Đưa Cho Lão Đại Tàn Tật Ấm Áp
-
20: Bị Hủy Dung Mắt Mù Tông Chủ
Anh Chiêu lôi kéo tay Văn Nhân Minh, cùng hắn một chỗ ngâm trong ôn tuyền, muốn tắm rửa thật tốt.
Nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí, Anh Chiêu giờ mới cảm thấy mình mới chân chính được buông lỏng.
Hai người mặc dù song tu ròng rã bảy ngày, nhưng trên thực tế tại Anh Chiêu trong lòng cũng không có tâm tư quan tâm đến kiều diễm gì, cậu lúc ấy trong lòng chỉ nghĩ muốn cứu Văn Nhân Minh.
Lúc này rốt cục thở dài một hơi, hai người thẳng thắn nhìn nhau, vẫn không khỏi đỏ mặt.
Nghĩ đến đối phương vậy mà dám làm cậu lo lắng sợ hãi, có chút tức giận tới gần Văn Nhân Minh, trên vai của hắn cắn một cái thật mạnh.
Đến bên khi bên trong miệng nếm được vị rỉ sắt, cậu mới buông ra.
Nhưng lại lập tức liếm liếm vết thương mình gây ra cho Văn Nhân Minh, thôi được rồi, tổn thương đối phương thì người đau lòng cũng là mình.
Ngẩng đầu, liền thấy Văn Nhân Minh một mặt vô tội đang nhìn mình.
Anh Chiêu chỉ cảm thấy tức giận trong lòng nháy mắt liền tăng lên, chỉ có thể giả bộ hung ác nhìn Văn Nhân Minh nói ra:
"Văn Nhân Minh, huynh về sau nếu còn để cho mình bị thương như vậy, dám để đệ lo lắng khổ sở, đệ liền, đệ liền...!Đệ liền tự tổn thương chính mình!"
Anh Chiêu đột nhiên cầm Sương Tuyết lên, ngay trên cánh tay của mình rạch một lỗ nhỏ.
Văn Nhân Minh thấy thế căng thẳng trong lòng, vội vàng đoạt lấy Sương Tuyết hướng Anh Chiêu hét lớn:
"Đệ đang làm cái gì!"
Giọng điệu Anh Chiêu đột nhiên thay đổi, mở miệng mang theo tiếng khóc nức nở, ủy khuất nói:
"Huynh dám hung dữ với đệ!"
Văn Nhân Minh nghe xong liền đứng hình, vội vàng thay đổi giọng điệu dịu lại.
"Ta không phải, ta chỉ là không muốn nhìn đệ bị thương! Nếu đệ không vui cứ việc đánh ta mắng ta, muốn làm gì đều được, tại sao phải tự tổn thương mình."
Văn Nhân Minh một bên nói một bên vuốt ve vết thương bé tí không bằng cái móng tay kia trên người Anh Chiêu, nhìn vết thương chảy ra chút xíu máu, không lòng nhịn không được đau lòng.
Anh Chiêu nhìn bộ dạng Văn Nhân Minh như thế, im lặng cong cong mặt mày.
Cậu chính là biết Văn Nhân Minh nhất định chịu không được mình bị thương, lúc trước Chu Tước cũng vì không muốn thương tổn tới mình, ngay cả tự xé thần hồn cũng có thể làm ra.
Chỉ là cũng không thể để Văn Nhân Minh lúc nào cũng nghĩ ra mấy thứ ngu ngốc rồi thăm dò cậu.
Dù sao, loại sợ hãi như vậy cậu cũng không muốn trải qua nữa, cho nên vẫn là làm rõ thì tốt hơn.
Anh Chiêu đột nhiên vươn tay, nắm cằm Văn Nhân Minh để hắn đối mặt với mình, nghiêm túc nói ra:
"Văn Nhân, huynh không có gì muốn nói thật với đệ sao?"
Văn Nhân Minh không nghĩ Anh Chiêu lại đột nhiên thay đổi thái độ, trong lòng hắn nổi nên cuồng phong, cuối cùng cũng không nói một lời nào.
Anh Chiêu nhìn Văn Nhân Minh, duỗi tay ở trên tai hắn nhẹ ngàng vuốt ve, khẽ nói:
"Huynh vẫn cảm thấy, chúng ta đều đã song tu qua, chuyện huynh là ma tu còn có thể gạt đệ không?"
Văn Nhân Minh đứng hình, lập tức khóe miệng kéo ra một nụ cười khổ.
Quả nhiên là không chạy thoát.
Nếu là đổi một người khác có lẽ sẽ không phát hiện hắn là ma tu, nhưng thể chất thuần âm đối với ma tu quả thật là thứ tốt nhất để nâng cao thể chất.
Vân Bình phát hiện cũng là hợp tình hợp lý.
Văn Nhân Minh nghĩ đến tu sĩ chính đạo từ trước đến nay luôn thù ghét phỉ nhổ ma tu, không khỏi trong lòng căng thẳng.
Vô thức ôm chặt lấy cánh tay Anh Chiêu, cúi đầu xuống, che giấu vẻ mặt lo lắng, nhẹ nói:
"Sợ ta sao? Đệ muốn rời khỏi ta?"
Anh Chiêu nghe xong lườm Văn Nhân Minh một cái, tức giận nói:
"Đệ thế nhưng có thể tự tay giết chết đại sư huynh sớm chiều ở chung, không chút niệm tình đồng môn.
Văn Nhân, huynh sợ đệ sao?"
Văn Nhân Minh nghe xong lập tức dùng sức lắc đầu, bây giờ mới suy nghĩ lại về tu vi của Anh Chiêu kém hơn Tiêu Liệt rất nhiều, vì cái gì có thể đánh gã đến không thể phản công, chắc chắn có điểm kỳ quái.
Văn Nhân Minh đang nghĩ, liền nghe được Anh Chiêu tiếp tục nói:
"Văn Nhân, kể cho huynh một cái cố sự được không? Lúc đệ còn rất nhỏ, phụ mẫu đều qua đời.
Đệ liền bị đưa vào Phiêu Miểu Các, bị Nam Tranh dạy bảo, còn có sư huynh Tiêu Liệt đối đệ dốc lòng chiếu cố.
Nhìn như phong quang, thế nhưng là ai biết nỗi khổ trong lòng đệ! Bọn chúng đều nói Nam Tranh đại nhân đại nghĩa, nhưng bọn chúng có ai biết song thân đệ qua đời căn bản chính là bởi vì Nam Tranh."
Anh Chiêu vừa nói, một bên đem đầu nhẹ nhàng tựa ở trên vai Văn Nhân Minh.
"Sương Tuyết là pháp khí bản mệnh của đệ, lúc chiến đấu Thủy Thú ở hồ kia chắc huynh cũng chứng kiến được uy lực của nó rồi.
Nhưng muốn phát huy sức mạnh của nó thì phải có khẩu quyết do Anh gia đời đời truyền lại.
Nam Tranh mơ ước pháp quyết này, liền bức bách phụ mẫu đệ, hại chết bọn họ.
Lão cho rằng đệ không biết khẩu quyết cho nên mới không cưỡng ép đệ, sau đó lão lại muốn có Thanh Nguyên Quyết nên lợi dụng hôn ước giữa đệ và huynh mà thu dưỡng đệ.
Còn về Tiêu Liệt, chẳng qua là tiểu nhân lợi dụng tình cảm của người khác, đệ cũng lá mặt lá trái với gã để chờ thời cơ.
Đệ không chỉ có thể chất đặc thù, mà còn có thể bộc phát thiên phú.
Nếu không phải Tiêu Liệt đả thương huynh, đệ cũng sẽ không bị kích thích mà giết gã nhanh như vậy.
Lời này nửa thật nửa giả, dù sao, mình giết chết Tiêu Liệt nên tìm lí do thoái thác.
Sau khi nói xong, Anh Chiêu ngẩng đầu, quả nhiên thấy Văn Nhân Minh mím chặt môi, trên mặt ẩn hàm nộ khí lại cố gắng áp chế.
Cậu xích lại gần Văn Nhân Minh, cố ý nói ra:
"Văn Nhân Minh, đệ thủ đoạn độc ác như vậy, huynh cảm thấy sợ đệ?"
Văn Nhân Minh nghe Anh Chiêu tra hỏi, hai mắt lại bắt đầu đỏ ngàu, bộ dạng ma tu nguyên bản ẩn ẩn hiện hiện.
Anh Chiêu biết Văn Nhân Minh là nổi cơn tức giận, lại không chút nào sợ hãi.
Ngón tay khều nhẹ cánh tay Văn Nhân Minh, chờ đợi đáp án của hắn.
Lúc lâu sau, Văn Nhân Minh mới hít sâu một hơi.
Hắn vuốt ve tóc dài Anh Chiêu, ở trên trán của cậu thành kính rơi xuống một hôn, trịnh trọng nói ra:
"Vân Bình, mối thù của đệ ta sẽ thay đệ báo! Bất luận kẻ nào thương tổn đệ, đều phải chết!"
Anh Chiêu nghe Văn Nhân Minh nói, lộ ra một nụ cười xán lạn, tiến tới hôn một chút môi của đối phương, nói khẽ:
"Cho nên là nói, chúng ta là một đôi trời sinh.
Huynh là ma tu mới tốt, sẽ không nói mấy cái đạo lý vứt đi kia khuyên đệ buông bỏ thù hận."
Thấy Văn Nhân Minh trên mặt rốt cục có chút ý cười, Anh Chiêu ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là cậu lại thay đổi giọng điệu, trêu chọc Văn Nhân Minh nói:
"Đệ thảm như vậy, đến thân thế cũng đều đáng thương, thật vất vả có cái ái nhân, còn đối đệ hung dữ như vậy! Huynh lại còn dám quát đệ! Khố y còn chưa mặc mà huynh liền không nhận người! Số đệ thật thảm a!"
Văn Nhân Minh nghe Anh Chiêu nói như thế, ngoài miệng ý cười có chút ngăn không được.
Hắn vội vàng ôm chặt Anh Chiêu, cọ xát gương mặt của cậu, ở bên tai cậu xin tha.
"Vân Bình, là lỗi của ta, ta sẽ không lại suy nghĩ lung tung.
Ta về sau nhất định sẽ thật tốt bảo trọng mình, sẽ không để bị thương! Vân Bình, đừng giận ta có được không?"
Anh Chiêu giả bộ bình tĩnh nhìn Văn Nhân Minh một hồi, lúc sau mới chậm rãi nhẹ gật đầu.
Lập tức ôm chặt Văn Nhân Minh, đem đầu chôn ở trong ngực hắn, ngửi lấy mùi vị ái nhân.
Thế giới này, bọn cậu đã triệt để hòa làm một thể.
Bọn cậu đã bỏ lỡ quá lâu, cậu nhất định phải biết quý trọng thời gian ở cùng ái nhân.
Anh Chiêu ngẩng đầu hôn một chút gương mặt Văn Nhân Minh.
Sau đó, lại ép hắn lên thành bờ, cho hắn một nụ hôn sâu.
Anh Chiêu không ngừng hôn môi Văn Nhân Minh, cậu chỉ muốn lòng mình bình tĩnh lại, xác định Văn Nhân Minh thật sự không sao, ở trước mặt mình không có bị thương, cũng sẽ không rời đi chính mình.
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên word.press và Watt.pad cakhothit.
Văn Nhân Minh không nhớ rõ Anh Chiêu đến cùng hôn mình bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy đôi môi của mình đều bị đối phương mút đến có chút tê dại.
Hắn thở hổn hển ôm lấy vòng eo Anh Chiêu, chỉ cảm thấy chạm vào tay là trơn nhẵn da thịt để cho tâm hắn không khỏi run lên.
Anh Chiêu nhìn Văn Nhân Minh ửng hồng mặt, cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng hôn trán hắn, cả người đều leo lên trên người hắn, cùng hắn thân mật một chỗ.
Cậu đối Văn Nhân Minh nhẹ nói:
"Văn Nhân Minh, rất thích huynh! Rất thích huynh, làm sao bây giờ? Văn Nhân, đệ nên làm cái gì? Đệ thật sự sợ mất đi huynh, lúc đệ nhìn thấy huynh trọng thương nói không qua được, đệ cảm thấy chính mình sắp điên mất rồi."
Anh Chiêu một bên nói, một bên yên lặng rơi lệ.
Văn Nhân Minh cảm nhận được bả vai nóng hổi, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua toàn thân, để nội tâm của hắn không khỏi rung động.
"Vân Bình, thật xin lỗi! Sẽ không lại bị thương, ta không muốn để đệ buồn, ta cũng rất thích rất thích đệ! Mất đi đệ ta sẽ điên mất! Vân Bình, ta yêu đệ!"
Văn Nhân Minh một bên nỉ non, một bên tựa như nhịn không được.
Hắn ôm chặt lấy eo Anh Chiêu, xoay một cái liền đặt cậu lên bờ suối, rốt cuộc tỏ rõ tâm ý, hai người lại cùng nhau hòa làm một.
Hai người làm bậy suốt cả đêm, nhưng hoàn toàn không có làm chuyện song tu như trước, chỉ là đơn thuần muốn cùng ái nhân một chỗ thôi.
Ngày hôm sau, qua buổi trưa hai người mới tỉnh lại.
Anh Chiêu tính toán bọn cậu ở bên trong hang động này cũng không lâu lắm, có lẽ phải rời khỏi nơi này để tụ họp với những kẻ Phiêu Miểu Các kia.
Dù sao chỗ Nam Tranh còn có trò hay chờ cậu tới hoàn thành.
Dù sóng âm Thủy Thú có mạnh đến đâu Anh Chiêu biết thời gian bọn chúng hôn mê không còn bao lâu, chỉ sợ những kẻ đó đã tỉnh lại đi tìm mình cùng Văn Nhân Minh tứ phía rồi.
Cũng may mình tại cửa hang đã hạ kết giới, kết giới kia được hệ thống bảo vệ vững chắc, cho dù là lúc ấy tu vi cậu không cao cũng rất khó bị người khác phát hiện.
Cho dù cậu nhất thời xúc động giết chết Tiêu Liệt, nhưng cũng may lúc ấy các đệ tử Phiêu Miểu Các không còn ai thanh tỉnh, cũng không nhìn thấy quá trình cậu giết gã.
Cho nên tất nhiên có thể nói Tiêu Liệt là bị Thủy Thú tấn công mà chết.
Chỉ là không biết từ lúc bọn chúng tỉnh lại đến bây giờ, tình huống như thế nào rồi?
Anh Chiêu quay đầu hướng Văn Nhân Minh nói.
"Chúng ta cũng hẳn là nên ra ngoài, dù sao bên ngoài bí cảnh đệ còn có rất nhiều chuyện muốn làm."
Văn Nhân Minh nghĩ đến Nam Tranh còn ở bên ngoài bí cảnh, trên mặt hiện lên một tia tăm tối.
Nhẹ nhàng nắm chặt tay Anh Chiêu, xoa xoa lòng bàn tay cậu, có chút đau lòng nói ra:
"Vân Bình, không dối gạt đệ, tu vi của ta đã đến Ma Hoàng kỳ.
Toàn bộ Phiêu Miểu Các đều không phải là đối thủ của ta, nếu đệ muốn, ta có thể lập tức đi giết chết Nam Tranh!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook