Dụ Vợ Vào Tròng: Ông Xã Xin Nương Tay!
-
Chương 40: Trong Lòng Vô Cùng Vui Vẻ!
Lúc cô đang tự thương cho số phận bản thân, Lâu Ngâm Tiêu thì suy nghĩ.
Cười trộm?
Ừm.
Từ lúc gặp được cô bé này, quả thực số lần anh cười là rất nhiều.
Chỉ một ngày ngắn ngủi mà anh còn cười nhiều hơn cả mười mấy năm cộng lại.
Về phần nguyên nhân... Cô bé này rất thú vị, đây là nguyên nhân thứ nhất.
Về nguyên nhân thứ hai, đó chính là căn bệnh đau nửa đầu của anh không cần thuốc vẫn tự khỏi.
Trước kia công việc bận rộn, đầu đau như muốn vỡ, có thể nhẫn nhịn không nổi giận lung tung đã là anh kiềm chế lắm rồi, còn cười cái gì mà cười?
Hiện giờ đầu không đau, cơ thể thoải mái, đương nhiên tâm tình cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Đương nhiên, anh chắc chắn không nói những điều này cho cô bé kia, tránh việc nàng ta kiêu ngạo phổng mũi.
Anh ngừng cười, ký tên mình lên trên văn kiện, trong chớp mắt khí thế trên người anh trở nên vừa khí phách lại vừa cao quý: "Trợ lý Diệp, pha một cốc cà phê cho tôi, cà phê mới xay ấy."
Diệp Đào Yêu: "... Vâng, ngài chờ chút."
Cô đi tới trước bàn làm việc của Lâu Ngâm Tiêu, cầm lấy cốc cà phê của anh rồi quay người đi vào phòng giải khát.
Lúc đóng cửa, cô trợn mắt một cái thật to.
Từ bé đến lớn đều là người ta chạy quanh cô, cẩn thận hầu hạ cô, nên đây là lần đầu tiên cô hầu hạ người khác.
Nhưng mà...
Nay đã khác xưa, cô phải ghi nhớ mọi lúc mọi nơi rằng cô không còn là đại tiểu thư của nhà họ Diệp nữa.
Nhưng không sao, chỉ cần anh trai khỏi hẳn, cô cũng sẽ yên bình, bất kể có làm gì thì trong lòng đều vui vẻ sung sướng!
Lúc xay cà phê, cô không ngừng rót súp gà cho tâm hồn mình.
Sau khi bưng cà phê xay xong ra ngoài, cô đã hoàn toàn thích ứng với nhân vật "trợ lý" này.
Cô vững vàng đặt cốc cà phê xay thơm ngào ngạt bên cạnh tay Lâu Ngâm Tiêu, rồi nở nụ cười ngọt ngào: "Cà phê của tổng giám đốc ngài đây ạ, xin hãy từ từ uống kẻo nóng!"
Giọng cô quá ngọt ngào quyến rũ.
Trái tim Lâu Ngâm Tiêu như đột nhiên bị thứ gì đó phất qua, ngưa ngứa.
Anh tranh thủ rảnh rỗi ngẩng đầu lên liếc nhìn cô.
Đôi môi cô cong cong mỉm cười, hai gò má hồng hào hệt như cánh hoa đào, làm cho anh đột nhiên có cảm giác muốn giơ tay sờ lên má cô, rồi bóp nặn một phen.
Tay anh nhanh hơn cả phản ứng của đầu óc, theo bản năng giơ lên, nhưng anh nhanh chóng hoàn hồn, cầm lấy quai cốc cà phê: "Đặt ở đây, cô tự đi chơi đi."
Anh bưng cốc cà phê lên nhằm che giấu, đặt bên môi thổi thổi rồi khẽ nhấp một ngụm.
Anh chưa từng uống cốc cà phê nào thơm và đậm vị như vậy, hệt như những lời trên quảng cáo, trơn mượt như tơ, mùi hương lưu giữ trong miệng.
Hóa ra những dòng trong sách mà anh cho rằng là những lời nói điêu lại là thật... Cùng một thức uống, do người khác biệt làm ra sẽ mang theo hương vị hoàn toàn khác biệt.
Cà phê trước kia anh uống đều là để tinh thần tỉnh táo và giảm cơn đau đầu.
Nhưng cà phê hôm nay, anh lại nhấm nháp ra được mùi vị của vui vẻ và hạnh phúc.
Anh đặt cốc cà phê xuống, tâm tình vui vẻ tiếp tục giải quyết chỗ văn kiện còn lại.
Cười trộm?
Ừm.
Từ lúc gặp được cô bé này, quả thực số lần anh cười là rất nhiều.
Chỉ một ngày ngắn ngủi mà anh còn cười nhiều hơn cả mười mấy năm cộng lại.
Về phần nguyên nhân... Cô bé này rất thú vị, đây là nguyên nhân thứ nhất.
Về nguyên nhân thứ hai, đó chính là căn bệnh đau nửa đầu của anh không cần thuốc vẫn tự khỏi.
Trước kia công việc bận rộn, đầu đau như muốn vỡ, có thể nhẫn nhịn không nổi giận lung tung đã là anh kiềm chế lắm rồi, còn cười cái gì mà cười?
Hiện giờ đầu không đau, cơ thể thoải mái, đương nhiên tâm tình cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Đương nhiên, anh chắc chắn không nói những điều này cho cô bé kia, tránh việc nàng ta kiêu ngạo phổng mũi.
Anh ngừng cười, ký tên mình lên trên văn kiện, trong chớp mắt khí thế trên người anh trở nên vừa khí phách lại vừa cao quý: "Trợ lý Diệp, pha một cốc cà phê cho tôi, cà phê mới xay ấy."
Diệp Đào Yêu: "... Vâng, ngài chờ chút."
Cô đi tới trước bàn làm việc của Lâu Ngâm Tiêu, cầm lấy cốc cà phê của anh rồi quay người đi vào phòng giải khát.
Lúc đóng cửa, cô trợn mắt một cái thật to.
Từ bé đến lớn đều là người ta chạy quanh cô, cẩn thận hầu hạ cô, nên đây là lần đầu tiên cô hầu hạ người khác.
Nhưng mà...
Nay đã khác xưa, cô phải ghi nhớ mọi lúc mọi nơi rằng cô không còn là đại tiểu thư của nhà họ Diệp nữa.
Nhưng không sao, chỉ cần anh trai khỏi hẳn, cô cũng sẽ yên bình, bất kể có làm gì thì trong lòng đều vui vẻ sung sướng!
Lúc xay cà phê, cô không ngừng rót súp gà cho tâm hồn mình.
Sau khi bưng cà phê xay xong ra ngoài, cô đã hoàn toàn thích ứng với nhân vật "trợ lý" này.
Cô vững vàng đặt cốc cà phê xay thơm ngào ngạt bên cạnh tay Lâu Ngâm Tiêu, rồi nở nụ cười ngọt ngào: "Cà phê của tổng giám đốc ngài đây ạ, xin hãy từ từ uống kẻo nóng!"
Giọng cô quá ngọt ngào quyến rũ.
Trái tim Lâu Ngâm Tiêu như đột nhiên bị thứ gì đó phất qua, ngưa ngứa.
Anh tranh thủ rảnh rỗi ngẩng đầu lên liếc nhìn cô.
Đôi môi cô cong cong mỉm cười, hai gò má hồng hào hệt như cánh hoa đào, làm cho anh đột nhiên có cảm giác muốn giơ tay sờ lên má cô, rồi bóp nặn một phen.
Tay anh nhanh hơn cả phản ứng của đầu óc, theo bản năng giơ lên, nhưng anh nhanh chóng hoàn hồn, cầm lấy quai cốc cà phê: "Đặt ở đây, cô tự đi chơi đi."
Anh bưng cốc cà phê lên nhằm che giấu, đặt bên môi thổi thổi rồi khẽ nhấp một ngụm.
Anh chưa từng uống cốc cà phê nào thơm và đậm vị như vậy, hệt như những lời trên quảng cáo, trơn mượt như tơ, mùi hương lưu giữ trong miệng.
Hóa ra những dòng trong sách mà anh cho rằng là những lời nói điêu lại là thật... Cùng một thức uống, do người khác biệt làm ra sẽ mang theo hương vị hoàn toàn khác biệt.
Cà phê trước kia anh uống đều là để tinh thần tỉnh táo và giảm cơn đau đầu.
Nhưng cà phê hôm nay, anh lại nhấm nháp ra được mùi vị của vui vẻ và hạnh phúc.
Anh đặt cốc cà phê xuống, tâm tình vui vẻ tiếp tục giải quyết chỗ văn kiện còn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook