Dữ Quân Giai Lão
Quyển 6 - Chương 107: Vốn là có quen biết

"Đinh cô nương, Đinh cô nương..."

"A?" Hiểu Vân ngẩng đầu, mới phát hiện bản thân không biết khi nào đã trở về khách điếm. Đường Thực đang đứng trước mặt, vẻ mặt nghi hoặc.

"Đinh cô nương có chuyện gì sao?” Đường Thực vừa rồi đang ngồi ở mặt tiền khách điếm uống trà, thấy Hiểu Vân vào cửa, nhưng nhìn nàng có vẻ không yên lòng, tâm sự nặng nề, hắn đi tới trước mặt nàng cũng không phát hiện, gọi mấy tiếng nàng mới phản ứng lại.

"À, ta không sao.” Hiểu Vân ôm trán, muốn phủi đi ý nghĩ luôn lộn xộn trong đầu mãi không chịu đi vừa rồi, khiến nàng có chút mất hồn mất vía. “Chuyện của Đường công tử đã xong rồi sao?"

Đường Thực gật đầu, "Đinh cô nương ngồi xuống uống trà nhé?"

"Được."

Hai người ngồi xuống chiếc bàn Đường Thực ngồi ban đầu, Đường Thực lấy một thứ đặt trước mặt nàng: “Hôm qua đám cướp đã bị huyện nha bắt giam, mũi tên trên người bọn họ, ta cũng đã đặc biệt dặn người khác thu hồi giúp, hiện giờ vật về nguyên chủ."

Thì ra trong bao bố là mũi tên của nàng, như vậy cũng đỡ cho nàng lại phải chế tạo thêm. Hiểu Vân mỉm cười thu hồi bao bố: “Đa tạ Đường công tử."

"Là việc phải làm." Đường Thực cười nói. "Có điều, tiểu sinh có một chuyện không rõ, xin cô nương giải tỏa nghi vấn."

"Đường công tử mời nói."

"Trên đoản tiễn của cô nương có mê dược rất lợi hại, cho nên những người đó sau khi bị trúng tên đều hôn mê. Nhưng tên cuối cùng, cũng hôn mê hơn mười canh giờ, có điều trên người hắn lại không có vết thương. Đinh cô nương làm thế nào khiến hắn hôn mê vậy?"

Hiểu Vân nghe xong, cười cười nhìn hắn, sau đó lắc đầu, theo bản năng vuốt vuốt chiếc nhẫn trên tay, nói ra hai chữ “Bí mật".

Hai chữ vô cùng đơn giản, lại khiến Đường Thực có chút xấu hổ. Không ngờ lại bị bác bỏ trực tiếp. “Là tại hạ thất lễ."

"Không sao không sao.” Hiểu Vân khoát tay, "Thật ra Đường công tử không cần để ý, ta luôn nói chuyện trực tiếp như vậy đấy."

Đường Thực cười cười gật đầu. Người nói chuyện trực tiếp giống như nàng, đừng nói là nữ tử, những nam tử hắn từng gặp cũng không có được mấy người.

"Chúng ta khi nào xuất phát?"

"Hôm nay đã muộn rồi, Phúc thúc đang đi chuẩn bị, sáng sớm mai lên đường được không?"

Hiểu Vân nghĩ một chút rồi gật đầu, tuy rằng nàng có chút vội, có điều lúc này xuất phát cũng không đi được bao xa, hơn nữa nếu không kịp tới trấn kế tiếp trước khi trời tối, không chừng còn phải ăn ngủ ngoài trời.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mọc, chủ tớ Đường Thực cùng Hiểu Vân ba người đã sửa soạn xong, chuẩn bị xuất phát. Nhưng lúc ra cửa lại gặp một người. Người nọ ngồi trên lưng một con ngựa toàn thân màu trắng, một thân quan phục màu đỏ, vạt áo có hoa văn xanh trắng giao nhau như gợn sóng, tay cầm bảo kiếm, trên đầu đội mũ cánh chuồn, hai sợi dây đỏ buông xuống bên đầu.

Lúc này, mặt trời đã lên, ánh sáng màu vàng nhạt xuyên qua gáy hắn chiếu tới, có chút chói mắt. Hiểu Vân nhìn không rõ mặt hắn, nhưng trang phục kia, không có gì khác với Triển Chiêu ngày thường.

Là hắn sao? Trong lúc nhất thời, Hiểu Vân không biết phản ứng thế nào, nhưng kỳ quái là, nàng không có cảm giác kích động hay hưng phấn. Chỉ ngây người đứng đó, nhìn người kia.

Đường Thực thấy Hiểu Vân đứng trước cửa khách điếm, yên lặng không nhúc nhích, trong lòng vô cùng nghi ngờ. Đinh cô nương này vì sao lại nhìn người kia như vậy, không phải bọn họ quen biết chứ?

"Vân nha đầu?" Người áo đỏ nhìn cô nương đứng cách mình không xa hồi lâu, mới chần chờ mở miệng. Đây, là Hiểu Vân năm đó sao?

Hiểu Vân cảm thấy giọng nói thật quen tai, đúng vậy, "Bạch Ngọc Đường!"

Lúc nàng gọi ra tên mình, Bạch Ngọc Đường đã xoay người xuống ngựa, vội vàng bước tới, hai tay nắm lấy bả vai Hiểu Vân. Bạch Ngọc Đường đứng trước mặt nàng, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới. Nàng ở trước mắt, cao hơn, trưởng thành hơn, người cũng mượt mà hơn, khuôn mặt trắng hồng, thoạt nhìn rất có tinh thần. Thấy nàng như vậy, trong lòng Bạch Ngọc Đường vừa kích động vừa vui vẻ, nhưng lại vẫn có cảm giác không chân thực.

Hiểu Vân nhìn Bạch Ngọc Đường một thân ăn mặc y hệt Triển Chiêu trước mắt, trong nhất thời có chút không quen, trước đây đã quen nhìn hắn mặc áo trắng, bây giờ một thân áo đỏ ở trên người hắn, đặc biệt không được tự nhiên. Hơn nữa, theo nàng thấy, hắn mặc đồ đỏ không đẹp bằng Triển Chiêu. Hiểu Vân nghĩ vậy, cũng nói ra thành lời: “Ngũ ca mặc đồ này không đẹp.” Mặc thành như vậy, nàng còn tưởng là Triển Chiêu đấy, ngày hôm qua nhìn thấy trên đường, không chừng chính là hắn, hại nàng còn vì thế mất hồn hồi lâu.Nghĩ vậy, trong từ ngữ khó tránh một chút oán hận nho nhỏ.

Bạch Ngọc Đường vốn dĩ còn đang do dự, nghe nàng nói như vậy, cảm thấy chán nản. Chia tay lâu như vậy, câu đầu tiên khi gặp lại là câu này! Cũng chỉ có Hiểu Vân mới có thể nói vậy.

"Nha đầu ngươi đó!" Bạch Ngọc Đường lắc đầu, giận lẫy một câu, tay định búng trán nàng, lại bị nàng nhẹ nhàng ngăn lại, sau đó thấy nàng nhanh nhẹn bước lùi lại vài bước, đắc ý cười: “Ta lúc này không dễ để huynh khi dễ nữa đâu!"

Bạch Ngọc Đường cũng cười, đúng vậy, nghe nói Lăng Ba kia có thần năng, ba năm qua, nàng đi theo Lăng Ba tu đạo, tất nhiên không giống như trước nữa. Lúc ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không ở Khai Phong phủ, đối với chuyện nàng suýt nữa đánh mất tính mạng, cũng chỉ biết qua thư. May mắn sau đó có Lăng Ba xuất hiện, nếu không, khi đó hắn trở về, chỉ sợ chính là tham gia tang lễ của nàng. Hiện giờ tốt rồi, một người sinh động hoạt bát như vậy đứng trước mắt, so với cái gì cũng tốt hơn. Không chỉ có thế, xem ra tu vi võ nghệ cũng tiến bộ, ít nhất sau này có thể tự bảo vệ mình. Nghĩ như vậy, trong lòng Bạch Ngọc Đường cảm thấy được an ủi, có điều… Muốn thắng được Bạch Ngọc Đường hắn không dễ đâu.

Đột nhiên, dưới chân Bạch Ngọc Đường dùng sức, nhảy lên một cái, tay trái một trảo, lấy tốc độ cực nhanh đánh tới Hiểu Vân. Hiểu Vân ban đầu không phòng bị, nhưng phản xạ cũng rất mau, thân mình lách sang một bên tránh được. Nhưng mà tay Bạch Ngọc Đường vẫn nhanh hơn, vừa cong vừa móc, đánh úp tới hướng ngược lại, Hiểu Vân xoay người về phía sau, hai tay chống đỡ, chân phải đã chuẩn bị đã ra ngoài, tới trước ngực Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường không sợ nàng đá, chỉ sợ giày của nàng làm bẩn quần áo hắn, tay thu hồi, nghiêng người né tránh, tay kia hất tới sau lưng.

Cứ như vậy một bên đánh một bên đỡ, bất luận Hiểu Vân trốn thế nào, tay hắn như bóng với hình, luôn có cách đuổi theo. Nhưng nhìn như sắp đắc thủ, lại luôn thiếu một chút. Cứ như vậy, hai người giao thủ qua lại mười hiệp, cũng không thấy chân hai người cử động, thật sự là võ nghệ không tệ, rất phấn khích, khiến người trong khách điếm há mồm mà xem, đều tấm tắc khen ngợi.

Có điều, Hiểu Vân vẫn không thể địch lại Bạch Ngọc Đường, trong lòng nàng cũng biết rõ Bạch Ngọc Đường nhường nàng, vì thế kêu mệt, dứt khoát không né nữa. Bạch Ngọc Đường cũng cười cười thu lại tư thế.

Thấy hai người nghỉ tay, Đường Thực cùng Đường Phúc lúc này mới bước ra. “Thì ra Đinh cô nương và Bạch đại nhân có quen biết.” Đường Thực thấy ngôn hành cử chỉ của bọn họ rất thân thiết, có chút không câu nệ lễ nghĩa, liền biết quan hệ giữa bọn họ rất thân, trong lòng nhịn không được một trận chua xót.

Bạch Ngọc Đường cùng Hiểu Vân đồng thời gật đầu.

"Đúng rồi, Ngũ Ca sao lại ở đây?” Hiểu Vân nhìn Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ta phụng lệnh Bao đại nhân tới đón Đường đại nhân đến Đăng Châu.” Bạch Ngọc Đường giải thích.

"Đón?" Hiểu Vân liếc mắt nhìn Đường Thực một cái. Bao đại nhân phái Bạch Ngọc Đường ngàn dặm xa xôi từ Khai Phong tới đây đón Đường Thực? Xem ra chuyện này không đơn giản.

"Chúng ta lên đường rồi nói sau.” Nói xong, Bạch Ngọc Đường chuyển hướng sang Đường Thực, "Đường đại nhân, chúng ta khởi hành đi."

Đường Thực thở dài, bọn họ cuối cùng cũng chú ý tới hắn, vội nói được rồi cùng Đường Phúc lên xe ngựa.

Tiểu nhị của khách điếm đã mang ngựa của Hiểu Vân tới, đã qua ba năm, con ngựa nhỏ năm đó, nay đã lớn lên rất nhiều. Nếu không phải Hiểu Vân nhắc, Bạch Ngọc Đường thật sự khó mà nhận ra con ngựa cao lớn cường tráng này, chính là A Tảo năm đó. A Tảo giống như vẫn còn nhận ra Bạch Ngọc Đường, lúc Bạch Ngọc Đường đến gần vỗ về nó, nó phì phì phun bọt khí. Một người một ngựa, coi như là đang giao tiếp.

Đường Thực vừa vặn nhấc mành xe ngựa, thấy một màn này, lại cảm khái, ngay cả con ngựa cũng quen biết đấy. Thở dài một tiếng, rồi vào trong xe ngựa, bảo Đường Phúc đánh xe.

Sáng sớm ít người, bọn họ rất nhanh ra khỏi cửa thành. Dọc theo đường đi, Bạch Ngọc Đường đơn giản giải thích tình hình hai năm qua của hắn cùng Khai Phong phủ với Hiểu Vân.

Bạch Ngọc Đường từ Kim Hoa về kinh không lâu, Hoàng Thượng chính thức hạ chỉ, cho hắn làm hộ vệ. Từ đó về sau, hắn đi theo bên cạnh Bao đại nhân cùng với Triển Chiêu, giúp đại nhân làm việc. Trong thời gian này, hắn mới chính thức cảm nhận được vì sao Bao đại nhân lại được dân chúng gọi là Bao Thanh Thiên, sự vĩ đại của ông, không chỉ ở chỗ xử án như thần, mà còn ở chỗ thiết diện vô tư, công bình liêm chính, không sợ quyền quý, đối xử bình đẳng. Cửa lớn Khai Phong phủ luôn mở rộng, dân chúng đều có thể đi vào cáo trạng, Bao đại nhân luôn theo luật làm việc, không kể nguyên cáo là ai, bị cáo là ai.

Ông có thể vì một người vợ đi tìm chồng mà đắc tội công chúa, chém đầu tên phò mã vứt bỏ thê tử, bất trung bất hiếu, vì danh lợi mà không tiếc giết người diệt khẩu; ông cũng từng vì trăm ngàn nạn dân, không để ý tới thánh chỉ của Hoàng Thượng, kiên quyết đem chém Bàng Dục, con trai Bàng thái sư, kẻ ăn chặn vật phẩm cứu thiên tai, cướp đoạt dân nữ, giết hại dân chúng vô tội… Trong quãng thời gian này, những điều hắn thấy, đâu chỉ có từng đó.

Trong thời gian này, hắn cũng thật sự hiểu được Triển Chiêu, hiểu được vì sao hắn cam tâm gác lại cuộc sống giang hồ tự do tự tại, trở thành một hộ vệ bên cạnh Bao đại nhân. Sự ẩn nhẫn của hắn, là đổi lấy ba thước trời cao để bảo hộ vị thanh quan đáng quý của Tống triều, hắn thu cánh lại, là để giúp đỡ vị Thanh Thiên trong lòng dân chúng mở rộng chính nghĩa. Hắn thân nhập quan trường, không vì vinh hoa phú quý, không vì công danh lợi lộc, chỉ vì giang sơn xã tắc, hạnh phúc của dân chúng. Nhớ tới lúc trước mình còn vì hư danh “Miêu thử” mà gây phiền toái cho hắn, muốn cùng hắn tranh cao thấp, bây giờ nghĩ lại, bản thân lúc ấy thật quá vọng động ngây thơ.

Nói tới đây, Hiểu Vân cũng cảm thấy vui mừng: “Triển đại ca vốn là người như vậy, may mắn cuối cùng huynh cũng hiểu huynh ấy. Tương lai huynh ấy không cần một mình chiến đấu nữa, mà các huynh cũng sẽ thành tri kỷ một đời.” Nói như vậy, trong lòng Hiểu Vân lại có chút ghen tị đến buồn cười, chỉ vì nghĩ hắn những năm gần đây có thể thường xuyên làm bạn bên cạnh người ấy, kề vai tác chiến, giúp đỡ lẫn nhau. Hiểu Vân không khỏi cười khổ lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu nàng vì sao như thế, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.

Hiểu Vân cười nói: "Ta đang nghĩ, mèo chuột là thiên địch, không ngờ cũng có thể một ngày hóa thù thành bạn, thật sự là thiên hạ kỳ văn!"

Bạch Ngọc Đường trừng mắt lườm nàng: “Ngươi chớ có cười ta, tranh tài giữa ta và hắn còn chưa kết thúc đâu, rồi sẽ có một ngày Ngũ gia ta tranh cao thấp với hắn!” Tuy nói hiện tại đã có cảm giác kính trọng với Triển Chiêu, nhưng tính tình Bạch Ngọc Đường cao ngạo không dễ chịu thua, không thể thiếu nhiều phen luận bàn võ nghệ với Triển Chiêu.

Hiểu Vân chỉ cười, chỉ cần bọn họ không đánh thật, nói sao cũng được.

"Vậy… Đường Thực thì sao?" Hiểu Vân nhìn xe ngựa phía sau.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra đằng sau rồi mới nghiêm mặt nói: “Đăng Châu đã chết tổng cộng ba thông phán mới bổ nhiệm, mỗi người đều làm không quá ba tháng là chết rất kỳ lạ. Tri phủ Đăng Châu báo tin người vì bệnh mà chết, nhưng trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, ai cũng biết trong đó có uẩn khúc. Nhưng mà, bởi vì Trình Nguyên tri phủ Đăng Châu, chính là cháu trai của Thái sư đương triều, biểu ca của Bàng quý phi đang được Hoàng Thượng sủng ái, Hoàng Thượng muốn điều tra cái chết của mấy vị thông phán, nhưng sợ quần thần xử lý qua loa cho xong trước kẻ quyền quý, vì thế đặc phái Bao đại nhân lấy lý do kiểm tra hải quân ở biên cảnh, lấy lý do tra soát Đăng Châu để điều tra án này, cũng bảo đảm an toàn cho thông phán mới bổ nhiệm."

Hiểu Vân gật đầu, "Chuyện này quả thật chỉ có Bao đại nhân dám làm. Bao đại nhân sợ có người gây bất lợi cho Đường Thực, xuống tay trên đường hắn đi nhậm chức, cho nên phái huynh đến tiếp ứng?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu nói: "Ta xuất phát từ ba ngày trước, ta nghĩ Bao đại nhân cũng đang trên đường tới Đăng Châu."

"Đúng rồi, vừa rồi Đường Thực vì sao gọi ngươi là “Đinh cô nương”?” Vấn đề này đã canh cánh trong lòng Bạch Ngọc Đường đã lâu. Hắn nhớ rõ, ba năm trước lúc ở Hãm Không Đảo từng nghe nàng nói qua ba chữ “Đinh Hiểu Vân”, hắn đối với việc này vẫn luôn nghi ngờ.

Hiểu Vân nghiêng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường một hồi lâu rồi mới mở miệng nói: “Nói ra, Ngũ ca có lẽ cảm thấy không thể tin, nhưng đây là sự thật. Ta không phải Công Tôn Hiểu Vân, mà là một u hồn ký thác vào thân thên Công Tôn Hiểu Vân, ta tên Đinh Hiểu Vân. Ba năm trước, ta từng không cẩn thận nói ra, bị huynh nghe thấy, khi đó huynh từng hỏi ta, đây là chuyện gì. Ngũ ca hẳn còn nhớ chứ?"

Lời nói của Hiểu Vân khiến Bạch Ngọc Đường nghẹn họng một hồi, biểu hiện trên mặt thật giống như thấy yêu quái, không nói nên lời. Hiểu Vân thấy bộ dáng của hắn, phì một tiếng bật cười: “Ngũ ca, huynh bị ta dọa rồi sao? Có phải cảm thấy rất đáng sợ không?"

Bạch Ngọc Đường ngây ngốc một hồi, mới tỉnh táo lại, xì một tiếng: “Trên đời này không có chuyện khiến Bạch Ngọc Đường ta sợ hãi, chỉ là… Bất ngờ nghe được, cảm thấy… khó mà tưởng tượng được, không biết phải nói gì.” Nói xong, Bạch Ngọc Đường lại nhìn Hiểu Vân, tựa hồ muốn nhìn ra manh mối nào đó.

"Ngũ Ca, không cần nhìn, huynh không nhìn ra cái gì đâu, chỉ có thần tiên mới có thể nhìn thấy được.” Hiểu Vân cười chọc hắn.

"Thần tiên?" Nhắc tới hai chữ này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ tới một việc. Ba năm trước đây, hắn xong xuôi mọi chuyện ở Kim Hoa, ngày đêm hỏa tốc trở lại kinh thành, Hiểu Vân đã đi rồi. Khi đó, Triển Chiêu đối với việc của Hiểu Vân nói năng thận trọng, không chủ động đề cập tới. Bạch Ngọc Đường trong lòng biết Triển Chiêu vô cùng đau khổ, nên cũng không truy vấn. Hắn từ miệng Công Tôn Sách biết được sự tình từ đầu đến cuối, mà hắn cũng từng nghĩ, cả đời này cuối cùng không thể có duyên gặp lại nàng, nhưng mà không ngờ, hôm nay lại gặp được. Lúc vừa gặp thật quá vui mừng, khiến hắn không thể tin được chuyện này là thật.

"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây, lại vì sao đi cùng Đường Thực? Không phải ngươi đi theo một thần nhân tên Lăng Ba tu đạo sao?"

"Mấy ngày trước, sư phụ cho ta xuống núi, cho nên ta tính trở về Khai Phong phủ. Nhưng mấy ngày trước gặp được Đường Thực, cơ duyên xảo hợp biết Bao đại nhân muốn đi Đăng Châu, vì thế đồng hành cùng hắn.” Hiểu Vân nhẹ nhàng lơ đãng đem chuyện gặp gỡ Đường Thực kể lại một hồi. Mấy năm qua cuộc sống của nàng chỉ đơn giản là uống thuốc chữa bệnh, học võ học y linh tinh, cũng không có gì đặc biệt đáng nhắc tới, chỉ nói qua loa mấy câu. Mà một câu “Sư phụ cho ta xuống núi” kia, cũng cực kỳ đơn giản, rất có hương vị thái bình giả tạo. Khúc chiết trong đó, thật sự không thể nói với hắn.

"Nói như vậy, ngươi đang định cùng Đường Thực đến Đăng Châu à?” Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu hỏi nàng.

Hiểu Vân cười, "Nếu biết đại nhân đi Đăng Châu, ta tất nhiên không lý nào lại về Khai Phong."

"Ồ?" Bạch Ngọc Đường nhướn mi.

Hiểu Vân liếc mắt nhìn hắn, "Cha ta khẳng định ở bên cạnh đại nhân, ta đương nhiên phải tới chỗ đại nhân rồi."

Bạch Ngọc Đường cười khẽ, trêu chọc nói: "Không chỉ là vì Công Tôn tiên sinh, còn vì con mèo con kia..."

Hiểu Vân không đáp, chỉ nhìn về phía trước trầm mặc. Hai người không nói lời nào, chỉ có tiếng vó ngựa lộp cộp, tiếng bánh xe lách cách trên đường. Hồi lâu, nàng mới sâu kín thở ra một hơi: “Ta hiện tại thật muốn có một đôi cánh để bay tới đó."

Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng mắt nàng, giống như thấy trái tim nàng cũng bay xa, trong lòng nổi lên chua chát. Sớm biết là như thế, nhưng nghe nàng thản nhiên nói ra tâm sự của nàng, hắn vẫn cảm thấy trong lòng không khỏe. Có điều, nàng vốn không phải người có thể gượng ép, bản thân cũng thích nàng chính vì điều đó mà, không phải sao? Thôi thôi, nàng coi mình như huynh trưởng, có muội muội như vậy, sao có thể nói không phải là chuyện tốt.

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, mắt như hoa đào.

Hiểu Vân liếc mắt nhìn hắn một cái, không rõ hắn vì sao lại cười thành như vậy, vẻ mặt khó hiểu.

"Ngũ Ca vì sao vui vẻ như vậy?"

Bạch Ngọc Đường nhìn nàng, ra vẻ thần bí cười đáp, "Không nói với ngươi."

Hiểu Vân nghe vậy, hừ một tiếng, khinh thường quay đi."Ai thèm!"

Bạch Ngọc Đường thấy nàng như vậy, nhịn không được bật cười.

Hiểu Vân thấy vậy, vẻ mặt càng khó chịu, thấp giọng mắng: “Đồ điên!"

Bên trong xe ngựa, Đường Thực đang nhắm mắt dưỡng thần nghe được tiếng cười của Bạch Ngọc Đường, không cần nhìn cũng biết hai người họ trò chuyện thật vui vẻ, không khỏi có chút thổn thức, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đáng tiếc vị “thục nữ” này đã bị người ta “cầu” đi rồi. Mà Đường Phúc ngồi ở bên ngoài đánh xe, không khỏi lắc đầu than thở: đáng tiếc a đáng tiếc, thì ra hoa thơm đã sớm có chủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương