Dụ Vợ Vào Tròng: Ông Xã Xin Nương Tay!
-
Chương 41: Không Cho Tiền Cũng Đẹp Trai!
Diệp Đào Yêu cũng tự khao mình một cốc cà phê vừa xay... Tin rằng Lâu đại BOSS hào phóng như vậy hẳn là sẽ không kẹt sỉ chút cà phê này.
Cô bưng cốc cà phê của mình trở lại chỗ làm việc, mở máy tính lên.
Cô xem phim một lát, rồi lại chơi game, rồi lại lên mạng lướt web, đột nhiên nhận ra như cô bây giờ quả thực quá lãng phí cuộc đời.
Lâu đại BOSS rất mạnh, nhưng đó là chuyện của anh ta.
Tuy rằng hiện giờ cô đang dựa lưng đại thụ hóng mát, nhưng tính cách của Lâu đại BOSS kỳ dị khó nắm bắt như vậy, ai biết khi nào anh sẽ chơi chán trò chơi này, rồi đuổi cô đi?
Cho nên cô thấy cứ dựa vào bản thân mình thì đáng tin cậy hơn.
Cô xoay ghế ngồi thành đối mặt với Lâu Ngâm Tiêu: "Này, tôi muốn ra ngoài mua ít đồ, có được không?"
Lâu Ngâm Tiêu vẫn cúi đầu nhìn văn kiện, hỏi: "Mua gì?"
"Tôi muốn mua một ít giấy bút." Diệp Đào Yêu đáp lời: "Tôi ngồi đây không làm gì quá buồn chán, nên muốn kiếm ít việc về làm."
Lâu Ngâm Tiêu hỏi: "Sau đó?"
"Tôi mua ít giấy bút về, có thể vẽ truyện tranh." Diệp Đào Yêu nói với vẻ đắc chí: "Tôi vẽ truyện tranh hơi bị giỏi đấy!"
"Ừm, được." Lâu Ngâm Tiêu liếc nhìn cô: "Bảo Thập Nhị đi cùng cô, chỗ cậu ấy có thẻ, muốn mua gì thì bảo cậu ấy quẹt thẻ cho."
Đôi mắt Diệp Đào Yêu vụt sáng: "Không trừ vào tiền lương của tôi đúng không?"
"Không." Lâu Ngâm Tiêu cầm cốc cà phê lên, liếc nhìn cô: "Coi như phúc lợi cô pha cà phê cho tôi."
Diệp Đào Yêu: "..."
Lâu đại BOSS đúng là Lâu đại BOSS, chẳng phải là quá hào phóng rồi sao?
Cô đứng dậy, trong lòng có chút hưng phấn: "Vậy tôi mua gì cũng được nhé?"
"Ừm." Lâu Ngâm Tiêu cúi đầu tiếp tục xem giấy tờ: "Thích gì thì cứ mua, tiền ở chỗ Thập Nhị đủ cho cô dùng. Nếu thật sự không đủ, bảo Thập Nhị gọi cho Tiểu Phàm, Tiểu Phàm sẽ chuyển thêm cho cô."
Diệp Đào Yêu nắm tay, thầm "yeah" một tiếng ở trong lòng. Cô đi tới trước mặt Lâu Ngâm Tiêu, cười tủm tỉm nhìn anh: "Sếp, có ai nói với anh là anh đặc biệt hào phóng đặc biệt đẹp trai bao giờ chưa?"
Lâu Ngâm Tiêu ngẩng đầu, như cười như không nhìn cô: "Cho tiền tiêu chính là đẹp trai?"
Diệp Đào Yêu ho khan một tiếng: "Nào có nào có. Anh vốn đẹp đẽ trời sinh, không cho tiền cũng đã đẹp trai rồi!"
"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa." Lâu Ngâm Tiêu cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện: "Đi sớm về sớm, chú ý an toàn... Lúc lấy đồ đập người nhớ bảo vệ tay của mình."
Diệp Đào Yêu: "..."
BOSS đại nhân, nếu ngài mà không nói nửa câu sau, tôi sẽ cảm kích ngài lắm lắm, thật đấy!
Cô lén lút làm mặt quỷ với BOSS đại nhân, sau đó dẫn theo Lâu Thập Nhị ra ngoài.
Đã có người đi theo chi tiền, cô cũng không khách sáo, ngoài giấy bút, cô còn mua một đống quần áo với đồ ăn vặt.
Cô cảm nhận sâu sắc tự đáy lòng rằng chính cô mất cả quyền ngủ một mình, thì tiêu chút tiền chinh của đại BOSS cũng là quá đỗi bình thường.
Cô bưng cốc cà phê của mình trở lại chỗ làm việc, mở máy tính lên.
Cô xem phim một lát, rồi lại chơi game, rồi lại lên mạng lướt web, đột nhiên nhận ra như cô bây giờ quả thực quá lãng phí cuộc đời.
Lâu đại BOSS rất mạnh, nhưng đó là chuyện của anh ta.
Tuy rằng hiện giờ cô đang dựa lưng đại thụ hóng mát, nhưng tính cách của Lâu đại BOSS kỳ dị khó nắm bắt như vậy, ai biết khi nào anh sẽ chơi chán trò chơi này, rồi đuổi cô đi?
Cho nên cô thấy cứ dựa vào bản thân mình thì đáng tin cậy hơn.
Cô xoay ghế ngồi thành đối mặt với Lâu Ngâm Tiêu: "Này, tôi muốn ra ngoài mua ít đồ, có được không?"
Lâu Ngâm Tiêu vẫn cúi đầu nhìn văn kiện, hỏi: "Mua gì?"
"Tôi muốn mua một ít giấy bút." Diệp Đào Yêu đáp lời: "Tôi ngồi đây không làm gì quá buồn chán, nên muốn kiếm ít việc về làm."
Lâu Ngâm Tiêu hỏi: "Sau đó?"
"Tôi mua ít giấy bút về, có thể vẽ truyện tranh." Diệp Đào Yêu nói với vẻ đắc chí: "Tôi vẽ truyện tranh hơi bị giỏi đấy!"
"Ừm, được." Lâu Ngâm Tiêu liếc nhìn cô: "Bảo Thập Nhị đi cùng cô, chỗ cậu ấy có thẻ, muốn mua gì thì bảo cậu ấy quẹt thẻ cho."
Đôi mắt Diệp Đào Yêu vụt sáng: "Không trừ vào tiền lương của tôi đúng không?"
"Không." Lâu Ngâm Tiêu cầm cốc cà phê lên, liếc nhìn cô: "Coi như phúc lợi cô pha cà phê cho tôi."
Diệp Đào Yêu: "..."
Lâu đại BOSS đúng là Lâu đại BOSS, chẳng phải là quá hào phóng rồi sao?
Cô đứng dậy, trong lòng có chút hưng phấn: "Vậy tôi mua gì cũng được nhé?"
"Ừm." Lâu Ngâm Tiêu cúi đầu tiếp tục xem giấy tờ: "Thích gì thì cứ mua, tiền ở chỗ Thập Nhị đủ cho cô dùng. Nếu thật sự không đủ, bảo Thập Nhị gọi cho Tiểu Phàm, Tiểu Phàm sẽ chuyển thêm cho cô."
Diệp Đào Yêu nắm tay, thầm "yeah" một tiếng ở trong lòng. Cô đi tới trước mặt Lâu Ngâm Tiêu, cười tủm tỉm nhìn anh: "Sếp, có ai nói với anh là anh đặc biệt hào phóng đặc biệt đẹp trai bao giờ chưa?"
Lâu Ngâm Tiêu ngẩng đầu, như cười như không nhìn cô: "Cho tiền tiêu chính là đẹp trai?"
Diệp Đào Yêu ho khan một tiếng: "Nào có nào có. Anh vốn đẹp đẽ trời sinh, không cho tiền cũng đã đẹp trai rồi!"
"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa." Lâu Ngâm Tiêu cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện: "Đi sớm về sớm, chú ý an toàn... Lúc lấy đồ đập người nhớ bảo vệ tay của mình."
Diệp Đào Yêu: "..."
BOSS đại nhân, nếu ngài mà không nói nửa câu sau, tôi sẽ cảm kích ngài lắm lắm, thật đấy!
Cô lén lút làm mặt quỷ với BOSS đại nhân, sau đó dẫn theo Lâu Thập Nhị ra ngoài.
Đã có người đi theo chi tiền, cô cũng không khách sáo, ngoài giấy bút, cô còn mua một đống quần áo với đồ ăn vặt.
Cô cảm nhận sâu sắc tự đáy lòng rằng chính cô mất cả quyền ngủ một mình, thì tiêu chút tiền chinh của đại BOSS cũng là quá đỗi bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook