Dụ Vợ Vào Tròng: Ông Xã Xin Nương Tay!
-
Chương 21: Anh Mau Tới Đây Anh Nam!
Tối hôm qua rõ ràng là bà trẻ đã sai người làm cho Diệp Đào Yêu hôn mê, rồi đưa cô lên giường cái tên nhà giàu mới nổi mập như heo Quách Thắng Giang.
Sao sáng sớm nay người ở cạnh Diệp Đào Yêu lại là một người đàn ông cao quý tuấn mỹ, phong thái lỗi lạc như thế này?
Biểu cảm của Phan Mỹ Nguyệt còn khó coi hơn cả Phan Tình Văn.
Cô ta ép chính mình phải nặn ra một nụ cười quyến rũ, nũng nịu nới với Lâu Ngâm Tiêu: “Vị thiếu gia này, ngài còn không biết sao? Bây giờ Diệp Đào Yêu không còn là cô cả của nhà họ Diệp nữa. Mẹ cô ta là một người phụ nữ dâm đãng, lả lơi ong bướm, chỉ biết ngoại tình, lén sinh ra cô ta, cho nên cô ta…”
Cô ta còn chưa dứt lời, “Rầm” một tiếng, một bình hoa sứ mỏng nhẹ đánh lên đầu cô ta, chiếc bình vỡ ra thành từng mảng lớn.
Máu tươi chảy xuống từ trán cô ta, khiến cô ta hoảng sợ liên tục phát ra những tiếng hét thất thanh đầy chói tai.
Diệp Đào Yêu ném một nửa bình hoa sứ còn trong tay xuống đất, mặt cô không cảm xúc nhìn Lâu Ngâm Tiêu: “Bình hoa này chắc là rất đắt.”
“Không sao cả, chúng ta có thể đền bù được.” Lâu Ngâm Tiêu sung sướng cong môi: “Cứ đánh thoải mái. Nếu không hết giận thì phá thêm mấy cái nữa.”
Diệp Đào Yêu cũng học bộ dạng của anh, cô cười cong môi nhưng trong mắt lại là hờ hững, không hề có một chút ý cười.
Phan Mỹ Nguyệt che lại vết thương đang chảy máu của mình, cô ta xoay người về hướng khác, thét chói tai ra ngoài cửa: “Anh Nam, anh mau tới đây đi anh Nam!”
Một người đàn ông trẻ tuổi, lạnh lùng từ từ đi vào cửa hàng trang sức trong tiếng thét chói tai của Phan Mỹ Nguyệt.
Tay phải anh ta cầm điện thoại, trên khuôn mặt anh ta là biểu cảm lạnh lùng. Sau đó, anh ta nói vài câu với người trong điện thoại rồi nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi, đi tới bên cạnh Phan Mỹ Nguyệt. Ánh mắt anh tuấn nhăn lại, anh ta lạnh giọng hỏi: “Bị sao vậy?”
“Là cô ta! Đứa con hoang kia!” Phan Mỹ Nguyệt hét chói tai, cô ta quay lại dùng ngón tay chỉ vào Diệp Đào Yêu đang đứng phía sau mình: “Cô ta dùng bình hoa đánh em!”
Lãnh Cận Nam nhìn theo hướng chỉ của Phan Mỹ Nguyệt, ánh mắt lạnh băng dừng trên khuôn mặt của Diệp Đào Yêu.
Trong nháy mắt đó, thân thể Diệp Đào Yêu run rẩy, bàn tay đang rũ bên người hơi run rẩy.
Lãnh Cận Nam.
Chính là Lãnh Cận Nam phản bội cô.
Lãnh Cận Nam vô tình vô nghĩa.
Lãnh Cận Nam tổn thương cô sâu trong tim.
Trong mấy tháng long trời lở đất này, điều khiến cô không thể đón nhận không phải là bà trẻ của cô trở mặt vô tình mà là sự tuyệt tình, phản bội của Lãnh Cận Nam.
Bà trẻ làm ra những chuyện mà cô không thể lý giải khiến cô cũng rất khổ sở, nhưng những khổ sở đó vẫn còn có giới hạn.
Dù sao, mối quan hệ giữa cô và bà trẻ vẫn luôn xa cách, cả hai không hề thân thiết với nhau chút nào.
Sao sáng sớm nay người ở cạnh Diệp Đào Yêu lại là một người đàn ông cao quý tuấn mỹ, phong thái lỗi lạc như thế này?
Biểu cảm của Phan Mỹ Nguyệt còn khó coi hơn cả Phan Tình Văn.
Cô ta ép chính mình phải nặn ra một nụ cười quyến rũ, nũng nịu nới với Lâu Ngâm Tiêu: “Vị thiếu gia này, ngài còn không biết sao? Bây giờ Diệp Đào Yêu không còn là cô cả của nhà họ Diệp nữa. Mẹ cô ta là một người phụ nữ dâm đãng, lả lơi ong bướm, chỉ biết ngoại tình, lén sinh ra cô ta, cho nên cô ta…”
Cô ta còn chưa dứt lời, “Rầm” một tiếng, một bình hoa sứ mỏng nhẹ đánh lên đầu cô ta, chiếc bình vỡ ra thành từng mảng lớn.
Máu tươi chảy xuống từ trán cô ta, khiến cô ta hoảng sợ liên tục phát ra những tiếng hét thất thanh đầy chói tai.
Diệp Đào Yêu ném một nửa bình hoa sứ còn trong tay xuống đất, mặt cô không cảm xúc nhìn Lâu Ngâm Tiêu: “Bình hoa này chắc là rất đắt.”
“Không sao cả, chúng ta có thể đền bù được.” Lâu Ngâm Tiêu sung sướng cong môi: “Cứ đánh thoải mái. Nếu không hết giận thì phá thêm mấy cái nữa.”
Diệp Đào Yêu cũng học bộ dạng của anh, cô cười cong môi nhưng trong mắt lại là hờ hững, không hề có một chút ý cười.
Phan Mỹ Nguyệt che lại vết thương đang chảy máu của mình, cô ta xoay người về hướng khác, thét chói tai ra ngoài cửa: “Anh Nam, anh mau tới đây đi anh Nam!”
Một người đàn ông trẻ tuổi, lạnh lùng từ từ đi vào cửa hàng trang sức trong tiếng thét chói tai của Phan Mỹ Nguyệt.
Tay phải anh ta cầm điện thoại, trên khuôn mặt anh ta là biểu cảm lạnh lùng. Sau đó, anh ta nói vài câu với người trong điện thoại rồi nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi, đi tới bên cạnh Phan Mỹ Nguyệt. Ánh mắt anh tuấn nhăn lại, anh ta lạnh giọng hỏi: “Bị sao vậy?”
“Là cô ta! Đứa con hoang kia!” Phan Mỹ Nguyệt hét chói tai, cô ta quay lại dùng ngón tay chỉ vào Diệp Đào Yêu đang đứng phía sau mình: “Cô ta dùng bình hoa đánh em!”
Lãnh Cận Nam nhìn theo hướng chỉ của Phan Mỹ Nguyệt, ánh mắt lạnh băng dừng trên khuôn mặt của Diệp Đào Yêu.
Trong nháy mắt đó, thân thể Diệp Đào Yêu run rẩy, bàn tay đang rũ bên người hơi run rẩy.
Lãnh Cận Nam.
Chính là Lãnh Cận Nam phản bội cô.
Lãnh Cận Nam vô tình vô nghĩa.
Lãnh Cận Nam tổn thương cô sâu trong tim.
Trong mấy tháng long trời lở đất này, điều khiến cô không thể đón nhận không phải là bà trẻ của cô trở mặt vô tình mà là sự tuyệt tình, phản bội của Lãnh Cận Nam.
Bà trẻ làm ra những chuyện mà cô không thể lý giải khiến cô cũng rất khổ sở, nhưng những khổ sở đó vẫn còn có giới hạn.
Dù sao, mối quan hệ giữa cô và bà trẻ vẫn luôn xa cách, cả hai không hề thân thiết với nhau chút nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook