Dữ Quân Giai Lão
-
Quyển 6 - Chương 106: Hiển lộ thân thủ
Lúc đi đường sợ nhất là gặp phải ngày mưa. Tuy nói mưa xuân không ào ạt như mưa mùa hè, không lạnh như mưa mùa đông, nhưng lác đác từng trận từng trận, mưa bụi phất nhơ, liên miên không ngừng tạt vào mặt người, cũng không phải chuyện thoải mái.
Hiểu Vân thở dài, không mang theo áo tơi, sẽ không có gì che chắn mưa gió, tuy mưa nhỏ nhưng vẫn sẽ ướt quần áo.
"Đinh cô nương, không bằng chúng ta trú mưa nhé?” Đường Phúc thấy quần áo nàng đã ướt phân nửa liền đề xuất.
"Phúc thúc, chỗ này không nghỉ được đâu, lỡ bỏ qua thời gian, buổi tối chúng ta sẽ phải ngủ ở ngoài trời đó!"
"Hay là… Mở ô đi?"
"Mở ô?” Cưỡi ngựa mở ô, nàng còn chưa thử qua: “Tán ô cũng không che được bao nhiêu. Phúc thúc, ta không sao, ông không cần để ý."
Đường Phúc nghĩ lại, thấy cũng đúng, trong thời gian ngắn không biết làm thế nào cho phải.
Lúc này, Đường Thực xốc mành từ trong xe ngựa nhô đầu ra: “Phúc thúc nói phải, Đinh cô nương vào trong xe ngựa tránh mưa đi."
"Xe ngựa?" Hiểu Vân nghe hắn đề nghị, không khỏi kinh ngạc, thùng xe nhỏ như vậy, có thể ngồi hai người sao? Hơn nữa, không phải cổ nhân nghiêm khắc tuân thủ nam nữ khác biệt, qua lại không rõ ràng sao, chẳng lẽ Đường Thực hắn không kiêng kỵ cô nam quả nữ ngồi chung xe ngựa?
Đường Thực thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng vội giải thích, "Đinh cô nương vào ngồi trong xe ngựa, tiêu sinh ra ngồi cùng Phúc thúc là được."
"Thế này..." Thật ra cũng là biện pháp tốt. Có thể tránh được mưa, bọn họ cũng không tổn thất gì, sao lại không làm. Hiểu Vân không chối từ nữa, sảng khoái đồng ý.
Không gian trong xe ngựa rất nhỏ, lại chất đồ linh tinh, càng có vẻ chật chội. Hiểu Vân chọn một vị trí tương đối thoải mái ngồi xuống, xe ngựa bắt đầu chuyển động, lạch cạch xóc nảy.
Thì ra, cho dù xe ngựa lớn hay nhỏ, chạy trên đường đều xóc nảy. Hiểu Vân cười khẽ, không khỏi nhớ tới ba năm trước, lúc đó là cuối thu, nàng đi cùng Triển Chiêu, từ kinh thành tới huyện Hoa Đình. Nàng ngồi xe ngựa, hắn cưỡi ngựa, dọc đường hắn chăm sóc nàng có thừa, chi tiết rất nhỏ cũng để ý. Đêm hôm đó ngủ trong rừng, vì để nàng không bị đông lạnh, hắn đã bỏ qua lễ giáo, ôm lấy nàng, dùng thân thể sưởi ấm cho nàng. Nay nhớ lại, bọn họ khi đó, bọn họ vẫn còn chưa phát hiện tâm ý của đối phương. Nếu không phải, sao có thể trải qua một đêm như vậy? Nghĩ đến đây, Hiểu Vân không khỏi cười khẽ một tiếng, khi đó bọn họ thật sự có chút ngốc.
Từ biệt ba năm, hơn chín trăm ngày, không biết hắn giờ ra sao; không biết trong những giấc mộng của hắn, có bị cảm giác nhớ nhung cắn nuốt; không biết, hắn còn cố chấp đơn độc; không biết, lúc gặp lại, là đã trải qua một đời, hay tỉnh cảm vẫn như ngày hôm qua?
Nghĩ một hồi, Hiểu Vân lại có chút hốt hoảng, trước mắt như xuất hiện Triển Chiêu một thân áo lam, khuôn mặt mỉm cười yếu ớt nhìn nàng, nụ cười của hắn, đã bao lâu rồi không thấy? Hiểu Vân hơi nhếch khóe miệng, lại bị một tiếng động lớn bất ngờ làm giật mình, sau đó xe ngựa lắc lư vài cái rồi dừng lại.
"Làm sao vậy?" Hiểu Vân ngó ra, muốn xem chuyện gì, lại bị Đường Thực ngăn cản.
"Đinh cô nương, chớ đi ra." Trong lời nói có chút lo lắng.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Sợ là gặp phải cường đạo.” Đường Thực không quay đầu, thấp giọng giải thích.
"Cường đạo?"
"Đinh cô nương đợi ở trong xe, trăm ngàn lần đừng lên tiếng."
"A... Vậy các ngươi làm thế nào?” Chỉ bằng bọn họ, một lão bá bá gần năm mươi tuổi, một thư sinh văn nhược, làm sao mà đối phó được với cường đạo. Hiểu Vân từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra, phát hiện bọn họ đã bị bao vây, ước chừng sáu người, ai nấy đều cường tráng, trong tay cầm đại đao.
"Nếu bọn chúng muốn cướp tiền, chúng ta cho chúng là được."
"Ngươi cảm thấy, bọn họ cầm tiền rồi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?" Hiểu Vân hoài nghi.
Đường Thực không trả lời, Hiểu Vân trộm vén một góc rèm xe, thấy đầu lĩnh cường đạo đang chậm rãi đến gần.
"Các vị ngăn đường chúng ta là muốn gì?” Đường Thực lá gan không nhỏ, đối mặt với tên cướp mặt mày râu ria, tướng mạo hung ác, vẫn có thể lớn tiếng nói chuyện.
"Ha ha ha..." Tên đầu lĩnh ngửa mặt lên trời cười dài: “Cái này còn cần nói sao? Đương nhiên là cướp tiền tài rồi. Mang hết đồ quý giá giao ra đây!"
"Như vậy không khó, chúng ta giao nộp hết đồ đạc rồi, xin các vị thả chúng ta một con đường sống."
"Tiểu tử ngươi cũng biết thức thời đấy!” Đầu lĩnh nở nụ cười.
"Tiền tài là vật ngoại thân, sống mang theo chết không thể mang theo, mất thì mất, nhưng mạng chỉ có một cái, ai vì vật ngoại thân mà bỏ qua tính mạng của mình, đó là kẻ ngốc." Đường Thực trấn định nói.
Đại hán kia nở nụ cười: “Ừ, lời này nói có lý. Các huynh đệ, soát đồ cho ta!” Ra lệnh một tiếng, hai đạo phỉ đứng gần xe ngựa liền cất bước tiến lên.
"Chậm đã!" Đường Thực hét lớn một tiếng, từ trong ngực lấy ra mấy tờ giấy, Hiểu Vân trộm nhìn kỹ, không ngờ là ngân phiếu một trăm lượng. Không nghĩ tới người này có tiền như vậy, lại chỉ thuê một chiếc xe ngựa nhỏ thế này, hại nàng ngồi không thoải mái, ngay cả chân cũng không thể duỗi được.
"Trên tay ta có ba trăm lượng ngân phiếu. Tiền bạc đều ở đây. Nếu các ngươi thả chúng ta một con đường sống, ta sẽ giao ngân phiếu cho các ngươi. Nếu các ngươi kiên trì muốn giết chúng ta, ta đây chỉ có thể đem ngân phiếu hủy đi, dù sao cũng chết, không thể để các ngươi chiếm lợi được."
"Cái gì? Tiểu tử ngươi lại dám uy hiếp ta?” Đầu lĩnh kia mở lớn mắt trừng Đường Thực.
Hiểu Vân ở trong xe âm thầm thay hắn toát mồ hôi lạnh. Nếu hán tử kia quan tâm đến tiền thì tốt, bằng không chọc giận bọn họ, không phải chuyện đùa đâu. Xem ra nàng vẫn nên ra tay thì tốt hơn. Nghĩ xong, Hiểu Vân lục tìm trong bao quần áo của mình, lấy ra một thứ. Đây là bảo bối sư phụ cho nàng, đối với nàng mà nói tuyệt đối là bảo bối dùng được.
Nhắm, phóng ra! Oành một tiếng, tên cướp đứng bên cạnh xe ngựa a một tiếng, ngã xuống đất không ngồi dậy nổi. Những người khác bị biến cố bất ngờ dọa sợ, một tên cướp trong số đó lao đến bên cạnh tên cướp vừa ngã kiểm tra, mới phát hiện trên vai hắn cắm một mũi tên chỉ dài ba tấc, mà tên này đã hôn mê bất tỉnh.
"Ai, là ai? Ra đây cho lão tử!” Không ai thấy mũi tên này từ đâu bắn ra, nhóm cướp bắt đầu bối rối nhìn xung quanh.
Ngay sau đó, lại một tiếng nữa, thêm một người ngã xuống đất. Nhưng mà rất nhanh chóng có người phát hiện tên ngắn là từ trong xe ngựa bắn ra.
"Hồ lão đại, ở trong xe ngựa." Có người kêu lên.
Hiểu Vân lúc này một khắc cũng không dám trì hoãn, nhắm, phóng ra, lại nhắm, lại phóng ra. Oành oành oành ba phát, lại có ba tên ngã xuống đất. Chính lúc này, đầu lĩnh kia cũng đã tới bên cạnh xe ngựa, đại đao vung lên bổ tới Đường Thực họn họ. Mắt thấy đao sắp bổ tới, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hiểu Vân nhấc chân, đạp Đường Thực từ trên xe ngựa ngã xuống đất, hắn mới tránh được một kiếp.
Nhát đao này chém không trúng, kẹt lại trên đỉnh xe ngựa. Hồ lão đại hét lớn một tiếng, tay dùng chút lực, đỉnh xe ngựa cách một tiếng nứt ra, Đường Phúc cũng từ trên xe té xuống đất. Đồ trang trí trên xe bị đánh tan nát, còn chưa kịp nhìn rõ người nào trong xe, đại đao đã hướng nàng bổ tới. Hiểu Vân sớm đã có chuẩn bị, dưới chân động một cái, hai chân nhấc lên, nhẹ nhàng đánh bật đại đao bay trở lại phía Hồ lão đại, trên tay lại nhấn một cái, oành một tiếng, một mũi tên ngắn cắm vào sau lưng hắn.
Hồ lão đại còn muốn xoay người đánh trả, nhưng chỉ kịp rên rỉ một tiếng, sau đó loảng xoảng, đại đao rơi xuống đất, người cũng theo đó lăn từ trên ngựa xuống, ngã ở một bên, A Tảo cả kinh, vó ngựa vừa nhấc, lập tức đạp xuống mông hắn. A ~ đám cướp còn lại hít một hơi dài, bọn chúng giống như nghe thấy tiếng xương cốt lão đại gẫy nát. Lại nhìn Hiểu Vân, ai nấy đều trợn mắt há mồm, bọn chúng thật sự kiêng dè vũ khí chưa từng gặp trên tay nàng.
Hiểu Vân nhìn ba người còn lại, khóe miệng mỉm cười nói: “Các ngươi muốn nếm tử tư vị mũi tên này, hay là ngoan ngoãn đầu hàng?"
Ba người kia nghe vậy, đã muốn xoay người chạy trốn, Hiểu Vân sớm đã tính trước, liền hô lớn: "Đứng lại!" Ba người kia thấy vũ khí của Hiểu Vân chĩa về phía họ, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn đứng lại.
"Các ngươi ai chạy, tên của ta sẽ tiếp đón kẻ đó! Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, ta cam đoan sẽ không đả thương các ngươi.” Hiểu Vân nhìn bọn họ, cười có chút gian tà.
Ba người nuốt nuốt nước miếng, cùng lắc đầu."Chúng ta không trốn."
"Được, tốt lắm." Hiểu Vân vừa lòng gật đầu. Chỉ vào một trong số đó: “Ngươi, đi qua đem áo ngoài hai bọn chúng cởi ra, trói bọn chúng lại."
Người bị chỉ vội vàng theo lệnh làm việc.
"Buộc chặt một chút, nếu buộc lỏng, ta cho bọn chúng buộc lại ngươi!"
Người nọ nghe vậy, cắn chặt răng ra thêm sức, khiến người bị trói kêu ra tiếng. Đợi hắn cột chắc hai người rồi, Hiểu Vân tiến lên kiểm tra, thấy bọn họ đều đã bị trói chặt, mới vừa lòng gật đầu, vỗ vai người kia nói: “Tốt lắm, ngươi có thể đi rồi."
Người nọ nghe vậy như được đại xá, giơ chân muốn bỏ chạy, không ngờ mới bước được mấy bước, liền ngã gục trên mặt đất, cả người không nhúc nhích nữa.
Hiểu Vân vỗ vỗ tay cười. Không biết học hành, học người ta làm cường đạo cướp bóc, sao có thể để ngươi thoát được!
"Đinh cô nương..."
Hiểu Vân quay đầu, thấy chủ tớ Đường Thực đứng bên xe ngựa, trợn mắt há mồm nhìn nàng.
"Đinh cô nương, hảo công phu!" Đường Thực xấu hổ từ đáy lòng, cô nương này đúng là lợi hại! Mình vốn chỉ luôn sợ bọn cướp này phát hiện ra nàng sẽ muốn cướp sắc, không ngờ đây là mình lo lắng vô ích.
Hiểu Vân cười cười, khoát tay."Chút tài mọn mà thôi, vì bọn chúng không đông, trình độ này cũng ra ngoài đánh nhau, quá không tiêu chuẩn."
Chủ tớ Đường Thực cảm thấy không biết nói gì, trình độ như vậy, đánh bọn họ là dư dả. Là bọn chúng xui xẻo, gặp phải nàng.
"Ai, thế này dù không gặp mưa cũng chẳng có cách nào.” Nhìn xe ngựa bị hủy mất một nửa, Hiểu Vân thở dài.
Đường Thực bước lên thăm dò đám cướp đang hôn mê, phát hiện bọn chúng bị thương không nặng, chỗ trúng tên đều không phải vị trí yếu hại, đổ máu cũng không nhiều, nhưng không biết vì sao đều hôn mê."Đinh cô nương, bọn họ..."
"À, bọn họ à, không sao, ngủ mười canh giờ sẽ tỉnh lại. Chúng ta đi nhanh đi, đến trấn trên báo quan, để quan phủ tới xử lý chuyện này.” Nói xong xoay người lên ngựa.
Đường Thực gật đầu, cùng Đường Phúc ngồi lên chiếc xe ngựa chỉ còn lại một nửa, không còn công năng che gió che mưa. Xe ngựa vừa động, lại lách cách rớt ra một đống gỗ vụn. Lại xóc nảy vài cái, xe ngựa hoàn toàn biến thành xe đẩy tay. Hiểu Vân nhìn thấy, nhịn không được bật cười.
"A Tảo, chúng ta đi thôi."
A Tảo kêu một tiếng, hai ngựa ba người một chiếc xe đẩy tay, trên con đường trong khu rừng yên tĩnh bắt đầu đi.
Đến huyện, ba người đều đã bị mưa tạt ướt hết, vì thế vội vàng tìm một khách điếm ở trọ. Hiểu Vân lấy một gian thượng phòng, bảo chưởng quầy chuẩn bị nước ấm rồi vào phòng. Mặc quần áo ướt lâu như vậy, không ngâm nước nóng đuổi khí lạnh, sáng mai khẳng định sẽ cảm. Đợi sửa soạn xong hết, lại đi thăm Đường Thực bọn họ, nói thế nào cũng là đồng hành, hơn nữa Đường Thực là môn sinh của Bao đại nhân, bọn họ coi như “người một nhà”, tóm lại phải quan tâm một chút.
Vừa mở cửa phòng, đã thấy Đường Phúc đứng ở một góc gần cầu thang, thấy nàng đi ra liền tới chào."Đinh cô nương."
"Phúc thúc, ta đang muốn đi tìm các người đây. Ông tìm ta có việc gì?"
"Thiếu gia nhà chúng tôi cho mời."
"Được."
Hiểu Vân theo Đường Phúc đi vào phòng Đường Thực, thấy hắn đã đổi một thân quần áo sạch sẽ, chỉ có tóc vẫn còn ướt.
Đường Thực thấy Hiểu Vân đi vào, không khỏi sửng sốt. Có lẽ vì ngâm nước, hai má phiếm hồng, quần áo trên người ánh sắc hồng nhạt, thật sự rất đẹp. Rửa sạch khuôn mặt phong trần, lại càng mềm mại. Tóc dài còn ướt một chút, tùy ý tết bím buông ở sau lưng, toàn thân trên dưới không có trang sức, thoạt nhìn lại rất hấp dẫn, khiến người ta không thể dời mắt.
"A hừm." Hiểu Vân cố ý hắng giọng.
Đường Thực lúc này mới xoay người lại, ý thức được mình luống cuống, xấu hổ đỏ mặt."Tiểu sinh thất lễ."
Hiểu Vân tùy ý khoát tay tỏ ra vô sự."Đường công tử tìm ta có chuyện gì?"
"Tại hạ tiếp theo muốn tới huyện nha, báo cho huyện quan biết chuyện bọn cướp hôm nay, cũng để bọn họ cho nha dịch tới tróc nã thổ phỉ. Kế tiếp, còn có một số chuyện cần xử lý, chỉ sợ chúng ta tới trưa mai mới có thể xuất phát, cho nên, muốn báo trước cho cô nương một tiếng. Nếu Đinh cô nương nóng lòng muốn đi, vậy có thể đi trước."
"Không sao, ta cũng không vội, đợi Đường công tử xử lý công việc xong, chúng ta lên đường cũng được.” Nếu rời khỏi hắn, nàng sẽ không biết làm thế nào tìm được Bao đại nhân bọn họ.
"Như vậy rất tốt." Đường Thực âm thầm có chút vui sướng."Vậy tiểu sinh đi làm việc trước đã."
"Đường công tử cứ đi đi, nếu có việc cần giúp, Đường công tử không cần khách khí, cứ nói cho ta biết là được.” Hiểu Vân đề nghị, dù sao làm xong việc sớm, cũng có thể sớm xuất phát.
Đường Thực cảm kích cười cười, "Đa tạ Đinh cô nương."
Thấy hắn lễ phép như vậy, Hiểu Vân có chút ngượng ngùng, nàng không phải đơn thuần muốn giúp hắn mới nói vậy. Liền nói một câu công việc quan trọng hơn, rồi để bọn họ ra khỏi khách điếm.
Một đêm này vô sự.
Ngày hôm sau, Hiểu Vân thật khó rời giường. Lúc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, chủ tớ Đường Thực sáng sớm đã đi công chuyện. Một mình Hiểu Vân chán chường tùy tiện đi dạo, nhìn xem bên đường có gì bán, nhưng cũng không định mua, chỉ nhìn ngắm mà thôi.
Đột nhiên, một bóng dáng lọt vào mi mắt, người nọ một thân áo đỏ, đầu đội ô sa, thoạt nhìn vô cùng quen mắt. Muốn nhìn thật kỹ, bóng người đó đã biến mất không thấy. Hiểu Vân vội vàng tới chỗ người đó vừa đứng, nhìn kỹ chung quanh, lại không thể nhìn ra. Cuối cùng, chỉ có thể thất vọng nhìn về phía trước.
Không có, không phải hắn! Chẳng lẽ ta nhìn nhầm, là vì nhớ nhung mà sinh ra ảo giác?
Hiểu Vân thở dài, không mang theo áo tơi, sẽ không có gì che chắn mưa gió, tuy mưa nhỏ nhưng vẫn sẽ ướt quần áo.
"Đinh cô nương, không bằng chúng ta trú mưa nhé?” Đường Phúc thấy quần áo nàng đã ướt phân nửa liền đề xuất.
"Phúc thúc, chỗ này không nghỉ được đâu, lỡ bỏ qua thời gian, buổi tối chúng ta sẽ phải ngủ ở ngoài trời đó!"
"Hay là… Mở ô đi?"
"Mở ô?” Cưỡi ngựa mở ô, nàng còn chưa thử qua: “Tán ô cũng không che được bao nhiêu. Phúc thúc, ta không sao, ông không cần để ý."
Đường Phúc nghĩ lại, thấy cũng đúng, trong thời gian ngắn không biết làm thế nào cho phải.
Lúc này, Đường Thực xốc mành từ trong xe ngựa nhô đầu ra: “Phúc thúc nói phải, Đinh cô nương vào trong xe ngựa tránh mưa đi."
"Xe ngựa?" Hiểu Vân nghe hắn đề nghị, không khỏi kinh ngạc, thùng xe nhỏ như vậy, có thể ngồi hai người sao? Hơn nữa, không phải cổ nhân nghiêm khắc tuân thủ nam nữ khác biệt, qua lại không rõ ràng sao, chẳng lẽ Đường Thực hắn không kiêng kỵ cô nam quả nữ ngồi chung xe ngựa?
Đường Thực thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng vội giải thích, "Đinh cô nương vào ngồi trong xe ngựa, tiêu sinh ra ngồi cùng Phúc thúc là được."
"Thế này..." Thật ra cũng là biện pháp tốt. Có thể tránh được mưa, bọn họ cũng không tổn thất gì, sao lại không làm. Hiểu Vân không chối từ nữa, sảng khoái đồng ý.
Không gian trong xe ngựa rất nhỏ, lại chất đồ linh tinh, càng có vẻ chật chội. Hiểu Vân chọn một vị trí tương đối thoải mái ngồi xuống, xe ngựa bắt đầu chuyển động, lạch cạch xóc nảy.
Thì ra, cho dù xe ngựa lớn hay nhỏ, chạy trên đường đều xóc nảy. Hiểu Vân cười khẽ, không khỏi nhớ tới ba năm trước, lúc đó là cuối thu, nàng đi cùng Triển Chiêu, từ kinh thành tới huyện Hoa Đình. Nàng ngồi xe ngựa, hắn cưỡi ngựa, dọc đường hắn chăm sóc nàng có thừa, chi tiết rất nhỏ cũng để ý. Đêm hôm đó ngủ trong rừng, vì để nàng không bị đông lạnh, hắn đã bỏ qua lễ giáo, ôm lấy nàng, dùng thân thể sưởi ấm cho nàng. Nay nhớ lại, bọn họ khi đó, bọn họ vẫn còn chưa phát hiện tâm ý của đối phương. Nếu không phải, sao có thể trải qua một đêm như vậy? Nghĩ đến đây, Hiểu Vân không khỏi cười khẽ một tiếng, khi đó bọn họ thật sự có chút ngốc.
Từ biệt ba năm, hơn chín trăm ngày, không biết hắn giờ ra sao; không biết trong những giấc mộng của hắn, có bị cảm giác nhớ nhung cắn nuốt; không biết, hắn còn cố chấp đơn độc; không biết, lúc gặp lại, là đã trải qua một đời, hay tỉnh cảm vẫn như ngày hôm qua?
Nghĩ một hồi, Hiểu Vân lại có chút hốt hoảng, trước mắt như xuất hiện Triển Chiêu một thân áo lam, khuôn mặt mỉm cười yếu ớt nhìn nàng, nụ cười của hắn, đã bao lâu rồi không thấy? Hiểu Vân hơi nhếch khóe miệng, lại bị một tiếng động lớn bất ngờ làm giật mình, sau đó xe ngựa lắc lư vài cái rồi dừng lại.
"Làm sao vậy?" Hiểu Vân ngó ra, muốn xem chuyện gì, lại bị Đường Thực ngăn cản.
"Đinh cô nương, chớ đi ra." Trong lời nói có chút lo lắng.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Sợ là gặp phải cường đạo.” Đường Thực không quay đầu, thấp giọng giải thích.
"Cường đạo?"
"Đinh cô nương đợi ở trong xe, trăm ngàn lần đừng lên tiếng."
"A... Vậy các ngươi làm thế nào?” Chỉ bằng bọn họ, một lão bá bá gần năm mươi tuổi, một thư sinh văn nhược, làm sao mà đối phó được với cường đạo. Hiểu Vân từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra, phát hiện bọn họ đã bị bao vây, ước chừng sáu người, ai nấy đều cường tráng, trong tay cầm đại đao.
"Nếu bọn chúng muốn cướp tiền, chúng ta cho chúng là được."
"Ngươi cảm thấy, bọn họ cầm tiền rồi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?" Hiểu Vân hoài nghi.
Đường Thực không trả lời, Hiểu Vân trộm vén một góc rèm xe, thấy đầu lĩnh cường đạo đang chậm rãi đến gần.
"Các vị ngăn đường chúng ta là muốn gì?” Đường Thực lá gan không nhỏ, đối mặt với tên cướp mặt mày râu ria, tướng mạo hung ác, vẫn có thể lớn tiếng nói chuyện.
"Ha ha ha..." Tên đầu lĩnh ngửa mặt lên trời cười dài: “Cái này còn cần nói sao? Đương nhiên là cướp tiền tài rồi. Mang hết đồ quý giá giao ra đây!"
"Như vậy không khó, chúng ta giao nộp hết đồ đạc rồi, xin các vị thả chúng ta một con đường sống."
"Tiểu tử ngươi cũng biết thức thời đấy!” Đầu lĩnh nở nụ cười.
"Tiền tài là vật ngoại thân, sống mang theo chết không thể mang theo, mất thì mất, nhưng mạng chỉ có một cái, ai vì vật ngoại thân mà bỏ qua tính mạng của mình, đó là kẻ ngốc." Đường Thực trấn định nói.
Đại hán kia nở nụ cười: “Ừ, lời này nói có lý. Các huynh đệ, soát đồ cho ta!” Ra lệnh một tiếng, hai đạo phỉ đứng gần xe ngựa liền cất bước tiến lên.
"Chậm đã!" Đường Thực hét lớn một tiếng, từ trong ngực lấy ra mấy tờ giấy, Hiểu Vân trộm nhìn kỹ, không ngờ là ngân phiếu một trăm lượng. Không nghĩ tới người này có tiền như vậy, lại chỉ thuê một chiếc xe ngựa nhỏ thế này, hại nàng ngồi không thoải mái, ngay cả chân cũng không thể duỗi được.
"Trên tay ta có ba trăm lượng ngân phiếu. Tiền bạc đều ở đây. Nếu các ngươi thả chúng ta một con đường sống, ta sẽ giao ngân phiếu cho các ngươi. Nếu các ngươi kiên trì muốn giết chúng ta, ta đây chỉ có thể đem ngân phiếu hủy đi, dù sao cũng chết, không thể để các ngươi chiếm lợi được."
"Cái gì? Tiểu tử ngươi lại dám uy hiếp ta?” Đầu lĩnh kia mở lớn mắt trừng Đường Thực.
Hiểu Vân ở trong xe âm thầm thay hắn toát mồ hôi lạnh. Nếu hán tử kia quan tâm đến tiền thì tốt, bằng không chọc giận bọn họ, không phải chuyện đùa đâu. Xem ra nàng vẫn nên ra tay thì tốt hơn. Nghĩ xong, Hiểu Vân lục tìm trong bao quần áo của mình, lấy ra một thứ. Đây là bảo bối sư phụ cho nàng, đối với nàng mà nói tuyệt đối là bảo bối dùng được.
Nhắm, phóng ra! Oành một tiếng, tên cướp đứng bên cạnh xe ngựa a một tiếng, ngã xuống đất không ngồi dậy nổi. Những người khác bị biến cố bất ngờ dọa sợ, một tên cướp trong số đó lao đến bên cạnh tên cướp vừa ngã kiểm tra, mới phát hiện trên vai hắn cắm một mũi tên chỉ dài ba tấc, mà tên này đã hôn mê bất tỉnh.
"Ai, là ai? Ra đây cho lão tử!” Không ai thấy mũi tên này từ đâu bắn ra, nhóm cướp bắt đầu bối rối nhìn xung quanh.
Ngay sau đó, lại một tiếng nữa, thêm một người ngã xuống đất. Nhưng mà rất nhanh chóng có người phát hiện tên ngắn là từ trong xe ngựa bắn ra.
"Hồ lão đại, ở trong xe ngựa." Có người kêu lên.
Hiểu Vân lúc này một khắc cũng không dám trì hoãn, nhắm, phóng ra, lại nhắm, lại phóng ra. Oành oành oành ba phát, lại có ba tên ngã xuống đất. Chính lúc này, đầu lĩnh kia cũng đã tới bên cạnh xe ngựa, đại đao vung lên bổ tới Đường Thực họn họ. Mắt thấy đao sắp bổ tới, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hiểu Vân nhấc chân, đạp Đường Thực từ trên xe ngựa ngã xuống đất, hắn mới tránh được một kiếp.
Nhát đao này chém không trúng, kẹt lại trên đỉnh xe ngựa. Hồ lão đại hét lớn một tiếng, tay dùng chút lực, đỉnh xe ngựa cách một tiếng nứt ra, Đường Phúc cũng từ trên xe té xuống đất. Đồ trang trí trên xe bị đánh tan nát, còn chưa kịp nhìn rõ người nào trong xe, đại đao đã hướng nàng bổ tới. Hiểu Vân sớm đã có chuẩn bị, dưới chân động một cái, hai chân nhấc lên, nhẹ nhàng đánh bật đại đao bay trở lại phía Hồ lão đại, trên tay lại nhấn một cái, oành một tiếng, một mũi tên ngắn cắm vào sau lưng hắn.
Hồ lão đại còn muốn xoay người đánh trả, nhưng chỉ kịp rên rỉ một tiếng, sau đó loảng xoảng, đại đao rơi xuống đất, người cũng theo đó lăn từ trên ngựa xuống, ngã ở một bên, A Tảo cả kinh, vó ngựa vừa nhấc, lập tức đạp xuống mông hắn. A ~ đám cướp còn lại hít một hơi dài, bọn chúng giống như nghe thấy tiếng xương cốt lão đại gẫy nát. Lại nhìn Hiểu Vân, ai nấy đều trợn mắt há mồm, bọn chúng thật sự kiêng dè vũ khí chưa từng gặp trên tay nàng.
Hiểu Vân nhìn ba người còn lại, khóe miệng mỉm cười nói: “Các ngươi muốn nếm tử tư vị mũi tên này, hay là ngoan ngoãn đầu hàng?"
Ba người kia nghe vậy, đã muốn xoay người chạy trốn, Hiểu Vân sớm đã tính trước, liền hô lớn: "Đứng lại!" Ba người kia thấy vũ khí của Hiểu Vân chĩa về phía họ, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn đứng lại.
"Các ngươi ai chạy, tên của ta sẽ tiếp đón kẻ đó! Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, ta cam đoan sẽ không đả thương các ngươi.” Hiểu Vân nhìn bọn họ, cười có chút gian tà.
Ba người nuốt nuốt nước miếng, cùng lắc đầu."Chúng ta không trốn."
"Được, tốt lắm." Hiểu Vân vừa lòng gật đầu. Chỉ vào một trong số đó: “Ngươi, đi qua đem áo ngoài hai bọn chúng cởi ra, trói bọn chúng lại."
Người bị chỉ vội vàng theo lệnh làm việc.
"Buộc chặt một chút, nếu buộc lỏng, ta cho bọn chúng buộc lại ngươi!"
Người nọ nghe vậy, cắn chặt răng ra thêm sức, khiến người bị trói kêu ra tiếng. Đợi hắn cột chắc hai người rồi, Hiểu Vân tiến lên kiểm tra, thấy bọn họ đều đã bị trói chặt, mới vừa lòng gật đầu, vỗ vai người kia nói: “Tốt lắm, ngươi có thể đi rồi."
Người nọ nghe vậy như được đại xá, giơ chân muốn bỏ chạy, không ngờ mới bước được mấy bước, liền ngã gục trên mặt đất, cả người không nhúc nhích nữa.
Hiểu Vân vỗ vỗ tay cười. Không biết học hành, học người ta làm cường đạo cướp bóc, sao có thể để ngươi thoát được!
"Đinh cô nương..."
Hiểu Vân quay đầu, thấy chủ tớ Đường Thực đứng bên xe ngựa, trợn mắt há mồm nhìn nàng.
"Đinh cô nương, hảo công phu!" Đường Thực xấu hổ từ đáy lòng, cô nương này đúng là lợi hại! Mình vốn chỉ luôn sợ bọn cướp này phát hiện ra nàng sẽ muốn cướp sắc, không ngờ đây là mình lo lắng vô ích.
Hiểu Vân cười cười, khoát tay."Chút tài mọn mà thôi, vì bọn chúng không đông, trình độ này cũng ra ngoài đánh nhau, quá không tiêu chuẩn."
Chủ tớ Đường Thực cảm thấy không biết nói gì, trình độ như vậy, đánh bọn họ là dư dả. Là bọn chúng xui xẻo, gặp phải nàng.
"Ai, thế này dù không gặp mưa cũng chẳng có cách nào.” Nhìn xe ngựa bị hủy mất một nửa, Hiểu Vân thở dài.
Đường Thực bước lên thăm dò đám cướp đang hôn mê, phát hiện bọn chúng bị thương không nặng, chỗ trúng tên đều không phải vị trí yếu hại, đổ máu cũng không nhiều, nhưng không biết vì sao đều hôn mê."Đinh cô nương, bọn họ..."
"À, bọn họ à, không sao, ngủ mười canh giờ sẽ tỉnh lại. Chúng ta đi nhanh đi, đến trấn trên báo quan, để quan phủ tới xử lý chuyện này.” Nói xong xoay người lên ngựa.
Đường Thực gật đầu, cùng Đường Phúc ngồi lên chiếc xe ngựa chỉ còn lại một nửa, không còn công năng che gió che mưa. Xe ngựa vừa động, lại lách cách rớt ra một đống gỗ vụn. Lại xóc nảy vài cái, xe ngựa hoàn toàn biến thành xe đẩy tay. Hiểu Vân nhìn thấy, nhịn không được bật cười.
"A Tảo, chúng ta đi thôi."
A Tảo kêu một tiếng, hai ngựa ba người một chiếc xe đẩy tay, trên con đường trong khu rừng yên tĩnh bắt đầu đi.
Đến huyện, ba người đều đã bị mưa tạt ướt hết, vì thế vội vàng tìm một khách điếm ở trọ. Hiểu Vân lấy một gian thượng phòng, bảo chưởng quầy chuẩn bị nước ấm rồi vào phòng. Mặc quần áo ướt lâu như vậy, không ngâm nước nóng đuổi khí lạnh, sáng mai khẳng định sẽ cảm. Đợi sửa soạn xong hết, lại đi thăm Đường Thực bọn họ, nói thế nào cũng là đồng hành, hơn nữa Đường Thực là môn sinh của Bao đại nhân, bọn họ coi như “người một nhà”, tóm lại phải quan tâm một chút.
Vừa mở cửa phòng, đã thấy Đường Phúc đứng ở một góc gần cầu thang, thấy nàng đi ra liền tới chào."Đinh cô nương."
"Phúc thúc, ta đang muốn đi tìm các người đây. Ông tìm ta có việc gì?"
"Thiếu gia nhà chúng tôi cho mời."
"Được."
Hiểu Vân theo Đường Phúc đi vào phòng Đường Thực, thấy hắn đã đổi một thân quần áo sạch sẽ, chỉ có tóc vẫn còn ướt.
Đường Thực thấy Hiểu Vân đi vào, không khỏi sửng sốt. Có lẽ vì ngâm nước, hai má phiếm hồng, quần áo trên người ánh sắc hồng nhạt, thật sự rất đẹp. Rửa sạch khuôn mặt phong trần, lại càng mềm mại. Tóc dài còn ướt một chút, tùy ý tết bím buông ở sau lưng, toàn thân trên dưới không có trang sức, thoạt nhìn lại rất hấp dẫn, khiến người ta không thể dời mắt.
"A hừm." Hiểu Vân cố ý hắng giọng.
Đường Thực lúc này mới xoay người lại, ý thức được mình luống cuống, xấu hổ đỏ mặt."Tiểu sinh thất lễ."
Hiểu Vân tùy ý khoát tay tỏ ra vô sự."Đường công tử tìm ta có chuyện gì?"
"Tại hạ tiếp theo muốn tới huyện nha, báo cho huyện quan biết chuyện bọn cướp hôm nay, cũng để bọn họ cho nha dịch tới tróc nã thổ phỉ. Kế tiếp, còn có một số chuyện cần xử lý, chỉ sợ chúng ta tới trưa mai mới có thể xuất phát, cho nên, muốn báo trước cho cô nương một tiếng. Nếu Đinh cô nương nóng lòng muốn đi, vậy có thể đi trước."
"Không sao, ta cũng không vội, đợi Đường công tử xử lý công việc xong, chúng ta lên đường cũng được.” Nếu rời khỏi hắn, nàng sẽ không biết làm thế nào tìm được Bao đại nhân bọn họ.
"Như vậy rất tốt." Đường Thực âm thầm có chút vui sướng."Vậy tiểu sinh đi làm việc trước đã."
"Đường công tử cứ đi đi, nếu có việc cần giúp, Đường công tử không cần khách khí, cứ nói cho ta biết là được.” Hiểu Vân đề nghị, dù sao làm xong việc sớm, cũng có thể sớm xuất phát.
Đường Thực cảm kích cười cười, "Đa tạ Đinh cô nương."
Thấy hắn lễ phép như vậy, Hiểu Vân có chút ngượng ngùng, nàng không phải đơn thuần muốn giúp hắn mới nói vậy. Liền nói một câu công việc quan trọng hơn, rồi để bọn họ ra khỏi khách điếm.
Một đêm này vô sự.
Ngày hôm sau, Hiểu Vân thật khó rời giường. Lúc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, chủ tớ Đường Thực sáng sớm đã đi công chuyện. Một mình Hiểu Vân chán chường tùy tiện đi dạo, nhìn xem bên đường có gì bán, nhưng cũng không định mua, chỉ nhìn ngắm mà thôi.
Đột nhiên, một bóng dáng lọt vào mi mắt, người nọ một thân áo đỏ, đầu đội ô sa, thoạt nhìn vô cùng quen mắt. Muốn nhìn thật kỹ, bóng người đó đã biến mất không thấy. Hiểu Vân vội vàng tới chỗ người đó vừa đứng, nhìn kỹ chung quanh, lại không thể nhìn ra. Cuối cùng, chỉ có thể thất vọng nhìn về phía trước.
Không có, không phải hắn! Chẳng lẽ ta nhìn nhầm, là vì nhớ nhung mà sinh ra ảo giác?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook