài trừ không ít dơ bẩn, lúc này mới yên lòng lại. Hai người ở trong hang động đã ròng rã bảy ngày.
May mắn khi tiến vào bí cảnh bọn cậu đã ăn tích cốc đan. Bằng không nhiều ngày song tu như vậy cũng sẽ làm người cùng sức kiệt.
Anh Chiêu thở ra một hơi, cảm nhận tinh thần có chút sảng khoái. Dù sao song tu cũng đều đem lại lợi ích cho đôi bên, cảnh giới của cậu cũng tăng lên không ít, đã nhảy đến Kim đan hậu kỳ.
Văn Nhân Minh cuối cùng cũng hết nguy hiểm, trí thông minh của Anh Chiêu cũng online. Mỗi lần đối mặt với Văn Nhân Minh trí thông minh của cậu kiểu gì cũng thỉnh thoảng trốn nhà đi chơi, cậu cũng rất bất đắc dĩ.
Cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện trong bí cảnh, Văn Nhân Minh rõ ràng là cố ý để bị thương.
Nếu thật vậy, Văn Nhân Minh là đang thăm dò mình! Nhưng vì thử mình mà làm bị thương như vậy, sao không kiếm cái gì tốt hơn chứ!
Trong đầu hiện lên cảnh tượng Văn Nhân Minh toàn thân đẫm máu, Anh Chiêu trong lòng thở dài. Thần hồn Chu Tước không đầy đủ, mình lại là chấp niệm của đối phương, cố chấp như vậy cũng là bình thường.
Chỉ là, tên ngốc này ra tay với bản thân mình ác như vậy! Anh Chiêu có chút bất đắc dĩ, cho dù người yêu có tố chất thần kinh, cậu cũng nguyện ý sủng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook